Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Đối chọi gay gắt
"Không đáng để lo?"
"Thật sao?"
Một giọng nói thản nhiên truyền đến, giọng nặng nề mạnh mẽ, nhưng lại không mất đi vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người khác như tắm trong gió xuân.
Chỗ đường rẽ có một người đàn ông cao khoảng một mét tám, khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm mắt sáng xuất hiện ở trước mặt ba người.
Mái tóc dài hơi rối của anh ta được vuốt lên, làm nổi bật mấy phần ngỗ ngược.
Người đàn ông vừa xuất hiện đã lễ phép nói với Giang Uyển Quân: "Chào dì Giang, cháu là Trương Duy Tùng."
Giang Uyển Quân liếc nhìn Ngô Đình Khải một cái, tuy rằng khuôn mặt của Ngô Đình Khải cũng không kém.
Nhưng từ trên người Trương Duy Tùng, bà ấy thấy được một loại khí chất cao quý của con cháu nhà quyền thế được hun đúc trong thời gian dài, mà trên người Ngô Đình Khải lại chẳng có gì cả.
Giang Uyển Quân không biết rằng, trên người Ngô Đình Khải không có khí chất cao quý, chỉ có sát khí chọc thủng bầu trời và huyết khí ngút trời.
Nếu như anh không cố gắng đè nén, cái gọi là cậu chủ nhà giàu mà nhìn thấy dáng vẻ tỏa sát khí của anh, có khi còn sợ đái ra quần ấy chứ.
Một người đàn ông sợ đái ra quần, trên người sẽ chẳng còn khí chất gì nữa.
Ngô Đình Khải thản nhiên lắc đầu, trên người của người này cũng chỉ có một loại tự tin được giàu sang hun đúc ra mà thôi.
Loại tự tin này rất dễ dàng bị đánh tan!
"Tốt! Tốt! Tốt!" Giang Uyển Quân nói ba chữ tốt liên tục, rất hài lòng về khuôn mặt, khí chất, thần thái và bối cảnh của Trương Duy Tùng.
Trương Duy Tùng được khen ngợi lại không vui chút nào, chỉ mỉm cười cho có lệ.
Anh ta nhìn thấy biểu cảm lúc nãy của Ngô Đình Khải, khinh thường, hờ hững, thêm cả động tác lắc đầu, trong lòng Trương Duy Tùng dấy lên lửa giận cao ngút.
Một người quê mùa như anh, có gì để so sánh với tôi?
Một người quê mùa như anh, dựa vào đâu mà bình tĩnh hơn tôi?
Một người quê mùa như anh, dựa vào đâu mà khinh thường tôi?
Trước đây, người cùng lứa nào nhìn thấy tôi mà không phải khúm núm, tươi cười lấy lòng, dựa đâu mà anh là ngoại lệ?
Có điều Trương Duy Tùng cũng không lên tiếng, nuốt sự bực dọc này vào trong bụng.
Đợi đến lúc phun ra sẽ là ngọn lửa cắn nuốt người.
Trương Duy Tùng nhìn về phía Lý Như Ý, mắt sáng lên, trong lòng hết sức ngạc nhiên.
Không ngờ trên thế giới này thật sự có một cô gái đẹp như tranh vẽ, thật sự có một cô gái khiến người ta không muốn dời mắt như vậy.
Xem ra cái nhìn từ xa trước đây vẫn chưa hoàn toàn thưởng thức được vẻ đẹp tuyệt trần của cô gái này.
Trương Duy Tùng phát hiện người đẹp nhíu mày, trong lòng giận dữ, là ai làm?
Anh ta bỗng phản ứng được, là ánh mắt không hề che giấu chút nào của mình đã mạo phạm đến người đẹp.
Anh ta lập tức nói xin lỗi: "Đây chính là Như Ý phải không, không hổ là người đẹp nhất Thục Đô, quả đúng là tiên nữ hạ phàm."
Giang Uyển Quân thấy anh ta như vậy thì mừng rỡ trong lòng, cười nói: "Người trẻ tuổi mà, ai cũng có lòng thích cái đẹp, rất bình thường, sau này hai đứa có thể qua lại nhiều hơn!"
Lý Như Ý oán trách mà nhìn mẹ một cái, sau đó nói với Trương Duy Tùng bằng vẻ lạnh nhạt: "Cảm ơn đã khen!"
Nói xong, cô nắm tay Ngô Đình Khải đi về phía đại sảnh.
Ngô Đình Khải khinh thường mà nhìn Trương Duy Tùng một cái, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Lý Như Ý khiến người đẹp trong lòng hờn dỗi.
Nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, mặt Trương Duy Tùng lập tức trở nên xanh xám.
Anh ta chính là đứa con nổi bật trong dòng họ, có lúc nào từng phải chịu thiệt thòi ngầm như vậy?
Trước đây, những cô chủ nhà quyền thế, thiên kim tập đoàn kia, ai trông thấy anh ta mà không chủ động lao tới?
Hơn nữa, từ bao giờ anh ta đã lưu lạc tới mức phải chịu đựng cơn giận của một thằng quê mùa chứ?
Anh ta chưa từng nghĩ rằng ở trên tình trường, mình sẽ thua bởi một thằng nghèo khắp mọi mặt đều không bằng anh ta.
Loại cảm giác này tựa như đang há miệng chuẩn bị uống một chén rượu ngon, lại bị người ta đút ruồi đầy miệng, uất ức lại khó chịu.
Giang Uyển Quân thấy tình huống như vậy thì hơi khó xử, đành phải gượng cười nói: "Duy Tùng à, dì ủng hộ cháu!"
Nhìn bóng người đi xa, Trương Duy Tùng siết chặt nắm đấm.
Anh ta thề trong lòng: Sau hôm nay nhất định phải khiến Ngô Đình Khải chết oan chết uổng!
Còn Lý Như Ý, sau khi chơi chán sẽ đá!
Suy nghĩ một lát, Trương Duy Tùng nhấc chân đuổi theo, nhiệm vụ của anh ta bây giờ chính là đánh bại Ngô Đình Khải, thắng được trái tim người đẹp.
Còn kế hoạch sau đó sẽ thực hiện dần từng bước một.
"Thật sao?"
Một giọng nói thản nhiên truyền đến, giọng nặng nề mạnh mẽ, nhưng lại không mất đi vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người khác như tắm trong gió xuân.
Chỗ đường rẽ có một người đàn ông cao khoảng một mét tám, khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm mắt sáng xuất hiện ở trước mặt ba người.
Mái tóc dài hơi rối của anh ta được vuốt lên, làm nổi bật mấy phần ngỗ ngược.
Người đàn ông vừa xuất hiện đã lễ phép nói với Giang Uyển Quân: "Chào dì Giang, cháu là Trương Duy Tùng."
Giang Uyển Quân liếc nhìn Ngô Đình Khải một cái, tuy rằng khuôn mặt của Ngô Đình Khải cũng không kém.
Nhưng từ trên người Trương Duy Tùng, bà ấy thấy được một loại khí chất cao quý của con cháu nhà quyền thế được hun đúc trong thời gian dài, mà trên người Ngô Đình Khải lại chẳng có gì cả.
Giang Uyển Quân không biết rằng, trên người Ngô Đình Khải không có khí chất cao quý, chỉ có sát khí chọc thủng bầu trời và huyết khí ngút trời.
Nếu như anh không cố gắng đè nén, cái gọi là cậu chủ nhà giàu mà nhìn thấy dáng vẻ tỏa sát khí của anh, có khi còn sợ đái ra quần ấy chứ.
Một người đàn ông sợ đái ra quần, trên người sẽ chẳng còn khí chất gì nữa.
Ngô Đình Khải thản nhiên lắc đầu, trên người của người này cũng chỉ có một loại tự tin được giàu sang hun đúc ra mà thôi.
Loại tự tin này rất dễ dàng bị đánh tan!
"Tốt! Tốt! Tốt!" Giang Uyển Quân nói ba chữ tốt liên tục, rất hài lòng về khuôn mặt, khí chất, thần thái và bối cảnh của Trương Duy Tùng.
Trương Duy Tùng được khen ngợi lại không vui chút nào, chỉ mỉm cười cho có lệ.
Anh ta nhìn thấy biểu cảm lúc nãy của Ngô Đình Khải, khinh thường, hờ hững, thêm cả động tác lắc đầu, trong lòng Trương Duy Tùng dấy lên lửa giận cao ngút.
Một người quê mùa như anh, có gì để so sánh với tôi?
Một người quê mùa như anh, dựa vào đâu mà bình tĩnh hơn tôi?
Một người quê mùa như anh, dựa vào đâu mà khinh thường tôi?
Trước đây, người cùng lứa nào nhìn thấy tôi mà không phải khúm núm, tươi cười lấy lòng, dựa đâu mà anh là ngoại lệ?
Có điều Trương Duy Tùng cũng không lên tiếng, nuốt sự bực dọc này vào trong bụng.
Đợi đến lúc phun ra sẽ là ngọn lửa cắn nuốt người.
Trương Duy Tùng nhìn về phía Lý Như Ý, mắt sáng lên, trong lòng hết sức ngạc nhiên.
Không ngờ trên thế giới này thật sự có một cô gái đẹp như tranh vẽ, thật sự có một cô gái khiến người ta không muốn dời mắt như vậy.
Xem ra cái nhìn từ xa trước đây vẫn chưa hoàn toàn thưởng thức được vẻ đẹp tuyệt trần của cô gái này.
Trương Duy Tùng phát hiện người đẹp nhíu mày, trong lòng giận dữ, là ai làm?
Anh ta bỗng phản ứng được, là ánh mắt không hề che giấu chút nào của mình đã mạo phạm đến người đẹp.
Anh ta lập tức nói xin lỗi: "Đây chính là Như Ý phải không, không hổ là người đẹp nhất Thục Đô, quả đúng là tiên nữ hạ phàm."
Giang Uyển Quân thấy anh ta như vậy thì mừng rỡ trong lòng, cười nói: "Người trẻ tuổi mà, ai cũng có lòng thích cái đẹp, rất bình thường, sau này hai đứa có thể qua lại nhiều hơn!"
Lý Như Ý oán trách mà nhìn mẹ một cái, sau đó nói với Trương Duy Tùng bằng vẻ lạnh nhạt: "Cảm ơn đã khen!"
Nói xong, cô nắm tay Ngô Đình Khải đi về phía đại sảnh.
Ngô Đình Khải khinh thường mà nhìn Trương Duy Tùng một cái, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Lý Như Ý khiến người đẹp trong lòng hờn dỗi.
Nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, mặt Trương Duy Tùng lập tức trở nên xanh xám.
Anh ta chính là đứa con nổi bật trong dòng họ, có lúc nào từng phải chịu thiệt thòi ngầm như vậy?
Trước đây, những cô chủ nhà quyền thế, thiên kim tập đoàn kia, ai trông thấy anh ta mà không chủ động lao tới?
Hơn nữa, từ bao giờ anh ta đã lưu lạc tới mức phải chịu đựng cơn giận của một thằng quê mùa chứ?
Anh ta chưa từng nghĩ rằng ở trên tình trường, mình sẽ thua bởi một thằng nghèo khắp mọi mặt đều không bằng anh ta.
Loại cảm giác này tựa như đang há miệng chuẩn bị uống một chén rượu ngon, lại bị người ta đút ruồi đầy miệng, uất ức lại khó chịu.
Giang Uyển Quân thấy tình huống như vậy thì hơi khó xử, đành phải gượng cười nói: "Duy Tùng à, dì ủng hộ cháu!"
Nhìn bóng người đi xa, Trương Duy Tùng siết chặt nắm đấm.
Anh ta thề trong lòng: Sau hôm nay nhất định phải khiến Ngô Đình Khải chết oan chết uổng!
Còn Lý Như Ý, sau khi chơi chán sẽ đá!
Suy nghĩ một lát, Trương Duy Tùng nhấc chân đuổi theo, nhiệm vụ của anh ta bây giờ chính là đánh bại Ngô Đình Khải, thắng được trái tim người đẹp.
Còn kế hoạch sau đó sẽ thực hiện dần từng bước một.
Bình luận facebook