Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: Thảo Thảo đi rồi
Duyệt Hàn nhìn cả phòng trống rỗng mà mày kiếm nhíu chặt.
Anh làm cậu từ lúc trưa cho tới tối mịt, làm cậu ngất đi mới buông tha cho cậu, cứ vậy ôm cậu ngủ mất.
Đồng hồ hiển thị bay giờ là nữa đêm, cả toà cao ốc dù đèn đuốc sáng trưng nhưng đã không còn ai, Duyệt Hàn là bởi vì công việc thường xuyên ở lại công ty nên phòng nghỉ của anh mới đầy đủ như vậy.
Nhưng cậu rời đi lúc nào?
Tô Tiểu Thảo lê tấm thân đau nhức từng bước một rời khỏi cao ốc, cậu đứng dưới đường ngước mắt lên nhìn nơi cao nhất một chút rồi quay đầu đi, mất hút trong đêm tối.
Bóng lưng cô đơn lại quật cường, quyết tuyệt.
Cậu trở lại căn phòng mà bản thân đã dùng tiền của mẹ mua lại, tắm rửa sạch sẽ rồi thu thập hành lý, cứ thế không để cho bản thân nghĩ ngơi chút nào, kéo vali rời đi.
...
Giang Kỳ nào hay biết bản thân vì muốn giúp bạn mà đến tận mấy năm sau này cậu mới được gặp lại Tô Tiểu Thảo.
Cảm ơn cậu Kỳ Kỳ, thời gian tới mình muốn đi du lịch Bạch Dương tinh một chuyến, không kịp nói với cậu, có lẽ phải lâu lắm mới trở lại, Kỳ Kỳ, mình không thích Duyệt Hàn, tạm biệt.
Giang Kỳ ngơ ngác ngồi trên giường nhìn tin nhắn của bạn thân, thật lâu không nói lời nào.
Cậu sẽ ngu ngốc mà cứ như vậy tin lời Tô Tiểu Thảo nói sao, du lịch gì chứ, là chạy trốn đi, không thích, không thích thì cậu trốn làm cái gì hả Thảo Thảo.
Càng nghĩ càng không thể ngồi yên được, cậu phải gặp Duyệt Hàn hỏi cho ra nhẽ.
Lưu Thiếu vừa từ nhà vệ sinh đi ra đã thấy cậu vội vã hấp tấp muốn xuống giường, mém chút ngã xuống đất, anh hoảng hồn lao tới giữ được cậu.
" vợ ơi em làm gì vậy, muốn hù chết anh sao?"
Lưu Thiếu Nghiêm ôm vợ nhỏ cũng bị doạ trong ngực, nhẹ giọng nói.
" em.. em xin lỗi.. em chỉ muốn đi tìm Duyệt Hàn kia hỏi chút chuyện, Thiếu Nghiêm, Thảo Thảo đi rồi, cậu ấy nói muốn đi du lịch nhưng em không tin, chắc chắn hôm qua đã xảy ra chuyện, Thảo Thảo không phải người sẽ trốn tránh như vậy"
Giang Kỳ ôm đầu anh bối rối nói.
Lưu Thiếu Nghiêm nhíu mày, nhưng chỉ vỗ lưng vợ an ủi.
" em đừng vội, ăn sáng rồi anh đưa em đi, được không?"
Lưu Thiếu Nghiêm hôn nhẹ lên trán vợ.
" ừm... Thảo Thảo tắt liên kết tinh tế rồi.."
Giang Kỳ khổ sở nói.
" đừng khóc, em đang mang thai, anh sẽ để ý giúp em, chỉ cần cậu ta mở lại mạng tinh tế thì anh sẽ nói cho em"
Lưu Thiếu Nghiêm l.iếm đi giọt nước mắt muốn trào ra của vợ, bợ mông vợ nhỏ đi xuống lầu, Giang Kỳ ghé mặt vào tóc anh không nói tiếng nào.
Lưu phu nhân thấy anh bế cậu như bế con nít đi xuống thì muốn trêu ghẹo nhưng lại cảm thấy cảm xúc của con dâu không đúng lắm.
" Kỳ Kỳ, con sao vậy?"
Lưu phu nhân vội vàng hỏi.
" mẹ.."
Giang Kỳ sợ bà lo lắng nên hít hít cái mũi nghẹn nghẹn gọi.
" ai nha, bảo bối con đừng khóc, Thiếu Nghiêm, chuyện gì vậy?"
Lưu phu nhân dựng mày nhìn Lưu Thiếu Nghiêm.
" mẹ, đừng mắng anh ấy, là do con"
Giang Kỳ luống cuống nói, từ lúc cậu mang thai anh bị mắng hơi nhiều, cậu không muốn đâu.
" con làm sao vậy, nói mẹ nghe, mẹ không mắng nó được chưa, ngồi xuống đây nào"
Lưu phu nhân chán nãn nói, kéo tay cậu ngồi xuống ghế.
" con thật sự không sao, nhưng mà... Thảo Thảo bỏ đi rồi.."
Giang Kỳ cứ nhắc đến Tô Tiểu Thảo là không nhịn được khổ sở, cậu gắng gượng hít hít cái mũi.
Lưu phu nhân ngẩn người một chút rồi mới nhớ ra Thảo Thảo là ai, nhưng đang yên đang lành bỏ đi là sao, mấy hôm nay không phải Thiếu Nghiêm đều đưa con dâu ra ngoài đi gặp cái Thảo Thảo gì kia à, sao mới có mấy ngày đã bỏ đi, là bỏ đi đâu cà.
" ăn sáng đi đã, rồi anh đưa em đi tìm thử, ngoan nào"
Lưu Thiếu Nghiêm dỗ dành cậu, đưa cho cậu một cái bánh bao trắng mềm.
Giang Kỳ gật gật đầu, hai tay cầm bánh bao gặm gặm một cách đáng thương.
Hai mẹ con Lưu gia nhìn nhau, cũng chẳng biết làm sao, thật sự là Giang Kỳ chỉ có một người bạn thân như vậy, đã ít đến thảm, nay càng thêm không có.
...
" anh đã làm gì Thảo Thảo? Cậu ấy đâu rồi?"
Giang Kỳ hùng hổ gặng hỏi Duyệt Hàn đang ngồi sau bàn làm việc.
Duyệt Hàn vừa nghe tên cậu đã nhíu mày, vốn anh chẳng muốn trả lời, nhưng Giang Kỳ không phải người bình thường, còn thêm tầng quan hệ bạn thân với Tô Tiểu Thảo, chuyện hôm qua cũng có một phần liên quan tới cậu, nhưng anh thật sự không hiểu sao Giang Kỳ lại hỏi vậy.
" chuyện hôm qua tôi không thể kể cho cậu nghe, nhưng tối hôm qua em ấy đã rời đi, chắc là về nhà, sao cậu không tới đó"
Duyệt Hàn hơi khó chịu nói.
" tối qua? Tại sao lại là tối qua, mà anh lại để cậu ấy tự rời đi, anh có biết cậu ấy bỏ đi rồi không, cậu ấy không có ở nhà, liên kết tinh tế cũng cắt, nếu không phải tôi tìm không được sao sẽ đến đây hỏi anh?"
Giang Kỳ tức giận đùng đùng nói.
" vợ em bình tĩnh, từ từ đã"
Lưu Thiếu Nghiêm ôm cậu vào lòng.
" Thảo Thảo không có người thân, cậu ấy sẽ đi đâu, cậu ấy nói đi Bạch Dương tinh du lịch, nhưng em biết rõ cậu ấy chỉ muốn lấp l.iếm lừa em, Thiếu Nghiêm..."
Giang Kỳ dụi mặt vào lòng anh, đã nói không được khóc nhưng cậu vẫn là không nhịn được.
Lưu Thiếu Nghiêm cảm nhận rõ vạch áo trước ngực đã ẩm ướt mà thở dài, tay vuốt nhẹ lưng vợ nhỏ.
Duyệt Hàn ngẩn người ngồi trên ghế, vốn dĩ anh có chút tức giận bởi vì cậu không nói lời nào mà đã đi, giờ nghĩ lại, rõ ràng hôm qua cậu còn rất kháng cự, nhưng sau đó lại nhiệt tình câu lấy anh, chuyện này rốt cuộc không đúng chỗ nào, thì ra là, phúng túng một đêm rồi bỏ đi sao.
Tôi không cần anh chịu trách nhiệm..
Vì không muốn anh chịu trách nhiệm nên mới bỏ đi sao?
Duyệt Hàn chưa yêu đương nên không hiểu, anh cũng không hiểu rõ lời anh nói không đúng chỗ nào.
" tìm Tô Tiểu Thảo cho tôi, ngay lập tức"
Duyệt Hàn nói với thiết bị tinh tế trên bàn.
Giang Kỳ sau đó cũng không hỏi gì nữa, cậu chỉ dựa vào lòng Lưu Thiếu Nghiêm.
Hai người ngồi trong phòng làm việc của Duyệt Hàn chờ đợi.
Ting.
" Duyệt tổng, không tìm thấy"
Người bên kia màn hình nói.
" đã tìm tất cả?"
Duyệt Hàn lạnh giọng nói.
" ít nhất chúng tôi có thể chắc chắn Tô Tiểu Thảo không hề rời đi tinh cầu Hoa Hạ, còn những tuyến đường rời đi đế đô ra ngoài thì chưa rõ thưa ngài"
Người bên kia rõ ràng báo lại.
" tiếp tục tìm, dù có lật cả đế quốc Kỳ Hoà cũng phải tìm được em ấy"
Duyệt Hàn ra lệnh.
" vâng thưa Duyệt tổng"
Người kia nói xong thì cúp máy.
Cả phòng làm việc im lặng, Giang Kỳ ôm chặt Lưu Thiếu Nghiêm, cậu biết mà, Thảo Thảo lừa cậu..
" tôi đưa em ấy về, có tin tức gì nhớ gọi cho tôi, chuyện của cậu và Tô Tiểu Thảo tôi sẽ không hỏi, nhưng Tô Tiểu Thảo bỏ đi thoát không khỏi quan hệ với cậu"
Lưu Thiếu Nghiêm ôm vợ đứng lên, chỉ nói với Duyệt Hàn như vậy rồi đi.
Duyệt Hàn ngã người vào lưng ghế, xoay nhẹ chiếc ghế quay mặt ra ngoài thiên không phía sau tấm kính, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Em ấy bỏ đi là vì anh, chuyện này anh không thể trối cãi, nhưng tại sao vậy, anh thừa nhận anh có thích cậu, muốn cậu ở lại bên cạnh anh, anh nói chịu trách nhiệm là để cậu không cảm thấy anh là một thằng đàn ông tệ bạc, ăn xong rồi bỏ.
Nhưng sao phản ứng của em ấy lại lớn như vậy.
Nhìn lại tập hồ sơ lý lịch của cậu, Duyệt Hàn hiếm khi có cảm giác muốn nổi bão.
...........
* nói nhỏ chút nga, cái vụ đủ like thêm chương có thể bỏ đi được không, hhuhuhu1
* ngược chút xíu đừng có giết tg nga1
Anh làm cậu từ lúc trưa cho tới tối mịt, làm cậu ngất đi mới buông tha cho cậu, cứ vậy ôm cậu ngủ mất.
Đồng hồ hiển thị bay giờ là nữa đêm, cả toà cao ốc dù đèn đuốc sáng trưng nhưng đã không còn ai, Duyệt Hàn là bởi vì công việc thường xuyên ở lại công ty nên phòng nghỉ của anh mới đầy đủ như vậy.
Nhưng cậu rời đi lúc nào?
Tô Tiểu Thảo lê tấm thân đau nhức từng bước một rời khỏi cao ốc, cậu đứng dưới đường ngước mắt lên nhìn nơi cao nhất một chút rồi quay đầu đi, mất hút trong đêm tối.
Bóng lưng cô đơn lại quật cường, quyết tuyệt.
Cậu trở lại căn phòng mà bản thân đã dùng tiền của mẹ mua lại, tắm rửa sạch sẽ rồi thu thập hành lý, cứ thế không để cho bản thân nghĩ ngơi chút nào, kéo vali rời đi.
...
Giang Kỳ nào hay biết bản thân vì muốn giúp bạn mà đến tận mấy năm sau này cậu mới được gặp lại Tô Tiểu Thảo.
Cảm ơn cậu Kỳ Kỳ, thời gian tới mình muốn đi du lịch Bạch Dương tinh một chuyến, không kịp nói với cậu, có lẽ phải lâu lắm mới trở lại, Kỳ Kỳ, mình không thích Duyệt Hàn, tạm biệt.
Giang Kỳ ngơ ngác ngồi trên giường nhìn tin nhắn của bạn thân, thật lâu không nói lời nào.
Cậu sẽ ngu ngốc mà cứ như vậy tin lời Tô Tiểu Thảo nói sao, du lịch gì chứ, là chạy trốn đi, không thích, không thích thì cậu trốn làm cái gì hả Thảo Thảo.
Càng nghĩ càng không thể ngồi yên được, cậu phải gặp Duyệt Hàn hỏi cho ra nhẽ.
Lưu Thiếu vừa từ nhà vệ sinh đi ra đã thấy cậu vội vã hấp tấp muốn xuống giường, mém chút ngã xuống đất, anh hoảng hồn lao tới giữ được cậu.
" vợ ơi em làm gì vậy, muốn hù chết anh sao?"
Lưu Thiếu Nghiêm ôm vợ nhỏ cũng bị doạ trong ngực, nhẹ giọng nói.
" em.. em xin lỗi.. em chỉ muốn đi tìm Duyệt Hàn kia hỏi chút chuyện, Thiếu Nghiêm, Thảo Thảo đi rồi, cậu ấy nói muốn đi du lịch nhưng em không tin, chắc chắn hôm qua đã xảy ra chuyện, Thảo Thảo không phải người sẽ trốn tránh như vậy"
Giang Kỳ ôm đầu anh bối rối nói.
Lưu Thiếu Nghiêm nhíu mày, nhưng chỉ vỗ lưng vợ an ủi.
" em đừng vội, ăn sáng rồi anh đưa em đi, được không?"
Lưu Thiếu Nghiêm hôn nhẹ lên trán vợ.
" ừm... Thảo Thảo tắt liên kết tinh tế rồi.."
Giang Kỳ khổ sở nói.
" đừng khóc, em đang mang thai, anh sẽ để ý giúp em, chỉ cần cậu ta mở lại mạng tinh tế thì anh sẽ nói cho em"
Lưu Thiếu Nghiêm l.iếm đi giọt nước mắt muốn trào ra của vợ, bợ mông vợ nhỏ đi xuống lầu, Giang Kỳ ghé mặt vào tóc anh không nói tiếng nào.
Lưu phu nhân thấy anh bế cậu như bế con nít đi xuống thì muốn trêu ghẹo nhưng lại cảm thấy cảm xúc của con dâu không đúng lắm.
" Kỳ Kỳ, con sao vậy?"
Lưu phu nhân vội vàng hỏi.
" mẹ.."
Giang Kỳ sợ bà lo lắng nên hít hít cái mũi nghẹn nghẹn gọi.
" ai nha, bảo bối con đừng khóc, Thiếu Nghiêm, chuyện gì vậy?"
Lưu phu nhân dựng mày nhìn Lưu Thiếu Nghiêm.
" mẹ, đừng mắng anh ấy, là do con"
Giang Kỳ luống cuống nói, từ lúc cậu mang thai anh bị mắng hơi nhiều, cậu không muốn đâu.
" con làm sao vậy, nói mẹ nghe, mẹ không mắng nó được chưa, ngồi xuống đây nào"
Lưu phu nhân chán nãn nói, kéo tay cậu ngồi xuống ghế.
" con thật sự không sao, nhưng mà... Thảo Thảo bỏ đi rồi.."
Giang Kỳ cứ nhắc đến Tô Tiểu Thảo là không nhịn được khổ sở, cậu gắng gượng hít hít cái mũi.
Lưu phu nhân ngẩn người một chút rồi mới nhớ ra Thảo Thảo là ai, nhưng đang yên đang lành bỏ đi là sao, mấy hôm nay không phải Thiếu Nghiêm đều đưa con dâu ra ngoài đi gặp cái Thảo Thảo gì kia à, sao mới có mấy ngày đã bỏ đi, là bỏ đi đâu cà.
" ăn sáng đi đã, rồi anh đưa em đi tìm thử, ngoan nào"
Lưu Thiếu Nghiêm dỗ dành cậu, đưa cho cậu một cái bánh bao trắng mềm.
Giang Kỳ gật gật đầu, hai tay cầm bánh bao gặm gặm một cách đáng thương.
Hai mẹ con Lưu gia nhìn nhau, cũng chẳng biết làm sao, thật sự là Giang Kỳ chỉ có một người bạn thân như vậy, đã ít đến thảm, nay càng thêm không có.
...
" anh đã làm gì Thảo Thảo? Cậu ấy đâu rồi?"
Giang Kỳ hùng hổ gặng hỏi Duyệt Hàn đang ngồi sau bàn làm việc.
Duyệt Hàn vừa nghe tên cậu đã nhíu mày, vốn anh chẳng muốn trả lời, nhưng Giang Kỳ không phải người bình thường, còn thêm tầng quan hệ bạn thân với Tô Tiểu Thảo, chuyện hôm qua cũng có một phần liên quan tới cậu, nhưng anh thật sự không hiểu sao Giang Kỳ lại hỏi vậy.
" chuyện hôm qua tôi không thể kể cho cậu nghe, nhưng tối hôm qua em ấy đã rời đi, chắc là về nhà, sao cậu không tới đó"
Duyệt Hàn hơi khó chịu nói.
" tối qua? Tại sao lại là tối qua, mà anh lại để cậu ấy tự rời đi, anh có biết cậu ấy bỏ đi rồi không, cậu ấy không có ở nhà, liên kết tinh tế cũng cắt, nếu không phải tôi tìm không được sao sẽ đến đây hỏi anh?"
Giang Kỳ tức giận đùng đùng nói.
" vợ em bình tĩnh, từ từ đã"
Lưu Thiếu Nghiêm ôm cậu vào lòng.
" Thảo Thảo không có người thân, cậu ấy sẽ đi đâu, cậu ấy nói đi Bạch Dương tinh du lịch, nhưng em biết rõ cậu ấy chỉ muốn lấp l.iếm lừa em, Thiếu Nghiêm..."
Giang Kỳ dụi mặt vào lòng anh, đã nói không được khóc nhưng cậu vẫn là không nhịn được.
Lưu Thiếu Nghiêm cảm nhận rõ vạch áo trước ngực đã ẩm ướt mà thở dài, tay vuốt nhẹ lưng vợ nhỏ.
Duyệt Hàn ngẩn người ngồi trên ghế, vốn dĩ anh có chút tức giận bởi vì cậu không nói lời nào mà đã đi, giờ nghĩ lại, rõ ràng hôm qua cậu còn rất kháng cự, nhưng sau đó lại nhiệt tình câu lấy anh, chuyện này rốt cuộc không đúng chỗ nào, thì ra là, phúng túng một đêm rồi bỏ đi sao.
Tôi không cần anh chịu trách nhiệm..
Vì không muốn anh chịu trách nhiệm nên mới bỏ đi sao?
Duyệt Hàn chưa yêu đương nên không hiểu, anh cũng không hiểu rõ lời anh nói không đúng chỗ nào.
" tìm Tô Tiểu Thảo cho tôi, ngay lập tức"
Duyệt Hàn nói với thiết bị tinh tế trên bàn.
Giang Kỳ sau đó cũng không hỏi gì nữa, cậu chỉ dựa vào lòng Lưu Thiếu Nghiêm.
Hai người ngồi trong phòng làm việc của Duyệt Hàn chờ đợi.
Ting.
" Duyệt tổng, không tìm thấy"
Người bên kia màn hình nói.
" đã tìm tất cả?"
Duyệt Hàn lạnh giọng nói.
" ít nhất chúng tôi có thể chắc chắn Tô Tiểu Thảo không hề rời đi tinh cầu Hoa Hạ, còn những tuyến đường rời đi đế đô ra ngoài thì chưa rõ thưa ngài"
Người bên kia rõ ràng báo lại.
" tiếp tục tìm, dù có lật cả đế quốc Kỳ Hoà cũng phải tìm được em ấy"
Duyệt Hàn ra lệnh.
" vâng thưa Duyệt tổng"
Người kia nói xong thì cúp máy.
Cả phòng làm việc im lặng, Giang Kỳ ôm chặt Lưu Thiếu Nghiêm, cậu biết mà, Thảo Thảo lừa cậu..
" tôi đưa em ấy về, có tin tức gì nhớ gọi cho tôi, chuyện của cậu và Tô Tiểu Thảo tôi sẽ không hỏi, nhưng Tô Tiểu Thảo bỏ đi thoát không khỏi quan hệ với cậu"
Lưu Thiếu Nghiêm ôm vợ đứng lên, chỉ nói với Duyệt Hàn như vậy rồi đi.
Duyệt Hàn ngã người vào lưng ghế, xoay nhẹ chiếc ghế quay mặt ra ngoài thiên không phía sau tấm kính, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Em ấy bỏ đi là vì anh, chuyện này anh không thể trối cãi, nhưng tại sao vậy, anh thừa nhận anh có thích cậu, muốn cậu ở lại bên cạnh anh, anh nói chịu trách nhiệm là để cậu không cảm thấy anh là một thằng đàn ông tệ bạc, ăn xong rồi bỏ.
Nhưng sao phản ứng của em ấy lại lớn như vậy.
Nhìn lại tập hồ sơ lý lịch của cậu, Duyệt Hàn hiếm khi có cảm giác muốn nổi bão.
...........
* nói nhỏ chút nga, cái vụ đủ like thêm chương có thể bỏ đi được không, hhuhuhu1
* ngược chút xíu đừng có giết tg nga1
Bình luận facebook