Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 401-404
Sắc mặt của Carnot - tướng quân người Anh tối sầm lại, còn nét mặt của các phó tướng bên cạnh ông ta cũng hết sức khó coi.
Thực lực của Điện Sát Thần lại mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của họ.
Điều quan trọng nhất là Điện Sát Thần lại có ba mươi nghìn binh lính, đây là điều mà bọn họ không lường trước được.
Cộng thêm khí thế hừng hực, ba đoàn đại quân Điện Sát Thần đã chèn ép quân đội của bọn họ trên mọi nẻo đường, sắp giết đến tận ngoài cung điện rồi.
“Điện Sát Thần? Không phải bọn chúng ở Myanmar à, sao lại đến Madagascar của chúng ta?” Barr trầm giọng nói.
Ông ta không nhớ thổ vương nào của Madagascar có quan hệ với Điện Sát Thần.
“Chắc chắn là đã biết tin tức của mỏ Uranium rồi. Nghe nói Điện Sát Thần có mối liên hệ chặt chẽ với công nghệ Di Kỳ của Hoa Hạ, có thể công nghệ Di Kỳ muốn chiếm lấy mỏ Uranium này, sau đó bọn họ mời Điện Sát Thần đến ra tay.” Carnot nói.
“Mẹ kiếp, công nghệ Di Kỳ này cũng quá kiêu ngạo rồi, lẽ nào chúng muốn khơi dậy chiến tranh quy mô lớn?” Millet tức giận nói.
“Không đâu, nếu công nghệ Di Kỳ có được mỏ Uranium này, cả đám người da trắng đều sẽ không xuất binh.” Carnot lắc đầu nói.
“Tại sao? Người da trắng không dám trêu chọc công nghệ Di Kỳ à?” Millet ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Carnot.
“Không, là liên minh da trắng chính thức đàm phán với công nghệ Di Kỳ, hy vọng có thể học hỏi được công nghệ tiên tiến của bọn họ, đương nhiên lúc này không thể đắc tội với công nghệ Di Kỳ.” Carnot lắc đầu giải thích.
“Hừ, còn đánh đấm cái quái gì nữa, rút quân thôi, uổng công tôi tổn thất mấy nghìn binh lực, mẹ kiếp!” Millet đập mạnh lên mặt bàn, ly trà trên bàn cũng bị lay động.
Sắc mặt mấy phó tướng khác đều u ám, nếu liên minh da trắng tạm thời sẽ không phái binh đến, vậy trận chiến này của bọn họ không những thất bại triệt để mà còn thua lỗ hoàn toàn.
Bọn họ là đính lánh thuê, lấy tiền làm việc.
Bây giờ chiến tranh thất bại, bọn họ lỗ nặng rồi.
“Đi thôi, thông báo mọi người đến tỉnh của Barr trước.” Carnot cũng gật đầu, dẫn đầu đi ra khỏi đại điện.
Lần này gặp phải Điện Sát Thần, ông ta chỉ có thể chấp nhận thôi.
“Tướng quân, chúng ta đưa người của vương thất Madagascar đi theo hay giết chúng luôn?” Một phó tướng ở phía sau hỏi.
“Đưa quốc vương cùng với những đại thận trọng yếu theo, những người khác giết hết đi!”
Sắc mặt Carnot u ám, nói.
Thoáng chốc bọn họ đi ra từ sân sau của cung điện, đưa theo những đại thần trọng yếu của Madagascar ngồi trên trực thăng rồi rời khỏi đó.
Vào lúc ba chiếc trực thằng vừa cất cánh.
Đột nhiên, phía xa truyền đến âm thanh rền vang của đạn pháo.
“Không ổn, chúng đang nhắm vào chúng ta!” Đám người Millet đều kinh hãi, nhưng đạn pháo phóng tới quá đột ngột, trực thăng vừa bay lên căn bản trốn không thoát, tới tấp bị đạn pháo bắn trúng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Theo sau ba tiếng nổ vang lên, tất cả tướng lĩnh cấp cao muốn chạy trốn đều bị nổ thành tro bụi, khói bay mù mịt.
Lam Linh liếc nhìn ba chiếc trực thăng bị các cô bắn hạ, sau đó đưa theo một đám người áo đen xông vào vương thất của Madagascar, thoáng chốc đã khống chế cả vương thất.
Đến đây, cuộc chiến báo thù của vương thất Madagascar đã kết thúc.
Khi bước vào vương thất lần nữa, bất kể là Jesse hay Koopa đều vẫn không dám tin, bọn họ đã thắng rồi, hơn nữa còn là thắng một cách dễ dàng như vậy.
Nhất là Jesse, trong lòng càng vô cùng sợ hãi khi thấy sức mạnh Điện Sát Thần của Lục Trần.
Nhớ lại lúc đầu đội quân mười nghìn binh lính của Millet đã đánh tan tác hai đại quân lớn của ông ta.
Mà trận chiến hôm nay, bất kể là quân đội của Millet, hay quân đội Anh, ở trước mặt Điện Sát Thần đều chỉ giống như tờ giấy, không chịu nổi một đòn đã kích.
Thật ra lần này, nguyên nhân Điện Sát Thần có thể giống như sát thần trên chiến trường đánh đâu thắng đó, chủ yếu là Điện Sát Thần đã trang bị súng từ trường - vũ khí mới nhất của công nghệ Di Kỳ.
Sức mạnh của súng từ trường này rất lớn, lực sát thương vô cùng mạnh, bất kể có mặc áo chống đạn hay không, chỉ cần bị bắn trúng trong chớp mắt sẽ sản sinh ra một điện từ trường, mấy giây sau có thể gây tổn thương cực lớn cho các bộ phận cơ thể của binh sĩ, nếu bị súng từ trường này bắn trúng thì trong chớp mắt có thể nhanh chóng phá hủy nội tạng.
Súng từ trường vừa thông qua thực nghiệm, Trần Lục liền trang bị cho Điện Sát Thần dùng trước, bởi vị loại vũ khí này chính là vua vũ khí của chiến tranh đất liền.
Cũng là khắc tinh của xe tăng và xe thiết giáp.
Đây là nguyên nhân đánh đâu thắng đó trong trận chiến này của Điện Sát Thần.
Lúc này nhìn thấy Trần Lục chậm rãi đi vào cung điện cùng với tiểu hoàng tử của bọn họ, tâm trạng Jesse vô cùng phức tạp, không biết nên nói gì.
“Tư lệnh, Barr, Millet, Carnot và những người khác đều chết rồi, chúng muốn ngồi trực thăng bỏ trốn nhưng đã bị chúng tôi dùng đạn pháo bắn hạ. Máy bay phụ của bọn chúng lúc đó cũng bay trên trời, vì thế hầu như toàn bộ đều chết. Đúng rồi, người của vương thất Madagascar cũng bị chúng giết rồi, không giữ lại bất kì ai.”
Sau khi Trần Lục và tiểu hoàng tử Pianeo ngồi xuống, Lam Linh bước lên báo cáo với Trần Lục.
Thật ra sau đó cô đã chứng thực đám người quốc vương của Madagascar cũng ở trên trực thăng, chết dưới đạn pháo của bọn cô, nhưng tai họa này chỉ có thể để đám người Barr gánh vác.
Nghe Lam Linh nói vậy, trong lòng Jesse và đám người của tiểu hoàng tử rất đau buồn, nỗi căm hận với Barr càng lên đến đỉnh điểm.
Có điều lúc này Barr đã chết, bọn họ muốn báo thù cũng không tìm được đối tượng nữa.
Trần Lục gật đầu, sau đó tỏ ý Jesse hãy tuyên bố đã giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh với người dân toàn quốc, ba ngày sau tiểu hoàng tử sẽ lên ngôi, thổ vương không đến San Juan chúc mừng sẽ được coi là cùng phe với Barr, bị chém toàn tộc.
Đối với ý kiến của Trần Lục, Jesse và Koopa cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Một là cách làm của Trần Lục có lợi với việc thống nhất Madagascar của bọn họ, hai là lúc này Trần Lục mới là vua thật sự của Madagascar, không có Trần Lục, bọn họ không thể đánh bại Barr.
Tối hôm đó, Trần Lục hẹn Jesse và Koopa và cả quốc vương mới, cùng mở cuộc họp.
“Mọi người có muốn quốc gia của mình từ nay về sau không còn nội chiến không?” Trần Lục trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
Tiếp sau đó, anh sẽ dùng hàng chục tỷ đầu tư xây dựng cả Madagascar, đương nhiên phải cần Madagascar ổn định mới được.
Anh đầu tư mười tỷ, là muốn kiếm về gấp mười lần, vì thế mục tiêu tiếp theo của anh chính là giúp Madagascar thống nhất.
Chỉ có xã hội ổn định, mới có thể phát triển kinh tế.
Quốc vương mới Pianeo gật đầu trước tiên, mặc dù cậu ta chỉ mới mười ba tuổi, nhưng cũng hiểu được ý của Trần Lục.
Đôi mắt Jesse sáng lên, ông ta cũng tin Trần Lục có thực lực giúp bọn họ làm được chuyện này.
Đây chính là nguyện vọng mười mấy năm nay chưa thực thiện được của quốc gia bọn họ, nếu Trần Lục giúp bọn họ thành công, chắc chắn sẽ là anh hùng truyền kỳ của cả Madagascar.
“Nếu muốn xóa bỏ nội chiến, chỉ có diệt trừ thổ vương, thu hồi binh quyền của thổ vương, nhưng điều này rất khó.” Jesse nói.
Trần Lục lắc đầu, mỉm cười nói một cách tự tin: “Mấy tên thổ vương đó chẳng qua chỉ là đám không có thực lực, ba ngày sau tôi sẽ giết hết bọn họ, còn Koopa, nếu bây giờ ông giao binh quyền ra, ông sẽ trở thành một trong những đại thần vương thất.”
Anh nói xong liền nhìn về phía Koopa.
Lúc này Jesse và tiểu quốc vương cũng lần lượt nhìn ông ta.
Koopa là thổ vương đứng về phía bọn họ trong trận chiến lần này, theo lý mà nói không nên giết ông ta.
Nhưng bất kể là Jesse hay tiểu quốc vương, đều biết trừ khử thổ vương mới là mấu chốt để thực hiện thống nhất toàn quốc.
Chương 401: Kết thúc
Chương 401: Kết thúc
Thấy mấy người kia đều nhìn mình, Koopa cười gượng gạo.
Lục Trần đã nói vậy rồi, ông ta còn có lựa chọn nào khác sao?
Chắc chắn là không có lựa chọn khác, nhất định phải giao bình quyền ra, không thì ông ta biết có thể cuối cùng mình sẽ chẳng còn gì cả, thậm chí đến tính mạng cũng khó giữ.
Ông ta nghĩ tới Samba và sức mạnh khủng bố của Điện Sát Thần.
“Tôi đồng ý giao binh quền, ủng hộ quốc gia thay đổi chế độ xã hội.” Koopa bất đắc dĩ nói.
Tuy trong lòng ông ta rất không cam tâm, nhưng cũng biết chỉ có loại bỏ chế độ thổ vương, đất nước mới có thể yên bình.
“Tốt lắm, tuy đã giao ra binh quyền nhưng cũng có thể nhậm chức trong quân đội, hoặc ông có thể làm chủ tịch tỉnh của tỉnh ông. Tuy nhiên, tôi đề nghị ông ở lại San Juan để đảm nhiệm chức vụ một trong sáu đại thần thì tốt hơn.” Lục Trần nói.
Tiếp theo anh còn muốn cố gắng giúp Madagascar thay đổi chế độ, vậy thì sáu đại thần này chắc chắn có quyền lợi nhiều hơn quản lý của một tỉnh.
“Được, tôi nghe theo Lục tư lệnh.” Nếu đã đồng ý giao ra binh quyền, Koopa cũng cảm thấy chẳng sao cả.
Tiếp theo Lục Trần và những phương án thay đổi chế độ cũng nhận được sự tán thành của mọi người.
Ba ngày sau, quốc vương mới Pianeo lên ngôi, mấy thổ vương khác đều tự mình đến vương thất để chúc mừng.
Nhưng điều làm họ không ngờ tới là quốc vương mới yêu cầu họ tự mình giao binh quyền.
Mấy thổ vương lớn nhất định không chịu tuân theo, nhưng trực tiếp bị quân đội của vương thất khống chế.
Đồng thời, quân của Jesse, Đỗ Phi và Tiêu Chiến phân ra ba đường, ngày hôm đó đã tới địa bàn của ba thổ vương, buổi tối chỉ trong vài tiếng đồng hồ đã đánh bại quân đội của ba thổ vương lớn.
Đến lúc này, Madagascar đã loại bỏ chế độ thổ vương, sáu tỉnh lớn đã có sáu chủ tịch tỉnh, do vương thất phái binh đến trấn giữ.
Madagascar đã thật sự thống nhất, Lục Trần được quốc vương Pianeo phong làm quốc sư, Đỗ Phi cũng lập tức được phong làm tổng tư lệnh quân đội.
Cái chức quốc sư của Lục Trần chỉ có ý nghĩa tượng trưng.
Còn cái chức đại tướng quân của Đỗ Phi là nắm trong tay toàn bộ quân đội của Madagascar.
Đây cũng có thể nói là kết quả thỏa hiệp của đám người Jesse.
Bởi vì họ biết, nếu không nhường binh quyền, Lục Trần thậm chí còn có khả năng thay thế họ.
Còn về Tiêu Chiến, lập tức thay thế Đỗ Phi thống lĩnh Điện Sát Thần.
Sau này, Madagascar coi như đã bước qua một giai đoạn mới, đối với Lục Trần, chuyến này anh đi Madagascar có thể nói là có thu hoạch cực lớn.
Toàn bộ tài nguyên khoáng sản và dầu mỏ của Madagascar đều do công nghệ Di Kỳ của anh khai thác, tương lai vài năm sau, công nghệ Di Kỳ nhất định sẽ thu lợi nhuận gấp mấy lần.
Lục Trần ở lại Madagascar thêm một tuần rồi về nước.
Những việc còn lại đều do cấp dưới thực hiện.
Đáng nhắc tới là Trần Tịnh đã trở thành người phụ trách ở Madagascar, lần này thăng chức khá lớn, Lục Trần cũng muốn cho cô cơ hội để thử.
Công ty khoa học công nghệ Di Kỳ quá lớn, đang lúc cần dùng nhiều nhân tài, Lục Trần cũng không quá câu nệ bảo thủ về phương pháp dùng người.
Mà những thương nhân trước đây Lục Trần đã cứu giúp cũng không đi đâu cả, họ tấp nập ở lại chuẩn bị tiếp nhận các hạng mục từ công nghệ Di Kỳ.
Công nghệ Di Kỳ ở Madagascar có nhiều chiêu thức thu hút vốn đầu tư, nhất thời khiến toàn bộ Madagascar náo nhiệt hẳn lên.
Vô số thương nhân Hoa Hạ đều nhộn nhịp đến Madagascar, đây cũng là lúc tác dụng của lãnh sự quán Hoàng Hải Đào trở nên ngày càng lớn.
Jesse và các thành viên chủ yếu của vương thất Madagascar thấy Lục Trần không nuốt lời, đầu tư số lượng lớn vào xây dựng Madagascar khiến kinh tế Madagascar tăng trưởng có thể thấy bằng mắt thường, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy quyền lực quản lý quân đội của họ nằm trong tay Đỗ Phi, nhưng chỉ cần nhìn thấy kinh tế đất nước ngày càng tốt đẹp, cuộc sống nhân dân ngày càng ấm no là đủ rồi.
Sau khi về nước, Lục Trần không về Du Châu mà đến thẳng Trung Nguyên.
Trước đây Châu Tuân Phi dám đến Madagascar phá hoại, hắn muốn cản trở từ bên trong, Lục Trần cảm thấy cần phải cho nhà họ Châu một bài học sâu sắc.
“Gọi gia chủ của các người ra đây gặp tôi.” Lục Trần dẫn theo Lâm Thông và Từ Kinh đến bên ngoài biệt thự của nhà họ Châu, bị bảo vệ gác cổng ngăn lại, hỏi.
“Hả? Các anh cũng đến dự tiệc đính hôn của tiểu thư nhà chúng tôi sao? Bọn họ tổ chức tiệc ở câu lạc bộ Sapphire. Bảo vệ gác cổng trả lời.”
Lục Trần khẽ giật mình, thấy bảo vệ gác cổng hình như không nói dối nên họ cũng tin tưởng hơn.
“Nói cho tôi biết địa chỉ của câu lạc bộ Sapphire đi.” Lục Trần đâm lao theo lao nói.
Bảo vệ gác cổng không nghi ngờ Lục Trần, nên nói cho anh vị trí của câu lạc bộ Sapphire.
Lục Trần gật đầu, dẫn hai người rời khỏi biệt thự nhà họ Châu.
...
Câu lạc bộ Sapphire là câu lạc bộ nổi tiếng xa hoa nhất Trung Nguyên, câu lạc bộ này bình thường chỉ tiếp đãi các nhân vật nổi tiếng ở Trung Nguyên hoặc các nơi trong cả nước, đây chính là một nơi tụ họp mở riêng cho tầng lớp thượng lưu và các ông trùm có máu mặt.
Hôm nay là ngày đính hôn của Châu Thần Thần, con gái gia chủ Châu Huấn Tài, đại gia tộc nhà họ Châu ở Trung Nguyên và Lâm Phá Quân của nhà họ Lâm phía đông nam.
Nhà họ Châu ở Trung Nguyên tuy không phải là gia tộc hạng nhất, nhưng thực lực của nhà họ Châu cũng xếp trong top năm, cho nên hôm nay đến tham gia lễ đính hôn của Châu Thần Thần và Lâm Phá Quân căn bản đều là nhân vật nổi tiếng ở Trung Nguyên, thanh niên tài giỏi và con gái nhà giàu.
Mà tên tuổi nhà họ Lâm vẫn luôn là gia tộc hạng nhất ở đông nam, kể cả ở Trung Nguyên cũng rất có tiếng tăm, hơn nữa nhà họ Lâm và mấy đại gia tộc ở Trung Nguyên cũng có rất nhiều mối hợp tác làm ăn, cho nên hôm nay đến đây còn có gia chủ nhà họ Kiều, nhà họ Tống, nhà họ Kim..., thực lực của bọn họ còn lớn hơn cả nhà họ Châu, dĩ nhiên bọn họ đến đây đều vì Lâm Phá Quân.
“Nghe nói nhà họ Châu gả Châu Thần Thần cho Lâm Phá Quân là vì đắc tội với một nhân vật lớn, họ muốn có sự bảo vệ của nhà họ Lâm, điều này là thật sao?” Một công tử nhà giàu nâng chén lên cụng ly với một công tử nhà giàu khác nói nhỏ.
“Chắc chắn rồi, nếu không thì cậu tưởng lão già Lâm Phá Quân kia có thể lấy được Châu Thần Thần à, ôi trời, đáng tiếc thật, tôi còn muốn theo đuổi Châu Thần Thần, bây giờ không còn cơ hội nào nữa rồi.” Gã công tử nhà giàu mặt dầu bóng loáng kia thở dài, uống một hơi cạn hết ly rượu, tựa như uống cạn mà trong lòng không được vui.
“Châu Thần Thần là hoa khôi của đại học Trung Nguyên, nữ thần trong lòng đám đàn ông ở trường đại học Trung Nguyên, thật đáng tiếc, một đóa hoa tươi như vậy lại để một lão già xơi mất, tức quá đi!” Một gã khác cũng lắc đầu thở dài.
Trông dáng vẻ hai người giàu này cũng có ý với Châu Thần Thần.
“Nếu hai người các cậu không muốn chết, tốt nhất đừng có thảo luận đề tài này nữa, những lời của các cậu lọt đến tai Lâm Phá Quân, chỉ sợ gia tộc các cậu cũng sẽ gặp họa đấy.” Lúc này một gã công tử nhà giàu khác đi đến, nghe thấy hai người nói chuyện không khỏi nhíu mày, nếu không phải quan hệ của hắn với hai người này tốt, thì dĩ nhiên sẽ không nhắc nhở bọn họ.
Hai người dĩ nhiên biết sức mạnh của nhà họ Lâm, bọn họ cười ha ha xong cũng không lẩm bẩm nữa, gã công tử nhà giàu mặt dầu bóng loáng nói sang chuyện khác: “Hoa thiếu gia, cậu có biết rốt cuộc nhà họ Châu đã đắc tội với nhân vật lớn nào không? Nghe nói khoảng thời gian trước sau khi Châu Tuân Phi đi châu Phi một chuyến trở về, Châu Huấn Tài đã quyết định gả con gái Châu Thần Thần của ông ta cho Lâm Phá Quân, chuyện này hơi kỳ quặc.”
“Nghe nói hình như là ông chủ của công ty Khoa học công nghệ Di Kỳ mới nổi ở Du Châu, trước đây Châu Tuân Phi đi Du Châu đã đắc tội với ông chủ của Công nghệ Di Kỳ gì đó.” Gã nhà giàu tên là Hoa thiếu gia uống một ngụm rượu vang đỏ rồi nói.
“Thì ra là người đàn ông khiến cả thế giới chấn động đó, chả trách nhà họ Châu không chọc vào nổi, người tài giỏi như vậy chắc cũng chỉ có nhà họ Lâm ở Đông Nam có thể chống đỡ nổi thôi.” Công tử nhà giàu mặt bóng dầu khẽ gật đầu nói.
“Đúng vậy, nghe nói nhà họ Lâm là gia tộc võ thuật, gia tộc ẩn thế, đã tồn tại mấy trăm năm rồi, thế lực vô cùng lớn mạnh, Công nghệ Di Kỳ cũng chỉ là một công ty bình thường, dĩ nhiên không thể đánh lại gia tộc võ thuật như nhà họ Lâm. Đây cũng là một lý do khiến Châu Huấn Tài không tiếc gả con gái cưng cho một lão già.” Hoa thiếu gia chậm rãi nói.
Chương 402: Về nước
Lúc này tại một căn phòng xa hoa, một thiếu nữ trang điểm vô cùng lộng lẫy đang ngồi trước gương ngắm nhìn vẻ đẹp xuất thần của chính mình trong gương, ngồi kế bên cạnh cô ta cũng là một thiếu nữ khác cũng rất xinh đẹp.
"Hôm nay ai có thể giải thoát giúp tôi khỏi cái nhà giam này, Châu Thần Thần tôi cho dù có làm một nhân tình bên cạnh người đó thôi tôi cũng bằng lòng." Thiếu nữ ngồi trước gương đột nhiên lên tiếng.
"Chị Thần Thần, chấp nhận đi, đừng mộng tưởng những chuyện cổ tích như vậy nữa, ai bảo chúng ta lại sinh ra ở những đại gia tộc chứ, người ta chỉ nhìn thấy những hào quang bên ngoài của chúng ta thôi, có mấy người biết đến những chua xót đằng sau những hào quang này chứ? Từ trước đến nay con gái của các đại gia tộc đại đa số đều chỉ là những công cụ để liên hôn mà thôi, nếu như có thể gặp được người đối xử tốt với bản thân thì đã được coi là rất may mắn rồi." Thiếu nữ kia thở dài rồi nói.
"Nhưng tôi thật sự không cam tâm, bảo tôi lấy một ông lão gần bằng tuổi bố tôi thì tôi thật sự không làm được, nếu không phải do bố tôi đau khổ cầu xin, Châu gia chúng tôi đã đắc tội với một nhân vật không thể đắc tội, cho nên bắt buộc phải nhờ đến sự bảo vệ của Lâm gia, thì tôi thật sự đã muốn bỏ nhà đi rồi." Châu Thần Thần vẻ mặt không cam nói.
"Thần Thần, xong chưa, người ta vẫn đang đợi em đó." Châu Tuân Phi mở cửa căn phòng rồi bước vào.
Châu Thần Thần chính là em gái của Châu Tuân Phi.
Vừa nhìn thấy Châu Tuân Phi, Châu Thần Thần lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Nếu như không phải do Châu Tuân Phi đã chọc giận nhân vật lớn nào đó thì sao cô ta phải gả cho Lâm Phá Quân chứ.
"Bảo họ cứ từ từ mà đợi, em có thể chạy mất sao?" Châu Thần Thần kích động nói.
"Thần Thần, là anh có lỗi với em, nhưng ai mà biết được thân phận của tên đó lại khủng khiếp như vậy, ban đầu anh còn tưởng hắn chỉ là một nhân vật nhỏ thôi." Châu Tuân Phi thở dài một hơi nói.
Nhớ lại hoàn cảnh lần đầu tiên hắn ta gặp Lục Trần, Lục Trần ăn mặc rất bình thường nên hắn ta tưởng Lục Trần chỉ là một người thích cược đá thôi, nếu lúc đó biết được thân phận của Lục Trần thì có đánh chết hắn ta cũng không dám cược với Lục Trần.
Nếu như hắn ta không để thua mất nguồn cung đá thô của gia tộc vào tay Lục Trần thì hắn ta cũng không phải bắt cóc con gái Lục Trần rồi mấy ngày trước cũng sẽ không đến Madagascar để phá hoại chuyện hợp tác giữa Lục Trần và Samba.
Nếu như không có những chuyện này thì bọn họ sao phải sợ Lục Trần đến trả thù, việc gì phải dùng hạnh phúc của Châu Thần Thần để đổi lấy sự bảo hộ của Lâm gia chứ?
"Anh Phi, người mà anh chọc vào rốt cuộc là người như thế nào, tại sao ngay đến Châu gia chúng ta cũng không đụng vào được?" Thiếu nữ bên cạnh Châu Thần Thần tò mò hỏi.
"Hai."
Châu Tuân Phi thở dài một hơi, nói: "Ông chủ của Công nghệ Di Kỳ ở Du Châu, Lục Trần."
"Hả? Công nghệ Di Kỳ nổi tiếng như vậy, nghe nói còn có cả quân đội trực tiếp bảo vệ, sao anh lại dám đụng đến một nhân vật tầm cỡ như vậy!" Thiếu nữ kinh ngạc nhìn Châu Tuân Phi, không dám tin vào tai mình.
Lúc này Công nghệ Di Kỳ đã nổi tiếng cả thế giới, đã trở thành một doanh nghiệp quốc dân rồi, cô ta thật sự không thể hiểu tại sao Châu Tuân Phi lại dám chọc giận một ông lớn như vậy.
"Lúc đó đừng nói đến anh, ngay cả đến tứ đại gia tộc ở Du Châu cũng không ai biết anh ta chính là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ, lúc đó Công nghệ Di Kỳ vẫn đang trong thời gian xây dựng, căn bản không ai biết ông chủ là ai, nếu như biết anh ta là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ thì sao anh dám dây vào anh ta chứ." Châu Tuân Phi cười khổ nói.
"Lần này anh đi Châu Phi lại đắc tội với anh ta tiếp rồi sao?" Châu Thần Thần chán nản hỏi.
"Ừ."
Châu Tuân Phi gật đầu nói: "Trước đây chẳng phải anh đã để thua mất nguồn cung đá thô vào tay anh ta đó sao, sau khi biết được anh ta là chủ của Công nghệ Di Kỳ, anh và bố đều tưởng rằng với thực lực và sự phát triển của viện khoa học Di Kỳ, anh ta chắc sẽ chẳng thèm để ý đến một nguồn khai thác đá đâu, cho nên chúng ta mới đến Madagascar để tìm nguồn khai thác mới ở chỗ thổ vương Samba.
Ai ngờ anh lại gặp lại Lục Trần ở đó, hơn nữa anh ta chắc chắn cũng biết anh ở đó giở trò nên thổ vương Samba mới không hợp tác với anh ta, với sự hiểu biết của anh về anh ta thì anh ta nhất định sẽ tìm đến Châu gia báo thù."
Đối với việc này thì Châu Tuân Phi đã có trải nghiệm sâu sắc rồi.
Trước đây vì chuyện bắt cóc Kỳ Kỳ ở Du Châu mà hắn ta đã bị Lục Trần giam lòng một tuần, sau đó lại bị Lục Trần lột mất 1 tỉ mới thả cho đi.
Đối với một Lục Trần có thù ắt phải báo, hắn ta coi như đã được nếm mùi.
"Đi thôi." Châu Thần Thần không muốn nói thêm gì nữa liền đứng dậy đi ra ngoài.
......
Ba người Lục Trần nhanh chóng tìm ra Câu lạc bộ Sapphire, bọn họ chỉ nói là đến tham dự lễ đính hôn của Châu gia, bảo vệ liền để ba người đi vào.
"Anh Trần, anh định đối phó với Châu gia thế nào? Nghe nói Châu gia này ở trung nguyên cũng là gia tộc số 1 số 2." Ba người sau khi tìm được chỗ ngồi xong thì Từ Kinh hỏi.
"Hôm nay là lễ đính hôn của con gái Châu Huấn Tài, anh có thể cho bọn họ một cơ hội sẽ không ông ta vào đường cùng, lát nữa người của Châu gia nhìn thấy anh sẽ tự hiểu ra mục đích hôm nay anh tới đây." Lục Trần nghĩ cũng không muốn dồn người ta vào chỗ khó trong đúng ngày đính hôn của con gái nhà họ.
"Vâng, vậy thì dọa bọn họ một chút là được." Từ Kinh gật đầu nói.
Lục Trần cười, mục đích của anh ấy quả thực là cũng chỉ muốn dọa Châu gia một chút.
Châu gia cũng là gia tộc chục tỷ, bắt đền họ 2,3 tỷ là cũng hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được của họ.
"Này, ba người kia là ai, cảm giác như là người lạ vậy, là người của gia tộc nào thế?" Mặc gì ba người Lục Trần đã chọn một góc ít người chú ý rồi nhưng vẫn có người nhanh chóng có một người trẻ tuổi giàu có phát hiện ra.
"Không biết, có điều người thanh niên ngồi ở giữa trông hơi quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng chắc chắn không phải người trung nguyên chúng ta." Một thiếu gia trẻ nhìn Lục Trần nói.
"Lẽ nào các cậu không thấy người ta rất đẹp trai sao?" Một cô gái trang điểm xinh đẹp, đôi mắt to tròn sáng ngời đang nhìn thẳng vào Lục Trần.
Không thể không nói thuật dưỡng sinh của Lục Trần càng ngày càng thâm hậu, thể chất của anh ấy đang chuyển hóa đến tình trạng hoàn mỹ, cho dù là da dẻ, tướng mạo hay là khí chất tinh thần đều ở mức độ không phải là những minh tinh điện ảnh, tộc người Cao Ly hay là các hot boy trong nước có thể so sánh được. Có thể nói giống như bạch mã hoàng tử trong lòng những thiếu nữa hoài xuân vậy.
Đây cũng là lí do khiến Trần Sơ Nhiên hay Lam Linh bị sức hấp dẫn của Lục Trần mê hoặc ngay từ lần gặp đầu tiên, cho dù biết Lục Trần là người đã có gia đình rồi, nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ vị trí của Lục Trần trong lòng mình.
Đây chính là cái gọi là mỹ nữ mê anh hùng, mỹ nữ mê soái ca.
"Soái ca, có thể mời anh một ly không?" Trong lúc các cô gái còn đang tán dương sức hấp dẫn của Lục Trần thì một mỹ nữ tràn đầy sức sống liền rót hai ly rượu vang đi đến bên cạnh Lục Trần, vẻ mặt mong đợi nhìn Lục Trần.
Nhìn thấy sự nhiệt tình của mỹ nữ, những thiếu nữ xinh đẹp giàu có khác đều há hốc miệng ngạc nhiên.
Chương 403: Soái ca, có thể mời anh một chén không?
Chương 403: Soái ca, có thể mời anh một chén không?
Mỹ nữ này tên Tống Mỹ Lệ, là đại tiểu thư của Tống gia ở Trung Nguyên, cũng là một người nổi tiếng ở Trung Nguyên.
Mọi người thấy Tống Mỹ Lệ chủ động đến bắt chuyện với một người lạ thì đều cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bởi vì người đàn ông đó quả thật là quá đẹp trai, nhưng với điều kiện như Tống Mỹ Lệ thì một người có thân phận bình thường chắc chắn không thể nào lọt được vào mắt xanh của cô ta mới đúng chứ.
"Tôi dám cam đoan Tống Mỹ Lệ rảnh rỗi nhàm chán quá nên muốn chơi đùa tên kia một chút."
"Đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy, đợi xem kịch hay đi."
Một vài tay công tử nhà giàu đều cho rằng Tống Mỹ Lệ là đang muốn trêu đùa Lục Trần.
"Chúng tôi có ba người, một chén cô uống đủ không?" Lục Trần tựa mình vào lưng ghế, mắt nhìn Tống Mỹ Lệ, vẻ mặt có chút cười cợt.
Đây đúng là một mỹ nữ, nhưng anh ấy đã từng gặp không ít mỹ nữ rồi, đương nhiên cô gái này không thể lọt được vào mắt anh ấy.
Tống Mỹ Lệ nghe vậy thì đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, cảm thấy người thanh niên trước mặt có chút hài hước.
"Không sao, hôm nay là tiệc đính hôn của bạn thân Châu Thần Thần của tôi, đủ rượu để uống." Tống Mỹ Lệ cười cười, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Lục Trần, trực tiếp bỏ qua Lâm Thông và Từ Kinh.
Lâm Thông và Từ Kinh nhún nhún vai, cũng không có ý định rời đi.
Bọn họ đều hiểu Lục Trần, đều biết Lục Trần không có hứng thú gì với người con gái này.
"Soái ca, cho hỏi xưng hô thế nào, tôi tên là Tống Mỹ Lệ." Tống Mỹ Lệ nhiệt tình giới thiệu.
"Anh ấy tên là Lục Trần, là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ. Mỹ Lệ, con gái anh ấy cũng bốn năm tuổi rồi, tốt nhất cô nên tránh xa anh ấy một chút."
Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo thay Lục Trần trả lời.
Lục Trần quay lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đang đi về phía anh ấy, bên cạnh thanh niên là một người rất quen mặt, Châu Tuân Phi.
"Ồ? Anh là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ sao? Ông chủ của Công nghệ Di Kỳ lại trẻ như vậy sao?" Tống Mỹ Lệ không dám tin nhìn Lục Trần.
Công nghệ Di Kỳ nổi tiếng thế giới, giá trị không thể ước tính, trong tưởng tượng của mọi người ông chủ của Công nghệ Di Kỳ chắc chắn phải là một người trung niên hoặc một người lớn tuổi.
Nếu không tận mắt gặp Lục Trần, đều không thể liên tưởng anh ấy có liên quan đến Công nghệ Di Kỳ.
Rất nhiều người nhìn Lục Trần khí chất bất phàm, nhưng đa số đều tưởng anh ấy chỉ là một công tử nhà giàu mà thôi.
Lục Trần cười cười nhìn Tống Mỹ Lệ nói: "Vậy cô thấy tôi nên là một ông già sao?"
"Ha ha, tôi không phải có ý như vậy, chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ thôi." Tống Mỹ Lệ bối rối cười nói, cũng không có ý nghi ngời lời của Châu Tuân Phi.
"Anh chính là Lục Trần, ông chủ của Công nghệ Di Kỳ? Anh đến gây phiền phức cho Châu gia đúng không?"
Người thanh niên bên cạnh Châu Tuân Phi đến trước mặt Lục Trần, mỉa mai nhìn Lục Trần hỏi.
"Đúng, tôi là Lục Trần, đúng là đến quấy rầy Châu gia." Lục Trần nhướn mày nhìn người thanh niên rồi nói.
"Tiểu tử, mặc dù Công nghệ Di Kỳ của anh đúng là rất nổi tiếng, nhưng Lâm gia tôi đây chẳng coi là gì, biết thức thời thì mau xin lỗi anh Châu mau, sau đó hãy cút khỏi Trung Nguyên, nếu không đừng trách tôi độc ác." Tay thanh niên hung hăng nhìn Lục Trần, căn bản không hề coi Lục Trần ra gì."
Đúng rồi, điều khiến cả ba người Lục Trần có chút bất ngờ là hắn ta không những không coi Lục Trần ra gì mà còn chẳng thèm để Công nghệ Di Kỳ vào mắt nữa.
Lục Trần chớp mắt, không giấu được tò mò quan sát tên thanh niên, anh ấy thực sự không hiểu tên thanh niên này lấy đâu ra cái dũng khí lớn như vậy, dám coi thường Công nghệ Di Kỳ của anh ấy?
"Tôi đoán đó chính là nhị thiếu gia của Lâm gia, Lâm Phá Hải. Lúc này bọn không phải nên ở trong lễ đường để tham gia vào nghi thức đính hôn của Châu Thần Thần và Lâm Phá Quân hay sao, sao lại chạy ra đây vậy?" Một thiếu gia tò mò hỏi.
Nghi lễ đính hôn của Châu Thần Thần chỉ có các bậc trưởng bối mới được tham gia, bên ngoài đại sảnh tán gẫu bây giờ đều là các bậc tiểu bối con cháu.
Đương nhiên ngoại trừ Tống Mỹ Lệ ra.
Miệng cô ta vừa nói là bạn thân của Châu Thần Thần nhưng thực tế cô ta và Châu Thần Thần chẳng thân quen gì nhau cả.
Cô ta chỉ nghe nói hôm nay Châu Thần Thần sẽ phải gả cho một lão già nên muốn đến xem kịch hay mà thôi.
Nhưng thân là đại tiểu thư của Tống gia, đương nhiên cô ta có tư cách ở trong đại sảnh tham dự lễ đính hôn của Châu Thần Thần rồi, chỉ là cô ta bị Lục Trần thu hút mà thôi.
"Quả không hổ là nhị thiếu gia của Lâm gia, tên Lâm Phá Hải này cũng kiêu ngạo quá rồi, ngay đến ông chủ của Công nghệ Di Kỳ mà cũng không coi ra gì, tiếp theo sẽ được xem kịch hay rồi."
Một thiếu gia mặt mày bóng loáng vui sướng hả hê nhìn Lâm Phá Hải, Lâm Phá Quân đã cướp đi nữ thần trong lòng anh ta, nhưng điều khiến anh ta có chút để ý là ở đây cũng có rất nhiều người giống anh ta cũng hi vọng nhìn thấy Lâm Phá Hải đá phải tấm thép.
Lâm Phá Hải mặc một chiếc quần rằn ri, hai tay đút túi quần, trên mặt đeo một cặp kính râm lớn, lúc này có thể thấy được vẻ mặt tràn ngập sự khinh thường trên gương mặt hắn.
Nhưng Châu Tuân Phi phía sau hắn ta thì trong lòng lại vô cùng sợ hãi nhưng cũng rất mong đợi.
Mong đợi Lâm Phá Hải có thể áp chế được uy phong của Lục Trần.
Từ lúc thua thê thảm trong tay Lục Trần đợt trước, mỗi lần nhìn thấy Lục Trần, trong lòng hắn ta lại dấy lên nỗi sợ như bóng ma ám ảnh.
Cho nên hắn hi vọng lần này Lâm gia có thể giúp hắn triệt để loại trừ đi cái tâm ma này.
Lục Trần nhìn Châu Tuân Phi và Lâm Phá Hải một cái, vẻ mặt lộ ra một nụ cười khẩy nói: "Nếu tôi đoán không lầm thì Lâm gia các cậu là gia tộc ẩn thế gì gì đó đúng không?"
Trong mắt anh ấy, chỉ có những gia tộc ẩn thế này mới dám coi thường anh ấy như vậy.
Nhưng kể từ lần trước gia tộc ẩn thế Tiêu gia đến tìm anh ấy gây chuyện rồi bị anh ấy giết nhiều người như vậy thì cũng rất lâu rồi không có gia tộc nào đến làm phiền anh ấy nữa.
Đúng rồi, còn có Lam gia cũng làm ầm ĩ trước mặt anh ấy, cuối cùng không những biếu không anh ấy một viên trân châu thần kỳ mà còn giao cả Lam gia ở Kokang cho anh ấy.
Cho nên bây giờ anh ấy đã không còn bất cứ e ngại nào với những gia tộc ẩn thế này nữa.
Đối với anh ấy, cái gọi là gia tộc ẩn thế này đều chỉ là một đám thô lỗ có chút võ công mà không có đầu óc mà thôi.
"Tiểu tử, xem ra vẫn còn chút mắt nhìn, nếu như đã biết bản thiếu gia đây là người của gia tộc ẩn thế còn không mau quỳ xuống xin lỗi!" Lâm Phá Hải đanh giọng quát.
"Quỳ xuống xin lỗi? Cậu là cái thứ gì vậy?" Sắc mặt Lục Trần đại biến, trầm giọng nói.
"Ha, ha ha ha, Lâm Phá Hải ông đây đã ra đời hơn hai mươi năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên có kẻ dám nói với ông đây như vậy, thú vị, thú vị. Ồ đúng rồi, anh có biết tôi là ai không? Biết Lâm gia ở Đông Nam không?" Lâm Phá Hải cười phá lên như thể vừa nghe xong một cậu chuyện buồn cười nhất trên đời này vậy, sau đó vẻ mặt trào phúng hỏi Lục Trần.
"Lâm gia ở Đông Nam rất mạnh sao?" Lục Trần dửng dưng nhìn Lâm Phá Hải, anh ấy đúng là không biết Lâm gia ở Đông Nam, cho dù có biết thì cũng chẳng coi ra sao.
Thêm nữa, mặc dù anh ấy cũng xuất thân từ một gia tộc ẩn thế nhưng anh ấy hiểu rất ít về những gia tộc kín đáo này.
Nếu như không phải bố anh ấy bị Tiêu Biệt Tình ép giải tán gia tộc, anh ấy đích thân đến thủ đô thì anh ấy còn không biết đến sự tồn tại của những gia tộc ẩn thế này.
Lúc đó anh ấy còn có chút lo lắng với những gia tộc này, thậm chí vì để Tiêu Biệt Tình không phát hiện ra được tung tích của anh ấy, anh ấy còn không nói thân phận của mình ra cho Lâm Di Quân biết.
Nhưng từ sau khi tự tay giết Tiêu Biệt Tình, lại giải quyết hơn 100 võ giả của Lam gia, anh ấy không còn bất kỳ sự sợ hãi nào đối với những gia tộc ẩn thế này nữa.
Cũng chỉ có vậy mà thôi.
Thực lực của Điện Sát Thần lại mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của họ.
Điều quan trọng nhất là Điện Sát Thần lại có ba mươi nghìn binh lính, đây là điều mà bọn họ không lường trước được.
Cộng thêm khí thế hừng hực, ba đoàn đại quân Điện Sát Thần đã chèn ép quân đội của bọn họ trên mọi nẻo đường, sắp giết đến tận ngoài cung điện rồi.
“Điện Sát Thần? Không phải bọn chúng ở Myanmar à, sao lại đến Madagascar của chúng ta?” Barr trầm giọng nói.
Ông ta không nhớ thổ vương nào của Madagascar có quan hệ với Điện Sát Thần.
“Chắc chắn là đã biết tin tức của mỏ Uranium rồi. Nghe nói Điện Sát Thần có mối liên hệ chặt chẽ với công nghệ Di Kỳ của Hoa Hạ, có thể công nghệ Di Kỳ muốn chiếm lấy mỏ Uranium này, sau đó bọn họ mời Điện Sát Thần đến ra tay.” Carnot nói.
“Mẹ kiếp, công nghệ Di Kỳ này cũng quá kiêu ngạo rồi, lẽ nào chúng muốn khơi dậy chiến tranh quy mô lớn?” Millet tức giận nói.
“Không đâu, nếu công nghệ Di Kỳ có được mỏ Uranium này, cả đám người da trắng đều sẽ không xuất binh.” Carnot lắc đầu nói.
“Tại sao? Người da trắng không dám trêu chọc công nghệ Di Kỳ à?” Millet ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Carnot.
“Không, là liên minh da trắng chính thức đàm phán với công nghệ Di Kỳ, hy vọng có thể học hỏi được công nghệ tiên tiến của bọn họ, đương nhiên lúc này không thể đắc tội với công nghệ Di Kỳ.” Carnot lắc đầu giải thích.
“Hừ, còn đánh đấm cái quái gì nữa, rút quân thôi, uổng công tôi tổn thất mấy nghìn binh lực, mẹ kiếp!” Millet đập mạnh lên mặt bàn, ly trà trên bàn cũng bị lay động.
Sắc mặt mấy phó tướng khác đều u ám, nếu liên minh da trắng tạm thời sẽ không phái binh đến, vậy trận chiến này của bọn họ không những thất bại triệt để mà còn thua lỗ hoàn toàn.
Bọn họ là đính lánh thuê, lấy tiền làm việc.
Bây giờ chiến tranh thất bại, bọn họ lỗ nặng rồi.
“Đi thôi, thông báo mọi người đến tỉnh của Barr trước.” Carnot cũng gật đầu, dẫn đầu đi ra khỏi đại điện.
Lần này gặp phải Điện Sát Thần, ông ta chỉ có thể chấp nhận thôi.
“Tướng quân, chúng ta đưa người của vương thất Madagascar đi theo hay giết chúng luôn?” Một phó tướng ở phía sau hỏi.
“Đưa quốc vương cùng với những đại thận trọng yếu theo, những người khác giết hết đi!”
Sắc mặt Carnot u ám, nói.
Thoáng chốc bọn họ đi ra từ sân sau của cung điện, đưa theo những đại thần trọng yếu của Madagascar ngồi trên trực thăng rồi rời khỏi đó.
Vào lúc ba chiếc trực thằng vừa cất cánh.
Đột nhiên, phía xa truyền đến âm thanh rền vang của đạn pháo.
“Không ổn, chúng đang nhắm vào chúng ta!” Đám người Millet đều kinh hãi, nhưng đạn pháo phóng tới quá đột ngột, trực thăng vừa bay lên căn bản trốn không thoát, tới tấp bị đạn pháo bắn trúng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Theo sau ba tiếng nổ vang lên, tất cả tướng lĩnh cấp cao muốn chạy trốn đều bị nổ thành tro bụi, khói bay mù mịt.
Lam Linh liếc nhìn ba chiếc trực thăng bị các cô bắn hạ, sau đó đưa theo một đám người áo đen xông vào vương thất của Madagascar, thoáng chốc đã khống chế cả vương thất.
Đến đây, cuộc chiến báo thù của vương thất Madagascar đã kết thúc.
Khi bước vào vương thất lần nữa, bất kể là Jesse hay Koopa đều vẫn không dám tin, bọn họ đã thắng rồi, hơn nữa còn là thắng một cách dễ dàng như vậy.
Nhất là Jesse, trong lòng càng vô cùng sợ hãi khi thấy sức mạnh Điện Sát Thần của Lục Trần.
Nhớ lại lúc đầu đội quân mười nghìn binh lính của Millet đã đánh tan tác hai đại quân lớn của ông ta.
Mà trận chiến hôm nay, bất kể là quân đội của Millet, hay quân đội Anh, ở trước mặt Điện Sát Thần đều chỉ giống như tờ giấy, không chịu nổi một đòn đã kích.
Thật ra lần này, nguyên nhân Điện Sát Thần có thể giống như sát thần trên chiến trường đánh đâu thắng đó, chủ yếu là Điện Sát Thần đã trang bị súng từ trường - vũ khí mới nhất của công nghệ Di Kỳ.
Sức mạnh của súng từ trường này rất lớn, lực sát thương vô cùng mạnh, bất kể có mặc áo chống đạn hay không, chỉ cần bị bắn trúng trong chớp mắt sẽ sản sinh ra một điện từ trường, mấy giây sau có thể gây tổn thương cực lớn cho các bộ phận cơ thể của binh sĩ, nếu bị súng từ trường này bắn trúng thì trong chớp mắt có thể nhanh chóng phá hủy nội tạng.
Súng từ trường vừa thông qua thực nghiệm, Trần Lục liền trang bị cho Điện Sát Thần dùng trước, bởi vị loại vũ khí này chính là vua vũ khí của chiến tranh đất liền.
Cũng là khắc tinh của xe tăng và xe thiết giáp.
Đây là nguyên nhân đánh đâu thắng đó trong trận chiến này của Điện Sát Thần.
Lúc này nhìn thấy Trần Lục chậm rãi đi vào cung điện cùng với tiểu hoàng tử của bọn họ, tâm trạng Jesse vô cùng phức tạp, không biết nên nói gì.
“Tư lệnh, Barr, Millet, Carnot và những người khác đều chết rồi, chúng muốn ngồi trực thăng bỏ trốn nhưng đã bị chúng tôi dùng đạn pháo bắn hạ. Máy bay phụ của bọn chúng lúc đó cũng bay trên trời, vì thế hầu như toàn bộ đều chết. Đúng rồi, người của vương thất Madagascar cũng bị chúng giết rồi, không giữ lại bất kì ai.”
Sau khi Trần Lục và tiểu hoàng tử Pianeo ngồi xuống, Lam Linh bước lên báo cáo với Trần Lục.
Thật ra sau đó cô đã chứng thực đám người quốc vương của Madagascar cũng ở trên trực thăng, chết dưới đạn pháo của bọn cô, nhưng tai họa này chỉ có thể để đám người Barr gánh vác.
Nghe Lam Linh nói vậy, trong lòng Jesse và đám người của tiểu hoàng tử rất đau buồn, nỗi căm hận với Barr càng lên đến đỉnh điểm.
Có điều lúc này Barr đã chết, bọn họ muốn báo thù cũng không tìm được đối tượng nữa.
Trần Lục gật đầu, sau đó tỏ ý Jesse hãy tuyên bố đã giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh với người dân toàn quốc, ba ngày sau tiểu hoàng tử sẽ lên ngôi, thổ vương không đến San Juan chúc mừng sẽ được coi là cùng phe với Barr, bị chém toàn tộc.
Đối với ý kiến của Trần Lục, Jesse và Koopa cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Một là cách làm của Trần Lục có lợi với việc thống nhất Madagascar của bọn họ, hai là lúc này Trần Lục mới là vua thật sự của Madagascar, không có Trần Lục, bọn họ không thể đánh bại Barr.
Tối hôm đó, Trần Lục hẹn Jesse và Koopa và cả quốc vương mới, cùng mở cuộc họp.
“Mọi người có muốn quốc gia của mình từ nay về sau không còn nội chiến không?” Trần Lục trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
Tiếp sau đó, anh sẽ dùng hàng chục tỷ đầu tư xây dựng cả Madagascar, đương nhiên phải cần Madagascar ổn định mới được.
Anh đầu tư mười tỷ, là muốn kiếm về gấp mười lần, vì thế mục tiêu tiếp theo của anh chính là giúp Madagascar thống nhất.
Chỉ có xã hội ổn định, mới có thể phát triển kinh tế.
Quốc vương mới Pianeo gật đầu trước tiên, mặc dù cậu ta chỉ mới mười ba tuổi, nhưng cũng hiểu được ý của Trần Lục.
Đôi mắt Jesse sáng lên, ông ta cũng tin Trần Lục có thực lực giúp bọn họ làm được chuyện này.
Đây chính là nguyện vọng mười mấy năm nay chưa thực thiện được của quốc gia bọn họ, nếu Trần Lục giúp bọn họ thành công, chắc chắn sẽ là anh hùng truyền kỳ của cả Madagascar.
“Nếu muốn xóa bỏ nội chiến, chỉ có diệt trừ thổ vương, thu hồi binh quyền của thổ vương, nhưng điều này rất khó.” Jesse nói.
Trần Lục lắc đầu, mỉm cười nói một cách tự tin: “Mấy tên thổ vương đó chẳng qua chỉ là đám không có thực lực, ba ngày sau tôi sẽ giết hết bọn họ, còn Koopa, nếu bây giờ ông giao binh quyền ra, ông sẽ trở thành một trong những đại thần vương thất.”
Anh nói xong liền nhìn về phía Koopa.
Lúc này Jesse và tiểu quốc vương cũng lần lượt nhìn ông ta.
Koopa là thổ vương đứng về phía bọn họ trong trận chiến lần này, theo lý mà nói không nên giết ông ta.
Nhưng bất kể là Jesse hay tiểu quốc vương, đều biết trừ khử thổ vương mới là mấu chốt để thực hiện thống nhất toàn quốc.
Chương 401: Kết thúc
Chương 401: Kết thúc
Thấy mấy người kia đều nhìn mình, Koopa cười gượng gạo.
Lục Trần đã nói vậy rồi, ông ta còn có lựa chọn nào khác sao?
Chắc chắn là không có lựa chọn khác, nhất định phải giao bình quyền ra, không thì ông ta biết có thể cuối cùng mình sẽ chẳng còn gì cả, thậm chí đến tính mạng cũng khó giữ.
Ông ta nghĩ tới Samba và sức mạnh khủng bố của Điện Sát Thần.
“Tôi đồng ý giao binh quền, ủng hộ quốc gia thay đổi chế độ xã hội.” Koopa bất đắc dĩ nói.
Tuy trong lòng ông ta rất không cam tâm, nhưng cũng biết chỉ có loại bỏ chế độ thổ vương, đất nước mới có thể yên bình.
“Tốt lắm, tuy đã giao ra binh quyền nhưng cũng có thể nhậm chức trong quân đội, hoặc ông có thể làm chủ tịch tỉnh của tỉnh ông. Tuy nhiên, tôi đề nghị ông ở lại San Juan để đảm nhiệm chức vụ một trong sáu đại thần thì tốt hơn.” Lục Trần nói.
Tiếp theo anh còn muốn cố gắng giúp Madagascar thay đổi chế độ, vậy thì sáu đại thần này chắc chắn có quyền lợi nhiều hơn quản lý của một tỉnh.
“Được, tôi nghe theo Lục tư lệnh.” Nếu đã đồng ý giao ra binh quyền, Koopa cũng cảm thấy chẳng sao cả.
Tiếp theo Lục Trần và những phương án thay đổi chế độ cũng nhận được sự tán thành của mọi người.
Ba ngày sau, quốc vương mới Pianeo lên ngôi, mấy thổ vương khác đều tự mình đến vương thất để chúc mừng.
Nhưng điều làm họ không ngờ tới là quốc vương mới yêu cầu họ tự mình giao binh quyền.
Mấy thổ vương lớn nhất định không chịu tuân theo, nhưng trực tiếp bị quân đội của vương thất khống chế.
Đồng thời, quân của Jesse, Đỗ Phi và Tiêu Chiến phân ra ba đường, ngày hôm đó đã tới địa bàn của ba thổ vương, buổi tối chỉ trong vài tiếng đồng hồ đã đánh bại quân đội của ba thổ vương lớn.
Đến lúc này, Madagascar đã loại bỏ chế độ thổ vương, sáu tỉnh lớn đã có sáu chủ tịch tỉnh, do vương thất phái binh đến trấn giữ.
Madagascar đã thật sự thống nhất, Lục Trần được quốc vương Pianeo phong làm quốc sư, Đỗ Phi cũng lập tức được phong làm tổng tư lệnh quân đội.
Cái chức quốc sư của Lục Trần chỉ có ý nghĩa tượng trưng.
Còn cái chức đại tướng quân của Đỗ Phi là nắm trong tay toàn bộ quân đội của Madagascar.
Đây cũng có thể nói là kết quả thỏa hiệp của đám người Jesse.
Bởi vì họ biết, nếu không nhường binh quyền, Lục Trần thậm chí còn có khả năng thay thế họ.
Còn về Tiêu Chiến, lập tức thay thế Đỗ Phi thống lĩnh Điện Sát Thần.
Sau này, Madagascar coi như đã bước qua một giai đoạn mới, đối với Lục Trần, chuyến này anh đi Madagascar có thể nói là có thu hoạch cực lớn.
Toàn bộ tài nguyên khoáng sản và dầu mỏ của Madagascar đều do công nghệ Di Kỳ của anh khai thác, tương lai vài năm sau, công nghệ Di Kỳ nhất định sẽ thu lợi nhuận gấp mấy lần.
Lục Trần ở lại Madagascar thêm một tuần rồi về nước.
Những việc còn lại đều do cấp dưới thực hiện.
Đáng nhắc tới là Trần Tịnh đã trở thành người phụ trách ở Madagascar, lần này thăng chức khá lớn, Lục Trần cũng muốn cho cô cơ hội để thử.
Công ty khoa học công nghệ Di Kỳ quá lớn, đang lúc cần dùng nhiều nhân tài, Lục Trần cũng không quá câu nệ bảo thủ về phương pháp dùng người.
Mà những thương nhân trước đây Lục Trần đã cứu giúp cũng không đi đâu cả, họ tấp nập ở lại chuẩn bị tiếp nhận các hạng mục từ công nghệ Di Kỳ.
Công nghệ Di Kỳ ở Madagascar có nhiều chiêu thức thu hút vốn đầu tư, nhất thời khiến toàn bộ Madagascar náo nhiệt hẳn lên.
Vô số thương nhân Hoa Hạ đều nhộn nhịp đến Madagascar, đây cũng là lúc tác dụng của lãnh sự quán Hoàng Hải Đào trở nên ngày càng lớn.
Jesse và các thành viên chủ yếu của vương thất Madagascar thấy Lục Trần không nuốt lời, đầu tư số lượng lớn vào xây dựng Madagascar khiến kinh tế Madagascar tăng trưởng có thể thấy bằng mắt thường, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy quyền lực quản lý quân đội của họ nằm trong tay Đỗ Phi, nhưng chỉ cần nhìn thấy kinh tế đất nước ngày càng tốt đẹp, cuộc sống nhân dân ngày càng ấm no là đủ rồi.
Sau khi về nước, Lục Trần không về Du Châu mà đến thẳng Trung Nguyên.
Trước đây Châu Tuân Phi dám đến Madagascar phá hoại, hắn muốn cản trở từ bên trong, Lục Trần cảm thấy cần phải cho nhà họ Châu một bài học sâu sắc.
“Gọi gia chủ của các người ra đây gặp tôi.” Lục Trần dẫn theo Lâm Thông và Từ Kinh đến bên ngoài biệt thự của nhà họ Châu, bị bảo vệ gác cổng ngăn lại, hỏi.
“Hả? Các anh cũng đến dự tiệc đính hôn của tiểu thư nhà chúng tôi sao? Bọn họ tổ chức tiệc ở câu lạc bộ Sapphire. Bảo vệ gác cổng trả lời.”
Lục Trần khẽ giật mình, thấy bảo vệ gác cổng hình như không nói dối nên họ cũng tin tưởng hơn.
“Nói cho tôi biết địa chỉ của câu lạc bộ Sapphire đi.” Lục Trần đâm lao theo lao nói.
Bảo vệ gác cổng không nghi ngờ Lục Trần, nên nói cho anh vị trí của câu lạc bộ Sapphire.
Lục Trần gật đầu, dẫn hai người rời khỏi biệt thự nhà họ Châu.
...
Câu lạc bộ Sapphire là câu lạc bộ nổi tiếng xa hoa nhất Trung Nguyên, câu lạc bộ này bình thường chỉ tiếp đãi các nhân vật nổi tiếng ở Trung Nguyên hoặc các nơi trong cả nước, đây chính là một nơi tụ họp mở riêng cho tầng lớp thượng lưu và các ông trùm có máu mặt.
Hôm nay là ngày đính hôn của Châu Thần Thần, con gái gia chủ Châu Huấn Tài, đại gia tộc nhà họ Châu ở Trung Nguyên và Lâm Phá Quân của nhà họ Lâm phía đông nam.
Nhà họ Châu ở Trung Nguyên tuy không phải là gia tộc hạng nhất, nhưng thực lực của nhà họ Châu cũng xếp trong top năm, cho nên hôm nay đến tham gia lễ đính hôn của Châu Thần Thần và Lâm Phá Quân căn bản đều là nhân vật nổi tiếng ở Trung Nguyên, thanh niên tài giỏi và con gái nhà giàu.
Mà tên tuổi nhà họ Lâm vẫn luôn là gia tộc hạng nhất ở đông nam, kể cả ở Trung Nguyên cũng rất có tiếng tăm, hơn nữa nhà họ Lâm và mấy đại gia tộc ở Trung Nguyên cũng có rất nhiều mối hợp tác làm ăn, cho nên hôm nay đến đây còn có gia chủ nhà họ Kiều, nhà họ Tống, nhà họ Kim..., thực lực của bọn họ còn lớn hơn cả nhà họ Châu, dĩ nhiên bọn họ đến đây đều vì Lâm Phá Quân.
“Nghe nói nhà họ Châu gả Châu Thần Thần cho Lâm Phá Quân là vì đắc tội với một nhân vật lớn, họ muốn có sự bảo vệ của nhà họ Lâm, điều này là thật sao?” Một công tử nhà giàu nâng chén lên cụng ly với một công tử nhà giàu khác nói nhỏ.
“Chắc chắn rồi, nếu không thì cậu tưởng lão già Lâm Phá Quân kia có thể lấy được Châu Thần Thần à, ôi trời, đáng tiếc thật, tôi còn muốn theo đuổi Châu Thần Thần, bây giờ không còn cơ hội nào nữa rồi.” Gã công tử nhà giàu mặt dầu bóng loáng kia thở dài, uống một hơi cạn hết ly rượu, tựa như uống cạn mà trong lòng không được vui.
“Châu Thần Thần là hoa khôi của đại học Trung Nguyên, nữ thần trong lòng đám đàn ông ở trường đại học Trung Nguyên, thật đáng tiếc, một đóa hoa tươi như vậy lại để một lão già xơi mất, tức quá đi!” Một gã khác cũng lắc đầu thở dài.
Trông dáng vẻ hai người giàu này cũng có ý với Châu Thần Thần.
“Nếu hai người các cậu không muốn chết, tốt nhất đừng có thảo luận đề tài này nữa, những lời của các cậu lọt đến tai Lâm Phá Quân, chỉ sợ gia tộc các cậu cũng sẽ gặp họa đấy.” Lúc này một gã công tử nhà giàu khác đi đến, nghe thấy hai người nói chuyện không khỏi nhíu mày, nếu không phải quan hệ của hắn với hai người này tốt, thì dĩ nhiên sẽ không nhắc nhở bọn họ.
Hai người dĩ nhiên biết sức mạnh của nhà họ Lâm, bọn họ cười ha ha xong cũng không lẩm bẩm nữa, gã công tử nhà giàu mặt dầu bóng loáng nói sang chuyện khác: “Hoa thiếu gia, cậu có biết rốt cuộc nhà họ Châu đã đắc tội với nhân vật lớn nào không? Nghe nói khoảng thời gian trước sau khi Châu Tuân Phi đi châu Phi một chuyến trở về, Châu Huấn Tài đã quyết định gả con gái Châu Thần Thần của ông ta cho Lâm Phá Quân, chuyện này hơi kỳ quặc.”
“Nghe nói hình như là ông chủ của công ty Khoa học công nghệ Di Kỳ mới nổi ở Du Châu, trước đây Châu Tuân Phi đi Du Châu đã đắc tội với ông chủ của Công nghệ Di Kỳ gì đó.” Gã nhà giàu tên là Hoa thiếu gia uống một ngụm rượu vang đỏ rồi nói.
“Thì ra là người đàn ông khiến cả thế giới chấn động đó, chả trách nhà họ Châu không chọc vào nổi, người tài giỏi như vậy chắc cũng chỉ có nhà họ Lâm ở Đông Nam có thể chống đỡ nổi thôi.” Công tử nhà giàu mặt bóng dầu khẽ gật đầu nói.
“Đúng vậy, nghe nói nhà họ Lâm là gia tộc võ thuật, gia tộc ẩn thế, đã tồn tại mấy trăm năm rồi, thế lực vô cùng lớn mạnh, Công nghệ Di Kỳ cũng chỉ là một công ty bình thường, dĩ nhiên không thể đánh lại gia tộc võ thuật như nhà họ Lâm. Đây cũng là một lý do khiến Châu Huấn Tài không tiếc gả con gái cưng cho một lão già.” Hoa thiếu gia chậm rãi nói.
Chương 402: Về nước
Lúc này tại một căn phòng xa hoa, một thiếu nữ trang điểm vô cùng lộng lẫy đang ngồi trước gương ngắm nhìn vẻ đẹp xuất thần của chính mình trong gương, ngồi kế bên cạnh cô ta cũng là một thiếu nữ khác cũng rất xinh đẹp.
"Hôm nay ai có thể giải thoát giúp tôi khỏi cái nhà giam này, Châu Thần Thần tôi cho dù có làm một nhân tình bên cạnh người đó thôi tôi cũng bằng lòng." Thiếu nữ ngồi trước gương đột nhiên lên tiếng.
"Chị Thần Thần, chấp nhận đi, đừng mộng tưởng những chuyện cổ tích như vậy nữa, ai bảo chúng ta lại sinh ra ở những đại gia tộc chứ, người ta chỉ nhìn thấy những hào quang bên ngoài của chúng ta thôi, có mấy người biết đến những chua xót đằng sau những hào quang này chứ? Từ trước đến nay con gái của các đại gia tộc đại đa số đều chỉ là những công cụ để liên hôn mà thôi, nếu như có thể gặp được người đối xử tốt với bản thân thì đã được coi là rất may mắn rồi." Thiếu nữ kia thở dài rồi nói.
"Nhưng tôi thật sự không cam tâm, bảo tôi lấy một ông lão gần bằng tuổi bố tôi thì tôi thật sự không làm được, nếu không phải do bố tôi đau khổ cầu xin, Châu gia chúng tôi đã đắc tội với một nhân vật không thể đắc tội, cho nên bắt buộc phải nhờ đến sự bảo vệ của Lâm gia, thì tôi thật sự đã muốn bỏ nhà đi rồi." Châu Thần Thần vẻ mặt không cam nói.
"Thần Thần, xong chưa, người ta vẫn đang đợi em đó." Châu Tuân Phi mở cửa căn phòng rồi bước vào.
Châu Thần Thần chính là em gái của Châu Tuân Phi.
Vừa nhìn thấy Châu Tuân Phi, Châu Thần Thần lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Nếu như không phải do Châu Tuân Phi đã chọc giận nhân vật lớn nào đó thì sao cô ta phải gả cho Lâm Phá Quân chứ.
"Bảo họ cứ từ từ mà đợi, em có thể chạy mất sao?" Châu Thần Thần kích động nói.
"Thần Thần, là anh có lỗi với em, nhưng ai mà biết được thân phận của tên đó lại khủng khiếp như vậy, ban đầu anh còn tưởng hắn chỉ là một nhân vật nhỏ thôi." Châu Tuân Phi thở dài một hơi nói.
Nhớ lại hoàn cảnh lần đầu tiên hắn ta gặp Lục Trần, Lục Trần ăn mặc rất bình thường nên hắn ta tưởng Lục Trần chỉ là một người thích cược đá thôi, nếu lúc đó biết được thân phận của Lục Trần thì có đánh chết hắn ta cũng không dám cược với Lục Trần.
Nếu như hắn ta không để thua mất nguồn cung đá thô của gia tộc vào tay Lục Trần thì hắn ta cũng không phải bắt cóc con gái Lục Trần rồi mấy ngày trước cũng sẽ không đến Madagascar để phá hoại chuyện hợp tác giữa Lục Trần và Samba.
Nếu như không có những chuyện này thì bọn họ sao phải sợ Lục Trần đến trả thù, việc gì phải dùng hạnh phúc của Châu Thần Thần để đổi lấy sự bảo hộ của Lâm gia chứ?
"Anh Phi, người mà anh chọc vào rốt cuộc là người như thế nào, tại sao ngay đến Châu gia chúng ta cũng không đụng vào được?" Thiếu nữ bên cạnh Châu Thần Thần tò mò hỏi.
"Hai."
Châu Tuân Phi thở dài một hơi, nói: "Ông chủ của Công nghệ Di Kỳ ở Du Châu, Lục Trần."
"Hả? Công nghệ Di Kỳ nổi tiếng như vậy, nghe nói còn có cả quân đội trực tiếp bảo vệ, sao anh lại dám đụng đến một nhân vật tầm cỡ như vậy!" Thiếu nữ kinh ngạc nhìn Châu Tuân Phi, không dám tin vào tai mình.
Lúc này Công nghệ Di Kỳ đã nổi tiếng cả thế giới, đã trở thành một doanh nghiệp quốc dân rồi, cô ta thật sự không thể hiểu tại sao Châu Tuân Phi lại dám chọc giận một ông lớn như vậy.
"Lúc đó đừng nói đến anh, ngay cả đến tứ đại gia tộc ở Du Châu cũng không ai biết anh ta chính là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ, lúc đó Công nghệ Di Kỳ vẫn đang trong thời gian xây dựng, căn bản không ai biết ông chủ là ai, nếu như biết anh ta là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ thì sao anh dám dây vào anh ta chứ." Châu Tuân Phi cười khổ nói.
"Lần này anh đi Châu Phi lại đắc tội với anh ta tiếp rồi sao?" Châu Thần Thần chán nản hỏi.
"Ừ."
Châu Tuân Phi gật đầu nói: "Trước đây chẳng phải anh đã để thua mất nguồn cung đá thô vào tay anh ta đó sao, sau khi biết được anh ta là chủ của Công nghệ Di Kỳ, anh và bố đều tưởng rằng với thực lực và sự phát triển của viện khoa học Di Kỳ, anh ta chắc sẽ chẳng thèm để ý đến một nguồn khai thác đá đâu, cho nên chúng ta mới đến Madagascar để tìm nguồn khai thác mới ở chỗ thổ vương Samba.
Ai ngờ anh lại gặp lại Lục Trần ở đó, hơn nữa anh ta chắc chắn cũng biết anh ở đó giở trò nên thổ vương Samba mới không hợp tác với anh ta, với sự hiểu biết của anh về anh ta thì anh ta nhất định sẽ tìm đến Châu gia báo thù."
Đối với việc này thì Châu Tuân Phi đã có trải nghiệm sâu sắc rồi.
Trước đây vì chuyện bắt cóc Kỳ Kỳ ở Du Châu mà hắn ta đã bị Lục Trần giam lòng một tuần, sau đó lại bị Lục Trần lột mất 1 tỉ mới thả cho đi.
Đối với một Lục Trần có thù ắt phải báo, hắn ta coi như đã được nếm mùi.
"Đi thôi." Châu Thần Thần không muốn nói thêm gì nữa liền đứng dậy đi ra ngoài.
......
Ba người Lục Trần nhanh chóng tìm ra Câu lạc bộ Sapphire, bọn họ chỉ nói là đến tham dự lễ đính hôn của Châu gia, bảo vệ liền để ba người đi vào.
"Anh Trần, anh định đối phó với Châu gia thế nào? Nghe nói Châu gia này ở trung nguyên cũng là gia tộc số 1 số 2." Ba người sau khi tìm được chỗ ngồi xong thì Từ Kinh hỏi.
"Hôm nay là lễ đính hôn của con gái Châu Huấn Tài, anh có thể cho bọn họ một cơ hội sẽ không ông ta vào đường cùng, lát nữa người của Châu gia nhìn thấy anh sẽ tự hiểu ra mục đích hôm nay anh tới đây." Lục Trần nghĩ cũng không muốn dồn người ta vào chỗ khó trong đúng ngày đính hôn của con gái nhà họ.
"Vâng, vậy thì dọa bọn họ một chút là được." Từ Kinh gật đầu nói.
Lục Trần cười, mục đích của anh ấy quả thực là cũng chỉ muốn dọa Châu gia một chút.
Châu gia cũng là gia tộc chục tỷ, bắt đền họ 2,3 tỷ là cũng hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được của họ.
"Này, ba người kia là ai, cảm giác như là người lạ vậy, là người của gia tộc nào thế?" Mặc gì ba người Lục Trần đã chọn một góc ít người chú ý rồi nhưng vẫn có người nhanh chóng có một người trẻ tuổi giàu có phát hiện ra.
"Không biết, có điều người thanh niên ngồi ở giữa trông hơi quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng chắc chắn không phải người trung nguyên chúng ta." Một thiếu gia trẻ nhìn Lục Trần nói.
"Lẽ nào các cậu không thấy người ta rất đẹp trai sao?" Một cô gái trang điểm xinh đẹp, đôi mắt to tròn sáng ngời đang nhìn thẳng vào Lục Trần.
Không thể không nói thuật dưỡng sinh của Lục Trần càng ngày càng thâm hậu, thể chất của anh ấy đang chuyển hóa đến tình trạng hoàn mỹ, cho dù là da dẻ, tướng mạo hay là khí chất tinh thần đều ở mức độ không phải là những minh tinh điện ảnh, tộc người Cao Ly hay là các hot boy trong nước có thể so sánh được. Có thể nói giống như bạch mã hoàng tử trong lòng những thiếu nữa hoài xuân vậy.
Đây cũng là lí do khiến Trần Sơ Nhiên hay Lam Linh bị sức hấp dẫn của Lục Trần mê hoặc ngay từ lần gặp đầu tiên, cho dù biết Lục Trần là người đã có gia đình rồi, nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ vị trí của Lục Trần trong lòng mình.
Đây chính là cái gọi là mỹ nữ mê anh hùng, mỹ nữ mê soái ca.
"Soái ca, có thể mời anh một ly không?" Trong lúc các cô gái còn đang tán dương sức hấp dẫn của Lục Trần thì một mỹ nữ tràn đầy sức sống liền rót hai ly rượu vang đi đến bên cạnh Lục Trần, vẻ mặt mong đợi nhìn Lục Trần.
Nhìn thấy sự nhiệt tình của mỹ nữ, những thiếu nữ xinh đẹp giàu có khác đều há hốc miệng ngạc nhiên.
Chương 403: Soái ca, có thể mời anh một chén không?
Chương 403: Soái ca, có thể mời anh một chén không?
Mỹ nữ này tên Tống Mỹ Lệ, là đại tiểu thư của Tống gia ở Trung Nguyên, cũng là một người nổi tiếng ở Trung Nguyên.
Mọi người thấy Tống Mỹ Lệ chủ động đến bắt chuyện với một người lạ thì đều cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bởi vì người đàn ông đó quả thật là quá đẹp trai, nhưng với điều kiện như Tống Mỹ Lệ thì một người có thân phận bình thường chắc chắn không thể nào lọt được vào mắt xanh của cô ta mới đúng chứ.
"Tôi dám cam đoan Tống Mỹ Lệ rảnh rỗi nhàm chán quá nên muốn chơi đùa tên kia một chút."
"Đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy, đợi xem kịch hay đi."
Một vài tay công tử nhà giàu đều cho rằng Tống Mỹ Lệ là đang muốn trêu đùa Lục Trần.
"Chúng tôi có ba người, một chén cô uống đủ không?" Lục Trần tựa mình vào lưng ghế, mắt nhìn Tống Mỹ Lệ, vẻ mặt có chút cười cợt.
Đây đúng là một mỹ nữ, nhưng anh ấy đã từng gặp không ít mỹ nữ rồi, đương nhiên cô gái này không thể lọt được vào mắt anh ấy.
Tống Mỹ Lệ nghe vậy thì đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, cảm thấy người thanh niên trước mặt có chút hài hước.
"Không sao, hôm nay là tiệc đính hôn của bạn thân Châu Thần Thần của tôi, đủ rượu để uống." Tống Mỹ Lệ cười cười, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Lục Trần, trực tiếp bỏ qua Lâm Thông và Từ Kinh.
Lâm Thông và Từ Kinh nhún nhún vai, cũng không có ý định rời đi.
Bọn họ đều hiểu Lục Trần, đều biết Lục Trần không có hứng thú gì với người con gái này.
"Soái ca, cho hỏi xưng hô thế nào, tôi tên là Tống Mỹ Lệ." Tống Mỹ Lệ nhiệt tình giới thiệu.
"Anh ấy tên là Lục Trần, là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ. Mỹ Lệ, con gái anh ấy cũng bốn năm tuổi rồi, tốt nhất cô nên tránh xa anh ấy một chút."
Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo thay Lục Trần trả lời.
Lục Trần quay lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đang đi về phía anh ấy, bên cạnh thanh niên là một người rất quen mặt, Châu Tuân Phi.
"Ồ? Anh là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ sao? Ông chủ của Công nghệ Di Kỳ lại trẻ như vậy sao?" Tống Mỹ Lệ không dám tin nhìn Lục Trần.
Công nghệ Di Kỳ nổi tiếng thế giới, giá trị không thể ước tính, trong tưởng tượng của mọi người ông chủ của Công nghệ Di Kỳ chắc chắn phải là một người trung niên hoặc một người lớn tuổi.
Nếu không tận mắt gặp Lục Trần, đều không thể liên tưởng anh ấy có liên quan đến Công nghệ Di Kỳ.
Rất nhiều người nhìn Lục Trần khí chất bất phàm, nhưng đa số đều tưởng anh ấy chỉ là một công tử nhà giàu mà thôi.
Lục Trần cười cười nhìn Tống Mỹ Lệ nói: "Vậy cô thấy tôi nên là một ông già sao?"
"Ha ha, tôi không phải có ý như vậy, chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ thôi." Tống Mỹ Lệ bối rối cười nói, cũng không có ý nghi ngời lời của Châu Tuân Phi.
"Anh chính là Lục Trần, ông chủ của Công nghệ Di Kỳ? Anh đến gây phiền phức cho Châu gia đúng không?"
Người thanh niên bên cạnh Châu Tuân Phi đến trước mặt Lục Trần, mỉa mai nhìn Lục Trần hỏi.
"Đúng, tôi là Lục Trần, đúng là đến quấy rầy Châu gia." Lục Trần nhướn mày nhìn người thanh niên rồi nói.
"Tiểu tử, mặc dù Công nghệ Di Kỳ của anh đúng là rất nổi tiếng, nhưng Lâm gia tôi đây chẳng coi là gì, biết thức thời thì mau xin lỗi anh Châu mau, sau đó hãy cút khỏi Trung Nguyên, nếu không đừng trách tôi độc ác." Tay thanh niên hung hăng nhìn Lục Trần, căn bản không hề coi Lục Trần ra gì."
Đúng rồi, điều khiến cả ba người Lục Trần có chút bất ngờ là hắn ta không những không coi Lục Trần ra gì mà còn chẳng thèm để Công nghệ Di Kỳ vào mắt nữa.
Lục Trần chớp mắt, không giấu được tò mò quan sát tên thanh niên, anh ấy thực sự không hiểu tên thanh niên này lấy đâu ra cái dũng khí lớn như vậy, dám coi thường Công nghệ Di Kỳ của anh ấy?
"Tôi đoán đó chính là nhị thiếu gia của Lâm gia, Lâm Phá Hải. Lúc này bọn không phải nên ở trong lễ đường để tham gia vào nghi thức đính hôn của Châu Thần Thần và Lâm Phá Quân hay sao, sao lại chạy ra đây vậy?" Một thiếu gia tò mò hỏi.
Nghi lễ đính hôn của Châu Thần Thần chỉ có các bậc trưởng bối mới được tham gia, bên ngoài đại sảnh tán gẫu bây giờ đều là các bậc tiểu bối con cháu.
Đương nhiên ngoại trừ Tống Mỹ Lệ ra.
Miệng cô ta vừa nói là bạn thân của Châu Thần Thần nhưng thực tế cô ta và Châu Thần Thần chẳng thân quen gì nhau cả.
Cô ta chỉ nghe nói hôm nay Châu Thần Thần sẽ phải gả cho một lão già nên muốn đến xem kịch hay mà thôi.
Nhưng thân là đại tiểu thư của Tống gia, đương nhiên cô ta có tư cách ở trong đại sảnh tham dự lễ đính hôn của Châu Thần Thần rồi, chỉ là cô ta bị Lục Trần thu hút mà thôi.
"Quả không hổ là nhị thiếu gia của Lâm gia, tên Lâm Phá Hải này cũng kiêu ngạo quá rồi, ngay đến ông chủ của Công nghệ Di Kỳ mà cũng không coi ra gì, tiếp theo sẽ được xem kịch hay rồi."
Một thiếu gia mặt mày bóng loáng vui sướng hả hê nhìn Lâm Phá Hải, Lâm Phá Quân đã cướp đi nữ thần trong lòng anh ta, nhưng điều khiến anh ta có chút để ý là ở đây cũng có rất nhiều người giống anh ta cũng hi vọng nhìn thấy Lâm Phá Hải đá phải tấm thép.
Lâm Phá Hải mặc một chiếc quần rằn ri, hai tay đút túi quần, trên mặt đeo một cặp kính râm lớn, lúc này có thể thấy được vẻ mặt tràn ngập sự khinh thường trên gương mặt hắn.
Nhưng Châu Tuân Phi phía sau hắn ta thì trong lòng lại vô cùng sợ hãi nhưng cũng rất mong đợi.
Mong đợi Lâm Phá Hải có thể áp chế được uy phong của Lục Trần.
Từ lúc thua thê thảm trong tay Lục Trần đợt trước, mỗi lần nhìn thấy Lục Trần, trong lòng hắn ta lại dấy lên nỗi sợ như bóng ma ám ảnh.
Cho nên hắn hi vọng lần này Lâm gia có thể giúp hắn triệt để loại trừ đi cái tâm ma này.
Lục Trần nhìn Châu Tuân Phi và Lâm Phá Hải một cái, vẻ mặt lộ ra một nụ cười khẩy nói: "Nếu tôi đoán không lầm thì Lâm gia các cậu là gia tộc ẩn thế gì gì đó đúng không?"
Trong mắt anh ấy, chỉ có những gia tộc ẩn thế này mới dám coi thường anh ấy như vậy.
Nhưng kể từ lần trước gia tộc ẩn thế Tiêu gia đến tìm anh ấy gây chuyện rồi bị anh ấy giết nhiều người như vậy thì cũng rất lâu rồi không có gia tộc nào đến làm phiền anh ấy nữa.
Đúng rồi, còn có Lam gia cũng làm ầm ĩ trước mặt anh ấy, cuối cùng không những biếu không anh ấy một viên trân châu thần kỳ mà còn giao cả Lam gia ở Kokang cho anh ấy.
Cho nên bây giờ anh ấy đã không còn bất cứ e ngại nào với những gia tộc ẩn thế này nữa.
Đối với anh ấy, cái gọi là gia tộc ẩn thế này đều chỉ là một đám thô lỗ có chút võ công mà không có đầu óc mà thôi.
"Tiểu tử, xem ra vẫn còn chút mắt nhìn, nếu như đã biết bản thiếu gia đây là người của gia tộc ẩn thế còn không mau quỳ xuống xin lỗi!" Lâm Phá Hải đanh giọng quát.
"Quỳ xuống xin lỗi? Cậu là cái thứ gì vậy?" Sắc mặt Lục Trần đại biến, trầm giọng nói.
"Ha, ha ha ha, Lâm Phá Hải ông đây đã ra đời hơn hai mươi năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên có kẻ dám nói với ông đây như vậy, thú vị, thú vị. Ồ đúng rồi, anh có biết tôi là ai không? Biết Lâm gia ở Đông Nam không?" Lâm Phá Hải cười phá lên như thể vừa nghe xong một cậu chuyện buồn cười nhất trên đời này vậy, sau đó vẻ mặt trào phúng hỏi Lục Trần.
"Lâm gia ở Đông Nam rất mạnh sao?" Lục Trần dửng dưng nhìn Lâm Phá Hải, anh ấy đúng là không biết Lâm gia ở Đông Nam, cho dù có biết thì cũng chẳng coi ra sao.
Thêm nữa, mặc dù anh ấy cũng xuất thân từ một gia tộc ẩn thế nhưng anh ấy hiểu rất ít về những gia tộc kín đáo này.
Nếu như không phải bố anh ấy bị Tiêu Biệt Tình ép giải tán gia tộc, anh ấy đích thân đến thủ đô thì anh ấy còn không biết đến sự tồn tại của những gia tộc ẩn thế này.
Lúc đó anh ấy còn có chút lo lắng với những gia tộc này, thậm chí vì để Tiêu Biệt Tình không phát hiện ra được tung tích của anh ấy, anh ấy còn không nói thân phận của mình ra cho Lâm Di Quân biết.
Nhưng từ sau khi tự tay giết Tiêu Biệt Tình, lại giải quyết hơn 100 võ giả của Lam gia, anh ấy không còn bất kỳ sự sợ hãi nào đối với những gia tộc ẩn thế này nữa.
Cũng chỉ có vậy mà thôi.
Bình luận facebook