-
Chương 21: Thủy Hử Tam Kiệt
Đối với chuyện này Lục Trần vốn dĩ muốn giải quyết một cách nhẹ nhàng, nhưng khi nghe Trương Tam Nguyên nói muốn đánh gãy tay anh, thì anh lại thay đổi ý định, anh kêu người đến giải quyết.
Bởi vì muốn đối phó mấy người này, cách tốt nhất là khiến cho đồng đảng của chúng lộ diện, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả tốt.
Lục Trần không phải gọi điện thoại cho Lục Trung, mà là gọi cho Bình đại ca, người quản lý thế lực ngầm ở Cát Khu.
Bình đại ca tên là Tổng Hải, dưới trướng hắn còn có hai người anh em, một người tên Sử Tiến, một người tên Lâm Thông, ba người tự xưng là Thủy Hử Tam Kiệt, bọn chúng là người khống chế các thế lực xã hội đen ở Cát Khu.
Tuy nhiên, bọn chúng chỉ là một trong những bằng xã hội đen mà Lục Trung đã bí mật bồi dưỡng ở Du Châu
Lục Trần cảm thấy gọi bọn chúng đến đối phó đám người Trương Tam Nguyên là tốt nhất rồi.
"Tốt lắm, nếu cậu đã gọi người đến, vậy Trường mỗ ta sẽ chơi với các người”. Nhìn thấy Lục Trần gọi người đến, Trương Tam Nguyên cũng không hề gấp gáp.
Đúng lúc hôm nay trong tiệm cũng có một vài nhân vật có thể lực không ở dưới trướng ông ta đang ở đây, tiện thể để cho bọn họ biết Trương Tam Nguyên này cũng là một kẻ có thể lực.
Thậm chí thấy Lục Trần gọi người ông ta cũng chẳng thèm suy nghĩ, bởi vì ông ta tự tin, dù Lục Trần có gọi ai đến đi chăng nữa thì đều phải nể mặt nhân vật tầm cỡ đứng sau lưng ông ta vài phần.
Thậm chí làm không tốt, có khi tất cả đều phải nghe theo vị đại ca kia cũng nên.
Lục Trần cười cười, không muốn nói nhiều, khoan thai đi đến cái ghế gần đó ngồi xuống.
Tống Hải nói nhiều nhất mười phút nữa hắn sẽ đem người tới, từ giờ đến lúc đó cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
"Cậu trai trẻ, cứng ắt dễ gãy, cậu trước đó nếu chịu bán cái ly đó cho tôi thì bây giờ đã xong chuyện rồi, nhưng mà bây giờ nếu cậu muốn bán cho tôi thì tôi cũng không cần nữa, bởi vì cậu đã phụ lại lòng tốt của tôi, bây giờ tôi mà mua của cậu thì không phải không nể mặt chủ tiệm Trương rồi sao". Vu Chính Đào lắc đầu, cũng bước đến một bên ngồi xuống, ông muốn xem thử Lục Trần định giải quyết chuyện này thế nào.
Chuyện quan trọng nhất là cái ly mà ông thể phải có được, đến cuối cùng phải trả bao nhiêu tiền, vì ông tin chắc Trương Tam Nguyên sẽ bán cho ông thôi.
Những người khác cũng đành lắc đầu xem tiếp vở kịch này, chỉ là vẫn không có ai nói thêm gì.
Mười phút rất nhanh đã qua rồi, bên ngoài cửa tiệm xuất hiện hai chiếc xe ô tô, bảy tám người cao to từ trên xe nhanh chóng đi xuống. Đứng đầu là một thanh niên khoảng hơn ba mươi tuổi, người này cắt một cái đầu định, trên mặt còn có một vết sẹo, làm cho khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn.Hai bên phải trái của hắn có hai người cũng mặt mũi dữ tợn, tuổi tác cũng không cách biệt quá lớn với hắn. "Tống đại ca, Sử đại ca, Lâm đại ca, sao các anh lại đến đây?” Nhìn thấy ba người đứng đầu, Trương Tam Nguyên run rẩy một hồi, vội chạy ra đón tiếp. Ông ta căn bản không nghĩ đến người mà Lục Trần gọi đến lại là Thủy Hử Tam Kiệt, là người khống chế các bằng phái xã hội đen ở Cát Khu.
Ba người bọn hắn không thèm để ý đến hắn, mà đồng loạt nhìn vào Lục Trần đang ngồi trên ghế hút thuốc trong tiệm, rồi bước nhanh vào trong.
Những người khác không ai nghĩ người Lục Trần gọi đến là Thủy Hử Tam | Kiệt, bọn họ đều cho rằng Thủy Hử Tam Kiệt là do Trương Tam Nguyên gọi đến giúp hắn ra mặt.
Nhưng nhìn thấy ba người bọn hắn không thèm đoái hoài Trường Tam Nguyên mà tiến lại chỗ Lục Trần thì trong lòng lại nổi lên nghi ngờ.
"Lục thiếu gia”
"Lạc thiếu gia”
"Lục thiếu gia”
Thủy Hử Tam Kiệt nhanh chóng đi đến trước mặt Lục Trần, bọn hắn cung kính chào hỏi Lục Trần trong ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh.
Lục... Lục thiếu gia?
Từ khi nào ở Du Châu có nhân vật lớn này vậy?
Người giàu có họ Lục thì chỉ nghe danh Lục Trung, cũng không nghe nói hắn có con trai?
Người xung quanh hết nhìn Thủy Hử Tam Kiệt lại nhìn Lục Trần, trong chốc lát cảm thấy hơi hoang mang.
Còn Trương Tam Nguyên thì đang gào thét thảm thiết trong lòng.
Chỗ dựa của ông ta chính là Thủy Hử Tam kiệt, không ngờ chỗ dựa của ông ta ở trước mắt thanh niên trẻ tuổi kia lại ngoan ngoãn như cháu trai, thế mà ông ta lại dám đi đụng vào sự tồn tại vi diệu này, lần này thì chết chắc rồi.
Lục Trần gật đầu, sau đó nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trương Tam Nguyên, nhẹ nhàng nói: "Ông ta nói muốn đánh gãy tay tôi, còn nói muốn cho tôi ngồi tù, chuyện này khiến tôi không vui, nên làm thế nào, trong lòng các người chắc đã rõ."
Lục Trần nói xong cầm cái ly rời khỏi tiệm đồ cổ.
Anh không muốn lãng phí thời gian ở đó, anh tin nếu như Thủy Hử Tam Kiệt không ngớ ngẩn thì sẽ tự biết nên làm cái
gì.
Nhìn thấy Lục Trần tiến thẳng ra ngoài, sắc mặt Thủy Hử Tam Kiệt liền thay đổi, Lục Trần tuy không nổi giận nhưng bọn hắn cảm nhận được phẫn nộ trong lòng Lục Trần.
Đây mới là thiếu gia hàng thật, chỗ dựa Lục Trung của bọn họ chỉ là quản gia nhà người ta thôi, trong lòng thiếu gia đang phần nộ, bọn họ nhất định phải thay thiếu gia trút giận.
"Ngươi muốn đánh gãy tay của Lục thiếu gia?" Sau khi Lục Trần rời đi, khuôn mặt Tổng Hải lập tức trở nên u ám quay sang nhìn Trương Tam Nguyên.
"Tống, Tống đại ca, người đó rốt cuộc là ai?" Trương Tam Nguyên trong lòng đã hoảng sợ không thôi nhưng vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
"Thân phận của Lục thiếu gia có thể để cho thể loại người như người nghe ngóng sao? Ngươi chỉ cần biết ở Du Châu này không ai có gan dám đụng đến cậu chủ." Lâm Thông hừ lạnh nói.
"Chú ba, không cần phải phí lời với ông ta, Lục Thiếu gia đang phẫn nộ, nhất định không được để Lục thiếu gia biết tên khốn này có quan hệ với chúng ta, nếu không sau này chúng ta cũng khó sống”. Sử Tiến nói.
"Anh hai nói có lý, đúng rồi anh cả, anh biết Lục Thiếu gia có ý nghĩa thế nào không?” Lâm Thông gật đầu, rồi nhìn sang phía Tống Hải.
"Đúng là đồ đầu heo, cái tên khốn này muốn đánh gãy tay Lục thiếu gia, Lục thiếu gia cũng đã nói rồi, vậy rõ là muốn chúng ta đánh gãy tay ông ta rồi." Tống Hải trầm giọng nói.
"Haha, anh cả đúng là đại ca, đầu óc linh hoạt." Lâm Thông cười nói, xoay người nhìn đám người đằng sau”
| "Mau đánh gãy một cánh tay của tên khốn này cho ta”
Đám người kia rút ra côn sắt nhắm hướng Trương Tam Nguyên đi đến.
"Ba vị đại ca..." Trương Tam Nguyên mặt mũi trắng bệch, trong lòng cực kỳ hổi
hận.
"Không chặt tay ngươi là đã rất tận tình với người rồi." Nhìn thấy Trương Tam Nguyên nhăn mặt ôm cánh tay đang co rút, Tống Hải thờ ơ nói.
"Cảm ơn ba vị đại ca giơ cao đánh khẽ, nhưng vẫn xin ba người nể tình tiểu đệ bao nhiêu năm trung thành, nói cho tôi biết Lục thiếu gia là ai." Trương Tam Nguyên trong lòng không phục, chỉ vì một câu nói của ông ta, Thủy Hử Tam Kiệt không nói năng gì liền đánh gãy tay ông ta, ông ta không cam tâm.
Còn cái ly văn vật cổ bị Lục Trần đem đi nữa, ông ta càng buồn bã không thôi.
"Biết càng nhiều thì càng không tốt cho ông, ông tự lực cánh sinh đi."
Điều này càng khiến cho Trương Tam Nguyên ai oán.
“Giáo sư Vu, bây giờ tên nhóc đó đã lấy mất cái ly đó đi rồi, khả năng tôi và ông
muốn lấy lại cái ly đó từ tay hắn không cao, ông có thể nói cho tôi biết cái ly đó là văn vật gì không?" Trương Tam Nguyên nhịn đau nhìn Vu Chính Đào, chính là vì cái ly đó mà hôm nay ông ta mới ra nông nỗi này, nếu như còn không biết được cái ly đó là thứ gì, thì ông ta càng không can tâm.
Vu Chính Đào nhìn tay trái thông xuống của Trương Tam Nguyên thở dài: "Cái đó chính xác là ly Dạ Quang của đời nhà Tống, giá cả ít nhất cũng hơn năm trăm vạn tệ, chỉ cần ngâm nó vài phút trong rượu vang đỏ là có thể thấy được diện mạo thật của nó."
Chính xác là ly Dạ Quang!
Người xung quanh không tự chủ được hít vào một ngụm khí.
Hai ngàn tệ mua một cái ly Dạ Quang hàng thật đời nhà Tống, cả đám người cũng thở dài tiếc nuối, cũng cảm thán Trương Tam Nguyên kia đúng là quá xui xẻo rồi.
Trương Tam Nguyên lập tức vì quá đau buồn phun ra một ngụm máu.
"Tao không cần biết hắn là ai, dám nuốt mất ly Dạ Quang của tao, tao nhất định sẽ lột da lóc xương hắn”.
Trương Tam Nguyên phun ngụm máu kia ra, trong mắt lóe lên một tia ác độc.
. Lúc này ở nhà Vương Tuyết, Lâm Di Giai nhìn Lâm Di Quân hỏi: "Chị à, anh rể năm nay cũng không đến chúc mừng sinh nhật bố nữa hả?
Lâm Di Quân hơi lo cho Lục Trần, vẫn chưa kịp phản ứng lại, thì nghe thấy tiếng Vương Tuyết: "Tên vô dụng đó không đến càng tốt, tránh việc gặp nó, mẹ lại phiền lòng."
"Mẹ à, Lục Trần anh ấy sắp đến rồi, chỉ là đi mua quà thôi." Lâm Di Quân cười
nói.
Hai năm trước sau khi Lục Trần khởi nghiệp thất bại, mẹ đối với Lục Trần có thành kiến rất lớn, đối với chuyện này, Lâm Di Quân cũng đã quen rồi.
"Cái tên nghèo kiết xác bám váy đàn. bà đó có thể mua được cái gì chứ, đừng có lấy thứ gì khiến cho người ta mất mặt là được.” Vương Tuyết nói.
Bởi vì muốn đối phó mấy người này, cách tốt nhất là khiến cho đồng đảng của chúng lộ diện, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả tốt.
Lục Trần không phải gọi điện thoại cho Lục Trung, mà là gọi cho Bình đại ca, người quản lý thế lực ngầm ở Cát Khu.
Bình đại ca tên là Tổng Hải, dưới trướng hắn còn có hai người anh em, một người tên Sử Tiến, một người tên Lâm Thông, ba người tự xưng là Thủy Hử Tam Kiệt, bọn chúng là người khống chế các thế lực xã hội đen ở Cát Khu.
Tuy nhiên, bọn chúng chỉ là một trong những bằng xã hội đen mà Lục Trung đã bí mật bồi dưỡng ở Du Châu
Lục Trần cảm thấy gọi bọn chúng đến đối phó đám người Trương Tam Nguyên là tốt nhất rồi.
"Tốt lắm, nếu cậu đã gọi người đến, vậy Trường mỗ ta sẽ chơi với các người”. Nhìn thấy Lục Trần gọi người đến, Trương Tam Nguyên cũng không hề gấp gáp.
Đúng lúc hôm nay trong tiệm cũng có một vài nhân vật có thể lực không ở dưới trướng ông ta đang ở đây, tiện thể để cho bọn họ biết Trương Tam Nguyên này cũng là một kẻ có thể lực.
Thậm chí thấy Lục Trần gọi người ông ta cũng chẳng thèm suy nghĩ, bởi vì ông ta tự tin, dù Lục Trần có gọi ai đến đi chăng nữa thì đều phải nể mặt nhân vật tầm cỡ đứng sau lưng ông ta vài phần.
Thậm chí làm không tốt, có khi tất cả đều phải nghe theo vị đại ca kia cũng nên.
Lục Trần cười cười, không muốn nói nhiều, khoan thai đi đến cái ghế gần đó ngồi xuống.
Tống Hải nói nhiều nhất mười phút nữa hắn sẽ đem người tới, từ giờ đến lúc đó cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
"Cậu trai trẻ, cứng ắt dễ gãy, cậu trước đó nếu chịu bán cái ly đó cho tôi thì bây giờ đã xong chuyện rồi, nhưng mà bây giờ nếu cậu muốn bán cho tôi thì tôi cũng không cần nữa, bởi vì cậu đã phụ lại lòng tốt của tôi, bây giờ tôi mà mua của cậu thì không phải không nể mặt chủ tiệm Trương rồi sao". Vu Chính Đào lắc đầu, cũng bước đến một bên ngồi xuống, ông muốn xem thử Lục Trần định giải quyết chuyện này thế nào.
Chuyện quan trọng nhất là cái ly mà ông thể phải có được, đến cuối cùng phải trả bao nhiêu tiền, vì ông tin chắc Trương Tam Nguyên sẽ bán cho ông thôi.
Những người khác cũng đành lắc đầu xem tiếp vở kịch này, chỉ là vẫn không có ai nói thêm gì.
Mười phút rất nhanh đã qua rồi, bên ngoài cửa tiệm xuất hiện hai chiếc xe ô tô, bảy tám người cao to từ trên xe nhanh chóng đi xuống. Đứng đầu là một thanh niên khoảng hơn ba mươi tuổi, người này cắt một cái đầu định, trên mặt còn có một vết sẹo, làm cho khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn.Hai bên phải trái của hắn có hai người cũng mặt mũi dữ tợn, tuổi tác cũng không cách biệt quá lớn với hắn. "Tống đại ca, Sử đại ca, Lâm đại ca, sao các anh lại đến đây?” Nhìn thấy ba người đứng đầu, Trương Tam Nguyên run rẩy một hồi, vội chạy ra đón tiếp. Ông ta căn bản không nghĩ đến người mà Lục Trần gọi đến lại là Thủy Hử Tam Kiệt, là người khống chế các bằng phái xã hội đen ở Cát Khu.
Ba người bọn hắn không thèm để ý đến hắn, mà đồng loạt nhìn vào Lục Trần đang ngồi trên ghế hút thuốc trong tiệm, rồi bước nhanh vào trong.
Những người khác không ai nghĩ người Lục Trần gọi đến là Thủy Hử Tam | Kiệt, bọn họ đều cho rằng Thủy Hử Tam Kiệt là do Trương Tam Nguyên gọi đến giúp hắn ra mặt.
Nhưng nhìn thấy ba người bọn hắn không thèm đoái hoài Trường Tam Nguyên mà tiến lại chỗ Lục Trần thì trong lòng lại nổi lên nghi ngờ.
"Lục thiếu gia”
"Lạc thiếu gia”
"Lục thiếu gia”
Thủy Hử Tam Kiệt nhanh chóng đi đến trước mặt Lục Trần, bọn hắn cung kính chào hỏi Lục Trần trong ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh.
Lục... Lục thiếu gia?
Từ khi nào ở Du Châu có nhân vật lớn này vậy?
Người giàu có họ Lục thì chỉ nghe danh Lục Trung, cũng không nghe nói hắn có con trai?
Người xung quanh hết nhìn Thủy Hử Tam Kiệt lại nhìn Lục Trần, trong chốc lát cảm thấy hơi hoang mang.
Còn Trương Tam Nguyên thì đang gào thét thảm thiết trong lòng.
Chỗ dựa của ông ta chính là Thủy Hử Tam kiệt, không ngờ chỗ dựa của ông ta ở trước mắt thanh niên trẻ tuổi kia lại ngoan ngoãn như cháu trai, thế mà ông ta lại dám đi đụng vào sự tồn tại vi diệu này, lần này thì chết chắc rồi.
Lục Trần gật đầu, sau đó nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trương Tam Nguyên, nhẹ nhàng nói: "Ông ta nói muốn đánh gãy tay tôi, còn nói muốn cho tôi ngồi tù, chuyện này khiến tôi không vui, nên làm thế nào, trong lòng các người chắc đã rõ."
Lục Trần nói xong cầm cái ly rời khỏi tiệm đồ cổ.
Anh không muốn lãng phí thời gian ở đó, anh tin nếu như Thủy Hử Tam Kiệt không ngớ ngẩn thì sẽ tự biết nên làm cái
gì.
Nhìn thấy Lục Trần tiến thẳng ra ngoài, sắc mặt Thủy Hử Tam Kiệt liền thay đổi, Lục Trần tuy không nổi giận nhưng bọn hắn cảm nhận được phẫn nộ trong lòng Lục Trần.
Đây mới là thiếu gia hàng thật, chỗ dựa Lục Trung của bọn họ chỉ là quản gia nhà người ta thôi, trong lòng thiếu gia đang phần nộ, bọn họ nhất định phải thay thiếu gia trút giận.
"Ngươi muốn đánh gãy tay của Lục thiếu gia?" Sau khi Lục Trần rời đi, khuôn mặt Tổng Hải lập tức trở nên u ám quay sang nhìn Trương Tam Nguyên.
"Tống, Tống đại ca, người đó rốt cuộc là ai?" Trương Tam Nguyên trong lòng đã hoảng sợ không thôi nhưng vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
"Thân phận của Lục thiếu gia có thể để cho thể loại người như người nghe ngóng sao? Ngươi chỉ cần biết ở Du Châu này không ai có gan dám đụng đến cậu chủ." Lâm Thông hừ lạnh nói.
"Chú ba, không cần phải phí lời với ông ta, Lục Thiếu gia đang phẫn nộ, nhất định không được để Lục thiếu gia biết tên khốn này có quan hệ với chúng ta, nếu không sau này chúng ta cũng khó sống”. Sử Tiến nói.
"Anh hai nói có lý, đúng rồi anh cả, anh biết Lục Thiếu gia có ý nghĩa thế nào không?” Lâm Thông gật đầu, rồi nhìn sang phía Tống Hải.
"Đúng là đồ đầu heo, cái tên khốn này muốn đánh gãy tay Lục thiếu gia, Lục thiếu gia cũng đã nói rồi, vậy rõ là muốn chúng ta đánh gãy tay ông ta rồi." Tống Hải trầm giọng nói.
"Haha, anh cả đúng là đại ca, đầu óc linh hoạt." Lâm Thông cười nói, xoay người nhìn đám người đằng sau”
| "Mau đánh gãy một cánh tay của tên khốn này cho ta”
Đám người kia rút ra côn sắt nhắm hướng Trương Tam Nguyên đi đến.
"Ba vị đại ca..." Trương Tam Nguyên mặt mũi trắng bệch, trong lòng cực kỳ hổi
hận.
"Không chặt tay ngươi là đã rất tận tình với người rồi." Nhìn thấy Trương Tam Nguyên nhăn mặt ôm cánh tay đang co rút, Tống Hải thờ ơ nói.
"Cảm ơn ba vị đại ca giơ cao đánh khẽ, nhưng vẫn xin ba người nể tình tiểu đệ bao nhiêu năm trung thành, nói cho tôi biết Lục thiếu gia là ai." Trương Tam Nguyên trong lòng không phục, chỉ vì một câu nói của ông ta, Thủy Hử Tam Kiệt không nói năng gì liền đánh gãy tay ông ta, ông ta không cam tâm.
Còn cái ly văn vật cổ bị Lục Trần đem đi nữa, ông ta càng buồn bã không thôi.
"Biết càng nhiều thì càng không tốt cho ông, ông tự lực cánh sinh đi."
Điều này càng khiến cho Trương Tam Nguyên ai oán.
“Giáo sư Vu, bây giờ tên nhóc đó đã lấy mất cái ly đó đi rồi, khả năng tôi và ông
muốn lấy lại cái ly đó từ tay hắn không cao, ông có thể nói cho tôi biết cái ly đó là văn vật gì không?" Trương Tam Nguyên nhịn đau nhìn Vu Chính Đào, chính là vì cái ly đó mà hôm nay ông ta mới ra nông nỗi này, nếu như còn không biết được cái ly đó là thứ gì, thì ông ta càng không can tâm.
Vu Chính Đào nhìn tay trái thông xuống của Trương Tam Nguyên thở dài: "Cái đó chính xác là ly Dạ Quang của đời nhà Tống, giá cả ít nhất cũng hơn năm trăm vạn tệ, chỉ cần ngâm nó vài phút trong rượu vang đỏ là có thể thấy được diện mạo thật của nó."
Chính xác là ly Dạ Quang!
Người xung quanh không tự chủ được hít vào một ngụm khí.
Hai ngàn tệ mua một cái ly Dạ Quang hàng thật đời nhà Tống, cả đám người cũng thở dài tiếc nuối, cũng cảm thán Trương Tam Nguyên kia đúng là quá xui xẻo rồi.
Trương Tam Nguyên lập tức vì quá đau buồn phun ra một ngụm máu.
"Tao không cần biết hắn là ai, dám nuốt mất ly Dạ Quang của tao, tao nhất định sẽ lột da lóc xương hắn”.
Trương Tam Nguyên phun ngụm máu kia ra, trong mắt lóe lên một tia ác độc.
. Lúc này ở nhà Vương Tuyết, Lâm Di Giai nhìn Lâm Di Quân hỏi: "Chị à, anh rể năm nay cũng không đến chúc mừng sinh nhật bố nữa hả?
Lâm Di Quân hơi lo cho Lục Trần, vẫn chưa kịp phản ứng lại, thì nghe thấy tiếng Vương Tuyết: "Tên vô dụng đó không đến càng tốt, tránh việc gặp nó, mẹ lại phiền lòng."
"Mẹ à, Lục Trần anh ấy sắp đến rồi, chỉ là đi mua quà thôi." Lâm Di Quân cười
nói.
Hai năm trước sau khi Lục Trần khởi nghiệp thất bại, mẹ đối với Lục Trần có thành kiến rất lớn, đối với chuyện này, Lâm Di Quân cũng đã quen rồi.
"Cái tên nghèo kiết xác bám váy đàn. bà đó có thể mua được cái gì chứ, đừng có lấy thứ gì khiến cho người ta mất mặt là được.” Vương Tuyết nói.
Bình luận facebook