Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Editor: Wioo
Chờ Tô Dạng Nhiên lấy lại tinh thần thì quần áo đã bị cô ném vào máy giặt từ lâu, bây giờ đã hiểu rõ vì sao khi nãy chị cười sâu xa nhìn mình rồi, ánh mắt cô chòng chọc nhìn vào bộ quần áo ngủ không đủ che thân, gò má đỏ lừng, ngày thường cô và Thẩm Quyến lăn lộn đủ kiểu nhưng chưa có đụng tới món này bao giờ, mặc mà như không mặc.
Quét mắt trong phòng tắm một vòng, trừ bộ này ra chỉ còn lại khăn lông lau người và quần áo dơ trong máy giặt, cô cũng không thể trần như nhộng đi ra ngoài được, cuối cùng mắt vẫn nhìn vào cái bộ kia.
Thẩm Quyến tựa vào đầu giường, vừa chờ Tô Dạng Nhiên vừa lật tạp chí, nghe tiếng cửa mở thì ngẩng đầu nhìn qua, mà đã nhìn rồi thì lại cố định ánh mắt ở đó luôn, yết hầu nhanh chóng di chuyển, tròng mắt đen nhánh giống như là có lửa.
Vừa tắm xong đi ra trên người còn có màng sương mù, mái tóc đen nửa ướt xõa ra sau lưng, khuôn mặt trắng nõn mịn màng, ánh mắt chứa nước, môi đỏ thẫm, vóc người lồi lõm hiện ra sau lớp vải mỏng manh màu đen, tròn trịa, chân dài nhỏ thẳng tắp, màu đen và màu trắng làm thị giác như muốn trào máu.
"Nhiên Nhiên..."
Tô Dạng Nhiên đưa tay chắn ngang ngực mình, ánh mắt tránh né, "Cái này... Quần áo... Chị đưa."
Lúc này bóng dáng của cô trong mắt anh chính là tận lực cám dỗ, từ giọng nói ánh mắt đều làm tường thành của anh sụp đổ, đôi mắt Thẩm Quyến càng sâu xa hơn, giống như thợ săn vừa ý con mồi, anh khẽ gọi: "Lại đây."
Mặt Tô Dạng Nhiên đỏ ửng, chậm chạp đi về phía anh.
Mà Thẩm Quyến cũng không nóng nảy, chỉ ghim chặt ánh mắt nhìn cô bước từng bước một đến gần mình, anh càng như vậy trong lòng Tô Dạng Nhiên càng hồi hộp như đánh trống, cô hiểu rất rõ anh, ánh mắt đó làm cô cảm giác như mình sắp bị ăn tươi nuốt sống.
Khi người còn cách giường hai bước, người đàn ông vốn đang bình tĩnh tựa vào đầu giường chợt bật đứng dậy, bàn tay nắm cổ tay cô, Tô Dạng Nhiên sơ sẩy nhào lên giường, nhưng cũng trùng hợp lao vào lồng ngực rắn chắc của anh, hơi đau, cô khẽ rên thành tiếng, "Thẩm Quyến..."
Giọng nói của cô giống như cọng rơm chí mạng trên lưng con lạc đà* vậy, không khí xung quanh bỗng trở nên nóng bỏng dị thường, lý trí, sức kìm chế gì đó cũng bị yếu đi, một giây tiếp theo đôi môi bị cuồng phong xâm chiếm, đầu lưỡi Thẩm Quyến chen vào miệng cô, chận lại làm một câu cô cũng không nói được.
*Có câu chuyện người nông dân chất rơm lên lưng con lạc đà. Khi rơm đã đầy, anh ta nghĩ rằng một cọng rơm nhỏ đâu có nặng nề gì, cho nên anh ta lại chất thêm vào một cọng. Nghĩ như vậy, anh cứ thêm từng cọng một, cho đến cọng rơm cuối cùng thì con lạc đà gục ngã. Nguồn: vongtronbattan.wordpress
Tô Dạng Nhiên cảm thấy mình bị ném lên, rơi xuống, lên lên xuống xuống, liên tục bị dày vò, dường như bao nhiêu cũng không đủ, làm không biết mệt, đến khi thực sự kết thúc, Tô Dạng Nhiên cảm thấy như mình vừa tham gia vào đại chiến thế giới vậy, vừa mệt vừa mỏi, trong đầu lúc ấy chỉ có một suy nghĩ, cô sẽ không bao giờ đụng tới cái bộ đồ quái gỡ đó trong cuộc đời này lần nào nữa!
Thẩm Quyến đưa tay vén sợi tóc dính trên mặt cô ra, cúi người cẩn thận hôn một cái lên chóp mũi của cô. Tô Dạng Nhiên bị anh đè sắp thở không nổi nữa, phía dưới cũng siết chặt khó chịu, cô liếc qua, tức giận đưa tay đẩy anh, "Xong rồi sao anh còn chưa ra ngoài."
Thẩm Quyến nén người để không đè toàn thân lên cô, giọng nói anh khàn khàn, "Chờ một lát." Vừa nói vừa tiến lên một chút.
Tô Dạng Nhiên tức giận bấu anh một cái, nhưng ánh mắt vừa đối diện mắt anh thì yên lại, trên gương mặt anh lúc này còn đọng một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt anh thâm thúy đen nhánh nhưng lại mang theo vẻ dịu dàng khiến cô không nói ra lời, chỉ có thể bạnh quai hàm trợn mắt nhìn anh.
Chắc là lúc này nhìn cô giống con nít quá, Thẩm Quyến cuối cùng vẫn rút người ra, Tô Dạng Nhiên muốn nhích ra thì bị anh ôm lấy, lần nữa giam cô vào trong ngực, môi dán lên cổ cô, "Em chạy cái gì? Hả?"
Tim Tô Dạng Nhiên khẽ run, "Ôm hoài nóng quá."
Thẩm Quyến, "Vậy anh chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp xuống."
"Chỉnh thấp lại lạnh." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, "Anh buông em ra đi, chúng ta mỗi người ngủ một bên là được rồi."
Một hồi lâu anh không lên tiếng nhưng bàn tay đặt bên hông cô cũng không thả ra, một lúc sau cô lại bị ôm chặt hơn, "Không được, anh phải ôm em ngủ."
Tô Dạng Nhiên: "..."
Thẩm Quyến thản nhiên mở miệng, "Làm xong rồi ném qua một bên không phải là phong cách của anh."
Tô Dạng Nhiên: "..." Anh làm vậy em còn mừng nữa là!
Cô không muốn lảm nhảm với anh nữa, anh quyết định không chịu buông thì cô cũng không thèm vùng vẫy, yên ổn nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, bây giờ cả người vô cùng mệt mỏi.
"Nhiên Nhiên." Thẩm Quyến kêu.
Tô Dạng Nhiên nghe nhưng không lên tiếng, cô buồn ngủ!
"Nhiên Nhiên?" Anh lại kêu.
Móa!
"Nhiên Nhiên, vừa nãy em mặc bộ đó đẹp lắm, lần sau anh mua cho em mấy bộ nhé?"
Tô Dạng Nhiên vốn định làm lơ tiếp tục ngủ, nghe câu này thì mở mắt ra ngay, cô xoay người nhìn anh, "Em không thích, anh mua em cũng không mặc!"
Thẩm Quyến cười, "Chịu quan tâm anh rồi đó hả?"
Tô Dạng Nhiên nghẹn họng, nhíu mày, "Anh nhìn coi mấy giờ rồi? Anh có định cho em ngủ không? Ngày mai em mà không dậy nổi thì xấu hổ lắm!"
Thẩm Quyến cười, cọ gò má mình vào mặt cô, "Ngày mai anh kêu em dậy, không sợ gì cả."
"Gì mà sợ hay không chứ, em không ngủ đủ!" Tô Dạng Nhiên liếc mắt.
Thẩm Quyến rốt cuộc không quậy nữa, "Vậy được, đi ngủ thôi, anh không ồn ào nữa."
Tô Dạng Nhiên thấy anh tủi thân thì mềm lòng, cũng nhẹ nhàng theo, "Ừ, nhắm mắt lại, ngủ chung."
"Được."
Ngày hôm sau, Tô Dạng Nhiên ngủ đủ một giấc thì tỉnh, mở mắt thấy Thẩm Quyến còn ngủ một bên thì thở phào nhẹ nhõm, ngay cả anh còn chưa dậy thì bây giờ cũng không muộn quá đâu, cô sờ tìm điện thoại nhìn một cái, sau đó yên tâm thoải mái nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một hồi nữa. Nhắm mắt được mấy giây thì chợt mở ra, cầm điện thoại lên nhìn lần nữa.
Mười giờ!!!
Tức không chịu được, cô đưa tay đẩy đẩy Thẩm Quyến, "Anh đó, không phải nói gọi em dậy sao, anh mau dậy nhìn coi bây giờ mấy giờ rồi!"
Cô lay lay, Thẩm Quyến mở mắt, nói chậm rì rì giống như vừa tỉnh ngủ, "Mấy giờ rồi?"
"Mười giờ."
"À."
"À? Anh... Anh chỉ à?"
"Còn sớm."
"Mười giờ, mười giờ? Sớm chỗ nào?"
Thẩm Quyến tỉnh hẳn, "Ngày thường ở nhà em không ngủ đến mười một mười hai giờ trưa thì không dậy đó, mười giờ thì là sớm chứ gì nữa?"
Tô Dạng Nhiên tức muốn khóc, vỗ chăn, "Đâu có tính vậy được. Bây giờ đang ở nhà chị mà, mất mặt lắm."
Thẩm Quyến thấy cô tức đến đáng thương, cũng không chọc nữa mà ngồi dậy ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, anh vừa nhìn rồi, chị cũng chưa dậy đâu."
Tô Dạng Nhiên không lộn xộn nữa, ngẩng đầu nhìn anh, "Thật không? Không phải anh bịa ra để dỗ em chứ?"
"Bịa em làm gì? Quần áo của chúng ta ngày hôm qua anh cũng giặt rồi, treo ngoài ban công đó."
Tô Dạng Nhiên rướn cổ lên nhìn, quả nhiên thấy quần áo của bọn họ treo ngoài đó.
"Thấy chưa, anh có gạt em đâu, nhưng mà bây giờ em còn ngủ nữa là chị dậy trước em thật đấy."
Nghe vậy, Tô Dạng Nhiên lập tức mặc quần áo anh, vội vã chạy đi rửa mặt. Thẩm Quyến nhìn bóng lưng lo lắng của cô, không khỏi bật cười, thật sự là rất đáng yêu.
Ở trong phòng tắm rửa mặt Tô Dạng Nhiên nghe tiếng anh cười, tức giận đánh răng mạnh bạo hơn.
Quần áo giặt đêm qua không mặc nữa, cô đang mặc bộ Lục Hi Hòa chuẩn bị, bộ quần áo này cũng vừa người thật, dáng vóc của hai người không khác bao nhiêu, nhưng chị ấy gầy hơn cô một chút, dù sao cũng là nghệ sĩ, quản lí vóc dáng chắc hẳn nghiêm khắc hơn người bình thường nhiều.
Thẩm Quyến tháo drap trải giường ra nhét vào máy giặt, đổ bột giặt sau đó đi ra, thấy Tô Dạng Nhiên đứng trước kính ngẩn người, anh đi tới ôm lấy cô từ phía sau, "Em đang nghĩ gì đấy?"
Tô Dạng Nhiên nhìn vào gương, lắc đầu, "Không nghĩ gì cả."
Cô nhìn tủ quần áo, bên trong tủ đồ đạc được treo rất ngay ngắn, tò mò hỏi anh, "Trong tủ treo nhiều quần áo quá, anh thường xuyên ở lại hả?"
Thẩm Quyến nhìn theo cô, ừ một tiếng, "Đều do chị và anh rể sắp xếp."
"Hai người rất tốt với anh." Tô Dạng Nhiên nói ra lời sâu trong lòng.
Nghe vậy, Thẩm Quyến khẽ hôn vào cổ cô, "Ừ, anh cũng sẽ tốt với em như vậy."
"Ừm." Tô Dạng Nhiên gật đầu.
"Vậy đi ra ngoài thôi? Anh làm bữa sáng cho em nhé?"
"Chị dậy chưa?"
Thẩm Quyến suy nghĩ, "Chắc là chưa."
"Vậy em không ra đâu."
"Sao thế?"
"Chị còn chưa dậy mà em đã đi ra rồi, cái này cũng không tốt."
Thẩm Quyến bật cười, anh xoay người cô lại, đưa tay búng trán Tô Dạng Nhiên, anh không hiểu nổi trong đầu cô đang nghĩ cái gì, việc này không thể việc kia cũng không thể, lúc ở nhà cô rất tùy ý.
"Không quan trọng, em đâu phải là người ngoài."
Tô Dạng Nhiên bất động.
"Hơn nữa bình thường chị cực khổ ở bên ngoài quay phim, hiếm thấy trở về, về nhà rồi ngủ thêm một lát có sao đâu, em đó, lo nghĩ nhiều quá, được rồi, đi ra ngoài với anh cũng không được sao?"
Tô Dạng Nhiên bế tắc, không thể làm gì khác hơn là đi theo Thẩm Quyến ra ngoài, sau khi ra cô ngoái nhìn căn phòng cuối hành lang, cửa vẫn đóng chặt, xem ra chị chưa dậy thật, cô đi theo anh xuống lầu, ngồi một mình trên ghế sa lon, tiểu cầu nghe tiếng thì "vèo" một cái chạy tới.
"Mấy đứa Tiểu Chanh còn chưa dậy sao?" Tô Dạng Nhiên đưa tay xoa đầu nó.
Thẩm Quyến đi vào nhà bếp, "Buổi sáng đưa bọn nó tới nhà ông bà nội rồi."
"Vậy còn anh rể?"
"Anh rể sáng sớm đã tới công ty."
"Cuối tuần cũng phải đi làm sao?"
"Anh ấy là chủ tịch mà, công ty còn một đống việc chờ ảnh tới xử lý, anh ấy có thể rảnh rỗi sao?"
Chờ Tô Dạng Nhiên lấy lại tinh thần thì quần áo đã bị cô ném vào máy giặt từ lâu, bây giờ đã hiểu rõ vì sao khi nãy chị cười sâu xa nhìn mình rồi, ánh mắt cô chòng chọc nhìn vào bộ quần áo ngủ không đủ che thân, gò má đỏ lừng, ngày thường cô và Thẩm Quyến lăn lộn đủ kiểu nhưng chưa có đụng tới món này bao giờ, mặc mà như không mặc.
Quét mắt trong phòng tắm một vòng, trừ bộ này ra chỉ còn lại khăn lông lau người và quần áo dơ trong máy giặt, cô cũng không thể trần như nhộng đi ra ngoài được, cuối cùng mắt vẫn nhìn vào cái bộ kia.
Thẩm Quyến tựa vào đầu giường, vừa chờ Tô Dạng Nhiên vừa lật tạp chí, nghe tiếng cửa mở thì ngẩng đầu nhìn qua, mà đã nhìn rồi thì lại cố định ánh mắt ở đó luôn, yết hầu nhanh chóng di chuyển, tròng mắt đen nhánh giống như là có lửa.
Vừa tắm xong đi ra trên người còn có màng sương mù, mái tóc đen nửa ướt xõa ra sau lưng, khuôn mặt trắng nõn mịn màng, ánh mắt chứa nước, môi đỏ thẫm, vóc người lồi lõm hiện ra sau lớp vải mỏng manh màu đen, tròn trịa, chân dài nhỏ thẳng tắp, màu đen và màu trắng làm thị giác như muốn trào máu.
"Nhiên Nhiên..."
Tô Dạng Nhiên đưa tay chắn ngang ngực mình, ánh mắt tránh né, "Cái này... Quần áo... Chị đưa."
Lúc này bóng dáng của cô trong mắt anh chính là tận lực cám dỗ, từ giọng nói ánh mắt đều làm tường thành của anh sụp đổ, đôi mắt Thẩm Quyến càng sâu xa hơn, giống như thợ săn vừa ý con mồi, anh khẽ gọi: "Lại đây."
Mặt Tô Dạng Nhiên đỏ ửng, chậm chạp đi về phía anh.
Mà Thẩm Quyến cũng không nóng nảy, chỉ ghim chặt ánh mắt nhìn cô bước từng bước một đến gần mình, anh càng như vậy trong lòng Tô Dạng Nhiên càng hồi hộp như đánh trống, cô hiểu rất rõ anh, ánh mắt đó làm cô cảm giác như mình sắp bị ăn tươi nuốt sống.
Khi người còn cách giường hai bước, người đàn ông vốn đang bình tĩnh tựa vào đầu giường chợt bật đứng dậy, bàn tay nắm cổ tay cô, Tô Dạng Nhiên sơ sẩy nhào lên giường, nhưng cũng trùng hợp lao vào lồng ngực rắn chắc của anh, hơi đau, cô khẽ rên thành tiếng, "Thẩm Quyến..."
Giọng nói của cô giống như cọng rơm chí mạng trên lưng con lạc đà* vậy, không khí xung quanh bỗng trở nên nóng bỏng dị thường, lý trí, sức kìm chế gì đó cũng bị yếu đi, một giây tiếp theo đôi môi bị cuồng phong xâm chiếm, đầu lưỡi Thẩm Quyến chen vào miệng cô, chận lại làm một câu cô cũng không nói được.
*Có câu chuyện người nông dân chất rơm lên lưng con lạc đà. Khi rơm đã đầy, anh ta nghĩ rằng một cọng rơm nhỏ đâu có nặng nề gì, cho nên anh ta lại chất thêm vào một cọng. Nghĩ như vậy, anh cứ thêm từng cọng một, cho đến cọng rơm cuối cùng thì con lạc đà gục ngã. Nguồn: vongtronbattan.wordpress
Tô Dạng Nhiên cảm thấy mình bị ném lên, rơi xuống, lên lên xuống xuống, liên tục bị dày vò, dường như bao nhiêu cũng không đủ, làm không biết mệt, đến khi thực sự kết thúc, Tô Dạng Nhiên cảm thấy như mình vừa tham gia vào đại chiến thế giới vậy, vừa mệt vừa mỏi, trong đầu lúc ấy chỉ có một suy nghĩ, cô sẽ không bao giờ đụng tới cái bộ đồ quái gỡ đó trong cuộc đời này lần nào nữa!
Thẩm Quyến đưa tay vén sợi tóc dính trên mặt cô ra, cúi người cẩn thận hôn một cái lên chóp mũi của cô. Tô Dạng Nhiên bị anh đè sắp thở không nổi nữa, phía dưới cũng siết chặt khó chịu, cô liếc qua, tức giận đưa tay đẩy anh, "Xong rồi sao anh còn chưa ra ngoài."
Thẩm Quyến nén người để không đè toàn thân lên cô, giọng nói anh khàn khàn, "Chờ một lát." Vừa nói vừa tiến lên một chút.
Tô Dạng Nhiên tức giận bấu anh một cái, nhưng ánh mắt vừa đối diện mắt anh thì yên lại, trên gương mặt anh lúc này còn đọng một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt anh thâm thúy đen nhánh nhưng lại mang theo vẻ dịu dàng khiến cô không nói ra lời, chỉ có thể bạnh quai hàm trợn mắt nhìn anh.
Chắc là lúc này nhìn cô giống con nít quá, Thẩm Quyến cuối cùng vẫn rút người ra, Tô Dạng Nhiên muốn nhích ra thì bị anh ôm lấy, lần nữa giam cô vào trong ngực, môi dán lên cổ cô, "Em chạy cái gì? Hả?"
Tim Tô Dạng Nhiên khẽ run, "Ôm hoài nóng quá."
Thẩm Quyến, "Vậy anh chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp xuống."
"Chỉnh thấp lại lạnh." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, "Anh buông em ra đi, chúng ta mỗi người ngủ một bên là được rồi."
Một hồi lâu anh không lên tiếng nhưng bàn tay đặt bên hông cô cũng không thả ra, một lúc sau cô lại bị ôm chặt hơn, "Không được, anh phải ôm em ngủ."
Tô Dạng Nhiên: "..."
Thẩm Quyến thản nhiên mở miệng, "Làm xong rồi ném qua một bên không phải là phong cách của anh."
Tô Dạng Nhiên: "..." Anh làm vậy em còn mừng nữa là!
Cô không muốn lảm nhảm với anh nữa, anh quyết định không chịu buông thì cô cũng không thèm vùng vẫy, yên ổn nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, bây giờ cả người vô cùng mệt mỏi.
"Nhiên Nhiên." Thẩm Quyến kêu.
Tô Dạng Nhiên nghe nhưng không lên tiếng, cô buồn ngủ!
"Nhiên Nhiên?" Anh lại kêu.
Móa!
"Nhiên Nhiên, vừa nãy em mặc bộ đó đẹp lắm, lần sau anh mua cho em mấy bộ nhé?"
Tô Dạng Nhiên vốn định làm lơ tiếp tục ngủ, nghe câu này thì mở mắt ra ngay, cô xoay người nhìn anh, "Em không thích, anh mua em cũng không mặc!"
Thẩm Quyến cười, "Chịu quan tâm anh rồi đó hả?"
Tô Dạng Nhiên nghẹn họng, nhíu mày, "Anh nhìn coi mấy giờ rồi? Anh có định cho em ngủ không? Ngày mai em mà không dậy nổi thì xấu hổ lắm!"
Thẩm Quyến cười, cọ gò má mình vào mặt cô, "Ngày mai anh kêu em dậy, không sợ gì cả."
"Gì mà sợ hay không chứ, em không ngủ đủ!" Tô Dạng Nhiên liếc mắt.
Thẩm Quyến rốt cuộc không quậy nữa, "Vậy được, đi ngủ thôi, anh không ồn ào nữa."
Tô Dạng Nhiên thấy anh tủi thân thì mềm lòng, cũng nhẹ nhàng theo, "Ừ, nhắm mắt lại, ngủ chung."
"Được."
Ngày hôm sau, Tô Dạng Nhiên ngủ đủ một giấc thì tỉnh, mở mắt thấy Thẩm Quyến còn ngủ một bên thì thở phào nhẹ nhõm, ngay cả anh còn chưa dậy thì bây giờ cũng không muộn quá đâu, cô sờ tìm điện thoại nhìn một cái, sau đó yên tâm thoải mái nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một hồi nữa. Nhắm mắt được mấy giây thì chợt mở ra, cầm điện thoại lên nhìn lần nữa.
Mười giờ!!!
Tức không chịu được, cô đưa tay đẩy đẩy Thẩm Quyến, "Anh đó, không phải nói gọi em dậy sao, anh mau dậy nhìn coi bây giờ mấy giờ rồi!"
Cô lay lay, Thẩm Quyến mở mắt, nói chậm rì rì giống như vừa tỉnh ngủ, "Mấy giờ rồi?"
"Mười giờ."
"À."
"À? Anh... Anh chỉ à?"
"Còn sớm."
"Mười giờ, mười giờ? Sớm chỗ nào?"
Thẩm Quyến tỉnh hẳn, "Ngày thường ở nhà em không ngủ đến mười một mười hai giờ trưa thì không dậy đó, mười giờ thì là sớm chứ gì nữa?"
Tô Dạng Nhiên tức muốn khóc, vỗ chăn, "Đâu có tính vậy được. Bây giờ đang ở nhà chị mà, mất mặt lắm."
Thẩm Quyến thấy cô tức đến đáng thương, cũng không chọc nữa mà ngồi dậy ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, anh vừa nhìn rồi, chị cũng chưa dậy đâu."
Tô Dạng Nhiên không lộn xộn nữa, ngẩng đầu nhìn anh, "Thật không? Không phải anh bịa ra để dỗ em chứ?"
"Bịa em làm gì? Quần áo của chúng ta ngày hôm qua anh cũng giặt rồi, treo ngoài ban công đó."
Tô Dạng Nhiên rướn cổ lên nhìn, quả nhiên thấy quần áo của bọn họ treo ngoài đó.
"Thấy chưa, anh có gạt em đâu, nhưng mà bây giờ em còn ngủ nữa là chị dậy trước em thật đấy."
Nghe vậy, Tô Dạng Nhiên lập tức mặc quần áo anh, vội vã chạy đi rửa mặt. Thẩm Quyến nhìn bóng lưng lo lắng của cô, không khỏi bật cười, thật sự là rất đáng yêu.
Ở trong phòng tắm rửa mặt Tô Dạng Nhiên nghe tiếng anh cười, tức giận đánh răng mạnh bạo hơn.
Quần áo giặt đêm qua không mặc nữa, cô đang mặc bộ Lục Hi Hòa chuẩn bị, bộ quần áo này cũng vừa người thật, dáng vóc của hai người không khác bao nhiêu, nhưng chị ấy gầy hơn cô một chút, dù sao cũng là nghệ sĩ, quản lí vóc dáng chắc hẳn nghiêm khắc hơn người bình thường nhiều.
Thẩm Quyến tháo drap trải giường ra nhét vào máy giặt, đổ bột giặt sau đó đi ra, thấy Tô Dạng Nhiên đứng trước kính ngẩn người, anh đi tới ôm lấy cô từ phía sau, "Em đang nghĩ gì đấy?"
Tô Dạng Nhiên nhìn vào gương, lắc đầu, "Không nghĩ gì cả."
Cô nhìn tủ quần áo, bên trong tủ đồ đạc được treo rất ngay ngắn, tò mò hỏi anh, "Trong tủ treo nhiều quần áo quá, anh thường xuyên ở lại hả?"
Thẩm Quyến nhìn theo cô, ừ một tiếng, "Đều do chị và anh rể sắp xếp."
"Hai người rất tốt với anh." Tô Dạng Nhiên nói ra lời sâu trong lòng.
Nghe vậy, Thẩm Quyến khẽ hôn vào cổ cô, "Ừ, anh cũng sẽ tốt với em như vậy."
"Ừm." Tô Dạng Nhiên gật đầu.
"Vậy đi ra ngoài thôi? Anh làm bữa sáng cho em nhé?"
"Chị dậy chưa?"
Thẩm Quyến suy nghĩ, "Chắc là chưa."
"Vậy em không ra đâu."
"Sao thế?"
"Chị còn chưa dậy mà em đã đi ra rồi, cái này cũng không tốt."
Thẩm Quyến bật cười, anh xoay người cô lại, đưa tay búng trán Tô Dạng Nhiên, anh không hiểu nổi trong đầu cô đang nghĩ cái gì, việc này không thể việc kia cũng không thể, lúc ở nhà cô rất tùy ý.
"Không quan trọng, em đâu phải là người ngoài."
Tô Dạng Nhiên bất động.
"Hơn nữa bình thường chị cực khổ ở bên ngoài quay phim, hiếm thấy trở về, về nhà rồi ngủ thêm một lát có sao đâu, em đó, lo nghĩ nhiều quá, được rồi, đi ra ngoài với anh cũng không được sao?"
Tô Dạng Nhiên bế tắc, không thể làm gì khác hơn là đi theo Thẩm Quyến ra ngoài, sau khi ra cô ngoái nhìn căn phòng cuối hành lang, cửa vẫn đóng chặt, xem ra chị chưa dậy thật, cô đi theo anh xuống lầu, ngồi một mình trên ghế sa lon, tiểu cầu nghe tiếng thì "vèo" một cái chạy tới.
"Mấy đứa Tiểu Chanh còn chưa dậy sao?" Tô Dạng Nhiên đưa tay xoa đầu nó.
Thẩm Quyến đi vào nhà bếp, "Buổi sáng đưa bọn nó tới nhà ông bà nội rồi."
"Vậy còn anh rể?"
"Anh rể sáng sớm đã tới công ty."
"Cuối tuần cũng phải đi làm sao?"
"Anh ấy là chủ tịch mà, công ty còn một đống việc chờ ảnh tới xử lý, anh ấy có thể rảnh rỗi sao?"
Bình luận facebook