Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
"Anna, xuất viện rồi"
"Vâng. Em vừa trở về hôm qua. Hôm nay có tới AEJ mua vài thứ."
"Ừ. Nghỉ ngơi tốt. Sớm về"
"Vâng"
Chỉ là một vài câu ngắn ngủi, nhưng Thiên Lam vẫn cảm nhận được sự quan tâm của người nói và tình cảm yêu thương, nhớ mong của bản thân. Thiên Lam biết đó không phải cô, mà là tình cảm của thân xác với thân nhân mình.
Nghe Thiên Tuyết nói, từ nhỏ cô đã sống cùng anh họ Eric. Mặc dù không phải là ruột thịt anh em, nhưng hai đứa nhỏ nương tựa nhau lớn lên đã hàn gắn một tình cảm sâu đậm khó có thể phai nhòa. Có thể nói, người mà Dương Thiên Lam yêu thương nhất không phải ba mẹ, mà là Eric.
Eric là một thiên tài cô độc. Khi ba mẹ và ông nội lần lượt qua đời, bên cạnh cậu chỉ có duy nhất Thiên Lam là niềm an ủi. Bởi vì sự ấm áp cuối cùng đó, nên cậu bé rất yêu thương Thiên Lam. Dù có việc gì xảy ra, cậu cũng đặt Thiên Lam lên hàng đầu.
Còn Dương Thiên Lam, một đứa con riêng. Dù là ba mẹ yêu thương, nhưng trong gia đình ba mẹ, cô vẫn là một người thừa. Cô ấm áp Eric nhưng cũng nhận sự ấm áp từ anh. Hai người như hai loài cộng sinh sống nương tựa lẫn nhau. Nếu không có Eric, có thể cuộc sống 'Thiên Lam' cũng không suôn sẻ như hiện giờ.
Tình cảm của họ tích lũy trong cuộc sống. Eric hiểu 'Thiên Lam','Thiên Lam' cũng hiểu rõ anh. Bởi vậy, dù là một cuộc điện thoại với vài câu ngắn ngủi, Thiên Lam vẫn thấy ấm áp, vui vẻ.
Bởi vì là người thân nhất, nên mặc dù đã ra đi, tình cảm này vẫn được thân xác giữ lại. Hiểu được điều này, Thiên Lam cũng không còn phản cảm. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng, sau này, cô sẽ thay 'Thiên Lam' quan tâm họ, 'cô' cũng nên an tâm ra đi.
* * *
Kim Nhã Huệ vừa lên cầu thang liền thấy Thiên Lam cầm điện thoại bước xuống.
"Vừa nghe điện thoại sao ?"
Thiên Lam lắc lắc điện thoại "Anh Eric vừa gọi hỏi thăm con"
Từ khi tỉnh lại, cô luôn nhận được sự quan tâm thăm hỏi của thân nhân. Kể cả mẹ cùng dượng ở xa cũng mỗi ngày đều gọi điện cho cô. Đôi khi, cô thật ghen tị với 'Dương Thiên Lam' có thể được nhiều người quan tâm như vậy.
"Dì tìm con ạ?"
"Ừ" Như vừa sực nhớ ra, Kim Nhã Huệ cười, vỗ vỗ đầu mình "Xem dì này, hay quên quá. Dì lên gọi con xuống xem mấy bộ trang sức"
"Trang sức?" Thiên Lam ngạc nhiên hỏi.
Hai người quay lại phòng khách. Bên trên bàn trà là mấy hộp gỗ lớn nhỏ được trạm trổ rất xinh đẹp.
Kim Nhã Hân chọn một hộp hình hoa bách hợp, vừa mở ra vừa nói. " Tuần trước, dì có đặt mấy bộ trang sức cho mừng thọ ông. Hôm nay người ta mang tới. Gọi con tới xem có muốn thay đổi gì không?"
Trong hộp là một bộ trang sức bạch kim hình hoa bách hợp. Có đủ cả vòng cổ, vòng tay, hoa tai, cài áo và châm cài tóc.
"Rất xinh đẹp. Cảm ơn dì."
"Con thích là tốt rồi. Lễ mừng thọ ông nội con hãy đeo nó nhé." Bà nhìn bộ trang sức lại nhìn Thiên Lam, cười hết sức vui vẻ.
"Dạ được." Dù sao cô cũng không phải nhân vật chính, ăn mặc làm sao cũng được. Hơn nữa, bộ trang sức này cũng rất phù hợp với chiếc váy mới mua.
"Hôm nay, bánh ngọt con mua về rất ngon, dì có để lại nhiều cho ba con và Thiên Minh." Như nghĩ tới chuyện gì, bà cười đầy bí hiểm.
"Dì thích, lần sau con lại mua nhiều chút." Mặc dù cô thấy bánh ngọt nơi đó rất ngon, nhưng không nghĩ người trong nhà cũng thích. Như vậy, lần sau sẽ mua nhiều một chút.
"Ừ" Kim Nhã Huệ gật đầu đồng ý, rồi vẫy vẫy Thiên Lam lại gần, thủ thỉ. "Nói cho con biết bí mật này, ba con và Thiên Minh đều rất thích ăn đồ ngọt đó."
Kim Nhã Huệ đầy ẩn ý sâu sa cười nhìn cô.
Thiên Lam sửng sốt, không nghĩ tới hai người quân nhân mạnh mẽ, nhiệt huyết, tràn đầy khí thế đó lại là hai người thích ăn đồ ngọt. Bình thường cũng không nhìn thấy hai người ăn. Thật sự là giấu đủ thâm mà.
"Lần sau, có gì ăn ngon con cũng mua nhiều trở lại cho mọi người nếm thử." Thiên Lam sâu kín nhìn Kim Nhã Huệ. Thật ra thì cô cũng là một đồ ngọt khống. Đây gọi là di truyền đi. Hihi.
"Con đó." Kim Nhã Hân trách yêu cô, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ. "Nếu Thiên Tuyết cũng hiểu chuyện giống con thì tốt biết mấy."
Thiên Tuyết năm nay 16 tuổi. Là một thiếu nữ mới lớn, lại được gia đình yêu thương nên tính cách thẳng thắn mà kiêu ngạo. Thiên Lam nhớ trong truyện, Thiên Tuyết rất yêu Ngọc Minh, nhưng Ngọc Minh lại yêu nữ chính Hàn Vi Vi. Cuối cùng, nam nữ chính về bên nhau, Thiên Tuyết vì gia đình gặp chuyện mà quyết định du học, từ bỏ đoạn tình cảm này.
Gặp chuyện...
Sao cô lại quên mất chuyện này chứ. Sau khi Lâm gia sụp đổ, Hoàng gia thay thế Lâm gia lên nắm quyền. Khi đó, liên lụy quân giới và chính giới cũng lần lượt tẩy bài. Dương gia bởi cây cao đón gió, bị kẻ gian hãm hại. Cuối cùng, ba Dương bị từ chức, Dương gia bị mất địa vị ở quân giới.
Cũng nhờ đợt thay máu này, nam chính mới hoàn toàn nắm giữ kinh tế Trần gia, liên kết chặt chẽ với hai giới quân chính, dẫn dắt Trần gia kinh doanh lên một tầng cao mới.
Bây giờ, cô đã biết trước. Việc phải làm chính là bảo đảm Dương gia không suy sụp trong lần thay đổi này.
"Thiên Lam, làm sao vậy?" Kim Nhã Huệ kinh ngạc hỏi. Sao đang nói chuyện lại thất thần như vậy? Là bà nói nhiều quá khiến cô nhàm chán sao?
" Dạ, không sao." Thiên Lam sực tỉnh lại, xấu hổ cười cười "Con hơi mệt chút thôi. Dì đừng lo. Bây giờ, Thiên Tuyết còn nhỏ, sau này sẽ là một thiếu nữ tài đức vẹn toàn."
Nhìn cô thật sự không sao, Kim Nhã Huệ mới an tâm. Bà vỗ tay cô nói "Con mệt thì lên nghỉ một chút. Lát nữa tới bữa cơm sẽ gọi con."
Bây giờ Thiên Lam cũng không còn tâm trạng nói chuyện nhà. Cô cần bình tâm để suy nghĩ một chút. "Vậy con lên trước. Lát dì nhớ gọi con."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
"Vâng. Em vừa trở về hôm qua. Hôm nay có tới AEJ mua vài thứ."
"Ừ. Nghỉ ngơi tốt. Sớm về"
"Vâng"
Chỉ là một vài câu ngắn ngủi, nhưng Thiên Lam vẫn cảm nhận được sự quan tâm của người nói và tình cảm yêu thương, nhớ mong của bản thân. Thiên Lam biết đó không phải cô, mà là tình cảm của thân xác với thân nhân mình.
Nghe Thiên Tuyết nói, từ nhỏ cô đã sống cùng anh họ Eric. Mặc dù không phải là ruột thịt anh em, nhưng hai đứa nhỏ nương tựa nhau lớn lên đã hàn gắn một tình cảm sâu đậm khó có thể phai nhòa. Có thể nói, người mà Dương Thiên Lam yêu thương nhất không phải ba mẹ, mà là Eric.
Eric là một thiên tài cô độc. Khi ba mẹ và ông nội lần lượt qua đời, bên cạnh cậu chỉ có duy nhất Thiên Lam là niềm an ủi. Bởi vì sự ấm áp cuối cùng đó, nên cậu bé rất yêu thương Thiên Lam. Dù có việc gì xảy ra, cậu cũng đặt Thiên Lam lên hàng đầu.
Còn Dương Thiên Lam, một đứa con riêng. Dù là ba mẹ yêu thương, nhưng trong gia đình ba mẹ, cô vẫn là một người thừa. Cô ấm áp Eric nhưng cũng nhận sự ấm áp từ anh. Hai người như hai loài cộng sinh sống nương tựa lẫn nhau. Nếu không có Eric, có thể cuộc sống 'Thiên Lam' cũng không suôn sẻ như hiện giờ.
Tình cảm của họ tích lũy trong cuộc sống. Eric hiểu 'Thiên Lam','Thiên Lam' cũng hiểu rõ anh. Bởi vậy, dù là một cuộc điện thoại với vài câu ngắn ngủi, Thiên Lam vẫn thấy ấm áp, vui vẻ.
Bởi vì là người thân nhất, nên mặc dù đã ra đi, tình cảm này vẫn được thân xác giữ lại. Hiểu được điều này, Thiên Lam cũng không còn phản cảm. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng, sau này, cô sẽ thay 'Thiên Lam' quan tâm họ, 'cô' cũng nên an tâm ra đi.
* * *
Kim Nhã Huệ vừa lên cầu thang liền thấy Thiên Lam cầm điện thoại bước xuống.
"Vừa nghe điện thoại sao ?"
Thiên Lam lắc lắc điện thoại "Anh Eric vừa gọi hỏi thăm con"
Từ khi tỉnh lại, cô luôn nhận được sự quan tâm thăm hỏi của thân nhân. Kể cả mẹ cùng dượng ở xa cũng mỗi ngày đều gọi điện cho cô. Đôi khi, cô thật ghen tị với 'Dương Thiên Lam' có thể được nhiều người quan tâm như vậy.
"Dì tìm con ạ?"
"Ừ" Như vừa sực nhớ ra, Kim Nhã Huệ cười, vỗ vỗ đầu mình "Xem dì này, hay quên quá. Dì lên gọi con xuống xem mấy bộ trang sức"
"Trang sức?" Thiên Lam ngạc nhiên hỏi.
Hai người quay lại phòng khách. Bên trên bàn trà là mấy hộp gỗ lớn nhỏ được trạm trổ rất xinh đẹp.
Kim Nhã Hân chọn một hộp hình hoa bách hợp, vừa mở ra vừa nói. " Tuần trước, dì có đặt mấy bộ trang sức cho mừng thọ ông. Hôm nay người ta mang tới. Gọi con tới xem có muốn thay đổi gì không?"
Trong hộp là một bộ trang sức bạch kim hình hoa bách hợp. Có đủ cả vòng cổ, vòng tay, hoa tai, cài áo và châm cài tóc.
"Rất xinh đẹp. Cảm ơn dì."
"Con thích là tốt rồi. Lễ mừng thọ ông nội con hãy đeo nó nhé." Bà nhìn bộ trang sức lại nhìn Thiên Lam, cười hết sức vui vẻ.
"Dạ được." Dù sao cô cũng không phải nhân vật chính, ăn mặc làm sao cũng được. Hơn nữa, bộ trang sức này cũng rất phù hợp với chiếc váy mới mua.
"Hôm nay, bánh ngọt con mua về rất ngon, dì có để lại nhiều cho ba con và Thiên Minh." Như nghĩ tới chuyện gì, bà cười đầy bí hiểm.
"Dì thích, lần sau con lại mua nhiều chút." Mặc dù cô thấy bánh ngọt nơi đó rất ngon, nhưng không nghĩ người trong nhà cũng thích. Như vậy, lần sau sẽ mua nhiều một chút.
"Ừ" Kim Nhã Huệ gật đầu đồng ý, rồi vẫy vẫy Thiên Lam lại gần, thủ thỉ. "Nói cho con biết bí mật này, ba con và Thiên Minh đều rất thích ăn đồ ngọt đó."
Kim Nhã Huệ đầy ẩn ý sâu sa cười nhìn cô.
Thiên Lam sửng sốt, không nghĩ tới hai người quân nhân mạnh mẽ, nhiệt huyết, tràn đầy khí thế đó lại là hai người thích ăn đồ ngọt. Bình thường cũng không nhìn thấy hai người ăn. Thật sự là giấu đủ thâm mà.
"Lần sau, có gì ăn ngon con cũng mua nhiều trở lại cho mọi người nếm thử." Thiên Lam sâu kín nhìn Kim Nhã Huệ. Thật ra thì cô cũng là một đồ ngọt khống. Đây gọi là di truyền đi. Hihi.
"Con đó." Kim Nhã Hân trách yêu cô, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ. "Nếu Thiên Tuyết cũng hiểu chuyện giống con thì tốt biết mấy."
Thiên Tuyết năm nay 16 tuổi. Là một thiếu nữ mới lớn, lại được gia đình yêu thương nên tính cách thẳng thắn mà kiêu ngạo. Thiên Lam nhớ trong truyện, Thiên Tuyết rất yêu Ngọc Minh, nhưng Ngọc Minh lại yêu nữ chính Hàn Vi Vi. Cuối cùng, nam nữ chính về bên nhau, Thiên Tuyết vì gia đình gặp chuyện mà quyết định du học, từ bỏ đoạn tình cảm này.
Gặp chuyện...
Sao cô lại quên mất chuyện này chứ. Sau khi Lâm gia sụp đổ, Hoàng gia thay thế Lâm gia lên nắm quyền. Khi đó, liên lụy quân giới và chính giới cũng lần lượt tẩy bài. Dương gia bởi cây cao đón gió, bị kẻ gian hãm hại. Cuối cùng, ba Dương bị từ chức, Dương gia bị mất địa vị ở quân giới.
Cũng nhờ đợt thay máu này, nam chính mới hoàn toàn nắm giữ kinh tế Trần gia, liên kết chặt chẽ với hai giới quân chính, dẫn dắt Trần gia kinh doanh lên một tầng cao mới.
Bây giờ, cô đã biết trước. Việc phải làm chính là bảo đảm Dương gia không suy sụp trong lần thay đổi này.
"Thiên Lam, làm sao vậy?" Kim Nhã Huệ kinh ngạc hỏi. Sao đang nói chuyện lại thất thần như vậy? Là bà nói nhiều quá khiến cô nhàm chán sao?
" Dạ, không sao." Thiên Lam sực tỉnh lại, xấu hổ cười cười "Con hơi mệt chút thôi. Dì đừng lo. Bây giờ, Thiên Tuyết còn nhỏ, sau này sẽ là một thiếu nữ tài đức vẹn toàn."
Nhìn cô thật sự không sao, Kim Nhã Huệ mới an tâm. Bà vỗ tay cô nói "Con mệt thì lên nghỉ một chút. Lát nữa tới bữa cơm sẽ gọi con."
Bây giờ Thiên Lam cũng không còn tâm trạng nói chuyện nhà. Cô cần bình tâm để suy nghĩ một chút. "Vậy con lên trước. Lát dì nhớ gọi con."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook