Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142: Động Đất
Lục Trần vừa nghe Hứa Tả Quân nói lập tức biết tại sao ông ta phải cẩn
thận từng li từng tí như thế.
Bởi vì ông ta sợ Lục Trần không hài lòng, vạch trần sự việc đến chỗ Tạ Vĩ
Hào, lúc đó, Hứa Tả Quân hoàn toàn rơi vào thế bị động, rất nhiều chuyện sẽ
vượt khỏi tầm kiểm soát của ông ta.
Lục Trần rất coi trọng quan hệ với Hứa Tả Quân, đương nhiên không thể
để ông ta khó xử.
Nói thật, nếu như lúc trước anh biết đám người Hứa Tả Quân có khả
năng cũng cấu kết với bãi tắm Ánh Trăng, anh chắc chắn sẽ không lấy danh
nghĩa quyên tiền để Hứa Tả Quân đối phó bãi tắm Ánh Trăng.
Sở dĩ anh làm như vậy, một là không biết các ông lớn cấu kết với bãi tắm
Ánh Trăng, hai là, cũng chỉ là muốn cho Trương Đạo Nhân một bài học nhớ
đời.
Không phải Trương Đạo Nhân muốn phá siêu thị sao, lần này anh không
muốn chờ người khác ra tay trước nữa, anh báo cho Trương Đạo Nhân,
muốn đối nghịch với anh, phải suy nghĩ sức mình đến đâu trước.
Ở Du Châu, tuy Lục Trần anh chỉ mới là một thế lực mới, nhưng anh
không sợ thực lực của tứ đại gia tộc.
"Cục trưởng Hứa, tôi chỉ muốn cho Trương Đạo Nhân một bài học, hôm
nay cảm ơn ông, cũng cảm ơn các nhân viên cảnh sát đã vất vả." Lục Trần
biết Hứa Tả Quân muốn anh tỏ thái độ, anh tin Hứa Tả Quân chắc chắn có
thể hiểu ý anh.
Quả nhiên, nghe thấy Lục Trần nói lời này, trong những lời kế tiếp của
Hứa Tả Quân đều tràn ngập cảm giác bày mưu nghĩ kế, hai người tùy tiện trò
chuyện thêm đôi câu thì dập máy.
Mặc dù có vài chuyện Lục Trần rất không thích, nhưng anh sẽ không đi
quá giới hạn, ít nhất vào lúc anh chưa có năng lực chi phối mọi thứ, anh
không thể đi quá giới hạn.
Có người sẽ nghĩ Lục Trần thông đồng làm bậy, nhưng anh chỉ là thương
nhân, phải có chừng mực của thương nhân.
Cái anh không nên nhúng tay thì không thể nhúng tay.
Đón Kỳ Kỳ, Lục Trần như bình thường mua thức ăn về nhà nấu cơm, sau
khi Lâm Di Quân tan việc cũng đúng giờ về nhà, chỉ là lúc Lục Trần gọi cô ăn
cơm, cô lại không ăn, thậm chí không trả lời Lục Trần một tiếng.
Nội tâm Lục Trần cũng hơi do dự, thấy Lâm Di Quân hôm nay còn tức
giận, anh đang suy nghĩ có nên nói chân tướng cho cô biết hay không.
Thấy Lâm Di Quân tự nấu cơm ăn, Lục Trần hiểu tâm trạng của cô, đi vào
phòng bếp vừa mới chuẩn bị nói cho cô biết chân tướng thì thấy Lâm Di Quân
quay người nhìn anh.
Trên mặt Lâm Di Quân không có bất kỳ cảm xúc nào, cũng không có tức
giận như lúc nhận điện thoại của mẹ cô ở công ty, cô chỉ bình tĩnh mở miệng:
"Có phải phần lớn đàn ông, có tiền, đều không thoát được một lời nguyền?"
"Lời nguyền gì?" Lục Trần hỏi theo bản năng.
"Được rồi, vậy em hỏi anh, ngoài giấu em thân phận công tử nhà giàu,
anh còn giấu em chuyện gì không?" Lâm Di Quân tập trung nhìn Lục Trần,
không buông tha bất kỳ biến hóa nhỏ nào trong mắt Lục Trần.
"Ngoại trừ thân phận của anh, anh không giấu em chuyện gì cả. Thật ra
lúc trước anh định nói cho em biết anh là con nhà giàu, chỉ là lúc ấy em nói
anh bị thần kinh, không tin anh, anh mới không nói tiếp, một thời gian sau
không muốn nói cho em biết là bởi vì anh có nỗi khổ tâm không thể nói cho
em, hoặc là nói, bây giờ còn chưa phải lúc." Lục Trần không chút nghĩ ngợi
liền nói.
"Hừ, vậy chuyện thân phận em không trách anh, là trách chính em lúc
trước không tin anh, thế nhưng anh xác định thật sự không giấu em chuyện gì
khác nữa chứ?" Lâm Di Quân hừ lạnh nói.
"Ngoại trừ thân phận của anh, anh thật sự không có chuyện gì giấu em.
Em đã đoán được chuyện anh là ông chủ kỹ thuật Di Kỳ, chắc chắn biết
chuyện em được thăng chức ở công ty đều là ý của anh, hai hợp đồng dự án
lớn của em đều là anh âm thầm giúp em, anh thật sự không còn chuyện gì
khác gạt em nữa." Lục Trần nói một cách chắc chắn.
Lâm Di Quân không nói, yên lặng quay người xào rau.
Chỉ là trong mắt cô lại lộ ra nét bi ai lẫn đau lòng.
Nếu như chỉ có mẹ cô nói Lục Trần lêu lổng ở bãi tắm Ánh Trăng, cô còn
có lý do nghi ngờ, dù sao mẹ cô vẫn luôn không coi trọng Lục Trần, vẫn luôn
muốn cô ly hôn với Lục Trần rồi gả vào nhà giàu.
Nhưng cô hỏi Lâm Di Giai, Lâm Di Giai cũng khẳng định nói tận mắt thấy
Lục Trần tới bãi tắm Ánh Trăng, cô muốn thuyết phục mình cũng không thuyết
phục nổi.
"Được rồi, em còn nghi ngờ gì nữa, em hỏi đi, bất kể là vấn đề gì hoặc là
việc riêng tư của anh, anh đều nói hết cho em." Thấy trong chớp mắt Lâm Di
Quân quay người, khóe mắt ứa nước mắt đau khổ, Lục Trần hơi đau lòng nói.
"Anh đi ra ngoài đi, em không có gì để hỏi, cũng không có gì muốn hỏi."
Lâm Di Quân khẽ nói, trong nội tâm cô rất thất vọng, vô cùng thất vọng, nếu
như Lục Trần chủ động nói cho cô biết, chủ động xin cô tha thứ, có lẽ cô sẽ
tha thứ cho Lục Trần lần này, nhưng biểu hiện của Lục Trần khiến cô cực kỳ
thất vọng.
Lâm Di Quân hít sâu một hơi, nhịn xuống không để mình bật khóc.
Cô không muốn khóc trước mặt Lục Trần, cho dù muốn khóc, cô cũng chỉ
muốn yên lặng khóc một mình một lát.
Lục Trần yên lặng nhìn bóng lưng Lâm Di Quân, anh vươn tay, muốn kéo
Lâm Di Quân vào lòng, nhưng nghĩ đến lời nói lạnh lùng của Lâm Di Quân,
cuối cùng anh vẫn rút tay lại.
Ngoại trừ thân phận của anh, anh thật sự không nghĩ ra anh còn chỗ nào
che giấu Lâm Di Quân, trừ thân phận của anh, anh thật sự không có gạt Lâm
Di Quân đi làm bất kỳ chuyện gì có thể gây tổn thương đến tình cảm của họ.
"Vậy lúc nào em muốn hỏi thì hỏi nhé." Đối với việc Lâm Di Quân không
tin tưởng, nội tâm Lục Trần cũng hơi đau đớn, do dự, quay người rời phòng
bếp.
Đến đêm, Lâm Di Quân lần nữa chia phòng ngủ với Lục Trần, đối với sự
im lặng của Lâm Di Quân, Lục Trần đau khổ cả đêm.
Ngày hôm sau, Lục Trần đưa Kỳ Kỳ đi nhà trẻ.
Vừa tới nửa đường, đột nhiên, một tiếng còi báo động vang khắp thành
phố.
"20 giây sau có động đất mạnh trên thành phố, trong 20 giây đếm ngược
mong mọi người nhanh chóng tìm được nơi an toàn, 18, 17..."
Còi báo động gần như đồng thời vang lên khắp nơi trong thành phố, qua
một hai giây phản ứng, mọi người lập tức biết còn có hơn 20 giây nữa sẽ có
động đất, trong nháy mắt, toàn bộ thành phố tràn ngập tiếng kêu gào cùng với
tiếng hốt hoảng lo sợ.
Theo còi báo động không ngừng vang lên, toàn bộ thành thị đều tràn
ngập khủng hoảng.
Lúc này xe Lục Trần đang ở trước một nhà dân, khu dân cư chắc chắn
phòng động đất rất kém, nhưng còi báo động đã khiến giao thông quốc lộ tắc
nghẽn, anh không nói hai lời, đành phải ôm Kỳ Kỳ xuống xe, chạy xa khu đó
hết sức có thể.
"5, 4, 3, 2, 1 ầm ~~~~~~ "
Báo động ồn ào đếm đến một giây cuối cùng, toàn bộ thành phố trong
mắt mọi người đều đang rung chuyển dữ dội, có vài khu dân cư cũ kỹ có hiện
tượng sụp đổ.
Trước thảm họa thiên nhiên, mọi người đều bình đẳng.
Dù Lục Trần có hơi căng thẳng, nhưng biểu hiện của anh vẫn khá bình
tĩnh.
Về phần Kỳ Kỳ, tuy không biết xảy ra chuyện gì, vẫn sợ hãi dựa vào lòng
Lục Trần.
"Có ai tốt bụng cứu con tôi với, nó đang ở tầng năm, xin mọi người đấy,
xin mọi người cứu con tôi với!" Một phụ nữ chân hơi khập khiễng nhìn toà nhà
đang sụp xuống, khàn cả cổ cầu xin mọi người chung quanh
------------------------
thận từng li từng tí như thế.
Bởi vì ông ta sợ Lục Trần không hài lòng, vạch trần sự việc đến chỗ Tạ Vĩ
Hào, lúc đó, Hứa Tả Quân hoàn toàn rơi vào thế bị động, rất nhiều chuyện sẽ
vượt khỏi tầm kiểm soát của ông ta.
Lục Trần rất coi trọng quan hệ với Hứa Tả Quân, đương nhiên không thể
để ông ta khó xử.
Nói thật, nếu như lúc trước anh biết đám người Hứa Tả Quân có khả
năng cũng cấu kết với bãi tắm Ánh Trăng, anh chắc chắn sẽ không lấy danh
nghĩa quyên tiền để Hứa Tả Quân đối phó bãi tắm Ánh Trăng.
Sở dĩ anh làm như vậy, một là không biết các ông lớn cấu kết với bãi tắm
Ánh Trăng, hai là, cũng chỉ là muốn cho Trương Đạo Nhân một bài học nhớ
đời.
Không phải Trương Đạo Nhân muốn phá siêu thị sao, lần này anh không
muốn chờ người khác ra tay trước nữa, anh báo cho Trương Đạo Nhân,
muốn đối nghịch với anh, phải suy nghĩ sức mình đến đâu trước.
Ở Du Châu, tuy Lục Trần anh chỉ mới là một thế lực mới, nhưng anh
không sợ thực lực của tứ đại gia tộc.
"Cục trưởng Hứa, tôi chỉ muốn cho Trương Đạo Nhân một bài học, hôm
nay cảm ơn ông, cũng cảm ơn các nhân viên cảnh sát đã vất vả." Lục Trần
biết Hứa Tả Quân muốn anh tỏ thái độ, anh tin Hứa Tả Quân chắc chắn có
thể hiểu ý anh.
Quả nhiên, nghe thấy Lục Trần nói lời này, trong những lời kế tiếp của
Hứa Tả Quân đều tràn ngập cảm giác bày mưu nghĩ kế, hai người tùy tiện trò
chuyện thêm đôi câu thì dập máy.
Mặc dù có vài chuyện Lục Trần rất không thích, nhưng anh sẽ không đi
quá giới hạn, ít nhất vào lúc anh chưa có năng lực chi phối mọi thứ, anh
không thể đi quá giới hạn.
Có người sẽ nghĩ Lục Trần thông đồng làm bậy, nhưng anh chỉ là thương
nhân, phải có chừng mực của thương nhân.
Cái anh không nên nhúng tay thì không thể nhúng tay.
Đón Kỳ Kỳ, Lục Trần như bình thường mua thức ăn về nhà nấu cơm, sau
khi Lâm Di Quân tan việc cũng đúng giờ về nhà, chỉ là lúc Lục Trần gọi cô ăn
cơm, cô lại không ăn, thậm chí không trả lời Lục Trần một tiếng.
Nội tâm Lục Trần cũng hơi do dự, thấy Lâm Di Quân hôm nay còn tức
giận, anh đang suy nghĩ có nên nói chân tướng cho cô biết hay không.
Thấy Lâm Di Quân tự nấu cơm ăn, Lục Trần hiểu tâm trạng của cô, đi vào
phòng bếp vừa mới chuẩn bị nói cho cô biết chân tướng thì thấy Lâm Di Quân
quay người nhìn anh.
Trên mặt Lâm Di Quân không có bất kỳ cảm xúc nào, cũng không có tức
giận như lúc nhận điện thoại của mẹ cô ở công ty, cô chỉ bình tĩnh mở miệng:
"Có phải phần lớn đàn ông, có tiền, đều không thoát được một lời nguyền?"
"Lời nguyền gì?" Lục Trần hỏi theo bản năng.
"Được rồi, vậy em hỏi anh, ngoài giấu em thân phận công tử nhà giàu,
anh còn giấu em chuyện gì không?" Lâm Di Quân tập trung nhìn Lục Trần,
không buông tha bất kỳ biến hóa nhỏ nào trong mắt Lục Trần.
"Ngoại trừ thân phận của anh, anh không giấu em chuyện gì cả. Thật ra
lúc trước anh định nói cho em biết anh là con nhà giàu, chỉ là lúc ấy em nói
anh bị thần kinh, không tin anh, anh mới không nói tiếp, một thời gian sau
không muốn nói cho em biết là bởi vì anh có nỗi khổ tâm không thể nói cho
em, hoặc là nói, bây giờ còn chưa phải lúc." Lục Trần không chút nghĩ ngợi
liền nói.
"Hừ, vậy chuyện thân phận em không trách anh, là trách chính em lúc
trước không tin anh, thế nhưng anh xác định thật sự không giấu em chuyện gì
khác nữa chứ?" Lâm Di Quân hừ lạnh nói.
"Ngoại trừ thân phận của anh, anh thật sự không có chuyện gì giấu em.
Em đã đoán được chuyện anh là ông chủ kỹ thuật Di Kỳ, chắc chắn biết
chuyện em được thăng chức ở công ty đều là ý của anh, hai hợp đồng dự án
lớn của em đều là anh âm thầm giúp em, anh thật sự không còn chuyện gì
khác gạt em nữa." Lục Trần nói một cách chắc chắn.
Lâm Di Quân không nói, yên lặng quay người xào rau.
Chỉ là trong mắt cô lại lộ ra nét bi ai lẫn đau lòng.
Nếu như chỉ có mẹ cô nói Lục Trần lêu lổng ở bãi tắm Ánh Trăng, cô còn
có lý do nghi ngờ, dù sao mẹ cô vẫn luôn không coi trọng Lục Trần, vẫn luôn
muốn cô ly hôn với Lục Trần rồi gả vào nhà giàu.
Nhưng cô hỏi Lâm Di Giai, Lâm Di Giai cũng khẳng định nói tận mắt thấy
Lục Trần tới bãi tắm Ánh Trăng, cô muốn thuyết phục mình cũng không thuyết
phục nổi.
"Được rồi, em còn nghi ngờ gì nữa, em hỏi đi, bất kể là vấn đề gì hoặc là
việc riêng tư của anh, anh đều nói hết cho em." Thấy trong chớp mắt Lâm Di
Quân quay người, khóe mắt ứa nước mắt đau khổ, Lục Trần hơi đau lòng nói.
"Anh đi ra ngoài đi, em không có gì để hỏi, cũng không có gì muốn hỏi."
Lâm Di Quân khẽ nói, trong nội tâm cô rất thất vọng, vô cùng thất vọng, nếu
như Lục Trần chủ động nói cho cô biết, chủ động xin cô tha thứ, có lẽ cô sẽ
tha thứ cho Lục Trần lần này, nhưng biểu hiện của Lục Trần khiến cô cực kỳ
thất vọng.
Lâm Di Quân hít sâu một hơi, nhịn xuống không để mình bật khóc.
Cô không muốn khóc trước mặt Lục Trần, cho dù muốn khóc, cô cũng chỉ
muốn yên lặng khóc một mình một lát.
Lục Trần yên lặng nhìn bóng lưng Lâm Di Quân, anh vươn tay, muốn kéo
Lâm Di Quân vào lòng, nhưng nghĩ đến lời nói lạnh lùng của Lâm Di Quân,
cuối cùng anh vẫn rút tay lại.
Ngoại trừ thân phận của anh, anh thật sự không nghĩ ra anh còn chỗ nào
che giấu Lâm Di Quân, trừ thân phận của anh, anh thật sự không có gạt Lâm
Di Quân đi làm bất kỳ chuyện gì có thể gây tổn thương đến tình cảm của họ.
"Vậy lúc nào em muốn hỏi thì hỏi nhé." Đối với việc Lâm Di Quân không
tin tưởng, nội tâm Lục Trần cũng hơi đau đớn, do dự, quay người rời phòng
bếp.
Đến đêm, Lâm Di Quân lần nữa chia phòng ngủ với Lục Trần, đối với sự
im lặng của Lâm Di Quân, Lục Trần đau khổ cả đêm.
Ngày hôm sau, Lục Trần đưa Kỳ Kỳ đi nhà trẻ.
Vừa tới nửa đường, đột nhiên, một tiếng còi báo động vang khắp thành
phố.
"20 giây sau có động đất mạnh trên thành phố, trong 20 giây đếm ngược
mong mọi người nhanh chóng tìm được nơi an toàn, 18, 17..."
Còi báo động gần như đồng thời vang lên khắp nơi trong thành phố, qua
một hai giây phản ứng, mọi người lập tức biết còn có hơn 20 giây nữa sẽ có
động đất, trong nháy mắt, toàn bộ thành phố tràn ngập tiếng kêu gào cùng với
tiếng hốt hoảng lo sợ.
Theo còi báo động không ngừng vang lên, toàn bộ thành thị đều tràn
ngập khủng hoảng.
Lúc này xe Lục Trần đang ở trước một nhà dân, khu dân cư chắc chắn
phòng động đất rất kém, nhưng còi báo động đã khiến giao thông quốc lộ tắc
nghẽn, anh không nói hai lời, đành phải ôm Kỳ Kỳ xuống xe, chạy xa khu đó
hết sức có thể.
"5, 4, 3, 2, 1 ầm ~~~~~~ "
Báo động ồn ào đếm đến một giây cuối cùng, toàn bộ thành phố trong
mắt mọi người đều đang rung chuyển dữ dội, có vài khu dân cư cũ kỹ có hiện
tượng sụp đổ.
Trước thảm họa thiên nhiên, mọi người đều bình đẳng.
Dù Lục Trần có hơi căng thẳng, nhưng biểu hiện của anh vẫn khá bình
tĩnh.
Về phần Kỳ Kỳ, tuy không biết xảy ra chuyện gì, vẫn sợ hãi dựa vào lòng
Lục Trần.
"Có ai tốt bụng cứu con tôi với, nó đang ở tầng năm, xin mọi người đấy,
xin mọi người cứu con tôi với!" Một phụ nữ chân hơi khập khiễng nhìn toà nhà
đang sụp xuống, khàn cả cổ cầu xin mọi người chung quanh
------------------------
Bình luận facebook