Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Bức Tranh Cổ
Bên cạnh Triệu Thiên Vũ là Lý Văn Quang.
Lý Văn Quang biết bản thân hắn đã đắc tội với người mà hắn không nên đắc tội cho nên hắn đã gọi Triệu Thiên Vũ kiếm về cho hắn một bức tranh cổ, chuẩn bị để làm quà tạ lỗi cho người đó.
Lý Văn Quang nhìn thấy Lục Trần ở đây thì hơi ngạc nhiên, Lục Trần hết quen biết Tả cục trưởng, bây giờ lại quen biết cả ba bậc thầy trong giới chơi đồ cổ, tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch thế nào chứ?
Triệu Thiên Vũ cũng nhìn thấy Lục Trần nhưng hắn bây giờ không rảnh rỗi để quan tâm đến Lục Trần.
Hắn vừa mới tốn năm mươi vạn tệ để mua bức tranh cổ này nhưng lại có người nói với hắn đây là đồ giả, vừa hay Vu Chính Đào cũng ở đây hắn tiện đem qua xin chỉ giáo.
Hắn liếc nhìn Lục Trần bên đó rồi đem bức tranh đưa đến trước mặt Vu Chính Đào.
Vu Chính Đào ở Du Châu chính là bậc thầy về cổ vật, rất nhiều thương nhân chơi cổ vật đều biết đến ông ta và Triệu Thiên Vũ cũng vậy.
"Được, để tôi xem nào." Vu Chính Đào thấy là người quen nên cũng đưa tay ra đón lấy bức tranh.
Lục Trần hiếu kỳ cũng nghiêng đầu qua xem thử.
Là một bức tranh gấm thêu chữ vàng, khung ngoài tinh tế, bên trong vẽ cảnh núi sông, lời tựa bên cạnh cũng được ghi rất to.
Vu Chính Đào bắt đầu xem xét nghiên cứu, Hoàng Hựu Quân và Lôi Minh Siêu cũng tò mò xem thử.
"Đây là bức tranh gấm của thời nhà Thanh, nhưng mà nét bút cũng bình thường, nếu xem kỹ thì cũng không quá giá trị, nếu ra một cái giá cho nó thì chắc khoảng trên dưới hai mươi vạn, có lẽ thuộc thời Ung Chính nhà Thanh." Vu Chính Đào nói.
Ông quay đầu nhìn Lôi Minh Siêu và Hoàng Hựu Quân: "Các ông cũng giúp cậu ta xem thử đi"
Chỉ đáng giá hai mươi vạn, mẹ kiếp, bị lừa rồi!
Triệu Thiên Vũ đau lòng, hắn bị lừa tới ba mươi vạn tệ đó.
Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Hựu Quân và Lôi Minh Siêu đang chăm chú quan sát, trong lòng hắn dâng lên chút hy vọng.
Lỡ đâu Vu Chính Đào nhìn lộn thì sao?
"Đúng, ông Vu nói đúng rồi, cao nhất hai mươi vạn tệ, nhưng nếu là người có sở thích sưu tầm tranh cổ mới muốn mua thôi." Hoàng Hựu Quân nhìn xong thì đưa ra nhận xét.
"Đúng, vì bức tranh này cũng có giá trị sưu tầm, chỉ là dù đã được dùng kỹ thuật xử lý đặc biệt thì cũng chỉ bảo quản được khoảng mười năm." Lôi Minh Siêu gật đầu tán thành.
"Haha, rất cảm ơn ba vị giáo sư." Triệu Thiên Vũ hơi thất vọng, nếu biết trước thì hắn đã nhường cho người khác rồi.
"Thiên Vũ này, nếu đã không đáng tiền vậy đem bán đi." Lý Văn Quang nói, thu lại chút tiền vốn cũng được.
"Ừ, vậy bán đi cũng được." Triệu Thiên Vũ nói xong lại giơ bức tranh ra.
"Vì đã thông qua sự giám định của ba vị giáo sư, bức tranh này chỉ đáng mười chín, hai mươi vạn tệ, vậy trong ba vị có ai muốn mua không."
Mọi người xung quanh lại ùn ùn kéo đến vây quanh bọn họ, lúc nãy khi bức tranh được bán đấu giá, ban tổ chức đưa ra giá sàn là hai mươi bảy vạn, Triệu Thiên Vũ gia một cái giá cao ngất ngưởng năm mươi vạn để mua tranh về.
Đến lúc biết bức tranh này không phải đồ thật mọi người xung quanh đều cười trên đau khổ của hắn, cho nên lúc này chẳng có ai muốn mua.
"Đưa tôi xem thử." Nhìn thấy chẳng người nào có ý muốn mua, Lục Trần bèn nói.
"Câu xem có hiểu không? Hay cậu không tin tưởng ba vị giáo sư." Triệu Thiên Vũ cười lạnh nói.
Tối hôm qua bị Lục Trần chơi cho một vố, đến hôm nay bọn hắn vẫn còn ghi thù.
"Tôi muốn mua cho cậu, chẳng lẽ không được kiểm tra hàng trước?" Lục Trần Bình thản mà nói.
"Ồ, vậy là cậu không tin ba vị giáo sư rồi còn gì?" Triệu Thiên Vũ đang không vui, tuy là biết Lục Trần không hề tầm thường, nhưng lúc này hắn vẫn không muốn nể mặt ai cả.
"Đúng đó Lục Trần, ba vị giáo sư là bậc thầy về cổ vật ở Du Châu đấy, cậu còn tính làm gì, chẳng lẽ cậu không xem ba vị giáo sư ra gì sao." Triệu Thiên Vũ đến đây để giúp hắn săn đồ cổ, vậy mà mới một chút đã bị lỗ tới mấy chục vạn tệ, trong lòng Lý Văn Quang đang rất bực bội.
Lời này của hắn như đang tiếp lời Triệu Thiên Vũ nhưng ẩn chứa nhiều ác ý.
Hăn đang cố ý làm Lục Trần đắc tội với 3 vị giáo sư.
Quả nhiên Vu Chính Đào hừ một tiếng, ánh mắt không thân thiện nhìn Lục Trần.
Hai vị còn lại cũng hiện lên chút không vui với Lục Trần.
Cả ba đều cảm thấy Lục Trần quá ngông cuồng, chỉ may mắn mua về một cái ly Dạ Quang thôi mà, mới đó đã tự cho bản thân là bậc thầy chơi cổ vật rồi sao?
"Lục Trần à, bức tranh này có gì đẹp đâu, ba vị giáo sư cũng chỉ nói nó đáng có hai mươi vạn thôi, bố cũng không muốn mua." Lâm Đại Hải khuyên nói.
"Bố, con cũng chỉ muốn xem thử thôi, ba vị giáo sư thì cũng có lúc nhìn nhầm chứ." Lục Trần nhàn nhạt cười rồi nói.
"Hừ, mấy cậu trẻ tuổi bây giờ đều ngông cuồng thế này sao?" Vu Chính Đào không vui nói.
"Đại Hải này, cậu con rể này của ông hơi tự đại rồi." Lôi Minh Siêu cũng hừ một tiếng.
Trước đây ông đã không thích kiểu người tự phụ như Lục Trần, bây giờ thì càng chán ghét hơn.
Lâm Đại Hải lúng túng, không biết nên làm thế nào, ông cũng cảm thấy Lục Trần như thế này là không ổn, không tin vào lời ba vị giáo sư nói, chẳng trách bọn họ nổi giận.
Bọn họ vốn là bậc thầy trong giới đồ cổ ở Du Châu, lần này lại được mời đến làm người giám định cổ vật của đại hội, như thế này không phải đang vả mặt họ sao.
"Tên tiểu tử này là ai vậy , ngay cả ba vị giáo sư cũng không tin, chắc là tuổi trẻ lỗ mãng."
"Nếu không phải là tuổi trẻ lỗ mãng thì cũng là một tên ngu ngốc"
Người xung quanh bắt đầu chỉ trích anh, khiến cho Lâm Đại Hải và Lâm Di Giai xấu hổ đỏ mặt rồi.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lúc này Tả Thanh Thành và Địch Phú cũng đang đi đến, ba vị giáo sư Vu, Lôi, Hoàng là nhà giám định bọn họ đặc biệt mời đến, cho nên Tả Thanh Thành sẽ rất quan tâm đến suy nghĩ của ba vị giáo sư.
Người xung quanh nói chuyện hồi nãy cho Tả Thanh Thành, hắn ta nhìn Lục Trần nhíu mày.
Nghe vậy Địch Phú liền nói: "Anh Lục, anh sao có thể lỗ mãng thế chứ, ba vị giáo sư này là bậc thầy của giới đồ cổ Du Châu đấy, cho dù là anh muốn ứng một chức giám định cổ vật ở công ty chúng tôi thì cũng không nên tự cao tự đại thách thức ba vị giáo sư thế chứ."
"Cậu nói gì, cậu ta muốn ứng một chức giám định cổ vật?" Tả Thanh Thành nhíu mày, hắn ta nhớ Lục Trần là người của Kỹ Thuật Di Kỳ, nếu như không phải là ông chủ thì ít nhất cũng là một quản lý cấp cao.
"Đúng vậy, chú Lâm hôm kia có nói với em, xem là có thể sắp xếp một chức giám định cho anh Lục không, chú Lâm nói anh Lục rất có năng khiếu trong ngành này." Địch Phú nói.
Tả Thanh Thành giật giật khóe miệng, trên mặt xuất hiện một nụ cười cổ quái.
Nhưng hắn vẫn thắc mắc, Lục Trần có quan hệ thế nào với Kỹ Thuật Di Kỳ.
Lý Văn Quang và Triệu Thiên Vũ nhìn thấy mọi người đều khinh thường Lục Trần thì như mở cờ trong bụng.
"Được rồi, nể tình cậu là bạn học cho cậu xem, cũng để cho mọi người kiểm chứng cậu làm thế nào qua mặt ba vị giáo sư." Triệu Thiên Vũ cười nham hiểm rồi đưa bức tranh qua cho Lục Trần.
Người xung quanh cũng bắt đầu rục rịch cười thành tiếng, đợi xem Lục Trần làm trò cười.
Lâm Đại Hải thở dài, hối hận vì đã đưa Lục Trần đến đây.
Sau này ba vị giáo sư chắc chắn sẽ không còn đối xử với ông như trước đây nữa.
"Anh rể, anh còn muốn xem cái gì, trả cho người ta đi, nếu không chút nữa không chỉ có một mình anh xấu hổ đâu.
Lục Trần không quan tâm người xung quanh, sau khi nhận bức tranh thì nghiêm túc xem xét.
--------------------
Bình luận facebook