Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ông Bố Thiếu Soái - Chương 404: Cải từ hồi sinh
“Việc này…”
Khuôn mặt của phó tổng trưởng hiện lên vẻ khó xử, thân phận của Hạng Tư Thành, đương nhiên ông ta cũng nghe nói đến, tuy thành phố Bất Dạ là một vùng riêng biệt, nhưng dù sao Hạng Tư Thành cũng là nhân vật lớn nắm binh quyền trong tay, đối đãi với anh, tuyệt đối không thể tùy tiện giống như đối đãi với người bình thường!
Đúng lúc ông ta đang khó xử, Chu Tử Tu đột nhiên lên tiếng: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, làm thế nào, tin rằng người thi hành pháp luật như phó tổng trưởng Lương sẽ rõ hơn chúng tôi”.
“Phó tổng trưởng Lương, tôi nói đúng không?”
Phó tổng trưởng Lương hơi cúi đầu, không ai chú ý, khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ giằng co, đáy mắt lộ ra vẻ quyết tâm, sau khi ông ta ngẩng đầu, lập tức hồi phục sự uy nghiêm cần có của vị phó tổng trưởng: “Cậu chủ Chu nói đúng, bất kể anh là ai, thân phận gì, địa vị gì, chỉ cần phạm pháp, thì phải chịu sự trừng phạt thích đáng!”
Ông ta nói xong liền vung tay, lạnh lùng nói với Hạng Tư Thành: “Thiếu soái Hạng, bất kể anh là ai, nhưng bây giờ, anh liên quan đến án mạng, bây giờ anh có quyền giữ im lặng, người đâu, bắt anh ta lại!”
Trên khuôn mặt nho nhã của Chu Tử Tu, cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt, vào thì dễ, ra thì khó đấy…
Kể cả nhà họ Nguyệt không tiếc sức lực giúp anh, nhưng ở thành phố Bất Dạ, tôi cũng có cách khiến anh bị lột mất một lớp da!
Sòng bạc của nhà họ Chu tôi không dễ ăn vậy đâu!
“Đợi đã, ông không thể đưa anh ấy đi!”
“Cô này, nếu cô còn ngăn cản chúng tôi thi hành pháp luật, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế với cô, mời cô tránh ra!”
Phó tổng trưởng Lương bày dáng vẻ thi hành pháp luật như núi!
“Nhã Nhã, anh không sao…”
Hạng Tư Thành rất lâu chưa lên tiếng, cuối cùng cũng mở lời.
“Ôi ôi, thiếu soái Hạng đúng là thương hoa tiếc ngọc, nhưng trước mắt, e rằng anh vẫn nên lo tốt cho mình trước thì hơn!”
Ông năm Chu nhìn dáng vẻ của Hạng Tư Thành, hận anh đến xương cốt không ngại dẫm lên hai cái.
Đối với loại người xấu xa thích khích bác này, Hạng Tư Thành không thèm nhìn ông ta một cái, trong ánh mắt lo lắng của Vân Tịnh Nhã, anh bước lên hai bước, nhìn thẳng vào phó tổng trưởng Lương, đột nhiên, khóe miệng nhếch cười: “Không biết Hạng Tư Thành tôi phạm tội gì mà phải bắt tôi đi?”
Phó tổng trưởng Lương nói chính đáng: “Dưới con mắt của tất cả mọi người, coi mạng người như cỏ rác, lẽ nào, anh còn định không thừa nhận?”
“Ồ? Tôi hại ai?”
Phó tổng trưởng Lương bật cười: “Thiếu soái Hạng, tôi kính anh là một nhân vật lớn, nhưng bây giờ hành vi của anh thực sự không phù hợp với thân phận của anh!”
“Đã đến lúc này, anh còn gì để nói! Trước khi đến đây cậu bé này vẫn còn nhảy nhót hoạt bát, qua tay anh thì mất mạng, còn cần nói thêm gì sao?”
“Sao ông có thể chắc chắn cậu bé bị tôi chữa bệnh mà chết?”
Hạng Tư Thành lúc này, giống như giáo sư cổ hủ, tranh luận từng chữ với phó tổng trưởng Lương, nếu có người để tâm nhìn vào ánh mắt anh lúc này, sẽ phát hiện mỗi một câu nói, ánh mắt Hạng Tư Thành đều sáng lên.
Phó tổng trưởng Lương bị chọc tức đến bật cười, gật đầu với anh: “Được được được, ra vẻ lợi hại phải không, vậy thì tôi cho anh hiểu ra!”
“Cậu bé này, trước khi đến, có phải vẫn sống không?”
Hạng Tư Thành gật đầu: “Đúng thế”.
“Vậy có phải là do anh chữa trị, hoàn toàn chưa qua tay người khác không”.
“Đúng thế”.
“Vậy cái chết của cậu bé không liên quan đến anh, lẽ nào liên quan đến quỷ?”
“Ai nói cậu bé chết?”
“Tôi rất khâm phục thuật châm cứu và tài nhận biết thuốc của cậu. Nhưng không ngờ, nhân phẩm của cậu lại kém như vậy, trước mặt mọi người, cậu cảm thấy, cậu có thể chối bay chối biến sao?”
Giọng nói của Hoa Tam Chỉ đột nhiên vang lên bên tai.
“Đúng! Chúng tôi đều có thể chứng minh, cậu bé bị chữa bệnh mà chết!”
“Nghiêm trị! Buộc phải nghiêm trị!”
Hạng Tư Thành không để ý đến những người hùa vào, anh ngẩng đầu nhìn Hoa Tam Chỉ: “Vì vậy nói, thần y Hoa cho rằng, cậu bé này đã chết sao?”
Câu nói đột ngột của anh khiến lòng Hoa Tam Chỉ khựng lại, cảm giác bất an nổi lên trong lòng.
Đến lúc này, tại sao vẻ mặt Hạng Tư Thành lại không có chút hoảng loạn?
Lẽ nào anh ta cố ý giả bộ?
Sau khi ông ta suy nghĩ kỹ, tất cả kế hoạch đều tiến hành theo lời của Chu Tử Tu, không có chút sơ hở, vậy thì chỉ có một khả năng, Hạng Tư Thành đang giả bộ!
Ông ta nghĩ vậy liền bình tĩnh lại: “Hoa Tam Chỉ tôi hành y mấy chục năm, lẽ nào còn không phân biệt được người chết người sống sao?”
“Tôi có thể trịnh trọng nói với cậu, bây giờ cậu bé này không chỉ không còn hơi thở, hơn nữa, không ai có thể cứu vãn được!”
Hạng Tư Thành cười, cười rất rạng rỡ, hai hàm răng trắng tinh lạ thường.
Anh quay người, đi đến bên cạnh cậu bé không còn hơi thở, nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu của cậu ta, nhàn nhạt nói: “Thần y Hoa, lẽ nào ông không chú ý đến, từ nãy đến bây giờ đã qua thời gian dài như vậy, tại sao người cậu bé này vẫn chưa cứng lại?”
Choang!
Đôi mắt Hoa Tam Chỉ trợn trừng, ngẩn người đứng ở đó, giống như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát, cuối cùng ông ta biết cảm giác bất an đó ở đâu rồi!
Hạng Tư Thành nói xong, anh từ từ giơ tay lên, mọi người đều nhìn sang, dưới ánh mặt trời, giữa hai ngón tay anh, ánh bạc lấp lạnh, chính là một cây kim bạc.
Ba năm giây sau, một tiếng ho nhẹ vang lên phía sau, lồng ngực của cậu bé vốn đã chết liền phập phồng, sau đó con mắt động nhẹ, từ từ mở mắt ra.
“Ý? Cháu bị làm sao thế?”
Tuy giọng nói của cậu bé rất nhỏ, nhưng sự lạnh lẽo và ánh mặt trời chói chang tràn vào lòng vài người.
“Mọi người mau nhìn mặt của cậu bé đi!”
Cũng không biết ai hô lên một câu, mọi người đều quên đi việc trước đó, khuôn mặt vốn đỏ hồng, lại tái đi rất nhiều, nhìn từ xa, giống như người nhút nhát, kinh hãi hơn rất nhiều so với lúc vừa đến.
“Khuôn mặt của cậu bé này, bị ứ đọng máu độc, độc tính bá đạo, vốn đã lấy mạng của cậu ta, nhưng không biết nguyên nhân gì, lan đến khuôn mặt, gây ra tắc nghẽn, mới tạo thành tình trạng trước đó của cậu ta”.
“Hơn nữa, vì thời gian đã lâu, toàn bộ máu độc tồn lại trên khuôn mặt, cùng với kinh mạch, nếu muốn hoàn toàn giải sạch độc tố, thì phải châm cứu mấy lần, nếu không, một khi máu độc thoát ly khỏi một đường kinh mạch bất kỳ, chảy đến chỗ khác, thì sẽ chết!”
Lời vừa nói xong, hiện trường im phăng phắc.
11 người đã xem
Thích
Bình luận
Khuôn mặt của phó tổng trưởng hiện lên vẻ khó xử, thân phận của Hạng Tư Thành, đương nhiên ông ta cũng nghe nói đến, tuy thành phố Bất Dạ là một vùng riêng biệt, nhưng dù sao Hạng Tư Thành cũng là nhân vật lớn nắm binh quyền trong tay, đối đãi với anh, tuyệt đối không thể tùy tiện giống như đối đãi với người bình thường!
Đúng lúc ông ta đang khó xử, Chu Tử Tu đột nhiên lên tiếng: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, làm thế nào, tin rằng người thi hành pháp luật như phó tổng trưởng Lương sẽ rõ hơn chúng tôi”.
“Phó tổng trưởng Lương, tôi nói đúng không?”
Phó tổng trưởng Lương hơi cúi đầu, không ai chú ý, khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ giằng co, đáy mắt lộ ra vẻ quyết tâm, sau khi ông ta ngẩng đầu, lập tức hồi phục sự uy nghiêm cần có của vị phó tổng trưởng: “Cậu chủ Chu nói đúng, bất kể anh là ai, thân phận gì, địa vị gì, chỉ cần phạm pháp, thì phải chịu sự trừng phạt thích đáng!”
Ông ta nói xong liền vung tay, lạnh lùng nói với Hạng Tư Thành: “Thiếu soái Hạng, bất kể anh là ai, nhưng bây giờ, anh liên quan đến án mạng, bây giờ anh có quyền giữ im lặng, người đâu, bắt anh ta lại!”
Trên khuôn mặt nho nhã của Chu Tử Tu, cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt, vào thì dễ, ra thì khó đấy…
Kể cả nhà họ Nguyệt không tiếc sức lực giúp anh, nhưng ở thành phố Bất Dạ, tôi cũng có cách khiến anh bị lột mất một lớp da!
Sòng bạc của nhà họ Chu tôi không dễ ăn vậy đâu!
“Đợi đã, ông không thể đưa anh ấy đi!”
“Cô này, nếu cô còn ngăn cản chúng tôi thi hành pháp luật, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế với cô, mời cô tránh ra!”
Phó tổng trưởng Lương bày dáng vẻ thi hành pháp luật như núi!
“Nhã Nhã, anh không sao…”
Hạng Tư Thành rất lâu chưa lên tiếng, cuối cùng cũng mở lời.
“Ôi ôi, thiếu soái Hạng đúng là thương hoa tiếc ngọc, nhưng trước mắt, e rằng anh vẫn nên lo tốt cho mình trước thì hơn!”
Ông năm Chu nhìn dáng vẻ của Hạng Tư Thành, hận anh đến xương cốt không ngại dẫm lên hai cái.
Đối với loại người xấu xa thích khích bác này, Hạng Tư Thành không thèm nhìn ông ta một cái, trong ánh mắt lo lắng của Vân Tịnh Nhã, anh bước lên hai bước, nhìn thẳng vào phó tổng trưởng Lương, đột nhiên, khóe miệng nhếch cười: “Không biết Hạng Tư Thành tôi phạm tội gì mà phải bắt tôi đi?”
Phó tổng trưởng Lương nói chính đáng: “Dưới con mắt của tất cả mọi người, coi mạng người như cỏ rác, lẽ nào, anh còn định không thừa nhận?”
“Ồ? Tôi hại ai?”
Phó tổng trưởng Lương bật cười: “Thiếu soái Hạng, tôi kính anh là một nhân vật lớn, nhưng bây giờ hành vi của anh thực sự không phù hợp với thân phận của anh!”
“Đã đến lúc này, anh còn gì để nói! Trước khi đến đây cậu bé này vẫn còn nhảy nhót hoạt bát, qua tay anh thì mất mạng, còn cần nói thêm gì sao?”
“Sao ông có thể chắc chắn cậu bé bị tôi chữa bệnh mà chết?”
Hạng Tư Thành lúc này, giống như giáo sư cổ hủ, tranh luận từng chữ với phó tổng trưởng Lương, nếu có người để tâm nhìn vào ánh mắt anh lúc này, sẽ phát hiện mỗi một câu nói, ánh mắt Hạng Tư Thành đều sáng lên.
Phó tổng trưởng Lương bị chọc tức đến bật cười, gật đầu với anh: “Được được được, ra vẻ lợi hại phải không, vậy thì tôi cho anh hiểu ra!”
“Cậu bé này, trước khi đến, có phải vẫn sống không?”
Hạng Tư Thành gật đầu: “Đúng thế”.
“Vậy có phải là do anh chữa trị, hoàn toàn chưa qua tay người khác không”.
“Đúng thế”.
“Vậy cái chết của cậu bé không liên quan đến anh, lẽ nào liên quan đến quỷ?”
“Ai nói cậu bé chết?”
“Tôi rất khâm phục thuật châm cứu và tài nhận biết thuốc của cậu. Nhưng không ngờ, nhân phẩm của cậu lại kém như vậy, trước mặt mọi người, cậu cảm thấy, cậu có thể chối bay chối biến sao?”
Giọng nói của Hoa Tam Chỉ đột nhiên vang lên bên tai.
“Đúng! Chúng tôi đều có thể chứng minh, cậu bé bị chữa bệnh mà chết!”
“Nghiêm trị! Buộc phải nghiêm trị!”
Hạng Tư Thành không để ý đến những người hùa vào, anh ngẩng đầu nhìn Hoa Tam Chỉ: “Vì vậy nói, thần y Hoa cho rằng, cậu bé này đã chết sao?”
Câu nói đột ngột của anh khiến lòng Hoa Tam Chỉ khựng lại, cảm giác bất an nổi lên trong lòng.
Đến lúc này, tại sao vẻ mặt Hạng Tư Thành lại không có chút hoảng loạn?
Lẽ nào anh ta cố ý giả bộ?
Sau khi ông ta suy nghĩ kỹ, tất cả kế hoạch đều tiến hành theo lời của Chu Tử Tu, không có chút sơ hở, vậy thì chỉ có một khả năng, Hạng Tư Thành đang giả bộ!
Ông ta nghĩ vậy liền bình tĩnh lại: “Hoa Tam Chỉ tôi hành y mấy chục năm, lẽ nào còn không phân biệt được người chết người sống sao?”
“Tôi có thể trịnh trọng nói với cậu, bây giờ cậu bé này không chỉ không còn hơi thở, hơn nữa, không ai có thể cứu vãn được!”
Hạng Tư Thành cười, cười rất rạng rỡ, hai hàm răng trắng tinh lạ thường.
Anh quay người, đi đến bên cạnh cậu bé không còn hơi thở, nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu của cậu ta, nhàn nhạt nói: “Thần y Hoa, lẽ nào ông không chú ý đến, từ nãy đến bây giờ đã qua thời gian dài như vậy, tại sao người cậu bé này vẫn chưa cứng lại?”
Choang!
Đôi mắt Hoa Tam Chỉ trợn trừng, ngẩn người đứng ở đó, giống như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát, cuối cùng ông ta biết cảm giác bất an đó ở đâu rồi!
Hạng Tư Thành nói xong, anh từ từ giơ tay lên, mọi người đều nhìn sang, dưới ánh mặt trời, giữa hai ngón tay anh, ánh bạc lấp lạnh, chính là một cây kim bạc.
Ba năm giây sau, một tiếng ho nhẹ vang lên phía sau, lồng ngực của cậu bé vốn đã chết liền phập phồng, sau đó con mắt động nhẹ, từ từ mở mắt ra.
“Ý? Cháu bị làm sao thế?”
Tuy giọng nói của cậu bé rất nhỏ, nhưng sự lạnh lẽo và ánh mặt trời chói chang tràn vào lòng vài người.
“Mọi người mau nhìn mặt của cậu bé đi!”
Cũng không biết ai hô lên một câu, mọi người đều quên đi việc trước đó, khuôn mặt vốn đỏ hồng, lại tái đi rất nhiều, nhìn từ xa, giống như người nhút nhát, kinh hãi hơn rất nhiều so với lúc vừa đến.
“Khuôn mặt của cậu bé này, bị ứ đọng máu độc, độc tính bá đạo, vốn đã lấy mạng của cậu ta, nhưng không biết nguyên nhân gì, lan đến khuôn mặt, gây ra tắc nghẽn, mới tạo thành tình trạng trước đó của cậu ta”.
“Hơn nữa, vì thời gian đã lâu, toàn bộ máu độc tồn lại trên khuôn mặt, cùng với kinh mạch, nếu muốn hoàn toàn giải sạch độc tố, thì phải châm cứu mấy lần, nếu không, một khi máu độc thoát ly khỏi một đường kinh mạch bất kỳ, chảy đến chỗ khác, thì sẽ chết!”
Lời vừa nói xong, hiện trường im phăng phắc.
11 người đã xem
Thích
Bình luận
Bình luận facebook