Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 340: Sao tôi phải nể mặt ông?
"Đúng là hơi bất ngờ, nhưng nếu bọn họ dám đắc tội với Toàn đại thiếu
gia, đoán chắc cũng xong đời rồi." Chu Hoa nói.
"Chắc bắp rồi, nhà họ Thành một tay che trời ở Đại Lý, dù họ có tiền có
quyền thế nào đi nữa thì ở Đại Lý không đấu nổi với nhà họ Thành đâu." Trịnh
Thu cũng hả hê trên nỗi đau của người khác nói.
Ở Đại Lý, nhà họ Thành có thể xem như là vua một cõi, đắc tội với Thành
Toàn đồng nghĩa với đắc tội Diêm Vương.
Chuyến này, hai người này dù không chết thì cũng bị lột một lớp da.
Ngay lúc này, cuối cùng người của công ty Viễn Châu đã kịp thời tới nơi,
chính là giám đốc Lưu kia.
"Hai vị, hai cậu đều là nhân vật có máu mặt, nể mặt họ Lưu tôi, mong hai
cậu bớt giận, có ân oán gì thì đợi sau khi kết thúc đấu giá rồi gặp mặt giải
quyết được không?" Giám đốc Lưu hết nhìn Thành Toàn rồi lại nhìn Lục Trần.
Một người là đại gia trăm tỉ, một người là gia tộc vua ở bản địa, ông ta đều
không thể chọc giận được.
"Giám đốc Lưu, không phải tôi không nể mặt ông nhưng thằng nhóc này
quá ngông cuồng rồi, không những bảo tôi quỳ xuống xin lỗi mà còn không
cho tôi đi. Hắn tưởng hắn là ông chủ tới từ thủ đô à? Cho dù là ông chủ ở thủ
đô thì đây cũng là địa bàn của Thành Toàn tôi, ít nhiều gì cũng phải nể mặt
Thành Toàn tôi chứ đúng không?" Thành Toàn u ám phân trần.
Giám đốc Lưu tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành quay về phía Lục Trần, vui
vẻ ôn hòa nói: "Cậu này, hay là nể mặt họ Lưu tôi trước được không?"
"Mặt mũi ông lớn lắm sao? Ông xem thử ông chủ của ông tới tôi có nể
mặt không?" Lục Trần nhìn giám đốc Lưu đầy giễu cợt.
Thành Toàn dám trêu ghẹo vợ anh, dám coi thường sự tồn tại của anh đã
chọc anh tức giận rồi, nào có dễ dàng bỏ qua được?
Đừng nói là một nhà họ Thành, cho dù mười cái nhà họ Thành cũng
không bỏ qua vậy được.
Sắc mặt giám đốc Lưu sượng sùng.
Nhưng ông ta thật sự không dám tiếp lời Lục Trần.
Đây là người giàu có chỉ riêng một tấm thẻ đã có đến mười hai con số
đấy, thế chẳng phải tài sản thật sự của người ta vô cùng khủng bố sao?
Người ta nói không sai, cho dù ông chủ bọn họ có đến đây thì cũng chỉ có
thể ngoan ngoãn đứng bên làm một thằng đàn em thôi.
"Thằng nhãi, mày muốn sao? Mày bảo tao ở lại, lẽ nào còn dám đánh tao
à?" Lúc này, Thành Toàn không biết sao mà lại bị khí thế của Lục Trần trấn
áp.
Nhưng từ đầu tới cuối hắng kiêu ngạo quen rồi, chẳng bao lâu đã trở về
với bộ dạng ngông cuồng.
"Bốp! Bốp!"
Lục Trần không thèm nói thêm một lời, đứng dậy giáng hai bạt tai lên mặt
Thành Toàn.
"Nhớ kĩ, không phải ai anh cũng trêu vào được, làm người phải nhìn xa
trông rộng chút, đừng như ếch ngồi đáy giếng." Lục Trần lạnh lùng răn dạy.
Giây phút này, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Thằng nhóc này lại dám ra tay đánh Thành Toàn?
Hắn không muốn sống nữa thật sao?
Đây là Diêm Vương sống ở Đại Lý bọn họ đấy!
"Thằng đó chết chắc rồi, dám đánh Thành Toàn, đoán là khắp thế giới này
không ai cứu được anh ta rồi." Trịnh Thu hả hê nói.
"Ừm, thằng nhóc đó đúng là quá ngông cuồng, không nể mặt giám đốc
Lưu luôn. Đoán chắc sau này cũng đừng hòng đấu giá đồ gì từ Viễn Châu
nữa." Chu Hoa cũng đồng tình gật đầu.
Thành Toàn cũng không ngờ Lục Trần lại dám ra tay đánh mình, hắn ta
nhất thời ngây ngốc.
Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên hắn ta bị ăn tát.
Điều này khiến hắn ta kinh hãi tột cùng, cũng không thích ứng được.
Thế cho nên Lục Trần đã ngồi xuống lại rồi, hắn ta mới bừng tỉnh.
"Thằng oắt, mày giỏi lắm, chúng ta đợi đó mà xem!"
Thành Toàn tức giận nhìn Lục Trần rồi quay người ra khỏi phòng riêng
của Lục Trần.
Suốt cả quá trình, Lâm Di Quân đều ôm Kỳ Kỳ trong lòng, không cho con
bé nhìn thấy những cảnh thiếu nhi không nên thấy.
Sau khi Thành Toàn rời khỏi phòng riêng, hắn ta không bỏ đi mà ngồi ở
một phòng riêng bên cạnh phòng Lục Trần.
"Toàn thiếu gia, cứ vậy bỏ qua à?" Người đẹp ngồi bên Thành Toàn hỏi.
"Bỏ qua?" Thành Toàn lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lướt qua ý muốn
giết người.
Sao hắn ta bỏ qua được, hắn ta lấy điện thoại ra rồi gọi.
Lúc này, cuối cùng cũng đến lượt chiếc váy cưới Khổng Tước kia rồi.
Có lẽ vừa nãy chịu kích động nên chủ trì đấu giá chỉ giới thiệu sơ rồi bước
vào giai đoạn đấu giá.
Giá khởi điểm mười triệu, đây là chiếc váy cưới đắt nhất toàn quốc tính
đến hiện tại.
Tuy hôm nay không ít đại gia đến đấu giá nhưng bỏ mười triệu ra để mua
một chiếc váy cưới thì chẳng một ai.
Lục Trần không gọi giá ngay, mãi cho đến khi có một người gọi giá mười
lăm triệu sau đó mãi không tăng nữa nên anh mới tăng lên hai mươi triệu.
Thấy Lục Trần một lần tăng lên cả năm triệu, tất cả mọi người đều rơi vào
trầm ngâm.
Thành Toàn vốn muốn tranh giành với Lục Trần một phen nhưng hắn ta
nghĩ nếu mình mua một chiếc váy cưới mấy chục triệu về chắc sẽ bị ông bô
đập, thế nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng hắn ta cũng nhịn.
Hắn ta có dự cảm, mục đích của hai người Lục Trần hôm nay cũng chính
là sợi Bích Huyết Liệm cuối cùng đó, đó mới là lúc hắn ta rút dao sắc ra đấu
với Lục Trần.
Sau cùng chủ trì đấu giá hỏi ba lượt, sau khi không có ai gọi giá thêm
nữa, chiếc váy cưới Khổng Tước chính thức được vợ chồng Lục Trần mua
với giá hai mươi triệu.
Bấy giờ, Trịnh Thu thấy Lục Trần đấu giá được chiếc váy cưới Khổng
Tước với giá hai mươi triệu, ánh mắt cô ta tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Hai người Lục Trần có thể ngồi ở khu vực siêu VIP thì chắc chắn là đại
gia chân chính, mấy chục triệu chẳng là cái đinh gì với người ta cả.
Chẳng bao lâu đã có nhân viên mang một chiếc rương tinh tế tới phòng
riêng của Lục Trần, mở rương để Lục Trần kiểm tra hàng xong thì cho Lục
Trần quẹt thẻ.
Lục Trần quẹt thẻ xong chẳng mấy chốc thì đã đến hồi cuối của buổi đấu
giá, cuối cùng sợi lắc tay kia cũng xuất hiện.
Rất nhiều người chợt lên dây cót tinh thần.
Tuy bọn họ biết hôm nay mình không đủ tư cách để đấu giá sợi lắc tay đó
nhưng từ một tuần trước, Công ty tập đoàn Viễn Châu đã tuyên truyền về sợi
lắc tay này rồi.
Dưỡng khí hoạt huyết, dưỡng tinh thần, có thể làm đẹp dưỡng da, được
đại sư lớn khai quang v.v, tập đoàn Viễn Châu đã hoàn toàn thần hóa sợi lắc
tay này nên nhất thời thu hút lòng hiếu kì của vô số người.
"Tôi không cần phải giới thiệu nhiều về sợi lắc tay nữa. Tin rằng mọi
người mấy ngày trước đã hiểu được công hiệu của sợi lắc tay này rồi. Không
giấu các vị, sợi lắc tay này đúng là giống hệt như lời giới thiệu, vô cùng thần
kì, đợi đến lúc mọi người đấu giá về tay thì sẽ biết được công ty chúng tôi
không hề thổi phồng. Được rồi, tôi không nói nhiều nữa, tôi tin rất nhiều người
đã không đợi nổi nữa rồi, vậy bắt đầu ngay thôi. Giá khởi điểm là một trăm
triệu, mỗi lần tăng giá ít nhất mười triệu, bây giờ bắt đầu gọi giá."
Chủ trì đấu giá cầm chiếc hộp chứa sợi lắc tay trưng bày lên sân khấu, tất
cả mọi người đều rướn cổ xem.
Nhưng bọn họ chỉ là tò mò thôi.
Bọn họ biết hôm nay Thành Toàn tới chính là nhằm vào sợi lắc tay đó,
người có đủ tư cách để tranh cao thấp với anh ta đoán cũng chỉ có chàng
thanh niên thần bí vừa nảy sinh xung đột với anh ta mà thôi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều tề tựu trên khu vực siêu
VIP.
Còn lúc này, Lục Trần nhìn thấy sợi lắc tay chủ trì đấu giá cầm trên tay
qua màn hình lớn thì lòng chợt chấn động, đáy mắt lướt qua tia lo lắng và tàn
độc.
----------------------
gia, đoán chắc cũng xong đời rồi." Chu Hoa nói.
"Chắc bắp rồi, nhà họ Thành một tay che trời ở Đại Lý, dù họ có tiền có
quyền thế nào đi nữa thì ở Đại Lý không đấu nổi với nhà họ Thành đâu." Trịnh
Thu cũng hả hê trên nỗi đau của người khác nói.
Ở Đại Lý, nhà họ Thành có thể xem như là vua một cõi, đắc tội với Thành
Toàn đồng nghĩa với đắc tội Diêm Vương.
Chuyến này, hai người này dù không chết thì cũng bị lột một lớp da.
Ngay lúc này, cuối cùng người của công ty Viễn Châu đã kịp thời tới nơi,
chính là giám đốc Lưu kia.
"Hai vị, hai cậu đều là nhân vật có máu mặt, nể mặt họ Lưu tôi, mong hai
cậu bớt giận, có ân oán gì thì đợi sau khi kết thúc đấu giá rồi gặp mặt giải
quyết được không?" Giám đốc Lưu hết nhìn Thành Toàn rồi lại nhìn Lục Trần.
Một người là đại gia trăm tỉ, một người là gia tộc vua ở bản địa, ông ta đều
không thể chọc giận được.
"Giám đốc Lưu, không phải tôi không nể mặt ông nhưng thằng nhóc này
quá ngông cuồng rồi, không những bảo tôi quỳ xuống xin lỗi mà còn không
cho tôi đi. Hắn tưởng hắn là ông chủ tới từ thủ đô à? Cho dù là ông chủ ở thủ
đô thì đây cũng là địa bàn của Thành Toàn tôi, ít nhiều gì cũng phải nể mặt
Thành Toàn tôi chứ đúng không?" Thành Toàn u ám phân trần.
Giám đốc Lưu tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành quay về phía Lục Trần, vui
vẻ ôn hòa nói: "Cậu này, hay là nể mặt họ Lưu tôi trước được không?"
"Mặt mũi ông lớn lắm sao? Ông xem thử ông chủ của ông tới tôi có nể
mặt không?" Lục Trần nhìn giám đốc Lưu đầy giễu cợt.
Thành Toàn dám trêu ghẹo vợ anh, dám coi thường sự tồn tại của anh đã
chọc anh tức giận rồi, nào có dễ dàng bỏ qua được?
Đừng nói là một nhà họ Thành, cho dù mười cái nhà họ Thành cũng
không bỏ qua vậy được.
Sắc mặt giám đốc Lưu sượng sùng.
Nhưng ông ta thật sự không dám tiếp lời Lục Trần.
Đây là người giàu có chỉ riêng một tấm thẻ đã có đến mười hai con số
đấy, thế chẳng phải tài sản thật sự của người ta vô cùng khủng bố sao?
Người ta nói không sai, cho dù ông chủ bọn họ có đến đây thì cũng chỉ có
thể ngoan ngoãn đứng bên làm một thằng đàn em thôi.
"Thằng nhãi, mày muốn sao? Mày bảo tao ở lại, lẽ nào còn dám đánh tao
à?" Lúc này, Thành Toàn không biết sao mà lại bị khí thế của Lục Trần trấn
áp.
Nhưng từ đầu tới cuối hắng kiêu ngạo quen rồi, chẳng bao lâu đã trở về
với bộ dạng ngông cuồng.
"Bốp! Bốp!"
Lục Trần không thèm nói thêm một lời, đứng dậy giáng hai bạt tai lên mặt
Thành Toàn.
"Nhớ kĩ, không phải ai anh cũng trêu vào được, làm người phải nhìn xa
trông rộng chút, đừng như ếch ngồi đáy giếng." Lục Trần lạnh lùng răn dạy.
Giây phút này, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Thằng nhóc này lại dám ra tay đánh Thành Toàn?
Hắn không muốn sống nữa thật sao?
Đây là Diêm Vương sống ở Đại Lý bọn họ đấy!
"Thằng đó chết chắc rồi, dám đánh Thành Toàn, đoán là khắp thế giới này
không ai cứu được anh ta rồi." Trịnh Thu hả hê nói.
"Ừm, thằng nhóc đó đúng là quá ngông cuồng, không nể mặt giám đốc
Lưu luôn. Đoán chắc sau này cũng đừng hòng đấu giá đồ gì từ Viễn Châu
nữa." Chu Hoa cũng đồng tình gật đầu.
Thành Toàn cũng không ngờ Lục Trần lại dám ra tay đánh mình, hắn ta
nhất thời ngây ngốc.
Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên hắn ta bị ăn tát.
Điều này khiến hắn ta kinh hãi tột cùng, cũng không thích ứng được.
Thế cho nên Lục Trần đã ngồi xuống lại rồi, hắn ta mới bừng tỉnh.
"Thằng oắt, mày giỏi lắm, chúng ta đợi đó mà xem!"
Thành Toàn tức giận nhìn Lục Trần rồi quay người ra khỏi phòng riêng
của Lục Trần.
Suốt cả quá trình, Lâm Di Quân đều ôm Kỳ Kỳ trong lòng, không cho con
bé nhìn thấy những cảnh thiếu nhi không nên thấy.
Sau khi Thành Toàn rời khỏi phòng riêng, hắn ta không bỏ đi mà ngồi ở
một phòng riêng bên cạnh phòng Lục Trần.
"Toàn thiếu gia, cứ vậy bỏ qua à?" Người đẹp ngồi bên Thành Toàn hỏi.
"Bỏ qua?" Thành Toàn lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lướt qua ý muốn
giết người.
Sao hắn ta bỏ qua được, hắn ta lấy điện thoại ra rồi gọi.
Lúc này, cuối cùng cũng đến lượt chiếc váy cưới Khổng Tước kia rồi.
Có lẽ vừa nãy chịu kích động nên chủ trì đấu giá chỉ giới thiệu sơ rồi bước
vào giai đoạn đấu giá.
Giá khởi điểm mười triệu, đây là chiếc váy cưới đắt nhất toàn quốc tính
đến hiện tại.
Tuy hôm nay không ít đại gia đến đấu giá nhưng bỏ mười triệu ra để mua
một chiếc váy cưới thì chẳng một ai.
Lục Trần không gọi giá ngay, mãi cho đến khi có một người gọi giá mười
lăm triệu sau đó mãi không tăng nữa nên anh mới tăng lên hai mươi triệu.
Thấy Lục Trần một lần tăng lên cả năm triệu, tất cả mọi người đều rơi vào
trầm ngâm.
Thành Toàn vốn muốn tranh giành với Lục Trần một phen nhưng hắn ta
nghĩ nếu mình mua một chiếc váy cưới mấy chục triệu về chắc sẽ bị ông bô
đập, thế nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng hắn ta cũng nhịn.
Hắn ta có dự cảm, mục đích của hai người Lục Trần hôm nay cũng chính
là sợi Bích Huyết Liệm cuối cùng đó, đó mới là lúc hắn ta rút dao sắc ra đấu
với Lục Trần.
Sau cùng chủ trì đấu giá hỏi ba lượt, sau khi không có ai gọi giá thêm
nữa, chiếc váy cưới Khổng Tước chính thức được vợ chồng Lục Trần mua
với giá hai mươi triệu.
Bấy giờ, Trịnh Thu thấy Lục Trần đấu giá được chiếc váy cưới Khổng
Tước với giá hai mươi triệu, ánh mắt cô ta tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Hai người Lục Trần có thể ngồi ở khu vực siêu VIP thì chắc chắn là đại
gia chân chính, mấy chục triệu chẳng là cái đinh gì với người ta cả.
Chẳng bao lâu đã có nhân viên mang một chiếc rương tinh tế tới phòng
riêng của Lục Trần, mở rương để Lục Trần kiểm tra hàng xong thì cho Lục
Trần quẹt thẻ.
Lục Trần quẹt thẻ xong chẳng mấy chốc thì đã đến hồi cuối của buổi đấu
giá, cuối cùng sợi lắc tay kia cũng xuất hiện.
Rất nhiều người chợt lên dây cót tinh thần.
Tuy bọn họ biết hôm nay mình không đủ tư cách để đấu giá sợi lắc tay đó
nhưng từ một tuần trước, Công ty tập đoàn Viễn Châu đã tuyên truyền về sợi
lắc tay này rồi.
Dưỡng khí hoạt huyết, dưỡng tinh thần, có thể làm đẹp dưỡng da, được
đại sư lớn khai quang v.v, tập đoàn Viễn Châu đã hoàn toàn thần hóa sợi lắc
tay này nên nhất thời thu hút lòng hiếu kì của vô số người.
"Tôi không cần phải giới thiệu nhiều về sợi lắc tay nữa. Tin rằng mọi
người mấy ngày trước đã hiểu được công hiệu của sợi lắc tay này rồi. Không
giấu các vị, sợi lắc tay này đúng là giống hệt như lời giới thiệu, vô cùng thần
kì, đợi đến lúc mọi người đấu giá về tay thì sẽ biết được công ty chúng tôi
không hề thổi phồng. Được rồi, tôi không nói nhiều nữa, tôi tin rất nhiều người
đã không đợi nổi nữa rồi, vậy bắt đầu ngay thôi. Giá khởi điểm là một trăm
triệu, mỗi lần tăng giá ít nhất mười triệu, bây giờ bắt đầu gọi giá."
Chủ trì đấu giá cầm chiếc hộp chứa sợi lắc tay trưng bày lên sân khấu, tất
cả mọi người đều rướn cổ xem.
Nhưng bọn họ chỉ là tò mò thôi.
Bọn họ biết hôm nay Thành Toàn tới chính là nhằm vào sợi lắc tay đó,
người có đủ tư cách để tranh cao thấp với anh ta đoán cũng chỉ có chàng
thanh niên thần bí vừa nảy sinh xung đột với anh ta mà thôi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều tề tựu trên khu vực siêu
VIP.
Còn lúc này, Lục Trần nhìn thấy sợi lắc tay chủ trì đấu giá cầm trên tay
qua màn hình lớn thì lòng chợt chấn động, đáy mắt lướt qua tia lo lắng và tàn
độc.
----------------------
Bình luận facebook