Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Lưu manh thời nào cũng có
Giang Kỳ từ trụ sở Hà Lai đi ra nhìn hoàng hôn đang buông xuống thở nhẹ ra, so với năm 24 tuổi thì cậu của năm 27 tuổi toát lên sự thành thục ổn trọng của một người thành đạt, có công việc, có gia đình, cuộc sống vừa hạnh phúc lại mĩ mãn khiến nhiều người hâm mộ lại ganh tỵ
Hôm nay cậu đến đây là vì muốn ký hợp đồng bản quyền với nhà xuất bản Hà Lai, phải biết rằng sau đại nạn kia đế quốc mất đi rất nhiều giá trị văn hoá như thế này, việc một tác phẩm được in thành sách giống như một sự công nhận với tác giả của nó, nếu được bán chạy thì Giang Kỳ cũng không khác một idol cho lắm đâu.
Từ khi cậu hoàn thành tác phẩm Omega Của Đại Tá Cấm Dục thì lượng fan của cậu đột phá mốc 2 vạn, thật sự là thành công ngoài dự liệu, ngày xưa có Tô Tiểu Thảo PR cho cậu thì cậu chỉ cần viết thôi, mọi chuyện có cậu ấy lo, cứ vậy mà giờ đây không có cậu ấy Giang Kỳ cũng vẫn đi tới một bước này, nhưng bên người đã không còn cọng cỏ dại năm đó nữa, nghĩ đến Thảo Thảo là Giang Kỳ lại đượm vẻ buồn bã.
Lại nói bộ tây trang trên người cậu hôm nay thật sự rất hút mắt người qua đường, đi kèm với khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn khẽ cụp lại, dáng người cao gầy thon dài lại có vẻ yếu đuối khiến người ta muốn đến gần che chở, phải nói là sau khi sinh hai đứa nhỏ kia, Giang Kỳ trông càng đầy đặn, vòng eo một tay cũng ôm hết được cùng bờ mông săn chắc bó chặt trong quần âu, chỉ nhiêu đây thôi cũng khiến người phát điên.
Vậy mà có những tên điên không có mắt như vậy đó.
Thời đại nào mà chả có lưu manh, cố tình lâu lâu cậu mới ra ngoài thì lại cứ đụng trúng lưu manh, hai tên alpha mặc áo sơ mi đen chỉ cài ba cái nút bên dưới, để lộ bộ ngực đầy lông, tóc tai không gọn gàng, vẻ mặt ngã ngớn vừa đi vừa trêu ghẹo người bên đường, chỉ cần là nhìn có chút yếu đuối sẽ không tránh khỏi bị đụng chạm, một đường đi tới đã gần đến chỗ cậu đang đứng.
Vốn dĩ cậu không nghĩ mục tiêu của họ là cậu, những năm chưa gặp Thiếu Nghiêm cậu thật sự là chưa bị ai nhắm tới bao giờ, nhưng Giang Kỳ nào có biết, cậu bây giờ dù là Lưu Thiếu Nghiêm nhìn cũng sẽ hoá sói chứ nói chi mấy kẻ không có tiền đồ như này, thế nên khi đụng vào ánh mắt ghê tởm của chúng, cậu mới nhíu mày định tránh đi, nhưng hai kẻ kia nào sẽ cho cậu như nguyện, cậu càng tránh thì bọn họ càng hứng thú.
" ở đâu ra một beta ngon miệng như này, coi bộ hôm nay ra đường là đúng đắn rồi"
Tên alpha tóc húi cua để râu dưới cằm ngã ngớn nói, đưa tay muốn sờ mặt cậu, bởi vì không ngửi được chút mùi nào trên người cậu nên hắn mới lầm tưởng cậu là beta, mà Giang Kỳ đã quen cũng không phản bác.
" các người muốn gì, ban ngày ban mặt không sợ cảnh sát tóm cổ sao, bỏ cái tay xuống"
Giang Kỳ dùng tập hồ sơ mới ký đập rớt tay hắn, nhíu chặt mày lớn giọng nói.
" ai ui xem này, cậu em chắc không phải người khu này đi, đây là địa bàn của bọn anh, em nên ngoan ngoãn mà đi theo hầu hạ cho tốt, để bọn anh sung sướng có khi sẽ thả em đi"
Tên còn lại chắn đường lui của cậu, áp sát cậu vào góc cây bên đường, nơi cậu đứng đợi chồng yêu dưới cái nắng chiều.
" đây là năm bao nhiêu mà còn có người dám cường đoạt dân lành như vậy, các người là đang khiêu chiến pháp luật của đế quốc sao?"
Giang Kỳ vừa né tránh mấy cái đụng chạm của bọn họ vừa hùng hổ nói, lòng chỉ hy vọng ông xã mau đến, tuy cậu có thể cứng rắn với chúng nhưng lỡ bị thương Thiếu Nghiêm có khi sẽ giết người thật đó, hơn nữa tối nay cậu còn phải đi Lục gia.
" ha ha, nếu cậu em là một omega thì có lẽ tụi anh không dám thật, nhưng một beta như em được alpha tụi anh coi trọng là phúc phận đó, ngoan ngoãn theo bọn anh đi"
Liên tục bị cậu tránh né không sơ múi được miếng đậu hủ nào khiến tóc húi cua gằn giọng, quyết định mạnh tay, không muốn tốn thời gian nữa, chậm sẽ sinh biến.
Giang Kỳ biết không thể chờ đợi hơn nữa, cậu dùng hết sức lực đẩy mạnh tóc húi cua ra, chạy đi.
" a"
Tóc húi cua bị cậu bất ngờ đẩy ra mà không kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo.
" còn không mau đuổi theo, chết tiệt, phản kháng mạnh như vậy trên giường chắc tuyệt vời cỡ nào đây, phải bắt lại cho bằng được"
Hắn la lên với tên đồng bọn, bản thân vừa đuổi theo vừa nói lời hạ lưu.
Người đi đường nhìn tình hình này giống như đã quen, vậy mà không ai đưa tay ra giúp, còn tránh né ra hai bên.
Giang Kỳ vừa chạy vừa cầu nguyện, mắt thấy bản thân sắp bị đuổi kịp thì càng thêm hoảng sợ, mấy tên này thật sự là đã làm cái trò này quá quen, một chút cũng không sợ hãi.
Thiếu Nghiêm!
Cậu ở trong lòng hô lên thì đụng phải một người, đâm đến cậu choáng váng ngã ra sau, thầm nghĩ xui xẻo rồi.
Đương lúc cậu nhắm chặt mắt nghĩ bụng ngã xuống cũng đau lắm đây, còn bị bắt lại thì đau đớn trong tưởng tượng không có tới, cậu được một đôi tay ôm lấy, siết chặt trong trong ngực, mùi hương quen thuộc quấn quanh chớp mũi.
" a!!!"
Tóc húi cua chạy tới muốn nắm lấy cậu thì ăn ngay một đá bay thẳng ra ngoài, ngã đến mắt nổ đom đóm.
Tên kia thấy hắn bị đá thì rút dao ra, thủ thuật trơn tru đến mức chỉ nhìn là biết đã quen làm.
Lưu Thiếu Nghiêm tức nổ phổi đưa chân dài ra chuẩn xác đá vào cổ tay cầm dao của hắn, tên kia ăn đau, tay không giữ được dao vội vàng ôm cổ tay la lên, nhưng Nghiêm đại tá nào có đơn giản buông tha hắn, giơ chân đá ngay đũng quần hắn.
" ú..." .
Tên kia ôm hạ thân ngã ra đường, quằn quại như điên.
Người xung quanh thấy chiêu thức hiểm ác của anh cũng muốn đau bi theo, vội vàng né xa ra, dù khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn kia hấp dẫn chết người như vậy.
" Thiếu Nghiêm.."
Giang Kỳ úp mặt trong lòng anh không rõ chuyện gì, cậu chỉ ôm chặt anh ngẩng mặt gọi, trái tim đập thình thịch cũng chậm lại.
" anh đây, xin lỗi vợ, em đừng sợ"
Lưu Thiếu Nghiêm ôm mặt cậu, hôn lên trán nhỏ mướt mồ hôi đau lòng nói, anh có thể cảm thấy được cơ thể nhỏ nhắn của vật nhỏ còn run rẩy.
Người xung quanh nghe anh nói cũng giật mình, thì ra alpha này là chồng của thiếu niên kia, bảo sao mà ra tay không ác như vậy.
" anh đến rồi, làm em sợ muốn chết, biết vậy em đã ở trong đại sảnh trụ sở chờ anh rồi"
Giang Kỳ run run nói, tay ôm chặt eo rắn chắc của anh chồng một chút cũng không buông.
" không phải tại em, đừng sợ"
Lưu Thiếu Nghiêm vừa nói vừa kết nối tính tế, màn hình nhanh chóng hiện lên gương mặt nghiêm nghị của một người đàn ông, người này vừa thấy anh đã giơ tay lên chào.
" Lưu đại tá, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Uất Duệ nhanh chóng hỏi.
" ở phố Tây đường số 5 gần trụ sở Hà Lai có hai tên lưu manh, mang người lại đây hốt đi cho tôi, tội cưỡng đoạt omega"
Lưu Thiếu Nghiêm quay màn hình về phía hai tên đang nằm dưới đất cho hắn xem.
" tôi đến ngay"
Uất Duệ giật mình vội vàng cúp máy, gọi thêm hai người nhanh chóng chạy tới.
Lưu Thiếu Nghiêm ôm Giang Kỳ đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn hai tên kia đang có ý định bò dạy chạy trốn, cái tên nhóc kia vậy mà là omega, lần này mà bị bắt chỉ có nước ăn cơm tù, không chạy còn đợi bao giờ.1
Hôm nay cậu đến đây là vì muốn ký hợp đồng bản quyền với nhà xuất bản Hà Lai, phải biết rằng sau đại nạn kia đế quốc mất đi rất nhiều giá trị văn hoá như thế này, việc một tác phẩm được in thành sách giống như một sự công nhận với tác giả của nó, nếu được bán chạy thì Giang Kỳ cũng không khác một idol cho lắm đâu.
Từ khi cậu hoàn thành tác phẩm Omega Của Đại Tá Cấm Dục thì lượng fan của cậu đột phá mốc 2 vạn, thật sự là thành công ngoài dự liệu, ngày xưa có Tô Tiểu Thảo PR cho cậu thì cậu chỉ cần viết thôi, mọi chuyện có cậu ấy lo, cứ vậy mà giờ đây không có cậu ấy Giang Kỳ cũng vẫn đi tới một bước này, nhưng bên người đã không còn cọng cỏ dại năm đó nữa, nghĩ đến Thảo Thảo là Giang Kỳ lại đượm vẻ buồn bã.
Lại nói bộ tây trang trên người cậu hôm nay thật sự rất hút mắt người qua đường, đi kèm với khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn khẽ cụp lại, dáng người cao gầy thon dài lại có vẻ yếu đuối khiến người ta muốn đến gần che chở, phải nói là sau khi sinh hai đứa nhỏ kia, Giang Kỳ trông càng đầy đặn, vòng eo một tay cũng ôm hết được cùng bờ mông săn chắc bó chặt trong quần âu, chỉ nhiêu đây thôi cũng khiến người phát điên.
Vậy mà có những tên điên không có mắt như vậy đó.
Thời đại nào mà chả có lưu manh, cố tình lâu lâu cậu mới ra ngoài thì lại cứ đụng trúng lưu manh, hai tên alpha mặc áo sơ mi đen chỉ cài ba cái nút bên dưới, để lộ bộ ngực đầy lông, tóc tai không gọn gàng, vẻ mặt ngã ngớn vừa đi vừa trêu ghẹo người bên đường, chỉ cần là nhìn có chút yếu đuối sẽ không tránh khỏi bị đụng chạm, một đường đi tới đã gần đến chỗ cậu đang đứng.
Vốn dĩ cậu không nghĩ mục tiêu của họ là cậu, những năm chưa gặp Thiếu Nghiêm cậu thật sự là chưa bị ai nhắm tới bao giờ, nhưng Giang Kỳ nào có biết, cậu bây giờ dù là Lưu Thiếu Nghiêm nhìn cũng sẽ hoá sói chứ nói chi mấy kẻ không có tiền đồ như này, thế nên khi đụng vào ánh mắt ghê tởm của chúng, cậu mới nhíu mày định tránh đi, nhưng hai kẻ kia nào sẽ cho cậu như nguyện, cậu càng tránh thì bọn họ càng hứng thú.
" ở đâu ra một beta ngon miệng như này, coi bộ hôm nay ra đường là đúng đắn rồi"
Tên alpha tóc húi cua để râu dưới cằm ngã ngớn nói, đưa tay muốn sờ mặt cậu, bởi vì không ngửi được chút mùi nào trên người cậu nên hắn mới lầm tưởng cậu là beta, mà Giang Kỳ đã quen cũng không phản bác.
" các người muốn gì, ban ngày ban mặt không sợ cảnh sát tóm cổ sao, bỏ cái tay xuống"
Giang Kỳ dùng tập hồ sơ mới ký đập rớt tay hắn, nhíu chặt mày lớn giọng nói.
" ai ui xem này, cậu em chắc không phải người khu này đi, đây là địa bàn của bọn anh, em nên ngoan ngoãn mà đi theo hầu hạ cho tốt, để bọn anh sung sướng có khi sẽ thả em đi"
Tên còn lại chắn đường lui của cậu, áp sát cậu vào góc cây bên đường, nơi cậu đứng đợi chồng yêu dưới cái nắng chiều.
" đây là năm bao nhiêu mà còn có người dám cường đoạt dân lành như vậy, các người là đang khiêu chiến pháp luật của đế quốc sao?"
Giang Kỳ vừa né tránh mấy cái đụng chạm của bọn họ vừa hùng hổ nói, lòng chỉ hy vọng ông xã mau đến, tuy cậu có thể cứng rắn với chúng nhưng lỡ bị thương Thiếu Nghiêm có khi sẽ giết người thật đó, hơn nữa tối nay cậu còn phải đi Lục gia.
" ha ha, nếu cậu em là một omega thì có lẽ tụi anh không dám thật, nhưng một beta như em được alpha tụi anh coi trọng là phúc phận đó, ngoan ngoãn theo bọn anh đi"
Liên tục bị cậu tránh né không sơ múi được miếng đậu hủ nào khiến tóc húi cua gằn giọng, quyết định mạnh tay, không muốn tốn thời gian nữa, chậm sẽ sinh biến.
Giang Kỳ biết không thể chờ đợi hơn nữa, cậu dùng hết sức lực đẩy mạnh tóc húi cua ra, chạy đi.
" a"
Tóc húi cua bị cậu bất ngờ đẩy ra mà không kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo.
" còn không mau đuổi theo, chết tiệt, phản kháng mạnh như vậy trên giường chắc tuyệt vời cỡ nào đây, phải bắt lại cho bằng được"
Hắn la lên với tên đồng bọn, bản thân vừa đuổi theo vừa nói lời hạ lưu.
Người đi đường nhìn tình hình này giống như đã quen, vậy mà không ai đưa tay ra giúp, còn tránh né ra hai bên.
Giang Kỳ vừa chạy vừa cầu nguyện, mắt thấy bản thân sắp bị đuổi kịp thì càng thêm hoảng sợ, mấy tên này thật sự là đã làm cái trò này quá quen, một chút cũng không sợ hãi.
Thiếu Nghiêm!
Cậu ở trong lòng hô lên thì đụng phải một người, đâm đến cậu choáng váng ngã ra sau, thầm nghĩ xui xẻo rồi.
Đương lúc cậu nhắm chặt mắt nghĩ bụng ngã xuống cũng đau lắm đây, còn bị bắt lại thì đau đớn trong tưởng tượng không có tới, cậu được một đôi tay ôm lấy, siết chặt trong trong ngực, mùi hương quen thuộc quấn quanh chớp mũi.
" a!!!"
Tóc húi cua chạy tới muốn nắm lấy cậu thì ăn ngay một đá bay thẳng ra ngoài, ngã đến mắt nổ đom đóm.
Tên kia thấy hắn bị đá thì rút dao ra, thủ thuật trơn tru đến mức chỉ nhìn là biết đã quen làm.
Lưu Thiếu Nghiêm tức nổ phổi đưa chân dài ra chuẩn xác đá vào cổ tay cầm dao của hắn, tên kia ăn đau, tay không giữ được dao vội vàng ôm cổ tay la lên, nhưng Nghiêm đại tá nào có đơn giản buông tha hắn, giơ chân đá ngay đũng quần hắn.
" ú..." .
Tên kia ôm hạ thân ngã ra đường, quằn quại như điên.
Người xung quanh thấy chiêu thức hiểm ác của anh cũng muốn đau bi theo, vội vàng né xa ra, dù khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn kia hấp dẫn chết người như vậy.
" Thiếu Nghiêm.."
Giang Kỳ úp mặt trong lòng anh không rõ chuyện gì, cậu chỉ ôm chặt anh ngẩng mặt gọi, trái tim đập thình thịch cũng chậm lại.
" anh đây, xin lỗi vợ, em đừng sợ"
Lưu Thiếu Nghiêm ôm mặt cậu, hôn lên trán nhỏ mướt mồ hôi đau lòng nói, anh có thể cảm thấy được cơ thể nhỏ nhắn của vật nhỏ còn run rẩy.
Người xung quanh nghe anh nói cũng giật mình, thì ra alpha này là chồng của thiếu niên kia, bảo sao mà ra tay không ác như vậy.
" anh đến rồi, làm em sợ muốn chết, biết vậy em đã ở trong đại sảnh trụ sở chờ anh rồi"
Giang Kỳ run run nói, tay ôm chặt eo rắn chắc của anh chồng một chút cũng không buông.
" không phải tại em, đừng sợ"
Lưu Thiếu Nghiêm vừa nói vừa kết nối tính tế, màn hình nhanh chóng hiện lên gương mặt nghiêm nghị của một người đàn ông, người này vừa thấy anh đã giơ tay lên chào.
" Lưu đại tá, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Uất Duệ nhanh chóng hỏi.
" ở phố Tây đường số 5 gần trụ sở Hà Lai có hai tên lưu manh, mang người lại đây hốt đi cho tôi, tội cưỡng đoạt omega"
Lưu Thiếu Nghiêm quay màn hình về phía hai tên đang nằm dưới đất cho hắn xem.
" tôi đến ngay"
Uất Duệ giật mình vội vàng cúp máy, gọi thêm hai người nhanh chóng chạy tới.
Lưu Thiếu Nghiêm ôm Giang Kỳ đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn hai tên kia đang có ý định bò dạy chạy trốn, cái tên nhóc kia vậy mà là omega, lần này mà bị bắt chỉ có nước ăn cơm tù, không chạy còn đợi bao giờ.1
Bình luận facebook