-
Chương 11
Cửa phòng tắm “Cạch” một tiếng mở ra, Phùng Cù tóc ướt, nửa người trên mang một cổ hơi nước trần truồng đi ra.
Cố Mính nhanh chóng đem túi xách trong tay ném trên mặt đất, đưa chân về phía trước nỗ lực đá nó vào dưới giường: “Thiếu soái, ngài bị thương?”
“Chỉ là vết thương nhỏ.”
Mấy tháng không gặp, cơ bụng săn chắc của nam nhân này có thêm một dấu vết bỏng rát của mảnh đạn, đã kết vảy. Vai trái bị mảnh đạn làm mất đi một miếng thịt, phần thịt màu hồng mới hình thành, nàng đưa ngón tay non mịn nhẹ sờ lên, trong mắt tràn đầy thương tiếc, còn tính trẻ con nhẹ nhàng thổi xuống hai cái: “Đau không?”
Phùng Cù không khỏi khẽ cười ra tiếng: “Em xem anh như đứa trẻ đối xử?”
“Thiếu soái là trẻ con sao?”
Nàng chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn, lông mi hắn giật giật.
“Em nói thử xem?”
Phùng Cù cúi đầu dán sát vào đầu nàng, chóp mũi ngửi được nhàn nhạt mùi vị khói thuốc, mày tức khắc nhíu lại: “…… Trên người của em sao lại có mùi thuốc?”
Cố Mính nâng lên tay áo ngửi thử: “Nào có?” Chính là mùi hương của chiếc sườn xám mới mua, cũng không có gì đặc biệt a.
Phùng Cù đáy mắt âm trầm, nhẹ nâng một nhúm tóc đưa đến chóp mũi của nàng —— vì thay đổi hình tượng, lúc nàng đi đến toà soạn đã đem đầu tóc thả xuống.
Mũi hắn là mũi chó sao?
Cố Mính quả nhiên ở trên tóc ngửi thấy được một cổ nhàn nhạt mùi thuốc, trong đầu lập tức nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới Lữ Lương là người nghiện thuốc, thời điểm hôm nay lúc nói tới sách mới ông ta quá mức kích động, liền hút hai điếu thuốc, không chừng chính là khi đó mùi thuốc đã ám lên.
“…… Chẳng lẽ là hôm nay lúc cùng Mỹ Quân xem phim dính lên?” Nàng ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Có một nam một nữ ngồi phía trước, nam nhân đó vẫn luôn hút thuốc, nữ nhân ở bên cạnh cười khanh khách, cô ta trang điểm rất đậm, cũng không biết là từ nơi không đứng đắn nào đến.”
“Thật vậy chăng?”
Phùng đại soái hậu viện cũng từng có gièm pha việc thân vệ cùng di nương tư thông, chẳng qua bị đè ép xuống dưới, người biết đến cực nhỏ thôi.
Phùng Cù hồ nghi nâng cằm nàng lên, vẻ mặt tàn khốc: “Nếu tôi phát hiện em giấu diếm người khác ở bên ngoài, cẩn thận lão tử một phát bắn chết em!”
Cố Mính chân đều thiếu chút nữa mềm nhũn.
Bất quá càng vào thời điểm nguy hiểm, đầu óc nàng lại càng thanh tỉnh, trong lòng tuy run thành một đoàn, trên mặt lại hiện ra vẻ vô cùng ngây thơ, bám lấy cánh tay Phùng Cù lẩm nhẩm lầm nhầm oán giận: “Nếu là thiếu soái hôm nay ở rạp chiếu phim, thái độ tựa như bây giờ, chỉ cần cho họ một ánh mắt, bảo đảm nữ nhân kia liền câm miệng, nam nhân kia sẽ không dám hút thuốc!”
Phùng Cù không dao động, lạnh lùng nhìn nàng.
Cố Mính: Tên này bệnh đa nghi thật nặng!
Nàng đánh bạo dùng bàn tay nhỏ mát lạnh xoa gương mặt hắn, đem nếp uốn giữa mày hắn toàn bộ vuốt phẳng, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, nhón mũi chân dùng cánh tay vòng qua ôm cổ hắn, bộ dạng đáng thương khốn khổ: “Ngài đi mấy tháng rồi, em hàng đêm lo lắng sợ hãi, thường xuyên ngủ không yên, quầng thâm trên mắt đều có, không tin ngài nhìn thử xem!”
—— nima thức vài đêm để viết bản thảo, quầng thâm dưới mắt cuối cùng cũng phát huy công dụng!
Ôn hương nhuyễn ngọc* trong ngực, Phùng Cù quả nhiên nhìn thấy ở đáy mắt nàng xuất hiện nhàn nhạt màu xanh lá, trong mắt sự âm lãnh, băng hàn cũng tan rã, một tay ôm hết eo nàng còn có vài phần thương tiếc: “Lâm ma ma cũng không nấu chút canh gà cho em bồi bổ?”
*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. (Theo Cụm từ bốn chữ- Leo săn sư tử.)
Nàng âm thầm cảm thấy may mắn, từ khi phát hiện mình mập lên, lấy lí do vì nắng nóng không muốn ăn uống vô độ, một thời gian liền giảm béo, cuối cùng là đem thức ăn dầu mỡ của phủ thiếu soái bỏ qua, bụng mỡ như mang thai hai ba tháng trước đây cũng hoàn toàn không thấy, toàn bộ đường cong khuôn mặt càng thấy tinh xảo, eo so quá khứ càng nhỏ hơn.
“Lâm ma ma hầu hạ thực sự rất tốt.” Nàng ra vẻ ưu thương thở dài: “Thiếu soái ở tiền tuyến đánh trận, em ăn không vô ngủ không yên, tự nhiên liền gầy đi.”
Phùng Cù chỉ cảm thấy những lời nói này nghe tới rất là thư thái, nhưng vẫn bán tín bán nghi, thời điểm hai người xuống lầu ăn cơm chiều, liền thấy được bằng chứng từ Lâm ma ma.
Lão người hầu đối với thiếu gia đã hầu hạ từ nhỏ luôn mang theo một tình cảm khó có thể nói, vừa kính vừa yêu.
Một phương diện xem hắn là chủ tử cung kính hầu hạ, một phương diện lại xem là con cháu tiểu bối mà yêu thương, bố trí một bàn đầy đồ ăn, phần lớn đều là thứ mà Phùng Cù thích ăn.
Lâm ma ma đứng ở bàn ăn tự mình giúp hai người múc canh, đối với Phùng Cù y quan chỉnh tề hỏi han ân cần: “Thiếu soái đi mấy ngày nay, bên ngoài tin tức truyền ồn ào huyên náo, nhìn thấy thiếu soái bình an trở về, lòng của lão bà này mới cảm thấy nhẹ nhõm a. Một lần này ngài đi đến tận mấy tháng, chính là gầy đi không ít, đánh trận rất là hành hạ người, ăn nhiều một chút bồi bổ đi.”
Cố Mính vội vàng lấy lòng: “Cũng không phải sao, cơm bộ đội khẳng định không ngon bằng cơm nhà.”
Lâm ma ma lại múc một chén canh đưa cho nàng, yêu thương nhìn nàng: “Di thái thái ngài cũng bồi bổ thật tốt, mấy ngày này ta luôn nửa đêm nhìn thấy ngài trên lầu đèn còn sáng lên, sợ là cũng lo lắng không ít đi, thiếu soái hiện tại đã trở lại, ngài ăn nhiều một chút, hôm nay không cho nói không muốn ăn!"
Trong mắt Cố Mính tất cả đều là nước mắt cảm kích, chỉ hận không ôm Lâm ma ma ở trên mặt bà hung hăng hôn hai cái.
—— lão ma ma thật là đại cứu tinh!
Nàng khẽ liếc mắt nhìn Phùng Cù một cái, trong ánh mắt tất cả đều là “Xem đi xem đi ta không có lừa ngươi, ngươi chính là oan uổng sai người.” ý tứ, bộ dáng đắc ý vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Nếu không phải Lâm ma ma ở một bên lải nhải, Phùng Cù đều hận không thể đem nàng trước tiên ăn cuống bụng, tiêu hết lửa trong lòng.
Cũng không biết là bởi vì oan uổng nàng hay là nguyên nhân khác, đêm đó Phùng Cù cư nhiên hiểu được thương hương tiếc ngọc, hai người vượt qua một đêm ôn nhu lưu luyến.
Ngày tiếp theo Cố Mính tỉnh lại trong vòng tay Phùng Cù, trợn tròn mắt xem khuôn mặt hắn khi ngủ, thản nhiên sinh ra một chút cảm xúc: Lão nương cũng coi như là phiêu quá thiếu soái người!
(Loại tâm tình này ước chừng không sai biệt lắm với loại nam nhân đáng khinh tâm tư đen tối lấy việc ngủ với nữ nhân cao không với tới được mà tự hào.)
Loại tâm tình này liền cùng đáng khinh nam lấy ngủ nào đó cao không thể phàn nữ nhân vì vinh âm u tâm tư không sai biệt lắm.
Đáng tiếc nơi này không thể cùng (lão cứng đầu) cùng nhau tùy tiện uống rượu khoác lác, tới khi hứng khởi còn có thể tâm hữu linh tê** lộ ra ý cười đáng khinh chỉ hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời, người sống mà tịch mịch như vậy, thật là sự hối hận lớn.
**Tâm hữu linh tê: tâm tư tương thông.
“Một mình em trộm cười cái gì?”
Phùng Cù bỗng nhiên lên tiếng, Cố Mính thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng.
Nàng hướng Phùng Cù nổi lên một cổ oán giận: “Thiếu soái ngài làm em sợ muốn chết, tỉnh còn giả bộ ngủ.”
“Trộm cười vì cái gì?” Hắn nhưng thật ra hiếm có xuất hiện cố chấp.
“Em chính là nghĩ…… Người tốt như thiếu soái như thế nào em lại có thể gặp gỡ được?” Cố Mính nửa thật nửa giả nói.
Phùng Cù mở to mắt, “Xuy” cười ra tiếng, nhéo cái mũi của cô: “Ngược lại tiểu nha đầu có thể rót mê hồn canh!”
“Thiếu soái cảm thấy chính mình không tốt sao?”
Phùng Cù không nhịn được mà bật cười: “Em là chuyên môn tới để làm tôi nghẹn sao?”
Mới sáng sớm phòng ngủ liền truyền ra tiếng cười nói, Lâm ma ma lên lầu kêu, chỉ cảm thấy chính mình có chút gây mất hứng.
Bà gõ gõ cửa, thanh thanh giọng nói căng da đầu nói: “Thiếu soái, Đường phó quan tới truyền lời, nói là…… Nói là Doãn tiểu thư nghe nói thiếu soái đã trở lại, lo lắng an nguy của thiếu soái, muốn hẹn thiếu soái hôm nay gặp mặt.”
Phùng Cù hôm qua trở về đi Đốc quân phủ hội báo quân tình, lúc này mới trở về nghỉ ngơi.
Hắn ra vào Đốc quân phủ, chỉ sợ sớm bị người có tâm chú ý đến, Doãn Chân Châu được biết được tin tức cũng dễ dàng.
Phòng ngủ liền an tĩnh xuống.
Không khí hòa hợp mới vừa rồi liền bị quét sạch sẽ.
Cố Mính lùi về hướng cổ tay hắn, từ trong chăn lấy ra bộ váy ngủ nhăn thành một đoàn: “Thiếu soái, em hôm nay còn có khóa học, đến trễ phải bị giáo viên điểm danh.”
Nàng đứng dậy đi rửa mặt, trong phòng có thể nghe được phòng tắm truyền đến tiếng nước tiếng nước, Phùng Cù nằm ngửa ở gối mềm xốp trên giường lớn, trong lòng không biết vì sao lại bực bội một hồi, rồi lại cảm thấy buồn cười.
Cố Mính nghĩ cái gì?
Cố Bảo Bân đưa tới một món đồ chơi nhỏ.
Trước khi hắn rời Dung Thành đến tiền tuyến, Cố Bảo Bân thự trưởng phía trước cái kia “Phó” tự đã lấy rớt.
Bạc hóa hai bên thoả thuận xong.
Chỉ cần nàng đem hắn hầu hạ cao hứng thì tốt rồi, hắn như thế nào sẽ ngu xuẩn có tâm tình đi suy xét một di thái thái?
Là nàng bộ dáng ngây thơ mê hoặc hắn, hay là nàng quá mức ngoan ngoãn làm hắn nhịn không được nhiều thêm hai phân thương tiếc?
Phùng Cù tự giễu cười, đứng dậy mặc quần áo, chuẩn bị ra cửa cùng Doãn Chân Châu hẹn hò.
Nữ nhân ra cửa luôn đều phiền toái một chút, ngay cả nữ nhân thoải mái thanh tân như Cố Mính, cũng không tránh được muốn rửa mặt xong ngồi trước gương trang điểm thoa mặt chải đầu.
Phùng Cù tốc độ là từ quân doanh luyện ra, trong vòng ba phút liền một thân thoải mái thanh mát đi xuống lầu, trước khi đi còn thêm vào từ bi dặn dò một câu: “Một hồi bảo tài xế đưa em đi học.”
Cố Mính lúm đồng tiền cười như hoa: “Cảm ơn thiếu soái.”
Cô cười quá mức sáng lạn, phảng phất như ước gì muốn anh nhanh chóng rời đi, Phùng Cù không nói lời nào liền trầm mặt, hùng hổ dẫm lên thang lầu bỏ đi.
Cố Mính thẳng chờ đến khi tiếng bước chân biến mất ở dưới lầu, chạy nhanh quỳ lên thảm thượng, đem đồ dưới giường bị đá vào kéo ra tới, nhét vào chỗ sâu nhất tủ quần áo, đè ở phía dưới chăn mùa đông thật dày, tiền nhuận bút liền mang ở trên người, chuẩn bị lát nữa đi ngân hàng gửi tiết kiệm.
Thời điểm cô đi xuống lầu ăn cơm sáng, Lâm ma ma cười nịnh nọt, tựa hồ bộ dáng hổ thẹn với cô: “Di thái thái, bữa sáng có nấu cháo bách hợp, ngài uống nhiều một chút, nhuận phổi.”
“Lâm ma ma, ngài không cần cảm thấy có lỗi, tương lai thiếu soái là muốn cưới Doãn tiểu thư về làm thái thái, con chỉ là một di thái thái, không thể chắn đường của Doãn tiểu thư.”
Cố Mính vẻ mặt bình tĩnh nói ra lời nói, Lâm ma ma ngược lại lộ ra biểu tình khổ sở: “Ngài bản thân có tư tưởng rộng mở thì tốt.”
Đưa nàng đi học chính là một vị phó quan họ Đường, trước kia cũng gặp qua mặt, bất quá không giống Ngô Tùng quen thuộc.
“Ngô phó quan đâu?”
Đường Bình: “Anh…… Lần này trên chiến trường không thể trở về.”
Cố Mính suy nghĩ một chút mới hiểu được, Ngô Tùng hy sinh.
Loạn thế mạng người còn không bằng chó, so với hy sinh Ngô Tùng, cô có đồ mặc có thức ăn, không biết đã may mắn hơn nhiều người, còn chỗ nào có thể oán giận?
Tình yêu, đó là cái trò chơi gì?
Không thể tránh đói, không thể no bụng, có tác dụng gì!
Cố Mính nhanh chóng đem túi xách trong tay ném trên mặt đất, đưa chân về phía trước nỗ lực đá nó vào dưới giường: “Thiếu soái, ngài bị thương?”
“Chỉ là vết thương nhỏ.”
Mấy tháng không gặp, cơ bụng săn chắc của nam nhân này có thêm một dấu vết bỏng rát của mảnh đạn, đã kết vảy. Vai trái bị mảnh đạn làm mất đi một miếng thịt, phần thịt màu hồng mới hình thành, nàng đưa ngón tay non mịn nhẹ sờ lên, trong mắt tràn đầy thương tiếc, còn tính trẻ con nhẹ nhàng thổi xuống hai cái: “Đau không?”
Phùng Cù không khỏi khẽ cười ra tiếng: “Em xem anh như đứa trẻ đối xử?”
“Thiếu soái là trẻ con sao?”
Nàng chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn, lông mi hắn giật giật.
“Em nói thử xem?”
Phùng Cù cúi đầu dán sát vào đầu nàng, chóp mũi ngửi được nhàn nhạt mùi vị khói thuốc, mày tức khắc nhíu lại: “…… Trên người của em sao lại có mùi thuốc?”
Cố Mính nâng lên tay áo ngửi thử: “Nào có?” Chính là mùi hương của chiếc sườn xám mới mua, cũng không có gì đặc biệt a.
Phùng Cù đáy mắt âm trầm, nhẹ nâng một nhúm tóc đưa đến chóp mũi của nàng —— vì thay đổi hình tượng, lúc nàng đi đến toà soạn đã đem đầu tóc thả xuống.
Mũi hắn là mũi chó sao?
Cố Mính quả nhiên ở trên tóc ngửi thấy được một cổ nhàn nhạt mùi thuốc, trong đầu lập tức nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới Lữ Lương là người nghiện thuốc, thời điểm hôm nay lúc nói tới sách mới ông ta quá mức kích động, liền hút hai điếu thuốc, không chừng chính là khi đó mùi thuốc đã ám lên.
“…… Chẳng lẽ là hôm nay lúc cùng Mỹ Quân xem phim dính lên?” Nàng ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Có một nam một nữ ngồi phía trước, nam nhân đó vẫn luôn hút thuốc, nữ nhân ở bên cạnh cười khanh khách, cô ta trang điểm rất đậm, cũng không biết là từ nơi không đứng đắn nào đến.”
“Thật vậy chăng?”
Phùng đại soái hậu viện cũng từng có gièm pha việc thân vệ cùng di nương tư thông, chẳng qua bị đè ép xuống dưới, người biết đến cực nhỏ thôi.
Phùng Cù hồ nghi nâng cằm nàng lên, vẻ mặt tàn khốc: “Nếu tôi phát hiện em giấu diếm người khác ở bên ngoài, cẩn thận lão tử một phát bắn chết em!”
Cố Mính chân đều thiếu chút nữa mềm nhũn.
Bất quá càng vào thời điểm nguy hiểm, đầu óc nàng lại càng thanh tỉnh, trong lòng tuy run thành một đoàn, trên mặt lại hiện ra vẻ vô cùng ngây thơ, bám lấy cánh tay Phùng Cù lẩm nhẩm lầm nhầm oán giận: “Nếu là thiếu soái hôm nay ở rạp chiếu phim, thái độ tựa như bây giờ, chỉ cần cho họ một ánh mắt, bảo đảm nữ nhân kia liền câm miệng, nam nhân kia sẽ không dám hút thuốc!”
Phùng Cù không dao động, lạnh lùng nhìn nàng.
Cố Mính: Tên này bệnh đa nghi thật nặng!
Nàng đánh bạo dùng bàn tay nhỏ mát lạnh xoa gương mặt hắn, đem nếp uốn giữa mày hắn toàn bộ vuốt phẳng, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, nhón mũi chân dùng cánh tay vòng qua ôm cổ hắn, bộ dạng đáng thương khốn khổ: “Ngài đi mấy tháng rồi, em hàng đêm lo lắng sợ hãi, thường xuyên ngủ không yên, quầng thâm trên mắt đều có, không tin ngài nhìn thử xem!”
—— nima thức vài đêm để viết bản thảo, quầng thâm dưới mắt cuối cùng cũng phát huy công dụng!
Ôn hương nhuyễn ngọc* trong ngực, Phùng Cù quả nhiên nhìn thấy ở đáy mắt nàng xuất hiện nhàn nhạt màu xanh lá, trong mắt sự âm lãnh, băng hàn cũng tan rã, một tay ôm hết eo nàng còn có vài phần thương tiếc: “Lâm ma ma cũng không nấu chút canh gà cho em bồi bổ?”
*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. (Theo Cụm từ bốn chữ- Leo săn sư tử.)
Nàng âm thầm cảm thấy may mắn, từ khi phát hiện mình mập lên, lấy lí do vì nắng nóng không muốn ăn uống vô độ, một thời gian liền giảm béo, cuối cùng là đem thức ăn dầu mỡ của phủ thiếu soái bỏ qua, bụng mỡ như mang thai hai ba tháng trước đây cũng hoàn toàn không thấy, toàn bộ đường cong khuôn mặt càng thấy tinh xảo, eo so quá khứ càng nhỏ hơn.
“Lâm ma ma hầu hạ thực sự rất tốt.” Nàng ra vẻ ưu thương thở dài: “Thiếu soái ở tiền tuyến đánh trận, em ăn không vô ngủ không yên, tự nhiên liền gầy đi.”
Phùng Cù chỉ cảm thấy những lời nói này nghe tới rất là thư thái, nhưng vẫn bán tín bán nghi, thời điểm hai người xuống lầu ăn cơm chiều, liền thấy được bằng chứng từ Lâm ma ma.
Lão người hầu đối với thiếu gia đã hầu hạ từ nhỏ luôn mang theo một tình cảm khó có thể nói, vừa kính vừa yêu.
Một phương diện xem hắn là chủ tử cung kính hầu hạ, một phương diện lại xem là con cháu tiểu bối mà yêu thương, bố trí một bàn đầy đồ ăn, phần lớn đều là thứ mà Phùng Cù thích ăn.
Lâm ma ma đứng ở bàn ăn tự mình giúp hai người múc canh, đối với Phùng Cù y quan chỉnh tề hỏi han ân cần: “Thiếu soái đi mấy ngày nay, bên ngoài tin tức truyền ồn ào huyên náo, nhìn thấy thiếu soái bình an trở về, lòng của lão bà này mới cảm thấy nhẹ nhõm a. Một lần này ngài đi đến tận mấy tháng, chính là gầy đi không ít, đánh trận rất là hành hạ người, ăn nhiều một chút bồi bổ đi.”
Cố Mính vội vàng lấy lòng: “Cũng không phải sao, cơm bộ đội khẳng định không ngon bằng cơm nhà.”
Lâm ma ma lại múc một chén canh đưa cho nàng, yêu thương nhìn nàng: “Di thái thái ngài cũng bồi bổ thật tốt, mấy ngày này ta luôn nửa đêm nhìn thấy ngài trên lầu đèn còn sáng lên, sợ là cũng lo lắng không ít đi, thiếu soái hiện tại đã trở lại, ngài ăn nhiều một chút, hôm nay không cho nói không muốn ăn!"
Trong mắt Cố Mính tất cả đều là nước mắt cảm kích, chỉ hận không ôm Lâm ma ma ở trên mặt bà hung hăng hôn hai cái.
—— lão ma ma thật là đại cứu tinh!
Nàng khẽ liếc mắt nhìn Phùng Cù một cái, trong ánh mắt tất cả đều là “Xem đi xem đi ta không có lừa ngươi, ngươi chính là oan uổng sai người.” ý tứ, bộ dáng đắc ý vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Nếu không phải Lâm ma ma ở một bên lải nhải, Phùng Cù đều hận không thể đem nàng trước tiên ăn cuống bụng, tiêu hết lửa trong lòng.
Cũng không biết là bởi vì oan uổng nàng hay là nguyên nhân khác, đêm đó Phùng Cù cư nhiên hiểu được thương hương tiếc ngọc, hai người vượt qua một đêm ôn nhu lưu luyến.
Ngày tiếp theo Cố Mính tỉnh lại trong vòng tay Phùng Cù, trợn tròn mắt xem khuôn mặt hắn khi ngủ, thản nhiên sinh ra một chút cảm xúc: Lão nương cũng coi như là phiêu quá thiếu soái người!
(Loại tâm tình này ước chừng không sai biệt lắm với loại nam nhân đáng khinh tâm tư đen tối lấy việc ngủ với nữ nhân cao không với tới được mà tự hào.)
Loại tâm tình này liền cùng đáng khinh nam lấy ngủ nào đó cao không thể phàn nữ nhân vì vinh âm u tâm tư không sai biệt lắm.
Đáng tiếc nơi này không thể cùng (lão cứng đầu) cùng nhau tùy tiện uống rượu khoác lác, tới khi hứng khởi còn có thể tâm hữu linh tê** lộ ra ý cười đáng khinh chỉ hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời, người sống mà tịch mịch như vậy, thật là sự hối hận lớn.
**Tâm hữu linh tê: tâm tư tương thông.
“Một mình em trộm cười cái gì?”
Phùng Cù bỗng nhiên lên tiếng, Cố Mính thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng.
Nàng hướng Phùng Cù nổi lên một cổ oán giận: “Thiếu soái ngài làm em sợ muốn chết, tỉnh còn giả bộ ngủ.”
“Trộm cười vì cái gì?” Hắn nhưng thật ra hiếm có xuất hiện cố chấp.
“Em chính là nghĩ…… Người tốt như thiếu soái như thế nào em lại có thể gặp gỡ được?” Cố Mính nửa thật nửa giả nói.
Phùng Cù mở to mắt, “Xuy” cười ra tiếng, nhéo cái mũi của cô: “Ngược lại tiểu nha đầu có thể rót mê hồn canh!”
“Thiếu soái cảm thấy chính mình không tốt sao?”
Phùng Cù không nhịn được mà bật cười: “Em là chuyên môn tới để làm tôi nghẹn sao?”
Mới sáng sớm phòng ngủ liền truyền ra tiếng cười nói, Lâm ma ma lên lầu kêu, chỉ cảm thấy chính mình có chút gây mất hứng.
Bà gõ gõ cửa, thanh thanh giọng nói căng da đầu nói: “Thiếu soái, Đường phó quan tới truyền lời, nói là…… Nói là Doãn tiểu thư nghe nói thiếu soái đã trở lại, lo lắng an nguy của thiếu soái, muốn hẹn thiếu soái hôm nay gặp mặt.”
Phùng Cù hôm qua trở về đi Đốc quân phủ hội báo quân tình, lúc này mới trở về nghỉ ngơi.
Hắn ra vào Đốc quân phủ, chỉ sợ sớm bị người có tâm chú ý đến, Doãn Chân Châu được biết được tin tức cũng dễ dàng.
Phòng ngủ liền an tĩnh xuống.
Không khí hòa hợp mới vừa rồi liền bị quét sạch sẽ.
Cố Mính lùi về hướng cổ tay hắn, từ trong chăn lấy ra bộ váy ngủ nhăn thành một đoàn: “Thiếu soái, em hôm nay còn có khóa học, đến trễ phải bị giáo viên điểm danh.”
Nàng đứng dậy đi rửa mặt, trong phòng có thể nghe được phòng tắm truyền đến tiếng nước tiếng nước, Phùng Cù nằm ngửa ở gối mềm xốp trên giường lớn, trong lòng không biết vì sao lại bực bội một hồi, rồi lại cảm thấy buồn cười.
Cố Mính nghĩ cái gì?
Cố Bảo Bân đưa tới một món đồ chơi nhỏ.
Trước khi hắn rời Dung Thành đến tiền tuyến, Cố Bảo Bân thự trưởng phía trước cái kia “Phó” tự đã lấy rớt.
Bạc hóa hai bên thoả thuận xong.
Chỉ cần nàng đem hắn hầu hạ cao hứng thì tốt rồi, hắn như thế nào sẽ ngu xuẩn có tâm tình đi suy xét một di thái thái?
Là nàng bộ dáng ngây thơ mê hoặc hắn, hay là nàng quá mức ngoan ngoãn làm hắn nhịn không được nhiều thêm hai phân thương tiếc?
Phùng Cù tự giễu cười, đứng dậy mặc quần áo, chuẩn bị ra cửa cùng Doãn Chân Châu hẹn hò.
Nữ nhân ra cửa luôn đều phiền toái một chút, ngay cả nữ nhân thoải mái thanh tân như Cố Mính, cũng không tránh được muốn rửa mặt xong ngồi trước gương trang điểm thoa mặt chải đầu.
Phùng Cù tốc độ là từ quân doanh luyện ra, trong vòng ba phút liền một thân thoải mái thanh mát đi xuống lầu, trước khi đi còn thêm vào từ bi dặn dò một câu: “Một hồi bảo tài xế đưa em đi học.”
Cố Mính lúm đồng tiền cười như hoa: “Cảm ơn thiếu soái.”
Cô cười quá mức sáng lạn, phảng phất như ước gì muốn anh nhanh chóng rời đi, Phùng Cù không nói lời nào liền trầm mặt, hùng hổ dẫm lên thang lầu bỏ đi.
Cố Mính thẳng chờ đến khi tiếng bước chân biến mất ở dưới lầu, chạy nhanh quỳ lên thảm thượng, đem đồ dưới giường bị đá vào kéo ra tới, nhét vào chỗ sâu nhất tủ quần áo, đè ở phía dưới chăn mùa đông thật dày, tiền nhuận bút liền mang ở trên người, chuẩn bị lát nữa đi ngân hàng gửi tiết kiệm.
Thời điểm cô đi xuống lầu ăn cơm sáng, Lâm ma ma cười nịnh nọt, tựa hồ bộ dáng hổ thẹn với cô: “Di thái thái, bữa sáng có nấu cháo bách hợp, ngài uống nhiều một chút, nhuận phổi.”
“Lâm ma ma, ngài không cần cảm thấy có lỗi, tương lai thiếu soái là muốn cưới Doãn tiểu thư về làm thái thái, con chỉ là một di thái thái, không thể chắn đường của Doãn tiểu thư.”
Cố Mính vẻ mặt bình tĩnh nói ra lời nói, Lâm ma ma ngược lại lộ ra biểu tình khổ sở: “Ngài bản thân có tư tưởng rộng mở thì tốt.”
Đưa nàng đi học chính là một vị phó quan họ Đường, trước kia cũng gặp qua mặt, bất quá không giống Ngô Tùng quen thuộc.
“Ngô phó quan đâu?”
Đường Bình: “Anh…… Lần này trên chiến trường không thể trở về.”
Cố Mính suy nghĩ một chút mới hiểu được, Ngô Tùng hy sinh.
Loạn thế mạng người còn không bằng chó, so với hy sinh Ngô Tùng, cô có đồ mặc có thức ăn, không biết đã may mắn hơn nhiều người, còn chỗ nào có thể oán giận?
Tình yêu, đó là cái trò chơi gì?
Không thể tránh đói, không thể no bụng, có tác dụng gì!
Bình luận facebook