Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104-105
Chương 104: Hàn Thiên mạnh mẽ
Mọi người mở to mắt, Hàn Thiên này mạnh thật. Rõ là một cú đánh vào mặt, mà
anh có thể lật ngược tình thế, còn đánh cho con nhà người ta bay ra ngoài. Cú
đấm của anh ấy mạnh mẽ làm sao!
Tất cả vị khách đều sốc, sắc mặt của từng người nhà họ Trần đều trông rất khó
coi.
Trương Sinh Kiều không muốn làm Trần Dương quá xấu hổ, nên cũng không nói
gì.
"Con có tự tin không?" Khuôn mặt của Trần Dương khá tệ. Ông nhìn người đệ tử
thứ hai, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Đệ tử thứ hai cười trừ. Sức mạnh của đối phương hoàn toàn ngoài sức tưởng
tượng của anh. Anh ta không mạnh hơn Tam đệ tử là mấy, mà Tam đệ còn chưa
đấm nổi anh ta một cú. Làm sao anh ta có thể tự tin đánh bại đối phương được?
"Sư phụ, con sẽ cố hết sức." Đệ tử thứ hai đành nói.
Trần Dương gật đầu, sức mạnh của Hàn Thiên cũng vượt quá tưởng tượng của
ông, nhưng ông cũng đã có sẵn kế hoạch. Dù Trương Sinh Kiều mắng ông ấy
không giữ lời hứa, ông ấy cũng sẽ không bao giờ gả cháu gái của mình cho
Trương Đạo Nhân.
"Nhị Sư huynh, hạnh phúc của chị Nhiên giao cho anh đó, anh phải đánh bại tên
kiêu ngạo đó." Trần Tiểu Băng cổ vũ cho Nhị Sư huynh.
Đệ tử thứ hai Trần Dương mỉm cười trừ, anh chỉ đang suy nghĩ, làm thế nào để
thua trận này không nhục quá thôi.
Còn việc đánh bại đối phương? Anh không hề dám nghĩ về nó.
"Xin mời."
Đệ tử thứ hai của Trần Dương biết rằng Hàn Thiên rất kiêu ngạo và không muốn
nói nhiều nữa. Anh ta nắm chặt tay, rồi anh ra tay trước.
Bốp!
Là một cú đấm khác.
Đệ tử thứ hai của Trần Dương cũng ra tay trước, và kết thúc cũng giống như đệ
tử thứ ba. Hàn Thiên lại giành thế áp đảo, một đấm hất văng đối thủ ra xa.
Mắt mọi người lại mở to, Hàn Thiên này thật quá mạnh.
"Ông ơi, chúng ta liệu có thua không?" Trần Sơ Nhiên không còn tự tin. Cô đến
trước mặt Trần Dương, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Khuôn mặt của Trần Dương cũng rất khó coi, Hàn Thiên quá mạnh mẽ, ông cảm
thấy rằng dù mình đích thân ra tay , cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Nhìn vào Trương Sinh Kiều, ông có chút tức giận, Trương Sinh Kiều đến đây là
đã có chuẩn bị trước, rõ ràng là không cho ông một lối thoát.
"Sơ Nhiên yên tâm, ông sẽ không để con kết hôn với Trương Đạo Nhân đâu."
Trần Dương Lúc này, trên trán dã xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh.
Trần Sơ Nhiên gật đầu, lặng lẽ nhìn sang Lục Trần. Trước đây, Lục Trần nói rằng
các sư huynh của cô không phải là đối thủ của Hàn Thiên, lúc đầu, cô nghĩ Lục
Trần đang khoe khoang, nhưng bây giờ có vẻ như Lục Trần đúng là một cao thủ.
Phải rồi, anh ta nói rằng nếu mình không muốn cưới Trương Đạo Nhân, anh ta
sẽ giúp mình. Không lẽ anh ta có thể đánh bại Hàn Thiên sao?
Trần Sơ Nhiên lắc đầu, trông Lục Trần không có gì đặc biệt, càng không giống
một cao thủ.
"Đại sư huynh, trận chiến cuối cùng này nhờ vào anh rồi. Nếu anh cũng thua
luôn, thì những người khác khỏi phải tiếp tục nữa." Trần Sơ Nhiên nhìn đại đệ tử
của Trần Dương và cổ vũ.
Mặc dù hiện tại cô không có niềm tin vào Đại sư huynh mình, nhưng cô đã
không có lựa chọn nào khác.
"Em yên tâm, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ chiến đấu hết mình!" Đại đệ tử là
một thanh niên 27 tuổi tên là Ngô Trường Thanh, trông rất đẹp trai. Anh ấy đã
yêu Trần Sơ Nhiên từ lâu. Nếu anh thua, Trần Sơ Nhiên sẽ buộc phải cưới
Trương Đạo Nhân. Anh sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra. Mà nó còn là vì
anh mà ra.
"Hãy cẩn thận, không cố được thì đừng cố, đừng để hắn làm bị thương." Trần
Dương cũng rất thích đệ tử lớn của mình, nhắc nhở nói.
"Sư phụ yên tâm, con sẽ không để hắn ta thắng!" Ngô Trường Thanh nói chắc
chắn, rồi đi đến chỗ Hàn Thiên .
Mặc dù Ngô Trường Thanh đã nói như vậy, nhưng anh vẫn không có chút tự tin
nào. Dù gì hai sư đệ của anh đã bị Hàn Thiên đánh bay chỉ bằng một cú đấm.
"Con đi xuống và nghỉ ngơi đi." Trần Dương lắc đầu, không phải vì các môn đệ
của ông không cố gắng, mà vì đối thủ quá mạnh, thua rồi ông cũng không còn gì
để nói.
Nhìn thấy Hàn Thiên đánh bại ba đệ tử lớn của Trần Dương, Trương Sinh Kiều
và Trương Đạo Nhân đều mỉm cười. Đặc biệt là Trương Đạo Nhân, đôi mắt nhìn
Trần Sơ Nhiên lóe lên niềm tự hào. Hắn dường như đang mường tượng, cô là
vợ tương lai của hắn.
"Lão già Trần, hãy gọi những đệ tử lợi hại nhất của ông ra đi. Cứ đánh kiểu này,
đánh tới tối còn chưa đánh xong đấy." Trương Sinh Kiều nhìn Trần Dương, cười
theo kiểu ra vẻ ta đây.
Khuôn mặt của Trần Dương rất khó coi. Ngô Trường Thanh là đệ tử mạnh nhất
mà ông ta dạy. Anh ấy cũng bị đánh bại bởi Hàn Thiên, người nào còn có thể là
đối thủ của Hàn Thiên chứ.
"Lão già Trương, đừng vội đắc ý, lát nữa nhất định sẽ hất văng cái người mà ông
mời đến ra khỏi sân đấu!" Trần Dương khịt mũi, dù là trên ngôn ngữ, ông cũng
không thừa nhận mình đã thua cuộc.
"Ông nội, hay để anh ấy giúp đỡ nhé." Trần Sơ Nhiên nghiến răng và nhìn Lục
Trần.
Bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác, nếu cô không thể tìm được cao thủ
thực sự để đánh bại Hàn Thiên, cô sẽ buộc phải cưới Trương Đạo Nhân, cô nhất
định sẽ không cưới Trương Đạo Nhân. Nhớ lại những gì Lục Trần đã nói trước
đây, cô muốn thử.
"Ai?" Trần Dương hỏi.
"Anh, anh Lục." Trần Sơ Nhiên chỉ vào Lục Trần và nói.
"Cậu Lục? Cậu ấy, cậu ấy được sao?" Mặc dù Trần Dương biết thân phận của
Lục Trần, nhưng Lục Trần trông đâu có giống một võ sĩ.
"Anh ấy chỉ nói rằng nếu cháu không muốn cưới Trương Đạo Nhân, anh ấy có
thể giúp cháu, cháu nghĩ anh ấy cũng là một cao thủ, nếu không thì anh ấy sẽ
không nói đùa chuyện lớn như vậy." Trần Sơ Nhiên nói.
"Thế, được rồi, cháu đi xin cậu ấy thử xem." Trần Dương biết thân phận của Lục
Trần, và tất nhiên ông ta không mở lời đi mời Lục Trần chiến đấu cho ông ta
được.
Nhưng Trần Sơ Nhiên là một vai nhỏ, là cháu gái của ông ấy. Nếu cô ấy ra mặt,
Dù có bị Lục Trần từ chối, điều đó cũng không có gì đáng xấu hổ.
Trần Sơ Nhiên đến gặp Lục Trần, nhớ rằng cô đã xem thường Lục Trần trước
đó, cô đỏ mặt, muốn nhờ Lục Trần giúp đỡ, nhất thời cô cũng không thể mở lời
được.
Lục Trần biết mục đích của cô, nhưng Trần Sơ Nhiên không nhờ anh giúp đỡ,
anh cũng làm biếng chủ động mở lời.
"Sơ Nhiên, con có điều gì muốn nhờ cậu Lục à?" Trần Quang Hưng làm sao mà
không biết suy nghĩ của con gái mình, nên đã chủ động giúp cô ấy.
"Vâng, anh Lục, tôi muốn nhờ anh giúp chúng tôi đánh bại Hàn Thiên, anh nhất
định phải ra tay giúp tôi."
Trần Sơ Nhiên nhìn Lục Trần với vẻ ngại ngùng.
---------------------------------------------------------------------
Chương 105: Lục Trần ra tay
"Tôi có thể giúp cô, nhưng tôi sẽ được gì?" Lục Trần mỉm cười hỏi.
Trần Sơ Nhiên giật mình và hỏi: "Anh muốn gì? Tôi, mặc dù tôi là đại tiểu thư
nhà Trần, nhưng tôi không có tiền, không tin anh có thể hỏi bố tôi."
Tiền không hấp dẫn với Lục Trần chút nào. Có thể nói tiền chỉ là một con số
trong mắt anh.
Lý do tại sao anh nói điều này thực ra chỉ là để trêu chọc Trần Sơ Nhiên. Anh
chắc chắn không muốn Trần Sơ Nhiên làm bất cứ điều gì cho anh, anh là người
đã có gia đình, không có bất cứ hứng thú gì với Trần Sơ Nhiên .
Thật ra anh quyết định giúp đỡ nhà họ Trần là vì những lời nói của Trương Sinh
Kiều khiến anh có chút tức giận. Lão già đó, thậm chí còn hợp tác với Tả Gia và
Lưu Gia, định uy hiếp anh, buộc anh phải từ bỏ một phần lợi nhuận của mình,
nếu không sẽ gây rắc rối cho công nghệ Di Kỳ của anh, anh chỉ nhân cơ hội này
để dập tắt uy phong của lão già Trương này. Đồng thời, anh cũng muốn xem ba
gia tộc lớn kia sẽ uy hiếp anh như thế nào.
"Cậu Lục, cậu có chắc là cậu có thể đánh bại Hàn Thiên không?" Trần Quang
Hưng hỏi, nhìn chằm chằm vào Lục Trần.
Lúc này, Trần Dương cũng đến. Mặc dù ông không tin rằng Lục Trần cũng là một
võ sĩ, nhưng không còn cách nào khác. Ba môn đệ mạnh nhất của ông đã bị Hàn
Thiên hạ gục, nếu các đệ tử khác có lên thì cũng trở thành trò đùa thôi. Vì vậy,
nếu Lục Trần thực sự sẵn sàng thử, thì coi như là còn nước còn tát.
"Không phải hắn ta hạ gục những người đồ đệ của ông chỉ bằng một cú đấm
sao? tôi cũng chỉ cần một cú đấm để đánh bại hắn ta." Lục Trần mỉm cười nhẹ,
với sự tự tin tuyệt đối trong mắt anh ta.
Trần Quang Hưng ban đầu có một chút kỳ vọng, nhưng khi nghe Lục Trần nói
những lời kiêu ngạo như vậy, ông đột nhiên không còn tự tin. Hàn Thiên mạnh
mẽ đến mức mọi người đều nhìn thấy nó, và các đệ tử của ông đã được cha
mình dạy dỗ hơn mười năm bị đánh bay hơn hai mét. Mọi người có thể thấy Hàn
Thiên là một bậc thầy tuyệt đối về võ thuật. Người tầm thường làm sao có thể là
đối thủ của hắn chứ? Đừng nói một cú đấm, dù là đỡ được vài chiêu của hắn,
Trần Quang Hưng cũng cho rằng Lục Trần đã chiến thắng rồi.
Trần Dương lắc đầu khi nghe những lời ngạo mạn như vậy từ Lục Trần. Vì ông
không tin điều đó, Hàn Thiên mạnh đến mức phi thường, làm sao có thể giải
quyết hắn bằng một cú đấm chứ?
"Lục... Cậu em à, lúc nãy cậu cũng thấy sức mạnh của Hàn Thiên rồi. Ba đệ tử
của tôi đều là cao thủ, nhưng trước mặt hắn ta, họ thậm chí không thể đấm một
cú nào. Cậu khoe khoang trước mặt tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì." Trần Dương
nói, ông biết rằng đám người Trương Sinh Kiều không biết thân phận của Lục
Trần, nên cũng không muốn tiết lộ thân phận của Lục Trần .
"Tất cả đều là cao thủ?" Lục Trần mỉm cười và nói: "Ông Trần, không phải là tôi
không nể mặt ông. thật sự mà nói, ba đệ tử của ông thực sự không khác gì là
phế nhân trước mặt tôi.
"Cậu ..." Trần Dương không nói nên lời và rất không vui.
Ngô Trường Thanh và những người khác đều là những đệ tử mà ông đã dạy
trong hơn mười năm , trong mắt Lục Trần họ lại chỉ là phế nhân. Dù ông là người
có giáo dục, thì ông cũng hơi tức giận.
"Ông Trần, đừng kiích động, đợi lát nữa tôi ra tay, ông sẽ biết tôi có phải là khoe
khoang hay không." Lục Trần mỉm cười.
"Được rồi, lúc nãy cậu nói rằng cậu muốn có thưởng, vậy nếu cậu giành chiến
thắng, cậu muốn gì?" Trần Dương nghĩ cũng đúng, bây giờ kích động cũng vô
ích, biết đâu Lục Trần thực sự là một cao thủ.
"Không phải Trương Sinh Kiều hứa sẽ cho ông mảnh đất ở Lục Đảo sao, tôi sẽ
lấy mảnh đất của ông ta." Lục Trần nói.
"Được, nếu cậu giành được chiến thắng, thì mảnh đất ở Lục Đảo thuộc về cậu."
Trần Dương gật đầu không do dự.
"Ông Trần à, ông chơi trò gì vậy, chỉ ba đệ tử này thôi sao? Hãy gọi những cao
thủ mà ông đã dạy ra đây đi, không thì ông thua cuộc đó." - Lúc này, Trương
Sinh Kiều hối thúc ầm ĩ ở phía bên kia.
"Ông gấp gáp gì chứ, tí nữa sẽ cho ông xem thế nào là cao thủ thực sự." Trần
Dương giận dữ nói.
"Có vẻ như Trương Sinh Kiều không thể chờ đợi thêm nữa, vậy tôi ra tay đây."
Lục Trần vặn cổ, chậm rãi đi về phía Hàn Thiên đang ngạo nghệ nhìn trời trên
sân đấu.
"Người anh em, cậu đừng có sơ ý đó, hắn ta thực sự rất mạnh." Trần Dương
nhắc nhở.
"Tôi nói một cú đấm, thì là một cú đấm, ông Trần hãy yên tâm." Lục Trần cười
nhẹ, bước qua mà không ngoảnh lại.
"Ông ơi, anh ấy huênh hoang thế này, sao tự dưng con lại thấy mất hết lòng tin
rồi?" Trần Sơ Nhiên nói với tâm trạng hơi phức tạp. Một mặt, cô hy vọng Lục
Trần thực sự đánh bay Hàn Thiên bằng một cú đấm. Mặt khác, Lục Trần thật là
quá điên rồ, cô lại muốn Lục Trần thua Hàn Thiên .
Phụ nữ, thật là phức tạp.
Trần Dương thở dài, ông không biết sự tự tin của Lục Trần từ đâu mà có. Dù sao
thì ông cũng không tin rằng Lục Trần có thể đánh bại Hàn Thiên. Đừng nói một
cú đấm, Lục Trần có thể đánh được vài chiêu với Hàn Thiên, ông cũng nghĩ Lục
Trần thực sự rất mạnh lắm rồi.
"Sơ Nhiên, bất kể anh ta thắng hay thua, dù ông nội có mất mặt, ông cũng tuyệt
đối không bao giờ để con gả cho nhà họ Trương đó đâu." Trần Dương nói chắc
chắn.
Mặc dù sĩ diện của ông rất quan trọng, nhưng có là gì so với hạnh phúc của
cháu gái ông?
Khuôn mặt của Trần Sơ Nhiên có chút thay đổi. Nếu hôm nay ông của cô ấy thất
hứa, chắc chắn ông sẽ bị Trương Sinh Kiều chế giễu, và trước rất nhiều khách
hôm nay, điều đó vô cùng xấu hổ. Khoảnh khắc này, cô thực sự hy vọng rằng
Lục Trần có thể đánh bại Hàn Thiên .
"Chị Nhiên, anh ấy thực sự có thể đánh bại Hàn Thiên không, sao em cứ thấy
như kiểu anh ta đang chém gió ý?" Trần Tiểu Băng nhìn theo bóng lưng của Lục
Trần, nói.
Mặc dù bị khuất phục bởi Lục Trần , cô vẫn không tin rằng Lục Trần sẽ là đối thủ
của Hàn Thiên. Vốn dĩ sức mạnh của Hàn Thiên thực sự rất đáng sợ.
"Cái tên này lại là một võ sĩ?" Tả Thanh Thành cau mày. Hắn ta không biết rằng
Lục Trần vốn là người luyện võ. Mặc dù võ thuật hiện đại không có tác dụng gì
ngoài tự vệ và rèn luyện thể chất, nhưng nếu thực sự là một cao thủ, sẽ được
hầu hết mọi người tôn trọng. Mãi đến bây giờ hắn mới hiểu tại sao nhà họ Trần
lại tôn trọng Lục Trần đến vậy.
Bởi vì ông Trần thích luyện tập võ thuật, ông thậm chí còn mở một phòng võ
thuật. Lục Trần tình cờ có cùng chí hướng với ông.
Nghĩ như vậy, sự tôn kính của Tả Thanh Thành dành cho Lục Trần ngay lập tức
biến mất.
"Tả Thiếu gia, mặc dù anh chàng này có võ thuật tốt, nhưng chắc chắn không
phải là đối thủ của Hàn Thiên, không tin anh cứ chờ mà xem. Tôi cá rằng anh ta
cũng giống như ba đệ tử của Lão già Trần. bị cú đấm Hàn Thiên đánh bay ra
ngoài." Vương Tinh tự tin nói.
Mấy tên vệ sĩ của hắn vốn không phải là đối thủ của Ngô Trường Thanh, mà Ngô
Trường Thanh còn bị Hàn Thiên đánh bay ra ngoài. Dù Lục Trần đã đánh bại vệ
sĩ của hắn trước đó, hắn cũng không tin rằng Lục Trần sẽ đánh bại Hàn Thiên .
Bởi vì hắn ta đã nhìn thấy sự phi thường của Hàn Thiên, sức mạnh đó không
phải người bình thường nào cũng có.
"Hóa ra đây là lý do tại sao ông nội và cha tôi tôn trọng anh." Trần Chí Long ở
bên cạnh nheo mắt, cuối cùng nhận ra rằng Lục Trần thực sự không phải là một
nhân vật lớn gì cả, mà chỉ là một người học võ thuật. Có cùng chí hướng với ông
nội, mới khiến ông tôn trọng anh ấy.
"Nếu anh đã là một võ sĩ, tôi hy vọng anh không làm tôi thất vọng." Trần Chí
Long lẩm bẩm trong lòng. Nếu Lục Trần bị Hàn Thiên đánh bại, thì đã hắn quá
thất vọng. Hắn sẽ thấy hối hận về lời xin lỗi trước đó với Lục Trần.
"Tôi nghe nói anh sẽ đánh tôi bằng một cú đấm?"
Lục Trần vừa đi đến Hàn Thiên, Hàn Thiên nhìn Lục Trần với đôi mắt lạnh lùng,
anh là lần đầu tiên nhìn thấy một người kiêu ngạo như Lục Trần .
Lục Trần nhướng mày, không nói gì, Hàn Thiên tiếp tục nói: "Từ ngày hành
nghề đến giờ, những người coi thường tôi đều bị què quặt hoặc trở thành người
thực vật, hôm nay anh cũng sẽ trở thành một người thực vật thôi."
Hắn ta nói mà không cho bất cứ cơ hội nào cho Lục Trần cả. Nắm tay của hắn ta
giơ lên, chân sau bị đá trên mặt đất. Nắm đấm giống như gió, một cú đấm
hướng về Lục Trần.
---------------------------------------------------------------------
Mọi người mở to mắt, Hàn Thiên này mạnh thật. Rõ là một cú đánh vào mặt, mà
anh có thể lật ngược tình thế, còn đánh cho con nhà người ta bay ra ngoài. Cú
đấm của anh ấy mạnh mẽ làm sao!
Tất cả vị khách đều sốc, sắc mặt của từng người nhà họ Trần đều trông rất khó
coi.
Trương Sinh Kiều không muốn làm Trần Dương quá xấu hổ, nên cũng không nói
gì.
"Con có tự tin không?" Khuôn mặt của Trần Dương khá tệ. Ông nhìn người đệ tử
thứ hai, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Đệ tử thứ hai cười trừ. Sức mạnh của đối phương hoàn toàn ngoài sức tưởng
tượng của anh. Anh ta không mạnh hơn Tam đệ tử là mấy, mà Tam đệ còn chưa
đấm nổi anh ta một cú. Làm sao anh ta có thể tự tin đánh bại đối phương được?
"Sư phụ, con sẽ cố hết sức." Đệ tử thứ hai đành nói.
Trần Dương gật đầu, sức mạnh của Hàn Thiên cũng vượt quá tưởng tượng của
ông, nhưng ông cũng đã có sẵn kế hoạch. Dù Trương Sinh Kiều mắng ông ấy
không giữ lời hứa, ông ấy cũng sẽ không bao giờ gả cháu gái của mình cho
Trương Đạo Nhân.
"Nhị Sư huynh, hạnh phúc của chị Nhiên giao cho anh đó, anh phải đánh bại tên
kiêu ngạo đó." Trần Tiểu Băng cổ vũ cho Nhị Sư huynh.
Đệ tử thứ hai Trần Dương mỉm cười trừ, anh chỉ đang suy nghĩ, làm thế nào để
thua trận này không nhục quá thôi.
Còn việc đánh bại đối phương? Anh không hề dám nghĩ về nó.
"Xin mời."
Đệ tử thứ hai của Trần Dương biết rằng Hàn Thiên rất kiêu ngạo và không muốn
nói nhiều nữa. Anh ta nắm chặt tay, rồi anh ra tay trước.
Bốp!
Là một cú đấm khác.
Đệ tử thứ hai của Trần Dương cũng ra tay trước, và kết thúc cũng giống như đệ
tử thứ ba. Hàn Thiên lại giành thế áp đảo, một đấm hất văng đối thủ ra xa.
Mắt mọi người lại mở to, Hàn Thiên này thật quá mạnh.
"Ông ơi, chúng ta liệu có thua không?" Trần Sơ Nhiên không còn tự tin. Cô đến
trước mặt Trần Dương, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Khuôn mặt của Trần Dương cũng rất khó coi, Hàn Thiên quá mạnh mẽ, ông cảm
thấy rằng dù mình đích thân ra tay , cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Nhìn vào Trương Sinh Kiều, ông có chút tức giận, Trương Sinh Kiều đến đây là
đã có chuẩn bị trước, rõ ràng là không cho ông một lối thoát.
"Sơ Nhiên yên tâm, ông sẽ không để con kết hôn với Trương Đạo Nhân đâu."
Trần Dương Lúc này, trên trán dã xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh.
Trần Sơ Nhiên gật đầu, lặng lẽ nhìn sang Lục Trần. Trước đây, Lục Trần nói rằng
các sư huynh của cô không phải là đối thủ của Hàn Thiên, lúc đầu, cô nghĩ Lục
Trần đang khoe khoang, nhưng bây giờ có vẻ như Lục Trần đúng là một cao thủ.
Phải rồi, anh ta nói rằng nếu mình không muốn cưới Trương Đạo Nhân, anh ta
sẽ giúp mình. Không lẽ anh ta có thể đánh bại Hàn Thiên sao?
Trần Sơ Nhiên lắc đầu, trông Lục Trần không có gì đặc biệt, càng không giống
một cao thủ.
"Đại sư huynh, trận chiến cuối cùng này nhờ vào anh rồi. Nếu anh cũng thua
luôn, thì những người khác khỏi phải tiếp tục nữa." Trần Sơ Nhiên nhìn đại đệ tử
của Trần Dương và cổ vũ.
Mặc dù hiện tại cô không có niềm tin vào Đại sư huynh mình, nhưng cô đã
không có lựa chọn nào khác.
"Em yên tâm, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ chiến đấu hết mình!" Đại đệ tử là
một thanh niên 27 tuổi tên là Ngô Trường Thanh, trông rất đẹp trai. Anh ấy đã
yêu Trần Sơ Nhiên từ lâu. Nếu anh thua, Trần Sơ Nhiên sẽ buộc phải cưới
Trương Đạo Nhân. Anh sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra. Mà nó còn là vì
anh mà ra.
"Hãy cẩn thận, không cố được thì đừng cố, đừng để hắn làm bị thương." Trần
Dương cũng rất thích đệ tử lớn của mình, nhắc nhở nói.
"Sư phụ yên tâm, con sẽ không để hắn ta thắng!" Ngô Trường Thanh nói chắc
chắn, rồi đi đến chỗ Hàn Thiên .
Mặc dù Ngô Trường Thanh đã nói như vậy, nhưng anh vẫn không có chút tự tin
nào. Dù gì hai sư đệ của anh đã bị Hàn Thiên đánh bay chỉ bằng một cú đấm.
"Con đi xuống và nghỉ ngơi đi." Trần Dương lắc đầu, không phải vì các môn đệ
của ông không cố gắng, mà vì đối thủ quá mạnh, thua rồi ông cũng không còn gì
để nói.
Nhìn thấy Hàn Thiên đánh bại ba đệ tử lớn của Trần Dương, Trương Sinh Kiều
và Trương Đạo Nhân đều mỉm cười. Đặc biệt là Trương Đạo Nhân, đôi mắt nhìn
Trần Sơ Nhiên lóe lên niềm tự hào. Hắn dường như đang mường tượng, cô là
vợ tương lai của hắn.
"Lão già Trần, hãy gọi những đệ tử lợi hại nhất của ông ra đi. Cứ đánh kiểu này,
đánh tới tối còn chưa đánh xong đấy." Trương Sinh Kiều nhìn Trần Dương, cười
theo kiểu ra vẻ ta đây.
Khuôn mặt của Trần Dương rất khó coi. Ngô Trường Thanh là đệ tử mạnh nhất
mà ông ta dạy. Anh ấy cũng bị đánh bại bởi Hàn Thiên, người nào còn có thể là
đối thủ của Hàn Thiên chứ.
"Lão già Trương, đừng vội đắc ý, lát nữa nhất định sẽ hất văng cái người mà ông
mời đến ra khỏi sân đấu!" Trần Dương khịt mũi, dù là trên ngôn ngữ, ông cũng
không thừa nhận mình đã thua cuộc.
"Ông nội, hay để anh ấy giúp đỡ nhé." Trần Sơ Nhiên nghiến răng và nhìn Lục
Trần.
Bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác, nếu cô không thể tìm được cao thủ
thực sự để đánh bại Hàn Thiên, cô sẽ buộc phải cưới Trương Đạo Nhân, cô nhất
định sẽ không cưới Trương Đạo Nhân. Nhớ lại những gì Lục Trần đã nói trước
đây, cô muốn thử.
"Ai?" Trần Dương hỏi.
"Anh, anh Lục." Trần Sơ Nhiên chỉ vào Lục Trần và nói.
"Cậu Lục? Cậu ấy, cậu ấy được sao?" Mặc dù Trần Dương biết thân phận của
Lục Trần, nhưng Lục Trần trông đâu có giống một võ sĩ.
"Anh ấy chỉ nói rằng nếu cháu không muốn cưới Trương Đạo Nhân, anh ấy có
thể giúp cháu, cháu nghĩ anh ấy cũng là một cao thủ, nếu không thì anh ấy sẽ
không nói đùa chuyện lớn như vậy." Trần Sơ Nhiên nói.
"Thế, được rồi, cháu đi xin cậu ấy thử xem." Trần Dương biết thân phận của Lục
Trần, và tất nhiên ông ta không mở lời đi mời Lục Trần chiến đấu cho ông ta
được.
Nhưng Trần Sơ Nhiên là một vai nhỏ, là cháu gái của ông ấy. Nếu cô ấy ra mặt,
Dù có bị Lục Trần từ chối, điều đó cũng không có gì đáng xấu hổ.
Trần Sơ Nhiên đến gặp Lục Trần, nhớ rằng cô đã xem thường Lục Trần trước
đó, cô đỏ mặt, muốn nhờ Lục Trần giúp đỡ, nhất thời cô cũng không thể mở lời
được.
Lục Trần biết mục đích của cô, nhưng Trần Sơ Nhiên không nhờ anh giúp đỡ,
anh cũng làm biếng chủ động mở lời.
"Sơ Nhiên, con có điều gì muốn nhờ cậu Lục à?" Trần Quang Hưng làm sao mà
không biết suy nghĩ của con gái mình, nên đã chủ động giúp cô ấy.
"Vâng, anh Lục, tôi muốn nhờ anh giúp chúng tôi đánh bại Hàn Thiên, anh nhất
định phải ra tay giúp tôi."
Trần Sơ Nhiên nhìn Lục Trần với vẻ ngại ngùng.
---------------------------------------------------------------------
Chương 105: Lục Trần ra tay
"Tôi có thể giúp cô, nhưng tôi sẽ được gì?" Lục Trần mỉm cười hỏi.
Trần Sơ Nhiên giật mình và hỏi: "Anh muốn gì? Tôi, mặc dù tôi là đại tiểu thư
nhà Trần, nhưng tôi không có tiền, không tin anh có thể hỏi bố tôi."
Tiền không hấp dẫn với Lục Trần chút nào. Có thể nói tiền chỉ là một con số
trong mắt anh.
Lý do tại sao anh nói điều này thực ra chỉ là để trêu chọc Trần Sơ Nhiên. Anh
chắc chắn không muốn Trần Sơ Nhiên làm bất cứ điều gì cho anh, anh là người
đã có gia đình, không có bất cứ hứng thú gì với Trần Sơ Nhiên .
Thật ra anh quyết định giúp đỡ nhà họ Trần là vì những lời nói của Trương Sinh
Kiều khiến anh có chút tức giận. Lão già đó, thậm chí còn hợp tác với Tả Gia và
Lưu Gia, định uy hiếp anh, buộc anh phải từ bỏ một phần lợi nhuận của mình,
nếu không sẽ gây rắc rối cho công nghệ Di Kỳ của anh, anh chỉ nhân cơ hội này
để dập tắt uy phong của lão già Trương này. Đồng thời, anh cũng muốn xem ba
gia tộc lớn kia sẽ uy hiếp anh như thế nào.
"Cậu Lục, cậu có chắc là cậu có thể đánh bại Hàn Thiên không?" Trần Quang
Hưng hỏi, nhìn chằm chằm vào Lục Trần.
Lúc này, Trần Dương cũng đến. Mặc dù ông không tin rằng Lục Trần cũng là một
võ sĩ, nhưng không còn cách nào khác. Ba môn đệ mạnh nhất của ông đã bị Hàn
Thiên hạ gục, nếu các đệ tử khác có lên thì cũng trở thành trò đùa thôi. Vì vậy,
nếu Lục Trần thực sự sẵn sàng thử, thì coi như là còn nước còn tát.
"Không phải hắn ta hạ gục những người đồ đệ của ông chỉ bằng một cú đấm
sao? tôi cũng chỉ cần một cú đấm để đánh bại hắn ta." Lục Trần mỉm cười nhẹ,
với sự tự tin tuyệt đối trong mắt anh ta.
Trần Quang Hưng ban đầu có một chút kỳ vọng, nhưng khi nghe Lục Trần nói
những lời kiêu ngạo như vậy, ông đột nhiên không còn tự tin. Hàn Thiên mạnh
mẽ đến mức mọi người đều nhìn thấy nó, và các đệ tử của ông đã được cha
mình dạy dỗ hơn mười năm bị đánh bay hơn hai mét. Mọi người có thể thấy Hàn
Thiên là một bậc thầy tuyệt đối về võ thuật. Người tầm thường làm sao có thể là
đối thủ của hắn chứ? Đừng nói một cú đấm, dù là đỡ được vài chiêu của hắn,
Trần Quang Hưng cũng cho rằng Lục Trần đã chiến thắng rồi.
Trần Dương lắc đầu khi nghe những lời ngạo mạn như vậy từ Lục Trần. Vì ông
không tin điều đó, Hàn Thiên mạnh đến mức phi thường, làm sao có thể giải
quyết hắn bằng một cú đấm chứ?
"Lục... Cậu em à, lúc nãy cậu cũng thấy sức mạnh của Hàn Thiên rồi. Ba đệ tử
của tôi đều là cao thủ, nhưng trước mặt hắn ta, họ thậm chí không thể đấm một
cú nào. Cậu khoe khoang trước mặt tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì." Trần Dương
nói, ông biết rằng đám người Trương Sinh Kiều không biết thân phận của Lục
Trần, nên cũng không muốn tiết lộ thân phận của Lục Trần .
"Tất cả đều là cao thủ?" Lục Trần mỉm cười và nói: "Ông Trần, không phải là tôi
không nể mặt ông. thật sự mà nói, ba đệ tử của ông thực sự không khác gì là
phế nhân trước mặt tôi.
"Cậu ..." Trần Dương không nói nên lời và rất không vui.
Ngô Trường Thanh và những người khác đều là những đệ tử mà ông đã dạy
trong hơn mười năm , trong mắt Lục Trần họ lại chỉ là phế nhân. Dù ông là người
có giáo dục, thì ông cũng hơi tức giận.
"Ông Trần, đừng kiích động, đợi lát nữa tôi ra tay, ông sẽ biết tôi có phải là khoe
khoang hay không." Lục Trần mỉm cười.
"Được rồi, lúc nãy cậu nói rằng cậu muốn có thưởng, vậy nếu cậu giành chiến
thắng, cậu muốn gì?" Trần Dương nghĩ cũng đúng, bây giờ kích động cũng vô
ích, biết đâu Lục Trần thực sự là một cao thủ.
"Không phải Trương Sinh Kiều hứa sẽ cho ông mảnh đất ở Lục Đảo sao, tôi sẽ
lấy mảnh đất của ông ta." Lục Trần nói.
"Được, nếu cậu giành được chiến thắng, thì mảnh đất ở Lục Đảo thuộc về cậu."
Trần Dương gật đầu không do dự.
"Ông Trần à, ông chơi trò gì vậy, chỉ ba đệ tử này thôi sao? Hãy gọi những cao
thủ mà ông đã dạy ra đây đi, không thì ông thua cuộc đó." - Lúc này, Trương
Sinh Kiều hối thúc ầm ĩ ở phía bên kia.
"Ông gấp gáp gì chứ, tí nữa sẽ cho ông xem thế nào là cao thủ thực sự." Trần
Dương giận dữ nói.
"Có vẻ như Trương Sinh Kiều không thể chờ đợi thêm nữa, vậy tôi ra tay đây."
Lục Trần vặn cổ, chậm rãi đi về phía Hàn Thiên đang ngạo nghệ nhìn trời trên
sân đấu.
"Người anh em, cậu đừng có sơ ý đó, hắn ta thực sự rất mạnh." Trần Dương
nhắc nhở.
"Tôi nói một cú đấm, thì là một cú đấm, ông Trần hãy yên tâm." Lục Trần cười
nhẹ, bước qua mà không ngoảnh lại.
"Ông ơi, anh ấy huênh hoang thế này, sao tự dưng con lại thấy mất hết lòng tin
rồi?" Trần Sơ Nhiên nói với tâm trạng hơi phức tạp. Một mặt, cô hy vọng Lục
Trần thực sự đánh bay Hàn Thiên bằng một cú đấm. Mặt khác, Lục Trần thật là
quá điên rồ, cô lại muốn Lục Trần thua Hàn Thiên .
Phụ nữ, thật là phức tạp.
Trần Dương thở dài, ông không biết sự tự tin của Lục Trần từ đâu mà có. Dù sao
thì ông cũng không tin rằng Lục Trần có thể đánh bại Hàn Thiên. Đừng nói một
cú đấm, Lục Trần có thể đánh được vài chiêu với Hàn Thiên, ông cũng nghĩ Lục
Trần thực sự rất mạnh lắm rồi.
"Sơ Nhiên, bất kể anh ta thắng hay thua, dù ông nội có mất mặt, ông cũng tuyệt
đối không bao giờ để con gả cho nhà họ Trương đó đâu." Trần Dương nói chắc
chắn.
Mặc dù sĩ diện của ông rất quan trọng, nhưng có là gì so với hạnh phúc của
cháu gái ông?
Khuôn mặt của Trần Sơ Nhiên có chút thay đổi. Nếu hôm nay ông của cô ấy thất
hứa, chắc chắn ông sẽ bị Trương Sinh Kiều chế giễu, và trước rất nhiều khách
hôm nay, điều đó vô cùng xấu hổ. Khoảnh khắc này, cô thực sự hy vọng rằng
Lục Trần có thể đánh bại Hàn Thiên .
"Chị Nhiên, anh ấy thực sự có thể đánh bại Hàn Thiên không, sao em cứ thấy
như kiểu anh ta đang chém gió ý?" Trần Tiểu Băng nhìn theo bóng lưng của Lục
Trần, nói.
Mặc dù bị khuất phục bởi Lục Trần , cô vẫn không tin rằng Lục Trần sẽ là đối thủ
của Hàn Thiên. Vốn dĩ sức mạnh của Hàn Thiên thực sự rất đáng sợ.
"Cái tên này lại là một võ sĩ?" Tả Thanh Thành cau mày. Hắn ta không biết rằng
Lục Trần vốn là người luyện võ. Mặc dù võ thuật hiện đại không có tác dụng gì
ngoài tự vệ và rèn luyện thể chất, nhưng nếu thực sự là một cao thủ, sẽ được
hầu hết mọi người tôn trọng. Mãi đến bây giờ hắn mới hiểu tại sao nhà họ Trần
lại tôn trọng Lục Trần đến vậy.
Bởi vì ông Trần thích luyện tập võ thuật, ông thậm chí còn mở một phòng võ
thuật. Lục Trần tình cờ có cùng chí hướng với ông.
Nghĩ như vậy, sự tôn kính của Tả Thanh Thành dành cho Lục Trần ngay lập tức
biến mất.
"Tả Thiếu gia, mặc dù anh chàng này có võ thuật tốt, nhưng chắc chắn không
phải là đối thủ của Hàn Thiên, không tin anh cứ chờ mà xem. Tôi cá rằng anh ta
cũng giống như ba đệ tử của Lão già Trần. bị cú đấm Hàn Thiên đánh bay ra
ngoài." Vương Tinh tự tin nói.
Mấy tên vệ sĩ của hắn vốn không phải là đối thủ của Ngô Trường Thanh, mà Ngô
Trường Thanh còn bị Hàn Thiên đánh bay ra ngoài. Dù Lục Trần đã đánh bại vệ
sĩ của hắn trước đó, hắn cũng không tin rằng Lục Trần sẽ đánh bại Hàn Thiên .
Bởi vì hắn ta đã nhìn thấy sự phi thường của Hàn Thiên, sức mạnh đó không
phải người bình thường nào cũng có.
"Hóa ra đây là lý do tại sao ông nội và cha tôi tôn trọng anh." Trần Chí Long ở
bên cạnh nheo mắt, cuối cùng nhận ra rằng Lục Trần thực sự không phải là một
nhân vật lớn gì cả, mà chỉ là một người học võ thuật. Có cùng chí hướng với ông
nội, mới khiến ông tôn trọng anh ấy.
"Nếu anh đã là một võ sĩ, tôi hy vọng anh không làm tôi thất vọng." Trần Chí
Long lẩm bẩm trong lòng. Nếu Lục Trần bị Hàn Thiên đánh bại, thì đã hắn quá
thất vọng. Hắn sẽ thấy hối hận về lời xin lỗi trước đó với Lục Trần.
"Tôi nghe nói anh sẽ đánh tôi bằng một cú đấm?"
Lục Trần vừa đi đến Hàn Thiên, Hàn Thiên nhìn Lục Trần với đôi mắt lạnh lùng,
anh là lần đầu tiên nhìn thấy một người kiêu ngạo như Lục Trần .
Lục Trần nhướng mày, không nói gì, Hàn Thiên tiếp tục nói: "Từ ngày hành
nghề đến giờ, những người coi thường tôi đều bị què quặt hoặc trở thành người
thực vật, hôm nay anh cũng sẽ trở thành một người thực vật thôi."
Hắn ta nói mà không cho bất cứ cơ hội nào cho Lục Trần cả. Nắm tay của hắn ta
giơ lên, chân sau bị đá trên mặt đất. Nắm đấm giống như gió, một cú đấm
hướng về Lục Trần.
---------------------------------------------------------------------
Last edited:
Bình luận facebook