Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Cha mẹ chồng gặp con dâu xấu
Lưu phu nhân đứng ngoài thấy tình hình có vẻ sắp đi quá giới hạn, omega nhỏ ngon miệng mê người ngồi trước mặt, con trai vừa mới ăn thịt nếu nhịn không được mà xông lên, bà xem như mất đứa con dâu khó được này rồi, thế là..
" ai ui.. mẹ sẽ không nhận đứa con như con đâu, xem kìa, y như một dã nam nhân, hôi muốn chết, muốn hung xỉu con dâu mẹ sao?"
Lưu phu nhân nhìn anh xấu xa mà phê bình không thương tiếc.
" phụt.. khụ khụ.." .
Giang Kỳ gian nan đưa tay bụm miệng, bởi vì cố nén mà bị sặc.
" ai ai.. con muốn cười thì cười đi, nén làm gì chứ, con xem, nói còn không xong còn sặc, con đó mau đi tắm rửa thay đồ, còn nhìn, nhìn rớt tròng mẹ cũng không nói đỡ cho con đâu, tìm được con dâu cũng không báo cho ba mẹ một tiếng, còn hành đứa nhỏ đến vào viện, uy nghiêm của con mất hết rồi, còn muốn để người chê cười sao, mau đi"1
Lưu phu nhân vừa vuốt lưng Giang Kỳ dỗ dành vừa không chút lưu tình mà trách mắng đứa con trai mình mười tháng đẻ đau còn dùng 30 năm để nuôi lớn.
Lưu Thiếu Nghiêm đen mặt, có con dâu thì không cần con trai là như này sao, nhưng anh cũng không phản bác, ngu sao mà phản, Lưu đại tướng đang đứng kia nhìn anh chằm chằm, còn có vật nhỏ đang đỏ mặt vất vả nén lại cơn sặc, anh xem như rõ tại sao bên ngoài nói cha anh sợ vợ, nhận mệnh mở tủ cầm lấy một bộ đồ mặc ở nhà mà cấp dưới đã đưa tới cho anh nhưng bởi vì chăm sóc cậu mà vẫn chưa đụng tới sải đôi chân dài hữu lực đi vào nhà vệ sinh, yên tâm giao cậu cho mẹ mình, mẹ dù chữi mắng cũng sẽ không để cậu chạy, để bà dỗ dành vẫn hơn.
" con.. con.."
Giang Kỳ bối rối quá chừng, mặt hồng rực không rõ vì sặc hay vì những lời Lưu phu nhân đã nói, xấu hổ đến hai mắt ướt át.
" con không cần phải sợ, có mẹ đây, nó dám làm con ủy khuất mẹ sẽ trị nó, suốt ngày ở trong cái nơi toàn là dã nam nhân chẳng biết dỗ vợ, mở miệng là ra lệnh, khô khan cứng ngắt, bảo sao không độc thân tới giờ, hừ"1
Lưu phu nhân ngồi trên giường nhìn cậu hài lòng vô cùng, miệng cũng không ngừng mà xỉ vả, lời nói thì thô tục nhưng phát ra từ đôi môi đỏ không cần tô cùng khuôn mặt như vẽ thì lại mang một lớp phong tình khó nói hết.
Lưu đại tướng đối với hành động chỉ cây dâu mắng cây hoè của vợ một chút lây động cũng không có, định lực mười phần mà dựa vào cửa sổ, xem những lời đó là mắng người khác chứ không có ông trong đó, còn gật gù đồng ý.
" ông còn gật đầu, con trai ông đó, không lo mà sửa trị thì con dâu cũng chạy mất biết không?"
Lưu phu nhân tức đến cười, hồi xưa quen bà cũng vậy chứ có khác gì con trai đâu, đúng là cha nào con nấy, một đám cứng nhắt không biết dỗ vợ, nếu không phải bà mang thai, cả nhà bà lại biết chuyện chưa kịp cho bà trốn đã bắt bà trói lại giao cho ông thì còn lâu bà mới thèm cái dã nam nhân kia.
" em nói phải, nên trị"
Lưu đại tướng nghe gì chịu nấy, nữa câu cũng không phản đối vợ, còn trị cái gì sửa cái gì rồi có làm không thì ông không biết, hùa theo là được rồi.1
Lưu phu nhân biết ngay cái đức hạnh của ông, chẳng thèm quan tâm nữa, dù bà nói vậy nhưng bao năm nay Lưu đại tướng yêu chiều bà là chuyện cả đế quốc đều biết, lâu lâu hờn dỗi cũng là tình thú để hâm nóng cuộc sống vợ chồng, Lưu phu nhân quay sang nhìn con dâu sắp vào cửa nói.
" con tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?"
Vốn dĩ thông tin của cậu ông bà đã có nhưng chưa kịp xem, lúc này đây vẻ chân thành hỏi han của bà lại khiến hảo cảm của Giang Kỳ với bà thẳng tấp bay lên.
"..chào hai bác, con là Giang Kỳ, bác có thể gọi con là Kỳ Kỳ"
Giang Kỳ ấp úp nói, bộ dạng ngoan ngoãn lễ phép khiến hai ông bà gật gù, tên nhóc kia xem như may mắn rồi, vớ được vợ tốt.
" giờ gọi bác cũng được, sau này không thể gọi vậy nữa, con giận nó cũng phải thôi, hành động lỗ mãng như vậy, không bắt nó quỳ ván giặt đồ một tháng là nên cảm tạ trời xanh rồi"
Lưu phu nhân cũng không ép cậu gọi mẹ, sau này vào nhà gọi cũng được, quan trọng là dỗ dành con dâu để nó không chạy mất.
" con không có giận.."
Cậu nói nhưng lại cúi mặt xuống không nhìn bà, cậu chỉ tủi thân thôi, hôm đó vốn dĩ thấy anh xuất hiện cậu đã rất vui, chỉ là tự nhiên có người quan tâm nên mới hờn dỗi với anh, vốn chỉ có vậy, ai biết lại phát triển tới cớ sự này, cậu không phải người được nuông chiều, sau khi nghĩ lại cũng không có buồn nữa, nhất là sau khi thấy anh tiều tụy chăm sóc mình, cậu còn giận cái gì đây, mẹ anh còn dỗ dành như vậy, vì cậu mà mắng con trai mình, cảm giác được bênh vực này khiến cậu sa đoạ, quên về.
Lưu Thiếu Nghiêm vừa định mở cửa bước ra nghe thấy câu này thì không ra được nữa, cậu giận anh mới không sợ, cậu không giận.. nếu thật không giận thì ai mà tin đây, còn bởi vì không cần anh nên mới không giận thì.. càng nghĩ anh thật muốn tát mình một cái, mà anh cũng làm thật.
Chát
Âm thanh chát chúa khiến ba người trong phòng ngẩn người.1
Lưu phu nhân và Lưu đại tướng đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc không thôi, đừng nói con trai tự đánh mình đấy chứ.
Giang Kỳ cũng thoát khỏi suy nghĩ trong lòng, ngu ngơ nhìn cửa phòng vệ sinh.
Nhưng họ chưa kịp tìm hiểu xem thì thấy anh mở cửa đi ra, một đường không hề ngừng lại mà mở cửa phòng bệnh bước ngoài, dù đã cố nghiêng thân che đi nhưng vết máu nơi khoé miệng vẫn đập vào mắt ba người trong phòng.
Cạch
Cửa phòng đóng lại, cũng che đi thân ảnh cao lớn còn có chút cô đơn của anh, nước mắt cậu tạch tạch mà rơi xuống không một tiếng động nhìn nơi anh biến mất.
" ai ai con đừng khóc, nó chỉ không muốn con thấy nó chật vật vậy thôi, không phải bỏ con đâu.. ai.."
Lưu phu nhân lia mắt ý bảo chồng mình, còn bà thì vừa lau nước mắt cho con dâu tương lai vừa thầm mắng thằng nhóc thối tha.
Lưu đại tướng hiểu ý đi ra, nhìn con trai ngồi trên ghế bệnh viện ngửa đầu nhắm mắt, ông lại nhìn cửa phòng, ngồi ở đó nếu bên trong có chuyện anh sẽ biết liền mà chạy vào, nếu bên trong nói to cũng có thể nghe thấy, ông nhìn mà cảm thán, còn biết quan tâm hơn ông ngày xưa nhiều, lại nhìn má trái hơi sưng lên, khoé miệng chảy máu cũng không thèm lau, khuôn mặt điển trai thừa hưởng từ ông và bà vừa được sửa soạn lại cũng bị phá hư hết, ánh mắt còn thâm quầng, ai nhìn còn tưởng con dâu bạo hành anh đó.
" Thiếu Nghiêm"
Lưu Thiếu Nghiêm mở mắt ra nhìn ông, ngồi thẳng lại nhưng không nói gì cả.
" đi theo ta"
Ông bỏ đi trước, thật ra thì cũng chẳng đi đâu xa, phòng bệnh của Giang Kỳ nằm ở cuối hành lang, nơi tận cùng có một cái lan can nhìn ra phía sau bệnh viện, vừa hay giúp anh tránh việc phá hư hình tượng đại tá Lưu gia.
" lau đi"
Ông đưa cho anh một cái khăn tay, chẳng nhìn anh cái nào, chỉ nhìn về phía trước, ánh mắt hoài niệm.
Con trai giống ông, lại còn độc lập từ nhỏ, nó kiêu ngạo cũng là do nó có vốn liếng để kiêu ngạo, ngày xưa ông còn kiêu ngạo hơn nó kia, nhưng để có được hạnh phúc như bây giờ ông cũng chầy chật lắm chứ, giờ con ông cũng nối bước theo ông, còn bởi vì chứng rối loạn kỳ mẫn cảm mà cấm dục bao nhiêu năm, nếu con dâu cũng giống như vợ ông thì chút hờn dỗi cũng được xem là tình thú, nhưng con dâu lại không có được cuộc sống mỹ mãn như vợ ông.
" ai ui.. mẹ sẽ không nhận đứa con như con đâu, xem kìa, y như một dã nam nhân, hôi muốn chết, muốn hung xỉu con dâu mẹ sao?"
Lưu phu nhân nhìn anh xấu xa mà phê bình không thương tiếc.
" phụt.. khụ khụ.." .
Giang Kỳ gian nan đưa tay bụm miệng, bởi vì cố nén mà bị sặc.
" ai ai.. con muốn cười thì cười đi, nén làm gì chứ, con xem, nói còn không xong còn sặc, con đó mau đi tắm rửa thay đồ, còn nhìn, nhìn rớt tròng mẹ cũng không nói đỡ cho con đâu, tìm được con dâu cũng không báo cho ba mẹ một tiếng, còn hành đứa nhỏ đến vào viện, uy nghiêm của con mất hết rồi, còn muốn để người chê cười sao, mau đi"1
Lưu phu nhân vừa vuốt lưng Giang Kỳ dỗ dành vừa không chút lưu tình mà trách mắng đứa con trai mình mười tháng đẻ đau còn dùng 30 năm để nuôi lớn.
Lưu Thiếu Nghiêm đen mặt, có con dâu thì không cần con trai là như này sao, nhưng anh cũng không phản bác, ngu sao mà phản, Lưu đại tướng đang đứng kia nhìn anh chằm chằm, còn có vật nhỏ đang đỏ mặt vất vả nén lại cơn sặc, anh xem như rõ tại sao bên ngoài nói cha anh sợ vợ, nhận mệnh mở tủ cầm lấy một bộ đồ mặc ở nhà mà cấp dưới đã đưa tới cho anh nhưng bởi vì chăm sóc cậu mà vẫn chưa đụng tới sải đôi chân dài hữu lực đi vào nhà vệ sinh, yên tâm giao cậu cho mẹ mình, mẹ dù chữi mắng cũng sẽ không để cậu chạy, để bà dỗ dành vẫn hơn.
" con.. con.."
Giang Kỳ bối rối quá chừng, mặt hồng rực không rõ vì sặc hay vì những lời Lưu phu nhân đã nói, xấu hổ đến hai mắt ướt át.
" con không cần phải sợ, có mẹ đây, nó dám làm con ủy khuất mẹ sẽ trị nó, suốt ngày ở trong cái nơi toàn là dã nam nhân chẳng biết dỗ vợ, mở miệng là ra lệnh, khô khan cứng ngắt, bảo sao không độc thân tới giờ, hừ"1
Lưu phu nhân ngồi trên giường nhìn cậu hài lòng vô cùng, miệng cũng không ngừng mà xỉ vả, lời nói thì thô tục nhưng phát ra từ đôi môi đỏ không cần tô cùng khuôn mặt như vẽ thì lại mang một lớp phong tình khó nói hết.
Lưu đại tướng đối với hành động chỉ cây dâu mắng cây hoè của vợ một chút lây động cũng không có, định lực mười phần mà dựa vào cửa sổ, xem những lời đó là mắng người khác chứ không có ông trong đó, còn gật gù đồng ý.
" ông còn gật đầu, con trai ông đó, không lo mà sửa trị thì con dâu cũng chạy mất biết không?"
Lưu phu nhân tức đến cười, hồi xưa quen bà cũng vậy chứ có khác gì con trai đâu, đúng là cha nào con nấy, một đám cứng nhắt không biết dỗ vợ, nếu không phải bà mang thai, cả nhà bà lại biết chuyện chưa kịp cho bà trốn đã bắt bà trói lại giao cho ông thì còn lâu bà mới thèm cái dã nam nhân kia.
" em nói phải, nên trị"
Lưu đại tướng nghe gì chịu nấy, nữa câu cũng không phản đối vợ, còn trị cái gì sửa cái gì rồi có làm không thì ông không biết, hùa theo là được rồi.1
Lưu phu nhân biết ngay cái đức hạnh của ông, chẳng thèm quan tâm nữa, dù bà nói vậy nhưng bao năm nay Lưu đại tướng yêu chiều bà là chuyện cả đế quốc đều biết, lâu lâu hờn dỗi cũng là tình thú để hâm nóng cuộc sống vợ chồng, Lưu phu nhân quay sang nhìn con dâu sắp vào cửa nói.
" con tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?"
Vốn dĩ thông tin của cậu ông bà đã có nhưng chưa kịp xem, lúc này đây vẻ chân thành hỏi han của bà lại khiến hảo cảm của Giang Kỳ với bà thẳng tấp bay lên.
"..chào hai bác, con là Giang Kỳ, bác có thể gọi con là Kỳ Kỳ"
Giang Kỳ ấp úp nói, bộ dạng ngoan ngoãn lễ phép khiến hai ông bà gật gù, tên nhóc kia xem như may mắn rồi, vớ được vợ tốt.
" giờ gọi bác cũng được, sau này không thể gọi vậy nữa, con giận nó cũng phải thôi, hành động lỗ mãng như vậy, không bắt nó quỳ ván giặt đồ một tháng là nên cảm tạ trời xanh rồi"
Lưu phu nhân cũng không ép cậu gọi mẹ, sau này vào nhà gọi cũng được, quan trọng là dỗ dành con dâu để nó không chạy mất.
" con không có giận.."
Cậu nói nhưng lại cúi mặt xuống không nhìn bà, cậu chỉ tủi thân thôi, hôm đó vốn dĩ thấy anh xuất hiện cậu đã rất vui, chỉ là tự nhiên có người quan tâm nên mới hờn dỗi với anh, vốn chỉ có vậy, ai biết lại phát triển tới cớ sự này, cậu không phải người được nuông chiều, sau khi nghĩ lại cũng không có buồn nữa, nhất là sau khi thấy anh tiều tụy chăm sóc mình, cậu còn giận cái gì đây, mẹ anh còn dỗ dành như vậy, vì cậu mà mắng con trai mình, cảm giác được bênh vực này khiến cậu sa đoạ, quên về.
Lưu Thiếu Nghiêm vừa định mở cửa bước ra nghe thấy câu này thì không ra được nữa, cậu giận anh mới không sợ, cậu không giận.. nếu thật không giận thì ai mà tin đây, còn bởi vì không cần anh nên mới không giận thì.. càng nghĩ anh thật muốn tát mình một cái, mà anh cũng làm thật.
Chát
Âm thanh chát chúa khiến ba người trong phòng ngẩn người.1
Lưu phu nhân và Lưu đại tướng đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc không thôi, đừng nói con trai tự đánh mình đấy chứ.
Giang Kỳ cũng thoát khỏi suy nghĩ trong lòng, ngu ngơ nhìn cửa phòng vệ sinh.
Nhưng họ chưa kịp tìm hiểu xem thì thấy anh mở cửa đi ra, một đường không hề ngừng lại mà mở cửa phòng bệnh bước ngoài, dù đã cố nghiêng thân che đi nhưng vết máu nơi khoé miệng vẫn đập vào mắt ba người trong phòng.
Cạch
Cửa phòng đóng lại, cũng che đi thân ảnh cao lớn còn có chút cô đơn của anh, nước mắt cậu tạch tạch mà rơi xuống không một tiếng động nhìn nơi anh biến mất.
" ai ai con đừng khóc, nó chỉ không muốn con thấy nó chật vật vậy thôi, không phải bỏ con đâu.. ai.."
Lưu phu nhân lia mắt ý bảo chồng mình, còn bà thì vừa lau nước mắt cho con dâu tương lai vừa thầm mắng thằng nhóc thối tha.
Lưu đại tướng hiểu ý đi ra, nhìn con trai ngồi trên ghế bệnh viện ngửa đầu nhắm mắt, ông lại nhìn cửa phòng, ngồi ở đó nếu bên trong có chuyện anh sẽ biết liền mà chạy vào, nếu bên trong nói to cũng có thể nghe thấy, ông nhìn mà cảm thán, còn biết quan tâm hơn ông ngày xưa nhiều, lại nhìn má trái hơi sưng lên, khoé miệng chảy máu cũng không thèm lau, khuôn mặt điển trai thừa hưởng từ ông và bà vừa được sửa soạn lại cũng bị phá hư hết, ánh mắt còn thâm quầng, ai nhìn còn tưởng con dâu bạo hành anh đó.
" Thiếu Nghiêm"
Lưu Thiếu Nghiêm mở mắt ra nhìn ông, ngồi thẳng lại nhưng không nói gì cả.
" đi theo ta"
Ông bỏ đi trước, thật ra thì cũng chẳng đi đâu xa, phòng bệnh của Giang Kỳ nằm ở cuối hành lang, nơi tận cùng có một cái lan can nhìn ra phía sau bệnh viện, vừa hay giúp anh tránh việc phá hư hình tượng đại tá Lưu gia.
" lau đi"
Ông đưa cho anh một cái khăn tay, chẳng nhìn anh cái nào, chỉ nhìn về phía trước, ánh mắt hoài niệm.
Con trai giống ông, lại còn độc lập từ nhỏ, nó kiêu ngạo cũng là do nó có vốn liếng để kiêu ngạo, ngày xưa ông còn kiêu ngạo hơn nó kia, nhưng để có được hạnh phúc như bây giờ ông cũng chầy chật lắm chứ, giờ con ông cũng nối bước theo ông, còn bởi vì chứng rối loạn kỳ mẫn cảm mà cấm dục bao nhiêu năm, nếu con dâu cũng giống như vợ ông thì chút hờn dỗi cũng được xem là tình thú, nhưng con dâu lại không có được cuộc sống mỹ mãn như vợ ông.
Bình luận facebook