Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Nhưng tất nhiên nội tổ mẫu bình thường đã không
ưa gì nàng và thân mẫu rồi. Bà ta chắc chắn sẽ không đến. Vốn Mộc Dung Nguyệt sắp xếp để một hạ nhân lớn tuổi trong nhà làm việc này. Nhưng Đoàn Ngọc Dung không muốn con mình chịu thiệt nên đến sớm. Đợi đến khi người kia đến, tóc của Phương Ngọc Oanh cũng đã chải xong. Người kia không muốn bị trách phạt nên vẫn ở lại. Do đó khi Mộc Dung Nguyệt vào, bà ta làm bộ chỉnh lại tóc cho nàng. Phương Ngọc Oanh cười khẽ không nói gì. “Tay nghề chải tóc của vú Trương thật sự không tồi” Mộc Dung Nguyệt khen ngợi. “Không ngờ mẫu thân cũng thấy vậy” Phương Ngọc Oanh tiếp lời rồi cười nói: “Nếu mẫu thân đã thích, đợi sau này Uyển nhi muội muội gả đi cũng để vú Trương bới cho.
VietWriter
Vú Trương tay nghề không chỉ tốt mà hài tử, nữ nhi cũng nhiều. Muội muội mà được vú
Trương chải tóc ngày xuất giá về nhà chồng chắc chắn sẽ không thua kém gì”
Ý đồ của Mộc Dung Nguyệt nàng lại không biết hay sao? Có tiểu thư nhà ai xuất giá lại do vú nuôi trong nhà chải tóc cho không? Cho dù trưởng bối không biết chải cũng sẽ cầm lược chải vài cái tượng trưng sau đó giao cho nha hoàn thân cận bên cạnh mình. Vì vậy, chuyện này truyền ra chẳng phải khiến nàng mất mặt à? Nội tổ mẫu bên kia mặc kệ không quản nên Mộc Dung Nguyệt mới được nước lấn tới như vậy. “Uyển nhi hiện giờ còn chưa khỏe, nói đến chuyện xuất giá thì lâu lắm” Mộc Dung Nguyệt cười nói rồi ra hiệu cho bà vú và nha hoàn ra ngoài. Lời này của Phương Ngọc Oanh tất nhiên khiến bà không hài lòng rồi. Nhưng Phương Ngọc Oanh cũng chỉ mạnh miệng được
VietWriter
lúc này thôi. Sang bên kia, nàng ta chẳng phải sẽ bị quản thúc hay sao? Chỉ cần nghĩ đến
chuyện Phương Ngọc Oanh nửa đời người phải làm quả phụ là bà đã vui rồi.
Bên Mạc phủ không để lộ tin tức ra ngoài. Nhưng làm sao mà bà không biết vị đại thiếu gia nhà kia bệnh ngày càng nặng, Phương Ngọc Oanh gả qua đó chưa biết chừng Mạc Đường Quân mười ngày nửa tháng sẽ chết. Đến lúc đó, Mạc phủ sẽ cho phép nàng ta tái giá sao? Tất nhiên là không rồi. “Phụ thân đã đồng ý với yêu cầu kia. Oanh nhi gả qua Mạc phủ cũng đừng làm mất mặt Phương gia” Người hầu rời đi, Mộc Dung Nguyệt như một mẫu thân hiền lành dặn dò: “Từ nay, Oanh nhi đã là người Mạc phủ, hết thảy phải lấy trượng phu và bà bà làm trọng.”
Phương Ngọc Oanh gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Mộc Dung Nguyệt cũng không ở lại lâu. Dặn dò
xong, bà ta liền rời đi. Đoạn Ngọc Dung ở lại cho đến khi đoàn rước dâu của Mạc phủ đến.
Theo tục lệ bình thường, nữ nhi xuất giá trong nhà sẽ do nam nhân cùng lứa cõng ra bên
ngoài như đại ca, đệ đệ gì đó. Nhưng Mộc Dung Nguyệt đến ngay cả người chải tóc cho
nàng cũng lựa chọn một bà vú thì sao có thể để hài tử của mình làm chuyện này được.
Ngoài Phương Trình Huy, trong phủ chỉ còn Phương Trình Mạnh là có thể thôi. Song tất
nhiên Mộc Dung Nguyệt cũng không để đệ đệ này cũng nàng rồi. Vì thế, Phương Ngọc Oanh được bà mối dẫn ra trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người.
Mộc Dung Nguyệt kiểu gì cũng lấy một cái cớ hết sức hợp lý để không ai có thể dị nghị gì. Tuy nhiên, chuyện này cũng cho thấy Phương phủ không coi trọng nàng. Mạc Đường Tấn là người thay huynh trưởng đón dâu nhìn thấy vậy sắc mặt liền khó coi. “Chất nhì cũng đừng nghĩ nhiều. Phương phủ không có mấy hài tử. Huy nhi hôm trước vừa mới bị ngã. Mạnh nhi lại mới ốm dậy” Vũ Tổ Nga mỉm cười nói. Lời nói của bà có thật hay không thì những người ngồi đây đều có thể đoán được một chút. Mạc Đường Tân nhìn Phương Trình Oanh ngày càng đến gần nhắc nhở: “Phương phủ không giữ mặt mũi. Mạc phủ cũng không cần cho”. Vũ Tổ Nga nghiêm mặt. Chẳng mấy ai dám nói chuyện với bà như thế. Mạc Đường Tân chẳng phải cậy mình là nhi tử được Mạc đại nhân yêu thích nên mới dám nói như vậy hay
sao?
“Chất nhi quá lời. Ta là nội tổ mẫu của Oanh nhi, chẳng nhẽ lại làm tổn hại nội tôn mình?” Vũ Tố Nga hỏi lại.
Mạc Đường Tấn liếc nhìn bà rồi bỏ ra ngoài. Bà mối thấy vậy nhanh chóng giục Phương Ngọc Oanh đi nhanh lên. Sắc mặt của Phương Trình Đông cũng không tốt chút nào, quay ra nói với chính thê: “Nàng tốt nhất nên giải thích chuyện này cho ta. Mạc phủ mà có ý kiến gì cũng đừng trách ta."
Phương Ngọc Oanh được bà mối dẫn đi như bay ra bên ngoài. Không ít người nhìn thấy cảnh này liền cười khúc khích. Ngày xuất giá của trưởng nữ Phương phủ đúng là truyền kỳ. Chuyện này đủ để bọn họ bàn tán nửa tháng. - “Tẩn nhi đừng nóng nảy như vậy” Phương Trình Đông vội vã chạy ra ngoài khuyên nhủ: “Việc này là do hậu viện của ta lo lắng không chu toàn. Tấn nhi đừng để bụng”
Mạc Đường Tấn lạnh lùng nhìn Phương Trình Đông nói: “Ta gọi thúc một tiếng thúc cũng chỉ vì kính trọng. Nhưng hôm nay Phương phủ làm ra chuyện này chẳng lẽ không để Mạc phủ vào mắt? Mạc phủ rộng lượng đã nhân nhượng để Phương phủ đổi người. Nếu đúng ra, ngày hôm nay xuất giá phải là thứ nữ Phương Lan Uyển”
ưa gì nàng và thân mẫu rồi. Bà ta chắc chắn sẽ không đến. Vốn Mộc Dung Nguyệt sắp xếp để một hạ nhân lớn tuổi trong nhà làm việc này. Nhưng Đoàn Ngọc Dung không muốn con mình chịu thiệt nên đến sớm. Đợi đến khi người kia đến, tóc của Phương Ngọc Oanh cũng đã chải xong. Người kia không muốn bị trách phạt nên vẫn ở lại. Do đó khi Mộc Dung Nguyệt vào, bà ta làm bộ chỉnh lại tóc cho nàng. Phương Ngọc Oanh cười khẽ không nói gì. “Tay nghề chải tóc của vú Trương thật sự không tồi” Mộc Dung Nguyệt khen ngợi. “Không ngờ mẫu thân cũng thấy vậy” Phương Ngọc Oanh tiếp lời rồi cười nói: “Nếu mẫu thân đã thích, đợi sau này Uyển nhi muội muội gả đi cũng để vú Trương bới cho.
VietWriter
Vú Trương tay nghề không chỉ tốt mà hài tử, nữ nhi cũng nhiều. Muội muội mà được vú
Trương chải tóc ngày xuất giá về nhà chồng chắc chắn sẽ không thua kém gì”
Ý đồ của Mộc Dung Nguyệt nàng lại không biết hay sao? Có tiểu thư nhà ai xuất giá lại do vú nuôi trong nhà chải tóc cho không? Cho dù trưởng bối không biết chải cũng sẽ cầm lược chải vài cái tượng trưng sau đó giao cho nha hoàn thân cận bên cạnh mình. Vì vậy, chuyện này truyền ra chẳng phải khiến nàng mất mặt à? Nội tổ mẫu bên kia mặc kệ không quản nên Mộc Dung Nguyệt mới được nước lấn tới như vậy. “Uyển nhi hiện giờ còn chưa khỏe, nói đến chuyện xuất giá thì lâu lắm” Mộc Dung Nguyệt cười nói rồi ra hiệu cho bà vú và nha hoàn ra ngoài. Lời này của Phương Ngọc Oanh tất nhiên khiến bà không hài lòng rồi. Nhưng Phương Ngọc Oanh cũng chỉ mạnh miệng được
VietWriter
lúc này thôi. Sang bên kia, nàng ta chẳng phải sẽ bị quản thúc hay sao? Chỉ cần nghĩ đến
chuyện Phương Ngọc Oanh nửa đời người phải làm quả phụ là bà đã vui rồi.
Bên Mạc phủ không để lộ tin tức ra ngoài. Nhưng làm sao mà bà không biết vị đại thiếu gia nhà kia bệnh ngày càng nặng, Phương Ngọc Oanh gả qua đó chưa biết chừng Mạc Đường Quân mười ngày nửa tháng sẽ chết. Đến lúc đó, Mạc phủ sẽ cho phép nàng ta tái giá sao? Tất nhiên là không rồi. “Phụ thân đã đồng ý với yêu cầu kia. Oanh nhi gả qua Mạc phủ cũng đừng làm mất mặt Phương gia” Người hầu rời đi, Mộc Dung Nguyệt như một mẫu thân hiền lành dặn dò: “Từ nay, Oanh nhi đã là người Mạc phủ, hết thảy phải lấy trượng phu và bà bà làm trọng.”
Phương Ngọc Oanh gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Mộc Dung Nguyệt cũng không ở lại lâu. Dặn dò
xong, bà ta liền rời đi. Đoạn Ngọc Dung ở lại cho đến khi đoàn rước dâu của Mạc phủ đến.
Theo tục lệ bình thường, nữ nhi xuất giá trong nhà sẽ do nam nhân cùng lứa cõng ra bên
ngoài như đại ca, đệ đệ gì đó. Nhưng Mộc Dung Nguyệt đến ngay cả người chải tóc cho
nàng cũng lựa chọn một bà vú thì sao có thể để hài tử của mình làm chuyện này được.
Ngoài Phương Trình Huy, trong phủ chỉ còn Phương Trình Mạnh là có thể thôi. Song tất
nhiên Mộc Dung Nguyệt cũng không để đệ đệ này cũng nàng rồi. Vì thế, Phương Ngọc Oanh được bà mối dẫn ra trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người.
Mộc Dung Nguyệt kiểu gì cũng lấy một cái cớ hết sức hợp lý để không ai có thể dị nghị gì. Tuy nhiên, chuyện này cũng cho thấy Phương phủ không coi trọng nàng. Mạc Đường Tấn là người thay huynh trưởng đón dâu nhìn thấy vậy sắc mặt liền khó coi. “Chất nhì cũng đừng nghĩ nhiều. Phương phủ không có mấy hài tử. Huy nhi hôm trước vừa mới bị ngã. Mạnh nhi lại mới ốm dậy” Vũ Tổ Nga mỉm cười nói. Lời nói của bà có thật hay không thì những người ngồi đây đều có thể đoán được một chút. Mạc Đường Tân nhìn Phương Trình Oanh ngày càng đến gần nhắc nhở: “Phương phủ không giữ mặt mũi. Mạc phủ cũng không cần cho”. Vũ Tổ Nga nghiêm mặt. Chẳng mấy ai dám nói chuyện với bà như thế. Mạc Đường Tân chẳng phải cậy mình là nhi tử được Mạc đại nhân yêu thích nên mới dám nói như vậy hay
sao?
“Chất nhi quá lời. Ta là nội tổ mẫu của Oanh nhi, chẳng nhẽ lại làm tổn hại nội tôn mình?” Vũ Tố Nga hỏi lại.
Mạc Đường Tấn liếc nhìn bà rồi bỏ ra ngoài. Bà mối thấy vậy nhanh chóng giục Phương Ngọc Oanh đi nhanh lên. Sắc mặt của Phương Trình Đông cũng không tốt chút nào, quay ra nói với chính thê: “Nàng tốt nhất nên giải thích chuyện này cho ta. Mạc phủ mà có ý kiến gì cũng đừng trách ta."
Phương Ngọc Oanh được bà mối dẫn đi như bay ra bên ngoài. Không ít người nhìn thấy cảnh này liền cười khúc khích. Ngày xuất giá của trưởng nữ Phương phủ đúng là truyền kỳ. Chuyện này đủ để bọn họ bàn tán nửa tháng. - “Tẩn nhi đừng nóng nảy như vậy” Phương Trình Đông vội vã chạy ra ngoài khuyên nhủ: “Việc này là do hậu viện của ta lo lắng không chu toàn. Tấn nhi đừng để bụng”
Mạc Đường Tấn lạnh lùng nhìn Phương Trình Đông nói: “Ta gọi thúc một tiếng thúc cũng chỉ vì kính trọng. Nhưng hôm nay Phương phủ làm ra chuyện này chẳng lẽ không để Mạc phủ vào mắt? Mạc phủ rộng lượng đã nhân nhượng để Phương phủ đổi người. Nếu đúng ra, ngày hôm nay xuất giá phải là thứ nữ Phương Lan Uyển”
Bình luận facebook