Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Editor: Wioo
Điện thoại trong túi khẽ rung, Tô Dạng Nhiên lấy ra nhìn thử, ánh mắt sáng lên, cô ngẩng đầu nhìn mọi người, bọn họ đang tập trung nói chuyện, cô từ từ lui sang một bên rồi đi ra ngoài.
"A lô?" Giọng nói cao lên vui vẻ.
"Em ăn cơm rồi hả?"
Tô Dạng Nhiên đi quanh nhà, "Ừm, em ăn rồi, còn anh?"
"Anh cũng ăn rồi."
"Vậy bây giờ anh đang làm gì đó?"
"Đi dạo trong sân."
"Trùng hợp thật, em cũng vậy."
"Nhiên Nhiên." Giọng nói Thẩm Quyến bỗng nhiên trầm xuống.
"Hả?"
"Chúng ta... Khi nào thì có thể cùng nhau ăn tết?"
Nụ cười trên khóe miệng hơi cứng lại nhưng lòng vẫn ngọt, hình như cô hiểu rõ ý anh, "...Ừm."
"Chờ đến sang năm có được không?"
"Sang năm hả?"
"Ừ, anh muốn sau này mỗi năm đều có thể ăn tết với em."
Tô Dạng Nhiên cảm thấy hốc mắt ươn ướt, cô cười hỏi anh, "Anh cố ý phải không, bây giờ lại nói chuyện này."
Đầu kia truyền qua tiếng cười, "Hôm nay anh nói với ba mẹ về em rồi."
"Hả? Vậy cô chú... Bọn họ..."
"Nhiên Nhiên, năm sau anh muốn dẫn em đi gặp ba mẹ, có được không?"
Tô Dạng Nhiên nhấp môi, im lặng mấy giây cuối cùng "ừ" một tiếng.
"Vậy nói xong rồi nha, không được đổi ý."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên môi cô vẫn không mất đi, vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Tư Dư đứng cách đó không xa, sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, Tô Dạng Nhiên bỏ điện thoại vào trong túi, không muốn nói chuyện.
"Tô Dạng Nhiên!" Cố Tư Dư bất thình lình đưa tay kéo cô. Lực kéo lớn làm cổ tay Tô Dạng Nhiên bị đau, cô hất tay cô ta ra, "Cô làm gì vậy?"
"Cô vừa nói chuyện điện thoại với ai đấy?"
"Đâu có liên quan tới cô."
"Có phải cô có bạn trai không?"
"Vẫn là câu nói vừa rồi, không liên quan tới cô."
"Tại sao không liên quan?"
"Vậy thì liên quan chỗ nào?"
"Tôi không cho phép."
Tô Dạng Nhiên ngây ngẩn, sau đó không nhịn được bật cười, "Cô không cho phép?" Nụ cười trên mặt dần dần biến mất, "Cô nghĩ cô là ai?"
Cô xoay người đi, Cố Tư Dư đứng sau lưng đột nhiên khóc, "Tô Dạng Nhiên! Cô cố ý đúng không?"
Bởi vì giọng của cô ta quá lớn nên người trong nhà từ từ đi ra, bà nội Cố thấy Cố Tư Dư đứng bên ngoài khóc thì lập tức hỏi: "Có chuyện gì?" Bà nhìn Tô Dạng Nhiên: "Con nói."
Tô Dạng Nhiên nhíu mày, "Con không biết."
Tần Trăn thấy bà nội Cố đen mặt thì đi tới bên cạnh cô, "Trong sân chỉ có hai đứa con, sao con không biết chứ?"
Tô Dạng Nhiên nhìn bà, mím chặc môi, mặt không biểu cảm. Cố Tư Liễm liếc nhìn Cố Tư Dư, "Tư Dư, em nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
"Chị ấy có bạn trai, tại sao lại thế được?"
Cố Tư Liễm kinh ngạc nhìn Tô Dạng Nhiên rồi lại nhìn Cố Tư Dư hỏi: "Sao em ấy lại không thể có bạn trai chứ?"
Tần Trăn thấy vậy cũng nói: "Tư Liễm, con vừa về nên không biết."
"Xảy ra chuyện gì ạ?"
Tần Trăn: "Tư Dư... và Triệu Kình chia tay."
"Cái gì mà chia tay, là tôi đá anh ta! Anh ta là cái thứ gì chứ!" Cố Tư Dư mất khống chế.
Tô Dạng Nhiên nhìn cô ta, làm um sùm cả lên thì ra là vì chuyện này, cái nhìn của cô bị Cố Tư Dư bắt gặp, cô ta tự cho đó là thương hại, lập tức xông tới, "Nếu không phải tại Cố gia chúng tôi thương hại cô thì không biết bây giờ cô đã chết ở chỗ nào rồi! Cô là thứ gì mà dám dùng loại ánh mắt này nhìn tôi!"
Tần Trăn vội vàng kéo cô ta, "Tư Dư."
Cố Tư Liễm biết rõ ngọn nguồn rồi thì mở miệng trách mắng: "Cố Tư Dư, em nói nhăng nói cuội gì đó!"
Cố Tư Dư không dám tin, "Anh, anh vì cô ta mà mắng em? Anh nên biết em mới là em gái của anh!"
"Đây không phải là vấn đề em gái hay không phải em gái, em đừng kiếm chuyện vô lý."
"Anh giúp cô ta! Anh có xứng là anh trai không?"
Cố Xướng Thịnh vừa lên lầu đổi quần áo xuống nhà đã xảy ra chuyện, ông cũng biết sơ về chuyện này, bởi vì Triệu Kình mà Cố Tư Dư đã đòi sống đòi chết um sùm một trận ở nhà, ông lạnh mặt.
"Đang tết nhất mà làm loạn cái gì! Con cố ý không muốn mọi người yên ổn đúng không?"
Thái độ của Cố Tư Liễm đã làm cô ta oan ức, bây giờ lại bị Cố Xướng Thịnh mắng, bắt đầu xù lông, "Con biết ba không ưa con, ba chỉ thích cô ta có phải không? Ba chỉ thích mẹ con cô ta thôi!"
Vừa nói cô ta vừa đưa tay đẩy Tần Trăn ra, khóc lóc chạy đi, lúc bị Cố Tư Dư đẩy, Cố Xướng Thịnh nhanh tay đỡ bà, "Cố Tư Dư!"
Tần Trăn vội vàng nói: "Đừng lo, em không sao."
Cố Xướng Thịnh đưa tay xoa trán, cái này mà là chuyện nhỏ gì? Bà nội Cố nhìn Tô Dạng Nhiên một cái sau đó xoay người đi vào nhà. Cố Xướng Thịnh nhìn cô: "Nhiên Nhiên, chuyện này ba biết rồi, không dính dáng gì tới con đâu, tự nó có vấn đề thôi, đi nào, chúng ta đi vào nhà."
Tần Trăn: "Vậy còn Tư Dư..."
"Không cần phải để ý tới nó, người lớn rồi còn có thể xảy ra chuyện gì nữa."
Tần Trăn buông tay Tô Dạng Nhiên, "Tư Liễm, hay là con đi xem em thế nào đi rồi dẫn em về."
"Con biết rồi, vậy con đi đây."
"Đi thôi đi thôi, vào nhà."
Mặt Tần Trăn hơi khác thường, Cố Xướng Thịnh nhìn bà, "Em sao thế?"
"Hình như là trật chân rồi."
Cố Xướng Thịnh, "Anh đỡ em, cẩn thận một chút, chờ nó về nhà anh sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng lại."
"Con còn nhỏ, anh đừng tức giận quá với con."
"Bình thường anh chiều nó quá."
"Nhiên Nhiên, con đỡ mẹ lên lầu trước, ba đi lấy hòm thuốc."
"Dạ."
Vào phòng ngủ, Tô Dạng Nhiên đỡ Tần Trăn ngồi trên ghế sa lon, cô nhìn bà, "Mẹ không sao chứ?"
Tần Trăn lắc đầu, "Không sao, đúng rồi, Tư Dư nói con có bạn trai?"
"Ừm, đúng vậy, anh ấy là..."
"Tư Dư vừa chia tay với Triệu Kình, còn chưa hết đau lòng, có phải con nói gì với em không? Con đó, lúc nào cũng không chú ý..." Tần Trăn nói một nửa rồi ngừng lại, bởi vì Tô Dạng Nhiên nhìn bà rất thờ ơ.
"Nhiên Nhiên, sao con nhìn mẹ như vậy?"
Cô cười, "Không phải mẹ luôn hy vọng con tìm được bạn trai sao? Sao không hỏi thử xem anh ấy thế nào? Có tốt với con không? Tụi con quen nhau thế nào?"
Tần Trăn ngạc nhiên, nói không ra lời. Nụ cười trên mặt Tô Dạng Nhiên từ từ thu lại, cô đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Chờ chú Cố cầm hòm thuốc tới rồi sẽ bôi cho mẹ, con ra ngoài trước."
"Nhiên Nhiên, con đang tức giận hả?"
Tô Dạng Nhiên nhìn bà, "Tức giận chuyện gì?"
"Nhiên Nhiên, mẹ biết, con đang trách mẹ đúng không? Nhưng mẹ không có cách nào, con biết chúng ta đang ở Cố gia mà, mẹ là mẹ ghẻ, nếu như mẹ..." Giọng nói Tần Trăn thấp xuống, "Mẹ không muốn lại sống như trước kia nữa."
"Chỉ là bởi như vậy phải không?"
"Nếu không thì sao nữa?"
"Mẹ sợ Cố gia không nuôi chúng ta, vậy nếu con nói con nguyện ý ra ngoài ở với mẹ, hai mẹ con ở với nhau, mẹ có đồng ý không?"
Tần Trăn giật mình, không phải đang mừng rỡ.
"Mẹ vẫn luôn không chịu thừa nhận, mẹ làm nhiều chuyện như vậy không chỉ là vì sợ Cố gia mà thật ra mẹ còn thích chú Cố thật lòng, mẹ không muốn rời khỏi Cố gia, đây là lựa chọn của mẹ, con không can thiệp."
"Không biết tại sao con phải nói với mẹ chuyện này nữa, chẳng qua chỉ cảm thấy nên nói rõ ràng, mẹ thích Cố gia, ai mang họ Cố mẹ cũng thích, dù họ có thích mẹ hay không thì mẹ cũng không để ý, nhưng con thì không giống vậy."
"Chẳng lẽ chú Cố đối xử với con không tốt à? Nếu không phải nhờ ông ấy, chúng ta có thể sống như bây giờ không?"
"Chú Cố rất tốt với con, anh hai cũng tốt, những việc đã qua con đều nhớ, nhưng con cũng đang dùng khả năng của mình đền đáp bọn họ, ai tốt với con con đều không quên ơn, Cố Tư Dư gây sự nhiều năm, con không tin mẹ không nhìn thấy, hoặc là mẹ biết nhưng làm bộ không biết, một khi cô ta tranh chấp với con, mẹ đều trách con, thậm chí còn không cần hỏi đã tự đổ tội cho con."
"Con rất cảm ơn sự giúp đỡ của chú Cố, con cũng biết lúc đó nếu không có chú, chúng ta phải khổ cực thế nào, nhưng cái chúng ta thiếu Cố gia, con đã trả sạch, con vẫn sẽ tôn trọng kính yêu chú Cố và mọi người nhưng đối với Cố Tư Dư, con không làm được bởi vì con không phải chú Cố, cả đời này đều phải làm trâu làm ngựa cho cô ta, bị đánh không đánh lại, bị mắng không mắng lại, con nợ chú Cố chứ không phải cô ta, nhưng con đã cố nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần cô ta không gây sự, con cũng sẽ im lặng, ngày mai con về, sau này không có chuyện gì lớn thì con sẽ không về nữa, tránh nhiều chuyện phiền toái không cần thiết."
"Nhiên Nhiên..."
Tô Dạng Nhiên xoay người bước đi, vừa ra khỏi cửa đã thấy Cố Xướng Thịnh đứng đó, cô sững sốt, không biết lời mình vừa nói ông có nghe hay không, nhưng nhìn bộ dạng kia chắc là nghe rồi, nhưng lời đã ra khỏi miệng đâu rút lại được, cô nhìn ông gật đầu một cái.
Cố Xướng Thịnh đi vào phòng ngủ, Tần Trăn thấy mặt ông thì hỏi: "Anh đã nghe hết rồi?"
"Ừ."
"Đừng tin là thật, nó còn là con nít thôi mà..."
"Trăn Trăn, em sai rồi."
"Cái gì?"
"Em luôn nghĩ con là đứa trẻ nhưng đứa trẻ cũng sẽ lớn lên, con đã không còn là cô bé nhỏ ngày mới tới Cố gia nữa rồi." Cố Xướng Thịnh lấy tuýt thuốc trong hòm ra phun lên tay bà.
Xử lý xong, Cố Xướng Thịnh đi tới trước bàn làm việc, lấy từ bên trong ra một tấm thẻ đưa tới trước mặt bà.
Tần Trăn, "Đây là?"
"Tấm thẻ này ba năm trước Nhiên Nhiên đã đưa cho anh."
"Ba năm trước... Nghĩa là sao?"
"Trong tấm thẻ này là khoản nợ ban đầu anh đã trả giúp mẹ con em, cả vốn lẫn lời." Nói tới đây Cố Xướng Thịnh vẫn còn không dám tin, không ngờ cô gái mới hai mươi bốn tuổi đã có thể kiếm được số tiền lớn như vậy, trong lòng ông luôn nhớ đến chuyện này.
Tần Trăn bối rối, không có ai hiểu rõ bọn họ lúc ấy thiếu bao nhiêu nợ hơn bà, ngay cả vốn lẫn lời, con số này bà không dám nghĩ tới, hốc mắt Tần Trăn ươn ướt, "Anh nói... Cả vốn lẫn lời...?"
Cố Xướng Thịnh thở dài, "Ừ, anh vẫn luôn biết nó là một cô bé quật cường, cứng cỏi."
Điện thoại trong túi khẽ rung, Tô Dạng Nhiên lấy ra nhìn thử, ánh mắt sáng lên, cô ngẩng đầu nhìn mọi người, bọn họ đang tập trung nói chuyện, cô từ từ lui sang một bên rồi đi ra ngoài.
"A lô?" Giọng nói cao lên vui vẻ.
"Em ăn cơm rồi hả?"
Tô Dạng Nhiên đi quanh nhà, "Ừm, em ăn rồi, còn anh?"
"Anh cũng ăn rồi."
"Vậy bây giờ anh đang làm gì đó?"
"Đi dạo trong sân."
"Trùng hợp thật, em cũng vậy."
"Nhiên Nhiên." Giọng nói Thẩm Quyến bỗng nhiên trầm xuống.
"Hả?"
"Chúng ta... Khi nào thì có thể cùng nhau ăn tết?"
Nụ cười trên khóe miệng hơi cứng lại nhưng lòng vẫn ngọt, hình như cô hiểu rõ ý anh, "...Ừm."
"Chờ đến sang năm có được không?"
"Sang năm hả?"
"Ừ, anh muốn sau này mỗi năm đều có thể ăn tết với em."
Tô Dạng Nhiên cảm thấy hốc mắt ươn ướt, cô cười hỏi anh, "Anh cố ý phải không, bây giờ lại nói chuyện này."
Đầu kia truyền qua tiếng cười, "Hôm nay anh nói với ba mẹ về em rồi."
"Hả? Vậy cô chú... Bọn họ..."
"Nhiên Nhiên, năm sau anh muốn dẫn em đi gặp ba mẹ, có được không?"
Tô Dạng Nhiên nhấp môi, im lặng mấy giây cuối cùng "ừ" một tiếng.
"Vậy nói xong rồi nha, không được đổi ý."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên môi cô vẫn không mất đi, vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Tư Dư đứng cách đó không xa, sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, Tô Dạng Nhiên bỏ điện thoại vào trong túi, không muốn nói chuyện.
"Tô Dạng Nhiên!" Cố Tư Dư bất thình lình đưa tay kéo cô. Lực kéo lớn làm cổ tay Tô Dạng Nhiên bị đau, cô hất tay cô ta ra, "Cô làm gì vậy?"
"Cô vừa nói chuyện điện thoại với ai đấy?"
"Đâu có liên quan tới cô."
"Có phải cô có bạn trai không?"
"Vẫn là câu nói vừa rồi, không liên quan tới cô."
"Tại sao không liên quan?"
"Vậy thì liên quan chỗ nào?"
"Tôi không cho phép."
Tô Dạng Nhiên ngây ngẩn, sau đó không nhịn được bật cười, "Cô không cho phép?" Nụ cười trên mặt dần dần biến mất, "Cô nghĩ cô là ai?"
Cô xoay người đi, Cố Tư Dư đứng sau lưng đột nhiên khóc, "Tô Dạng Nhiên! Cô cố ý đúng không?"
Bởi vì giọng của cô ta quá lớn nên người trong nhà từ từ đi ra, bà nội Cố thấy Cố Tư Dư đứng bên ngoài khóc thì lập tức hỏi: "Có chuyện gì?" Bà nhìn Tô Dạng Nhiên: "Con nói."
Tô Dạng Nhiên nhíu mày, "Con không biết."
Tần Trăn thấy bà nội Cố đen mặt thì đi tới bên cạnh cô, "Trong sân chỉ có hai đứa con, sao con không biết chứ?"
Tô Dạng Nhiên nhìn bà, mím chặc môi, mặt không biểu cảm. Cố Tư Liễm liếc nhìn Cố Tư Dư, "Tư Dư, em nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
"Chị ấy có bạn trai, tại sao lại thế được?"
Cố Tư Liễm kinh ngạc nhìn Tô Dạng Nhiên rồi lại nhìn Cố Tư Dư hỏi: "Sao em ấy lại không thể có bạn trai chứ?"
Tần Trăn thấy vậy cũng nói: "Tư Liễm, con vừa về nên không biết."
"Xảy ra chuyện gì ạ?"
Tần Trăn: "Tư Dư... và Triệu Kình chia tay."
"Cái gì mà chia tay, là tôi đá anh ta! Anh ta là cái thứ gì chứ!" Cố Tư Dư mất khống chế.
Tô Dạng Nhiên nhìn cô ta, làm um sùm cả lên thì ra là vì chuyện này, cái nhìn của cô bị Cố Tư Dư bắt gặp, cô ta tự cho đó là thương hại, lập tức xông tới, "Nếu không phải tại Cố gia chúng tôi thương hại cô thì không biết bây giờ cô đã chết ở chỗ nào rồi! Cô là thứ gì mà dám dùng loại ánh mắt này nhìn tôi!"
Tần Trăn vội vàng kéo cô ta, "Tư Dư."
Cố Tư Liễm biết rõ ngọn nguồn rồi thì mở miệng trách mắng: "Cố Tư Dư, em nói nhăng nói cuội gì đó!"
Cố Tư Dư không dám tin, "Anh, anh vì cô ta mà mắng em? Anh nên biết em mới là em gái của anh!"
"Đây không phải là vấn đề em gái hay không phải em gái, em đừng kiếm chuyện vô lý."
"Anh giúp cô ta! Anh có xứng là anh trai không?"
Cố Xướng Thịnh vừa lên lầu đổi quần áo xuống nhà đã xảy ra chuyện, ông cũng biết sơ về chuyện này, bởi vì Triệu Kình mà Cố Tư Dư đã đòi sống đòi chết um sùm một trận ở nhà, ông lạnh mặt.
"Đang tết nhất mà làm loạn cái gì! Con cố ý không muốn mọi người yên ổn đúng không?"
Thái độ của Cố Tư Liễm đã làm cô ta oan ức, bây giờ lại bị Cố Xướng Thịnh mắng, bắt đầu xù lông, "Con biết ba không ưa con, ba chỉ thích cô ta có phải không? Ba chỉ thích mẹ con cô ta thôi!"
Vừa nói cô ta vừa đưa tay đẩy Tần Trăn ra, khóc lóc chạy đi, lúc bị Cố Tư Dư đẩy, Cố Xướng Thịnh nhanh tay đỡ bà, "Cố Tư Dư!"
Tần Trăn vội vàng nói: "Đừng lo, em không sao."
Cố Xướng Thịnh đưa tay xoa trán, cái này mà là chuyện nhỏ gì? Bà nội Cố nhìn Tô Dạng Nhiên một cái sau đó xoay người đi vào nhà. Cố Xướng Thịnh nhìn cô: "Nhiên Nhiên, chuyện này ba biết rồi, không dính dáng gì tới con đâu, tự nó có vấn đề thôi, đi nào, chúng ta đi vào nhà."
Tần Trăn: "Vậy còn Tư Dư..."
"Không cần phải để ý tới nó, người lớn rồi còn có thể xảy ra chuyện gì nữa."
Tần Trăn buông tay Tô Dạng Nhiên, "Tư Liễm, hay là con đi xem em thế nào đi rồi dẫn em về."
"Con biết rồi, vậy con đi đây."
"Đi thôi đi thôi, vào nhà."
Mặt Tần Trăn hơi khác thường, Cố Xướng Thịnh nhìn bà, "Em sao thế?"
"Hình như là trật chân rồi."
Cố Xướng Thịnh, "Anh đỡ em, cẩn thận một chút, chờ nó về nhà anh sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng lại."
"Con còn nhỏ, anh đừng tức giận quá với con."
"Bình thường anh chiều nó quá."
"Nhiên Nhiên, con đỡ mẹ lên lầu trước, ba đi lấy hòm thuốc."
"Dạ."
Vào phòng ngủ, Tô Dạng Nhiên đỡ Tần Trăn ngồi trên ghế sa lon, cô nhìn bà, "Mẹ không sao chứ?"
Tần Trăn lắc đầu, "Không sao, đúng rồi, Tư Dư nói con có bạn trai?"
"Ừm, đúng vậy, anh ấy là..."
"Tư Dư vừa chia tay với Triệu Kình, còn chưa hết đau lòng, có phải con nói gì với em không? Con đó, lúc nào cũng không chú ý..." Tần Trăn nói một nửa rồi ngừng lại, bởi vì Tô Dạng Nhiên nhìn bà rất thờ ơ.
"Nhiên Nhiên, sao con nhìn mẹ như vậy?"
Cô cười, "Không phải mẹ luôn hy vọng con tìm được bạn trai sao? Sao không hỏi thử xem anh ấy thế nào? Có tốt với con không? Tụi con quen nhau thế nào?"
Tần Trăn ngạc nhiên, nói không ra lời. Nụ cười trên mặt Tô Dạng Nhiên từ từ thu lại, cô đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Chờ chú Cố cầm hòm thuốc tới rồi sẽ bôi cho mẹ, con ra ngoài trước."
"Nhiên Nhiên, con đang tức giận hả?"
Tô Dạng Nhiên nhìn bà, "Tức giận chuyện gì?"
"Nhiên Nhiên, mẹ biết, con đang trách mẹ đúng không? Nhưng mẹ không có cách nào, con biết chúng ta đang ở Cố gia mà, mẹ là mẹ ghẻ, nếu như mẹ..." Giọng nói Tần Trăn thấp xuống, "Mẹ không muốn lại sống như trước kia nữa."
"Chỉ là bởi như vậy phải không?"
"Nếu không thì sao nữa?"
"Mẹ sợ Cố gia không nuôi chúng ta, vậy nếu con nói con nguyện ý ra ngoài ở với mẹ, hai mẹ con ở với nhau, mẹ có đồng ý không?"
Tần Trăn giật mình, không phải đang mừng rỡ.
"Mẹ vẫn luôn không chịu thừa nhận, mẹ làm nhiều chuyện như vậy không chỉ là vì sợ Cố gia mà thật ra mẹ còn thích chú Cố thật lòng, mẹ không muốn rời khỏi Cố gia, đây là lựa chọn của mẹ, con không can thiệp."
"Không biết tại sao con phải nói với mẹ chuyện này nữa, chẳng qua chỉ cảm thấy nên nói rõ ràng, mẹ thích Cố gia, ai mang họ Cố mẹ cũng thích, dù họ có thích mẹ hay không thì mẹ cũng không để ý, nhưng con thì không giống vậy."
"Chẳng lẽ chú Cố đối xử với con không tốt à? Nếu không phải nhờ ông ấy, chúng ta có thể sống như bây giờ không?"
"Chú Cố rất tốt với con, anh hai cũng tốt, những việc đã qua con đều nhớ, nhưng con cũng đang dùng khả năng của mình đền đáp bọn họ, ai tốt với con con đều không quên ơn, Cố Tư Dư gây sự nhiều năm, con không tin mẹ không nhìn thấy, hoặc là mẹ biết nhưng làm bộ không biết, một khi cô ta tranh chấp với con, mẹ đều trách con, thậm chí còn không cần hỏi đã tự đổ tội cho con."
"Con rất cảm ơn sự giúp đỡ của chú Cố, con cũng biết lúc đó nếu không có chú, chúng ta phải khổ cực thế nào, nhưng cái chúng ta thiếu Cố gia, con đã trả sạch, con vẫn sẽ tôn trọng kính yêu chú Cố và mọi người nhưng đối với Cố Tư Dư, con không làm được bởi vì con không phải chú Cố, cả đời này đều phải làm trâu làm ngựa cho cô ta, bị đánh không đánh lại, bị mắng không mắng lại, con nợ chú Cố chứ không phải cô ta, nhưng con đã cố nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần cô ta không gây sự, con cũng sẽ im lặng, ngày mai con về, sau này không có chuyện gì lớn thì con sẽ không về nữa, tránh nhiều chuyện phiền toái không cần thiết."
"Nhiên Nhiên..."
Tô Dạng Nhiên xoay người bước đi, vừa ra khỏi cửa đã thấy Cố Xướng Thịnh đứng đó, cô sững sốt, không biết lời mình vừa nói ông có nghe hay không, nhưng nhìn bộ dạng kia chắc là nghe rồi, nhưng lời đã ra khỏi miệng đâu rút lại được, cô nhìn ông gật đầu một cái.
Cố Xướng Thịnh đi vào phòng ngủ, Tần Trăn thấy mặt ông thì hỏi: "Anh đã nghe hết rồi?"
"Ừ."
"Đừng tin là thật, nó còn là con nít thôi mà..."
"Trăn Trăn, em sai rồi."
"Cái gì?"
"Em luôn nghĩ con là đứa trẻ nhưng đứa trẻ cũng sẽ lớn lên, con đã không còn là cô bé nhỏ ngày mới tới Cố gia nữa rồi." Cố Xướng Thịnh lấy tuýt thuốc trong hòm ra phun lên tay bà.
Xử lý xong, Cố Xướng Thịnh đi tới trước bàn làm việc, lấy từ bên trong ra một tấm thẻ đưa tới trước mặt bà.
Tần Trăn, "Đây là?"
"Tấm thẻ này ba năm trước Nhiên Nhiên đã đưa cho anh."
"Ba năm trước... Nghĩa là sao?"
"Trong tấm thẻ này là khoản nợ ban đầu anh đã trả giúp mẹ con em, cả vốn lẫn lời." Nói tới đây Cố Xướng Thịnh vẫn còn không dám tin, không ngờ cô gái mới hai mươi bốn tuổi đã có thể kiếm được số tiền lớn như vậy, trong lòng ông luôn nhớ đến chuyện này.
Tần Trăn bối rối, không có ai hiểu rõ bọn họ lúc ấy thiếu bao nhiêu nợ hơn bà, ngay cả vốn lẫn lời, con số này bà không dám nghĩ tới, hốc mắt Tần Trăn ươn ướt, "Anh nói... Cả vốn lẫn lời...?"
Cố Xướng Thịnh thở dài, "Ừ, anh vẫn luôn biết nó là một cô bé quật cường, cứng cỏi."
Bình luận facebook