Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Edit: Diệp Y Giai
Bởi vì Lạc Hương cũng không nói không gian không để thêm được nữa, mà Trác Hiên từ sau khi bước vào Tiên Thiên, đối với khí tức của Lạc Hương càng cảm thấy nhạy cảm, có điều, anh cho tới bây giờ không phải là loại người lắm mồm. Nếu Lạc Hương không chủ động nói, anh tự nhiên cũng sẽ không chủ động hỏi.
Bọn họ tiếp tục vơ vét dược liệu trêи con đường này, chờ khi dược liệu thu được tương đối, Trác Hiên mang theo Lạc Hương bắt đầu thu thập những đồ khác. Lần này Lạc Hương cũng không chỉ thu thập thức ăn, những đồ khác cũng đều không bỏ qua, quả thực giống như đàn châu chấu, cứ như vậy bọn họ đại khái đã dọn sạch đồ của nửa thành phố.
Hiển nhiên sống chung một chỗ với Trác Hiên trong thời gian dài, không có bao nhiêu tính cảnh giác, dù sao Lạc Hương vẫn cảm thấy sống chung với Trác Hiên rất thả lỏng, thoải mái. Cho nên cô quên mất Trác Hiên vẫn luôn nghĩ rằng cô có dị năng không gian, nên lượng tồn trữ của không gian là có hạn. Đợi đến lúc nhớ ra, thì đã chậm.
Lạc Hương miễn cưỡng cười cười với Trác Hiên: "Ha ha, đồ chúng ta thu dường như hơi nhiều."
Trác Hiên nhìn cô một cái, cũng không dong dài nhiều.
Trầm mặc ba mươi giây, trong lòng Lạc Hương rơi lệ đầy mặt chỉ có thể tìm đề tài nói chuyện: "Trời sắp tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?"
Trác Hiên từ trêи xe lấy ra bản đồ, chỉ chỉ: "Nơi này."
Đó là khách sạn cao cấp nhất của thành phố này, Tửu Quán Thám Hiểm cấp năm sao. Mặc dù tên giống như khách sạn hạ đẳng của tư gia hết thời, kỳ thật là một khách sạn rất đặc sắc.
Trừ bỏ trang trí đồ gỗ vô cùng có phong cách, thì chất lượng phục vụ, và các phương diện của nó cũng không tệ, còn có tiết mục bảo tồn hấp dẫn phần lớn khách gốc——Thám hiểm rừng nhiệt đới.
Bởi vì phố mới gần kề rừng rậm, mà trong khu rừng rậm này có khu săn bắn do chính phủ tạo ra, hạng mục săn bắn rất được hoan nghênh, món ăn dân dã trong đó tuy thuộc về nhân công chăn nuôi, nhưng cũng không giảm bớt thú vui săn bắn. Mà thám hiểm rừng nhiệt đới trừ việc săn bắn, còn có tiết mục thám hiểm thật sự, có điều bởi vì việc đó có chút nguy hiểm, cho nên đều phải ký tên dưới hợp đồng mới có thể tiến hành, nhưng người thích mạo hiểm rất nhiều, người tham dự thuê nhà cũng không thiếu.
Bởi vì những tiết mục đặc biệt này, lại thêm đủ loại phục vụ như dược thiện, dược ɖu͙ƈ* lợi dụng nguồn tài nguyên phong phú, khiến cho khách sạn này mới chỉ có mười mấy năm đã tiến đến cấp năm sao. Mà thành công truyền kỳ như vậy khiến cho người mộ danh đến càng nhiều.
(*: dược thiện – ăn những đồ làm từ lá thuốc, dược ɖu͙ƈ – tắm bằng nước lá thuốc)
Hiển nhiên Trác Hiên ngoài mặt không có gì cũng không phải hoàn toàn không có tâm tò mò, Lạc Hương không nghĩ tới anh chọn nơi này.
"Nơi này cách quá gần khu dân cư, không có vấn đề chứ?" Bọn họ mỗi lần đi ra đều phải tận lực tránh khu dân cư, nơi đó người biến dị rất nhiều, tuy cũng không nhất định sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
"Đi thôi." Trác Hiên người này rõ ràng không đem lời nói của Lạc Hương nghe vào trong tai, ném người ta vào ghế lái phụ, sau đó khởi động xe, dựa theo lộ tuyến trêи bản đồ bắt đầu đi tới.
Thành phố này không có một bóng người.
Đây là cảm giác của Lạc Hương trêи đường tới đây, sắp đến buổi tối rồi, ngay cả con dơi cũng ra ngoài bay loạn, cũng có vài con chim thừa dịp trời chiều, run rẩy cánh bay trở về sào huyệt. Thế nhưng trong một bức tranh xinh đẹp thế này, lại khuyết thiếu con người với thân là nhân vật chính.
Chỉ có người biến dị, người biến dị đờ đẫn mà mục nát.
Lạc Hương nháy mắt mấy cái, thu thập xong tình cảm vô dụng đột nhiên tràn ra, quay đầu nhìn Trác Hiên.
Tuy thời gian ở chung không phải rất nhiều, nhưng Lạc Hương vẫn luôn cẩn thận quan sát người đàn ông này, anh không có nhiều tật xấu, chỉ thích tập võ, nhưng có đôi khi cũng sẽ có một ít yêu thích nho nhỏ, tỷ như thích sữa, thích đồ ăn ngon, thích thu thập một ít vũ khí, trong không gian của cô có thể có không ít vũ khí lạnh cổ quái như vậy, Lạc Hương rất nhiều thứ thậm chí còn không nhận ra.
"Này, Trác Hiên, vì sao anh muốn đến khách sạn đó." Lạc Hương vì nguyên nhân bản thân đột nhiên xuất hiện thương cảm, hiển nhiên là không có việc gì làm dẫn đến nhàm chán. Vậy chỉ có thể tìm chút việc để làm, mà rõ ràng việc có thể điều tiết tâm tình tự nhiên là nói chuyện với anh rồi.
"Nơi đó có thực đơn." Trác Hiên thản nhiên trả lời một câu, sau đó lại không có đoạn dưới.
Lạc Hương cảm thấy thật bi kịch, những lời này cô biết, thế nhưng thực đơn cùng với khách sạn cấp năm sao có quan hệ gì à, có quan hệ gì không?
Trác Hiên vươn tay trái đến trước mặt Lạc Hương, chỉ dùng tay phải lái xe: "Tôi đói bụng."
Lạc Hương hít một hơi thật sâu, đem tiếng gầm rú đột nhiên đến bên miệng mình nén trở về. Sau đó cầm một ít thịt nướng ra đưa cho anh ăn. Trác Hiên dù không nói rất thích ăn thịt, nhưng Lạc Hương từ số lượng mà anh ăn trong ngày thường có thể thấy được, có thể là bởi vì luyện võ tiêu hao thể lực tương đối nhiều, cho nên anh thích ăn đồ có nhiệt lượng cao.
Những thịt nướng này là Lạc Hương đặc biệt làm lương khô để ăn trêи đường, dù sao khi đó ăn chút nước canh linh tinh sẽ tương đối bất tiện.
Trác Hiên cầm thịt nướng ăn chợt dừng lại một chút, hiển nhiên hiểu được đạo lý cắn người miệng mềm: "Tới nơi đó cô sẽ biết."
Mặc dù không có lời giải thích rõ ràng, nhưng nói như vậy hiển nhiên đã khiến Lạc Hương bớt giận đi một ít.
"Xẹt xẹt..." Đột nhiên trần xe xuất hiện tiếng động, dường như có vật gì rơi vào trần xe, hơn nữa móng vuốt còn giữ ở xe không buông tay.
Lạc Hương rất tự nhiên tiếp nhận thịt nướng mà Trác Hiên đã ăn được một nửa, thu vào trong không gian, cũng giúp anh cầm tay lái.
Còn Trác Hiên thì mở cửa xe, từ cửa xe chui ra ngoài, kiểm tra xem trêи trần xe rốt cuộc là vật gì.
"Chít chít." Một loại tiếng kêu tương tự với tiếng con chuột nhỏ truyền đến, một bóng trắng dùng một loại tốc độ rất nhanh chạy trốn vào trong xe.
Trác Hiên lại một lần nữa trở lại trong xe, cũng khóa cửa xe lại.
Lạc Hương lúc này mới có thời gian nhìn xem tiến vào là thứ gì.
Chỉ thấy một động vật nhỏ màu trắng ngồi ở trêи ghế da phía sau, đang tò mò nhìn bọn họ, trêи móng vuốt còn có một miếng xương, Lạc Hương nhìn kỹ, dường như là vừa rồi ăn thịt nướng, Trác Hiên có ném ra.
Hiển nhiên đây là một động vật bị thịt nướng hấp dẫn tới.
"Nó là động vật biến dị à?" Lạc Hương hỏi Trác Hiên. Trác Hiên gật đầu.
"Không thể nào. Nó rất lanh lợi, cũng rất thông minh này." Lạc Hương có chút không dám tin, rõ ràng rất thích con vật đáng yêu màu trắng này.
"Tôi không biết nó cụ thể ở cấp mấy, có điều khẳng định đã ngoài cấp tám." Trác Hiên từ sau khi tiến vào Tiên Thiên, đối với khí tức những thứ này lại càng thêm mẫn cảm, cho nên chỉ cần có năng lực không cao hơn bản thân quá nhiều, trêи cơ bản đều có thể đoán được thực lực. Mà động vật nhỏ mặc dù là thể biến dị, nhưng không phải thể biến dị do phóng xạ. Mà giống như Hương Hương, chịu sự hấp dẫn của thiên đạo mà tiến hóa.
Lạc Hương há to miệng: "Anh, anh đừng gạt người nhá. Vậy nó quá lợi hại rồi."
Trác Hiên hiếm khi giải thích: "Nó giống với những người tiến hóa thành người dị năng giữa nhân loại, thuộc loại ban đầu vẫn chưa biến dị, rồi sau đó lại xuất hiện dị năng. Con này phỏng chừng trước khi thiên địa đại biến cũng là dị thú, vượt qua những ngày đầu, sau đó bắt đầu tiến hóa, cấp bậc rất cao, dị năng tạm thời còn không rõ ràng lắm là cái gì. Mà hai con báo vừa rồi giống như người tiến hóa giữa những người biến dị, thuộc loại động vật biến dị không tốt."
Lạc Hương rốt cục đã hiểu rõ những việc này, sau đó đã bắt đầu trêu chọc động vật nhỏ rồi, cầm một khối thịt nướng: "Hắc hắc, tiểu tử đi theo chị đi, đi theo chị sẽ có thịt để ăn nhá, một mình mày rất dễ bị người khác ăn mất đấy. Đến đây... ừ, gọi mày với tên gì đây?"
Trác Hiên im lặng lái xe, thỉnh thoảng nhìn Lạc Hương dụ dỗ động vật nhỏ, lúc thái quá thì giải cứu một chút, nếu như con lớn mình còn bắt được, vậy con nhỏ dường như năng lực không tệ, đương nhiên cũng không cần khó dễ.
Bởi vì Lạc Hương cũng không nói không gian không để thêm được nữa, mà Trác Hiên từ sau khi bước vào Tiên Thiên, đối với khí tức của Lạc Hương càng cảm thấy nhạy cảm, có điều, anh cho tới bây giờ không phải là loại người lắm mồm. Nếu Lạc Hương không chủ động nói, anh tự nhiên cũng sẽ không chủ động hỏi.
Bọn họ tiếp tục vơ vét dược liệu trêи con đường này, chờ khi dược liệu thu được tương đối, Trác Hiên mang theo Lạc Hương bắt đầu thu thập những đồ khác. Lần này Lạc Hương cũng không chỉ thu thập thức ăn, những đồ khác cũng đều không bỏ qua, quả thực giống như đàn châu chấu, cứ như vậy bọn họ đại khái đã dọn sạch đồ của nửa thành phố.
Hiển nhiên sống chung một chỗ với Trác Hiên trong thời gian dài, không có bao nhiêu tính cảnh giác, dù sao Lạc Hương vẫn cảm thấy sống chung với Trác Hiên rất thả lỏng, thoải mái. Cho nên cô quên mất Trác Hiên vẫn luôn nghĩ rằng cô có dị năng không gian, nên lượng tồn trữ của không gian là có hạn. Đợi đến lúc nhớ ra, thì đã chậm.
Lạc Hương miễn cưỡng cười cười với Trác Hiên: "Ha ha, đồ chúng ta thu dường như hơi nhiều."
Trác Hiên nhìn cô một cái, cũng không dong dài nhiều.
Trầm mặc ba mươi giây, trong lòng Lạc Hương rơi lệ đầy mặt chỉ có thể tìm đề tài nói chuyện: "Trời sắp tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?"
Trác Hiên từ trêи xe lấy ra bản đồ, chỉ chỉ: "Nơi này."
Đó là khách sạn cao cấp nhất của thành phố này, Tửu Quán Thám Hiểm cấp năm sao. Mặc dù tên giống như khách sạn hạ đẳng của tư gia hết thời, kỳ thật là một khách sạn rất đặc sắc.
Trừ bỏ trang trí đồ gỗ vô cùng có phong cách, thì chất lượng phục vụ, và các phương diện của nó cũng không tệ, còn có tiết mục bảo tồn hấp dẫn phần lớn khách gốc——Thám hiểm rừng nhiệt đới.
Bởi vì phố mới gần kề rừng rậm, mà trong khu rừng rậm này có khu săn bắn do chính phủ tạo ra, hạng mục săn bắn rất được hoan nghênh, món ăn dân dã trong đó tuy thuộc về nhân công chăn nuôi, nhưng cũng không giảm bớt thú vui săn bắn. Mà thám hiểm rừng nhiệt đới trừ việc săn bắn, còn có tiết mục thám hiểm thật sự, có điều bởi vì việc đó có chút nguy hiểm, cho nên đều phải ký tên dưới hợp đồng mới có thể tiến hành, nhưng người thích mạo hiểm rất nhiều, người tham dự thuê nhà cũng không thiếu.
Bởi vì những tiết mục đặc biệt này, lại thêm đủ loại phục vụ như dược thiện, dược ɖu͙ƈ* lợi dụng nguồn tài nguyên phong phú, khiến cho khách sạn này mới chỉ có mười mấy năm đã tiến đến cấp năm sao. Mà thành công truyền kỳ như vậy khiến cho người mộ danh đến càng nhiều.
(*: dược thiện – ăn những đồ làm từ lá thuốc, dược ɖu͙ƈ – tắm bằng nước lá thuốc)
Hiển nhiên Trác Hiên ngoài mặt không có gì cũng không phải hoàn toàn không có tâm tò mò, Lạc Hương không nghĩ tới anh chọn nơi này.
"Nơi này cách quá gần khu dân cư, không có vấn đề chứ?" Bọn họ mỗi lần đi ra đều phải tận lực tránh khu dân cư, nơi đó người biến dị rất nhiều, tuy cũng không nhất định sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
"Đi thôi." Trác Hiên người này rõ ràng không đem lời nói của Lạc Hương nghe vào trong tai, ném người ta vào ghế lái phụ, sau đó khởi động xe, dựa theo lộ tuyến trêи bản đồ bắt đầu đi tới.
Thành phố này không có một bóng người.
Đây là cảm giác của Lạc Hương trêи đường tới đây, sắp đến buổi tối rồi, ngay cả con dơi cũng ra ngoài bay loạn, cũng có vài con chim thừa dịp trời chiều, run rẩy cánh bay trở về sào huyệt. Thế nhưng trong một bức tranh xinh đẹp thế này, lại khuyết thiếu con người với thân là nhân vật chính.
Chỉ có người biến dị, người biến dị đờ đẫn mà mục nát.
Lạc Hương nháy mắt mấy cái, thu thập xong tình cảm vô dụng đột nhiên tràn ra, quay đầu nhìn Trác Hiên.
Tuy thời gian ở chung không phải rất nhiều, nhưng Lạc Hương vẫn luôn cẩn thận quan sát người đàn ông này, anh không có nhiều tật xấu, chỉ thích tập võ, nhưng có đôi khi cũng sẽ có một ít yêu thích nho nhỏ, tỷ như thích sữa, thích đồ ăn ngon, thích thu thập một ít vũ khí, trong không gian của cô có thể có không ít vũ khí lạnh cổ quái như vậy, Lạc Hương rất nhiều thứ thậm chí còn không nhận ra.
"Này, Trác Hiên, vì sao anh muốn đến khách sạn đó." Lạc Hương vì nguyên nhân bản thân đột nhiên xuất hiện thương cảm, hiển nhiên là không có việc gì làm dẫn đến nhàm chán. Vậy chỉ có thể tìm chút việc để làm, mà rõ ràng việc có thể điều tiết tâm tình tự nhiên là nói chuyện với anh rồi.
"Nơi đó có thực đơn." Trác Hiên thản nhiên trả lời một câu, sau đó lại không có đoạn dưới.
Lạc Hương cảm thấy thật bi kịch, những lời này cô biết, thế nhưng thực đơn cùng với khách sạn cấp năm sao có quan hệ gì à, có quan hệ gì không?
Trác Hiên vươn tay trái đến trước mặt Lạc Hương, chỉ dùng tay phải lái xe: "Tôi đói bụng."
Lạc Hương hít một hơi thật sâu, đem tiếng gầm rú đột nhiên đến bên miệng mình nén trở về. Sau đó cầm một ít thịt nướng ra đưa cho anh ăn. Trác Hiên dù không nói rất thích ăn thịt, nhưng Lạc Hương từ số lượng mà anh ăn trong ngày thường có thể thấy được, có thể là bởi vì luyện võ tiêu hao thể lực tương đối nhiều, cho nên anh thích ăn đồ có nhiệt lượng cao.
Những thịt nướng này là Lạc Hương đặc biệt làm lương khô để ăn trêи đường, dù sao khi đó ăn chút nước canh linh tinh sẽ tương đối bất tiện.
Trác Hiên cầm thịt nướng ăn chợt dừng lại một chút, hiển nhiên hiểu được đạo lý cắn người miệng mềm: "Tới nơi đó cô sẽ biết."
Mặc dù không có lời giải thích rõ ràng, nhưng nói như vậy hiển nhiên đã khiến Lạc Hương bớt giận đi một ít.
"Xẹt xẹt..." Đột nhiên trần xe xuất hiện tiếng động, dường như có vật gì rơi vào trần xe, hơn nữa móng vuốt còn giữ ở xe không buông tay.
Lạc Hương rất tự nhiên tiếp nhận thịt nướng mà Trác Hiên đã ăn được một nửa, thu vào trong không gian, cũng giúp anh cầm tay lái.
Còn Trác Hiên thì mở cửa xe, từ cửa xe chui ra ngoài, kiểm tra xem trêи trần xe rốt cuộc là vật gì.
"Chít chít." Một loại tiếng kêu tương tự với tiếng con chuột nhỏ truyền đến, một bóng trắng dùng một loại tốc độ rất nhanh chạy trốn vào trong xe.
Trác Hiên lại một lần nữa trở lại trong xe, cũng khóa cửa xe lại.
Lạc Hương lúc này mới có thời gian nhìn xem tiến vào là thứ gì.
Chỉ thấy một động vật nhỏ màu trắng ngồi ở trêи ghế da phía sau, đang tò mò nhìn bọn họ, trêи móng vuốt còn có một miếng xương, Lạc Hương nhìn kỹ, dường như là vừa rồi ăn thịt nướng, Trác Hiên có ném ra.
Hiển nhiên đây là một động vật bị thịt nướng hấp dẫn tới.
"Nó là động vật biến dị à?" Lạc Hương hỏi Trác Hiên. Trác Hiên gật đầu.
"Không thể nào. Nó rất lanh lợi, cũng rất thông minh này." Lạc Hương có chút không dám tin, rõ ràng rất thích con vật đáng yêu màu trắng này.
"Tôi không biết nó cụ thể ở cấp mấy, có điều khẳng định đã ngoài cấp tám." Trác Hiên từ sau khi tiến vào Tiên Thiên, đối với khí tức những thứ này lại càng thêm mẫn cảm, cho nên chỉ cần có năng lực không cao hơn bản thân quá nhiều, trêи cơ bản đều có thể đoán được thực lực. Mà động vật nhỏ mặc dù là thể biến dị, nhưng không phải thể biến dị do phóng xạ. Mà giống như Hương Hương, chịu sự hấp dẫn của thiên đạo mà tiến hóa.
Lạc Hương há to miệng: "Anh, anh đừng gạt người nhá. Vậy nó quá lợi hại rồi."
Trác Hiên hiếm khi giải thích: "Nó giống với những người tiến hóa thành người dị năng giữa nhân loại, thuộc loại ban đầu vẫn chưa biến dị, rồi sau đó lại xuất hiện dị năng. Con này phỏng chừng trước khi thiên địa đại biến cũng là dị thú, vượt qua những ngày đầu, sau đó bắt đầu tiến hóa, cấp bậc rất cao, dị năng tạm thời còn không rõ ràng lắm là cái gì. Mà hai con báo vừa rồi giống như người tiến hóa giữa những người biến dị, thuộc loại động vật biến dị không tốt."
Lạc Hương rốt cục đã hiểu rõ những việc này, sau đó đã bắt đầu trêu chọc động vật nhỏ rồi, cầm một khối thịt nướng: "Hắc hắc, tiểu tử đi theo chị đi, đi theo chị sẽ có thịt để ăn nhá, một mình mày rất dễ bị người khác ăn mất đấy. Đến đây... ừ, gọi mày với tên gì đây?"
Trác Hiên im lặng lái xe, thỉnh thoảng nhìn Lạc Hương dụ dỗ động vật nhỏ, lúc thái quá thì giải cứu một chút, nếu như con lớn mình còn bắt được, vậy con nhỏ dường như năng lực không tệ, đương nhiên cũng không cần khó dễ.
Bình luận facebook