• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ở LẠI BÊN ANH (Đừng đi - Chị ơi đừng đi) (1 Viewer)

  • Chương 7: Gió đêm

Mỗi ngày một ngàn tệ, con số này mê hoặc người, hai mắt Thẩm Vi Lê lóe sáng lộ ra vẻ hứng thú.



Nhưng cũng chỉ là lướt qua trong giây lát, tạm thời không nói chuyện cô không biết đóng phim, cô còn có người cần phải chăm sóc.



“Cảm ơn Tinh Tinh, tôi phải chăm sóc mẹ và em gái, không thể đi quá xa nhà được.”



Tần Tinh không nghĩ đến người coi trọng đồng tiền như Thẩm Vi Lê lại từ chối mức lương cao như vậy, ‘ha ha’ hai tiếng rồi không nói nữa.



Đường Phái hỏi, “Vậy chị Lê có tính toán gì không?”



Thẩm Vi Lê đưa mắt nhìn Chu Yến Hỗn đang có vẻ không vui, nghiêm túc nói với Đường Phái, “Tôi định hai ngày nữa bắt đầu thử livestream dạy tiếng Anh xem sao, dù thế nào thì tôi cũng đã thi giấy chứng nhận giáo viên tiếng Anh lâu rồi, livestream dạy học có lẽ không thành vấn đề.”



Cô lại nhìn Chu Yến Hỗn, “Thiếu gia, chắc chị sẽ không làm phiên dịch cho anh Yến Hoài được, phiền em nói với anh ấy hộ chị một tiếng, không thì để chị tự nói cũng được.”



Chu Yến Hỗn nghe vậy nhẹ nhàng nhướn mày, bên môi lộ ra ý cười nhàn nhạt, đôi mắt hài lòng bóc hạt dẻ đưa tới bên miệng cô, “Em giúp chị từ chối anh ấy.”



Tần Tinh yên lặng hút thuốc, thong thả nhả một làn khói, sau đó lại đặt điếu thuốc tới bên miệng, “Lê Tử, tôi nhớ lúc chú đi, nhà chị còn thiếu nợ rất nhiều đúng không? Tuổi tác dì bây giờ cũng đã cao, em gái chị lại còn học đại học, dạy học trên mạng có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Lê Tử, cuộc sống chính là như vậy, có gian nan vất vả mới có được thành công. Chị rời nhà hai năm, kiếm được nhiều tiền rồi về, dì và em gái cũng có thể sống tốt hơn một chút.”



Thẩm Vi Lê có chút động tâm, hai tay nắm chặt, cúi đầu suy tư.



Đường Phái cũng cảm thấy cô nên thử một lần, “Chị Lê, chị ngẫm lại xem, nếu cảm thấy hứng thú thì nói, em cũng quen mấy nhà làm phim và đạo diễn, làm nhân vật phụ thôi thì dễ. Hơn nữa chị xinh đẹp như thế, chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, dáng người cũng tốt, bây giờ giới giải trí đang cần diện mạo như vậy.”



Đường Phái và Tần Tinh quen nhau người, thỉnh thoảng cũng bị mấy người đi kéo đầu tư phim tìm tới, có hiểu biết nhất định về giới giải trí, cũng đã quen với việc đưa người mới vào đoàn làm phim.



Nếu sau này Đường Phái có thể thường xuyên sắp xếp cho cô làm mấy nhân vật qua đường không cần kỹ năng diễn xuất như diễn viên quần chúng thì cũng không tồi.



Thẩm Vi Lê cười gật đầu, “Được, vậy tôi về sẽ suy nghĩ lại, trước tiên cảm ơn hai người.”



Trong tay Chu Yến Hỗn cầm ly rượu, suy tư đánh giá Thẩm Vi Lê, cô đang cười lộ ra hai má lúm đồng tiền rất sâu.



Dường như là thật sự có hứng thú với chuyện đi đóng phim này.



“Đi thôi.” Chu Yến Hỗn buông ly rượu, kéo tóc Thẩm Vi Lê, “Đưa chị về nhà.”



Đường Phái và Tần Tinh cũng ngẩng đầu nhìn cậu, biểu tình trên mặt vô cùng bất ngờ, vừa mới tới chơi được một tí mà đã muốn đi?



Thẩm Vi Lê cũng ngậm miệng hai giây.



Hai giây này, Chu thiếu đã bước chân rời đi, bóng dáng cao lớn đĩnh đạc.



“Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.”



Thẩm Vi Lê vội đứng dậy chào tạm biệt hai người, sau đó chậm rãi chạy theo sau lưng thiếu gia.



Ra khỏi quán bar, trong lúc chờ Triệu Hiểu Phong lái xe tới, Chu Yến Hỗn lấy thuốc ra châm lửa.



Gió thổi chính diện không thể bắt lửa, Chu Yến Hỗn nhíu mày, hơi cúi đầu xuống, miệng cắn điếu thuốc, hai tay khom lại bật lửa.



Thẩm Vi Lê nhìn thấy lông mày Chu Yến Hỗn nhíu lại thành hình chữ xuyên (川), hai mắt ngày càng âm trầm giống như sắp bùng phát hỏa khí.



Bật mãi lửa không lên, ngón tay Chu Yến Hỗn không ngừng ấn chốt mở bật lửa, tốc độ càng lúc càng nhanh, cơn giận sắp bộc phát.



Thẩm Vi Lê đi qua, vòng hai tay giúp cậu chắn gió, nhẹ giọng hỏi, “Tức giận?”



Cô cúi đầu cùng Chu Yến Hỗn che chắn bật lửa.



Hai người tựa gần nhau, gió đêm thổi bay mái tóc.



Cuối cùng ánh sáng từ bật lửa cũng lóe lên, trong mắt hai người cùng hiện ra đốm sáng nhè nhẹ.



Chu Yến Hỗn nhìn vào mắt Thẩm Vi Lê, hai mắt cô lóe sáng, ngọn lửa trong mắt bừng lên.



Trên người cô có hương rượu thoang thoảng, tản mát trong không khí thổi vào mũi cậu.



“Quên đi, không hút nữa.”



Chu Yến Hỗn lấy điếu thuốc xuống, bỏ hết bật lửa và thuốc lá vào túi, có vẻ như do Thẩm Vi Lê chắn gió thay mình mà cơn giận đã giảm bớt.



Cậu ngẩng đầu nheo mắt nhìn nửa vầng trăng sáng.



Một lúc lâu sau mới như trả lời câu nói kia của cô, “Chị đi rồi, em chơi với ai?”



Hai mắt Thẩm Vi Lê chớp chớp, trong nháy mắt hiểu ra cậu không bỏ được cô.



“Chị…” Thẩm Vi Lê giả vờ không có hứng thú bật cười, “Chị cũng không có kinh nghiệm đóng phim, sao có thể đi được chứ, cũng không có khả năng dùng năng lực này kiếm được một ngàn tệ một ngày, bỏ đi, không có khả năng đâu.”



Chu Yến Hỗn đút hai tay vào túi liếc Thẩm Vi Lê một cái, thấy tóc cô bị thổi bay tán loạn, dần dần, trên mặt mới lộ ra nụ cười.



Thiếu gia không tức giận đưa tay vén tóc lại giúp cô, cười khẽ nói, “Giống như tên điên vậy.”



*



Qua hai ngày, mùi rượu biến mất, Thẩm Vi Lê mới về nhà.



Cô cũng không muốn nói chuyện bị sa thải với người nhà, hành lý cũng đã đặt hết bên nhà Tiểu Hủy, tay không trở về.



Sau khi xuống xe bus, Thẩm Vi Lê tới siêu thị gần nhà mua một ít trái cây, thịt bò thịt gà xương sườn đều mua cả. Cuối cùng còn tới trung tâm sổ xố phúc lợi để mua vé số.



Thẩm Vi Lê vừa xách túi lớn túi nhỏ tới cửa, ông chủ đã than ngắn thở dài, “Lại tới mua vé số sao, haizz, không phải chú đã nói với cháu rồi à, Lê Tử, cháu cũng đã mua mười mấy năm rồi, mỗi ngày hai tệ, xem xem đã tiêu bao nhiêu rồi!”



Thẩm Vi Lê cười nói, “Phải có mơ mộng một chút chứ chú, nếu như một ngày nào đó cháu gặp may mắn thì sao? Hơn nữa nếu năm 50 tuổi mới trúng số thì cháu còn có thể dùng tiền đó dưỡng già nữa.”



“Haizz, cháu đúng là cố chấp, được rồi, cháu chọn số đi.”



Thẩm Vi Lê mua vé số, bao nhiêu năm vẫn là một chuỗi giống nhau – sinh nhật bố mẹ và em gái.



Chính là muốn cho bản thân một hi vọng, gia đình khốn khổ nhiều năm như vậy, không biết tới bao giờ mới gặp được may mắn.



Hơn nữa cô cũng đã từng trúng giải thưởng nhỏ được năm sáu lần rồi, có lần còn trúng 200 tệ, cũng không quá tồi.



Phòng bán vé số tràn ngập mùi thuốc, Thẩm Vi Lê nhận tấm vé số rồi nhanh chóng rời khỏi.



Mở khóa bước vào nhà, trong phòng có tiếng nhạc, Thẩm Vi Lê gọi, “Tâm Oánh, chị về rồi, có đồ ăn ngon.”



Thẩm Tâm Oánh đeo dép lê lộc cộc chạy ra, trên mặt còn đang đắp mặt nạ, “Uây, chị, sao chị mua nhiều hoa quả thế.”



Trái cây và thịt quá nặng, tay Thẩm Vi Lê bị hằn lên một vết đỏ, đưa cho Thẩm Tâm Oánh, “Em đi rửa sạch rồi gọt hoa quả ăn đi, chị đi rửa tay thay quần áo, lát nữa làm sườn xào chua ngọt và thịt bò hầm. Em gửi tin nhắn báo với mẹ là chị về nấu cơm rồi, trái cây cũng đã mua, bảo mẹ không cần mua gì nữa đâu.”



Thẩm Tâm Oánh vui vẻ, “Được ạ.”



Thẩm Vi Lê về phòng, cũng là quay về phòng Thẩm Tâm Oánh.



Hai chị em ngủ chung một phòng, đầu giường Thẩm Tâm Oánh đâu đâu cũng là đồ vật, điện thoại còn đang tạm dừng xem video dạy nhảy, ngoại trừ tham gia câu lạc bộ ngoại gia của trường, Thẩm Tâm Oánh còn tham gia câu lạc bộ nhảy.



Thẩm Vi Lê đổi quần áo ngủ, một bộ đồ ngủ hoạt hình dài đến đầu gối, bộ này cô mua từ khi còn học năm nhất, ở giữa còn có hình quả lê to, bởi vì giặt nhiều lần mà đã trắng bệch.



Sau đó, Thẩm Vi Lê tới phòng bếp nấu cơm, thịt bò bỏ vào nước rửa sạch, xương sườn để ướp, vo gạo nấu cơm, trong phòng bếp tản ra hương thơm nức mũi.



Không bao lâu sau, Thẩm Tâm Oánh cầm một quả chuối chạy tới, đưa đến bên miệng Thẩm Vi Lê, cười hì hì nói, “Chị vất vả rồi.”



Thẩm Vi Lê quay đầu nhìn cô ta một cái, trên mặt cô ta là nụ cười lấy lòng nịnh nọt tiêu chuẩn.



Quả chuối trong tay Thẩm Tâm Oánh lại đẩy về phía miệng cô một chút.



Thẩm Vi Lê cắn một miếng nhỏ, nhàn nhạt hỏi, “Lại cần bao nhiêu?”



“Không nhiều lắm, 300 thôi.”



Thẩm Tâm Oánh cười ôm eo cô, cười đáng thương, “Chị ơi, năm nay khai giảng năm tư phải chuẩn bị rất nhiều, nghe nói đề luận văn của bọn em rất khó, em phải tìm một đàn chị giúp mình, nhưng mà đàn chị cũng không thể giúp không công được đúng không? Em muốn tặng chị ấy một thỏi son.”



Thẩm Vi Lê trầm mặc, hít sâu giúp mình giảm bớt cảm xúc, “Chốc nữa chuyển cho em.”



Thẩm Tâm Oánh lập tức lại gần hôn lên má cô, cười to nói, “Cảm ơn chị ạ! Đúng là chị yêu của em!”



Sau đó Thẩm Tâm Oánh chạy đi, quay đầu lại nói, “Phải rồi chị, gần đây tim mẹ không khỏe, chị đừng nói cho mẹ nha!”



Nói xong chạy về phòng đóng sầm cửa lại.



Buông dao trên tay xuống, Thẩm Vi Lê xoay người dựa vào kệ bếp, ôm bả vai ngẩng đầu nhìn bóng đèn.



Trong lòng cũng suy nghĩ điều gì, chỉ là chậm rãi hít vào thở ra.



Thẩm Vi Lê nhắm mắt lại, trong lòng bất an, mí mắt không ngừng run rẩy.



Thịt bò hầm đã mềm, Thẩm Vi Lê cho lửa nhỏ, đồng thời ngoài cửa cũng vang lên tiếng khóa.



Thẩm Vi Lê vội vàng chạy ra, còn chưa gọi mẹ, Phạm Mỹ Huệ đã lớn tiếng gọi, “Lê Lê về rồi sao, mau để mẹ ôm một cái nào.”



Thẩm Vi Lê bật cười ôm bà, “Con cũng đã lớn bằng này rồi mà mỗi lần về mẹ còn phải ôm con.”



“Mẹ nhớ con mà.”



Phạm Mỹ Huệ đã 50 tuổi, bởi vì dùng thuốc nhiều nên dáng người to béo, lúc cười lên vô cùng hiền từ.



Thẩm Vi Lê đẩy bà vào toilet, “Mẹ mau đi rửa tay đi rồi ăn cơm, đồ ăn cũng chín rồi.”



Thẩm Vi Lê lại gọi Thẩm Tâm Oánh, “Tâm Oánh, ra ăn cơm!”



Lần trước Thẩm Vi Lê bận rộn, hơn nửa tháng rồi không về nhà, ba mẹ con hiếm lắm mới ngồi ăn cơm cùng nhau, Phạm Mỹ Huệ vui vẻ, liên tục gắp thịt cho Thẩm Vi Lê, bảo cô ăn nhiều chút, đã gầy đi rồi.



Thẩm Tâm Oánh cắn đũa nhìn Phạm Mỹ Huệ, khuôn mặt có chút xấu xí, “Mẹ, mẹ cũng gắp thêm cho con đi.”



Chiếc đũa của Thẩm Vi Lê hơi ngừng lại, có thể nghe ra câu nói thầm của Thẩm Tâm Oánh ‘ai mới là con gái ruột chứ’.



Phạm Mỹ Huệ nhíu mày gắp thêm hai miếng thịt vào bát Thẩm Tâm Oánh, “Nhiều chuyện, cho con đấy, ngậm mồm ăn cơm đi.”



Thẩm Tâm Oánh hừ nhẹ một tiếng, “Ngậm miệng sao còn ăn được cơm chứ!”



Sau đó lớn tiếng phóng đại âm thanh nhai thức ăn của mình.



Sau khi ăn xong, Thẩm Tâm Oánh về phòng chơi điện thoại, Thẩm Vi Lê rửa bát, Phạm Mỹ Huệ lại giúp cô dọn dẹp, nhỏ giọng nói, “Em gái con gần đây thèm ăn thịt, đừng để ý.”



Thẩm Vi Lê cười lắc đầu, “Mẹ, sức khỏe mẹ gần đây sao rồi? Có bị khó thở nữa không?”



Phạm Mỹ Huệ xua tay nói, “Nhìn xem, sức khỏe mẹ vẫn tốt, không sao cả.”



“Trong nhà còn thiếu tiền không, mẹ còn tiền không?”



“Có chứ, nhiều năm nay Chu gia vẫn trả lương đúng hạn, sao mẹ có thể thiếu tiền được, hơn nữa không phải con mới chuyển tiền cho mẹ sao?”



Thẩm Vi Lê gật đầu cười, “Vậy là tốt rồi, nếu mẹ cần tiền thì bảo con. Cũng nhớ để ý sức khỏe, đừng làm việc quá sức.”



Phạm Mỹ Huệ giả vở trừng cô, “Sức khỏe mẹ mẹ còn không biết sao? Mẹ ăn thêm muối hay con ăn thêm muối? Không có chuyện gì thì đừng chuyển tiền cho mẹ, mẹ còn tiền.”



“Được rồi được rồi, muối mẹ ăn còn nhiều hơn gạo con ăn, tiền của mẹ cũng nhiều hơn tiền của con.”



Thẩm Vi Lê cười lau tay, “Con đi tắm đây, chút nữa ra bóp lưng cho mẹ.”



Phạm Mỹ Huệ cũng bảo Thẩm Vi Lê mau đi nghỉ ngơi, cô cũng thay đồ mặc ở nhà.



Lúc Thẩm Vi Lê về phòng, nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng khách kêu lên.



Trên sofa có gối dựa và mấy bộ quần áo, Thẩm Vi Lê xốc hết lên tìm cuối cùng cũng thấy là điện thoại của mẹ, đây là chiếc máy ba năm trước cô mua cho mẹ.



Thẩm Vi Lê tùy ý ấn màn hình, nhìn thấy một loạt tin nhắn tới, mẹ cô ít khi đọc tin nhắn, một hàng dài thông báo tin nhắn chưa mở cái nào ra xem.



Thẩm Vi Lê nhìn thấy có một tin nhắn wechat, “Chị Phạm, tiền tháng này đâu rồi?”



Thẩm Vi Lê nhíu mày, lúc này Phạm Mỹ Huệ mở cửa, cô vội vàng đặt điện thoại xuống, làm bộ như đang tìm máy mình, “Mẹ, mẹ thấy điện thoại con đâu không?”



“Không thấy, con tìm trong đống đồ của em gái con xem, em con hay vứt đồ lung tung lắm.”



“Vâng, để con tìm thử.”



Thẩm Vi Lê về phòng, lấy điện thoại trong túi ra, đứng trong phòng tắm ngẩng đầu nhìn đèn ngây ngốc.



Trong phòng tắm không có máy sưởi hay bình nóng lạnh gì cả, chỉ có một ngọn đèn không thấm nước bình thường.



Thẩm Vi Lê nhìn nhìn, bị ánh sáng kích thích khiến hốc mắt dần đỏ bừng.



Nhắm rồi lại mở, khóe mắt ướt đẫm.



Thẩm Vi Lê lau mắt, cởi quần áo ra tắm rửa, sau đó chuyện 5000 tệ còn lại trong thẻ cho mẹ.



Cô vừa chuyển tiền đi, nhận được tin nhắn số dư còn 30 tệ lại bỗng nhiên thu được thông báo tin nhắn từ cửa hàng second-hand của mình.



Người lạ: [Đồng hồ này, 9 vạn tệ bán không?]



Thẩm Vi Lê: [Xin lỗi, đồ trong cửa hàng chúng tôi đều là một giá.]



Người lạ: [8 vạn tệ, bán không?]



Thẩm Vi Lê:???



Sở thích trả giá sao?



Thẩm Vi Lê đang muốn gửi tin nhắn từ chối, người này lại nói: [Đùa thôi, có giấy chứng nhận hàng xịn không, có hỗ trợ kiểm tra không?]



Thẩm Vi Lê quy củ đáp: [Đảm bảo đồ thật, có hóa đơn mua hàng, nếu bạn muốn mua có thể tới phòng livestream kiểm nghiệm, sau đó tôi sẽ gửi cho bạn.]



Người lạ: [9 vạn 900 tệ vẫn đắt một chút, để tôi suy nghĩ.]



Sau đó người này không nói gì nữa, Thẩm Vi Lê thở dài, đặt điện thoại lên trên máy giặt rồi tiếp tục tắm.



Khi thoa sữa tắm, Thẩm Vi Lê phát hiện có lẽ là gần đây công việc bận rộn, trên ngực trái lại xuất hiện một cái mụn.



Mụn mọc cách đầu ngực một ngón tay, xung quanh đỏ lên.



Thẩm Vi Lê có một làn da rất đẹp, cơ thể trắng trẻo mềm mại nên nhìn cái mụn này vô cùng bắt mắt.



Ngón tay Thẩm Vi Lê niết lên, đang do dự xem có nên nặn không, điện thoại trên máy giặt lại rung lên, Thẩm Vi Lê đưa tay cầm lấy, thấy người lạ kia nói: [Được rồi, tôi mua, bây giờ chuyển tiền.]



Hả???



Hào phóng như vậy à?



Phản ứng đầu tiên của Thẩm Vi Lê là ngồi xổm trên mặt đất gửi tin nhắn cho Chu Yến Hỗn: [Tiểu Hỗn, đồng hồ kia có người mua!!!]



Chu Yến Hỗn nhắn lại rất nhanh, lười biếng nói: [Chúc mừng nha.]



[Chờ người mua xác nhận thanh toán, chị sẽ chuyển tiền cho em!]



[Chuyển cho em 9 vạn là được, còn lại 9000 tệ kia chị giữ lấy đi.]



[Sao chị hưởng lợi nhiều như thế được? Chỉ cần 1% thôi, 900 là được.]



Chu Yến Hỗn: [Hừ.]



Có chút châm chọc.



[Em hừ cái gì?]



[Ai dám hừ gì chị. Thôi, 900 thì 900, bên này em còn có chút đồ, rảnh thì giúp em đăng bán.]



[OK!]



Chu Yến Hỗn nhàn nhạt gửi tới: [Chị, chị đang làm gì thế?]



[Nặn mụn.]



[Chưa thấy chị mọc mụn bao giờ cả, mụn ở đâu vậy?]



Thẩm Vi Lê cúi đầu nhìn tư thế của mình lúc này, người không mặc gì ngồi xổm trên đất, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, mặt hơi đỏ lên.



Thẩm Vi Lê: [Không nói chuyện nữa, chị đi nhắn tin với người mua.]



Chu thiếu không vui gửi lại một chữ: [Hừ.]



Thẩm Vi Lê cười vào đơn đặt hàng, thấy người mua đã thành công trả tiền.



Thẩm Vi Lê: [Hợp tác vui vẻ.jpg]



Cùng lúc đó, Chu Yến Hỗn thảnh thơi nằm trong bồn tắm, đùi phải lười biếng gác lên thành bồn, cơ bắp đường cong hoàn mỹ, khói nóng trong phóng tắm mờ mịt tăng thêm hai phần gợi cảm.



Tay trái đặt trong nước, tay phải giơ điện thoại lên.



Chu Yến Hỗn nghiêng đầu nhìn emoji đầu bên kia gửi tới, cười khẽ một tiếng.



Ngay sau đó, tiếng thông báo tin nhắn vang lên, tin tức Chu tiên sinh đã thành công trả chín vạn chín.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom