Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
***
Học kỳ 2 của năm 4, Chúc Vãn được sắp xếp đến nông thôn dạy học.
Chu Ngộ Thần tức đến mức suýt hộc máu, không biết là tên xấu xa nào sắp xếp.
Thật ra thì anh có thể cấp vốn đổi người, nơi nào thiếu tài nguyên thầy cô giáo dạy thì anh giúp là được, chứ anh đau lòng, sao nỡ để bé cưng đi đến nơi chim không thèm đi vệ sinh để chịu tội chứ.
Nhưng anh thấy Chúc Vãn kích động đến mức mấy buổi tối không ngủ được, lúc cô rảnh rỗi cô sẽ luyện tập dạy học trước gương, còn bày một đống búp bê và thú bông để cạnh Chu Ngộ Thần. Anh bèn nhận mệnh, yên tĩnh nghe cô gái nhỏ dạy học, lúc đó anh chỉ bất đắc dĩ đánh bay hết ý định định nói.
Chúc Vãn từng nói rằng, mẹ của cô cũng từng đến thôn quê giảng dạy, nên cô cũng muốn như mẹ mình.
Chu Ngộ Thần cũng chỉ hy vọng tất cả những ước nguyện của cô gái nhỏ sẽ thành hiện thực, còn anh chỉ cần yên lặng ủng hộ cô ở phía sau là được.
Vì thế mà mỗi buổi tối, Chúc Vãn đều mềm mại chui vào trong lồng ngực anh, vừa khao khát, vừa lo lắng, cô hỏi:
“Anh nói xem, hôm nay em giảng bài như nào? Nghe hiểu không ạ? Thế thì những đứa bé đó, sẽ thích em không nhỉ?”
Anh luôn dành cho cô những lời cổ vũ to lớn nhất.
“Đương nhiên sẽ thích em rồi, ai dám không thích bảo bối của anh chứ.”
Sau đó, anh đè cô xuống, bắt nạt.
Nghiêm túc mà nói, ban ngày anh sẽ nghe cô giảng bài trên sô pha, còn buổi tối trên giường, thầy Chu sẽ dạy học.
Thầy Chu “dạy học” dùng quá sức, dường như muốn đòi lại hết tất cả những ấm ức, nên bạn học Chúc chỉ có thể khóc thút thít mấy buổi tối, suýt chút nữa phải hoài nghi về cuộc đời.
Có rất nhiều địa điểm dạy học được sắp xếp, và mỗi một nơi thì giáo viên sẽ không cùng bộ môn với nhau. Chúc Vãn cùng với mấy người bạn cùng phòng đều chưa chuyên nghiệp lắm nên một mình lẻ loi rời thành phố Hoành, đi đến thôn trang nhỏ hơi gần đó.
Thật ra Chu Ngộ Thần đã động chút tay chân vào, vì anh không yên tâm khi để cô đi quá xa, chỉ để cô đến một thôn trang gần thành phố Hoành chút, thỉnh thoảng anh sẽ ngầm đi tìm cô gái nhỏ.
Tuần đầu tiên xa cách nhau là tuần khó chịu nhất, buổi tối đầu tiên tiễn Chúc Vãn đi, Chu Ngộ Thần mất ngủ.
Mấy năm nay, anh xử lý gọn gàng Chu thị, sự nghiệp phát triển không ngừng, với tầm nhìn xa với năng lực mạnh dạn đi đầu, thậm chí anh còn làm xuất sắc hơn Chu tổng, nên anh rất bận.
Chúc Vãn đều đặt tất cả điều đó vào trong mắt, cô cảm thấy đau lòng cho anh kể cả anh ở trường học hay công ty. Cô biết Chu Ngộ Thần không cần phải đi học đại học mà anh mời các chuyên gia trong ngành đến dạy. Anh chạy đến trường học, hoàn toàn là vì cô, vì thế mà vào năm ba, Chúc Vãn chủ động rời khỏi ký túc xá, dọn đến ở cùng với anh.
Chu Ngộ Thần cao hứng đến suýt ngất, vốn dĩ chỉ có một mình anh ở, vì công việc của anh rất bận nên mấy sinh hoạt thường ngày anh cũng chẳng lo được, rất bừa bộn. Nghe Chúc Vãn muốn dọn tới ở, anh hưng phấn đến mức đi sắp xếp lại nhà cửa, tất cả đều dựa theo sở thích của cô gái nhỏ. Điều đó khiến Chúc Vãn cảm động đến suýt chút nữa thì khóc nhè, anh luôn luôn cưng chiều cô vô điều kiện như này.
Ở chung hơn một năm như này, anh đã sớm quen mỗi đêm bên gối, trong lồng ngực có Chúc Vãn. Mùi hương nhàn nhạt của bạn gái nhỏ vấn vương quanh mũi, hơi ấm giữa vòng tay anh, ngủ một giấc thật ngon.
Cho nên từ trước đến nay anh đều không thích xã giao ở bên ngoài, nếu bắt buộc phải đến thì đều là Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc đi. Hai người này vì muốn thoát đi sự trói buộc của gia đình nên luôn quấn lấy Chu Ngộ Thần, để vào Chu thị. Nói cái gì mà, rượu tiệc, cứ để anh em giúp anh lên!
Từ đó về sau, phòng nghỉ của văn phòng như thành đồ trang trí, dù anh có bận rộn công việc đến đâu thì anh vẫn cố gắng dành thời gian tan học đưa Chúc Vãn về nhà. Và dù anh có bận rộn như nào thì anh vẫn hoàn thành trước thời gian, nhất định anh sẽ về nhà ngủ với cô gái nhỏ.
Nói cách khác, anh trân trọng khoảng thời gian cô ngủ với mình.
Ngày hôm sau, Ngụy Cải phát hiện ra Chu Ngộ Thần có gì đó không đúng lắm. Tính tình của anh vốn không tốt, nhưng từ khi có bạn gái thì đã sửa lại tính tình hung dữ rất nhiều năm rồi.
Vì thế mà hắn thấy Chu Ngộ Thần đen mặt ký văn kiện, Ngụy Cải bèn thấp thỏm nhắc nhở nhỏ toàn bộ đồng nghiệp trong công ty.
“Chu, Chu thiếu, ừm, việc kia á, tiểu thư Chúc, cô ấy…”
Hắn còn chưa nói xong, Chu Ngộ Thần đã cau mày, hung dữ nói:
“Cô ấy đi dạy học, anh tìm cô ấy có việc gì à?”.
Trong lời nói toàn sự uy hiếp.
Trong nháy mắt Ngụy Cải đã hiểu, người đáng sợ nhất là người dục cầu bất mãn*, hắn đáp không có gì xong bèn vội vàng chạy ra ngoài thông báo cho cả công ty.
(*dục cầu bất mãn: ai biết chính xác nghĩa thì cmt/ib bảo mình nha, chứ mình cũng chưa tra được nghĩa.)
Chúc Vãn đi trong tuần đầu tiên, trong lồng ngực Chu Ngộ Thần vắng vẻ, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Anh không nhịn được nữa bèn gọi video cho Chúc Vãn, nhìn nơi rách tung ở trong video - nơi cô đang ở mà cảm thấy khó chịu. Nơi gì thế chứ, làm bé cưng của anh phải chịu khổ!
Nhưng bé cưng của anh là một đứa ngốc, chịu thương chịu khó, cô còn cười tủm tỉm nói với anh rằng trong ngày đầu tiên cô đã dạy những đứa trẻ trong thôn như nào. Cô còn hưng phấn đến mức cầm lấy một tờ giấy nhàu nát trên bàn, phía sau lớp sơn gần như rớt xuống, khoe với anh trong video.
“Mấy đứa nhỏ viết cho em thiệp chúc mừng nè!”
Chu Ngộ Thần híp mắt, nhìn chữ trên giấy.
“Cô giáo Chúc Vãn ơi, em yêu cô!”
Yêu cái quỷ gì chứ! Bảo bối của ông đây có thể để người khác tùy tiện nói yêu là yêu à. Chu Ngộ Thần bĩu môi, không nhịn được hừ một tiếng, khinh bỉ nói:
“Chữ Chúc viết sai rồi, có quá nhiều nét, mà chữ viết xấu như vậy, còn không biết xấu hổ mà viết thiệp chúc mừng à!”
“...”
Chúc Vãn nhìn anh qua video, bèn không nhịn được cười, cô vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
“Mấy đứa nhóc ấy mới lớp hai thôi đó…”
Hừ! Mới lớp hai mà dám nói yêu người phụ nữ á! Thiếu giáo dục mà!
Vẻ mặt Chu Ngộ Thần hiện rõ sự không vui.
“Lúc anh mới lớp 2, còn có thể viết tinh tế thư tình 800 chữ!”
Trọng điểm của người con gái không giống anh, Chu Ngộ Thần còn đang đắm chìm trong củ cải dấm nhỏ, mà đầu video kia lại truyền đến giọng nói u oán của cô gái nhỏ.
“Thế mà anh lại viết thư tình 800 chữ cho người khác… Anh còn chưa viết cho em đâu…”
Nếu cho lời này quay ngược thời gian thì chắc chắn Chúc Vãn sẽ giữ ở trong lòng, dù cho bị nghẹn chết cũng sẽ không chịu nói ra. Nhưng giờ cô được Chu Ngộ Thần cưng chiều nhiều năm như vậy, cô biết người đàn ông này yêu mình như nào nên có thể bao dung cho sự làm càn của cô. Dần dần, Chúc Vãn được nuôi ra chút tính nết kiêu ngạo của thiếu nữ, nên khi làm nũng càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Chu Ngộ Thần nhướng lông mày, nhớ lại những lời mình vừa nói bèn vội vàng đứng ra lập trường.
“Chưa viết cho người khác bao giờ, anh đang dùng cách này để biểu hiện ra anh viết lách tốt như nào thôi.”
Chúc Vãn bật cười, giọng nói dính cả vào nhau.
“Vậy anh có viết cho em không ạ?”
“Viết chứ viết chứ, cô giáo Chúc nói viết thì anh phải viết rồi.”
Đối với những yêu cầu của cô gái nhỏ thì anh sẽ không bao giờ từ chối, dù sao thì tình yêu của anh còn không biểu đạt được hết, viết mấy bức thư tình coi như là chút lòng.
Vì thế sau mấy ngày, mỗi buổi tối không có Chúc Vãn ở bên cạnh, anh không ngủ được thì sẽ ngồi dậy viết thư tình, viết lưu loát cả một xấp, giống y hệt như là một cậu bé mới bắt đầu yêu đương.
Vất vả nhịn mấy ngày, buổi chiều thứ sáu anh không ngừng đẩy nhanh tốc độ, đẩy được thì đẩy, mà không đẩy được thì anh cố giải quyết trong một khoảng thời gian ngắn. Sau đó anh cầm lấy chìa khóa lái xe đi tìm bạn gái trong thôn.
Thôn trang nhỏ ở vùng ngoại thành của thành phố Hoành, Chu Ngộ Thần phóng xe quá tốc độ trên đường, khi tới trường tiểu học Hy Vọng, Chúc Vãn còn chưa tan học.
Chu Ngộ Thần vẫn đang mặc tây trang phẳng phiu tinh xảo, anh lặng lẽ lấy ghế ngồi xuống hàng cuối cùng của phòng học. Dù động tác anh có nhẹ nhàng chậm rãi như nào, các bạn học nhỏ phía trước không thấy gì, nhưng Chúc Vãn đứng ở bục giảng lại nhìn không sót một cái gì.
Mấy đứa bé học sinh nghiêm túc phát hiện ra, mặt của cô giáo Chúc Vãn càng ngày càng đỏ hơn, nhưng cô giáo Tiểu Chúc lớn lên xinh đẹp, đỏ mặt thì càng đáng yêu.
Thân hình Chu Ngộ Thần cao lớn, anh ngồi ở chỗ bàn ghế thấp bé thì không thích hợp lắm. Nhưng tay của anh lại đặt trên bàn, ngồi thẳng lưng, nhìn qua thì còn tưởng anh đang nghiêm túc nghe giảng.
Ngồi cạnh anh là một bé trai làn da hơi ngăm đen, làn da vì phơi ra ngoài nên hơi hơi đỏ như cao nguyên. Cậu bé bị “thái độ học tập” của người ngoài này làm cho cảm động. Bé lén lút đẩy sách giáo khoa của mình đến trước mặt anh, thành thực nói:
“Cô giáo Chúc nói rằng bạn bè phải biết chia sẻ với nhau.”
Khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, cười nói:
“Cô giáo Chúc nói đúng đấy.”
Không bao lâu sau kết thúc tiết học, tất cả học sinh tan học đi về nhà, Chúc Vãn thu dọn đồ đạc xong bèn đi đến văn phòng. Thật ra văn phòng cũng chỉ là một căn nhà nhỏ rách tung tóe, giờ phút này lại trống rỗng, chỉ có một mình Chúc Vãn. Chu Ngộ Thần đi phía sau cô gái nhỏ theo vào, lúc đóng cửa lại thì một tay ôm lấy người.
Chúc Vãn hơi đẩy anh, lo lắng muốn chết.
“Anh đừng lung tung, đây là văn phòng đó.”
“Anh đây không quan tâm…”
Mấy ngày không gặp, Chúc Vãn cũng rất nhớ anh, nên cô cũng chỉ bất đắc dĩ cười cười, nhận mệnh mà vòng tay qua eo anh, ngọt ngào hỏi:
“Sao anh lại tới đây?”
Chu Ngộ Thần ôm cô gái nhỏ, hôn lên cái cổ thơm ngào ngạt trong chốc lát, sau đó buông ra, cầm lấy một xấp giấy từ trong áo khoác âu phục.
“Tới nộp bài tập đó, cô giáo Chúc giao viết thư tình, anh đây hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Mặt Chúc Vãn sáng lên, cô kinh ngạc, không ngờ Chu Ngộ Thần viết thật luôn, cô hưng phấn nhận lấy, còn chưa kịp xem đã bị người đàn ông trước mặt ôm, hôn môi lần nữa.
“Bao giờ trở về rồi đọc cái này, anh đây nhớ em muốn chết rồi, bé cưng, có thể không, hửm?”
Chúc Vãn bị anh làm cho xấu hổ, bèn vội vàng lấy đồ này đẩy tên lưu manh ra một chút, gấp không chịu được.
“Đây là văn phòng đó anh!”
Chu Ngộ Thần nâng khuôn mặt nhỏ của cô gái lên, đẹp đến nỗi khiến anh suýt quên việc này. Thật ra anh không ngại đâu, nếu có thể thì ở văn phòng cũng rất kích thích. Nhưng anh biết nếu anh làm vậy thì quả tim nhỏ, bé cưng, cô giáo Chúc sẽ tức chết mất. Vì thế mà anh rút lui, nói tiếp:
“Đi nào đi nào, đến chỗ ở của em…”
Chúc Vãn xấu hổ, cô trừng mặt nhìn anh vài lần.
“Chu Ngộ Thần, anh biết xấu hổ không thé!”
“Cần mặt mũi làm gì chứ! Anh đây muốn em!”
Học kỳ 2 của năm 4, Chúc Vãn được sắp xếp đến nông thôn dạy học.
Chu Ngộ Thần tức đến mức suýt hộc máu, không biết là tên xấu xa nào sắp xếp.
Thật ra thì anh có thể cấp vốn đổi người, nơi nào thiếu tài nguyên thầy cô giáo dạy thì anh giúp là được, chứ anh đau lòng, sao nỡ để bé cưng đi đến nơi chim không thèm đi vệ sinh để chịu tội chứ.
Nhưng anh thấy Chúc Vãn kích động đến mức mấy buổi tối không ngủ được, lúc cô rảnh rỗi cô sẽ luyện tập dạy học trước gương, còn bày một đống búp bê và thú bông để cạnh Chu Ngộ Thần. Anh bèn nhận mệnh, yên tĩnh nghe cô gái nhỏ dạy học, lúc đó anh chỉ bất đắc dĩ đánh bay hết ý định định nói.
Chúc Vãn từng nói rằng, mẹ của cô cũng từng đến thôn quê giảng dạy, nên cô cũng muốn như mẹ mình.
Chu Ngộ Thần cũng chỉ hy vọng tất cả những ước nguyện của cô gái nhỏ sẽ thành hiện thực, còn anh chỉ cần yên lặng ủng hộ cô ở phía sau là được.
Vì thế mà mỗi buổi tối, Chúc Vãn đều mềm mại chui vào trong lồng ngực anh, vừa khao khát, vừa lo lắng, cô hỏi:
“Anh nói xem, hôm nay em giảng bài như nào? Nghe hiểu không ạ? Thế thì những đứa bé đó, sẽ thích em không nhỉ?”
Anh luôn dành cho cô những lời cổ vũ to lớn nhất.
“Đương nhiên sẽ thích em rồi, ai dám không thích bảo bối của anh chứ.”
Sau đó, anh đè cô xuống, bắt nạt.
Nghiêm túc mà nói, ban ngày anh sẽ nghe cô giảng bài trên sô pha, còn buổi tối trên giường, thầy Chu sẽ dạy học.
Thầy Chu “dạy học” dùng quá sức, dường như muốn đòi lại hết tất cả những ấm ức, nên bạn học Chúc chỉ có thể khóc thút thít mấy buổi tối, suýt chút nữa phải hoài nghi về cuộc đời.
Có rất nhiều địa điểm dạy học được sắp xếp, và mỗi một nơi thì giáo viên sẽ không cùng bộ môn với nhau. Chúc Vãn cùng với mấy người bạn cùng phòng đều chưa chuyên nghiệp lắm nên một mình lẻ loi rời thành phố Hoành, đi đến thôn trang nhỏ hơi gần đó.
Thật ra Chu Ngộ Thần đã động chút tay chân vào, vì anh không yên tâm khi để cô đi quá xa, chỉ để cô đến một thôn trang gần thành phố Hoành chút, thỉnh thoảng anh sẽ ngầm đi tìm cô gái nhỏ.
Tuần đầu tiên xa cách nhau là tuần khó chịu nhất, buổi tối đầu tiên tiễn Chúc Vãn đi, Chu Ngộ Thần mất ngủ.
Mấy năm nay, anh xử lý gọn gàng Chu thị, sự nghiệp phát triển không ngừng, với tầm nhìn xa với năng lực mạnh dạn đi đầu, thậm chí anh còn làm xuất sắc hơn Chu tổng, nên anh rất bận.
Chúc Vãn đều đặt tất cả điều đó vào trong mắt, cô cảm thấy đau lòng cho anh kể cả anh ở trường học hay công ty. Cô biết Chu Ngộ Thần không cần phải đi học đại học mà anh mời các chuyên gia trong ngành đến dạy. Anh chạy đến trường học, hoàn toàn là vì cô, vì thế mà vào năm ba, Chúc Vãn chủ động rời khỏi ký túc xá, dọn đến ở cùng với anh.
Chu Ngộ Thần cao hứng đến suýt ngất, vốn dĩ chỉ có một mình anh ở, vì công việc của anh rất bận nên mấy sinh hoạt thường ngày anh cũng chẳng lo được, rất bừa bộn. Nghe Chúc Vãn muốn dọn tới ở, anh hưng phấn đến mức đi sắp xếp lại nhà cửa, tất cả đều dựa theo sở thích của cô gái nhỏ. Điều đó khiến Chúc Vãn cảm động đến suýt chút nữa thì khóc nhè, anh luôn luôn cưng chiều cô vô điều kiện như này.
Ở chung hơn một năm như này, anh đã sớm quen mỗi đêm bên gối, trong lồng ngực có Chúc Vãn. Mùi hương nhàn nhạt của bạn gái nhỏ vấn vương quanh mũi, hơi ấm giữa vòng tay anh, ngủ một giấc thật ngon.
Cho nên từ trước đến nay anh đều không thích xã giao ở bên ngoài, nếu bắt buộc phải đến thì đều là Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc đi. Hai người này vì muốn thoát đi sự trói buộc của gia đình nên luôn quấn lấy Chu Ngộ Thần, để vào Chu thị. Nói cái gì mà, rượu tiệc, cứ để anh em giúp anh lên!
Từ đó về sau, phòng nghỉ của văn phòng như thành đồ trang trí, dù anh có bận rộn công việc đến đâu thì anh vẫn cố gắng dành thời gian tan học đưa Chúc Vãn về nhà. Và dù anh có bận rộn như nào thì anh vẫn hoàn thành trước thời gian, nhất định anh sẽ về nhà ngủ với cô gái nhỏ.
Nói cách khác, anh trân trọng khoảng thời gian cô ngủ với mình.
Ngày hôm sau, Ngụy Cải phát hiện ra Chu Ngộ Thần có gì đó không đúng lắm. Tính tình của anh vốn không tốt, nhưng từ khi có bạn gái thì đã sửa lại tính tình hung dữ rất nhiều năm rồi.
Vì thế mà hắn thấy Chu Ngộ Thần đen mặt ký văn kiện, Ngụy Cải bèn thấp thỏm nhắc nhở nhỏ toàn bộ đồng nghiệp trong công ty.
“Chu, Chu thiếu, ừm, việc kia á, tiểu thư Chúc, cô ấy…”
Hắn còn chưa nói xong, Chu Ngộ Thần đã cau mày, hung dữ nói:
“Cô ấy đi dạy học, anh tìm cô ấy có việc gì à?”.
Trong lời nói toàn sự uy hiếp.
Trong nháy mắt Ngụy Cải đã hiểu, người đáng sợ nhất là người dục cầu bất mãn*, hắn đáp không có gì xong bèn vội vàng chạy ra ngoài thông báo cho cả công ty.
(*dục cầu bất mãn: ai biết chính xác nghĩa thì cmt/ib bảo mình nha, chứ mình cũng chưa tra được nghĩa.)
Chúc Vãn đi trong tuần đầu tiên, trong lồng ngực Chu Ngộ Thần vắng vẻ, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Anh không nhịn được nữa bèn gọi video cho Chúc Vãn, nhìn nơi rách tung ở trong video - nơi cô đang ở mà cảm thấy khó chịu. Nơi gì thế chứ, làm bé cưng của anh phải chịu khổ!
Nhưng bé cưng của anh là một đứa ngốc, chịu thương chịu khó, cô còn cười tủm tỉm nói với anh rằng trong ngày đầu tiên cô đã dạy những đứa trẻ trong thôn như nào. Cô còn hưng phấn đến mức cầm lấy một tờ giấy nhàu nát trên bàn, phía sau lớp sơn gần như rớt xuống, khoe với anh trong video.
“Mấy đứa nhỏ viết cho em thiệp chúc mừng nè!”
Chu Ngộ Thần híp mắt, nhìn chữ trên giấy.
“Cô giáo Chúc Vãn ơi, em yêu cô!”
Yêu cái quỷ gì chứ! Bảo bối của ông đây có thể để người khác tùy tiện nói yêu là yêu à. Chu Ngộ Thần bĩu môi, không nhịn được hừ một tiếng, khinh bỉ nói:
“Chữ Chúc viết sai rồi, có quá nhiều nét, mà chữ viết xấu như vậy, còn không biết xấu hổ mà viết thiệp chúc mừng à!”
“...”
Chúc Vãn nhìn anh qua video, bèn không nhịn được cười, cô vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
“Mấy đứa nhóc ấy mới lớp hai thôi đó…”
Hừ! Mới lớp hai mà dám nói yêu người phụ nữ á! Thiếu giáo dục mà!
Vẻ mặt Chu Ngộ Thần hiện rõ sự không vui.
“Lúc anh mới lớp 2, còn có thể viết tinh tế thư tình 800 chữ!”
Trọng điểm của người con gái không giống anh, Chu Ngộ Thần còn đang đắm chìm trong củ cải dấm nhỏ, mà đầu video kia lại truyền đến giọng nói u oán của cô gái nhỏ.
“Thế mà anh lại viết thư tình 800 chữ cho người khác… Anh còn chưa viết cho em đâu…”
Nếu cho lời này quay ngược thời gian thì chắc chắn Chúc Vãn sẽ giữ ở trong lòng, dù cho bị nghẹn chết cũng sẽ không chịu nói ra. Nhưng giờ cô được Chu Ngộ Thần cưng chiều nhiều năm như vậy, cô biết người đàn ông này yêu mình như nào nên có thể bao dung cho sự làm càn của cô. Dần dần, Chúc Vãn được nuôi ra chút tính nết kiêu ngạo của thiếu nữ, nên khi làm nũng càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Chu Ngộ Thần nhướng lông mày, nhớ lại những lời mình vừa nói bèn vội vàng đứng ra lập trường.
“Chưa viết cho người khác bao giờ, anh đang dùng cách này để biểu hiện ra anh viết lách tốt như nào thôi.”
Chúc Vãn bật cười, giọng nói dính cả vào nhau.
“Vậy anh có viết cho em không ạ?”
“Viết chứ viết chứ, cô giáo Chúc nói viết thì anh phải viết rồi.”
Đối với những yêu cầu của cô gái nhỏ thì anh sẽ không bao giờ từ chối, dù sao thì tình yêu của anh còn không biểu đạt được hết, viết mấy bức thư tình coi như là chút lòng.
Vì thế sau mấy ngày, mỗi buổi tối không có Chúc Vãn ở bên cạnh, anh không ngủ được thì sẽ ngồi dậy viết thư tình, viết lưu loát cả một xấp, giống y hệt như là một cậu bé mới bắt đầu yêu đương.
Vất vả nhịn mấy ngày, buổi chiều thứ sáu anh không ngừng đẩy nhanh tốc độ, đẩy được thì đẩy, mà không đẩy được thì anh cố giải quyết trong một khoảng thời gian ngắn. Sau đó anh cầm lấy chìa khóa lái xe đi tìm bạn gái trong thôn.
Thôn trang nhỏ ở vùng ngoại thành của thành phố Hoành, Chu Ngộ Thần phóng xe quá tốc độ trên đường, khi tới trường tiểu học Hy Vọng, Chúc Vãn còn chưa tan học.
Chu Ngộ Thần vẫn đang mặc tây trang phẳng phiu tinh xảo, anh lặng lẽ lấy ghế ngồi xuống hàng cuối cùng của phòng học. Dù động tác anh có nhẹ nhàng chậm rãi như nào, các bạn học nhỏ phía trước không thấy gì, nhưng Chúc Vãn đứng ở bục giảng lại nhìn không sót một cái gì.
Mấy đứa bé học sinh nghiêm túc phát hiện ra, mặt của cô giáo Chúc Vãn càng ngày càng đỏ hơn, nhưng cô giáo Tiểu Chúc lớn lên xinh đẹp, đỏ mặt thì càng đáng yêu.
Thân hình Chu Ngộ Thần cao lớn, anh ngồi ở chỗ bàn ghế thấp bé thì không thích hợp lắm. Nhưng tay của anh lại đặt trên bàn, ngồi thẳng lưng, nhìn qua thì còn tưởng anh đang nghiêm túc nghe giảng.
Ngồi cạnh anh là một bé trai làn da hơi ngăm đen, làn da vì phơi ra ngoài nên hơi hơi đỏ như cao nguyên. Cậu bé bị “thái độ học tập” của người ngoài này làm cho cảm động. Bé lén lút đẩy sách giáo khoa của mình đến trước mặt anh, thành thực nói:
“Cô giáo Chúc nói rằng bạn bè phải biết chia sẻ với nhau.”
Khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, cười nói:
“Cô giáo Chúc nói đúng đấy.”
Không bao lâu sau kết thúc tiết học, tất cả học sinh tan học đi về nhà, Chúc Vãn thu dọn đồ đạc xong bèn đi đến văn phòng. Thật ra văn phòng cũng chỉ là một căn nhà nhỏ rách tung tóe, giờ phút này lại trống rỗng, chỉ có một mình Chúc Vãn. Chu Ngộ Thần đi phía sau cô gái nhỏ theo vào, lúc đóng cửa lại thì một tay ôm lấy người.
Chúc Vãn hơi đẩy anh, lo lắng muốn chết.
“Anh đừng lung tung, đây là văn phòng đó.”
“Anh đây không quan tâm…”
Mấy ngày không gặp, Chúc Vãn cũng rất nhớ anh, nên cô cũng chỉ bất đắc dĩ cười cười, nhận mệnh mà vòng tay qua eo anh, ngọt ngào hỏi:
“Sao anh lại tới đây?”
Chu Ngộ Thần ôm cô gái nhỏ, hôn lên cái cổ thơm ngào ngạt trong chốc lát, sau đó buông ra, cầm lấy một xấp giấy từ trong áo khoác âu phục.
“Tới nộp bài tập đó, cô giáo Chúc giao viết thư tình, anh đây hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Mặt Chúc Vãn sáng lên, cô kinh ngạc, không ngờ Chu Ngộ Thần viết thật luôn, cô hưng phấn nhận lấy, còn chưa kịp xem đã bị người đàn ông trước mặt ôm, hôn môi lần nữa.
“Bao giờ trở về rồi đọc cái này, anh đây nhớ em muốn chết rồi, bé cưng, có thể không, hửm?”
Chúc Vãn bị anh làm cho xấu hổ, bèn vội vàng lấy đồ này đẩy tên lưu manh ra một chút, gấp không chịu được.
“Đây là văn phòng đó anh!”
Chu Ngộ Thần nâng khuôn mặt nhỏ của cô gái lên, đẹp đến nỗi khiến anh suýt quên việc này. Thật ra anh không ngại đâu, nếu có thể thì ở văn phòng cũng rất kích thích. Nhưng anh biết nếu anh làm vậy thì quả tim nhỏ, bé cưng, cô giáo Chúc sẽ tức chết mất. Vì thế mà anh rút lui, nói tiếp:
“Đi nào đi nào, đến chỗ ở của em…”
Chúc Vãn xấu hổ, cô trừng mặt nhìn anh vài lần.
“Chu Ngộ Thần, anh biết xấu hổ không thé!”
“Cần mặt mũi làm gì chứ! Anh đây muốn em!”
Bình luận facebook