Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-84
Chương 84: Cha mẹ
Cha Lâm kể từ khi bị bắt đã có dự tính đến chuyện xấu nhất, lúc trước ông đã cùng mẹ Lâm thương lượng, nếu đích xác vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng không có ý định liên lụy con gái cùng con rể. Dù sao bọn họ vợ chồng già có thể sống ở mạt thế đến bây giờ đã là quá tốt, nhưng con gái cùng con rể thì khác, họ còn có một tương lai tốt đẹp đang chờ đón.
Cho nên mắt thấy con gái vì bọn họ muốn nói ra kế hoạch của Đường Thiên Dật, trong lòng ông đã quyết định, ông nhìn vợ mình vết thương chồng chất, thấy bà cũng một ánh mắt kiên định nhìn trở lại, trong nội tâm cuối cùng lo lắng cũng tiêu trừ, không khỏi đau xót nhìn về mẹ Lâm lộ ra khuôn mặt tươi cười. Mẹ Lâm nhìn khuôn mặt cha Lâm tươi cười, trên mặt cũng mỉm cười, mặc dù lúc trẻ bọn họ tình cảm không tốt, có hận, có đau, nhưng cuối cùng người đồng hành đi qua cả đời này là ông ấy.
Lâm Hiểu không biết cha mẹ mình đã có ý chết, đang muốn mở miệng đem câu chuyện vừa nghĩ ra trong đầu nói ra, "Kỳ thật Đường Thiên Dật liên hiệp..."
Còn chưa chờ Lâm Hiểu nói tiếp, đột nhiên nghe cha Lâm hô to một tiếng, "Hiểu Hiểu, sống cho thật tốt!"
Những hộ vệ kia còn chưa kịp phản ứng, cha mẹ Lâm đã cùng lúc cắn lưỡi tự sát.
Lâm Hiểu mắt muốn nứt ra, "Không! Không được!"
Thiệu Nhạc Kỳ lập tức phản ứng lại, chạy lên trước, đẩy miệng cha mẹ Lâm ra, phát hiện đã chậm trễ. Hắn ảo não, "Thật là xúi quẩy!" Mấy tên thủ hạ vừa nhìn thấy hai người tự sát, mặt mũi cũng đầy luống cuống, như thế nào cũng không nghĩ ra hai lão già này lại kiên cường như thế, "Đầu lĩnh, làm sao bây giờ?"
Lâm Hiểu nằm sấp trên mặt đất không ngừng giãy dụa muốn đến bên cạnh cha mẹ Lâm, trong đầu cô không ngừng lóe lên hình ảnh mấy năm nay cùng sống với cha mẹ Lâm.
Nước mắt che hết tầm mắt của cô, tim đau đến tột đỉnh, cô vô luận thế nào cũng không tin được, mới vừa rồi còn ngay trước mắt mình, cha mẹ cứ thế mà đi!
Nếu như, nếu như chính mình vừa rồi sớm một chút nói ra, có phải hay không cha mẹ đã không cần tự sát! Nếu như mình không phải là bởi vì phải bảo vệ bí mật của không gian, có phải hay không cô sớm có thể lợi dụng không gian giết những người đó, cha mẹ đã không cần chết!
Nhưng mà, không có nếu như, cô không thể tưởng tượng được cha mẹ vì mình mà quyết tuyệt như thế, đây phần tình thương của cha cùng tình thương của mẹ, làm Lâm Hiểu cảm thấy vô cùng xấu hổ, vô cùng có lỗi với thân tình sâu nặng của họ.
Vất vả lắm Lâm Hiểu mới bò đến được bên cạnh cha mẹ, "Ba, mẹ, các người đứng lên, các người tỉnh lại đi! Con không đáng cho hai người đối tốt với con như vậy, con không đáng! Cha mẹ đứng lên đi! Các người đứng lên, con thật sự không đáng!"
Thiệu Nhạc Kỳ nhíu mày lại nhìn Lâm Hiểu khóc rống, "Kéo bọn họ ra."
Cha mẹ Lâm tự sát, làm Thiệu Nhạc Kỳ không thể uy hiếp Lâm Hiểu nói ra kế hoạch của Đường Thiên Dật, hơn nữa thời gian cấp bách, hắn càng không rỗi rảnh ở đây nhìn Lâm Hiểu diễn tình cảm với cha mẹ mình. Nếu đã thiếu cha mẹ Lâm kia, vậy càng không thể sơ suất với Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu mắt thấy cha mẹ Lâm đã bị kéo đi, chợt ngẩng đầu lên, nhìn mọi người trước mắt, "Các ngươi lũ súc sinh này, ta sẽ không để yên cho các ngươi sống an nhàn, ta muốn cho các ngươi đều xuống địa ngục!"
Máu đỏ trong mắt Lâm Hiểu dâng lên, vẻ cừu hận đầy tràn làm bọn Thiệu Nhạc Kỳ đều cảm thấy rùng mình.
"Các ngươi còn đứng đó làm gì, không mau chặn cô ta lại!"
Vào lúc này, dị năng đột biến, Lâm Hiểu bởi vì cha mẹ tử vong mà bị kích thích tột bực, cơ thể bị kích thích trong nháy mắt đột phá lên cấp 7, dị năng uy áp trong phút chốc tràn ngập ra khắp nơi. Những người có dị năng đẳng cấp thấp không chịu được áp lực dị năng cường đại như thế, lập tức quỳ rạp xuống đất, mô hôi lạnh chảy ròng.
Trong nhóm bọn họ người có dị năng cao nhất Thiệu Nhạc Kỳ cũng chỉ là cấp 6 cao cấp, đối mặt với cấp 7 bộc phát uy áp cũng cảm thấy bội phần kinh hãi, hắn biết rõ một cấp khác nhau chính là khác nhau một trời một vực, đẳng cấp dị năng của Lâm Hiểu tăng cao, nghĩa là sức chịu đựng, tốc độ cũng tăng cao, hắn căn bản một mình không thể ngăn cản!
Lúc này trên người Lâm Hiểu đột nhiên toát ra ngọn lửa hừng hực, xiềng xích trói buộc Lâm Hiểu bị ngọn lửa hừng hực chậm rãi hòa tan.
Thiệu Nhạc Kỳ chống đỡ áp lực, dùng súng trong tay nhắm vào Lâm Hiểu, đồng thời điều động dị năng, "Khốn kiếp, không muốn chết thì đứng lên cho tôi chiến đấu!"
Người có dị năng cấp 5, cấp 6 còn có thể miễn cưỡng sử dụng dị năng cùng súng ống chiến đấu, người đẳng cấp thấp hơn đã sớm bị uy hiếp co quắp trên mặt đất. Mà trước mắt, căn cứ kinh đô nghiên cứu súng ống chỉ hữu dụng đối với người cấp 6 trở xuống, vượt qua cấp 6, tổn thương đích xác quá nhỏ, nhưng không còn cách nào, nếu không muốn chết, bọn họ nhất định phải chiến đấu.
Vô số súng ống cùng dị năng như khói lửa đồng dạng toàn bộ tập trung ở trên người Lâm Hiểu, xa xa nhìn lại khiến cho Lâm Hiểu như mặt trời, thật chói mắt. Rất nhiều người đã không còn thấy rõ bóng người của Lâm Hiểu, toàn bộ người cô đã bị ánh sáng che mất, bất quá không cần gấp, bọn họ không cần tinh chuẩn nhắm vào, chỉ cần bắn hỏa lực vào vầng sáng đó là được.
Lâm Hiểu khống chế được dị năng bao vây mình lại, tựa như một cái khiên, chống cự lại công kích ồ ạt. Ngọn lửa màu đỏ bao bọc xung quanh Lâm Hiểu, vô luận là súng ống hay dị năng, khi chạm tới vòng lửa bảo vệ tuôn ra tia sáng chói mắt, thỉnh thoảng đợt công kích hàng loạt làm cho tầng lửa lõm đi vào một ít, có lúc thậm chỉ còn làm ngọn lửa như mỏng đi một tầng, mắt thấy có lẽ sẽ công phá được phòng ngự của Lâm Hiểu, nhưng trong nháy mắt vòng lửa lại khôi phục.
Ngay từ đầu Lâm Hiểu còn chút tự lo không xong, đợi đến khi những viên đạn của nhóm người này đã dùng hết, lực công kích yếu dần, Lâm Hiểu bắt đầu phản kích!
Dưới sự khống chế của Lâm Hiểu, ngọn lửa bảo vệ giống như dòng sông bắt đầu khởi động, chậm rãi cô đọng lại, cho đến cuối cùng hình thành trước mặt Lâm Hiểu như một con rồng!
Thiệu Nhạc Kỳ vừa nhìn thấy lập tức rùng mình, thầm nói không tốt, quát lên một tiếng lớn, "Mau lui lại!"
Lâm Hiểu làm sao để cho bọn họ có cơ hội lui về phía sau, trong nháy mắt đầu rồng lửa hướng lên, ngửa mặt lên trời phun ra một ngọn lửa thật dài, hướng tới những người hộ vệ trước Lâm Hiểu mà quét tới. Có hai người né tránh không kịp bị rồng lửa phun, lập tức lăn lộn trên mặt đất kêu cứu mạng thảm thiết, đáng tiếc hiện tại tất cả mọi người tự lo không xong, vội vàng né tránh rồng lửa, căn bản không ai có thể cứu họ!
Mắt thấy những người này chạy ra xa, Lâm Hiểu cười lạnh, các ngươi cho rằng như vậy thì xong? Còn lâu!
Trong đầu cô ý niệm chợt lóe, rồng lửa lập tức ngậm miệng lại, không đợi đám người Thiệu Nhạc Kỳ thở phào một cái, rồng lửa vốn chiếm giữ ở tầng thượng bảo vệ cho Lâm Hiểu đột nhiên bay tán loạn ra ngoài, trong nháy mắt rồng lửa dài cả 10 thước liền đuổi theo bọn Thiệu Nhạc Kỳ.
Thiệu Nhạc Tề lập tức hô, "Tất cả người phân tán ra! Các người đối phó con rồng lửa này, còn người này để ta đối phó." Hắn lại kêu vài người dị năng cấp 6 trung kỳ cùng nhau hợp lại, bao quanh Lâm Hiểu, hắn đoán Lâm Hiểu khống chế rồng lửa nhất định sẽ tiêu hao rất nhiều dị năng, đây đúng là thời điểm thay đổi cục diện tốt nhất.
Cha Lâm kể từ khi bị bắt đã có dự tính đến chuyện xấu nhất, lúc trước ông đã cùng mẹ Lâm thương lượng, nếu đích xác vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng không có ý định liên lụy con gái cùng con rể. Dù sao bọn họ vợ chồng già có thể sống ở mạt thế đến bây giờ đã là quá tốt, nhưng con gái cùng con rể thì khác, họ còn có một tương lai tốt đẹp đang chờ đón.
Cho nên mắt thấy con gái vì bọn họ muốn nói ra kế hoạch của Đường Thiên Dật, trong lòng ông đã quyết định, ông nhìn vợ mình vết thương chồng chất, thấy bà cũng một ánh mắt kiên định nhìn trở lại, trong nội tâm cuối cùng lo lắng cũng tiêu trừ, không khỏi đau xót nhìn về mẹ Lâm lộ ra khuôn mặt tươi cười. Mẹ Lâm nhìn khuôn mặt cha Lâm tươi cười, trên mặt cũng mỉm cười, mặc dù lúc trẻ bọn họ tình cảm không tốt, có hận, có đau, nhưng cuối cùng người đồng hành đi qua cả đời này là ông ấy.
Lâm Hiểu không biết cha mẹ mình đã có ý chết, đang muốn mở miệng đem câu chuyện vừa nghĩ ra trong đầu nói ra, "Kỳ thật Đường Thiên Dật liên hiệp..."
Còn chưa chờ Lâm Hiểu nói tiếp, đột nhiên nghe cha Lâm hô to một tiếng, "Hiểu Hiểu, sống cho thật tốt!"
Những hộ vệ kia còn chưa kịp phản ứng, cha mẹ Lâm đã cùng lúc cắn lưỡi tự sát.
Lâm Hiểu mắt muốn nứt ra, "Không! Không được!"
Thiệu Nhạc Kỳ lập tức phản ứng lại, chạy lên trước, đẩy miệng cha mẹ Lâm ra, phát hiện đã chậm trễ. Hắn ảo não, "Thật là xúi quẩy!" Mấy tên thủ hạ vừa nhìn thấy hai người tự sát, mặt mũi cũng đầy luống cuống, như thế nào cũng không nghĩ ra hai lão già này lại kiên cường như thế, "Đầu lĩnh, làm sao bây giờ?"
Lâm Hiểu nằm sấp trên mặt đất không ngừng giãy dụa muốn đến bên cạnh cha mẹ Lâm, trong đầu cô không ngừng lóe lên hình ảnh mấy năm nay cùng sống với cha mẹ Lâm.
Nước mắt che hết tầm mắt của cô, tim đau đến tột đỉnh, cô vô luận thế nào cũng không tin được, mới vừa rồi còn ngay trước mắt mình, cha mẹ cứ thế mà đi!
Nếu như, nếu như chính mình vừa rồi sớm một chút nói ra, có phải hay không cha mẹ đã không cần tự sát! Nếu như mình không phải là bởi vì phải bảo vệ bí mật của không gian, có phải hay không cô sớm có thể lợi dụng không gian giết những người đó, cha mẹ đã không cần chết!
Nhưng mà, không có nếu như, cô không thể tưởng tượng được cha mẹ vì mình mà quyết tuyệt như thế, đây phần tình thương của cha cùng tình thương của mẹ, làm Lâm Hiểu cảm thấy vô cùng xấu hổ, vô cùng có lỗi với thân tình sâu nặng của họ.
Vất vả lắm Lâm Hiểu mới bò đến được bên cạnh cha mẹ, "Ba, mẹ, các người đứng lên, các người tỉnh lại đi! Con không đáng cho hai người đối tốt với con như vậy, con không đáng! Cha mẹ đứng lên đi! Các người đứng lên, con thật sự không đáng!"
Thiệu Nhạc Kỳ nhíu mày lại nhìn Lâm Hiểu khóc rống, "Kéo bọn họ ra."
Cha mẹ Lâm tự sát, làm Thiệu Nhạc Kỳ không thể uy hiếp Lâm Hiểu nói ra kế hoạch của Đường Thiên Dật, hơn nữa thời gian cấp bách, hắn càng không rỗi rảnh ở đây nhìn Lâm Hiểu diễn tình cảm với cha mẹ mình. Nếu đã thiếu cha mẹ Lâm kia, vậy càng không thể sơ suất với Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu mắt thấy cha mẹ Lâm đã bị kéo đi, chợt ngẩng đầu lên, nhìn mọi người trước mắt, "Các ngươi lũ súc sinh này, ta sẽ không để yên cho các ngươi sống an nhàn, ta muốn cho các ngươi đều xuống địa ngục!"
Máu đỏ trong mắt Lâm Hiểu dâng lên, vẻ cừu hận đầy tràn làm bọn Thiệu Nhạc Kỳ đều cảm thấy rùng mình.
"Các ngươi còn đứng đó làm gì, không mau chặn cô ta lại!"
Vào lúc này, dị năng đột biến, Lâm Hiểu bởi vì cha mẹ tử vong mà bị kích thích tột bực, cơ thể bị kích thích trong nháy mắt đột phá lên cấp 7, dị năng uy áp trong phút chốc tràn ngập ra khắp nơi. Những người có dị năng đẳng cấp thấp không chịu được áp lực dị năng cường đại như thế, lập tức quỳ rạp xuống đất, mô hôi lạnh chảy ròng.
Trong nhóm bọn họ người có dị năng cao nhất Thiệu Nhạc Kỳ cũng chỉ là cấp 6 cao cấp, đối mặt với cấp 7 bộc phát uy áp cũng cảm thấy bội phần kinh hãi, hắn biết rõ một cấp khác nhau chính là khác nhau một trời một vực, đẳng cấp dị năng của Lâm Hiểu tăng cao, nghĩa là sức chịu đựng, tốc độ cũng tăng cao, hắn căn bản một mình không thể ngăn cản!
Lúc này trên người Lâm Hiểu đột nhiên toát ra ngọn lửa hừng hực, xiềng xích trói buộc Lâm Hiểu bị ngọn lửa hừng hực chậm rãi hòa tan.
Thiệu Nhạc Kỳ chống đỡ áp lực, dùng súng trong tay nhắm vào Lâm Hiểu, đồng thời điều động dị năng, "Khốn kiếp, không muốn chết thì đứng lên cho tôi chiến đấu!"
Người có dị năng cấp 5, cấp 6 còn có thể miễn cưỡng sử dụng dị năng cùng súng ống chiến đấu, người đẳng cấp thấp hơn đã sớm bị uy hiếp co quắp trên mặt đất. Mà trước mắt, căn cứ kinh đô nghiên cứu súng ống chỉ hữu dụng đối với người cấp 6 trở xuống, vượt qua cấp 6, tổn thương đích xác quá nhỏ, nhưng không còn cách nào, nếu không muốn chết, bọn họ nhất định phải chiến đấu.
Vô số súng ống cùng dị năng như khói lửa đồng dạng toàn bộ tập trung ở trên người Lâm Hiểu, xa xa nhìn lại khiến cho Lâm Hiểu như mặt trời, thật chói mắt. Rất nhiều người đã không còn thấy rõ bóng người của Lâm Hiểu, toàn bộ người cô đã bị ánh sáng che mất, bất quá không cần gấp, bọn họ không cần tinh chuẩn nhắm vào, chỉ cần bắn hỏa lực vào vầng sáng đó là được.
Lâm Hiểu khống chế được dị năng bao vây mình lại, tựa như một cái khiên, chống cự lại công kích ồ ạt. Ngọn lửa màu đỏ bao bọc xung quanh Lâm Hiểu, vô luận là súng ống hay dị năng, khi chạm tới vòng lửa bảo vệ tuôn ra tia sáng chói mắt, thỉnh thoảng đợt công kích hàng loạt làm cho tầng lửa lõm đi vào một ít, có lúc thậm chỉ còn làm ngọn lửa như mỏng đi một tầng, mắt thấy có lẽ sẽ công phá được phòng ngự của Lâm Hiểu, nhưng trong nháy mắt vòng lửa lại khôi phục.
Ngay từ đầu Lâm Hiểu còn chút tự lo không xong, đợi đến khi những viên đạn của nhóm người này đã dùng hết, lực công kích yếu dần, Lâm Hiểu bắt đầu phản kích!
Dưới sự khống chế của Lâm Hiểu, ngọn lửa bảo vệ giống như dòng sông bắt đầu khởi động, chậm rãi cô đọng lại, cho đến cuối cùng hình thành trước mặt Lâm Hiểu như một con rồng!
Thiệu Nhạc Kỳ vừa nhìn thấy lập tức rùng mình, thầm nói không tốt, quát lên một tiếng lớn, "Mau lui lại!"
Lâm Hiểu làm sao để cho bọn họ có cơ hội lui về phía sau, trong nháy mắt đầu rồng lửa hướng lên, ngửa mặt lên trời phun ra một ngọn lửa thật dài, hướng tới những người hộ vệ trước Lâm Hiểu mà quét tới. Có hai người né tránh không kịp bị rồng lửa phun, lập tức lăn lộn trên mặt đất kêu cứu mạng thảm thiết, đáng tiếc hiện tại tất cả mọi người tự lo không xong, vội vàng né tránh rồng lửa, căn bản không ai có thể cứu họ!
Mắt thấy những người này chạy ra xa, Lâm Hiểu cười lạnh, các ngươi cho rằng như vậy thì xong? Còn lâu!
Trong đầu cô ý niệm chợt lóe, rồng lửa lập tức ngậm miệng lại, không đợi đám người Thiệu Nhạc Kỳ thở phào một cái, rồng lửa vốn chiếm giữ ở tầng thượng bảo vệ cho Lâm Hiểu đột nhiên bay tán loạn ra ngoài, trong nháy mắt rồng lửa dài cả 10 thước liền đuổi theo bọn Thiệu Nhạc Kỳ.
Thiệu Nhạc Tề lập tức hô, "Tất cả người phân tán ra! Các người đối phó con rồng lửa này, còn người này để ta đối phó." Hắn lại kêu vài người dị năng cấp 6 trung kỳ cùng nhau hợp lại, bao quanh Lâm Hiểu, hắn đoán Lâm Hiểu khống chế rồng lửa nhất định sẽ tiêu hao rất nhiều dị năng, đây đúng là thời điểm thay đổi cục diện tốt nhất.
Bình luận facebook