Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 439: Đánh bại nhị trưởng lão
Đám người Đỗ Phi nhìn thấy nhị trưởng lão có thể phóng nội kình ra ngoài, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Ông ta mạnh hơn bọn họ quá nhiều.
Cho dù là bọn họ đã uống thuốc tiến hóa gen, nhưng so với nhị trưởng lão, bọn họ thấy bọn họ căn bản vẫn chưa phải là đối thủ của ông ta.
Bởi vì bọn họ vốn chưa đạt được đến trình độ phóng nội kình ra ngoài.
“Xem ra mấy vị trưởng lão nhà họ Lục thực sự rất mạnh!” Đỗ Phi thốt lên.
“Vâng, lúc trước em có thể thắng được tứ trưởng lão, cũng là nhờ trẻ tuổi, chiếm ưu thế lớn về thể lực, nếu không chiêu thức võ thuật của Lục gia quá tinh diệu, không cẩn thận một cái là dính chưởng ngay, nếu còn đánh tiếp, chưa chắc em đã thắng.” Từ Kinh gật đầu nói.
“Tôi đoán là tam trưởng lão dù không mạnh bằng nhị trưởng lão, mấy người chúng ta cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta.” Tiêu Chiến nói.
Mấy người lần lượt nhìn sang tam trưởng lão, gật đầu tán thành.
Còn về Thủy Hử Tam Kiệt và Lưu Tử Tu, tu vi của bốn người họ so với ba người Đỗ Phi, Từ Kinh và Tiêu Chiến còn kém xa, nên không nhìn ra điều gì cả.
Nhìn thấy nhị trưởng lão có thể phóng ra nội kình, mắt Lục Trần sáng lên, cũng hơi bất ngờ.
Anh cảm thấy ông nội anh có thể đạt đến trình độ phóng nội kình ra ngoài, nhưng không ngờ nhị trưởng lão cũng có thể tu luyện đến giai đoạn này, lúc trước anh đúng là đã hơi xem thường mấy vị trưởng lão của Lục gia rồi.
Có điều anh không lo cho lắm.
Bởi vì anh cũng có thể phóng nội kình ra ngoài, hơn nữa anh còn có lòng tin tuyệt đối là sẽ chiến thắng nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão giơ tay phải lên, ấn một chưởng về phía Lục Trần.
Một chưởng này của ông ta nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng trước khi xuất chưởng ông đã ra một ấn chưởng cực mạnh.
Ấn chưởng này là do chân khí của nội kình ngưng tụ lại mà thành, bên trong bao hàm một năng lượng cực lớn, chỉ cần bị dính một chưởng này, thì tảng đá năm chục cân cũng bị vỡ ra.
Lục Trần không sợ cũng không vội, tay phải nắm lấy, không khí trong lòng bàn tay trong chốc lát đã bị anh siết chặt lại, sau đó chỗ không khí bị siết chặt đó, đã nhanh chóng ngưng tụ lại, lan ra bao lấy nắm đấm của anh,
Một chưởng xuất ra, cũng khí thế hừng hực.
Ầm!
Hai chưởng gặp nhau, phát ra một tiếng vang lớn đinh tai, một luồng năng lượng cực lớn va chạm từ hai chưởng tỏa ra, mọi người chỉ cảm thấy trong chớp mắt, áp lực không khí tăng cao, đến hít thở cũng thấy khó khăn.
Nhị trưởng lão hơi run rẩy, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, ông ta không ngờ Lục Trần cũng có thể phóng nội kình ra ngoài.
Phải biết là, trong cả cái giới ẩn thế, chỉ có ông ta và đại trưởng lão đột phá được đến cấp bậc này, hơn nữa Lục Trần từ bé đã không được tu luyện theo hệ thống của gia tộc, sao có thể làm được chứ?
Lúc đó mấy người đại trưởng lão cũng rất kinh ngạc.
Lục Trần mới giao đấu với nhị trưởng lão 1 chiêu, nhưng đã khiến cho tinh thần bọn họ run rẩy rồi.
Phóng nội kình ra, là đã bước vào cảnh giới hóa thần, đây là tu vi đỉnh nhất trong võ đạo.
Lục Trần mới chỉ hơn hai mươi tuổi, sao có thể mạnh tới như vậy?
Hơn hai mươi tuổi đã tu luyện đến đỉnh điểm của võ đạo, trong lịch sử nghìn năm của gia tộc Lục gia, bọn họ chưa từng thấy một ai!
Trong lúc mọi người vẫn chưa hết kinh ngạc, Lục Trần và nhị trưởng lão đã giao đấu đến gần 10 chiêu.
Cả hai đều là những cường giả có thể xuất nội kình ra ngoài, trong mỗi đường quyền đều có cảm giác long trời lở đất, trong mỗi đường quyền chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Điều này thể hiện tốc độ ra tay đã đạt đến cực hạn.
Nhưng vì cả hai người đều là tuyệt thế cường giả, nên sức lực mạnh đến nỗi không ai bì nổi.
Mọi người chỉ nghe thấy trong hội trường không ngừng vang lên những tiếng vang lớn, nguồn năng lượng tỏa ra càng lúc càng mạnh.
Mọi người không ngừng phải lùi lại về phía sau mấy trượng.
Đám người Đỗ Phi lần lượt đứng chắn trước mặt Lâm Di Quân và Kỳ Kỳ, sợ hai người đó bị nguồn năng lượng tỏa ra tác động vào người.
“Phải rồi, bọn họ đã đấu được mấy chiêu rồi?”
“Chắc là đã vượt quá 20 chiêu rồi.”
“Đúng đúng, tốc độ của hai người đó nhanh như vậy, e là phải 30 chiêu rồi ấy chứ.”
Thấy Lục Trần mạnh như vậy, người nhà Lục gia không thể không chấp nhận sự thật này.
Nhưng bây giờ bọn họ không thể để Lục Trần chiếm lấy gia tộc, nếu không bọn họ làm gì có cơ hội quật khởi chứ.
Đám người Lục Hạo thi nhau kêu la, vừa là muốn làm loạn tinh thần của Lục Trần, cũng vừa là để nhắc nhở nhị trưởng lão, bọn họ nên dừng tay rồi.
“Mới mười sáu chiêu thôi.” Tam trưởng lão nói.
Mới mười sáu chiêu?
Nghe tam trưởng lão nói vậy, mọi người đều có chút kinh ngạc, bọn họ thực sự nhìn không ra hai người đã giao đấu được bao nhiêu chiêu, chỉ thấy hai người ra tay như điện giật sấm rền, cảm giác như đã qua mấy chục chiêu rồi.
“Cũng chỉ còn 4 chiêu nữa thôi, nhanh ấy mà, dựa vào tốc độ ra tay của bọn họ, chắc cũng chỉ mất mấy giây.”
Mọi người gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần vượt qua 20 chiêu, thì Lục Trần coi như thua.
Cái này là anh ấy tự nói, không ai ép cả.
Đến lúc đó chẳng phải anh sẽ phải giao nộp Công nghệ Di Kỳ ra hay sao.
Còn việc trừng phạt Lục Trần, mọi người không còn dám nghĩ đến nữa.
Lục Trần mạnh như vậy, cho dù anh có thua dưới tay nhị trưởng lão, cũng là kẻ mạnh thứ 3 của gia tộc, trưởng lão có khi không những không trừng phạt anh, nói không chừng còn trọng thưởng ấy chứ.
Vớ vẩn bố của anh còn chưa lên chức trưởng lão, anh đã làm gia chủ rồi.
“Ông hai, thứ lỗi cho tôi vô lễ.”
Đúng lúc đó, thì nghe tiếng Lục Trần cất lên, mọi người đều giật nảy mình, thấy Lục Trần và nhị trưởng lão đột nhiên tách ra.
Lục Trần đứng trên mặt đất bất động, còn nhị trưởng lão phải nhảy lùi về sau hơn mười bước mới đứng lại được.
Nhị trưởng lão thua rồi sao?
Mọi người dường như không dám tin, nhị trưởng lão mà cũng thua sao.
Thua dưới tay một Lục Trần mới hơn hai mươi tuổi.
Sao anh ấy có thể biến thái như vậy cơ chứ!
Phải rồi, bọn họ đã qua 20 chiêu chưa?
Những người xung quanh đều nhìn nhị trưởng lão vẻ mong đợi, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn là phải qua 20 chiêu rồi.
Nhưng vào giây phút đó, khi nhị trưởng lão cất tiếng nói, người nhà Lục gia tim như chết lặng.
“Tôi thua rồi, sau này Lục gia cậu nói sao thì là thế ấy.” Nhị trưởng lão không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận.
Thực lực của Lục Trần khiến ông ta hoàn toàn bái phục, thậm chí còn có chút vui mừng.
Bất luận nói thế nào, Lục Trần cũng là nhánh chính của Lục gia, mang trong mình dòng máu của nhánh chính Lục gia.
Cho nên giao Lục gia cho Lục Trần, bọn họ cũng không có ý kiến gì.
Lục Trần tài giỏi như vậy, hoàn toàn có tư cách để quản lý toàn bộ Lục gia.
“Bố, chú hai thực sự vẫn chưa vượt qua được 20 chiêu sao?” Lục Tri Hành kinh ngạch hỏi.
“Không, mới có 19 chiêu, nhưng đó là do Lục Trần cố ý nhường, nếu như không phải Lục Trần cố ý nhường, vào chiêu thứ 12 là chú hai con đã thua rồi.” Lục Lăng Tiêu nói.
“Không sai, thực lực của Lục Trần không cần phải nghi ngờ, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của nó, không những tôi không phải là đối thủ của nó, mà cho dù là bố con đích thân ra tay, cũng không phải là đối thủ của nó, Lục Trần mới là cường giả số một của Lục gia. Từ hôm nay trở đi, toàn bộ Lục gia, bắt buộc phải nghe theo sự sắp xếp của Lục Trần, bất cứ ai cũng không được bằng mặt không bằng lòng!” Nhị trưởng lão nghiêm túc nói.
“Cháu không phục, cứ cho là võ công của cậu ta mạnh, cũng không có tư cách thống lĩnh Lục gia!”
Đúng lúc đó, Lục Minh lớn tiếng nói.
Ông ta mạnh hơn bọn họ quá nhiều.
Cho dù là bọn họ đã uống thuốc tiến hóa gen, nhưng so với nhị trưởng lão, bọn họ thấy bọn họ căn bản vẫn chưa phải là đối thủ của ông ta.
Bởi vì bọn họ vốn chưa đạt được đến trình độ phóng nội kình ra ngoài.
“Xem ra mấy vị trưởng lão nhà họ Lục thực sự rất mạnh!” Đỗ Phi thốt lên.
“Vâng, lúc trước em có thể thắng được tứ trưởng lão, cũng là nhờ trẻ tuổi, chiếm ưu thế lớn về thể lực, nếu không chiêu thức võ thuật của Lục gia quá tinh diệu, không cẩn thận một cái là dính chưởng ngay, nếu còn đánh tiếp, chưa chắc em đã thắng.” Từ Kinh gật đầu nói.
“Tôi đoán là tam trưởng lão dù không mạnh bằng nhị trưởng lão, mấy người chúng ta cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta.” Tiêu Chiến nói.
Mấy người lần lượt nhìn sang tam trưởng lão, gật đầu tán thành.
Còn về Thủy Hử Tam Kiệt và Lưu Tử Tu, tu vi của bốn người họ so với ba người Đỗ Phi, Từ Kinh và Tiêu Chiến còn kém xa, nên không nhìn ra điều gì cả.
Nhìn thấy nhị trưởng lão có thể phóng ra nội kình, mắt Lục Trần sáng lên, cũng hơi bất ngờ.
Anh cảm thấy ông nội anh có thể đạt đến trình độ phóng nội kình ra ngoài, nhưng không ngờ nhị trưởng lão cũng có thể tu luyện đến giai đoạn này, lúc trước anh đúng là đã hơi xem thường mấy vị trưởng lão của Lục gia rồi.
Có điều anh không lo cho lắm.
Bởi vì anh cũng có thể phóng nội kình ra ngoài, hơn nữa anh còn có lòng tin tuyệt đối là sẽ chiến thắng nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão giơ tay phải lên, ấn một chưởng về phía Lục Trần.
Một chưởng này của ông ta nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng trước khi xuất chưởng ông đã ra một ấn chưởng cực mạnh.
Ấn chưởng này là do chân khí của nội kình ngưng tụ lại mà thành, bên trong bao hàm một năng lượng cực lớn, chỉ cần bị dính một chưởng này, thì tảng đá năm chục cân cũng bị vỡ ra.
Lục Trần không sợ cũng không vội, tay phải nắm lấy, không khí trong lòng bàn tay trong chốc lát đã bị anh siết chặt lại, sau đó chỗ không khí bị siết chặt đó, đã nhanh chóng ngưng tụ lại, lan ra bao lấy nắm đấm của anh,
Một chưởng xuất ra, cũng khí thế hừng hực.
Ầm!
Hai chưởng gặp nhau, phát ra một tiếng vang lớn đinh tai, một luồng năng lượng cực lớn va chạm từ hai chưởng tỏa ra, mọi người chỉ cảm thấy trong chớp mắt, áp lực không khí tăng cao, đến hít thở cũng thấy khó khăn.
Nhị trưởng lão hơi run rẩy, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, ông ta không ngờ Lục Trần cũng có thể phóng nội kình ra ngoài.
Phải biết là, trong cả cái giới ẩn thế, chỉ có ông ta và đại trưởng lão đột phá được đến cấp bậc này, hơn nữa Lục Trần từ bé đã không được tu luyện theo hệ thống của gia tộc, sao có thể làm được chứ?
Lúc đó mấy người đại trưởng lão cũng rất kinh ngạc.
Lục Trần mới giao đấu với nhị trưởng lão 1 chiêu, nhưng đã khiến cho tinh thần bọn họ run rẩy rồi.
Phóng nội kình ra, là đã bước vào cảnh giới hóa thần, đây là tu vi đỉnh nhất trong võ đạo.
Lục Trần mới chỉ hơn hai mươi tuổi, sao có thể mạnh tới như vậy?
Hơn hai mươi tuổi đã tu luyện đến đỉnh điểm của võ đạo, trong lịch sử nghìn năm của gia tộc Lục gia, bọn họ chưa từng thấy một ai!
Trong lúc mọi người vẫn chưa hết kinh ngạc, Lục Trần và nhị trưởng lão đã giao đấu đến gần 10 chiêu.
Cả hai đều là những cường giả có thể xuất nội kình ra ngoài, trong mỗi đường quyền đều có cảm giác long trời lở đất, trong mỗi đường quyền chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Điều này thể hiện tốc độ ra tay đã đạt đến cực hạn.
Nhưng vì cả hai người đều là tuyệt thế cường giả, nên sức lực mạnh đến nỗi không ai bì nổi.
Mọi người chỉ nghe thấy trong hội trường không ngừng vang lên những tiếng vang lớn, nguồn năng lượng tỏa ra càng lúc càng mạnh.
Mọi người không ngừng phải lùi lại về phía sau mấy trượng.
Đám người Đỗ Phi lần lượt đứng chắn trước mặt Lâm Di Quân và Kỳ Kỳ, sợ hai người đó bị nguồn năng lượng tỏa ra tác động vào người.
“Phải rồi, bọn họ đã đấu được mấy chiêu rồi?”
“Chắc là đã vượt quá 20 chiêu rồi.”
“Đúng đúng, tốc độ của hai người đó nhanh như vậy, e là phải 30 chiêu rồi ấy chứ.”
Thấy Lục Trần mạnh như vậy, người nhà Lục gia không thể không chấp nhận sự thật này.
Nhưng bây giờ bọn họ không thể để Lục Trần chiếm lấy gia tộc, nếu không bọn họ làm gì có cơ hội quật khởi chứ.
Đám người Lục Hạo thi nhau kêu la, vừa là muốn làm loạn tinh thần của Lục Trần, cũng vừa là để nhắc nhở nhị trưởng lão, bọn họ nên dừng tay rồi.
“Mới mười sáu chiêu thôi.” Tam trưởng lão nói.
Mới mười sáu chiêu?
Nghe tam trưởng lão nói vậy, mọi người đều có chút kinh ngạc, bọn họ thực sự nhìn không ra hai người đã giao đấu được bao nhiêu chiêu, chỉ thấy hai người ra tay như điện giật sấm rền, cảm giác như đã qua mấy chục chiêu rồi.
“Cũng chỉ còn 4 chiêu nữa thôi, nhanh ấy mà, dựa vào tốc độ ra tay của bọn họ, chắc cũng chỉ mất mấy giây.”
Mọi người gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần vượt qua 20 chiêu, thì Lục Trần coi như thua.
Cái này là anh ấy tự nói, không ai ép cả.
Đến lúc đó chẳng phải anh sẽ phải giao nộp Công nghệ Di Kỳ ra hay sao.
Còn việc trừng phạt Lục Trần, mọi người không còn dám nghĩ đến nữa.
Lục Trần mạnh như vậy, cho dù anh có thua dưới tay nhị trưởng lão, cũng là kẻ mạnh thứ 3 của gia tộc, trưởng lão có khi không những không trừng phạt anh, nói không chừng còn trọng thưởng ấy chứ.
Vớ vẩn bố của anh còn chưa lên chức trưởng lão, anh đã làm gia chủ rồi.
“Ông hai, thứ lỗi cho tôi vô lễ.”
Đúng lúc đó, thì nghe tiếng Lục Trần cất lên, mọi người đều giật nảy mình, thấy Lục Trần và nhị trưởng lão đột nhiên tách ra.
Lục Trần đứng trên mặt đất bất động, còn nhị trưởng lão phải nhảy lùi về sau hơn mười bước mới đứng lại được.
Nhị trưởng lão thua rồi sao?
Mọi người dường như không dám tin, nhị trưởng lão mà cũng thua sao.
Thua dưới tay một Lục Trần mới hơn hai mươi tuổi.
Sao anh ấy có thể biến thái như vậy cơ chứ!
Phải rồi, bọn họ đã qua 20 chiêu chưa?
Những người xung quanh đều nhìn nhị trưởng lão vẻ mong đợi, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn là phải qua 20 chiêu rồi.
Nhưng vào giây phút đó, khi nhị trưởng lão cất tiếng nói, người nhà Lục gia tim như chết lặng.
“Tôi thua rồi, sau này Lục gia cậu nói sao thì là thế ấy.” Nhị trưởng lão không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận.
Thực lực của Lục Trần khiến ông ta hoàn toàn bái phục, thậm chí còn có chút vui mừng.
Bất luận nói thế nào, Lục Trần cũng là nhánh chính của Lục gia, mang trong mình dòng máu của nhánh chính Lục gia.
Cho nên giao Lục gia cho Lục Trần, bọn họ cũng không có ý kiến gì.
Lục Trần tài giỏi như vậy, hoàn toàn có tư cách để quản lý toàn bộ Lục gia.
“Bố, chú hai thực sự vẫn chưa vượt qua được 20 chiêu sao?” Lục Tri Hành kinh ngạch hỏi.
“Không, mới có 19 chiêu, nhưng đó là do Lục Trần cố ý nhường, nếu như không phải Lục Trần cố ý nhường, vào chiêu thứ 12 là chú hai con đã thua rồi.” Lục Lăng Tiêu nói.
“Không sai, thực lực của Lục Trần không cần phải nghi ngờ, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của nó, không những tôi không phải là đối thủ của nó, mà cho dù là bố con đích thân ra tay, cũng không phải là đối thủ của nó, Lục Trần mới là cường giả số một của Lục gia. Từ hôm nay trở đi, toàn bộ Lục gia, bắt buộc phải nghe theo sự sắp xếp của Lục Trần, bất cứ ai cũng không được bằng mặt không bằng lòng!” Nhị trưởng lão nghiêm túc nói.
“Cháu không phục, cứ cho là võ công của cậu ta mạnh, cũng không có tư cách thống lĩnh Lục gia!”
Đúng lúc đó, Lục Minh lớn tiếng nói.
Bình luận facebook