Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168: Đông Phương Long
Thấy Tạ Vĩ Hào đi tới chỗ Lục Trần, ngoại trừ Trần Sơ Nhiên trên bàn này,
tất cả mấy người khác đều ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt nhìn Lục Trần cũng thay đổi.
“Cậu em Lục, tôi không nhiều lời, hôm nay ông anh tôi nhất định phải kính
cậu ba ly.” Tạ Vĩ Hào nói xong thì nâng chén lên với Lục Trần.
Lục Trần chẳng những giúp ông ta kéo tứ đại gia tộc xuống nước, tất cả
đều quyên góp một trăm hai mươi triệu, mấy công ty của anh còn quyên hơn
ba trăm hai mươi triệu, khiến cho lần quyên góp tiền lần này của Du Châu trở
thành hạng nhất cả nước.
Trước khi tới bữa tiệc tối hôm nay, ông ta còn nhận được điện thoại của
ông lớn ở thủ đô, khen ông ta một hồi lâu.
Lục Trần giúp ông ta đạt được chiến tích như thế, đương nhiên ông ta
phải đích thân cảm ơn Lục Trần.
Cho nên ông ta cũng không mời Lục Trần tới bàn ông ta.
Bởi vì trên bàn chỗ ông ta ngồi, chủ nhân của tứ đại gia tộc đều ở đó, Lục
Trần vừa đến, với lòng oán hận của mấy người đó, không chuốc say Lục Trần
mới là lạ.
Cậu em Lục? Kính ba ly?
Trương Đạo Trung mở to hai mắt nhìn, trong lòng giống như gặp ma.
Vừa rồi hắn ta mới mỉa mai Lục Trần, hạng người thế nào mới có tư cách
để Lục Trần mời rượu, bây giờ Tạ Vĩ Hào lại đích thân đi tới nói muốn kính
Lục Trần ba ly, đây không phải là vạ miệng sao?
Hơn nữa, hắn ta còn muốn Lục Trần gọi hắn ta một tiếng anh hai, lúc
trước khí thế ra oai phủ đầu với Lục Trần, không ngờ người ta lại là anh em
với Tạ Vĩ Hào.
“Tạ, Tạ Vĩ Hào, hai người nói chuyện trước, bên kia tôi còn có bạn, xin
phép đi trước.” Trương Đạo Trung nào còn có mặt mũi ở lại, bỏ trốn mất
dạng.
Trần Sơ Nhiên nhìn dáng vẻ chật vật bỏ trốn của Trương Đạo Trung, tủm
tỉm cười.
Lúc trước Trương Đạo Trung giả vờ chèn ép ở trước mặt Lục Trần, cô ấy
đã biết chắc chắn Đạo Trung sẽ bị nghiệp quật.
Chỉ là không ngờ nghiệp lại quật nhanh như thế, Tạ Vĩ Hào còn đích thân
tới đây giúp anh vả vào mặt hắn.
Anh chàng này, càng ngày càng khiến người khác không thể nhìn thấu
được.
Lam Linh và Lệ Khuynh Thành cũng không dám tin nhìn Lục Trần, vậy mà
Tạ Vĩ Hào lại đích thân tới đây mời anh rượu, việc này làm cho hai cô gái xinh
đẹp đều bịt miệng kinh ngạc, sợ bản thân mình không cẩn thận hô lên thành
tiếng.
“Được, vậy tôi sẽ uống với Tạ Vĩ Hào mấy ly.” Lục Trần cười cười, nâng ly
lên cụng ly với Tạ Vĩ Hào.
Có người khác ở đây, Tạ Vĩ Hào và Lục Trần không nói đến chuyện gì
quan trọng, sau khi hai người uống hết ba ly, Tạ Vĩ Hào lại đi chỗ khác.
Cho đến khi Tạ Vĩ Hào rời đi, đám người Lệ Khuynh Thành mới thở phào
một hơi.
Đó chính là Tạ Vĩ Hào, cho dù tập đoàn Khuynh Thành nhà cô ta có thể
đứng trong top 10 ở Du Châu, nhưng vẫn không có tư cách ngồi cùng bàn
uống rượu với Tạ Vĩ Hào.
“Người này thật sự chỉ là ông chủ của một siêu thị?” Lệ Khuynh Thành
nhìn Lục Trần, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, cô ta không tin Lục Trần
chỉ là ông chủ của một siêu thị nhỏ.
Toàn bộ quá trình Lâm Di Quân không nói gì, nhưng bữa tiệc tối hôm nay,
làm cô được mở rộng tầm mắt, cũng khiến cô biết được chỗ lợi hại của Lục
Trần.
Lục Trần ngày hôm nay, và Lục Trần cô quen biết, hoàn toàn là hai người
khác nhau.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Di Quân cảm thấy Lục Trần càng thêm xa
lạ.
Chủ yếu là cô cảm thấy ngay cả nụ cười trên mặt Lục Trần cũng đều là
giả dối.
Cho nên cô nhìn chiếc xe Trần Sơ Nhiên tặng Lục Trần, không nói gì,
cũng không hỏi gì.
Lục Trần thở dài trong lòng, cảm nhận được sự hờ hững trong ánh mắt
Lâm Di Quân, trong lòng anh đau xót vô cùng.
“Di Quân, anh cảm thấy chúng ta cần nói chuyện.” Lục Trần nói.
“Ngủ đi, chuyện gì ngày mai rồi nói.” Lâm Di Quân cứng rắn nói, rồi đi vào
một phòng ngủ khác.
Lục Trần nhìn cửa phòng ngây người một hồi lâu, cuối cùng cũng quay về
phòng ngủ.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Kỳ Kỳ không đi học, Lục Trần lười nhác ngủ bù,
vừa mới tỉnh lại, thì nhận được tin nhắn Lâm Di Quân gửi tới.
“Mấy ngày này em đưa Kỳ Kỳ về nhà mẹ, anh đừng tới tìm em.”
Nhìn tin nhắn, trong lòng Lục Trần rất hụt hẫng.
Anh lấy ra một điếu thuốc châm lên, buồn rầu hút thuốc.
Anh tự hỏi bản thân mình không làm sai, ngay từ đầu anh cũng nói với
Lâm Di Quân chuyện anh là con nhà giàu, là Lâm Di Quân không tin mà.
Sau đó không muốn nói với cô thân phận, chỉ là không muốn kéo cô vào
bên trong vòng xoáy thân thế của anh mà thôi.
Nếu anh có tự tin đối kháng với mẹ cả của anh, thì anh cẩn thận như thế
làm gì?
Anh giữ bí mật thân phận của anh với Lâm Di Quân làm gì?
Nhưng Lâm Di Quân lại không hiểu anh, khiến trong lòng anh cũng có
chút bực bội.
Kết hôn mấy năm, lần đầu tiên trong lòng Lục Trần cảm thấy mỏi mệt với
hôn nhân.
“Tách ra một khoảng thời gian cũng tốt.” Lục Trần dập tắt tàn thuốc, từ
trên giường bò xuống.
Đêm nay anh còn có chuyện quan trọng phải làm, chắc chắn sẽ không để
bản thân nặng nề chuyện tình cảm.
……
Sân bay Du Châu.
Trương Sinh Kiều đích thân đưa mấy người cháu tới sân bay đón người.
Người bọn họ muốn đón, đúng là Hàn Thiên và sư huynh Đông Phương
Long của anh ta.
“Ông nội, Đông Phương Long thật sự có thể đánh bại Lục Trần sao?”
Trương Đạo Nhân hỏi.
“Ừm, Đông Phương Long đã đến gần với thực lực của thế ngoại cao
nhân, được chân truyền của sư phụ hắn là Lăng Đạo Tử, chắc chắn không
phải loại trình độ gà mờ như Hàn Thiên có thể so sánh.” Trương Sinh Kiều
chắc chắn nói.
“Vậy là tốt rồi, đêm nay cháu muốn thằng khốn Lục Trần kia sống không
bằng chết!” Trương Đạo Nhân gật đầu nói.
Trong mắt Trương Đạo Trung hiện lên một tia cười nhạo, hắn ta tin cho dù
Lục Trần thất bại, nhà họ Trương bọn họ cũng không dám làm gì Lục Trần.
Tối hôm qua hắn ta đã được tận mắt chứng kiến, Tạ Vĩ Hào cũng xưng
anh em với Lục Trần, chủ động tìm anh kính rượu, đúng kiểu anh em thân
thiết.
Nhà họ Trương bọn họ dám trắng trợn táo bạo động tới Lục Trần sao?
“Lục Trần cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, kẻ địch chân chính nhà
của chúng ta chỉ có ông chủ kỹ thuật Di Kỳ.” Trương Sinh Kiều nheo mắt nói.
Lần này Hàn Thiên mời đại sư huynh của anh ta rời núi đối phó với Lục
Trần, Trương Sinh Kiều đã nghĩ kỹ rồi, chờ Đông Phương Long đánh bại Lục
Trần, sau khi báo thù cho sư đệ Hàn Thiên của hắn ta xong, ông ta sẽ mời
Đông Phương Long ra mặt đối phó với ông chủ của Kỹ thuật Di Kỳ..
Ông ta không tin, Đông Phương Long chạy đến hạ chiến thư với ông chủ
Kỹ thuật Di Kỳ, Kỹ thuật Di Kỳ còn dám làm lơ bọn họ.
Nếu Kỹ thuật Di Kỳ báo cảnh sát vậy thì càng tốt, đắc tội với cao nhân bên
ngoài này, ông ta tin chắc sau này Kỹ thuật Di Kỳ đừng nghĩ tới cuộc sống yên
bình.
“Đúng vậy, Kỹ thuật Di Kỳ kia thật sự quá ngông cuồng, nếu Đông
Phương Long có thể dạy dỗ bọn họ một lần, vậy thì càng tốt.” Trương Đạo
Trung nói.
Đối với những kiến nghị này, Trương Đạo Trung cũng gật đầu đồng ý.
“Ông nội, bọn họ tới rồi.” Trương Đạo Nhân đột nhiên chỉ vào đám người
đang đi ra ở phía trước nói.
Ở công ra của sân bay, Hàn Thiên cùng một người trung niên đi về hướng
bọn họ.
Người trung niên đó mặc một bộ quần áo đạo sĩ, trên đầu cắt mép tóc,
trên cằm để ba tấc ria mép, nghiễm nhiên là cách ăn mặc của đạo sĩ.
Hắn ta đúng là sư huynh của Hàn Thiên, Đông Phương Long, được gọi là
đạo nhân Đông Phương.
Có thể là có minh tinh sắp tới Du Châu, lúc này bên ngoài sân bay cũng
có một đám phóng viên vây quanh, những phóng viên đó thấy cách ăn mặc
của Đông Phương Long quái dị, đều nhao nhao xông lên chụp ảnh, đây cũng
có thể viết thành một bài báo đấy, đối với bọn họ, tuyệt đối là thu hoạch bất
ngờ.
“Xin hỏi sư phụ, anh là đạo sĩ sao? Hay đang đóng phim.” Đột nhiên có
một nữ phóng viên không nhịn được tiến lên hỏi.
“Cút.” Đông Phương Long hừ lạnh một tiếng, một bàn tay đánh bay nữ
phóng viên kia ra ngoài.
------------------------------
tất cả mấy người khác đều ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt nhìn Lục Trần cũng thay đổi.
“Cậu em Lục, tôi không nhiều lời, hôm nay ông anh tôi nhất định phải kính
cậu ba ly.” Tạ Vĩ Hào nói xong thì nâng chén lên với Lục Trần.
Lục Trần chẳng những giúp ông ta kéo tứ đại gia tộc xuống nước, tất cả
đều quyên góp một trăm hai mươi triệu, mấy công ty của anh còn quyên hơn
ba trăm hai mươi triệu, khiến cho lần quyên góp tiền lần này của Du Châu trở
thành hạng nhất cả nước.
Trước khi tới bữa tiệc tối hôm nay, ông ta còn nhận được điện thoại của
ông lớn ở thủ đô, khen ông ta một hồi lâu.
Lục Trần giúp ông ta đạt được chiến tích như thế, đương nhiên ông ta
phải đích thân cảm ơn Lục Trần.
Cho nên ông ta cũng không mời Lục Trần tới bàn ông ta.
Bởi vì trên bàn chỗ ông ta ngồi, chủ nhân của tứ đại gia tộc đều ở đó, Lục
Trần vừa đến, với lòng oán hận của mấy người đó, không chuốc say Lục Trần
mới là lạ.
Cậu em Lục? Kính ba ly?
Trương Đạo Trung mở to hai mắt nhìn, trong lòng giống như gặp ma.
Vừa rồi hắn ta mới mỉa mai Lục Trần, hạng người thế nào mới có tư cách
để Lục Trần mời rượu, bây giờ Tạ Vĩ Hào lại đích thân đi tới nói muốn kính
Lục Trần ba ly, đây không phải là vạ miệng sao?
Hơn nữa, hắn ta còn muốn Lục Trần gọi hắn ta một tiếng anh hai, lúc
trước khí thế ra oai phủ đầu với Lục Trần, không ngờ người ta lại là anh em
với Tạ Vĩ Hào.
“Tạ, Tạ Vĩ Hào, hai người nói chuyện trước, bên kia tôi còn có bạn, xin
phép đi trước.” Trương Đạo Trung nào còn có mặt mũi ở lại, bỏ trốn mất
dạng.
Trần Sơ Nhiên nhìn dáng vẻ chật vật bỏ trốn của Trương Đạo Trung, tủm
tỉm cười.
Lúc trước Trương Đạo Trung giả vờ chèn ép ở trước mặt Lục Trần, cô ấy
đã biết chắc chắn Đạo Trung sẽ bị nghiệp quật.
Chỉ là không ngờ nghiệp lại quật nhanh như thế, Tạ Vĩ Hào còn đích thân
tới đây giúp anh vả vào mặt hắn.
Anh chàng này, càng ngày càng khiến người khác không thể nhìn thấu
được.
Lam Linh và Lệ Khuynh Thành cũng không dám tin nhìn Lục Trần, vậy mà
Tạ Vĩ Hào lại đích thân tới đây mời anh rượu, việc này làm cho hai cô gái xinh
đẹp đều bịt miệng kinh ngạc, sợ bản thân mình không cẩn thận hô lên thành
tiếng.
“Được, vậy tôi sẽ uống với Tạ Vĩ Hào mấy ly.” Lục Trần cười cười, nâng ly
lên cụng ly với Tạ Vĩ Hào.
Có người khác ở đây, Tạ Vĩ Hào và Lục Trần không nói đến chuyện gì
quan trọng, sau khi hai người uống hết ba ly, Tạ Vĩ Hào lại đi chỗ khác.
Cho đến khi Tạ Vĩ Hào rời đi, đám người Lệ Khuynh Thành mới thở phào
một hơi.
Đó chính là Tạ Vĩ Hào, cho dù tập đoàn Khuynh Thành nhà cô ta có thể
đứng trong top 10 ở Du Châu, nhưng vẫn không có tư cách ngồi cùng bàn
uống rượu với Tạ Vĩ Hào.
“Người này thật sự chỉ là ông chủ của một siêu thị?” Lệ Khuynh Thành
nhìn Lục Trần, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, cô ta không tin Lục Trần
chỉ là ông chủ của một siêu thị nhỏ.
Toàn bộ quá trình Lâm Di Quân không nói gì, nhưng bữa tiệc tối hôm nay,
làm cô được mở rộng tầm mắt, cũng khiến cô biết được chỗ lợi hại của Lục
Trần.
Lục Trần ngày hôm nay, và Lục Trần cô quen biết, hoàn toàn là hai người
khác nhau.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Di Quân cảm thấy Lục Trần càng thêm xa
lạ.
Chủ yếu là cô cảm thấy ngay cả nụ cười trên mặt Lục Trần cũng đều là
giả dối.
Cho nên cô nhìn chiếc xe Trần Sơ Nhiên tặng Lục Trần, không nói gì,
cũng không hỏi gì.
Lục Trần thở dài trong lòng, cảm nhận được sự hờ hững trong ánh mắt
Lâm Di Quân, trong lòng anh đau xót vô cùng.
“Di Quân, anh cảm thấy chúng ta cần nói chuyện.” Lục Trần nói.
“Ngủ đi, chuyện gì ngày mai rồi nói.” Lâm Di Quân cứng rắn nói, rồi đi vào
một phòng ngủ khác.
Lục Trần nhìn cửa phòng ngây người một hồi lâu, cuối cùng cũng quay về
phòng ngủ.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Kỳ Kỳ không đi học, Lục Trần lười nhác ngủ bù,
vừa mới tỉnh lại, thì nhận được tin nhắn Lâm Di Quân gửi tới.
“Mấy ngày này em đưa Kỳ Kỳ về nhà mẹ, anh đừng tới tìm em.”
Nhìn tin nhắn, trong lòng Lục Trần rất hụt hẫng.
Anh lấy ra một điếu thuốc châm lên, buồn rầu hút thuốc.
Anh tự hỏi bản thân mình không làm sai, ngay từ đầu anh cũng nói với
Lâm Di Quân chuyện anh là con nhà giàu, là Lâm Di Quân không tin mà.
Sau đó không muốn nói với cô thân phận, chỉ là không muốn kéo cô vào
bên trong vòng xoáy thân thế của anh mà thôi.
Nếu anh có tự tin đối kháng với mẹ cả của anh, thì anh cẩn thận như thế
làm gì?
Anh giữ bí mật thân phận của anh với Lâm Di Quân làm gì?
Nhưng Lâm Di Quân lại không hiểu anh, khiến trong lòng anh cũng có
chút bực bội.
Kết hôn mấy năm, lần đầu tiên trong lòng Lục Trần cảm thấy mỏi mệt với
hôn nhân.
“Tách ra một khoảng thời gian cũng tốt.” Lục Trần dập tắt tàn thuốc, từ
trên giường bò xuống.
Đêm nay anh còn có chuyện quan trọng phải làm, chắc chắn sẽ không để
bản thân nặng nề chuyện tình cảm.
……
Sân bay Du Châu.
Trương Sinh Kiều đích thân đưa mấy người cháu tới sân bay đón người.
Người bọn họ muốn đón, đúng là Hàn Thiên và sư huynh Đông Phương
Long của anh ta.
“Ông nội, Đông Phương Long thật sự có thể đánh bại Lục Trần sao?”
Trương Đạo Nhân hỏi.
“Ừm, Đông Phương Long đã đến gần với thực lực của thế ngoại cao
nhân, được chân truyền của sư phụ hắn là Lăng Đạo Tử, chắc chắn không
phải loại trình độ gà mờ như Hàn Thiên có thể so sánh.” Trương Sinh Kiều
chắc chắn nói.
“Vậy là tốt rồi, đêm nay cháu muốn thằng khốn Lục Trần kia sống không
bằng chết!” Trương Đạo Nhân gật đầu nói.
Trong mắt Trương Đạo Trung hiện lên một tia cười nhạo, hắn ta tin cho dù
Lục Trần thất bại, nhà họ Trương bọn họ cũng không dám làm gì Lục Trần.
Tối hôm qua hắn ta đã được tận mắt chứng kiến, Tạ Vĩ Hào cũng xưng
anh em với Lục Trần, chủ động tìm anh kính rượu, đúng kiểu anh em thân
thiết.
Nhà họ Trương bọn họ dám trắng trợn táo bạo động tới Lục Trần sao?
“Lục Trần cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, kẻ địch chân chính nhà
của chúng ta chỉ có ông chủ kỹ thuật Di Kỳ.” Trương Sinh Kiều nheo mắt nói.
Lần này Hàn Thiên mời đại sư huynh của anh ta rời núi đối phó với Lục
Trần, Trương Sinh Kiều đã nghĩ kỹ rồi, chờ Đông Phương Long đánh bại Lục
Trần, sau khi báo thù cho sư đệ Hàn Thiên của hắn ta xong, ông ta sẽ mời
Đông Phương Long ra mặt đối phó với ông chủ của Kỹ thuật Di Kỳ..
Ông ta không tin, Đông Phương Long chạy đến hạ chiến thư với ông chủ
Kỹ thuật Di Kỳ, Kỹ thuật Di Kỳ còn dám làm lơ bọn họ.
Nếu Kỹ thuật Di Kỳ báo cảnh sát vậy thì càng tốt, đắc tội với cao nhân bên
ngoài này, ông ta tin chắc sau này Kỹ thuật Di Kỳ đừng nghĩ tới cuộc sống yên
bình.
“Đúng vậy, Kỹ thuật Di Kỳ kia thật sự quá ngông cuồng, nếu Đông
Phương Long có thể dạy dỗ bọn họ một lần, vậy thì càng tốt.” Trương Đạo
Trung nói.
Đối với những kiến nghị này, Trương Đạo Trung cũng gật đầu đồng ý.
“Ông nội, bọn họ tới rồi.” Trương Đạo Nhân đột nhiên chỉ vào đám người
đang đi ra ở phía trước nói.
Ở công ra của sân bay, Hàn Thiên cùng một người trung niên đi về hướng
bọn họ.
Người trung niên đó mặc một bộ quần áo đạo sĩ, trên đầu cắt mép tóc,
trên cằm để ba tấc ria mép, nghiễm nhiên là cách ăn mặc của đạo sĩ.
Hắn ta đúng là sư huynh của Hàn Thiên, Đông Phương Long, được gọi là
đạo nhân Đông Phương.
Có thể là có minh tinh sắp tới Du Châu, lúc này bên ngoài sân bay cũng
có một đám phóng viên vây quanh, những phóng viên đó thấy cách ăn mặc
của Đông Phương Long quái dị, đều nhao nhao xông lên chụp ảnh, đây cũng
có thể viết thành một bài báo đấy, đối với bọn họ, tuyệt đối là thu hoạch bất
ngờ.
“Xin hỏi sư phụ, anh là đạo sĩ sao? Hay đang đóng phim.” Đột nhiên có
một nữ phóng viên không nhịn được tiến lên hỏi.
“Cút.” Đông Phương Long hừ lạnh một tiếng, một bàn tay đánh bay nữ
phóng viên kia ra ngoài.
------------------------------
Bình luận facebook