Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Truyền thống xưa củ
* đây là chap thưởng thứ 2, yêu mọi người lém*
Chớp mắt thời gian đã qua 9 ngày sau khi anh đi, nếu tính từ lúc Lưu Thiếu Nghiêm nói ra, thì hôm nay là ngày anh về, ngày mai là đám cưới của họ không sai.
Lưu gia lúc này nhìn đâu cũng thấy không khí vui vẻ, mỗi người làm đều tươi cười khi làm việc, lúc đến gần còn có thể cười với nhau một cái dù đôi chân đôi tay vẫn thoăn thoắt lên.
Cái gì nên trang trí cũng đã trang trí từ trước đây 2 ngày, lúc này trong nhà chỉ là lau dọn bình thường, cắt hoa tỉa cỏ nên làm mà thôi.
Bên ngoài vang lên tiếng xe chạy vào khuôn viên sân vườn trước biệt thự Lưu Gia, người làm trong nhà không hẹn mà nhìn lên cửa phòng thiếu gia nhà họ.
Quả nhiên,
Rầm.
Bịch bịch bịch.
" thiếu phu nhân, nhớ mang dép"
Người làm chạy theo sau nhắc nhở mà chẳng lại bước chân như bay của Giang Kỳ.
Lưu Thiếu Nghiêm vừa bước xe đã bị tập kích bởi một vật thể lạ trên người vừa mang mùi trầm hương của anh vừa trộn lẫn mùi tuyết lạnh lạnh dù đế quốc chẳng có miếng tuyết nào.
Vội vàng ôm lấy thân thể mềm mại, vì Giang Kỳ lao quá mạnh mà Nghiêm đại tá phải vận lực mới không bị mất mặt bởi cấp dưới còn trong xe đang dòm ngó không ngừng.
" Thiếu Nghiêm, em nhớ anh quá đi"
Giang Kỳ ôm chặt cổ anh mà hét lên, người làm cùng cấp dưới đều che miệng cười trộm không thôi.
Ôm cả người vật nhỏ đang treo trên cổ anh, chân không chấm đất mà vòng lên thắt lưng anh, chẳng khác gì con koala mà xúc động vô cùng, cảm giác có người chờ đợi là như này đây, có người nhớ nhung vui vẻ khi mình về, nhân sinh còn gì tốt đẹp hơn.
" Kỳ Kỳ, vật nhỏ, anh cũng nhớ em"
Nghiêm đại tá thà đánh mất uy nghiêm cũng không muốn vật nhỏ thất vọng, nói lời yêu thương mượt mà như đã nói rất nhiều lần vậy.
Mà anh đúng là mỗi ngày đều cùng cậu nói qua màn hình tinh tế, khi không thể gọi thì sẽ nhắn tin, kiểu gì ngày hôm đó hai người đều phải nói câu này, người Lưu gia chợp bắt gặp cũng chỉ cười trộm, đối với hai con sam dù cách nhau bao xa cũng dính nhau đến ngọt ngấy, nhưng họ nguyện ý ăn nha.
Có người lại không nguyện ý rồi.
" ai ui, chị dâu, nhờ chị mà tôi được nghe Nghiêm đại tá nói câu này đó, thiệt không uổng bọn tôi đánh nhau sấp mặt chỉ để làm tài xế cho Nghiêm đại tá"
Giang Kỳ đang treo trên người anh vừa hay đối diện với người trong xe đang ló đầu ra, người đó thấy cậu nhìn thì đưa tay lên trán, chào kiểu quân đội.
" chào chị dâu, tôi tên Lâm Minh, vừa là cấp dưới vừa là bạn nối khố của Nghiêm đại tá, rất vui được là người đầu tiên nhìn thấy mặt chị dâu"
Lâm Minh hớn hở nói.
Giang Kỳ đỏ mặt tính chào lại thì mới phát hiện tư thế của bản thân không đúng, mặt lại còn đỏ hơn, giẫy giụa muốn leo xuống.
" em không mang dép"
Lưu Thiếu Nghiêm giữ chặt vật nhỏ lộn xộn.1
Người làm tính mang dép ra nhưng Lưu phu nhân đúng sau cửa lắc đầu.
Thế là Giang thiếu phu nhân Kỳ vinh quang mất mặt trước cấp dưới của anh, vội trừng anh.
" anh để em xuống!"
" không được"
" vậy anh cho em mượn chân đi"
Cứ thế, Giang Kỳ đứng trên hai mu giầy da của anh, học cách chào của cấp dưới kia, cố tình đứng không ổn định, cả người hầu như đều dựa vào anh, vì đứng trên giầy mà nhìn cũng tới cằm anh, cũng xem như xứng đôi, một tay ôm eo anh một tay chào.
" xin chào, anh là anh trai của Lâm Linh đúng không?"
Giang Kỳ nhìn hắn rồi nói.
" sao chị dâu nhìn ra hay vậy, chúng tôi không giống nhau mà?"
Lâm Minh bất ngờ hỏi, chẳng lẽ nó cho cậu xem hình mình nhĩ.
" vì họ giống nhau nha, phong cách nói chuyện ba câu sẽ có một câu trêu ghẹo"
Giang Kỳ chỉ rõ khiến người làm của run vai.
Lâm Minh xấu hổ không thôi.
" còn không về đi"
Nghiêm đại tá hạ lệnh trực khách.
" hả, đi liền sao ạ"
Giang Kỳ nghe vậy thì vội ngẩng đầu hỏi.
" bên kia cần hắn trông coi"
Lưu Thiếu Nghiêm nói không sai, Lâm Minh cũng gật đầu, tính khởi động xe.
" khoan đã, đợi một chút"
Giang Kỳ định chạy đi thì vẫn bị giữ lại.
" đứng yên"
Lưu Thiếu Nghiêm giữ chặt cậu, từng bước một thẳng tắp mà địu theo một Giang Kỳ tới khi chạm vào mép bậc thang biệt thị, từ chỗ này đã có thảm rồi, thả cậu xuống.
" cảm ơn anh, Thiếu Nghiêm"
Giang Kỳ vừa nói vừa chụt một cái lên má anh, sau đó chạy như bay vào nhà.
Lưu Thiếu Nghiêm được phúc lợi bất ngờ mà cười ngốc, thầm nói vật nhỏ lâu ngày không gặp lại mạnh dạn lên, nếu trên giường..1
Nghiêm đại tá còn chưa kịp ảo tưởng thì đã thấy Giang Kỳ đi ra, lần này đã mang dép lông hình con gấu, bạch bạch mà đi ra, tay còn mang một giỏ đầy kẹo cưới màu đỏ, người làm theo sau cũng xách hai giỏ giống vậy, chỉ là thứ bên trong không giống.
" nặng không?"
Lưu Thiếu Nghiêm vội đỡ cho cậu, sao không để người làm cầm hết, rõ ràng là nặng.
" là kẹo cưới mà, không thể đều để người làm cầm đâu"
Giang Kỳ lắc đầu.
" kẹo cưới? là chuẩn bị cho chúng tôi sao chị dâu?"
Lâm Minh nhìn mà hai mắt sáng rực, dù cái thứ như kẹo cưới này hắn hoàn toàn không rõ.
" đúng vậy, cái này là tập tục của người trung hoa ở địa cầu, vì rất nhiều chuyện mà đã không còn mấy ai nhớ, trong lễ cưới thì kẹo cưới dành để phát cho hàng xóm hoặc những người không thể tham gia hôn lễ, các anh ở nơi đó chắc không thể tham gia rồi, Thiếu Nghiêm là cấp trên cũng phải có chút gì cùng vui với mọi người, nên tôi mới nghĩ tới cái này, vì sợ thiếu nên đã làm ba giỏ"
Giang Kỳ để Nghiêm đại tá mở của xe phía sau bỏ kẹo vào vừa nói.
Lâm Minh ồ lên, dù trong tâm nói nhiêu đây cũng không đủ chia nhưng tấm lòng đã quá đủ.
" cảm ơn chị dâu, cái bọn độc thân kia sẽ vui lắm, xin thay mặt tập thể quân đội cảm ơn chị dâu"
Lâm Minh cảm ơn, chào hỏi rồi khởi động xe trở lại quân khu.
Hai người ôm nhau nhìn xe chạy khuất rồi mới vào nhà.
Lưu phu nhân lúc này đã đi ra.
" mẹ"
Lưu Thiếu Nghiêm chào bà.
" về là được rồi, mau vào đi"
Lưu phu nhân gật đầu với anh.
...
Lâm Minh vừa chạy xa mà mắt không rời được mấy cái giỏ đỏ phía sau.
Màu sắc tươi đẹp kia cứ như muốn gào vào lòng hắn vậy, cuối cùng cũng nhịn không được nữa, hắn đã mém đụng vào đuôi xe phía trước mấy lần đầu, nếu còn thế thì hắn sẽ vinh quang trở thành quân nhân đầu tiên bị tước bằng lái xe mất, chưa kể còn gây ra tai nạn giao thông, nên sau khi đến một nơi hơi vắng, hắn dừng xe, với ra phía sau mò một viên kẹo cưới, cẩn thận lột ra bỏ vào miệng.
Sau đó vẻ mặt thoả mãn mà lái xe như bay về quân khu, mém bị bắt vì tội lái xe quá tốc độ mà không biết.
...
" cái kẹo cưới kia là gì thế?"
Lúc này ngồi trong phòng khách anh mới hỏi.
" à, cái đó là Kỳ Kỳ đã nghĩ ra, nói tới chuyện này cũng muốn nói với con"
Lưu phu nhân bị anh nhắc mới nhớ tới mà ngồi thẳng dậy.
" mẹ nói đi"
Lưu Thiếu Nghiêm cũng chăm chú lắng nghe bà, tay đón lấy ly trà vợ yêu đem ra cho anh, kéo cậu ngồi xuống cạnh mình.
" chuyện đám cưới thôi, không phải là Kỳ Kỳ đã nói mẹ nghe cái tập tục đám cưới ngày xưa sao, trong đó có cái phần chụp ảnh chung, gọi là ảnh cưới, có thể đặt trong lễ cưới, còn thể treo trong phòng làm kỹ niệm sao"
Lưu phu nhân vừa nói vừa nhìn Giang Kỳ, bà muốn con dâu có thể hài lòng với cuộc hôn nhân chớp nhoáng này, dù thời gian chỉ còn một ngày, lịch sử tinh vực sau trận thảm hoạ kia đã khôi phục khá nhiều nhưng những thứ xưa củ cũng đã mất đi không ít, thật sự đáng tiếc.
Chớp mắt thời gian đã qua 9 ngày sau khi anh đi, nếu tính từ lúc Lưu Thiếu Nghiêm nói ra, thì hôm nay là ngày anh về, ngày mai là đám cưới của họ không sai.
Lưu gia lúc này nhìn đâu cũng thấy không khí vui vẻ, mỗi người làm đều tươi cười khi làm việc, lúc đến gần còn có thể cười với nhau một cái dù đôi chân đôi tay vẫn thoăn thoắt lên.
Cái gì nên trang trí cũng đã trang trí từ trước đây 2 ngày, lúc này trong nhà chỉ là lau dọn bình thường, cắt hoa tỉa cỏ nên làm mà thôi.
Bên ngoài vang lên tiếng xe chạy vào khuôn viên sân vườn trước biệt thự Lưu Gia, người làm trong nhà không hẹn mà nhìn lên cửa phòng thiếu gia nhà họ.
Quả nhiên,
Rầm.
Bịch bịch bịch.
" thiếu phu nhân, nhớ mang dép"
Người làm chạy theo sau nhắc nhở mà chẳng lại bước chân như bay của Giang Kỳ.
Lưu Thiếu Nghiêm vừa bước xe đã bị tập kích bởi một vật thể lạ trên người vừa mang mùi trầm hương của anh vừa trộn lẫn mùi tuyết lạnh lạnh dù đế quốc chẳng có miếng tuyết nào.
Vội vàng ôm lấy thân thể mềm mại, vì Giang Kỳ lao quá mạnh mà Nghiêm đại tá phải vận lực mới không bị mất mặt bởi cấp dưới còn trong xe đang dòm ngó không ngừng.
" Thiếu Nghiêm, em nhớ anh quá đi"
Giang Kỳ ôm chặt cổ anh mà hét lên, người làm cùng cấp dưới đều che miệng cười trộm không thôi.
Ôm cả người vật nhỏ đang treo trên cổ anh, chân không chấm đất mà vòng lên thắt lưng anh, chẳng khác gì con koala mà xúc động vô cùng, cảm giác có người chờ đợi là như này đây, có người nhớ nhung vui vẻ khi mình về, nhân sinh còn gì tốt đẹp hơn.
" Kỳ Kỳ, vật nhỏ, anh cũng nhớ em"
Nghiêm đại tá thà đánh mất uy nghiêm cũng không muốn vật nhỏ thất vọng, nói lời yêu thương mượt mà như đã nói rất nhiều lần vậy.
Mà anh đúng là mỗi ngày đều cùng cậu nói qua màn hình tinh tế, khi không thể gọi thì sẽ nhắn tin, kiểu gì ngày hôm đó hai người đều phải nói câu này, người Lưu gia chợp bắt gặp cũng chỉ cười trộm, đối với hai con sam dù cách nhau bao xa cũng dính nhau đến ngọt ngấy, nhưng họ nguyện ý ăn nha.
Có người lại không nguyện ý rồi.
" ai ui, chị dâu, nhờ chị mà tôi được nghe Nghiêm đại tá nói câu này đó, thiệt không uổng bọn tôi đánh nhau sấp mặt chỉ để làm tài xế cho Nghiêm đại tá"
Giang Kỳ đang treo trên người anh vừa hay đối diện với người trong xe đang ló đầu ra, người đó thấy cậu nhìn thì đưa tay lên trán, chào kiểu quân đội.
" chào chị dâu, tôi tên Lâm Minh, vừa là cấp dưới vừa là bạn nối khố của Nghiêm đại tá, rất vui được là người đầu tiên nhìn thấy mặt chị dâu"
Lâm Minh hớn hở nói.
Giang Kỳ đỏ mặt tính chào lại thì mới phát hiện tư thế của bản thân không đúng, mặt lại còn đỏ hơn, giẫy giụa muốn leo xuống.
" em không mang dép"
Lưu Thiếu Nghiêm giữ chặt vật nhỏ lộn xộn.1
Người làm tính mang dép ra nhưng Lưu phu nhân đúng sau cửa lắc đầu.
Thế là Giang thiếu phu nhân Kỳ vinh quang mất mặt trước cấp dưới của anh, vội trừng anh.
" anh để em xuống!"
" không được"
" vậy anh cho em mượn chân đi"
Cứ thế, Giang Kỳ đứng trên hai mu giầy da của anh, học cách chào của cấp dưới kia, cố tình đứng không ổn định, cả người hầu như đều dựa vào anh, vì đứng trên giầy mà nhìn cũng tới cằm anh, cũng xem như xứng đôi, một tay ôm eo anh một tay chào.
" xin chào, anh là anh trai của Lâm Linh đúng không?"
Giang Kỳ nhìn hắn rồi nói.
" sao chị dâu nhìn ra hay vậy, chúng tôi không giống nhau mà?"
Lâm Minh bất ngờ hỏi, chẳng lẽ nó cho cậu xem hình mình nhĩ.
" vì họ giống nhau nha, phong cách nói chuyện ba câu sẽ có một câu trêu ghẹo"
Giang Kỳ chỉ rõ khiến người làm của run vai.
Lâm Minh xấu hổ không thôi.
" còn không về đi"
Nghiêm đại tá hạ lệnh trực khách.
" hả, đi liền sao ạ"
Giang Kỳ nghe vậy thì vội ngẩng đầu hỏi.
" bên kia cần hắn trông coi"
Lưu Thiếu Nghiêm nói không sai, Lâm Minh cũng gật đầu, tính khởi động xe.
" khoan đã, đợi một chút"
Giang Kỳ định chạy đi thì vẫn bị giữ lại.
" đứng yên"
Lưu Thiếu Nghiêm giữ chặt cậu, từng bước một thẳng tắp mà địu theo một Giang Kỳ tới khi chạm vào mép bậc thang biệt thị, từ chỗ này đã có thảm rồi, thả cậu xuống.
" cảm ơn anh, Thiếu Nghiêm"
Giang Kỳ vừa nói vừa chụt một cái lên má anh, sau đó chạy như bay vào nhà.
Lưu Thiếu Nghiêm được phúc lợi bất ngờ mà cười ngốc, thầm nói vật nhỏ lâu ngày không gặp lại mạnh dạn lên, nếu trên giường..1
Nghiêm đại tá còn chưa kịp ảo tưởng thì đã thấy Giang Kỳ đi ra, lần này đã mang dép lông hình con gấu, bạch bạch mà đi ra, tay còn mang một giỏ đầy kẹo cưới màu đỏ, người làm theo sau cũng xách hai giỏ giống vậy, chỉ là thứ bên trong không giống.
" nặng không?"
Lưu Thiếu Nghiêm vội đỡ cho cậu, sao không để người làm cầm hết, rõ ràng là nặng.
" là kẹo cưới mà, không thể đều để người làm cầm đâu"
Giang Kỳ lắc đầu.
" kẹo cưới? là chuẩn bị cho chúng tôi sao chị dâu?"
Lâm Minh nhìn mà hai mắt sáng rực, dù cái thứ như kẹo cưới này hắn hoàn toàn không rõ.
" đúng vậy, cái này là tập tục của người trung hoa ở địa cầu, vì rất nhiều chuyện mà đã không còn mấy ai nhớ, trong lễ cưới thì kẹo cưới dành để phát cho hàng xóm hoặc những người không thể tham gia hôn lễ, các anh ở nơi đó chắc không thể tham gia rồi, Thiếu Nghiêm là cấp trên cũng phải có chút gì cùng vui với mọi người, nên tôi mới nghĩ tới cái này, vì sợ thiếu nên đã làm ba giỏ"
Giang Kỳ để Nghiêm đại tá mở của xe phía sau bỏ kẹo vào vừa nói.
Lâm Minh ồ lên, dù trong tâm nói nhiêu đây cũng không đủ chia nhưng tấm lòng đã quá đủ.
" cảm ơn chị dâu, cái bọn độc thân kia sẽ vui lắm, xin thay mặt tập thể quân đội cảm ơn chị dâu"
Lâm Minh cảm ơn, chào hỏi rồi khởi động xe trở lại quân khu.
Hai người ôm nhau nhìn xe chạy khuất rồi mới vào nhà.
Lưu phu nhân lúc này đã đi ra.
" mẹ"
Lưu Thiếu Nghiêm chào bà.
" về là được rồi, mau vào đi"
Lưu phu nhân gật đầu với anh.
...
Lâm Minh vừa chạy xa mà mắt không rời được mấy cái giỏ đỏ phía sau.
Màu sắc tươi đẹp kia cứ như muốn gào vào lòng hắn vậy, cuối cùng cũng nhịn không được nữa, hắn đã mém đụng vào đuôi xe phía trước mấy lần đầu, nếu còn thế thì hắn sẽ vinh quang trở thành quân nhân đầu tiên bị tước bằng lái xe mất, chưa kể còn gây ra tai nạn giao thông, nên sau khi đến một nơi hơi vắng, hắn dừng xe, với ra phía sau mò một viên kẹo cưới, cẩn thận lột ra bỏ vào miệng.
Sau đó vẻ mặt thoả mãn mà lái xe như bay về quân khu, mém bị bắt vì tội lái xe quá tốc độ mà không biết.
...
" cái kẹo cưới kia là gì thế?"
Lúc này ngồi trong phòng khách anh mới hỏi.
" à, cái đó là Kỳ Kỳ đã nghĩ ra, nói tới chuyện này cũng muốn nói với con"
Lưu phu nhân bị anh nhắc mới nhớ tới mà ngồi thẳng dậy.
" mẹ nói đi"
Lưu Thiếu Nghiêm cũng chăm chú lắng nghe bà, tay đón lấy ly trà vợ yêu đem ra cho anh, kéo cậu ngồi xuống cạnh mình.
" chuyện đám cưới thôi, không phải là Kỳ Kỳ đã nói mẹ nghe cái tập tục đám cưới ngày xưa sao, trong đó có cái phần chụp ảnh chung, gọi là ảnh cưới, có thể đặt trong lễ cưới, còn thể treo trong phòng làm kỹ niệm sao"
Lưu phu nhân vừa nói vừa nhìn Giang Kỳ, bà muốn con dâu có thể hài lòng với cuộc hôn nhân chớp nhoáng này, dù thời gian chỉ còn một ngày, lịch sử tinh vực sau trận thảm hoạ kia đã khôi phục khá nhiều nhưng những thứ xưa củ cũng đã mất đi không ít, thật sự đáng tiếc.
Bình luận facebook