Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 495-498
Đề nghị này của anh cũng điên quá.
Đối với những lãnh đạo cấp cao đang ngồi mà nói, lúc này Lục Trần đúng là một tên điên.
Trong hơn một trăm nghìn con người này chỉ có hơn hai nghìn là binh lực.
Vậy mà Lục Trần lại muốn dựa vào hai nghìn binh lực này để khiêu chiến với một hành tinh.
Cho dù nhân khẩu của hành tinh Proxima Centauri b không nhiều bằng số lượng nhân loại khi còn ở trên Trái Đất, nhưng ít nhất cũng phải trên vài tỷ.
Người ta chỉ cần dùng chiến thuật dân số thôi, mỗi người một ngụm nước miếng thôi cũng đủ nhấn chìm hơn một trăm nghìn nhân loại bây giờ rồi.
Hơn nữa bọn họ còn đang ở trên tàu Hi Vọng, nếu như đối phương bắn một quả tên lửa hạt nhân vào tàu Hi Vọng thì tất cả con người đều sẽ chết hết.
Cho nên, sau khi Lục Trần nói xong, không có ai lên tiếng cả.
Mọi người đều đang hết sức trầm lặng.
Nhưng trong lòng thì rất rối rắm.
Sau khi rời khỏi hành tinh Proxima Centauri b, ít nhất cũng phải mất 10 năm nữa mới có thể tìm được một hành tinh phù hợp để sinh sống.
Mặc dù hiện nay các nhà khoa học đã nghiên cứu ra được thuốc tiến hóa gen làm tăng tuổi thọ của con người, tuổi thọ của con người đã đạt đến hơn 150 tuổi rồi.
Nhưng thời gian 10 năm đối với nhân loại có tuổi thọ bình quân 150 tuổi mà nói vẫn là quá dài.
"Bỏ lỡ Proxima Centauri b, chúng ta sẽ phải tiếp tục ở trên phi thuyền Hi Vọng ít nhất là 10 năm nữa, hơn nữa cũng không biết được trên hành tinh phù hợp để sinh sống tiếp theo liệu có tồn tại nền văn minh ngoài hành tinh nào khác không, nếu như có thì chúng ta lại tiếp tục bỏ cuộc sao? Nếu như trình độ khoa học kỹ thuật của đối phương mạnh hơn chúng ta, chúng ta có thể trốn thoát được hay không còn không biết được."
Thấy mọi người không ai nói gì, Lục Trần lại nói tiếp.
"Chiến đi!"
Tạ Vĩ Hào đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều nhìn về phía ông ta.
"Hạm trưởng nói không sai, lần này chúng ta có cơ hội chiến thắng, nếu như từ bỏ thì sẽ phải đợi thêm 10 năm nữa.
Hơn nữa 10 năm sau đến khi chúng ta tới được một hành tinh sống khác, tỷ lệ trên đó có nền văn minh ngoài hành tinh vô cùng lớn.
Nếu như nền văn minh đó lớn mạnh hơn chúng ta, vậy thì đến cơ hội để bỏ chạy cũng chưa chắc đã có."
Tạ Vĩ Hào nói rồi nhìn mọi người, dừng lại hít một hơi rồi nói tiếp: "Tôi nghĩ đa số mọi người ngồi đây đều đã nghe qua về quy luật rừng sâu đen tối rồi chứ.
Nó mặc dù chỉ được nhắc đến trong một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, mặc dù không phải 100% là chính xác.
Nhưng chúng ta vẫn nhận thấy rằng nhân loại bắt buộc phải luôn luôn cảnh giác.
Có người tin, có người lại không tin.
Cho nên, nếu như chúng ta thật sự gặp phải nền văn minh ngoài hành tinh mạnh hơn chúng ta, vậy thì khả năng nhân loại chúng ta bị tiêu diệt sẽ vô cùng cao.
Vậy thì bây giờ khai chiến với nền văn minh ngoài hành tinh trên Proxima Centauri b, đoạt lấy quyền kiểm soát sự sống của hành tinh này, chính là lựa chọn tốt nhất của chúng ta."
"Ừ." Vương Duy gật đầu, cũng hiểu ý của Lục Trần.
Anh nói: "Thật ra suy nghĩ kỹ thì lần này khai chiến với nền văn minh trên hành tinh Proxima Centauri b vừa hay có thể khảo nghiệm năng lực chiến đấu của chúng ta, cũng là cơ hội tốt nhất để nhân loại chúng ta thoát được cảnh sống trên phi thuyền.
Các vị có thể không rõ lắm, nhưng nói thật với mọi người, trong cộng đồng dân chúng có vô số người đều hi vọng có thể rời khỏi phi thuyền mà đến một hành tinh sinh sống.
Vì lí do này mà thậm chí còn có rất nhiều người bị chứng trầm cảm.
Phi thuyền của chúng ta mặc dù toàn bộ được mô phỏng theo môi trường sinh thái của Trái Đất, nhưng dù sao nó cũng chỉ là mô phỏng mà thôi.
Mọi người vẫn rất khó tìm được cảm giác quen thuộc và an toàn khi bước chân xuống đất.
Lại tiếp tục thêm 10 năm nữa?
Tôi cho rằng cho dù có tiếp tục cuộc sống trên phi thuyền này thêm 5 năm nữa thì ít nhất cũng có hàng ngàn người sẽ bị điên mà chết mất."
Lời của Vương Duy lại càng khiến mọi người trầm lắng hơn.
Là phó trưởng quan tân chính phủ của nhân loại, những lời Vương Duy nói mọi người đều tin.
Thực ra tất cả mọi người trong số họ ở đây đều muốn xuống khỏi phi thuyền Hi Vọng, đi cảm nhận một chút cảm giác chân được chạy nhảy trên mặt đất.
Nhưng bọn họ càng sợ thất bại hơn.
Nhân loại quá ít, căn bản là không thể thất bại được.
Nhưng chiến tranh vũ trụ thế này nếu như thất bại thì kết cục của nhân loại chỉ có một.
Đó là diệt vong toàn bộ!
Nhưng đúng như những gì Lục Trần và Tạ Vĩ Hào nói, nếu lần này bọn họ lùi bước vậy thì lần sau có khả năng cũng sẽ không có dũng khí để chiến đấu.
"Nhân loại chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác rồi, vậy thì chiến đi!"
"Tôi cũng ủng hộ chiến đấu!"
"Chiến!"
Các nhân vật cấp cao đều đồng loạt bày tỏ thái độ.
Thay vì mang theo sự bất định không biết như nào mới tìm được một hành tinh phù hợp cho sự sống tiếp theo thì chi bằng khai chiến một trận chiến vũ trụ với hành tinh Proxima Centauri b đi.
Buổi họp này không được bảo mật.
Ngược lại, sau khi đưa ra quyết định khai chiến, Lục Trần đặc biệt bảo Tạ Vĩ Hào công bố tin tức này tới tất cả cư dân.
Nhân loại sẽ chiến đấu với nền văn minh ngoài hành tinh!
Khi tất cả dân chúng nghe được tin tức này,
Người thì hào hứng, người thì sợ hãi tột cùng!
Trận chiến này mặc dù Lục Trần có tự tin đánh thắng.
Nhưng trận chiến này lại liên quan đến sự sống còn của nhân loại.
Chỉ có toàn dân đều cùng tham gia chiến đấu mới có thể khai thác được tiềm năng của nhân loại.
Nhân loại từ cổ chí kim đều yêu thích mạo hiểm, đều thích thử thách khiêu chiến.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao con người lại có tốc độ phát triển nhanh như vậy.
Lục Trần trước sau đều cho rằng mặc dù nền văn minh của nhân loại mới chỉ là cấp 2.
Nhưng sẽ có một ngày, con người nhất định có thể đứng ở đỉnh cao của vũ trụ!
Thời gian sau đó, hành tinh Proxima Centauri b một lần nữa lại hai lần tấn công bằng tên lửa đạn đạo hạt nhân tuần tra cỡ đại.
Nhưng tất cả đều bị tàu bảo vệ chặn đứng giữa đường.
Lục Trần đều cho phát trực tiếp những video này trên kênh quân sự, để tất cả mọi người đều có thể xem được.
Chiến tranh thật sự đã bắt đầu rồi.
Không thể không nói, nên văn minh trên hành tinh Proxima Centauri b có thể phóng được tên lửa hạt nhân hành trình ra ngoài tầng khí quyển, trang bị vũ khí cũng gần tương đương với những thiết bị của Lục Trần khi mới đầu rời khỏi Trái Đất.
Nhưng nếu chỉ có những năng lực này thì vẫn chưa đủ.
Trong 10 năm nay, đặc biệt là mấy năm trước sau khi tiếp nhận được khoa học kỹ thuật của Lam tộc đã khiến khoa học kỹ thuật của nhân loại bước vào nền văn minh vũ trụ cấp 2 rồi.
Sớm đã vượt qua nền văn minh vũ trụ cấp 1 rồi.
Đây cũng là dũng khí để Lục Trần có tự tin đánh bại được nền văn minh trên Proxima Centauri b.
"Hạm trưởng, hạm trưởng, tin tức mới nhất, máy bay không người lái của chúng ta đã thành công thâm nhập vào trong tầng khí quyển của Proxima Centrauri b, bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra chúng ta.
Dựa trên những bức ảnh do máy bay không người lái chụp về phân tích, những sinh vật ở đây cũng là những sinh vật được tạo nên từ Carbon."
Chiều muộn hôm đó, cuối cùng Đinh Đại Thành đã liên lạc với đường dây riêng của Lục Trần.
"Sinh vật Carbon?" Lục Trần kinh ngạc, vậy không phải là giống với con người sao?
Lẽ nào những người ngoài hành tinh ở đây cũng có diện mạo giống với con người?
Chương 495: Chiến
“Đúng vậy, đây chính là sinh vật Carbon, sau khi trưởng thành sinh vật này sẽ cao khoảng một mét tư, cân nặng sẽ khoảng 80kg.”
Ừm… mật độ cơ bắp và xương cao hơn loài người rất nhiều, vì thế thoạt nhìn thì bề ngoài của bọn chúng không tính là béo.
Tình hình này, có lẽ là do trọng lực của tinh cầu này cao hơn so với Trái Đất của chúng ta một chút.
Về mặt cấu tạo của cơ thể, tổng thể phân thành vài phương diện: bộ phận não, bộ phận hô hấp, bổ phận bổ sung năng lượng..v.v. Đại khái thì bọn chúng không khác con người bao nhiêu.” Đinh Đại Thành giải thích.
“Trời ạ, đây chẳng phải là tộc Dwarf sao?” Lục Trẩn kinh ngạc nói, không ngờ rằng sinh vật trên hành tinh Proxima Centauri b lại là bản thu nhỏ của loài người.
“Ừ… Đúng vậy, bọn chúng nhìn không khác mấy so với người lùn trong những bộ phim khoa học viễn tưởng.” Đinh Đại Thành nói.
“Hiện tại có thể phân tích ra sức mạnh thể chất của bọn chúng không?” Lục Trần lại hỏi. Nếu là sinh vật Carbon, hơn nữa tính chất của Proxima Centauri b gần giống với Trái Đất, anh nghĩ có lẽ thể chất của tộc Dwarf kém hơn con người một chút.
“Bây giờ còn chưa xác định được, nhưng có lẽ thể chất sẽ không mạnh hơn loài người chúng ta.” Đinh Đại Thành nói.
“Nếu như vậy, khi chiến đấu, bọn chúng chỉ có thể dựa hết vào vũ khí nóng. Được rồi, mọi người tiếp tục đi. Trong vòng mười hai tiếng, tôi cần phải biết được số liệu cụ thể của hành tinh Proxima Centauri b này và tộc Dwarf.” Lục Trần nói.
“À, đúng rồi, phát hiện mới nhất.”
Khi Lục Trần định tắt máy thì giọng của Đinh Đại Thành lại vang lên.
“Cậu nói đi.” Lục Trần đáp lại.
“Tình hình đất nước của bọn chúng tương tự với khi chúng ta còn trên Trái Đất. Quốc gia chưa bị tiêu trừ, các nước chưa hợp lại với nhau. Điều này có thể coi là một dấu hiệu tốt đối với chúng ta.” Đinh Đại Thành nói.
“Đúng vậy, tôi thấy nền văn minh ở đây không có tiềm lực gì cả.”
“Đúng thế. Các nước hợp lại với nhau thì các chướng ngại bên trong sẽ biến mất, mới có thể tập trung nhiều sức lực hơn để đi khám phá vũ trụ, nâng cao khoa học kỹ thuật. Nhưng hiện giờ bọn chúng vẫn đang tồn tại theo hình thức các quốc gia. Muốn đi đến giai đoạn thống nhất thành một thể, không biết phải hao tốn bao nhiêu máy móc, thậm chí nếu xử lý không tốt, cả tinh cầu này sẽ bị vũ khí hạt nhân của bọn chúng phá hủy.” Đinh Đại Thành nói.
“Cho nên, đợi khi chúng ta chiếm được tinh cầu này, không được để cho bọn chúng có bất cứ cơ hội nào để nổi dậy.” Lục Trần gật đầu.
Với tư cách là con người đến từ Trái Đất, tiếp thu được nền văn minh công nghệ cấp hai của nhà họ Lam, Lục Trần biết rằng muốn loài người phát triển mạnh mẽ trong vũ trụ, thì phải đặt tất cả tài nguyên vào việc phát triển công nghệ.
“Đúng rồi, gửi tất cả tư liệu và hình ảnh sang bên này cho tôi.” Lục Trần nói.
“Vâng.” Đinh Đại Thành nói xong thì cúp máy ngay.
Vài phút sau, Lục Trần mở màn hình ba chiều lên thì đã nhận được hình ảnh và tư liệu về hành tinh Proxima Centauri b do Đinh Đại Thành gửi.
Số ảnh này bọn họ dùng máy bay tàng hình không người lái phóng ra khỏi tầng khí quyển để chụp.
Còn những tư liệu này là kết quả phân tích dựa theo các bức ảnh của các nhà khoa học.
Căn cứ vào ảnh chụp mới nhất, thể tích của Proxima Centauri b lớn hơn bản đồ một chút. 62% là biển, 38% là lục địa, lớn hơn diện tích đất liền của Trái Đất.
38% lục địa này chia thành năm phần lớn, trên mỗi một phần là hình những lá cờ của họ, có lẽ có rất nhiều quốc gia.
“Kêu Đỗ Phi đến gặp tôi.” Lục Trần ngồi bên cạnh Trần Sơ Nhiên nói.
“Vâng.” Trần Sơ Nhiên gật đầu, sau đó tránh sang một bên liên lạc với Đỗ Phi để không quấy rầy Lục Trần.
Hơn mười phút sau, Lục Trần đi đến phòng hạm trưởng.
“Nhìn xem, đây là bản đồ của Proxima Centauri b.” Lục Trần nói với Đỗ Phi.
Đỗ Phi gật đầu, nghiêm túc xem xét tấm bản đồ được phóng đại.
Lục Trần vừa đánh dấu năm ký hiệu ABCDE trên mặt bản đồ, một ký hiệu là một phần đại lục.
“Cậu thấy trong năm vùng này, chúng ta đăng ký từ chỗ nào là tốt nhất?” Lục Trần nhìn Đỗ Phi hỏi.
Đỗ Phi không trả lời ngay mà nhìn bản đồ hỏi: “Trên hành tinh này vẫn còn là chế độ quốc gia phải không? Tôi thấy các lá cờ không giống nhau ở khắp nơi.”
“Phải.” Lục Trần gật đầu, nói: “Đây là một tin tốt đối với chúng ta.”
“Ừ, đúng thật. Chỉ cần họ không cùng một quốc gia vậy khi chúng ta đăng ký, trong số bọn họ sẽ luôn có kẻ góp công không góp sức.” Đỗ Phi nói.
“Hơn nữa, chúng ta còn có thể lợi dụng đặc điểm các quốc gia của bọn chúng, tiến hành phân hóa và tận dụng nó.” Lục Trần nhớ tới gián điệp bù nhìn trong cuộc chiến tranh trước đây, chỉ cần có cơ hội thì anh có thể phát triển một quốc gia bù nhìn.
Có ít nhất 5 tỷ người Dwarf trên tinh cầu này, họ không thể nào giết hết chừng đó người được.
Tuy rằng Lục Trần tin vào quy luật của rừng bóng đêm, nhưng anh có thể dùng tộc Dwarf này làm nô lệ.
Thực ra, loài người đã phát triển đến nền văn minh cấp thứ hai rồi, sẽ sớm bước vào thời đại vũ trụ thực sự.
Anh và đám người Đinh Đại Thành đã từng phân tích, loài người phát triển cao nhất là đến văn minh công nghệ cấp ba, tài nguyên của một hành tinh thông thường có thể sẽ rất khó đáp ứng được sự phát triển mỗi ngày ấy.
Như vậy, hoặc là khai phá tài nguyên của hằng tinh, hoặc là tiến thẳng vào vùng trung tâm của dải ngân hà.
Nhưng tài nguyên của hằng tinh không phải là loại cấp ba có thể khai thác và dùng được, nhiều nhất chỉ có thể lợi dụng năng lượng ánh sáng và nhiệt của hằng tinh mà thôi.
Vậy nên, cuối cùng loài người vẫn phải đi khỏi Proxima Centauri b, đến vùng trung tâm của dải ngân hà để phát triển.
Vì nguồn tài nguyên ở nơi đó dồi dào hơn vô số lần so với vùng rìa nơi họ đang ở hiện giờ.
Chuyện này cũng có thể giải thích tại sao những nền văn minh cao cấp đó không thèm đến Trái Đất hoặc những nơi trong hệ hằng tinh như Proxima Centauri b.
Vì những nơi đó, so với khu vực trung tâm mà nói thì chỉ là đất nghèo, là một nơi lạc hậu.
“Tôi cảm thấy chúng ta đăng ký từ khu vực C là tốt nhất.”
Đỗ Phi nhìn Lục Trần, giải thích: “Khu C có kích thước tương đương với châu Nam Mỹ trên Trái Đất, cũng là phần nhỏ nhất trong năm mảnh đất trên tinh cầu này. Tôi có dự cảm, rất có thể thực lực của những quốc gia trong khu C đều bình thường.”
“Phải, tôi cũng nghĩ vậy.”
Lục Trần gật đầu, chỉ vào vùng đất khu C: “Cậu xem, vùng này có 1/3 là sa mạc, 1/5 là núi. Ở đây có thể có khoảng sản dồi dào, nhưng chắn chắn không có nước nào thực sự mạnh. Có vẻ như thực lực về kinh tế của những quốc gia này sẽ chênh lệch không lớn.”
“Được, vậy chúng ta chuẩn bị đăng ký từ khu C. Cậu gửi hết tài liệu cho tôi đi.” Đỗ Phi nói.
“Ừ.” Lục Trần gật đầu.
Vào lúc này, điện thoại riêng của Lục Trần lại vang lên, là Đinh Đại Thành gọi đến.
“Hạm trưởng, các chuyên gia ngôn ngữ của chúng ta đã giải mã được mấy đoạn tín hiệu mà bọn chúng gửi đến rồi.” Đinh Đại Thành nói.
“Tốt lắm, chúng đã nói gì?” Hai mắt Lục Trần sáng lên. Chỉ cần có thể đọc hiểu được ngôn ngữ của tộc Dwarf, vậy thì việc xâm lược của họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chương 496: Tộc Dwarf?
“Họ hỏi chúng ta đến từ hệ hành tinh nào, tại sao muốn xâm lược hệ hành tinh của họ? Còn uy hiếp chúng ta, cho chúng ta một ngày để suy nghĩ. Nếu chúng ta không rời đi thì họ sẽ phát động lực lượng toàn cầu tiêu diệt chúng ta.” Đinh Đại Thành nói.
“Ha ha xem ra sau ba lần tấn công bằng hỏa tiễn không thành, cuối cùng bọn họ cũng hơi sợ rồi.” Lục Trần cười bảo.
“Phải. Dựa theo giọng điệu của họ, tôi đoán họ thật sự hơi sợ chúng ta.” Đinh Đại Thành nói.
“Ừ, cậu dùng tần số tín hiệu của họ để gửi tin nhắn cho họ, kẻo họ mất thời gian phiên dịch tiếng hán của chúng ta.” Lục Trần nói.
“Với công nghệ của họ, tôi nghĩ họ sẽ khó mà dịch được ngôn ngữ của chúng ta trong thời gian ngắn.” Đinh Đại Thành thả lỏng tâm trạng cười nói.
“Ừ, cậu nói với họ, chúng ta chỉ đi ngang qua tinh cầu này, không có ý xâm lược tinh cầu của họ. Hiện tại chúng ta thiếu nhiên liệu, hy vọng họ có thể cung cấp cho chúng ta. Chúng ta có thể dùng công nghệ mà họ không có để đổi.” Lục Trần cười nói.
“Vâng. Tôi đi sắp xếp ngay.” Đinh Đại Thành nói xong thì cúp máy.
“Đậu má, chiêu này của cậu nham hiểm quá.” Lục Trần vừa buông điện thoại, Đỗ Phi lập tức vỗ đùi, hai mắt sáng lên.
“Anh mới biết à, hạm trưởng luôn nham hiểm như vậy.” Trần Sơ Nhiên cũng cười.
Cô cũng hiểu được ý của Lục Trần.
Sức mạnh mà họ thể hiện bây giờ đã khiến người Dwarf của Proxima Centauri cảm thấy sợ rồi.
Như vậy, nếu con người bày tỏ không có ý định xâm lược tinh cầu của chúng, thì trong lòng chúng chắc chắn sẽ có hi vọng.
Chỉ cần trong lòng chúng ôm hy vọng, thì không thể liều cá chết lưới rách với con người được.
Vậy thì sẽ trợ giúp rất nhiều cho việc đăng ký đăng ký thành công trên Proxima Centauri.
Ít nhất sẽ giảm đi rất nhiều nhân tố nguy hiểm trong quá trình đăng ký.
“Nếu họ không đồng ý thì sao?” Đỗ Phi nhìn Lục Trần.
“Không đồng ý á?”
Lục Trần châm một điếu thuốc, sau đó đưa cho Đỗ Phi một điếu.
“Họ không đồng ý thì đánh đến khi họ đồng ý mới ngưng.” Lục Trần nhả một hơi khói.
“Đúng rồi, hiện tại có bao nhiêu đạn Gaussian được giao cho quân của cậu vậy?” Lục Trần hỏi Đỗ Phi.
Mấy năm trước, lúc ở trên sao Hỏa, khi vừa nghiên cứu ra đạn Gaussian, thậm chí còn chưa thử nghiệm thì đã bắn toàn bộ đến nam cực của sao Hỏa rồi.
Trong những năm gần đây, nguồn tài nguyên dồi dào hơn, họ bắt đầu ra sức phát triển trang bị, vũ khí.
Trong đó đạn Gaussian chính là thứ quan trọng nhất.
Đạn này không có sức sát thương như vũ khí nhiệt hạch, nhưng nó quý ở chỗ không có ô nhiễm phóng xạ.
Đương nhiên, sau vài năm phát triển, uy lực của đạn Gaussian cũng đã vượt qua bom nguyên tử rất nhiều. Hơn nữa còn rất rẻ, đã trở thành một trong những vũ khí chiến lược hàng đầu của quân đội.
“Một nghìn hai mươi tám cái. Tất cả đều là hai mươi triệu tấn.” Đỗ Phi nói.
“Vậy thì tốt. Đến lúc đó cứ cho bọn họ vài chục viên đạn Gaussian trước đi, để họ trải nghiệm sức mạnh của con người chúng ta rồi nói tiếp.” Lục Trần cười nói.
Tốc độ của kỹ thuật hỏa tiễn hiện tại đã sắp đạt đến một con số đáng sợ. Đây vốn không phải thứ mà hệ thống phòng ngự của nền văn minh cấp một có thể ngăn chặn được.
“Ừ, vậy tôi đi chuẩn bị trước.” Đỗ Phi nói.
“Đi đi. Con người chúng ta chỉ có một số ít binh lính, nhất định phải bố trí thật tốt, cố gắng đừng để thương vong.” Lục Trần dặn dò.
Điều Lục Trần muốn, là thâu tóm được Proxima Centauri b mà không có thương vong nào.
Tuy rằng suy nghĩ này rất táo bạo, rất điên cuồng.
Nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, dưới sự sắp xếp cẩn thận của họ thì khả năng thành công vẫn rất lớn.
Trong lúc những người quản lí cấp cao như Lục Trần đang cẩn thận sắp đặt mọi thứ.
Ở nhân gian, chính phủ con người đã khởi xướng hoạt động trưng binh.
Lần chiến tranh này liên quan đến tương lai của con người, chỉ dựa vào hai mươi ngàn quân lính của quân đội chắc chắn không đủ.
Cho nên nhất định phải tuyển thêm một nhóm lính dự bị khoảng ba mươi ngàn người.
Chẳng những vậy, còn phải kêu gọi thêm các loại lính hậu cần.
Đương nhiên, quân xung phong chiến đấu thật sự không phải là những con người này.
Mà là lính robot.
Vài năm trước, sau khi tiếp thu công nghệ của Lam tộc, cũng nhận hơn mười ngàn robot của họ.
Những con robot này đều là robot chiến đấu, chúng phù hợp khi xông trận xung phong trên đất liền.
Khi quân đội robot thu hút lượng lớn hỏa lực của địch thì chính là lúc quân lính con người ra thu hoạch.
“Anh quyết định tham gia quân đội.”
Buổi tối, sau khi trở về, Châu Tuân Phi nói chuyện với vợ mình là Vương Bình.
Lần trước, trên Titan, vận may của Châu Tuân Phi bùng nổ. Cuối cùng cũng được cứu sống, còn trở thành một trong những người hùng của nhân loại.
Sau đó chính phủ phát rất nhiều phần thưởng cho hắn, cũng cho hắn sống ở tầng ba.
Người có thể sống ở tầng ba, đều là tinh anh trong tinh anh. Sau đó, hắn gặp được Vương Bình, rồi hai người kết hôn, hiện tại đã có một đứa con năm tuổi.
“Lần này đầu quân tình nguyện, anh có thể nghĩ cho kỹ. Lỡ như anh xảy ra chuyện gì thì em và tiểu Bảo phải làm sao đây?” Vương Bình không trực tiếp gạt đi, chỉ để Châu Tuân Phi tự mình lựa chọn.
“Anh biết. Nhưng em nghe anh nói này. Ý của hạm trưởng bọn họ là muốn chinh phục tinh cầu này, nô dịch người Dwarf trên đây. Đến lúc đó con người chúng ta có thể phát triển ở nơi này."
"Em nghĩ xem. Nếu bây giờ anh đầu quân, đợi sau khi đánh xong cả tinh cầu này, anh chính là người có công lớn dựng nước. Đây cũng là cơ hội tốt nhất nhà họ Châu chúng ta có thể tiến vào tầng lãnh đạo.” Châu Tuân Phi suy nghĩ một chút rồi nói.
Vương Bình không nói gì. Nhưng từ gương mặt, có thể thấy được cô đang do dự.
Tuy rằng đang làm việc cho nhà nước, nhưng cô là một người theo đuổi sự ổn định.
Thực ra cô không có dã tâm gì, cho nên không hiểu được suy nghĩ Châu Tuân Phi.
Từ nhỏ, Châu Tuân Phi đã sống trong nhà có quyền có thế, sống cuộc sống con nhà giàu.
Trong những năm này, tâm tính của hắn cũng bị mài mòn. Tuy rằng đã gặp nhiều trắc trở như vậy, nhưng tận sâu trong lòng hắn thật ra vẫn có ước mơ của riêng mình.
Đó chính là, có một ngày hắn có thể khiến nhà họ Châu trở thành một trong những nhà lãnh đạo của con người.
Tuy hiện tại nhà họ Châu chỉ có ba người nhà hắn và em gái Châu Thần Thần là bốn.
“Được rồi, cho dù thế nào, em cũng sẽ ủng hộ quyết định của anh.” Vương Bình im lặng một hồi rồi nói.
“Nhưng có một điều, anh nhất định phải nhớ kỹ. Cho dù là lúc nào, ở đâu, thì Tiểu Bảo của chúng ta đều đang đợi anh quay về!” Vương Bình kiên định nhìn Châu Tuân Phi.
“Vợ à, em yên tâm. Tuy anh không chắc chắn có thể trở thành anh hùng của loài người, nhưng anh nhất định sẽ trở thành tấm gương cho con trai của chúng ta, là niềm tự hào của em!”
Châu Tuân Phi nắm chặt tay nói.
Chương 497: Chiêu mộmộ
Sau khi các đặc trưng của tộc Dwarf trên Proxima Centauri b được đài truyền hình đưa tin, gần như tất cả mọi người đều bàn luận về tộc này.
Mặc dù nhân loại đã rời xa Trái Đất 8 năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải người ngoài hành tinh. Ai nầy đều cảm thấy vô cùng tò mò.
“Tộc Dwarf, carbon cấu thành. Kết cấu cơ thể tương tự với con người, nhưng sức lực yếu hơn. Khoa học kỹ thuật cũng kém phát triển hơn.
“Thế thì đây chính là phiên bản thu nhỏ của con người chúng ta còn gì!”
“Cho nên trận chiến này chúng ta nhất định có thể đánh thắng bọn họ!”
Sau khi trông thấy tộc Dwarf trên ti vi, người người đều bàn tán xôn xao.
Phần đông đều lựa chọn lệnh chiêu mộ quân dự bị.
Mọi người đều mong trở thành anh hùng, trở thành công thần dựng nước.
Phía bên này, quân đội tích cực chuẩn bị cho chiến tranh, còn Lục Trần và cả viện Hàn lâm khoa học cũng đang chờ đợi tộc Dwarf trả lời.
Tín hiệu mà họ gửi lại là theo tần số của tộc Dwarf, dùng ngôn ngữ tộc Dwarf.
Vậy nên không ai nghi ngờ gì ở chuyện bọn chúng xem mà không hiểu cả.
Hiển nhiên, rất lâu sau vẫn chưa thấy bọn chúng trả lời, nhất định là còn đang thảo luận.
Đây chính là phiền phức của việc còn chưa xóa bỏ chế độ quốc gia hóa.
Bởi vì quyết định quan trọng thế này, không phải là riêng quốc gia nao có thể quyết định là xong.
Khẳng định là phải thông qua sự bàn bạc của các nước lớn, rồi mới có thể đi đến kết luận.
Điều này cũng tương tự như trên Trái Đất ngày xưa.
Vậy nên phía Lục Trần cũng chẳng sốt ruột gì, vừa hay có thêm thời gian để quan sát.
Lúc này, đã có hơn mười cỗ máy không người lái âm thầm tiến vào tầng khí quyển của Proxima Centauri b.
Rada của nền văn minh cấp một căn bản không thể phát hiện ra nổi kỹ thuật ẩn thân của nền văn minh cấp hai.
Cho dù những phi cơ không người lái này có lẻn vào đến khoảng cách trong khoảng mười ngàn mét tính từ mặt đất, thì khả năng bị phát hiện cũng rất thấp.
Hiện giờ, tư liệu về tộc Dwarf mà bọn họ có được càng lúc càng nhiều, đồng thời càng lúc càng chi tiết.
……
Tuy giống loài trên Proxima Centauri b toàn là tộc Dwarf, nhưng bọn họ lại có tới trên một trăm quốc gia, có phần tương tự với Trái Đất.
Có năm quốc gia lớn nhất, lần lượt là Đại Thuận của Phong Châu, Đại Cách của Hỏa Châu, Lôi Thần của Lôi Châu, La Sát của Điện Châu, và Tứ Hải của Vũ Châu.
Còn hơn một trăm nước nhỏ khác được phân bố tại những nơi khác ngoài năm nước này.
Phong Châu, chính là nơi lúc trước Lục Trần chia làm khu A.
Hỏa Châu là khu B.
Lôi Châu là khu C.
Điện Châu là khu D.
Vũ Châu là khu E.
Vào lúc này, toàn bộ các nhà lãnh đạo của các quốc gia trên Proxima Centauri b đang thảo luận về vấn đề quyết định tới vận mệnh của họ ở Hỏa Thần cung của Hỏa Châu.
Đó chính là phần nội dung do Lục Trần bảo Đinh Đại Thành gửi lại.
“Trong thời gian ngắn như vậy mà bọn họ có thể giải được ngôn ngữ của chúng ta, hơn nữa còn gửi tin lại bằng chính ngôn ngữ của chúng ta. Điều này cho thấy khoa học kỹ thuật của bọn họ mạnh hơn chúng ta.” Một vị thủ lĩnh nói.
“Ông nói vậy chẳng phải là phí lời sao? Bọn họ đã tạo ra được phi tuyền lớn thế kia cơ mà. Đã có thể đưa được phi thuyền lớn cỡ đó bay khỏi hành tinh mẹ, vậy thì ít nhất cũng phải nắm được công nghệ phản ứng nhiệt hạch. Khoa học công nghệ của bọn họ khẳng định là dẫn trước chúng ta rất nhiều.” Một thủ lĩnh Dwarf khác lên tiếng.
“Vào vấn đề chính đi! Mẹ nó, ai chả biết công nghệ của bọn họ tiên tiến hơn chúng ta?”
Tổng thống của La Sát là Robbie Sting vỗ mạnh xuống bàn, lớn tiếng quát.
Robbie là một kẻ tính tình nóng nảy, chất giọng vang dội, lại là tổng thống của một trong năm đại cường quốc. Những tổng thống của các quốc gia nhỏ đều có phần sợ hắn, tất cả lập tức yên tĩnh trở lại.
“Chúng tôi chỉ muốn biết, có thực sự là bọn họ chỉ muốn tiếp thêm năng lượng rồi đi không?”
“Nếu như bọn họ có ý đồ xấu, chúng ta nên ứng phó thế nào?”
“Liệu chúng ta có đối phó nổi không?”
“Đừng có thảo luận mấy thứ vô dụng này nữa cho tôi nhờ!”
Robbie quăng ra một đống các câu hỏi, cả đại sảnh lại bắt đầu thảo luận.
“Tôi cứ cảm thấy khẳng định là bọn họ không có ý gì tốt. Không có đủ năng lượng cái gì chứ. Chuyện xin tiếp năng lượng hoàn toàn chỉ là nói bừa nói bậy.”
“Nhất định là bọn họ có ý đồ khác. Tôi nghi ngờ rằng, bọn họ chỉ muốn tới để đánh giá tình hình thực tế của hành tinh chúng ta, sau đó gửi tư liệu về cho hành tinh mẹ. Rồi để hành tinh mẹ gửi cả đội quân lớn tới Proxima Centauri.”
Quan điểm này nhanh chóng chiếm được sự đồng tình của đa số mọi người.
Tuy rằng còn có một số ít vẫn tin tưởng lời của những kẻ khác giống loài, nhưng thiểu số phải phục tùng đa số. Quyết định cuối cùng của bọn họ vẫn là từ chối việc nhân loại đăng ký vào hành tinh của mình.
“Vậy nếu bọn họ khai chiến với chúng ta thì sao?” Có người đặt ra nghi vấn.
Dù sao thì…
Bọn họ cũng biết rõ rằng, khoa học kỹ thuật của loài người mạnh hơn bọn họ nhiều. Vậy nên rất nhiều người thực sự lo về vấn đề này.
Dưới sự áp chế tuyệt đối của khoa học công nghệ, tộc Dwarf bọn họ có cơ hội thắng không?
“Bọn họ chỉ có mỗi một phi thuyền, còn chúng ta có tới hơn trăm ngàn quả tên lửa cơ mà. Bọn họ mà dám xuống thì cứ bắn cho thủng như cái sàng!” Robbie nói một cách đầy tự tin.
Tổng thống của bốn nước lớn khác cũng lần lượt gật đầu.
Bọn họ cũng hiểu được rằng, dù có khoa học kỹ thuật tiến bộ đến mức nào, loài người cũng không thể chỉ dựa vào một phi thuyền mà có thể khai chiến với cả hành tinh này được.
Chỉ cần không để bọn họ xuống được tới nơi, người tộc Dwarf sẽ có cơ hội bắn hạ phi thuyền.
Sau khi năm quốc gia mạnh nhất bày tỏ rõ thái độ, chuyện này cũng được quyết định theo như thế.
Hai ngày sau, cuối cùng thì phía Hi Vọng cũng nhận được tin do người tộc Dwarf gửi tới.
Nghe được tin rằng bọn họ từ chối việc đăng ký hạ cánh của phi thuyền, hơn nữa còn nhấn mạnh yêu cầu loài người mau chóng rời đi, nếu không sẽ tiến hành khai chiến; Lục Trần nở một nụ cười.
Anh trực tiếp ra mệnh lệnh khai chiến cho Đỗ Phi.
Vào nửa đêm, quân đội phái ra hơn một trăm máy bay chiến đấu mẫu 001 tiến về phía Proxima Centuari b.
Trên mỗi chiếc máy bay này có mang theo mười quả tên lửa đạn đạo điện từ và hai quả pháo Gauss. Khi tiến vào tần khí quyển ở khoảng cách trên năm ngàn mét thì phải ẩn thân tuyệt đối, khiến rada trên hành tinh này không thể phát hiện ra được.
Mục đích của Lục Trần là chiếm lĩnh lấy Proxima Centuari b, đương nhiên không thể dùng vũ khí hạt nhân để phá hủy nó được.
Nhưng nếu dùng Gauss thì chi phí quá cao, Lục Trần cũng không muốn lãng phí quá đà.
Trận chiến lần này, anh chỉ là cho tộc Dwarf một bài học, để bọn họ biết sợ.
Cả cuộc chiến xâm lược này nhất định sẽ vô cùng gian khổ. Chiến thắng mang tính quyết định sau cùng nhất định sẽ diễn ra trên mặt đất.
Máy bay chiến đấu vũ trụ mẫu 001, tuy cùng mang dáng vẻ của đĩa bay, nhưng nhỏ gọn hơn với đời thứ 6, năng lực tác chiến cũng mạnh hơn.
Do dù là tốc độ, tính linh hoạt, độ bền, tính cơ động thì cũng đều vượt trội hơn hẳn so với máy bay chiến đấu đời thứ 6 lúc trước.
Mà khi bị rada của tộc Dwarf phát hiện, thì thật ra máy bay chiến đấu của bọn họ đã tiến vào tầng khí quyển của Proxima Centuari b với khoảng cách dưới bốn ngàn mét rồi.
Tiếp theo là tự tìm tới mục tiêu cảu mình, phóng ra toàn bộ các loại đạn pháo trên máy bay.
Bất kể là bom điện từ hay Gauss thì cũng đều có tốc độ vượt qua cả tốc độ âm thanh, nhanh tới khủng khiếp.
Đây cơ bản không phải là thứ hệ thống phòng ngự của tộc Dwarf có thể chống đỡ được.
Thậm chí hệ thống phòng ngự ấy còn chưa kịp nhắm bắn, những quả đạn pháo kia cũng đều đã bắn trúng mục tiêu của mình rồi.
Gần như cùng một thời gian, chỉ trong thoáng chốc, trên năm châu lục lớn đã có tới hàng chục thành phố lớn gặp phải đòn tấn công mang tính hủy diệt.
Chương 498: Khai chiến!
Tộc Dwarf căn bản không thể ngờ được là nhân loại lại quyết đoán khai chiến với bọn họ như vậy.
Bọn họ ban đầu đều cho rằng cho dù tàu Hi Vọng có mạnh thế nào thì cũng không dể dựa vào một chiếc tàu mà dám tuyên chiến với cả một hành tinh bọn họ được.
Nhưng sau khi nhìn thấy từng tòa thành đều lần lượt bị tấn công ở nhiều mức độ khác nhau, cuối cùng bọn họ cũng đã biết quyết tâm của loài người rồi.
Loại chiến tranh này hoàn toàn là chiến tranh đến từ một phía.
Một trăm chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ, hơn nghìn quả tên lửa đạn đạo điện từ, hai trăm quả bom Gaussian, Tộc Dwarf lại không thể ngăn chặn được một quả nào, có thể thấy chênh lệch giữa khoa học kỹ thuật văn minh cấp 1 và cấp 2 nhiều như thế nào.
Hơn nữa trước khi 100 chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ rời đi, bọn họ cũng bắn ra vô số bom đạn nhưng cũng chỉ hạ được đúng một chiếc máy bay chiến đấu mà thôi.
Chiếc máy bay chiến đấu bị bắn trúng cũng là do phi công khinh địch, nếu không trận chiến này nhân loại chắc chắn có thể bảo toàn không có thương vong nào.
Trận chiến này, Tộc Dwarf thương vong trầm trọng, đặc biệt là 300 thành phố lớn bị bom Gaussian tấn công, mỗi thành phố có ít nhất 100 nghìn người thương vong.
Những nơi bị tấn công của các thành phố này trong vòng 20 dặm đều là một đống đổ nát, không còn một ai sống sót.
Vì đây là bom Gaussian nên không xảy ra tình trạng ô nhiễm phóng xạ và không có thương vong lần thứ hai.
Nếu như là bom Hydro thì số lượng người chết sẽ còn nhiều hơn nữa.
Mọi người ở trên tàu Hi Vọng nhìn thấy kết quả trận chiến này đều không kìm được mà vỗ tay vui sướng.
Bọn họ cuối cùng cũng đã nhìn ra được sự mạnh mẽ của tàu Hi Vọng.
Mặc dù vẫn thường xuyên nhìn thấy một số những báo cáo liên quan đến khoa học kỹ thuật trên truyền hình, nhưng đối với dân chúng mà nói, bọn họ vẫn không biết sự chênh lệnh giữa tàu Hi Vọng và văn minh ngoài hành tinh.
Hôm nay khi được nhìn thấy 100 chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ tàn sát đẫm máu hành tinh Proxima Centauri b, bọn họ cuối cùng cũng có một chút kiến thức lẫn so sánh trực quan.
Mà trận chiến này cũng khiến nhiều người trước đó nơm nớp lo lắng đã thật sự yên tâm rồi.
Sau khi những máy bay chiến đấu vũ trụ quay về tàu Hi Vọng, Tộc Dwarf cuối cùng cũng quyết định phóng tên lửa hành trình tấn công tàu Hi Vọng.
Mặc dù bọn họ chỉ là nền văn minh cấp 1 trung kỳ, nhưng kỹ thuật đạn đạo của bọn họ cũng rất tân tiến, đặc biệt là trên phương diện tên lửa tuần tra.
Đã có thể xuyên qua được tầng khí quyển, đánh đến vị trí của tàu Hi Vọng.
Đối mặt với sự phản công điên cuồng của Tộc Dwarf, nhóm Lục Trần không hề lo lắng.
Mặc dù đối phương đã phóng ra hàng ngàn quả đạn đạo, nhưng tốc độ đạn đạo của bọn họ không cách nào nhanh bằng tốc độ đạn đạo phòng ngự của tàu Hi Vọng.
Chỉ là, số lượng của đối phương quá nhiều, đối với nhân loại mà nói cũng là một lượng tiêu hao cực lớn.
Nhưng Lục Trần có thể chịu được sự tiêu hao này.
Chỉ cần bắn hạ được Proxima Centauri B, bọn họ sẽ có đủ thời gian để bù đắp nguồn nhiên liệu.
Lượt tấn công đầu tiên của đối phương hoàn toàn bị tàu corvette ngăn chặn được.
Ở giữa tầng khí quyển và tàu Hi Vọng, hàng ngàn đốm sáng khổng lồ không ngừng bị bắn nổ tung, cả một khoảng không trung khắp nơi đều là những lớp ánh sáng chói mắt.
"Đây không phải là một cách hay, mặc dù những tên lửa hạt nhân này đều bị bắn nổ bên ngoài tầng khí quyển, nhưng lại ở ngay sát biên giới tầng khí quyển, lâu dần chắc chắn sẽ tạo nên nguy hại cho tầng khí quyển."
Trong phòng hạm trưởng, Đinh Đại Thành nói với Lục Trần.
Lục Trần gật đầu, anh hiểu ý của Đinh Đại Thành.
Sau này nhân loại sẽ phải lấy Proxima Centauri b làm gốc rễ sinh tồn, ở trên Trái Đất bọn họ đã nếm đủ trái đắng rồi.
Cho nên bọn họ càng phải yêu thương và bảo vệ hành tinh Proxima Centauri b hơn.
"Máy bay không người lái phát hiện ra bao nhiêu căn cứ tên lửa đạn đạo của bọn họ?" Lục Trần hỏi.
"Có 20 căn cứ, đều là những căn cứ tên lửa quy mô lớn, những tên lửa đạn đạo được phóng ra lần này có hơn phân nửa là được bắn từ 20 căn cứ này, còn một nửa căn cứ phóng tên lửa vẫn đang được tìm kiếm." Đinh Đại Thành mở ra màn hình chỉ huy chỉ vào bản đồ mà bọn họ đã đánh dấu nói.
Lục Trần gật đầu, sau đó nói với Đỗ Phi: "Trước khi bọn họ phát động đợt tấn công thứ 2, chúng ta phải tiêu diệt trước toàn bộ 20 căn cứ đạn đạo này của chúng."
"Được." Đỗ Phi gật đầu, trực tiếp thông báo tin tức cho Vu Quang Chính.
Quân đội nhanh chóng phái tiếp 100 chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ thực hiện nhiệm vụ lần thứ hai đột kích kẻ địch.
Lần này bọn họ không mang theo bom Gaussian, nhưng lại mang theo rất nhiều tên lửa đạn đạo điện từ siêu âm.
Lực sát thương của bom Gaussian quá lớn, hơn nữa còn quá đắt tiền, khi chưa bị rơi vào đường cùng, trước khi Tộc Dwarf quyết chiến sống chết, anh không muốn tạo nên quá nhiều giết chóc.
Lần này mặc dù Tộc Dwarf có sự chuẩn bị đầy đủ nhưng bọn họ vẫn bị máy bay chiến đấu vũ trụ tàn sát thêm lần nữa.
Những nơi máy bay chiến đấu vũ trụ đi qua, những công trình kiến trúc chủ chốt của thành phố đó đều bị phá hoại nghiêm trọng.
Hai mươi căn cứ tên lửa đạn đạo cũng hoàn toàn bị hủy diệt.
Hơn nữa, dưới sự lấy thân dẫn dụ của nhân loại, căn cứ tên lửa của hơn 10 đại quốc vũ khí đều đã bị lộ ra.
Sau đó không đợi nhóm máy bay chiến đấu vũ trụ này quay lại tàu, bên quốc phòng lại phái ra 30 chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ cuối cùng đi phá hủy toàn bộ chỗ căn cứ tên lửa đạn đạo kia.
Sau khi toàn bộ căn cứ tên lửa đạn đạo của Tộc Dwarf đều đã bị phá hủy, bọn họ dù có còn nhiều vũ khí hạt nhân thì cũng không thể phóng ra được.
Máy bay chiến đấu của bọn họ chỉ là máy bay chiến đấu thế hệ 5.5, căn bản không dám bay ra ngoài tầng khí quyển, cũng không có kỹ thuật bay ra ngoài tầng khí quyển.
Cho nên khi căn cứ tên lửa đạn đạo của họ bị phá hủy thì bom Hydro cũng không thể phóng ra được.
Ba lần tập kích của tàu Hi Vọng đã tạo nên số lượng thương vong cho 5 đại đế quốc của Tộc Dwarf đã vượt qua triệu dân, 200 thành phố cấp 1 dường như đã trở thành đống đổ nát.
Trong đó có đế quốc Lôi Thần của Lôi Châu cùng đế quốc Đại Lý của Hỏa Châu đều bị bom Gaussian phá hủy, hai đại đế quốc hoàn toàn bị tê liệt.
Ba đại đế quốc còn lại cũng rất sợ hãi, nhưng Tộc Dwarf cũng không vì thế mà phát ra tín hiệu đầu hàng.
Mặc dù bọn họ không tấn công được đến tàu Hi Vọng, nhưng chỉ cần tàu Hi Vọng dám hạ cánh xuống hành tinh của họ thì họ vẫn còn hi vọng.
"Chuẩn bị đổ bộ." Lục Trần nói.
Chiến tranh này tiêu hao quá lớn rồi, có điều đã chuẩn bị xong kế hoạch đổ bộ hành tinh Proxima Centauri B, anh không thể bỏ qua cơ hội này.
"Vẫn là địa điểm đã định trước, khu vực C sao?" Đỗ Phi hỏi.
"Đúng, vẫn là khu C, khu C ít dân cư, dễ dàng cho chúng ta chiếm đóng." Lục Trần gật đầu.
Số lượng nhân loại quá ít, chỉ có 170 nghìn người, ngần này người đi khai thác một hành tinh thật sự là quá lãng phí thời gian rồi.
Cho nên, Lục Trần dự tính tận dụng tất cả khả năng không giết người lùn, tận dụng mọi khả năng để biến chúng trở thành nô lệ cho nhân loại.
Đương nhiên, hơn một trăm nghìn người mà muốn bắt mấy tỷ người lùn làm nô lệ thì đúng là một chuyện khó khăn.
Cho nên Lục Trần nghĩ rằng tương lai mấy chục năm nữa, nhân loại có khả năng vẫn chưa thực hiện được việc hoàn toàn khống chế hành tinh Proxima Centauri b.
Trong tương lai 10 năm tới, rất có khả năng cả hai chủng tộc sẽ còn tiếp diễn không ngừng xảy ra những cuộc chiến tranh quy mô nhỏ.
Ngày thứ hai sau đợt tấn công lần thứ 3, hàng trăm tàu con thoi cải tiến cuối cùng đã đưa hơn 10 nghìn binh lính và hàng nghìn người máy chiến đấu bay về hành tinh Proxima Centauri b.
Người dẫn đầu đội quân lần này là Đỗ Phi.
Đối với những lãnh đạo cấp cao đang ngồi mà nói, lúc này Lục Trần đúng là một tên điên.
Trong hơn một trăm nghìn con người này chỉ có hơn hai nghìn là binh lực.
Vậy mà Lục Trần lại muốn dựa vào hai nghìn binh lực này để khiêu chiến với một hành tinh.
Cho dù nhân khẩu của hành tinh Proxima Centauri b không nhiều bằng số lượng nhân loại khi còn ở trên Trái Đất, nhưng ít nhất cũng phải trên vài tỷ.
Người ta chỉ cần dùng chiến thuật dân số thôi, mỗi người một ngụm nước miếng thôi cũng đủ nhấn chìm hơn một trăm nghìn nhân loại bây giờ rồi.
Hơn nữa bọn họ còn đang ở trên tàu Hi Vọng, nếu như đối phương bắn một quả tên lửa hạt nhân vào tàu Hi Vọng thì tất cả con người đều sẽ chết hết.
Cho nên, sau khi Lục Trần nói xong, không có ai lên tiếng cả.
Mọi người đều đang hết sức trầm lặng.
Nhưng trong lòng thì rất rối rắm.
Sau khi rời khỏi hành tinh Proxima Centauri b, ít nhất cũng phải mất 10 năm nữa mới có thể tìm được một hành tinh phù hợp để sinh sống.
Mặc dù hiện nay các nhà khoa học đã nghiên cứu ra được thuốc tiến hóa gen làm tăng tuổi thọ của con người, tuổi thọ của con người đã đạt đến hơn 150 tuổi rồi.
Nhưng thời gian 10 năm đối với nhân loại có tuổi thọ bình quân 150 tuổi mà nói vẫn là quá dài.
"Bỏ lỡ Proxima Centauri b, chúng ta sẽ phải tiếp tục ở trên phi thuyền Hi Vọng ít nhất là 10 năm nữa, hơn nữa cũng không biết được trên hành tinh phù hợp để sinh sống tiếp theo liệu có tồn tại nền văn minh ngoài hành tinh nào khác không, nếu như có thì chúng ta lại tiếp tục bỏ cuộc sao? Nếu như trình độ khoa học kỹ thuật của đối phương mạnh hơn chúng ta, chúng ta có thể trốn thoát được hay không còn không biết được."
Thấy mọi người không ai nói gì, Lục Trần lại nói tiếp.
"Chiến đi!"
Tạ Vĩ Hào đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều nhìn về phía ông ta.
"Hạm trưởng nói không sai, lần này chúng ta có cơ hội chiến thắng, nếu như từ bỏ thì sẽ phải đợi thêm 10 năm nữa.
Hơn nữa 10 năm sau đến khi chúng ta tới được một hành tinh sống khác, tỷ lệ trên đó có nền văn minh ngoài hành tinh vô cùng lớn.
Nếu như nền văn minh đó lớn mạnh hơn chúng ta, vậy thì đến cơ hội để bỏ chạy cũng chưa chắc đã có."
Tạ Vĩ Hào nói rồi nhìn mọi người, dừng lại hít một hơi rồi nói tiếp: "Tôi nghĩ đa số mọi người ngồi đây đều đã nghe qua về quy luật rừng sâu đen tối rồi chứ.
Nó mặc dù chỉ được nhắc đến trong một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, mặc dù không phải 100% là chính xác.
Nhưng chúng ta vẫn nhận thấy rằng nhân loại bắt buộc phải luôn luôn cảnh giác.
Có người tin, có người lại không tin.
Cho nên, nếu như chúng ta thật sự gặp phải nền văn minh ngoài hành tinh mạnh hơn chúng ta, vậy thì khả năng nhân loại chúng ta bị tiêu diệt sẽ vô cùng cao.
Vậy thì bây giờ khai chiến với nền văn minh ngoài hành tinh trên Proxima Centauri b, đoạt lấy quyền kiểm soát sự sống của hành tinh này, chính là lựa chọn tốt nhất của chúng ta."
"Ừ." Vương Duy gật đầu, cũng hiểu ý của Lục Trần.
Anh nói: "Thật ra suy nghĩ kỹ thì lần này khai chiến với nền văn minh trên hành tinh Proxima Centauri b vừa hay có thể khảo nghiệm năng lực chiến đấu của chúng ta, cũng là cơ hội tốt nhất để nhân loại chúng ta thoát được cảnh sống trên phi thuyền.
Các vị có thể không rõ lắm, nhưng nói thật với mọi người, trong cộng đồng dân chúng có vô số người đều hi vọng có thể rời khỏi phi thuyền mà đến một hành tinh sinh sống.
Vì lí do này mà thậm chí còn có rất nhiều người bị chứng trầm cảm.
Phi thuyền của chúng ta mặc dù toàn bộ được mô phỏng theo môi trường sinh thái của Trái Đất, nhưng dù sao nó cũng chỉ là mô phỏng mà thôi.
Mọi người vẫn rất khó tìm được cảm giác quen thuộc và an toàn khi bước chân xuống đất.
Lại tiếp tục thêm 10 năm nữa?
Tôi cho rằng cho dù có tiếp tục cuộc sống trên phi thuyền này thêm 5 năm nữa thì ít nhất cũng có hàng ngàn người sẽ bị điên mà chết mất."
Lời của Vương Duy lại càng khiến mọi người trầm lắng hơn.
Là phó trưởng quan tân chính phủ của nhân loại, những lời Vương Duy nói mọi người đều tin.
Thực ra tất cả mọi người trong số họ ở đây đều muốn xuống khỏi phi thuyền Hi Vọng, đi cảm nhận một chút cảm giác chân được chạy nhảy trên mặt đất.
Nhưng bọn họ càng sợ thất bại hơn.
Nhân loại quá ít, căn bản là không thể thất bại được.
Nhưng chiến tranh vũ trụ thế này nếu như thất bại thì kết cục của nhân loại chỉ có một.
Đó là diệt vong toàn bộ!
Nhưng đúng như những gì Lục Trần và Tạ Vĩ Hào nói, nếu lần này bọn họ lùi bước vậy thì lần sau có khả năng cũng sẽ không có dũng khí để chiến đấu.
"Nhân loại chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác rồi, vậy thì chiến đi!"
"Tôi cũng ủng hộ chiến đấu!"
"Chiến!"
Các nhân vật cấp cao đều đồng loạt bày tỏ thái độ.
Thay vì mang theo sự bất định không biết như nào mới tìm được một hành tinh phù hợp cho sự sống tiếp theo thì chi bằng khai chiến một trận chiến vũ trụ với hành tinh Proxima Centauri b đi.
Buổi họp này không được bảo mật.
Ngược lại, sau khi đưa ra quyết định khai chiến, Lục Trần đặc biệt bảo Tạ Vĩ Hào công bố tin tức này tới tất cả cư dân.
Nhân loại sẽ chiến đấu với nền văn minh ngoài hành tinh!
Khi tất cả dân chúng nghe được tin tức này,
Người thì hào hứng, người thì sợ hãi tột cùng!
Trận chiến này mặc dù Lục Trần có tự tin đánh thắng.
Nhưng trận chiến này lại liên quan đến sự sống còn của nhân loại.
Chỉ có toàn dân đều cùng tham gia chiến đấu mới có thể khai thác được tiềm năng của nhân loại.
Nhân loại từ cổ chí kim đều yêu thích mạo hiểm, đều thích thử thách khiêu chiến.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao con người lại có tốc độ phát triển nhanh như vậy.
Lục Trần trước sau đều cho rằng mặc dù nền văn minh của nhân loại mới chỉ là cấp 2.
Nhưng sẽ có một ngày, con người nhất định có thể đứng ở đỉnh cao của vũ trụ!
Thời gian sau đó, hành tinh Proxima Centauri b một lần nữa lại hai lần tấn công bằng tên lửa đạn đạo hạt nhân tuần tra cỡ đại.
Nhưng tất cả đều bị tàu bảo vệ chặn đứng giữa đường.
Lục Trần đều cho phát trực tiếp những video này trên kênh quân sự, để tất cả mọi người đều có thể xem được.
Chiến tranh thật sự đã bắt đầu rồi.
Không thể không nói, nên văn minh trên hành tinh Proxima Centauri b có thể phóng được tên lửa hạt nhân hành trình ra ngoài tầng khí quyển, trang bị vũ khí cũng gần tương đương với những thiết bị của Lục Trần khi mới đầu rời khỏi Trái Đất.
Nhưng nếu chỉ có những năng lực này thì vẫn chưa đủ.
Trong 10 năm nay, đặc biệt là mấy năm trước sau khi tiếp nhận được khoa học kỹ thuật của Lam tộc đã khiến khoa học kỹ thuật của nhân loại bước vào nền văn minh vũ trụ cấp 2 rồi.
Sớm đã vượt qua nền văn minh vũ trụ cấp 1 rồi.
Đây cũng là dũng khí để Lục Trần có tự tin đánh bại được nền văn minh trên Proxima Centauri b.
"Hạm trưởng, hạm trưởng, tin tức mới nhất, máy bay không người lái của chúng ta đã thành công thâm nhập vào trong tầng khí quyển của Proxima Centrauri b, bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra chúng ta.
Dựa trên những bức ảnh do máy bay không người lái chụp về phân tích, những sinh vật ở đây cũng là những sinh vật được tạo nên từ Carbon."
Chiều muộn hôm đó, cuối cùng Đinh Đại Thành đã liên lạc với đường dây riêng của Lục Trần.
"Sinh vật Carbon?" Lục Trần kinh ngạc, vậy không phải là giống với con người sao?
Lẽ nào những người ngoài hành tinh ở đây cũng có diện mạo giống với con người?
Chương 495: Chiến
“Đúng vậy, đây chính là sinh vật Carbon, sau khi trưởng thành sinh vật này sẽ cao khoảng một mét tư, cân nặng sẽ khoảng 80kg.”
Ừm… mật độ cơ bắp và xương cao hơn loài người rất nhiều, vì thế thoạt nhìn thì bề ngoài của bọn chúng không tính là béo.
Tình hình này, có lẽ là do trọng lực của tinh cầu này cao hơn so với Trái Đất của chúng ta một chút.
Về mặt cấu tạo của cơ thể, tổng thể phân thành vài phương diện: bộ phận não, bộ phận hô hấp, bổ phận bổ sung năng lượng..v.v. Đại khái thì bọn chúng không khác con người bao nhiêu.” Đinh Đại Thành giải thích.
“Trời ạ, đây chẳng phải là tộc Dwarf sao?” Lục Trẩn kinh ngạc nói, không ngờ rằng sinh vật trên hành tinh Proxima Centauri b lại là bản thu nhỏ của loài người.
“Ừ… Đúng vậy, bọn chúng nhìn không khác mấy so với người lùn trong những bộ phim khoa học viễn tưởng.” Đinh Đại Thành nói.
“Hiện tại có thể phân tích ra sức mạnh thể chất của bọn chúng không?” Lục Trần lại hỏi. Nếu là sinh vật Carbon, hơn nữa tính chất của Proxima Centauri b gần giống với Trái Đất, anh nghĩ có lẽ thể chất của tộc Dwarf kém hơn con người một chút.
“Bây giờ còn chưa xác định được, nhưng có lẽ thể chất sẽ không mạnh hơn loài người chúng ta.” Đinh Đại Thành nói.
“Nếu như vậy, khi chiến đấu, bọn chúng chỉ có thể dựa hết vào vũ khí nóng. Được rồi, mọi người tiếp tục đi. Trong vòng mười hai tiếng, tôi cần phải biết được số liệu cụ thể của hành tinh Proxima Centauri b này và tộc Dwarf.” Lục Trần nói.
“À, đúng rồi, phát hiện mới nhất.”
Khi Lục Trần định tắt máy thì giọng của Đinh Đại Thành lại vang lên.
“Cậu nói đi.” Lục Trần đáp lại.
“Tình hình đất nước của bọn chúng tương tự với khi chúng ta còn trên Trái Đất. Quốc gia chưa bị tiêu trừ, các nước chưa hợp lại với nhau. Điều này có thể coi là một dấu hiệu tốt đối với chúng ta.” Đinh Đại Thành nói.
“Đúng vậy, tôi thấy nền văn minh ở đây không có tiềm lực gì cả.”
“Đúng thế. Các nước hợp lại với nhau thì các chướng ngại bên trong sẽ biến mất, mới có thể tập trung nhiều sức lực hơn để đi khám phá vũ trụ, nâng cao khoa học kỹ thuật. Nhưng hiện giờ bọn chúng vẫn đang tồn tại theo hình thức các quốc gia. Muốn đi đến giai đoạn thống nhất thành một thể, không biết phải hao tốn bao nhiêu máy móc, thậm chí nếu xử lý không tốt, cả tinh cầu này sẽ bị vũ khí hạt nhân của bọn chúng phá hủy.” Đinh Đại Thành nói.
“Cho nên, đợi khi chúng ta chiếm được tinh cầu này, không được để cho bọn chúng có bất cứ cơ hội nào để nổi dậy.” Lục Trần gật đầu.
Với tư cách là con người đến từ Trái Đất, tiếp thu được nền văn minh công nghệ cấp hai của nhà họ Lam, Lục Trần biết rằng muốn loài người phát triển mạnh mẽ trong vũ trụ, thì phải đặt tất cả tài nguyên vào việc phát triển công nghệ.
“Đúng rồi, gửi tất cả tư liệu và hình ảnh sang bên này cho tôi.” Lục Trần nói.
“Vâng.” Đinh Đại Thành nói xong thì cúp máy ngay.
Vài phút sau, Lục Trần mở màn hình ba chiều lên thì đã nhận được hình ảnh và tư liệu về hành tinh Proxima Centauri b do Đinh Đại Thành gửi.
Số ảnh này bọn họ dùng máy bay tàng hình không người lái phóng ra khỏi tầng khí quyển để chụp.
Còn những tư liệu này là kết quả phân tích dựa theo các bức ảnh của các nhà khoa học.
Căn cứ vào ảnh chụp mới nhất, thể tích của Proxima Centauri b lớn hơn bản đồ một chút. 62% là biển, 38% là lục địa, lớn hơn diện tích đất liền của Trái Đất.
38% lục địa này chia thành năm phần lớn, trên mỗi một phần là hình những lá cờ của họ, có lẽ có rất nhiều quốc gia.
“Kêu Đỗ Phi đến gặp tôi.” Lục Trần ngồi bên cạnh Trần Sơ Nhiên nói.
“Vâng.” Trần Sơ Nhiên gật đầu, sau đó tránh sang một bên liên lạc với Đỗ Phi để không quấy rầy Lục Trần.
Hơn mười phút sau, Lục Trần đi đến phòng hạm trưởng.
“Nhìn xem, đây là bản đồ của Proxima Centauri b.” Lục Trần nói với Đỗ Phi.
Đỗ Phi gật đầu, nghiêm túc xem xét tấm bản đồ được phóng đại.
Lục Trần vừa đánh dấu năm ký hiệu ABCDE trên mặt bản đồ, một ký hiệu là một phần đại lục.
“Cậu thấy trong năm vùng này, chúng ta đăng ký từ chỗ nào là tốt nhất?” Lục Trần nhìn Đỗ Phi hỏi.
Đỗ Phi không trả lời ngay mà nhìn bản đồ hỏi: “Trên hành tinh này vẫn còn là chế độ quốc gia phải không? Tôi thấy các lá cờ không giống nhau ở khắp nơi.”
“Phải.” Lục Trần gật đầu, nói: “Đây là một tin tốt đối với chúng ta.”
“Ừ, đúng thật. Chỉ cần họ không cùng một quốc gia vậy khi chúng ta đăng ký, trong số bọn họ sẽ luôn có kẻ góp công không góp sức.” Đỗ Phi nói.
“Hơn nữa, chúng ta còn có thể lợi dụng đặc điểm các quốc gia của bọn chúng, tiến hành phân hóa và tận dụng nó.” Lục Trần nhớ tới gián điệp bù nhìn trong cuộc chiến tranh trước đây, chỉ cần có cơ hội thì anh có thể phát triển một quốc gia bù nhìn.
Có ít nhất 5 tỷ người Dwarf trên tinh cầu này, họ không thể nào giết hết chừng đó người được.
Tuy rằng Lục Trần tin vào quy luật của rừng bóng đêm, nhưng anh có thể dùng tộc Dwarf này làm nô lệ.
Thực ra, loài người đã phát triển đến nền văn minh cấp thứ hai rồi, sẽ sớm bước vào thời đại vũ trụ thực sự.
Anh và đám người Đinh Đại Thành đã từng phân tích, loài người phát triển cao nhất là đến văn minh công nghệ cấp ba, tài nguyên của một hành tinh thông thường có thể sẽ rất khó đáp ứng được sự phát triển mỗi ngày ấy.
Như vậy, hoặc là khai phá tài nguyên của hằng tinh, hoặc là tiến thẳng vào vùng trung tâm của dải ngân hà.
Nhưng tài nguyên của hằng tinh không phải là loại cấp ba có thể khai thác và dùng được, nhiều nhất chỉ có thể lợi dụng năng lượng ánh sáng và nhiệt của hằng tinh mà thôi.
Vậy nên, cuối cùng loài người vẫn phải đi khỏi Proxima Centauri b, đến vùng trung tâm của dải ngân hà để phát triển.
Vì nguồn tài nguyên ở nơi đó dồi dào hơn vô số lần so với vùng rìa nơi họ đang ở hiện giờ.
Chuyện này cũng có thể giải thích tại sao những nền văn minh cao cấp đó không thèm đến Trái Đất hoặc những nơi trong hệ hằng tinh như Proxima Centauri b.
Vì những nơi đó, so với khu vực trung tâm mà nói thì chỉ là đất nghèo, là một nơi lạc hậu.
“Tôi cảm thấy chúng ta đăng ký từ khu vực C là tốt nhất.”
Đỗ Phi nhìn Lục Trần, giải thích: “Khu C có kích thước tương đương với châu Nam Mỹ trên Trái Đất, cũng là phần nhỏ nhất trong năm mảnh đất trên tinh cầu này. Tôi có dự cảm, rất có thể thực lực của những quốc gia trong khu C đều bình thường.”
“Phải, tôi cũng nghĩ vậy.”
Lục Trần gật đầu, chỉ vào vùng đất khu C: “Cậu xem, vùng này có 1/3 là sa mạc, 1/5 là núi. Ở đây có thể có khoảng sản dồi dào, nhưng chắn chắn không có nước nào thực sự mạnh. Có vẻ như thực lực về kinh tế của những quốc gia này sẽ chênh lệch không lớn.”
“Được, vậy chúng ta chuẩn bị đăng ký từ khu C. Cậu gửi hết tài liệu cho tôi đi.” Đỗ Phi nói.
“Ừ.” Lục Trần gật đầu.
Vào lúc này, điện thoại riêng của Lục Trần lại vang lên, là Đinh Đại Thành gọi đến.
“Hạm trưởng, các chuyên gia ngôn ngữ của chúng ta đã giải mã được mấy đoạn tín hiệu mà bọn chúng gửi đến rồi.” Đinh Đại Thành nói.
“Tốt lắm, chúng đã nói gì?” Hai mắt Lục Trần sáng lên. Chỉ cần có thể đọc hiểu được ngôn ngữ của tộc Dwarf, vậy thì việc xâm lược của họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chương 496: Tộc Dwarf?
“Họ hỏi chúng ta đến từ hệ hành tinh nào, tại sao muốn xâm lược hệ hành tinh của họ? Còn uy hiếp chúng ta, cho chúng ta một ngày để suy nghĩ. Nếu chúng ta không rời đi thì họ sẽ phát động lực lượng toàn cầu tiêu diệt chúng ta.” Đinh Đại Thành nói.
“Ha ha xem ra sau ba lần tấn công bằng hỏa tiễn không thành, cuối cùng bọn họ cũng hơi sợ rồi.” Lục Trần cười bảo.
“Phải. Dựa theo giọng điệu của họ, tôi đoán họ thật sự hơi sợ chúng ta.” Đinh Đại Thành nói.
“Ừ, cậu dùng tần số tín hiệu của họ để gửi tin nhắn cho họ, kẻo họ mất thời gian phiên dịch tiếng hán của chúng ta.” Lục Trần nói.
“Với công nghệ của họ, tôi nghĩ họ sẽ khó mà dịch được ngôn ngữ của chúng ta trong thời gian ngắn.” Đinh Đại Thành thả lỏng tâm trạng cười nói.
“Ừ, cậu nói với họ, chúng ta chỉ đi ngang qua tinh cầu này, không có ý xâm lược tinh cầu của họ. Hiện tại chúng ta thiếu nhiên liệu, hy vọng họ có thể cung cấp cho chúng ta. Chúng ta có thể dùng công nghệ mà họ không có để đổi.” Lục Trần cười nói.
“Vâng. Tôi đi sắp xếp ngay.” Đinh Đại Thành nói xong thì cúp máy.
“Đậu má, chiêu này của cậu nham hiểm quá.” Lục Trần vừa buông điện thoại, Đỗ Phi lập tức vỗ đùi, hai mắt sáng lên.
“Anh mới biết à, hạm trưởng luôn nham hiểm như vậy.” Trần Sơ Nhiên cũng cười.
Cô cũng hiểu được ý của Lục Trần.
Sức mạnh mà họ thể hiện bây giờ đã khiến người Dwarf của Proxima Centauri cảm thấy sợ rồi.
Như vậy, nếu con người bày tỏ không có ý định xâm lược tinh cầu của chúng, thì trong lòng chúng chắc chắn sẽ có hi vọng.
Chỉ cần trong lòng chúng ôm hy vọng, thì không thể liều cá chết lưới rách với con người được.
Vậy thì sẽ trợ giúp rất nhiều cho việc đăng ký đăng ký thành công trên Proxima Centauri.
Ít nhất sẽ giảm đi rất nhiều nhân tố nguy hiểm trong quá trình đăng ký.
“Nếu họ không đồng ý thì sao?” Đỗ Phi nhìn Lục Trần.
“Không đồng ý á?”
Lục Trần châm một điếu thuốc, sau đó đưa cho Đỗ Phi một điếu.
“Họ không đồng ý thì đánh đến khi họ đồng ý mới ngưng.” Lục Trần nhả một hơi khói.
“Đúng rồi, hiện tại có bao nhiêu đạn Gaussian được giao cho quân của cậu vậy?” Lục Trần hỏi Đỗ Phi.
Mấy năm trước, lúc ở trên sao Hỏa, khi vừa nghiên cứu ra đạn Gaussian, thậm chí còn chưa thử nghiệm thì đã bắn toàn bộ đến nam cực của sao Hỏa rồi.
Trong những năm gần đây, nguồn tài nguyên dồi dào hơn, họ bắt đầu ra sức phát triển trang bị, vũ khí.
Trong đó đạn Gaussian chính là thứ quan trọng nhất.
Đạn này không có sức sát thương như vũ khí nhiệt hạch, nhưng nó quý ở chỗ không có ô nhiễm phóng xạ.
Đương nhiên, sau vài năm phát triển, uy lực của đạn Gaussian cũng đã vượt qua bom nguyên tử rất nhiều. Hơn nữa còn rất rẻ, đã trở thành một trong những vũ khí chiến lược hàng đầu của quân đội.
“Một nghìn hai mươi tám cái. Tất cả đều là hai mươi triệu tấn.” Đỗ Phi nói.
“Vậy thì tốt. Đến lúc đó cứ cho bọn họ vài chục viên đạn Gaussian trước đi, để họ trải nghiệm sức mạnh của con người chúng ta rồi nói tiếp.” Lục Trần cười nói.
Tốc độ của kỹ thuật hỏa tiễn hiện tại đã sắp đạt đến một con số đáng sợ. Đây vốn không phải thứ mà hệ thống phòng ngự của nền văn minh cấp một có thể ngăn chặn được.
“Ừ, vậy tôi đi chuẩn bị trước.” Đỗ Phi nói.
“Đi đi. Con người chúng ta chỉ có một số ít binh lính, nhất định phải bố trí thật tốt, cố gắng đừng để thương vong.” Lục Trần dặn dò.
Điều Lục Trần muốn, là thâu tóm được Proxima Centauri b mà không có thương vong nào.
Tuy rằng suy nghĩ này rất táo bạo, rất điên cuồng.
Nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, dưới sự sắp xếp cẩn thận của họ thì khả năng thành công vẫn rất lớn.
Trong lúc những người quản lí cấp cao như Lục Trần đang cẩn thận sắp đặt mọi thứ.
Ở nhân gian, chính phủ con người đã khởi xướng hoạt động trưng binh.
Lần chiến tranh này liên quan đến tương lai của con người, chỉ dựa vào hai mươi ngàn quân lính của quân đội chắc chắn không đủ.
Cho nên nhất định phải tuyển thêm một nhóm lính dự bị khoảng ba mươi ngàn người.
Chẳng những vậy, còn phải kêu gọi thêm các loại lính hậu cần.
Đương nhiên, quân xung phong chiến đấu thật sự không phải là những con người này.
Mà là lính robot.
Vài năm trước, sau khi tiếp thu công nghệ của Lam tộc, cũng nhận hơn mười ngàn robot của họ.
Những con robot này đều là robot chiến đấu, chúng phù hợp khi xông trận xung phong trên đất liền.
Khi quân đội robot thu hút lượng lớn hỏa lực của địch thì chính là lúc quân lính con người ra thu hoạch.
“Anh quyết định tham gia quân đội.”
Buổi tối, sau khi trở về, Châu Tuân Phi nói chuyện với vợ mình là Vương Bình.
Lần trước, trên Titan, vận may của Châu Tuân Phi bùng nổ. Cuối cùng cũng được cứu sống, còn trở thành một trong những người hùng của nhân loại.
Sau đó chính phủ phát rất nhiều phần thưởng cho hắn, cũng cho hắn sống ở tầng ba.
Người có thể sống ở tầng ba, đều là tinh anh trong tinh anh. Sau đó, hắn gặp được Vương Bình, rồi hai người kết hôn, hiện tại đã có một đứa con năm tuổi.
“Lần này đầu quân tình nguyện, anh có thể nghĩ cho kỹ. Lỡ như anh xảy ra chuyện gì thì em và tiểu Bảo phải làm sao đây?” Vương Bình không trực tiếp gạt đi, chỉ để Châu Tuân Phi tự mình lựa chọn.
“Anh biết. Nhưng em nghe anh nói này. Ý của hạm trưởng bọn họ là muốn chinh phục tinh cầu này, nô dịch người Dwarf trên đây. Đến lúc đó con người chúng ta có thể phát triển ở nơi này."
"Em nghĩ xem. Nếu bây giờ anh đầu quân, đợi sau khi đánh xong cả tinh cầu này, anh chính là người có công lớn dựng nước. Đây cũng là cơ hội tốt nhất nhà họ Châu chúng ta có thể tiến vào tầng lãnh đạo.” Châu Tuân Phi suy nghĩ một chút rồi nói.
Vương Bình không nói gì. Nhưng từ gương mặt, có thể thấy được cô đang do dự.
Tuy rằng đang làm việc cho nhà nước, nhưng cô là một người theo đuổi sự ổn định.
Thực ra cô không có dã tâm gì, cho nên không hiểu được suy nghĩ Châu Tuân Phi.
Từ nhỏ, Châu Tuân Phi đã sống trong nhà có quyền có thế, sống cuộc sống con nhà giàu.
Trong những năm này, tâm tính của hắn cũng bị mài mòn. Tuy rằng đã gặp nhiều trắc trở như vậy, nhưng tận sâu trong lòng hắn thật ra vẫn có ước mơ của riêng mình.
Đó chính là, có một ngày hắn có thể khiến nhà họ Châu trở thành một trong những nhà lãnh đạo của con người.
Tuy hiện tại nhà họ Châu chỉ có ba người nhà hắn và em gái Châu Thần Thần là bốn.
“Được rồi, cho dù thế nào, em cũng sẽ ủng hộ quyết định của anh.” Vương Bình im lặng một hồi rồi nói.
“Nhưng có một điều, anh nhất định phải nhớ kỹ. Cho dù là lúc nào, ở đâu, thì Tiểu Bảo của chúng ta đều đang đợi anh quay về!” Vương Bình kiên định nhìn Châu Tuân Phi.
“Vợ à, em yên tâm. Tuy anh không chắc chắn có thể trở thành anh hùng của loài người, nhưng anh nhất định sẽ trở thành tấm gương cho con trai của chúng ta, là niềm tự hào của em!”
Châu Tuân Phi nắm chặt tay nói.
Chương 497: Chiêu mộmộ
Sau khi các đặc trưng của tộc Dwarf trên Proxima Centauri b được đài truyền hình đưa tin, gần như tất cả mọi người đều bàn luận về tộc này.
Mặc dù nhân loại đã rời xa Trái Đất 8 năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải người ngoài hành tinh. Ai nầy đều cảm thấy vô cùng tò mò.
“Tộc Dwarf, carbon cấu thành. Kết cấu cơ thể tương tự với con người, nhưng sức lực yếu hơn. Khoa học kỹ thuật cũng kém phát triển hơn.
“Thế thì đây chính là phiên bản thu nhỏ của con người chúng ta còn gì!”
“Cho nên trận chiến này chúng ta nhất định có thể đánh thắng bọn họ!”
Sau khi trông thấy tộc Dwarf trên ti vi, người người đều bàn tán xôn xao.
Phần đông đều lựa chọn lệnh chiêu mộ quân dự bị.
Mọi người đều mong trở thành anh hùng, trở thành công thần dựng nước.
Phía bên này, quân đội tích cực chuẩn bị cho chiến tranh, còn Lục Trần và cả viện Hàn lâm khoa học cũng đang chờ đợi tộc Dwarf trả lời.
Tín hiệu mà họ gửi lại là theo tần số của tộc Dwarf, dùng ngôn ngữ tộc Dwarf.
Vậy nên không ai nghi ngờ gì ở chuyện bọn chúng xem mà không hiểu cả.
Hiển nhiên, rất lâu sau vẫn chưa thấy bọn chúng trả lời, nhất định là còn đang thảo luận.
Đây chính là phiền phức của việc còn chưa xóa bỏ chế độ quốc gia hóa.
Bởi vì quyết định quan trọng thế này, không phải là riêng quốc gia nao có thể quyết định là xong.
Khẳng định là phải thông qua sự bàn bạc của các nước lớn, rồi mới có thể đi đến kết luận.
Điều này cũng tương tự như trên Trái Đất ngày xưa.
Vậy nên phía Lục Trần cũng chẳng sốt ruột gì, vừa hay có thêm thời gian để quan sát.
Lúc này, đã có hơn mười cỗ máy không người lái âm thầm tiến vào tầng khí quyển của Proxima Centauri b.
Rada của nền văn minh cấp một căn bản không thể phát hiện ra nổi kỹ thuật ẩn thân của nền văn minh cấp hai.
Cho dù những phi cơ không người lái này có lẻn vào đến khoảng cách trong khoảng mười ngàn mét tính từ mặt đất, thì khả năng bị phát hiện cũng rất thấp.
Hiện giờ, tư liệu về tộc Dwarf mà bọn họ có được càng lúc càng nhiều, đồng thời càng lúc càng chi tiết.
……
Tuy giống loài trên Proxima Centauri b toàn là tộc Dwarf, nhưng bọn họ lại có tới trên một trăm quốc gia, có phần tương tự với Trái Đất.
Có năm quốc gia lớn nhất, lần lượt là Đại Thuận của Phong Châu, Đại Cách của Hỏa Châu, Lôi Thần của Lôi Châu, La Sát của Điện Châu, và Tứ Hải của Vũ Châu.
Còn hơn một trăm nước nhỏ khác được phân bố tại những nơi khác ngoài năm nước này.
Phong Châu, chính là nơi lúc trước Lục Trần chia làm khu A.
Hỏa Châu là khu B.
Lôi Châu là khu C.
Điện Châu là khu D.
Vũ Châu là khu E.
Vào lúc này, toàn bộ các nhà lãnh đạo của các quốc gia trên Proxima Centauri b đang thảo luận về vấn đề quyết định tới vận mệnh của họ ở Hỏa Thần cung của Hỏa Châu.
Đó chính là phần nội dung do Lục Trần bảo Đinh Đại Thành gửi lại.
“Trong thời gian ngắn như vậy mà bọn họ có thể giải được ngôn ngữ của chúng ta, hơn nữa còn gửi tin lại bằng chính ngôn ngữ của chúng ta. Điều này cho thấy khoa học kỹ thuật của bọn họ mạnh hơn chúng ta.” Một vị thủ lĩnh nói.
“Ông nói vậy chẳng phải là phí lời sao? Bọn họ đã tạo ra được phi tuyền lớn thế kia cơ mà. Đã có thể đưa được phi thuyền lớn cỡ đó bay khỏi hành tinh mẹ, vậy thì ít nhất cũng phải nắm được công nghệ phản ứng nhiệt hạch. Khoa học công nghệ của bọn họ khẳng định là dẫn trước chúng ta rất nhiều.” Một thủ lĩnh Dwarf khác lên tiếng.
“Vào vấn đề chính đi! Mẹ nó, ai chả biết công nghệ của bọn họ tiên tiến hơn chúng ta?”
Tổng thống của La Sát là Robbie Sting vỗ mạnh xuống bàn, lớn tiếng quát.
Robbie là một kẻ tính tình nóng nảy, chất giọng vang dội, lại là tổng thống của một trong năm đại cường quốc. Những tổng thống của các quốc gia nhỏ đều có phần sợ hắn, tất cả lập tức yên tĩnh trở lại.
“Chúng tôi chỉ muốn biết, có thực sự là bọn họ chỉ muốn tiếp thêm năng lượng rồi đi không?”
“Nếu như bọn họ có ý đồ xấu, chúng ta nên ứng phó thế nào?”
“Liệu chúng ta có đối phó nổi không?”
“Đừng có thảo luận mấy thứ vô dụng này nữa cho tôi nhờ!”
Robbie quăng ra một đống các câu hỏi, cả đại sảnh lại bắt đầu thảo luận.
“Tôi cứ cảm thấy khẳng định là bọn họ không có ý gì tốt. Không có đủ năng lượng cái gì chứ. Chuyện xin tiếp năng lượng hoàn toàn chỉ là nói bừa nói bậy.”
“Nhất định là bọn họ có ý đồ khác. Tôi nghi ngờ rằng, bọn họ chỉ muốn tới để đánh giá tình hình thực tế của hành tinh chúng ta, sau đó gửi tư liệu về cho hành tinh mẹ. Rồi để hành tinh mẹ gửi cả đội quân lớn tới Proxima Centauri.”
Quan điểm này nhanh chóng chiếm được sự đồng tình của đa số mọi người.
Tuy rằng còn có một số ít vẫn tin tưởng lời của những kẻ khác giống loài, nhưng thiểu số phải phục tùng đa số. Quyết định cuối cùng của bọn họ vẫn là từ chối việc nhân loại đăng ký vào hành tinh của mình.
“Vậy nếu bọn họ khai chiến với chúng ta thì sao?” Có người đặt ra nghi vấn.
Dù sao thì…
Bọn họ cũng biết rõ rằng, khoa học kỹ thuật của loài người mạnh hơn bọn họ nhiều. Vậy nên rất nhiều người thực sự lo về vấn đề này.
Dưới sự áp chế tuyệt đối của khoa học công nghệ, tộc Dwarf bọn họ có cơ hội thắng không?
“Bọn họ chỉ có mỗi một phi thuyền, còn chúng ta có tới hơn trăm ngàn quả tên lửa cơ mà. Bọn họ mà dám xuống thì cứ bắn cho thủng như cái sàng!” Robbie nói một cách đầy tự tin.
Tổng thống của bốn nước lớn khác cũng lần lượt gật đầu.
Bọn họ cũng hiểu được rằng, dù có khoa học kỹ thuật tiến bộ đến mức nào, loài người cũng không thể chỉ dựa vào một phi thuyền mà có thể khai chiến với cả hành tinh này được.
Chỉ cần không để bọn họ xuống được tới nơi, người tộc Dwarf sẽ có cơ hội bắn hạ phi thuyền.
Sau khi năm quốc gia mạnh nhất bày tỏ rõ thái độ, chuyện này cũng được quyết định theo như thế.
Hai ngày sau, cuối cùng thì phía Hi Vọng cũng nhận được tin do người tộc Dwarf gửi tới.
Nghe được tin rằng bọn họ từ chối việc đăng ký hạ cánh của phi thuyền, hơn nữa còn nhấn mạnh yêu cầu loài người mau chóng rời đi, nếu không sẽ tiến hành khai chiến; Lục Trần nở một nụ cười.
Anh trực tiếp ra mệnh lệnh khai chiến cho Đỗ Phi.
Vào nửa đêm, quân đội phái ra hơn một trăm máy bay chiến đấu mẫu 001 tiến về phía Proxima Centuari b.
Trên mỗi chiếc máy bay này có mang theo mười quả tên lửa đạn đạo điện từ và hai quả pháo Gauss. Khi tiến vào tần khí quyển ở khoảng cách trên năm ngàn mét thì phải ẩn thân tuyệt đối, khiến rada trên hành tinh này không thể phát hiện ra được.
Mục đích của Lục Trần là chiếm lĩnh lấy Proxima Centuari b, đương nhiên không thể dùng vũ khí hạt nhân để phá hủy nó được.
Nhưng nếu dùng Gauss thì chi phí quá cao, Lục Trần cũng không muốn lãng phí quá đà.
Trận chiến lần này, anh chỉ là cho tộc Dwarf một bài học, để bọn họ biết sợ.
Cả cuộc chiến xâm lược này nhất định sẽ vô cùng gian khổ. Chiến thắng mang tính quyết định sau cùng nhất định sẽ diễn ra trên mặt đất.
Máy bay chiến đấu vũ trụ mẫu 001, tuy cùng mang dáng vẻ của đĩa bay, nhưng nhỏ gọn hơn với đời thứ 6, năng lực tác chiến cũng mạnh hơn.
Do dù là tốc độ, tính linh hoạt, độ bền, tính cơ động thì cũng đều vượt trội hơn hẳn so với máy bay chiến đấu đời thứ 6 lúc trước.
Mà khi bị rada của tộc Dwarf phát hiện, thì thật ra máy bay chiến đấu của bọn họ đã tiến vào tầng khí quyển của Proxima Centuari b với khoảng cách dưới bốn ngàn mét rồi.
Tiếp theo là tự tìm tới mục tiêu cảu mình, phóng ra toàn bộ các loại đạn pháo trên máy bay.
Bất kể là bom điện từ hay Gauss thì cũng đều có tốc độ vượt qua cả tốc độ âm thanh, nhanh tới khủng khiếp.
Đây cơ bản không phải là thứ hệ thống phòng ngự của tộc Dwarf có thể chống đỡ được.
Thậm chí hệ thống phòng ngự ấy còn chưa kịp nhắm bắn, những quả đạn pháo kia cũng đều đã bắn trúng mục tiêu của mình rồi.
Gần như cùng một thời gian, chỉ trong thoáng chốc, trên năm châu lục lớn đã có tới hàng chục thành phố lớn gặp phải đòn tấn công mang tính hủy diệt.
Chương 498: Khai chiến!
Tộc Dwarf căn bản không thể ngờ được là nhân loại lại quyết đoán khai chiến với bọn họ như vậy.
Bọn họ ban đầu đều cho rằng cho dù tàu Hi Vọng có mạnh thế nào thì cũng không dể dựa vào một chiếc tàu mà dám tuyên chiến với cả một hành tinh bọn họ được.
Nhưng sau khi nhìn thấy từng tòa thành đều lần lượt bị tấn công ở nhiều mức độ khác nhau, cuối cùng bọn họ cũng đã biết quyết tâm của loài người rồi.
Loại chiến tranh này hoàn toàn là chiến tranh đến từ một phía.
Một trăm chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ, hơn nghìn quả tên lửa đạn đạo điện từ, hai trăm quả bom Gaussian, Tộc Dwarf lại không thể ngăn chặn được một quả nào, có thể thấy chênh lệch giữa khoa học kỹ thuật văn minh cấp 1 và cấp 2 nhiều như thế nào.
Hơn nữa trước khi 100 chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ rời đi, bọn họ cũng bắn ra vô số bom đạn nhưng cũng chỉ hạ được đúng một chiếc máy bay chiến đấu mà thôi.
Chiếc máy bay chiến đấu bị bắn trúng cũng là do phi công khinh địch, nếu không trận chiến này nhân loại chắc chắn có thể bảo toàn không có thương vong nào.
Trận chiến này, Tộc Dwarf thương vong trầm trọng, đặc biệt là 300 thành phố lớn bị bom Gaussian tấn công, mỗi thành phố có ít nhất 100 nghìn người thương vong.
Những nơi bị tấn công của các thành phố này trong vòng 20 dặm đều là một đống đổ nát, không còn một ai sống sót.
Vì đây là bom Gaussian nên không xảy ra tình trạng ô nhiễm phóng xạ và không có thương vong lần thứ hai.
Nếu như là bom Hydro thì số lượng người chết sẽ còn nhiều hơn nữa.
Mọi người ở trên tàu Hi Vọng nhìn thấy kết quả trận chiến này đều không kìm được mà vỗ tay vui sướng.
Bọn họ cuối cùng cũng đã nhìn ra được sự mạnh mẽ của tàu Hi Vọng.
Mặc dù vẫn thường xuyên nhìn thấy một số những báo cáo liên quan đến khoa học kỹ thuật trên truyền hình, nhưng đối với dân chúng mà nói, bọn họ vẫn không biết sự chênh lệnh giữa tàu Hi Vọng và văn minh ngoài hành tinh.
Hôm nay khi được nhìn thấy 100 chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ tàn sát đẫm máu hành tinh Proxima Centauri b, bọn họ cuối cùng cũng có một chút kiến thức lẫn so sánh trực quan.
Mà trận chiến này cũng khiến nhiều người trước đó nơm nớp lo lắng đã thật sự yên tâm rồi.
Sau khi những máy bay chiến đấu vũ trụ quay về tàu Hi Vọng, Tộc Dwarf cuối cùng cũng quyết định phóng tên lửa hành trình tấn công tàu Hi Vọng.
Mặc dù bọn họ chỉ là nền văn minh cấp 1 trung kỳ, nhưng kỹ thuật đạn đạo của bọn họ cũng rất tân tiến, đặc biệt là trên phương diện tên lửa tuần tra.
Đã có thể xuyên qua được tầng khí quyển, đánh đến vị trí của tàu Hi Vọng.
Đối mặt với sự phản công điên cuồng của Tộc Dwarf, nhóm Lục Trần không hề lo lắng.
Mặc dù đối phương đã phóng ra hàng ngàn quả đạn đạo, nhưng tốc độ đạn đạo của bọn họ không cách nào nhanh bằng tốc độ đạn đạo phòng ngự của tàu Hi Vọng.
Chỉ là, số lượng của đối phương quá nhiều, đối với nhân loại mà nói cũng là một lượng tiêu hao cực lớn.
Nhưng Lục Trần có thể chịu được sự tiêu hao này.
Chỉ cần bắn hạ được Proxima Centauri B, bọn họ sẽ có đủ thời gian để bù đắp nguồn nhiên liệu.
Lượt tấn công đầu tiên của đối phương hoàn toàn bị tàu corvette ngăn chặn được.
Ở giữa tầng khí quyển và tàu Hi Vọng, hàng ngàn đốm sáng khổng lồ không ngừng bị bắn nổ tung, cả một khoảng không trung khắp nơi đều là những lớp ánh sáng chói mắt.
"Đây không phải là một cách hay, mặc dù những tên lửa hạt nhân này đều bị bắn nổ bên ngoài tầng khí quyển, nhưng lại ở ngay sát biên giới tầng khí quyển, lâu dần chắc chắn sẽ tạo nên nguy hại cho tầng khí quyển."
Trong phòng hạm trưởng, Đinh Đại Thành nói với Lục Trần.
Lục Trần gật đầu, anh hiểu ý của Đinh Đại Thành.
Sau này nhân loại sẽ phải lấy Proxima Centauri b làm gốc rễ sinh tồn, ở trên Trái Đất bọn họ đã nếm đủ trái đắng rồi.
Cho nên bọn họ càng phải yêu thương và bảo vệ hành tinh Proxima Centauri b hơn.
"Máy bay không người lái phát hiện ra bao nhiêu căn cứ tên lửa đạn đạo của bọn họ?" Lục Trần hỏi.
"Có 20 căn cứ, đều là những căn cứ tên lửa quy mô lớn, những tên lửa đạn đạo được phóng ra lần này có hơn phân nửa là được bắn từ 20 căn cứ này, còn một nửa căn cứ phóng tên lửa vẫn đang được tìm kiếm." Đinh Đại Thành mở ra màn hình chỉ huy chỉ vào bản đồ mà bọn họ đã đánh dấu nói.
Lục Trần gật đầu, sau đó nói với Đỗ Phi: "Trước khi bọn họ phát động đợt tấn công thứ 2, chúng ta phải tiêu diệt trước toàn bộ 20 căn cứ đạn đạo này của chúng."
"Được." Đỗ Phi gật đầu, trực tiếp thông báo tin tức cho Vu Quang Chính.
Quân đội nhanh chóng phái tiếp 100 chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ thực hiện nhiệm vụ lần thứ hai đột kích kẻ địch.
Lần này bọn họ không mang theo bom Gaussian, nhưng lại mang theo rất nhiều tên lửa đạn đạo điện từ siêu âm.
Lực sát thương của bom Gaussian quá lớn, hơn nữa còn quá đắt tiền, khi chưa bị rơi vào đường cùng, trước khi Tộc Dwarf quyết chiến sống chết, anh không muốn tạo nên quá nhiều giết chóc.
Lần này mặc dù Tộc Dwarf có sự chuẩn bị đầy đủ nhưng bọn họ vẫn bị máy bay chiến đấu vũ trụ tàn sát thêm lần nữa.
Những nơi máy bay chiến đấu vũ trụ đi qua, những công trình kiến trúc chủ chốt của thành phố đó đều bị phá hoại nghiêm trọng.
Hai mươi căn cứ tên lửa đạn đạo cũng hoàn toàn bị hủy diệt.
Hơn nữa, dưới sự lấy thân dẫn dụ của nhân loại, căn cứ tên lửa của hơn 10 đại quốc vũ khí đều đã bị lộ ra.
Sau đó không đợi nhóm máy bay chiến đấu vũ trụ này quay lại tàu, bên quốc phòng lại phái ra 30 chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ cuối cùng đi phá hủy toàn bộ chỗ căn cứ tên lửa đạn đạo kia.
Sau khi toàn bộ căn cứ tên lửa đạn đạo của Tộc Dwarf đều đã bị phá hủy, bọn họ dù có còn nhiều vũ khí hạt nhân thì cũng không thể phóng ra được.
Máy bay chiến đấu của bọn họ chỉ là máy bay chiến đấu thế hệ 5.5, căn bản không dám bay ra ngoài tầng khí quyển, cũng không có kỹ thuật bay ra ngoài tầng khí quyển.
Cho nên khi căn cứ tên lửa đạn đạo của họ bị phá hủy thì bom Hydro cũng không thể phóng ra được.
Ba lần tập kích của tàu Hi Vọng đã tạo nên số lượng thương vong cho 5 đại đế quốc của Tộc Dwarf đã vượt qua triệu dân, 200 thành phố cấp 1 dường như đã trở thành đống đổ nát.
Trong đó có đế quốc Lôi Thần của Lôi Châu cùng đế quốc Đại Lý của Hỏa Châu đều bị bom Gaussian phá hủy, hai đại đế quốc hoàn toàn bị tê liệt.
Ba đại đế quốc còn lại cũng rất sợ hãi, nhưng Tộc Dwarf cũng không vì thế mà phát ra tín hiệu đầu hàng.
Mặc dù bọn họ không tấn công được đến tàu Hi Vọng, nhưng chỉ cần tàu Hi Vọng dám hạ cánh xuống hành tinh của họ thì họ vẫn còn hi vọng.
"Chuẩn bị đổ bộ." Lục Trần nói.
Chiến tranh này tiêu hao quá lớn rồi, có điều đã chuẩn bị xong kế hoạch đổ bộ hành tinh Proxima Centauri B, anh không thể bỏ qua cơ hội này.
"Vẫn là địa điểm đã định trước, khu vực C sao?" Đỗ Phi hỏi.
"Đúng, vẫn là khu C, khu C ít dân cư, dễ dàng cho chúng ta chiếm đóng." Lục Trần gật đầu.
Số lượng nhân loại quá ít, chỉ có 170 nghìn người, ngần này người đi khai thác một hành tinh thật sự là quá lãng phí thời gian rồi.
Cho nên, Lục Trần dự tính tận dụng tất cả khả năng không giết người lùn, tận dụng mọi khả năng để biến chúng trở thành nô lệ cho nhân loại.
Đương nhiên, hơn một trăm nghìn người mà muốn bắt mấy tỷ người lùn làm nô lệ thì đúng là một chuyện khó khăn.
Cho nên Lục Trần nghĩ rằng tương lai mấy chục năm nữa, nhân loại có khả năng vẫn chưa thực hiện được việc hoàn toàn khống chế hành tinh Proxima Centauri b.
Trong tương lai 10 năm tới, rất có khả năng cả hai chủng tộc sẽ còn tiếp diễn không ngừng xảy ra những cuộc chiến tranh quy mô nhỏ.
Ngày thứ hai sau đợt tấn công lần thứ 3, hàng trăm tàu con thoi cải tiến cuối cùng đã đưa hơn 10 nghìn binh lính và hàng nghìn người máy chiến đấu bay về hành tinh Proxima Centauri b.
Người dẫn đầu đội quân lần này là Đỗ Phi.
Bình luận facebook