Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Khuôn mặt đê tiện như vậy, không phải sinh ra chỉ để đánh thôi sao?
Mặc dù Vân Tố Chi không bao giờ quan tâm đến tin tức, nhưng giọng nói của chủ thành phố Thiên Hải quá độc đáo, độc đáo đến mức không ai có thể bắt chước được, độc đáo đến mức khiến người có ta có thể nghe ra đây là giọng nói của anh.
Đồng tử bà ta co rút lại, nhìn chằm chằm vào Hạng Tư Thành, nếu giọng nói đó thật sự là của chủ thành phố Thiên Hải thì...
"Không, không thể nào! Điều này không thể là sự thật!"
Vân Tố Chi nhỏ giọng lẩm bẩm, mặc dù trên miệng vẫn nói không dám tin, nhưng giọng nói không có một chút sức lực vào của bà ta đã chứng minh rằng giờ phút này bà ta đang chột dạ.
Reng reng reng...
Vân Tố Chi cầm điện thoại lên, vừa thấy màn hình hiển thị, là một người đang ông đã lâu không liên lạc với bà ta, còn ông ta thì đang giữ một chức vụ nhỏ trong phủ thành chủ.
Ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, bên đó truyền đến một tiếng gầm giận dữ: "Vân Tố Chi! Rốt cuộc bà đã chọc đến ai vậy?”
“Chúng ta đã không liên lạc trong 3 năm, hôm nay không hiểu tại sao tự dưng tôi lại bị cách chức, tôi đã dựa vào tất cả các mối quan hệ mới nghe ngóng được, hóa ra là do bà đã đắc tội đến những người không nên đắc tội và tất cả những người có liên quan đến bà đều phải chịu xui xẻo theo!"
"Vân Tố Chi!"
"Bà làm cho ông đây không dễ sống, bà cũng đừng hòng được yên thân!"
"Nghe nói phủ thành chủ và quân đóng trong thành đều đang tập hợp lại, chỉ để đối phó với bà, bà đặc tội với nhân vật lớn như vậy, bà ngồi đó mà chờ chết đi!"
Ông ta trực tiếp cúp máy, Vân Tố Chi ngây người đứng ở chỗ đó, ánh mắt vô hồn.
Tất cả những điều này đều là thật sao?
"Cậu Hạng!"
Đột nhiên, bà ta trở nên kích động, khuôn mặt nhất thời tươi như hoa cúc, hai mắt sáng ngời nhìn vào Hạng Tư Thành, giọng nói cũng trở nên vô cùng kích cẩn: "Ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi liền biết cậu nhất định là người xuất thân từ dòng dõi châm anh thế phiệt, rất xứng đôi với Nhã Nhã nhà chúng tôi!"
"Tôi không có ý kiến gì về chuyện của hai người!"
"Thế này đi, để mẹ chọn cho hai đứa một ngày lành tháng tốt, thông báo cho họ hàng, bạn bè, cho hai đứa sắp xếp hôn lễ!"
Vân Tố Chi trở mặt rất nhanh, còn nhanh hơn cả lật bánh tráng, tuy rằng không biết rõ thân phận thật sự của Hạng Tư Thành, nhưng ở trên một góc độ nào đó, bà ta có thể nhìn ra, chân của Hạng Tư Thành chắc chắn vững hơn những người khác.
Nếu có nhân vật tầm cỡ như vậy làm con rể của bà ta, vậy thì từ nay về sau, bà ta có thể tung hoành ngang dọc ở thành phố Thiên Hải.
Nhưng tưởng tượng thì đẹp, Hạng Tư Thành không quan tâm đến một người như bà ta, anh hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Tất cả những thứ này, liên quan đến tôi sao?"
Sắc mặt Vân Tố Chi bỗng nhiên trở nên khó coi, một đứa con rể rùa vàng như vậy, bà ta không muốn trơ mắt nhìn anh tuột khỏi tầm tay.
"Con rể, mẹ..."
Vù!
Ánh mắt Hạng Tư Thành đột nhiên trở nên âm u, anh lạnh giọng nói: "Tôi không muốn nói lần thứ hai, đưa sổ hộ khẩu đây cho tôi!"
"Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!"
Thấy ánh mắt khát máu đó, toàn thân Vân Tố Chi run lên cầm cập, bà ta có thể cảm nhận được rằng nếu bà ta dám nói thêm nửa chữ nữa, thì Hạng Tư Thành nhất định sẽ không để yên cho bà ta!
Bà ta run rẩy lấy sổ hộ khẩu ra đưa cho Hạng Tư Thành, ánh mắt Hạng Tư Thành âm lãnh nhìn vào bà ta: "Nể tình bà đã nuôi nấng Tịnh Nhã hơn 20 năm, tôi sẽ để lại cho bà chút thể diện cuối cùng!"
"Nhà hàng cơm Tây của bà, tôi sẽ giữ lại cho bà, từ nay về sau, Nhã Nhã và Yên Nhi không còn liên quan gì đến bà nữa!"
Nói xong, anh xoay người rời đi, chỉ để lại Vân Tố Chi với vẻ mặt thất thần.
Không biết đã qua bao lâu, giám đốc Từ cẩn thận nói: "Bà chủ, ban nãy nhận được điện thoại, người của cục công an đi rồi, người của cục thuế vụ cũng không đến nữa, cục cứu hỏa cũng nói rằng tạm thời không cần chấn chỉnh".
Phù phù!
Cuối cùng Vân Tố Chi cũng không đứng vững được nữa, bà ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy hối hận.
Lúc này bà ta mới biết, đứa con rể quý như vàng mà bà ta khổ cực tìm kiếm cả nửa đời người, cứ như vậy mà tuột mất trước mặt bà ta!
Về đến nhà, Vân Tịnh Nhã đang cầm sổ hộ khẩu, cô nhìn Hạng Tư Thành với ánh mắt đầy ngạc nhiên: “Anh thật sự đã lấy được sổ hộ khẩu sao?”
“Anh làm sao mà lấy được vậy?”
Hạng Tư Thành ung dung mỉm cười: “Dùng chân tình làm cảm động đối phương, dùng đạo lý thuyết phục đối phương, sau đó anh liền lấy được quyển sổ hộ khẩu này về”.
Nghe anh trả lời qua loa hời hợt như vậy, Vân Tịch Nhã không tin cho lắm: “Thật sao?”
Hạng Tư Thành gật gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, sao anh có thể lừa em cơ chứ!”
Vân Tịnh Nhã hừ lạnh hai tiếng, mặc dù cô vẫn không tin mọi chuyện sẽ đơn giản như Hạng Tư Thành nói, nhưng tóm lại sổ hổ khẩu ở trong tay, vậy thì chuyện Yên Nhi đi học có thể giải quyết rồi!
“Mau lên, bây giờ chúng ta đi luôn!”
“Nghe nói chỉ tiêu tuyển sinh của trường mẫu giáo Tinh Quang có hạn, nếu như đến muộn, sợ rằng không giành được một slot!”
Một nhà ba người thậm chí không thèm ăn trưa, vội vàng đến trường mẫu giáo Tinh Quang, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hạng Tư Thành nhất thời hoảng sợ, khá lắm, dưới cái nắng chói chang như đổ lửa, thế mà mọi người xếp thành một hàng dài hơn 50 mét, mặc cho mồ hôi đổ nhễ nhại, nhưng cũng không có một ai lui ra ngoài.
“Sao lại có nhiều người như vậy?”
“Không có cách nào, có bố mẹ nào mà không muốn cho con cái có được một môi trường giáo dục tốt nhất chứ, trường mẫu giáo Tinh Quang có thể coi là trường mẫu giáo tốt nhất phía Nam thành phố Thiên Hải, đương nhiên có nhất nhiều người tranh nhau gửi con vào đây!”
“Haizz! Đúng là tấm lòng của người làm bố làm mẹ…”
“Ơ? Hai người làm cái gì vậy?”
Vân Tịnh Nhã nắm lấy tay Yên Nhi, hùng hồn nói: “Trời nắng to như vậy, anh sẽ không để Yên Nhi đứng đây xếp hàng chịu tội với anh chứ?”
“Anh ở đây xếp hàng đi, tôi dẫn Yên Nhi đi ăn chút gì đó đây, cứ quyết định như vậy nhé!”
Sau đó, ngay khi Hạng Tư Thành đang đứng ngây người, trợn mắt há hốc mồm thì mẹ con bọn họ lại đi vào nhà hàng cơm Tây bên cạnh, trước cửa sổ sát đất trong suốt, anh có thể thấy rõ hai mẹ con bọn họ đang uống Coca, hưởng gió điều hòa mát lạnh.
“Haizz! Phận đàn ông mười hai bến nước…”
Anh lặng lẽ thở dài một hơi, với thân phận đủ sức để làm bá chủ thế giới, chàng thiếu soái trẻ tuổi bắt đầu sự nghiệp xếp hàng khổ cực nhất.
Đứng xếp hàng từ lúc mặt trời chói chang nhô lên cao cho đến khi hoàng hôn buông xuống, mới đến lượt Hạng Tư Thành.
Mà hai mẹ con Vân Tịnh Nhã cũng đi tới rất đúng lúc, trong phòng làm việc, Vân Tịnh Nhã dắt Yên Nhi, cô niềm nở nói với một cô giáo khoảng 30 tuổi: “Chào cô giáo, tôi muốn giúp con gái đăng kí!”
Vẻ mặt cô giáo rất lạnh nhạt, khẽ liếc nhìn hai mẹ con, trong mắt mang theo ý khinh thường, khua khua tay, không kiên nhẫn nói: “Các người đến muộn rồi, chỉ tiêu tuyển sinh năm nay đã đủ rồi!”
“Đủ rồi? Sao có thể chứ!”
Vân Tịnh Nhã nhất thời rất lo lắng, Vân Yên Nhi không giống với những đứa trẻ khác, 5 tuổi đi học mẫu giáo, tức là đã quá lứa rồi, nếu chậm thêm một năm nữa, Vân Yên Nhi sẽ bị lũ trẻ bằng tuổi bỏ lại rất xa.
“Trước khi đến đây tôi đã nghe ngóng qua rồi, lần này chỉ tiêu tuyển sinh của trường mẫu giáo là 500 cháu, bắt đầu đăng kí từ 8 giờ hôm nay, bây giờ cùng lắm mới được một ngày, sao lại hết chỉ tiêu được cơ chứ?”
Bộp!
Cô giáo đập đống tài liệu trong tay xuống bàn, vẻ mặt xấu xa nhìn vào cô: “Ý cô là gì?”
“Cô là giáo viên hay tôi là giáo viên hả?”
“Tôi nói hết chỗ rồi là hết chỗ rồi!”
“Mau về đi, về đi!”
“Đừng làm lỡ dở tôi tan ca!”
Hạng Tư Thành vẫn luôn đứng đợi ở cửa, anh thấy có chuyện không ổn liền bước tới, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Vân Tịnh Nhã cắn cắn môi: “Chúng ta đến muộn, hết chỉ tiêu rồi”.
Hạng Tư Thành khẽ nhíu mày: “Hết rồi? Sao có thể nhanh như vậy chứ? Vậy chúng ta tiếp tục nghĩ cách khác được không?”
Vân Tịnh Nhã khẽ lắc đầu: “Trường mẫu giáo Tinh Quang là trường mẫu giáo công lập, việc tuyển sinh luôn công khai và công bằng, ai đến trước thì người ấy được trước, ngoài ra không có chuyện đi cửa sau đâu”.
Vừa dứt lời, một giọng nói the thé vang lên: “Cô giáo Lý!”
Sau đó, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc trang điểm sang chảnh dắt theo một cậu bé mập mạp đi tới, cáu kỉnh bước vào.
Người phụ nữ thản nhiên nhìn ba người Vân Tịnh Nhã, sau đó trong ánh mắt lóe lên vẻ kiêu ngạo, tiếp theo cô ta đi đến trước bàn làm việc, đặt một chiếc túi xách lên bàn, cười nói: “Cô giáo Lý, hôm nay tôi đến trung tâm thương mại, thấy chiếc túi này vừa mới lên kệ, tôi nghĩ ngay rằng chắc chắn nó rất hợp với cô, sau đó tôi liền mua rồi mang tới đây tặng cô đó”.
Cô giáo Lý nhìn thấy nhãn hiệu Chanel trên bao bì, vẻ mặt đang lạnh lùng bỗng nhiên tươi rói như một bông hoa: “Tiền phu nhân, cô nhìn cô xem, đến thì đến, còn tốn kém như vậy để làm gì, thật ngại quá đi”.
Nói thì nói như vậy, nhưng động tác trên tay cũng không hề kiêng dè một chút nào, cô ta nhanh chóng khoác túi vào tay, quyến luyến không rời.
Tiền phu nhân cũng cười nói: “Chỉ là một chiếc túi xách mấy chục ngàn tệ mà thôi, cũng không phải là thứ gì quá giá trị, có cái gì mà ngại chứ”.
Nói xong, cô ta liền chuyển chủ đề: “Cô giáo Lý, cô xem chuyện Tiểu Soái nhà tôi đi học…”
“Ù ôi, chuyện thằng nhỏ nhà cô, đương nhiên tôi sẽ để tâm đến rồi!”
“Tôi không những để dành một chỉ tiêu nhập học cho Tiểu Soái mà còn để dành cho thằng bé một slot ở lớp đặc biệt của trường mẫu giáo Tinh Quang đó!”
“Vậy à! Cảm ơn cô giáo Lý rất nhiều, hai ngày trước có một tiệm spa rất được mới mở ở trên phố, đợi hôm khác cô giáo Lý có thời gian rảnh, chúng ta cùng nhau đến đó nhé”.
“Được được…”
“Thật ngại quá, tôi ngắt lời một chút!”
Thấy hai người chuyện trò vui vẻ, Vân Tịnh Nhã không nhịn được nữa, lớn tiếng cắt ngang, cô nhìn chằm chằm vào cô giáo Lý, lạnh lùng nói: “Cô giáo này, ban nãy không phải cô nói rằng, đã đủ chỉ tiêu rồi sao?”
“Theo nội quy của trường mẫu giáo Tinh Quang, không ai được phép giữ chỗ đăng kí cả, hơn nữa ban nãy chúng tôi không thấy cô này và con của cô ta xếp hàng, xin hỏi làm sao mà cô ta lại có slot nhập học cho con chứ?”
“Còn có, tôi nghe nói trường mẫu giáo Tinh Quang có một lớp đặc biệt, chỉ tuyển 20 học sinh, tất cả các cháu đăng kí đều phải làm bài kiểm tra, 20 cháu có điểm tổng kết cao nhất mới đủ điều kiện vào lớp đó, vẫn chưa đến thời gian nhập học, bạn nhỏ này tham gia kì thi sát hạch vào lớp đặc biệt từ khi nào vậy?”
Sau khi chất vấn, cô giáo Lý nhìn Vân Tịnh Nhã một lượt từ trên xuống dưới, sau đó, cô ta khinh thường cười nói: “Cô là ai? Đến phiên cô đến đây chất vấn tôi sao?”
“Quy định? Ở đây, tôi chính là quy định!”
“Đúng vậy! Một kẻ nghèo hèn chợ búa, ở đây nói chuyện nội quy, phép tắc, buồn cười đến chết đi được!”
Giọng nói của Tiền phu nhân truyền đến, trong giọng nói của cô ta tràn đầy sự mỉa mai châm biếm sâu sắc.
“Cô… cô đây là gian dối một cách trắng trợn để trục lợi!”
“Lẽ nào cô không sợ tôi kiện cô sao?”
“Kiện tôi?”
Cô giáo Lý khinh thường cười nói: “Cô kiện đi!”
“Phó giám đốc Sở giáo dục là anh trai tôi, cô kiện tôi thì cũng có thể làm gì được tôi chứ?”
“Cũng không nhìn xem mình có thân phận gì, trường mẫu giáo Tinh Quang có thể để cho con cái của các người nhập học đã là ân huệ lớn nhất rồi, còn thực sự coi mình là nhân vật tầm cỡ cơ đấy!”
“Cô có biết thân phận của Tiền phu nhân không? Chỉ bằng các người mà dám so sánh với người ta hay sao?”
“Nói thật cho các người biết, chỉ tiêu tăng thêm, vậy thì cũng liên quan gì đến đám dân nghèo như các người chứ?”
“Các người chỉ xứng ở trong kẽ ngón tay của mấy người giàu có kia, ăn cơm thừa canh cặn của người ta mà thôi, chúng tôi có tấm lòng lương thiện, đồng ý bố thí cho các người một slot, các người phải biết đội ơn, không muốn, các người cũng phải chịu, có hiểu không?”
“Cô… cô…”
Vân Tịnh Nhã chỉ tay vào cô giáo Lý, cả người cô run lên vì tức giận.
“A! Đau quá!”
Đột nhiên, Vân Yên Nhi thét chói tai, quay đầu nhìn lại, cậu bé tên Tiểu Soái đó đang dùng sức túm tóc Vân Yên Nhi, cậu bé đùa giỡn cười ha hả.
“Yên Nhi!”
Vân Tịnh Nhã hét lên một tiếng, đẩy Tiểu Soái ra, với thân hình mập mạp, cậu bé ngã uỵch xuống đất, nhất thời khóc oa oa.
“Con trai!”
Tiền phu nhân vội vàng chạy đến, Tiểu Soái vừa khóc vừa chỉ vào Vân Tịnh Nhã: “Mẹ! Đánh cô ta, đánh chết cô ta!”
“Được rồi, con trai ngoan đừng khóc nữa, mẹ đánh chết cô ta!”
Nói xong, cô ta nổi giận đùng đùng đứng lên, giơ tay lên xông về phía Vân Tịnh Nhã!
“Con đĩ thối tha này, dám đánh con trai tôi, tôi đánh chết cô!”
Thế nhưng, tay cô ta chỉ cách khuôn mặt xinh đẹp của Vân Tịnh Nhã khoảng ba đốt tay nữa thì lại bị một bàn tay cứng rắn tóm lấy, sau đó hất ngược lại, bốp!
Một âm thanh trong trẻo vang lên trong phòng làm việc.
Má phải của Tiền phu nhân in hằn rõ 5 dấu ngón tay!
Cô ta bụm mặt, vẻ mặt khó tin nhìn vào Hạng Tư Thành: “Anh… Anh dám đánh tôi?”
Hạng Tư Thành lạnh lùng nhìn vào cô ta: “Một khuôn mặt đê tiện như vậy, không phải sinh ra chỉ để đánh thôi sao?”
- ---------------------------
Đồng tử bà ta co rút lại, nhìn chằm chằm vào Hạng Tư Thành, nếu giọng nói đó thật sự là của chủ thành phố Thiên Hải thì...
"Không, không thể nào! Điều này không thể là sự thật!"
Vân Tố Chi nhỏ giọng lẩm bẩm, mặc dù trên miệng vẫn nói không dám tin, nhưng giọng nói không có một chút sức lực vào của bà ta đã chứng minh rằng giờ phút này bà ta đang chột dạ.
Reng reng reng...
Vân Tố Chi cầm điện thoại lên, vừa thấy màn hình hiển thị, là một người đang ông đã lâu không liên lạc với bà ta, còn ông ta thì đang giữ một chức vụ nhỏ trong phủ thành chủ.
Ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, bên đó truyền đến một tiếng gầm giận dữ: "Vân Tố Chi! Rốt cuộc bà đã chọc đến ai vậy?”
“Chúng ta đã không liên lạc trong 3 năm, hôm nay không hiểu tại sao tự dưng tôi lại bị cách chức, tôi đã dựa vào tất cả các mối quan hệ mới nghe ngóng được, hóa ra là do bà đã đắc tội đến những người không nên đắc tội và tất cả những người có liên quan đến bà đều phải chịu xui xẻo theo!"
"Vân Tố Chi!"
"Bà làm cho ông đây không dễ sống, bà cũng đừng hòng được yên thân!"
"Nghe nói phủ thành chủ và quân đóng trong thành đều đang tập hợp lại, chỉ để đối phó với bà, bà đặc tội với nhân vật lớn như vậy, bà ngồi đó mà chờ chết đi!"
Ông ta trực tiếp cúp máy, Vân Tố Chi ngây người đứng ở chỗ đó, ánh mắt vô hồn.
Tất cả những điều này đều là thật sao?
"Cậu Hạng!"
Đột nhiên, bà ta trở nên kích động, khuôn mặt nhất thời tươi như hoa cúc, hai mắt sáng ngời nhìn vào Hạng Tư Thành, giọng nói cũng trở nên vô cùng kích cẩn: "Ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi liền biết cậu nhất định là người xuất thân từ dòng dõi châm anh thế phiệt, rất xứng đôi với Nhã Nhã nhà chúng tôi!"
"Tôi không có ý kiến gì về chuyện của hai người!"
"Thế này đi, để mẹ chọn cho hai đứa một ngày lành tháng tốt, thông báo cho họ hàng, bạn bè, cho hai đứa sắp xếp hôn lễ!"
Vân Tố Chi trở mặt rất nhanh, còn nhanh hơn cả lật bánh tráng, tuy rằng không biết rõ thân phận thật sự của Hạng Tư Thành, nhưng ở trên một góc độ nào đó, bà ta có thể nhìn ra, chân của Hạng Tư Thành chắc chắn vững hơn những người khác.
Nếu có nhân vật tầm cỡ như vậy làm con rể của bà ta, vậy thì từ nay về sau, bà ta có thể tung hoành ngang dọc ở thành phố Thiên Hải.
Nhưng tưởng tượng thì đẹp, Hạng Tư Thành không quan tâm đến một người như bà ta, anh hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Tất cả những thứ này, liên quan đến tôi sao?"
Sắc mặt Vân Tố Chi bỗng nhiên trở nên khó coi, một đứa con rể rùa vàng như vậy, bà ta không muốn trơ mắt nhìn anh tuột khỏi tầm tay.
"Con rể, mẹ..."
Vù!
Ánh mắt Hạng Tư Thành đột nhiên trở nên âm u, anh lạnh giọng nói: "Tôi không muốn nói lần thứ hai, đưa sổ hộ khẩu đây cho tôi!"
"Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!"
Thấy ánh mắt khát máu đó, toàn thân Vân Tố Chi run lên cầm cập, bà ta có thể cảm nhận được rằng nếu bà ta dám nói thêm nửa chữ nữa, thì Hạng Tư Thành nhất định sẽ không để yên cho bà ta!
Bà ta run rẩy lấy sổ hộ khẩu ra đưa cho Hạng Tư Thành, ánh mắt Hạng Tư Thành âm lãnh nhìn vào bà ta: "Nể tình bà đã nuôi nấng Tịnh Nhã hơn 20 năm, tôi sẽ để lại cho bà chút thể diện cuối cùng!"
"Nhà hàng cơm Tây của bà, tôi sẽ giữ lại cho bà, từ nay về sau, Nhã Nhã và Yên Nhi không còn liên quan gì đến bà nữa!"
Nói xong, anh xoay người rời đi, chỉ để lại Vân Tố Chi với vẻ mặt thất thần.
Không biết đã qua bao lâu, giám đốc Từ cẩn thận nói: "Bà chủ, ban nãy nhận được điện thoại, người của cục công an đi rồi, người của cục thuế vụ cũng không đến nữa, cục cứu hỏa cũng nói rằng tạm thời không cần chấn chỉnh".
Phù phù!
Cuối cùng Vân Tố Chi cũng không đứng vững được nữa, bà ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy hối hận.
Lúc này bà ta mới biết, đứa con rể quý như vàng mà bà ta khổ cực tìm kiếm cả nửa đời người, cứ như vậy mà tuột mất trước mặt bà ta!
Về đến nhà, Vân Tịnh Nhã đang cầm sổ hộ khẩu, cô nhìn Hạng Tư Thành với ánh mắt đầy ngạc nhiên: “Anh thật sự đã lấy được sổ hộ khẩu sao?”
“Anh làm sao mà lấy được vậy?”
Hạng Tư Thành ung dung mỉm cười: “Dùng chân tình làm cảm động đối phương, dùng đạo lý thuyết phục đối phương, sau đó anh liền lấy được quyển sổ hộ khẩu này về”.
Nghe anh trả lời qua loa hời hợt như vậy, Vân Tịch Nhã không tin cho lắm: “Thật sao?”
Hạng Tư Thành gật gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, sao anh có thể lừa em cơ chứ!”
Vân Tịnh Nhã hừ lạnh hai tiếng, mặc dù cô vẫn không tin mọi chuyện sẽ đơn giản như Hạng Tư Thành nói, nhưng tóm lại sổ hổ khẩu ở trong tay, vậy thì chuyện Yên Nhi đi học có thể giải quyết rồi!
“Mau lên, bây giờ chúng ta đi luôn!”
“Nghe nói chỉ tiêu tuyển sinh của trường mẫu giáo Tinh Quang có hạn, nếu như đến muộn, sợ rằng không giành được một slot!”
Một nhà ba người thậm chí không thèm ăn trưa, vội vàng đến trường mẫu giáo Tinh Quang, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hạng Tư Thành nhất thời hoảng sợ, khá lắm, dưới cái nắng chói chang như đổ lửa, thế mà mọi người xếp thành một hàng dài hơn 50 mét, mặc cho mồ hôi đổ nhễ nhại, nhưng cũng không có một ai lui ra ngoài.
“Sao lại có nhiều người như vậy?”
“Không có cách nào, có bố mẹ nào mà không muốn cho con cái có được một môi trường giáo dục tốt nhất chứ, trường mẫu giáo Tinh Quang có thể coi là trường mẫu giáo tốt nhất phía Nam thành phố Thiên Hải, đương nhiên có nhất nhiều người tranh nhau gửi con vào đây!”
“Haizz! Đúng là tấm lòng của người làm bố làm mẹ…”
“Ơ? Hai người làm cái gì vậy?”
Vân Tịnh Nhã nắm lấy tay Yên Nhi, hùng hồn nói: “Trời nắng to như vậy, anh sẽ không để Yên Nhi đứng đây xếp hàng chịu tội với anh chứ?”
“Anh ở đây xếp hàng đi, tôi dẫn Yên Nhi đi ăn chút gì đó đây, cứ quyết định như vậy nhé!”
Sau đó, ngay khi Hạng Tư Thành đang đứng ngây người, trợn mắt há hốc mồm thì mẹ con bọn họ lại đi vào nhà hàng cơm Tây bên cạnh, trước cửa sổ sát đất trong suốt, anh có thể thấy rõ hai mẹ con bọn họ đang uống Coca, hưởng gió điều hòa mát lạnh.
“Haizz! Phận đàn ông mười hai bến nước…”
Anh lặng lẽ thở dài một hơi, với thân phận đủ sức để làm bá chủ thế giới, chàng thiếu soái trẻ tuổi bắt đầu sự nghiệp xếp hàng khổ cực nhất.
Đứng xếp hàng từ lúc mặt trời chói chang nhô lên cao cho đến khi hoàng hôn buông xuống, mới đến lượt Hạng Tư Thành.
Mà hai mẹ con Vân Tịnh Nhã cũng đi tới rất đúng lúc, trong phòng làm việc, Vân Tịnh Nhã dắt Yên Nhi, cô niềm nở nói với một cô giáo khoảng 30 tuổi: “Chào cô giáo, tôi muốn giúp con gái đăng kí!”
Vẻ mặt cô giáo rất lạnh nhạt, khẽ liếc nhìn hai mẹ con, trong mắt mang theo ý khinh thường, khua khua tay, không kiên nhẫn nói: “Các người đến muộn rồi, chỉ tiêu tuyển sinh năm nay đã đủ rồi!”
“Đủ rồi? Sao có thể chứ!”
Vân Tịnh Nhã nhất thời rất lo lắng, Vân Yên Nhi không giống với những đứa trẻ khác, 5 tuổi đi học mẫu giáo, tức là đã quá lứa rồi, nếu chậm thêm một năm nữa, Vân Yên Nhi sẽ bị lũ trẻ bằng tuổi bỏ lại rất xa.
“Trước khi đến đây tôi đã nghe ngóng qua rồi, lần này chỉ tiêu tuyển sinh của trường mẫu giáo là 500 cháu, bắt đầu đăng kí từ 8 giờ hôm nay, bây giờ cùng lắm mới được một ngày, sao lại hết chỉ tiêu được cơ chứ?”
Bộp!
Cô giáo đập đống tài liệu trong tay xuống bàn, vẻ mặt xấu xa nhìn vào cô: “Ý cô là gì?”
“Cô là giáo viên hay tôi là giáo viên hả?”
“Tôi nói hết chỗ rồi là hết chỗ rồi!”
“Mau về đi, về đi!”
“Đừng làm lỡ dở tôi tan ca!”
Hạng Tư Thành vẫn luôn đứng đợi ở cửa, anh thấy có chuyện không ổn liền bước tới, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Vân Tịnh Nhã cắn cắn môi: “Chúng ta đến muộn, hết chỉ tiêu rồi”.
Hạng Tư Thành khẽ nhíu mày: “Hết rồi? Sao có thể nhanh như vậy chứ? Vậy chúng ta tiếp tục nghĩ cách khác được không?”
Vân Tịnh Nhã khẽ lắc đầu: “Trường mẫu giáo Tinh Quang là trường mẫu giáo công lập, việc tuyển sinh luôn công khai và công bằng, ai đến trước thì người ấy được trước, ngoài ra không có chuyện đi cửa sau đâu”.
Vừa dứt lời, một giọng nói the thé vang lên: “Cô giáo Lý!”
Sau đó, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc trang điểm sang chảnh dắt theo một cậu bé mập mạp đi tới, cáu kỉnh bước vào.
Người phụ nữ thản nhiên nhìn ba người Vân Tịnh Nhã, sau đó trong ánh mắt lóe lên vẻ kiêu ngạo, tiếp theo cô ta đi đến trước bàn làm việc, đặt một chiếc túi xách lên bàn, cười nói: “Cô giáo Lý, hôm nay tôi đến trung tâm thương mại, thấy chiếc túi này vừa mới lên kệ, tôi nghĩ ngay rằng chắc chắn nó rất hợp với cô, sau đó tôi liền mua rồi mang tới đây tặng cô đó”.
Cô giáo Lý nhìn thấy nhãn hiệu Chanel trên bao bì, vẻ mặt đang lạnh lùng bỗng nhiên tươi rói như một bông hoa: “Tiền phu nhân, cô nhìn cô xem, đến thì đến, còn tốn kém như vậy để làm gì, thật ngại quá đi”.
Nói thì nói như vậy, nhưng động tác trên tay cũng không hề kiêng dè một chút nào, cô ta nhanh chóng khoác túi vào tay, quyến luyến không rời.
Tiền phu nhân cũng cười nói: “Chỉ là một chiếc túi xách mấy chục ngàn tệ mà thôi, cũng không phải là thứ gì quá giá trị, có cái gì mà ngại chứ”.
Nói xong, cô ta liền chuyển chủ đề: “Cô giáo Lý, cô xem chuyện Tiểu Soái nhà tôi đi học…”
“Ù ôi, chuyện thằng nhỏ nhà cô, đương nhiên tôi sẽ để tâm đến rồi!”
“Tôi không những để dành một chỉ tiêu nhập học cho Tiểu Soái mà còn để dành cho thằng bé một slot ở lớp đặc biệt của trường mẫu giáo Tinh Quang đó!”
“Vậy à! Cảm ơn cô giáo Lý rất nhiều, hai ngày trước có một tiệm spa rất được mới mở ở trên phố, đợi hôm khác cô giáo Lý có thời gian rảnh, chúng ta cùng nhau đến đó nhé”.
“Được được…”
“Thật ngại quá, tôi ngắt lời một chút!”
Thấy hai người chuyện trò vui vẻ, Vân Tịnh Nhã không nhịn được nữa, lớn tiếng cắt ngang, cô nhìn chằm chằm vào cô giáo Lý, lạnh lùng nói: “Cô giáo này, ban nãy không phải cô nói rằng, đã đủ chỉ tiêu rồi sao?”
“Theo nội quy của trường mẫu giáo Tinh Quang, không ai được phép giữ chỗ đăng kí cả, hơn nữa ban nãy chúng tôi không thấy cô này và con của cô ta xếp hàng, xin hỏi làm sao mà cô ta lại có slot nhập học cho con chứ?”
“Còn có, tôi nghe nói trường mẫu giáo Tinh Quang có một lớp đặc biệt, chỉ tuyển 20 học sinh, tất cả các cháu đăng kí đều phải làm bài kiểm tra, 20 cháu có điểm tổng kết cao nhất mới đủ điều kiện vào lớp đó, vẫn chưa đến thời gian nhập học, bạn nhỏ này tham gia kì thi sát hạch vào lớp đặc biệt từ khi nào vậy?”
Sau khi chất vấn, cô giáo Lý nhìn Vân Tịnh Nhã một lượt từ trên xuống dưới, sau đó, cô ta khinh thường cười nói: “Cô là ai? Đến phiên cô đến đây chất vấn tôi sao?”
“Quy định? Ở đây, tôi chính là quy định!”
“Đúng vậy! Một kẻ nghèo hèn chợ búa, ở đây nói chuyện nội quy, phép tắc, buồn cười đến chết đi được!”
Giọng nói của Tiền phu nhân truyền đến, trong giọng nói của cô ta tràn đầy sự mỉa mai châm biếm sâu sắc.
“Cô… cô đây là gian dối một cách trắng trợn để trục lợi!”
“Lẽ nào cô không sợ tôi kiện cô sao?”
“Kiện tôi?”
Cô giáo Lý khinh thường cười nói: “Cô kiện đi!”
“Phó giám đốc Sở giáo dục là anh trai tôi, cô kiện tôi thì cũng có thể làm gì được tôi chứ?”
“Cũng không nhìn xem mình có thân phận gì, trường mẫu giáo Tinh Quang có thể để cho con cái của các người nhập học đã là ân huệ lớn nhất rồi, còn thực sự coi mình là nhân vật tầm cỡ cơ đấy!”
“Cô có biết thân phận của Tiền phu nhân không? Chỉ bằng các người mà dám so sánh với người ta hay sao?”
“Nói thật cho các người biết, chỉ tiêu tăng thêm, vậy thì cũng liên quan gì đến đám dân nghèo như các người chứ?”
“Các người chỉ xứng ở trong kẽ ngón tay của mấy người giàu có kia, ăn cơm thừa canh cặn của người ta mà thôi, chúng tôi có tấm lòng lương thiện, đồng ý bố thí cho các người một slot, các người phải biết đội ơn, không muốn, các người cũng phải chịu, có hiểu không?”
“Cô… cô…”
Vân Tịnh Nhã chỉ tay vào cô giáo Lý, cả người cô run lên vì tức giận.
“A! Đau quá!”
Đột nhiên, Vân Yên Nhi thét chói tai, quay đầu nhìn lại, cậu bé tên Tiểu Soái đó đang dùng sức túm tóc Vân Yên Nhi, cậu bé đùa giỡn cười ha hả.
“Yên Nhi!”
Vân Tịnh Nhã hét lên một tiếng, đẩy Tiểu Soái ra, với thân hình mập mạp, cậu bé ngã uỵch xuống đất, nhất thời khóc oa oa.
“Con trai!”
Tiền phu nhân vội vàng chạy đến, Tiểu Soái vừa khóc vừa chỉ vào Vân Tịnh Nhã: “Mẹ! Đánh cô ta, đánh chết cô ta!”
“Được rồi, con trai ngoan đừng khóc nữa, mẹ đánh chết cô ta!”
Nói xong, cô ta nổi giận đùng đùng đứng lên, giơ tay lên xông về phía Vân Tịnh Nhã!
“Con đĩ thối tha này, dám đánh con trai tôi, tôi đánh chết cô!”
Thế nhưng, tay cô ta chỉ cách khuôn mặt xinh đẹp của Vân Tịnh Nhã khoảng ba đốt tay nữa thì lại bị một bàn tay cứng rắn tóm lấy, sau đó hất ngược lại, bốp!
Một âm thanh trong trẻo vang lên trong phòng làm việc.
Má phải của Tiền phu nhân in hằn rõ 5 dấu ngón tay!
Cô ta bụm mặt, vẻ mặt khó tin nhìn vào Hạng Tư Thành: “Anh… Anh dám đánh tôi?”
Hạng Tư Thành lạnh lùng nhìn vào cô ta: “Một khuôn mặt đê tiện như vậy, không phải sinh ra chỉ để đánh thôi sao?”
- ---------------------------
Bình luận facebook