• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Oan gia thương thầm tôi (1 Viewer)

  • Phần 3

Rõ ràng tôi không uống một giọt r.ư.ợ.u nào nhưng sau khi tắm xong nằm lên trên giường, dường như tôi vẫn còn ngửi thấy mùi hương đó vấn vít trên đầu mũi, không sao xua đi được.

Tôi bực bội ngồi bật dậy.

Bùi Gia Hằng, t.ửu lượng của anh, thật sự quá tệ.

7
Sáng hôm sau thức giấc, vất vả lắm tôi mới che đi được quầng thâm dưới đôi mắt, thế mà kẻ nào đó người đã hại tôi mất ngủ suốt một đêm vẫn âu phục thẳng thớm, hào hoa như thế.

Ai nhìn vào cũng thấy anh là Bùi par cao quý và đẹp đẽ.

Như thể những chuyện xảy ra tối hôm qua không hề ảnh hưởng tới anh vậy.

Ồ, vốn cũng chẳng phải việc gì to tát.

Tôi nghiêng đầu, qua cửa sổ máy bay tôi trông thấy gương mặt ai oán của mình và chị tiếp viên trang điểm xinh đẹp ở phía sau.

Đây đã là lần thứ ba cô ấy bưng cà phê tới đây rồi, giọng nói dịu dàng, không giấu nổi niềm yêu thích từ trong ánh mắt cô ấy nhìn Bùi Gia Hằng.

Chẹp.

Hồi cấp ba anh đã liên tục nhận được thư tình từ người khác rồi, nay còn hút gái hơn trước.

Tự dưng tôi lại thấy bực bội trong người, đeo bịt mắt che khuất tầm nhìn của mình lại.

“Không cần, lấy cho tôi một cái chăn, cảm ơn.”

Lúc Bùi Gia Hằng đè giọng của mình xuống, âm sắc luôn thiên về lạnh lùng

Sau một lúc, tôi thấy trên người mình nằng nặng, thì ra là Bùi Gia Hằng đắp chăn cho tôi.

Chị tiếp viên xấu hổ nói: “Xin lỗi, làm phiền anh và bạn gái nghỉ ngơi rồi.”

Bùi Gia Hằng tựa lưng vào ghế không lên tiếng.

Một lúc lâu sau tôi mới bỏ bịt mắt xuống rồi nhỏ giọng thương lượng với anh: “Bùi par à, làm ngoài giờ tôi muốn lấy tiền tăng ca.”

Lấy tôi ra làm bia đỡ đạn một cách thành thạo như thế ư?

“Chẳng phải cậu nói sẽ báo đáp tôi thật tốt sao? Hay là… cậu sợ người khác hiểu lầm.”

Ăn cơm chúa phải múa tối ngày.

Tôi cuộn mình trong chăn rồi lẩm bẩm: “Sếp tính toán thật đấy.”

Sau khi quay trở về tôi lại cùng Bùi Gia Hằng đi đến tiệm thú cưng đón Nguyên Bảo và Lizzy về nhà.

Chủ tiệm nói mấy ngày nay hai con mèo chung sống rất hòa thuận, sự thật chứng minh đúng là như thế, Nguyên Bảo đã bắt đầu liếm lông cho Lizzy rồi, nó cũng chăm đến nhà hàng xóm hơn.

“Nuôi được đứa con mà như bát nước đổ đi vậy.”

Tôi lắc đầu cảm thán.

Trương Nghiên ngập ngừng rồi cất tiếng: “Đứa làm mẹ như cậu nửa đêm nửa hôm còn chạy đến quán b.ar tìm niềm vui, đâu khá khẩm gì hơn nó.”

Nói linh tinh gì đấy.

Tôi uống cạn ly r.ư.ợ.u rồi tức giận nói: “Cậu không biết giờ nó bám Bùi Gia Hằng thế nào đâu.”

Trương Nghiên suy tư rất lâu, sau đó đưa ra một ý kiến rất mang tính xây dựng.

“Hay là… cậu c.ướp Bùi Gia Hằng đi để cho nó đau khổ, cho nó rơi lệ.”

?

Rốt cuộc tại sao năm đó tôi lại chọn Trương Nghiên làm bạn thân vậy?

Chắc là thấy vẻ mặt bất thường của tôi, Trương Nghiên vội nói thêm: “Này, thôi đừng nghĩ đến mấy chuyện không vui đó nữa, nhìn đằng kia kìa, một đám con trai, trông bảnh ghê.”

Tôi híp mắt nhìn rồi che mắt lại.

Chẳng đẹp gì cả.

Trương Nghiên cạn lời nhìn tôi: “Lê Tri Tri, rốt cuộc cậu sao vậy? Chậm chạp suốt bao năm qua thì thôi, nay còn không có cả năng lực thưởng thức trai đẹp nữa hả?”

Tôi đau khổ nói: “Tớ có m.ù đầu, nhìn họ tớ thà về nhà nhìn còn hơn.”

Lúc nói ra câu ấy tôi cứ thấy có gì đó không đúng, bèn im bặt.

Trương Nghiên cũng im lặng rồi nhìn tôi.

Tôi hoảng hốt.

Tại sao, tại sao tôi lại nói ra những lời ấy.

Trương Nghiên thở dài: “Lê Tri Tri, cậu xong đời rồi.”

Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình đập lỡ nhịp, như thể đang chờ đợi điều gì đó, lại như đang sợ điều gì đó.

“Ngày nào cậu cũng nhìn một người đẹp như lớp trưởng, không hạ thấp yêu cầu được nữa, sau này không tìm được bạn trai biết phải làm sao?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi lại thấy trống rỗng.

“Luật sư Lê phải không?”

Không ngờ lại gặp Giang Minh ở một nơi như thế này.

Ồ, hình như đây cũng là câu thoại của anh ta.

Tôi trả lời cho có lệ mấy câu nhưng Giang Minh vẫn rất kiên trì, đến khi tôi bực mình, cuối cùng điện thoại cũng vang lên.

Tôi cũng không nhìn xem ai gọi đến mà bắt máy luôn, sau đó lại thấy hối hận.

“Muộn thế này rồi sao chưa về nhà.” Giọng nói của Bùi Gia Hằng từ đầu bên kia vọng tới, ở một nơi ầm ĩ như thế này lại vô cùng rõ ràng: “Nguyên Bảo đang tìm cậu, cậu đang ở đâu?”

Tôi hơi chột dạ: “Đang có việc bận bên ngoài, tôi sẽ về ngay.”

“Luật sư Lê, cô về nhà một mình không an toàn đâu, có cần tôi đưa cô về không?”

Giang Minh vừa cất tiếng, đầu dây bên kia cũng im lặng hẳn.

Giọng nói lạnh lùng của Bùi Gia Hằng vang lên.

“Gửi vị trí cho tôi.”

Tôi tuyệt vọng cúp máy, nghĩ đến cảnh lát nữa phải đối diện với ánh mắt chất vấn của Nguyên Bảo tôi lại…

Nhưng Giang Minh vẫn chưa chịu đi, nói gì mà phải cùng tôi đợi đến khi bạn đến.

Tôi uống thêm một ly để lấy thêm can đảm, nhưng vừa mới uống xong trước mặt lại có thêm một đôi chân dài.

“Lớp trưởng.”

Trương Nghiên căng thẳng đứng bật dậy.

“Luật sư Bùi?”

Giang Minh cũng khá bất ngờ, anh ta hết nhìn tôi lại quay sang nhìn anh.

“Không ngờ quý công ty lại quan tâm đến nhân viên của mình đến thế.”

“Lê Tri Tri.”

Bùi Gia Hằng gọi tên tôi, tôi vội đứng dậy: “Đây ạ.”

Do đứng dậy nhanh quá, suýt chút nữa tôi vấp ngã nhưng lại được anh đỡ lấy.

“Giờ đang là thời gian riêng của tôi.” Bùi Gia Hằng làm lơ tôi, anh nhìn Giang Minh rồi nói: “Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi thế đâu.”

Giang Minh chỉ biết câm nín.

Cuối cùng Bùi Gia Hằng cũng quay sang nhìn tôi, anh nói: “Về nhà không?”

Mong muốn được sống cuối cùng khiến tôi gật đầu liên tục.

Lẽo đẽo theo sau Bùi Gia Hằng ra ngoài, tôi nhìn thấy Trương Nghiên đang lặng lẽ cầu nguyện và gương mặt đầy vẻ khiếp sợ của Giang Minh.

Mải nhìn nên không để ý, Bùi Gia Hằng bỗng dừng bước, tôi đập mặt vào lưng anh.

Anh ngoảnh đầu lại, gió đêm thổi tới, mùi r.ư.ợ.u tỏa ra khắp nơi.

Sờ sống mũi đau nhức của mình, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh tự dưng tôi tỉnh r.ư.ợ.u hẳn.

Không ổn rồi.

Lê Tri Tri, hình như tôi… đã phải lòng một người rồi.

8
Hình như đây là lần đầu tôi chắc chắn một cách rõ ràng như thế.

Bùi Gia Hằng chau mày, anh cúi người rồi sáp lại gần: “Đau không?”

Hơi thở ấm áp trên người anh xộc đến, tôi nghe được tiếng trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, rồi vô thức lùi về phía sau.

“Không… không đau.”

Giọng nói mang theo giọng mũi đặc sệt, nghe ra được sự chán nản.

Đột nhiên Bùi Gia Hằng ngừng lại, một lúc sau anh mới đứng thẳng người dậy rồi hờ hững lên tiếng: “Làm phiền cậu rồi à?”

Sao đột nhiên… anh lại giận rồi?

Giọng anh bay theo gió, lạnh lùng và xa cách.

Ồ phải rồi, đêm hôm khuya khoắt thế này còn làm phiền anh đến đây đón tôi, không vui cũng là điều bình thường thôi mà.

Tôi lắc đầu rồi cụp mắt xuống, sợ anh biết được suy nghĩ trong tôi lúc này.

“Không phải… chúng chúng ta về thôi, Nguyên Bảo còn đang ở nhà đợi tôi.”

Tuy mới biết được bí mật kia nhưng tôi cũng sợ sẽ có người thứ hai biết được nó.

Nhất là… người trong cuộc.

Trên đường quay về nhà, bầu không khí im lặng đến lạ.

Lòng tôi ngổn ngang trăm mối, hình như Bùi Gia Hằng cũng không có hứng nói chuyện, anh vẫn luôn im lặng.

Nhưng cuối cùng Nguyên Bảo lại là đứa phá vỡ cục diện bế tắc này.

Cánh cửa vừa được mở ra, tôi lập tức chạy đến chân thành nói lời xin lỗi với Nguyên Bảo.

“Nguyên Bảo, xin lỗi con, mẹ về muộn…”

“Meo…”

Nguyên Bảo đi ngang qua người tôi rồi chạy đến bên chân Bùi Gia Hằng.

?

Tôi không dám tin ngoảnh đầu lại thì thấy Bùi Gia Hằng đang bế Nguyên Bảo lên rồi ôm trong lòng, anh xoa đầu nó, ánh mắt thấp thoáng nụ cười.

“Thế mà cậu bảo Nguyên Bảo tìm tôi ư?”

Bùi Gia Hằng làm ngơ trước lời chất vấn của tôi, anh chỉ bình tĩnh nhìn tôi rồi nói: “Có mùi r.ư.ợ.u, nó không thích.”

Ồ, ồ, cũng đúng.

Tôi áy náy, ngửi ngửi mùi hương trên cơ thể rồi hối hận, đúng là không nên ra ngoài ăn chơi.

“Vậy lát nữa tắm xong tôi sẽ đến đón nó.”

Sau khi sửa soạn xong xuôi tôi mới đến nhà đối diện đón Nguyên Bảo về.

Bùi Gia Hằng đang ngồi trên sô pha đọc tài liệu, còn Nguyên Bảo thì đang cuộn mình nằm ngủ trên đùi anh

Giây phút ấy tự dưng tôi lại thấy xót xa trong lòng.

Tôi còn chẳng bằng Nguyên Bảo, ít ra nó còn được ngủ trong lòng người tôi thích.

Còn tôi thì?

Haizz…

Tôi bước đến, vừa hay chạm phải ánh mắt đang ngước lên của anh.

Cầm lòng chẳng đặng, con tim lại loạn nhịp.

“Sao vậy?” Anh nhướng mày: “Lại có chuyện gì cần tôi giúp à?”

“Không.”

Tôi bế Nguyên Bảo rồi chạy biến.

Cũng không thể nói là, tôi thích anh, nên là mong anh cũng thích lại tôi được?



Yêu phải k.ẻ th.ù là điều tối kỵ.

Khao khát cấp trên, chính là ngõ cụt.

Tôi không ngừng cảnh cáo bản thân, con đường phía trước còn nhiều chông gai, mày nên quay đầu là bờ thì hơn, nhưng mọi sự chuẩn bị của tôi đều sụp đổ vào khoảnh khắc trông thấy anh.

Trong lúc vô thức, tôi lại bắt đầu để tâm đến mọi thứ có liên quan đến Bùi Gia Hằng.

Gương mặt của anh, đôi chân của anh, cánh tay của anh, những vụ anh đàm phán thành công… và vô số người yêu thích anh nữa.

“Cậu nói xem, tại sao Bùi Gia Hằng vẫn còn độc thân nhỉ?”

Vụ mua bán và sáp nhập của YL đã bước sang giai đoạn cuối cùng rồi, lúc trông thấy Từ Lộ đi vào trong văn phòng của Bùi Gia Hằng, tôi lo lắng nhắn tin cho Trương Nghiên.

Trương Nghiên ngạc nhiên nói: “Một đứa ế như cậu vẫn còn thời gian rảnh rỗi quan tâm đến người khác à? Nhưng với điều kiện của lớp trưởng, nếu như cậu ấy muốn thì thoát kiếp độc thân lúc nào chẳng được.”

Tôi không cam tâm.

“Thế tớ mới nói là có vấn đề.”

“Có vấn đề gì đâu? Cậu ấy không thích thì có theo đuổi thế nào cũng vô dụng thôi.”

Tôi thất vọng.

Đúng vậy, có nhiều người theo đuổi anh như thế nhưng vẫn không thành, tôi thì có hy vọng gì?

Buổi tối về đến nhà, tôi vẫn chưa hết hy vọng bèn bàn bạc với Lizzy.

“Lizzy à, con xem, con có cần một người mẹ không? Con thấy cô thế nào?”

Lizzy vẫn rất lạnh lùng và kiêu ngạo.

Còn tôi cũng không cần câu trả lời của nó nữa, bởi vì Từ Lộ đã đăng bài trên trang cá nhân rồi.

Một bó hoa hồng.

9
Lần đầu tiên trong đời tôi thương thầm một người, nhưng vừa mới bắt đầu đã sắp phải kết thúc trong thất bại.

Do dự hồi lâu tôi mới ấn vào avt của Bùi Gia Hằng, trống không.

Tôi đoán sai rồi sao?

Nếu như muốn công khai thì hai bên phải cùng đăng bài chứ?

Tôi ấn vào boxchat, cứ viết xong rồi lại xóa.

Muốn hỏi nhưng lại không dám.

Đêm dần buông, Bùi Gia Hằng chưa bao giờ về muộn như thế.

Chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng trong lòng tôi cũng dần tan biến, tự dưng tôi lại thấy tủi thân.

Chọc vào cái bụng nhỏ của Nguyên Bảo, tôi cứ canh cánh mãi.

“Không phải ngày nào mẹ cũng đến nhà cậu ấy lấy cá khô cho con, mẹ có thích cậu ấy được không?”

Nguyên Bảo chằng thèm đoái hoài đến tôi, nó lại chạy đi chơi với Lizzy.

Bỏ đi, tôi chẳng có tí ý trí nào cả.

Nhưng dù ý trí của tôi có kiên định đến đâu thì cũng bị Lizzy và chủ của nó dễ dàng mê hoặc thôi.

Lúc bế Nguyên Bảo rời khỏi nhà Bùi Gia Hằng tôi lại chạm mặt anh vừa mới về đến nhà.

Anh ngẩn người, có thể là hơi bất ngờ vì giờ này mà tôi vẫn còn ở đây.

“Cậu… cậu đang đợi tôi à?”

Sao tôi dám thừa nhận, bèn lấy Nguyên Bảo ra làm cái cớ rồi cúi đầu chạy trối ch.ết.

Thậm chí tôi còn không dám nhìn dáng vẻ lúc này của anh, càng không dám xác nhận mùi hương trên người anh có phải là mùi hoa hồng hay không.

Mấy hôm sau tôi cũng không dám đưa Nguyên Bảo đến nhà hàng xóm chơi nữa, đi sớm về muộn, cố gắng tránh Bùi Gia Hằng hết sức có thể.

Mấy lần chạm mặt ở công ty, anh ngập ngừng nhìn tôi, như thể có điều gì muốn nói nhưng khi ấy lại có quá nhiều người, không tiện lắm.

Ngoài công việc ra, hầu như chúng tôi không nói chuyện với nhau quá nhiều

Dù cho anh có sống đối diện nhà tôi, ngay sát bên tôi.

Như thế cũng tốt, tôi nghĩ. Nếu không tôi sẽ luôn lo lắng rồi có một ngày mình sẽ không giấu nổi tâm sự trong lòng mất.

Nhưng tôi ngây thơ quá rồi, ngày trước tôi không biết thích một người là thế nào, không những không hết nhớ nhung vì ít gặp mặt trái lại nỗi nhớ còn mãnh liệt hơn, đ.iên cuồng như dây leo quấn chặt lấy trái tim.

Buổi tối chính thức kết thúc vụ mua bán và sáp nhập của YL, công ty có tổ chức liên hoan, vô cùng náo nhiệt.

Đồng nghiệp mời r.ư.ợ.u tôi đều uống hết, cho đến khi hai má đỏ bừng.

Vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, tôi lại bị Bùi Gia Hằng chặn lại.

“Gần đây tôi đã làm gì khiến cậu không vui à, sao lại tránh tôi?”

Tôi gượng cười: “Không phải, chẳng phải là do dạo này bận quá sao? À phải rồi Bùi bar, sao hôm nay sếp lại không mời Từ Lộ đến đây?”

“Mời cô ấy làm gì?”

Bùi Gia Hằng hỏi vặn lại, sau đó đột nhiên anh im bặt.

Anh lẳng lặng nhìn tôi.

Hẫng mất một nhịp, cuối cùng tôi cũng hiểu thế là là bị nhìn thấu rồi.

Lê Tri Tri.

Mày có tư cách gì mà ghen tuông.

Nhưng… nhưng mà…

Ý của anh là, anh không hẹn hò với Từ Lộ, phải không?

“Bùi par, thật ra tôi…”

Hít một hơi thật sâu, tôi lấy hết can đảm.

Có thể là do đang say, giờ phút này tôi lại muốn tỏ tình với anh.

“Lê Tri Tri.” Đột nhiên Bùi Gia Hằng cất tiếng cắt ngang lời tôi muốn nói: “Tôi đã có người mình thích rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43
Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
  • Lãnh Hàn Thiên Băng
chap-179

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom