Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Edit: Diệp Y Giai
Cơm nước xong nghỉ ngơi trong chốc lát Lạc Hương quyết định chỉnh đốn nơi này một chút, dựa theo lời Trác Hiên nói, bọn họ còn phải ở lại nơi này một thời gian. Đối với tình huống vừa đen đủi lại bị thương của Lạc Hương hiện nay mà nói, trừ việc sửa sang lại phòng ở, cũng không có chuyện gì dễ làm.
Lấy đồ giống như mền trải ra, lại bày một bình hoa, tiện tay cắm lên một ít hoa tươi. Một lần nữa lấy ra một cái bàn có độ cao thích hợp đặt ở đầu giường, để người đi đứng không tiện như mình có thể để một ít đồ vật, tỷ như máy tính chẳng hạn.
Mình không thể trốn vào trong không gian, bởi vì không biết khi nào Trác Hiên trở về. Vạn nhất quên thời gian thì không xong.
Lấy laptop ra, đáng tiếc nơi này không có điện, chỉ có thể dùng pin. Lạc Hương thoải mái dựa vào đệm dựa mềm mại, đặt laptop ở trêи bàn máy tính nhỏ, vui vẻ ở trêи giường xem phim. Ầy, xem cái gì đây? Resident Evil (1)? 2012 (2)? Tôi là huyền thoại? Kinh biến 28 ngày (3)?
Cuối cùng quyết định vẫn xem Ngày kinh hoàng (4).
Nhìn thấy băng tuyết vô biên vô hạn kia, Lạc Hương vừa ăn khoai tây chiên, vừa thở dài, may mắn ha, may mắn, hiện tại không xuất hiện loại thiên tai không thể kháng cự này, chỉ là nhân loại bị biến dị mà thôi.
Từ phim tận thế tìm được cảm giác cân bằng, Lạc Hương quyết định kéo dài tâm tình vui mừng, cho nên lại tìm một vài tiểu thuyết để giết thời gian.
Hiện tại, đại khái toàn bộ thế giới, có tâm tư đọc tiểu thuyết cũng chỉ còn lại một mình cô.
Lấy ra một ít hoa quả, làm thịt nguội, rải lên salad, Lạc Hương cảm thấy mình tốt nhất vẫn nên tồn trữ thêm chút đồ, bây giờ vẫn còn có vài thứ chưa hết hạn, Thẩm Nhan cũng nói qua thành phố trêи cả nước tránh được nguy cơ chỉ có 32 nơi, siêu thị của những thành phố khác nhất định còn chưa bị dọn sạch, những địa phương đó hẳn mọi người sẽ không đi, như vậy nếu cô đến đó, chắc hẳn vẫn còn cơ hội thu thập thêm chút đồ.
Nhưng hiện tại chỉ có thể nghĩ mà thôi, chân cô bị thương, Trác Hiên dường như còn định ở lại đây. Chỗ này hẳn là nơi anh đã từng ở, viện phụ phía tây là gian tạp vật cùng kho lương thực, viện phụ phía đông là một phòng yên tĩnh luyện công, Lạc Hương từ cửa sổ có thể nhìn ra đại thể. Gia đình bình thường sẽ không có kiểu phòng này, hơn nữa phong cách bố trí viện này, rất giống cá tính Trác Hiên.
"Thùng thùng" có người đang gõ cửa, Lạc Hương kì lạ.
"Ê ê, Trác đại hiệp có đây không? Mở cửa đi, Thủy Tang bị thương rồi, anh ra đây cứu chữa một chút đi." Là giọng nói của một người đàn ông xa lạ, Lạc Hương không dám mở cửa, chỉ có thể giả bộ mình không tồn tại.
"Chắc giờ này cậu ấy đi ra ngoài rồi, không ở đây." Là giọng nói của một người đàn ông xa lạ khác.
"Sẽ không đâu, tôi nghe Tử Thượng nói, ngày hôm qua anh ta dẫn theo một cô gái trở về, chẳng lẽ hôm nay còn có thể ra ngoài?" Giọng nói của người đàn ông nói chuyện trước có chút nghịch ngợm, nghe qua là một người thoải mái.
Lạc Hương bất đắc dĩ, tiếng đập cửa vẫn tiếp tục. Cô thu những đồ không tiện nhìn thấy như máy tính hoa quả lại, xuống giường, nhảy một chân ra ngoài mở cửa.
"Ai vậy?" Sau khi Lạc Hương mở cửa, phát hiện có ba người, một thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mặc quần áo cao bồi, tóc ngắn bay rối, tướng mạo cũng không tầm thường. Có lẽ chính là người đàn ông nói chuyện đầu tiên.
Bên cạnh là một người bình thường gần ba mươi, là loại ném ở trong đống người cũng tìm không ra. Còn có một cô gái sắc mặt tái nhợt, không biết cô ta làm sao bị thương, có điều xem ra rất đau, người đã ngất đi rồi. Hiện tại đang dựa vào người trẻ tuổi kia.
"Cô chính là cô gái mà Trác Hiên mang về đây? Cũng bình thường thôi mà." Anh ta tựa hồ nhìn ra Lạc Hương phòng bị, "Ai, đừng lo lắng, tôi là bạn của Trác Hiên, Thái Tử Niên. Đây là bạn tôi Đoàn Liên, bị thương chính là Thủy Tang. Chúng tôi đến tìm Trác Hiên chạy chữa."
"Vậy, mọi người vào đi." Lạc Hương do dự có nên để cho bọn họ tiến vào hay không cũng không phải sợ bọn họ là người xấu, mà là Trác Hiên dường như không thích người lạ vào căn phòng này, anh cũng không coi người nào là bạn bè cả. Buổi sáng cái người Tử Thượng kia còn không phải chọc vào anh. Lạc Hương vừa nhảy đi vào, vừa nói: "Tôi đi đứng không tiện, cũng không thể chiêu đãi mọi người. Mọi người cứ ở phòng khách chờ Trác Hiên đi. Sơ suất rồi."
Nói xong cô chỉ chỉ vị trí phòng khách: "Phòng khách ở bên này."
Thái Tử Niên khoát tay: "Không sao, tôi từng tới nơi này vài lần, biết chỗ đó mà."
Ngược lại Đoàn Liên rất có phong độ thân sĩ: "Tiểu thư, cô cần tôi đỡ không?"
Lạc Hương quay đầu lại nhìn nhìn anh ta, nở nụ cười: "Không cần, đường ngắn mà."
Vào phòng, Lạc Hương cũng không để ý đến bọn họ nhiều, bây giờ cô tạm thời còn chưa muốn tiếp xúc với quá nhiều người, hơn nữa, hai người này nhìn có vẻ tốt, kỳ thật tâm lý phòng bị nghiêm trọng, từ trong ánh mắt cùng hành động tiềm thức cũng có thể thấy được, Lạc Hương tự nhiên không muốn đi mặt nóng dán ʍôиɠ lạnh.
Ngồi ở trêи giường, Lạc Hương ngắm nhìn bốn phía cũng không phát hiện ra thứ gì để làm, đành phải lấy ra bản đồ cả nước, bắt đầu nghiên cứu, tỷ như chung quanh Nam Kinh có thành phố nào lớn có thể thu thập được nhiều vật tư chẳng hạn. Dù sao vì chuyện giữ bí mật không gian gieo trồng, cô không thể chỉ lấy không thêm được. Hiện tại cách đợt biến đổi lớn mới một tháng, lại thêm thời gian bản thân dưỡng thương, những chỗ này rất nhiều đồ vật đại khái còn chưa qua kỳ hạn bảo đảm chất lượng, có thể sử dụng.
Qua chừng nửa giờ, Trác Hiên vẫn chưa về, ngược lại Thái Tử Niên chạy vào hỏi có đồ nấu nước không, cô gái đang bị thương kia khát nước.
"Anh qua phòng bếp bên kia nhìn thử xem, nồi nấu nước hẳn là có, nhưng muốn nấu nước chỉ có thể dùng bếp than, nơi này không có điện, cũng không có bếp gas." Lạc Hương cơ bản đã xem qua phòng bếp.
"Cám ơn." Thái Tử Niên chạy đi nấu nước. Lạc Hương bị quấy rầy như vậy, hiển nhiên không còn tâm tư tiếp tục xem bản đồ. Không có việc để làm, cô tự nhiên bắt đầu chờ đợi Trác Hiên sớm trở về một chút.
Khoảng chừng nửa giờ sau, tiếng Trác Hiên lái xe mới xuất hiện ở trong sân. Lạc Hương cũng không đi ra xem, chỉ ngốc ở trong phòng.
Trác Hiên vừa mới vào phòng đã bị Thái Tử Niên kéo lại: "Trác Hiên, mau đến nhìn Thủy Tang xem, tay cô ấy bị chặt đứt."
Trác Hiên liếc nhìn cô gái kia một cái một cái: "Đồ mang đến rồi chứ."
Biểu tình trêи mặt Thái Tử Niên nháy mắt suy sụp: "Ta đều là bạn tốt, không thể nợ à."
Trác Hiên gật đầu: "Có thể. Gấp đôi."
Thái Tử Niên thoáng chốc như oán phụ, nhìn nhìn biểu cảm đóng băng vạn năm không thay đổi của Trác Hiên, chỉ có thể nói với Đoàn Liên: "Anh Đoàn, anh lên trêи xe lấy đồ ra đây."
Lạc Hương tò mò, tựa vào cửa sổ xem rốt cuộc là vật gì.
Sau lại phát hiện là một khối thịt ướp lạnh khoảng năm sáu cân, hiển nhiên dưới tình huống như vậy thuộc loại hàng hoá đắt hàng.
Thì ra Trác Hiên chữa trị là muốn thu phí. Quả nhiên, bản thân lại nghĩ anh quá thánh phụ rồi.
Nửa giờ sau, Trác Hiên mang theo thịt tiến vào, mà ba người kia đã đi trước. Đem thịt cho Lạc Hương: "Thu lại. Tôi đói bụng rồi."
Lạc Hương hắc tuyến.
———————————— xếp đồ ăn phân cách tuyến ————————————
Lạc Hương ăn không ít hoa quả thịt nguội, tạm thời thì một chút cũng không đói bụng, cho nên đang uống canh. Canh xương.
Xương chân heo thượng hạng, thả trêи nửa con vịt già, măng, nấm cây chè, bạch quả (5), mở lửa lớn, để lửa nấu trêи bốn năm tiếng, một nồi nấu thành nửa nồi. Bỏ mỡ, canh hương vị thơm nồng, giàu dinh dưỡng, vô cùng thích hợp cho người gãy chân như Lạc Hương uống.
"Anh có đội ngũ không?" Lạc Hương cảm thấy Trác Hiên đang gặm dê nướng toàn bộ dường như tâm tình không tệ? Dê nướng hơn hai mươi cân đã hết hơn phân nửa. Lạc Hương quyết định nói một ít chuyện với anh.
"Cần đội ngũ làm gì." Trác Hiên hiển nhiên chưa từng suy nghĩ về chuyện đội ngũ.
"Anh xem, tôi từ một thành phố biến dị nghiêm trọng trốn ra được, ở nơi đó góp nhặt rất nhiều vật tư, tuy hiện tại chân bị thương, nhưng thân thủ của tôi cũng không kém. Cho nên, tôi có thể đi theo anh không?" Lạc Hương có thể nhìn ra năng lực của Trác Hiên tuyệt đối rất cao, nhìn anh có thể một mình một người sống được tự tại như vậy là biết. Hơn nữa, quan trọng nhất là, tâm linh Trác Hiên rất cường đại, từ anh, Lạc Hương gần như không cảm giác được cảm xúc tiêu cực nào, điều này giống như việc đang ở trong một thế giới hoang dã khắp nơi là đầm lầy, đột nhiên gặp được một ốc đảo, khiến Lạc Hương không muốn rời khỏi.
"Chúng ta bây giờ không phải cùng một chỗ à." Một câu nói thản nhiên của Trác Hiên, rất thần kỳ trấn an Lạc Hương, cô ngậm miệng im lặng uống canh của mình.
Có lẽ chỉ một câu như vậy, trong cuộc sống sau này, đã đem hai người bọn họ chặt chẽ cột lại với nhau.
_____________________________________
(1) Resident Evil (tựa Việt: Vùng đất dữ) là một bộ phim khoa học viễn tưởng kinh dị năm 2002, kịch bản và đạo diễn: Paul WS Anderson. Diễn viên tham gia: Milla Jovovich, Michelle Rodriguez và Colin Salmon. Đây là phần đầu tiên trong Loạt phim Resident Evil, dựa trêи game sống còn kinh dị của Capcom và loạt video game Resident Evil.
(2) 2012 là một phim khoa học viễn tưởng của đạo diễn Roland Emmerich, phát hành năm 2009. Bộ phim xoay quanh đề tài thảm họa với Trái Đất về năm được xem là tận thế từ lịch Maya: năm 2012. Phim có sự tham gia diễn xuất của John Cusack, Chiwetel Ejiofor và Amanda Peet.
(3) Kinh biến 28 ngày (28 days later a.k.a 28 ngày trước) là một phim khoa học viễn tưởng kinh dị năm 2002, của đạo diễn Danny Boyle, về một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm bùng phát thành đại dịch trêи khắp nước Anh, đẩy nền văn minh nhân loại vào nguy cơ tuyệt diệt.
(4) Ngày kinh hoàng (The Day After Tomorrow) là một phim khoa học viễn tưởng năm 2004 của đạo diễn Roland Emmerich. Bộ phim là câu chuyện về một nhà nghiên cứu về thời tiết, giáo sư Adrian cố cứu thế giới và cậu con trai Sam ra khỏi New York khi thành phố này đang chịu những hiệu ứng của thời tiết.
(5) Bạch quả (tên khoa học: Ginkgo biloba; 銀杏 trong tiếng Trung, tức là ngân hạnh hay 白果 là bạch quả), là loài cây thân gỗ duy nhất còn sinh tồn trong chi Ginkgo, họ Ginkgoaceae.
Cơm nước xong nghỉ ngơi trong chốc lát Lạc Hương quyết định chỉnh đốn nơi này một chút, dựa theo lời Trác Hiên nói, bọn họ còn phải ở lại nơi này một thời gian. Đối với tình huống vừa đen đủi lại bị thương của Lạc Hương hiện nay mà nói, trừ việc sửa sang lại phòng ở, cũng không có chuyện gì dễ làm.
Lấy đồ giống như mền trải ra, lại bày một bình hoa, tiện tay cắm lên một ít hoa tươi. Một lần nữa lấy ra một cái bàn có độ cao thích hợp đặt ở đầu giường, để người đi đứng không tiện như mình có thể để một ít đồ vật, tỷ như máy tính chẳng hạn.
Mình không thể trốn vào trong không gian, bởi vì không biết khi nào Trác Hiên trở về. Vạn nhất quên thời gian thì không xong.
Lấy laptop ra, đáng tiếc nơi này không có điện, chỉ có thể dùng pin. Lạc Hương thoải mái dựa vào đệm dựa mềm mại, đặt laptop ở trêи bàn máy tính nhỏ, vui vẻ ở trêи giường xem phim. Ầy, xem cái gì đây? Resident Evil (1)? 2012 (2)? Tôi là huyền thoại? Kinh biến 28 ngày (3)?
Cuối cùng quyết định vẫn xem Ngày kinh hoàng (4).
Nhìn thấy băng tuyết vô biên vô hạn kia, Lạc Hương vừa ăn khoai tây chiên, vừa thở dài, may mắn ha, may mắn, hiện tại không xuất hiện loại thiên tai không thể kháng cự này, chỉ là nhân loại bị biến dị mà thôi.
Từ phim tận thế tìm được cảm giác cân bằng, Lạc Hương quyết định kéo dài tâm tình vui mừng, cho nên lại tìm một vài tiểu thuyết để giết thời gian.
Hiện tại, đại khái toàn bộ thế giới, có tâm tư đọc tiểu thuyết cũng chỉ còn lại một mình cô.
Lấy ra một ít hoa quả, làm thịt nguội, rải lên salad, Lạc Hương cảm thấy mình tốt nhất vẫn nên tồn trữ thêm chút đồ, bây giờ vẫn còn có vài thứ chưa hết hạn, Thẩm Nhan cũng nói qua thành phố trêи cả nước tránh được nguy cơ chỉ có 32 nơi, siêu thị của những thành phố khác nhất định còn chưa bị dọn sạch, những địa phương đó hẳn mọi người sẽ không đi, như vậy nếu cô đến đó, chắc hẳn vẫn còn cơ hội thu thập thêm chút đồ.
Nhưng hiện tại chỉ có thể nghĩ mà thôi, chân cô bị thương, Trác Hiên dường như còn định ở lại đây. Chỗ này hẳn là nơi anh đã từng ở, viện phụ phía tây là gian tạp vật cùng kho lương thực, viện phụ phía đông là một phòng yên tĩnh luyện công, Lạc Hương từ cửa sổ có thể nhìn ra đại thể. Gia đình bình thường sẽ không có kiểu phòng này, hơn nữa phong cách bố trí viện này, rất giống cá tính Trác Hiên.
"Thùng thùng" có người đang gõ cửa, Lạc Hương kì lạ.
"Ê ê, Trác đại hiệp có đây không? Mở cửa đi, Thủy Tang bị thương rồi, anh ra đây cứu chữa một chút đi." Là giọng nói của một người đàn ông xa lạ, Lạc Hương không dám mở cửa, chỉ có thể giả bộ mình không tồn tại.
"Chắc giờ này cậu ấy đi ra ngoài rồi, không ở đây." Là giọng nói của một người đàn ông xa lạ khác.
"Sẽ không đâu, tôi nghe Tử Thượng nói, ngày hôm qua anh ta dẫn theo một cô gái trở về, chẳng lẽ hôm nay còn có thể ra ngoài?" Giọng nói của người đàn ông nói chuyện trước có chút nghịch ngợm, nghe qua là một người thoải mái.
Lạc Hương bất đắc dĩ, tiếng đập cửa vẫn tiếp tục. Cô thu những đồ không tiện nhìn thấy như máy tính hoa quả lại, xuống giường, nhảy một chân ra ngoài mở cửa.
"Ai vậy?" Sau khi Lạc Hương mở cửa, phát hiện có ba người, một thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mặc quần áo cao bồi, tóc ngắn bay rối, tướng mạo cũng không tầm thường. Có lẽ chính là người đàn ông nói chuyện đầu tiên.
Bên cạnh là một người bình thường gần ba mươi, là loại ném ở trong đống người cũng tìm không ra. Còn có một cô gái sắc mặt tái nhợt, không biết cô ta làm sao bị thương, có điều xem ra rất đau, người đã ngất đi rồi. Hiện tại đang dựa vào người trẻ tuổi kia.
"Cô chính là cô gái mà Trác Hiên mang về đây? Cũng bình thường thôi mà." Anh ta tựa hồ nhìn ra Lạc Hương phòng bị, "Ai, đừng lo lắng, tôi là bạn của Trác Hiên, Thái Tử Niên. Đây là bạn tôi Đoàn Liên, bị thương chính là Thủy Tang. Chúng tôi đến tìm Trác Hiên chạy chữa."
"Vậy, mọi người vào đi." Lạc Hương do dự có nên để cho bọn họ tiến vào hay không cũng không phải sợ bọn họ là người xấu, mà là Trác Hiên dường như không thích người lạ vào căn phòng này, anh cũng không coi người nào là bạn bè cả. Buổi sáng cái người Tử Thượng kia còn không phải chọc vào anh. Lạc Hương vừa nhảy đi vào, vừa nói: "Tôi đi đứng không tiện, cũng không thể chiêu đãi mọi người. Mọi người cứ ở phòng khách chờ Trác Hiên đi. Sơ suất rồi."
Nói xong cô chỉ chỉ vị trí phòng khách: "Phòng khách ở bên này."
Thái Tử Niên khoát tay: "Không sao, tôi từng tới nơi này vài lần, biết chỗ đó mà."
Ngược lại Đoàn Liên rất có phong độ thân sĩ: "Tiểu thư, cô cần tôi đỡ không?"
Lạc Hương quay đầu lại nhìn nhìn anh ta, nở nụ cười: "Không cần, đường ngắn mà."
Vào phòng, Lạc Hương cũng không để ý đến bọn họ nhiều, bây giờ cô tạm thời còn chưa muốn tiếp xúc với quá nhiều người, hơn nữa, hai người này nhìn có vẻ tốt, kỳ thật tâm lý phòng bị nghiêm trọng, từ trong ánh mắt cùng hành động tiềm thức cũng có thể thấy được, Lạc Hương tự nhiên không muốn đi mặt nóng dán ʍôиɠ lạnh.
Ngồi ở trêи giường, Lạc Hương ngắm nhìn bốn phía cũng không phát hiện ra thứ gì để làm, đành phải lấy ra bản đồ cả nước, bắt đầu nghiên cứu, tỷ như chung quanh Nam Kinh có thành phố nào lớn có thể thu thập được nhiều vật tư chẳng hạn. Dù sao vì chuyện giữ bí mật không gian gieo trồng, cô không thể chỉ lấy không thêm được. Hiện tại cách đợt biến đổi lớn mới một tháng, lại thêm thời gian bản thân dưỡng thương, những chỗ này rất nhiều đồ vật đại khái còn chưa qua kỳ hạn bảo đảm chất lượng, có thể sử dụng.
Qua chừng nửa giờ, Trác Hiên vẫn chưa về, ngược lại Thái Tử Niên chạy vào hỏi có đồ nấu nước không, cô gái đang bị thương kia khát nước.
"Anh qua phòng bếp bên kia nhìn thử xem, nồi nấu nước hẳn là có, nhưng muốn nấu nước chỉ có thể dùng bếp than, nơi này không có điện, cũng không có bếp gas." Lạc Hương cơ bản đã xem qua phòng bếp.
"Cám ơn." Thái Tử Niên chạy đi nấu nước. Lạc Hương bị quấy rầy như vậy, hiển nhiên không còn tâm tư tiếp tục xem bản đồ. Không có việc để làm, cô tự nhiên bắt đầu chờ đợi Trác Hiên sớm trở về một chút.
Khoảng chừng nửa giờ sau, tiếng Trác Hiên lái xe mới xuất hiện ở trong sân. Lạc Hương cũng không đi ra xem, chỉ ngốc ở trong phòng.
Trác Hiên vừa mới vào phòng đã bị Thái Tử Niên kéo lại: "Trác Hiên, mau đến nhìn Thủy Tang xem, tay cô ấy bị chặt đứt."
Trác Hiên liếc nhìn cô gái kia một cái một cái: "Đồ mang đến rồi chứ."
Biểu tình trêи mặt Thái Tử Niên nháy mắt suy sụp: "Ta đều là bạn tốt, không thể nợ à."
Trác Hiên gật đầu: "Có thể. Gấp đôi."
Thái Tử Niên thoáng chốc như oán phụ, nhìn nhìn biểu cảm đóng băng vạn năm không thay đổi của Trác Hiên, chỉ có thể nói với Đoàn Liên: "Anh Đoàn, anh lên trêи xe lấy đồ ra đây."
Lạc Hương tò mò, tựa vào cửa sổ xem rốt cuộc là vật gì.
Sau lại phát hiện là một khối thịt ướp lạnh khoảng năm sáu cân, hiển nhiên dưới tình huống như vậy thuộc loại hàng hoá đắt hàng.
Thì ra Trác Hiên chữa trị là muốn thu phí. Quả nhiên, bản thân lại nghĩ anh quá thánh phụ rồi.
Nửa giờ sau, Trác Hiên mang theo thịt tiến vào, mà ba người kia đã đi trước. Đem thịt cho Lạc Hương: "Thu lại. Tôi đói bụng rồi."
Lạc Hương hắc tuyến.
———————————— xếp đồ ăn phân cách tuyến ————————————
Lạc Hương ăn không ít hoa quả thịt nguội, tạm thời thì một chút cũng không đói bụng, cho nên đang uống canh. Canh xương.
Xương chân heo thượng hạng, thả trêи nửa con vịt già, măng, nấm cây chè, bạch quả (5), mở lửa lớn, để lửa nấu trêи bốn năm tiếng, một nồi nấu thành nửa nồi. Bỏ mỡ, canh hương vị thơm nồng, giàu dinh dưỡng, vô cùng thích hợp cho người gãy chân như Lạc Hương uống.
"Anh có đội ngũ không?" Lạc Hương cảm thấy Trác Hiên đang gặm dê nướng toàn bộ dường như tâm tình không tệ? Dê nướng hơn hai mươi cân đã hết hơn phân nửa. Lạc Hương quyết định nói một ít chuyện với anh.
"Cần đội ngũ làm gì." Trác Hiên hiển nhiên chưa từng suy nghĩ về chuyện đội ngũ.
"Anh xem, tôi từ một thành phố biến dị nghiêm trọng trốn ra được, ở nơi đó góp nhặt rất nhiều vật tư, tuy hiện tại chân bị thương, nhưng thân thủ của tôi cũng không kém. Cho nên, tôi có thể đi theo anh không?" Lạc Hương có thể nhìn ra năng lực của Trác Hiên tuyệt đối rất cao, nhìn anh có thể một mình một người sống được tự tại như vậy là biết. Hơn nữa, quan trọng nhất là, tâm linh Trác Hiên rất cường đại, từ anh, Lạc Hương gần như không cảm giác được cảm xúc tiêu cực nào, điều này giống như việc đang ở trong một thế giới hoang dã khắp nơi là đầm lầy, đột nhiên gặp được một ốc đảo, khiến Lạc Hương không muốn rời khỏi.
"Chúng ta bây giờ không phải cùng một chỗ à." Một câu nói thản nhiên của Trác Hiên, rất thần kỳ trấn an Lạc Hương, cô ngậm miệng im lặng uống canh của mình.
Có lẽ chỉ một câu như vậy, trong cuộc sống sau này, đã đem hai người bọn họ chặt chẽ cột lại với nhau.
_____________________________________
(1) Resident Evil (tựa Việt: Vùng đất dữ) là một bộ phim khoa học viễn tưởng kinh dị năm 2002, kịch bản và đạo diễn: Paul WS Anderson. Diễn viên tham gia: Milla Jovovich, Michelle Rodriguez và Colin Salmon. Đây là phần đầu tiên trong Loạt phim Resident Evil, dựa trêи game sống còn kinh dị của Capcom và loạt video game Resident Evil.
(2) 2012 là một phim khoa học viễn tưởng của đạo diễn Roland Emmerich, phát hành năm 2009. Bộ phim xoay quanh đề tài thảm họa với Trái Đất về năm được xem là tận thế từ lịch Maya: năm 2012. Phim có sự tham gia diễn xuất của John Cusack, Chiwetel Ejiofor và Amanda Peet.
(3) Kinh biến 28 ngày (28 days later a.k.a 28 ngày trước) là một phim khoa học viễn tưởng kinh dị năm 2002, của đạo diễn Danny Boyle, về một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm bùng phát thành đại dịch trêи khắp nước Anh, đẩy nền văn minh nhân loại vào nguy cơ tuyệt diệt.
(4) Ngày kinh hoàng (The Day After Tomorrow) là một phim khoa học viễn tưởng năm 2004 của đạo diễn Roland Emmerich. Bộ phim là câu chuyện về một nhà nghiên cứu về thời tiết, giáo sư Adrian cố cứu thế giới và cậu con trai Sam ra khỏi New York khi thành phố này đang chịu những hiệu ứng của thời tiết.
(5) Bạch quả (tên khoa học: Ginkgo biloba; 銀杏 trong tiếng Trung, tức là ngân hạnh hay 白果 là bạch quả), là loài cây thân gỗ duy nhất còn sinh tồn trong chi Ginkgo, họ Ginkgoaceae.
Bình luận facebook