Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 250: Dàn xếp tại Trung Hải
Nghe xong cuộc trò chuyện giữa Địch Quân và Hạ Y, tất cả các hành
khách xung quanh đều hả hê nhìn Lục Trần.
Vừa rồi Lục Trần thật sự quá kiêu ngạo, bị hủy tư cách đi máy bay là đáng
đời.
Hoàng Hựu Quân cùng Lam Linh có chút lo lắng, nếu Lục Trần bị hủy tư
cách bay thì khi trở về anh chỉ có thể đi tàu cao tốc.
Quan trọng nhất là Lục Trần đến tham gia thi đấu, nếu không may ảnh
hưởng tới tâm trạng của anh, làm sao anh có thể bình tĩnh lại tâm trạng để thi
đấu.
“Lục tổng, xin lỗi anh, là tôi mang phiền toái đến cho anh.” Lam Linh áy
náy nói.
“Không có việc gì.” Lục Trần lắc đầu, đến mí mắt cũng chẳng muốn mở ra,
anh thậm chí còn không thèm đặt chuyện này ở trong lòng.
Hai tiếng sau, máy bay cuối cùng cũng đến sân bay Trung Hải, trái với
Hoàng Hựu Quân đang vô cùng lo lắng về chuyện này, Lục Trần ngủ một giấc
ngon lành.
Hai ngày nay vì chuyện của Kỳ Kỳ làm anh ngủ không ngon giấc, lúc này
ngủ bù một giấc làm tinh thần anh thoải mái hơn nhiều.
Máy bay hạ cánh, Địch Quân cùng Hạ Y vẫn luôn đi theo sau lưng ba
người Lục Trần, một vài hành khách muốn xem náo nhiệt cũng tò mò đi theo.
Lam Linh lập tức gọi điện thoại cho người đến đón bọn họ.
Quay đầu lại nhìn hai người Địch Quân cùng Hạ Y, Lục Trần nhớ tới lúc ở
trên máy bay hai người này hình như muốn tìm người gây phiền toái cho anh,
anh suy nghĩ, rút điện thoại ra gọi điện cho Tạ Vĩ Hào.
“Tôi đánh người trên máy bay, hình như đối phương muốn hủy tư cách
bay của tôi, ông có người ở tổng cục hàng không không?” Lục Trần hỏi.
“Có. Anh ngồi chuyến bay nào?” Tạ Vĩ Hào nói.
“Bằng Trình Airlines, bay đến Trung Hải.” Lục Trần nói.
“Được, tôi sẽ xử lý chuyện này cho cậu.” Tạ Vĩ Hào nói.
Lục Trần cúp điện thoại, chưa đến vài phút sau, anh thấy vài nhân viên an
ninh sân bay đang chạy về phía bọn họ.
Hạ Y vội vàng tiến lên nói: “Chính là anh ta, trên máy bay là anh ta đánh
bạn tôi bị thương.”
Nhân viên an ninh nhìn Lục Trần, một người trong số đó tiến lên hỏi: “Trên
máy bay là anh cố ý đánh người?”
Tất cả mọi người đều khiêu khích nhìn Lục Trần, nhìn xem Lục Trần có
dám thừa nhận hay không, nếu như Lục Trần không dám thừa nhận thì bọn
họ sẽ đứng ra làm chứng, giữ thể diện cho Địch Quân.
“Ừ.” Ngoài dự kiến của rất cả mọi người, Lục Trần gật đầu thừa nhận, gác
vác chuyện này.
“Mời anh đi cùng chúng tôi.” Nhân viên an ninh thấy Lục Trần phối hợp
như vậy thì có chút ngạc nhiên, cũng không lấy còng tay còng tay anh lại.
“Được.” Lục Trần gật đầu phối hợp.
“Thằng ranh, tại sao mày không càn rỡ nữa đi? Thể hiện sự kiêu ngạo lúc
ở trên máy bay của mày ra đi?” Địch Quân hả hê cười nói.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Rầm!
Lục Trần không nói nhiều, tiến lên một bước, một cước đá Địch Quân bay
ra ngoài.
Tất cả mọi người đều giật mình.
Thằng ranh này lại còn động thủ đánh người?
Còn đánh trước mặt nhân viên an ninh nữa chứ.
Mấy nhân viên an ninh cũng há to mồm, ban đầu bọn họ còn cho rằng Lục
Trần rất phối hợp, chắc hẳn không phải là cọng rơm cứng, không ngờ thằng
nhóc này lại vô pháp vô thiên như vậy, còn dám đánh người trước mặt bọn
họ.
“Bảo an, các anh nhìn xem, anh ta kiêu ngạo như vậy, thậm chí còn không
coi các anh ra gì, các anh còn không bắt lấy anh ta?” Hạ Y tức giận chỉ trích.
Mấy nhân viên an ninh biến sắc, thứ nhất là bọn họ có chút khó chịu với
Lục Trần, thứ hai, bị một đứa con gái chỉ thẳng mặt chỉ trích, càng làm cho
bọn họ thêm khó chịu.
“Còng tay lại, mang đi!” Đội trưởng cảnh sát hừ lạnh một tiếng, lập tức có
nhân viên cảnh sát tiến lên còng tay Lục Trần lại.
Toàn bộ quá trình Lục Trần rất phối hợp, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Thấy Lục Trần bị còng tay lại, Địch Quân vừa mới từ trên mặt đất bò dậy,
cuối cùng cũng thở phào một cái.
Trong lòng hắn hơi mơ hồ, tại sao thằng ranh này có thể ngang ngược
như vậy?
Ngay cả nhân viên an ninh cũng không nể mặt?
Mẹ nó, đợi mày vào cục cảnh sát rồi, xem ông đây xử lý mày như thế nào!
Trong lòng Địch Quân hung hăng nghĩ, lấy điện thoại ra gọi điện cho bố
của hắn ta, muốn để bố hắn ta vận dụng các mối quan hệ trong cục cảnh sát
để xử lý Lục Trần.
Nhìn Lục Trần bị cảnh sát dẫn đi, vẻ mặt của Hoàng Hựu Quân với Lam
Linh không được tốt cho lắm, trong mắt có chút lo lắng.
Nếu ở Du Châu, hoặc là Trung Nguyên, bọn họ còn có thể vận dụng các
mối quan hệ, nhưng nơi này là Trung Hải, bọn họ không thể làm được gì cả.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Địch Quân dẫn Hạ Y đi theo, hắn ta
nhất định phải tận mắt thấy Lục Trần bị bắt vào trong cục, nếu không hắn ta
sẽ không cam lòng.
Hắn ta đã suy nghĩ kỹ, Lục Trần có bị cục cảnh sát xử lý hắn cũng sẽ
không bỏ qua cho Lục Trần, đợi Lục Trần ra khỏi cục cảnh sát, hắn ta không
tự tay loại bỏ Lục Trần thì hắn sẽ không mang họ Địch.
Chỉ là –
Vừa bước ra khỏi sân bay và đi đến cạnh xe cảnh sát, đội trưởng nhận
được một cuộc điện thoại, vừa nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Xin hỏi, anh có phải tên là Lục Trần không?” Đội trưởng khách khí hỏi.
Địch Quân có chút khó hiểu, đội trưởng có ý gì, tại sao lại có thái độ như
vậy?
Không phải bây giờ nên áp giải thằng ranh này vào trong cục, đội trưởng
còn hỏi cái đếu gì nữa vậy?
Lục Trần hiểu ý cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu anh không tin có thể
kiểm tra chứng minh nhân dân của tôi.”
Anh biết chắc rằng Tạ Vĩ Hào đã gọi điện cho bạn ông ta ở Tổng cục hàng
không.
“À, thì ra cậu là Lục tiên sinh, xin lỗi cậu, chúng tôi bắt nhầm người, thật là
ngại quá?” Đội trưởng vừa nói vừa đích thân tháo còng tay cho Lục Trần, làm
mấy nhân viên cảnh sát khác rất là mơ hồ.
“Không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi.” Lục Trần quan sát đội trưởng, còn cả
xe cảnh sát bên cạnh, cười rồi nói: “Tôi thấy trang bị đi làm của các anh cũng
nên thay đổi rồi, quay về báo với cục trưởng của các anh, bảo ông ta gọi điện
cho tôi, tôi sẽ quyên góp 50 triệu cho cục cảnh sát các anh, để cho các anh
đổi mới trang bị.”
Lục Trần làm như vậy chắc chắn là có ý đồ riêng.
Trung Hải nhất định là khu khoa học công nghệ và kĩ thuật lớn nhất trên
thị trường sau này, nếu như đối phương tin tưởng anh, anh sẽ mượn cơ hội
này đả thông một chút mạng lưới quan hệ.
Về sau sản phẩm nghiên cứu khoa học đầu tiên được đưa ra thị trường,
chắc chắn là muốn nó được triển lãm ở các thành phố lớn.
Tất nhiên Du Châu vẫn rất khó đạt đến thị trường các thành phố lớn quốc
tế, Trung Hải mới là mục tiêu anh nhắm đến.
Cho nên sớm muộn gì anh cũng muốn đả thông quan hệ với bên này.
Nói không chừng, có thể xây dựng viện khoa học kỹ thuật thứ hai ở đây.
Tất nhiên, là phải đợi Kỹ thuật Di Kỳ ở Du Châu và dự án nghiên cứu
khoa học thành công đã.
Lục Trần vừa nói xong, tất cả mọi người đều giật mình.
Quyên tặng cho cục cảnh sát 50 triệu?
Khó hiểu, thằng nhóc này cũng quá giả tạo rồi.
Nếu anh ta thật sự có khả năng này thì có thể mua máy bay tư nhân rồi,
còn ngồi máy bay làm cái đếu gì.
Căn bản không có một ai tin anh.
Đội trưởng nhìn danh thiếp của Lục Trần đưa cho, trong lòng cười gượng,
nhất định cũng không tin Lục Trần thật sự sẽ quyên góp cho bưu cục bọn họ
50 triệu.
Nhưng mà anh cũng nghĩ kĩ rồi, tấm danh thiếp này anh chắc chắn sẽ đưa
cho cục trưởng Lưu của anh ta, dù là cục trưởng Lưu đích thân gọi điện đến
thả Lục Trần, chưa chắc đã là người nhà quen biết.
Ngộ nhỡ đến lúc nói đến chuyện này, anh ta không thể gánh vác được
chuyện này đâu.
Hoàng Hựu Quân cùng với Lam Linh đều có chút bất ngờ, Lục Trần như
vậy mà đã được thả đi rồi.
Nhưng mà Lục Trần không sao, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh thật sự quyên góp cho cục cảnh sát bọn họ 50 triệu ư?” Sau khi lên
xe đi đến khách sạn, Lam Linh tò mò hỏi Lục Trần.
---------------------------
khách xung quanh đều hả hê nhìn Lục Trần.
Vừa rồi Lục Trần thật sự quá kiêu ngạo, bị hủy tư cách đi máy bay là đáng
đời.
Hoàng Hựu Quân cùng Lam Linh có chút lo lắng, nếu Lục Trần bị hủy tư
cách bay thì khi trở về anh chỉ có thể đi tàu cao tốc.
Quan trọng nhất là Lục Trần đến tham gia thi đấu, nếu không may ảnh
hưởng tới tâm trạng của anh, làm sao anh có thể bình tĩnh lại tâm trạng để thi
đấu.
“Lục tổng, xin lỗi anh, là tôi mang phiền toái đến cho anh.” Lam Linh áy
náy nói.
“Không có việc gì.” Lục Trần lắc đầu, đến mí mắt cũng chẳng muốn mở ra,
anh thậm chí còn không thèm đặt chuyện này ở trong lòng.
Hai tiếng sau, máy bay cuối cùng cũng đến sân bay Trung Hải, trái với
Hoàng Hựu Quân đang vô cùng lo lắng về chuyện này, Lục Trần ngủ một giấc
ngon lành.
Hai ngày nay vì chuyện của Kỳ Kỳ làm anh ngủ không ngon giấc, lúc này
ngủ bù một giấc làm tinh thần anh thoải mái hơn nhiều.
Máy bay hạ cánh, Địch Quân cùng Hạ Y vẫn luôn đi theo sau lưng ba
người Lục Trần, một vài hành khách muốn xem náo nhiệt cũng tò mò đi theo.
Lam Linh lập tức gọi điện thoại cho người đến đón bọn họ.
Quay đầu lại nhìn hai người Địch Quân cùng Hạ Y, Lục Trần nhớ tới lúc ở
trên máy bay hai người này hình như muốn tìm người gây phiền toái cho anh,
anh suy nghĩ, rút điện thoại ra gọi điện cho Tạ Vĩ Hào.
“Tôi đánh người trên máy bay, hình như đối phương muốn hủy tư cách
bay của tôi, ông có người ở tổng cục hàng không không?” Lục Trần hỏi.
“Có. Anh ngồi chuyến bay nào?” Tạ Vĩ Hào nói.
“Bằng Trình Airlines, bay đến Trung Hải.” Lục Trần nói.
“Được, tôi sẽ xử lý chuyện này cho cậu.” Tạ Vĩ Hào nói.
Lục Trần cúp điện thoại, chưa đến vài phút sau, anh thấy vài nhân viên an
ninh sân bay đang chạy về phía bọn họ.
Hạ Y vội vàng tiến lên nói: “Chính là anh ta, trên máy bay là anh ta đánh
bạn tôi bị thương.”
Nhân viên an ninh nhìn Lục Trần, một người trong số đó tiến lên hỏi: “Trên
máy bay là anh cố ý đánh người?”
Tất cả mọi người đều khiêu khích nhìn Lục Trần, nhìn xem Lục Trần có
dám thừa nhận hay không, nếu như Lục Trần không dám thừa nhận thì bọn
họ sẽ đứng ra làm chứng, giữ thể diện cho Địch Quân.
“Ừ.” Ngoài dự kiến của rất cả mọi người, Lục Trần gật đầu thừa nhận, gác
vác chuyện này.
“Mời anh đi cùng chúng tôi.” Nhân viên an ninh thấy Lục Trần phối hợp
như vậy thì có chút ngạc nhiên, cũng không lấy còng tay còng tay anh lại.
“Được.” Lục Trần gật đầu phối hợp.
“Thằng ranh, tại sao mày không càn rỡ nữa đi? Thể hiện sự kiêu ngạo lúc
ở trên máy bay của mày ra đi?” Địch Quân hả hê cười nói.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Rầm!
Lục Trần không nói nhiều, tiến lên một bước, một cước đá Địch Quân bay
ra ngoài.
Tất cả mọi người đều giật mình.
Thằng ranh này lại còn động thủ đánh người?
Còn đánh trước mặt nhân viên an ninh nữa chứ.
Mấy nhân viên an ninh cũng há to mồm, ban đầu bọn họ còn cho rằng Lục
Trần rất phối hợp, chắc hẳn không phải là cọng rơm cứng, không ngờ thằng
nhóc này lại vô pháp vô thiên như vậy, còn dám đánh người trước mặt bọn
họ.
“Bảo an, các anh nhìn xem, anh ta kiêu ngạo như vậy, thậm chí còn không
coi các anh ra gì, các anh còn không bắt lấy anh ta?” Hạ Y tức giận chỉ trích.
Mấy nhân viên an ninh biến sắc, thứ nhất là bọn họ có chút khó chịu với
Lục Trần, thứ hai, bị một đứa con gái chỉ thẳng mặt chỉ trích, càng làm cho
bọn họ thêm khó chịu.
“Còng tay lại, mang đi!” Đội trưởng cảnh sát hừ lạnh một tiếng, lập tức có
nhân viên cảnh sát tiến lên còng tay Lục Trần lại.
Toàn bộ quá trình Lục Trần rất phối hợp, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Thấy Lục Trần bị còng tay lại, Địch Quân vừa mới từ trên mặt đất bò dậy,
cuối cùng cũng thở phào một cái.
Trong lòng hắn hơi mơ hồ, tại sao thằng ranh này có thể ngang ngược
như vậy?
Ngay cả nhân viên an ninh cũng không nể mặt?
Mẹ nó, đợi mày vào cục cảnh sát rồi, xem ông đây xử lý mày như thế nào!
Trong lòng Địch Quân hung hăng nghĩ, lấy điện thoại ra gọi điện cho bố
của hắn ta, muốn để bố hắn ta vận dụng các mối quan hệ trong cục cảnh sát
để xử lý Lục Trần.
Nhìn Lục Trần bị cảnh sát dẫn đi, vẻ mặt của Hoàng Hựu Quân với Lam
Linh không được tốt cho lắm, trong mắt có chút lo lắng.
Nếu ở Du Châu, hoặc là Trung Nguyên, bọn họ còn có thể vận dụng các
mối quan hệ, nhưng nơi này là Trung Hải, bọn họ không thể làm được gì cả.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Địch Quân dẫn Hạ Y đi theo, hắn ta
nhất định phải tận mắt thấy Lục Trần bị bắt vào trong cục, nếu không hắn ta
sẽ không cam lòng.
Hắn ta đã suy nghĩ kỹ, Lục Trần có bị cục cảnh sát xử lý hắn cũng sẽ
không bỏ qua cho Lục Trần, đợi Lục Trần ra khỏi cục cảnh sát, hắn ta không
tự tay loại bỏ Lục Trần thì hắn sẽ không mang họ Địch.
Chỉ là –
Vừa bước ra khỏi sân bay và đi đến cạnh xe cảnh sát, đội trưởng nhận
được một cuộc điện thoại, vừa nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Xin hỏi, anh có phải tên là Lục Trần không?” Đội trưởng khách khí hỏi.
Địch Quân có chút khó hiểu, đội trưởng có ý gì, tại sao lại có thái độ như
vậy?
Không phải bây giờ nên áp giải thằng ranh này vào trong cục, đội trưởng
còn hỏi cái đếu gì nữa vậy?
Lục Trần hiểu ý cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu anh không tin có thể
kiểm tra chứng minh nhân dân của tôi.”
Anh biết chắc rằng Tạ Vĩ Hào đã gọi điện cho bạn ông ta ở Tổng cục hàng
không.
“À, thì ra cậu là Lục tiên sinh, xin lỗi cậu, chúng tôi bắt nhầm người, thật là
ngại quá?” Đội trưởng vừa nói vừa đích thân tháo còng tay cho Lục Trần, làm
mấy nhân viên cảnh sát khác rất là mơ hồ.
“Không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi.” Lục Trần quan sát đội trưởng, còn cả
xe cảnh sát bên cạnh, cười rồi nói: “Tôi thấy trang bị đi làm của các anh cũng
nên thay đổi rồi, quay về báo với cục trưởng của các anh, bảo ông ta gọi điện
cho tôi, tôi sẽ quyên góp 50 triệu cho cục cảnh sát các anh, để cho các anh
đổi mới trang bị.”
Lục Trần làm như vậy chắc chắn là có ý đồ riêng.
Trung Hải nhất định là khu khoa học công nghệ và kĩ thuật lớn nhất trên
thị trường sau này, nếu như đối phương tin tưởng anh, anh sẽ mượn cơ hội
này đả thông một chút mạng lưới quan hệ.
Về sau sản phẩm nghiên cứu khoa học đầu tiên được đưa ra thị trường,
chắc chắn là muốn nó được triển lãm ở các thành phố lớn.
Tất nhiên Du Châu vẫn rất khó đạt đến thị trường các thành phố lớn quốc
tế, Trung Hải mới là mục tiêu anh nhắm đến.
Cho nên sớm muộn gì anh cũng muốn đả thông quan hệ với bên này.
Nói không chừng, có thể xây dựng viện khoa học kỹ thuật thứ hai ở đây.
Tất nhiên, là phải đợi Kỹ thuật Di Kỳ ở Du Châu và dự án nghiên cứu
khoa học thành công đã.
Lục Trần vừa nói xong, tất cả mọi người đều giật mình.
Quyên tặng cho cục cảnh sát 50 triệu?
Khó hiểu, thằng nhóc này cũng quá giả tạo rồi.
Nếu anh ta thật sự có khả năng này thì có thể mua máy bay tư nhân rồi,
còn ngồi máy bay làm cái đếu gì.
Căn bản không có một ai tin anh.
Đội trưởng nhìn danh thiếp của Lục Trần đưa cho, trong lòng cười gượng,
nhất định cũng không tin Lục Trần thật sự sẽ quyên góp cho bưu cục bọn họ
50 triệu.
Nhưng mà anh cũng nghĩ kĩ rồi, tấm danh thiếp này anh chắc chắn sẽ đưa
cho cục trưởng Lưu của anh ta, dù là cục trưởng Lưu đích thân gọi điện đến
thả Lục Trần, chưa chắc đã là người nhà quen biết.
Ngộ nhỡ đến lúc nói đến chuyện này, anh ta không thể gánh vác được
chuyện này đâu.
Hoàng Hựu Quân cùng với Lam Linh đều có chút bất ngờ, Lục Trần như
vậy mà đã được thả đi rồi.
Nhưng mà Lục Trần không sao, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh thật sự quyên góp cho cục cảnh sát bọn họ 50 triệu ư?” Sau khi lên
xe đi đến khách sạn, Lam Linh tò mò hỏi Lục Trần.
---------------------------
Bình luận facebook