Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Anh ta giận mặc kệ anh ta. Vị hôn phu của tôi vốn là Thần a
Mạc Nhu Nhi tỉnh dậy cũng là lúc 2 ngày sau. Nhìn thấy căn phòng xa lạ trước mặt, nàng băn khoăn " Đây là đâu?"
Nàng ngồi dậy đưa đôi chân chạm xuống mặt đất đi vào phòng vệ sinh nhưng cảm giác cả người mệt mỏi thiếu đi sức sống. Có lẽ do tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hề phân tán hết " Sàn... thật lạnh a"
" Cạnh..."
" Tiểu thư, cô đã tỉnh " Quản gia đang đẩy một chiếc xe đồ ăn vào
Mạc Nhu Nhi tròn mắt nhìn bà " Xin hỏi.... sao tôi lại ở đây "
Quản gia đến gần cô, nhẹ dìu cô nằm xuống " Tiểu thư, cô vẫn còn rất mệt, ko nên xuống giường. Để tôi vào mang nước rửa mặt cho cô "
Mạc Nhu Nhi ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống. Nàng đúng là rất mệt
Sau khi đánh răng rửa măt xong. Bà quản gia đã đẩy xe đồ ăn tới định bón cho Mạc Nhu Nhi ăn nhưng nàng nhất quyết từ chối. Như vậy rất xấu hổ a.
" Để tôi tự làm được rồi "
" Nhưng thiếu gia đã dặn rôi phải chăm sóc tiểu thư thật chu đáo "
" Thiếu gia..? "
" Đúng vây.. chính là chồng tương lai của cô "
" A... là Thần sao?" Mạc Nhu Nhi hứng khởi vui mừng hẳn lên
Quản gia đứng cạnh ko vui dạy dỗ cô " Tiểu thư, cô tuyệt đối ko được nói như vậy trước mặt thiếu gia, nếu ko ngài ấy sẽ giận "
" Anh ta giận mặc kệ anh ta. Vị hôn phu của tôi vốn là Thần a.."
" Đứa nhỏ này, thật ngu ngốc. Nếu thiếu gia tức giận cô có thể bị đánh đòn " Quản gia nhắc nhở
Mạc Nhu Nhi hơi run người lại " Anh ấy còn đánh cả con gái sao?"
" Đúng vậy... nhưng sẽ ko đánh tiểu thư"
" Sao a.."
" Như tôi đã nói, bởi thiếu gia là chồng tương lai của cô "
" Nhưng.."
Quản gia ko muốn để cho Mạc Nhu Nhi nói thêm bèn thúc giục cô ăn nhanh. Bởi trong phòng này có đến mấy cái camera. Có khi bây giơ ở một góc nào đó thiếu gia đang quan sát hai người nói chuyện. Vậy cô nhóc này liền thảm rồi.
----
" Lão đại, hôm qua có hai chiếc thực thăng ném bom vào cơ sở sản xuất vũ khí tại Califonia của chúng ta "
" Trực thăng hãng nào?" Phong Diệc Thần xung quanh toả ra khí lạnh khiến bầu không khí rét run
" Là CH-47 Chinook, chiếc máy bay Lãnh Bang đang sở hữu chưa tung ra thị trường."
Phong Diệc Thần khẽ cười lạnh. Được lắm, chưa gì đã muốn khiêu chiến vây rồi. Tôi liền cho cậu toại nguyện. Đụng vào cái gì của Phong Diệc Thần tôi, phải trả giá gấp 10 lần
" Cậu phái 10 sát thủ tinh anh đi đốt kho chứa máy bay của Lãnh Bang cho tôi. Nhớ kĩ, đốt ko còn sót một cái gì ngoại trừ tro "
" Rõ " Diêm Hạo cung kính lập tức đi làm mệnh lệnh
-----
Trên toà cao ốc nằm giữa trung tâm thành phố Califonia. Một người đàn ông hai chân vắt lên bàn, đôi bàn tay nhẹ nhàng mân mê chiếc vòng tay
" Tổng giám đốc, mọi việc đều đã ổn thoả "
Người đàn ông ngồi trên ghế vẫn trầm lặng một lúc lâu mới mở miệng " Cậu chắc đã làm theo lời tôi dặn mà ko một sơ hở? "
" Vâng. Chiếc máy bay đó chúng ta đã trả giá rất cao và mua thành công "
" Được rồi. Lùi ra "
Cuối cùng trận chiến cũng nổ ra. Hắn đã nhiều lần tưởng tượng đến cảnh một lúc có thể diệt được cả hai nhưng ko ngờ khoảnh khắc đó lại tới nhanh đến vậy. Hắn....chính là người châm lửa cho cuộc chiến này bùng nổ.
------
" Alo... dạ thiếu gia " Quản gia cung kính nói
" Tối nay xảy ra chuyện nên tôi ko về được. Chăm sóc cô ấy cho kĩ "
" Vâng thiếu gia "
" Nếu trên người cô ấy có thêm một vết sẹo, liền quy tội bà "
" Tôi ko dám. Tôi sẽ chăm sóc Mạc tiểu thư thật tốt"
Nói xong Lãnh Tuyệt liền cúp máy, quản gia thấy vây nhẹ nhàng thở dài ra. Đúng là nói chuyện với thiếu gia thât áp lực!
Nàng ngồi dậy đưa đôi chân chạm xuống mặt đất đi vào phòng vệ sinh nhưng cảm giác cả người mệt mỏi thiếu đi sức sống. Có lẽ do tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hề phân tán hết " Sàn... thật lạnh a"
" Cạnh..."
" Tiểu thư, cô đã tỉnh " Quản gia đang đẩy một chiếc xe đồ ăn vào
Mạc Nhu Nhi tròn mắt nhìn bà " Xin hỏi.... sao tôi lại ở đây "
Quản gia đến gần cô, nhẹ dìu cô nằm xuống " Tiểu thư, cô vẫn còn rất mệt, ko nên xuống giường. Để tôi vào mang nước rửa mặt cho cô "
Mạc Nhu Nhi ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống. Nàng đúng là rất mệt
Sau khi đánh răng rửa măt xong. Bà quản gia đã đẩy xe đồ ăn tới định bón cho Mạc Nhu Nhi ăn nhưng nàng nhất quyết từ chối. Như vậy rất xấu hổ a.
" Để tôi tự làm được rồi "
" Nhưng thiếu gia đã dặn rôi phải chăm sóc tiểu thư thật chu đáo "
" Thiếu gia..? "
" Đúng vây.. chính là chồng tương lai của cô "
" A... là Thần sao?" Mạc Nhu Nhi hứng khởi vui mừng hẳn lên
Quản gia đứng cạnh ko vui dạy dỗ cô " Tiểu thư, cô tuyệt đối ko được nói như vậy trước mặt thiếu gia, nếu ko ngài ấy sẽ giận "
" Anh ta giận mặc kệ anh ta. Vị hôn phu của tôi vốn là Thần a.."
" Đứa nhỏ này, thật ngu ngốc. Nếu thiếu gia tức giận cô có thể bị đánh đòn " Quản gia nhắc nhở
Mạc Nhu Nhi hơi run người lại " Anh ấy còn đánh cả con gái sao?"
" Đúng vậy... nhưng sẽ ko đánh tiểu thư"
" Sao a.."
" Như tôi đã nói, bởi thiếu gia là chồng tương lai của cô "
" Nhưng.."
Quản gia ko muốn để cho Mạc Nhu Nhi nói thêm bèn thúc giục cô ăn nhanh. Bởi trong phòng này có đến mấy cái camera. Có khi bây giơ ở một góc nào đó thiếu gia đang quan sát hai người nói chuyện. Vậy cô nhóc này liền thảm rồi.
----
" Lão đại, hôm qua có hai chiếc thực thăng ném bom vào cơ sở sản xuất vũ khí tại Califonia của chúng ta "
" Trực thăng hãng nào?" Phong Diệc Thần xung quanh toả ra khí lạnh khiến bầu không khí rét run
" Là CH-47 Chinook, chiếc máy bay Lãnh Bang đang sở hữu chưa tung ra thị trường."
Phong Diệc Thần khẽ cười lạnh. Được lắm, chưa gì đã muốn khiêu chiến vây rồi. Tôi liền cho cậu toại nguyện. Đụng vào cái gì của Phong Diệc Thần tôi, phải trả giá gấp 10 lần
" Cậu phái 10 sát thủ tinh anh đi đốt kho chứa máy bay của Lãnh Bang cho tôi. Nhớ kĩ, đốt ko còn sót một cái gì ngoại trừ tro "
" Rõ " Diêm Hạo cung kính lập tức đi làm mệnh lệnh
-----
Trên toà cao ốc nằm giữa trung tâm thành phố Califonia. Một người đàn ông hai chân vắt lên bàn, đôi bàn tay nhẹ nhàng mân mê chiếc vòng tay
" Tổng giám đốc, mọi việc đều đã ổn thoả "
Người đàn ông ngồi trên ghế vẫn trầm lặng một lúc lâu mới mở miệng " Cậu chắc đã làm theo lời tôi dặn mà ko một sơ hở? "
" Vâng. Chiếc máy bay đó chúng ta đã trả giá rất cao và mua thành công "
" Được rồi. Lùi ra "
Cuối cùng trận chiến cũng nổ ra. Hắn đã nhiều lần tưởng tượng đến cảnh một lúc có thể diệt được cả hai nhưng ko ngờ khoảnh khắc đó lại tới nhanh đến vậy. Hắn....chính là người châm lửa cho cuộc chiến này bùng nổ.
------
" Alo... dạ thiếu gia " Quản gia cung kính nói
" Tối nay xảy ra chuyện nên tôi ko về được. Chăm sóc cô ấy cho kĩ "
" Vâng thiếu gia "
" Nếu trên người cô ấy có thêm một vết sẹo, liền quy tội bà "
" Tôi ko dám. Tôi sẽ chăm sóc Mạc tiểu thư thật tốt"
Nói xong Lãnh Tuyệt liền cúp máy, quản gia thấy vây nhẹ nhàng thở dài ra. Đúng là nói chuyện với thiếu gia thât áp lực!
Bình luận facebook