Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ông Bố Thiếu Soái - Chương 414: Thầy không cần khách khí”.
“Hừ! Luật pháp rành rành ra đó, các người tưởng muốn làm gì cũng được sao?”
“Chẳng lẽ các người không sợ bị pháp luật trừng trị?”
“Trừng trị?”
Người đàn ông trung niên cười ha ha rồi vẫy tay một cái. Một người xách một cái va li vào, người đàn ông trung niên ném cái va li tới trước mặt Hoàng Phủ Đoan Chính. Chiếc va li mở ra, trong đó là một màu đỏ rực: “Với số tiền này, đừng nói là cái căn nhà đổ nát này, cho dù là mười cái cũng dư sức bồi thường!”
“Tôi biết ông, Hoàng Phủ Đoan Chính, ông đã đắc tội với một nhân vật có máu mặt, người ta có tiền, vậy nên hôm nay, căn nhà này của ông bị dỡ chắc rồi!”
Hoàng Phủ Đoan Chính nổi giận: “Ông dám!”
Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
“Số tiền này có thể mua cái căn nhà giẻ rách này của ông, cũng có thể mua mạng ông!”
“Máy xúc, phá đi!”
Nhận được lệnh, máy xúc phát ra tiếng vang uỳnh uỳnh. Gầu đào lơ lửng trên đỉnh đầu Hoàng Phủ Đoan Chính, nhưng ông ta vẫn đứng thẳng tắp, không hề có ý định né tránh. Tài xế lái máy xúc hơi do dự, dù sao bên dưới cũng là một người sống sờ sờ ra đó mà.
“Còn chờ gì nữa! Xảy ra chuyện đã có người lo rồi! Xúc đi!”
Nghe vậy, tài xế lái máy xúc cắn răng nhắm mắt, định hạ gầu đào xuống. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vút một tiếng, một hòn đá xẹt qua không trung, đánh trúng tay của tài xế. Tài xế hét lên một tiếng, gầu đào cũng khựng lại, chỉ cách đỉnh đầu Hoàng Phủ Đoan Chính chừng một mét.
“Đứa nào?! Mẹ kiếp, đứa nào tới phá rối?”
Hạng Tư Thành bước tới, phớt lờ người đàn ông trung niên đang nổi cơn thịnh nộ. Anh đi tới trước mặt Hoàng Phủ Đoan Chính, khom người chào hỏi: “Hạng Tư Thành xin kính chào thầy Hoàng Phủ”.
Người có đức mới xứng với chữ thầy.
Hoàng Phủ Đoan Chính nghi hoặc hỏi: “Cậu là?”
“A… Là anh!”
Hoàng Phủ Ninh Tĩnh ở bên cạnh mở miệng nói. Cô ta đi tới trước mặt Hoàng Phủ Đoan Chính, kể lại chuyện vừa xảy ra với ông ta.
“Cảm ơn cậu đã cứu con bé”.
“Tiện tay mà thôi, thầy không cần khách khí”.
“Mẹ kiếp, mày tưởng đây là chỗ để chơi đùa chắc?!”
Người đàn ông trung niên hùng hổ bước tới, chỉ thẳng vào trán Hạng Tư Thành: “Thằng ranh, chuyện ở đây không liên quan đến mày, không muốn chết thì mau chóng cút đi!”
Hạng Tư Thành vẫn cười, nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng lạnh: “Tôi thực sự muốn biết, ai cho các người cái quyền xem thường mạng người như vậy?”
Người đàn ông trung niên cáu quá hoa cười, ông ta nghiêng đầu quan sát Hạng Tư Thành: “Tao nói này, chắc không phải mày mới từ bệnh viện tâm thần ra đấy chứ?”
“Tao có tiền, hoàn toàn có thể không coi lũ mạt rệp chúng mày là mạng!”
Hạng Tư Thành gật đầu: “Ông đã nói vậy rồi thì tôi cũng không cần cảm thấy day dứt gì nữa…”
Mười phút sau, trước những ánh mắt sững sờ của người dân, đám đàn ông hung hăng kia đều ngã gục xuống mặt đất, rên rỉ không ngừng. Hạng Tư Thành phủi tay, nhìn về phía Hoàng Phủ Đoan Chính: “Thầy Hoàng Phủ, thầy có thể bớt chút thời gian cho tôi được không?”
“Chẳng lẽ các người không sợ bị pháp luật trừng trị?”
“Trừng trị?”
Người đàn ông trung niên cười ha ha rồi vẫy tay một cái. Một người xách một cái va li vào, người đàn ông trung niên ném cái va li tới trước mặt Hoàng Phủ Đoan Chính. Chiếc va li mở ra, trong đó là một màu đỏ rực: “Với số tiền này, đừng nói là cái căn nhà đổ nát này, cho dù là mười cái cũng dư sức bồi thường!”
“Tôi biết ông, Hoàng Phủ Đoan Chính, ông đã đắc tội với một nhân vật có máu mặt, người ta có tiền, vậy nên hôm nay, căn nhà này của ông bị dỡ chắc rồi!”
Hoàng Phủ Đoan Chính nổi giận: “Ông dám!”
Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
“Số tiền này có thể mua cái căn nhà giẻ rách này của ông, cũng có thể mua mạng ông!”
“Máy xúc, phá đi!”
Nhận được lệnh, máy xúc phát ra tiếng vang uỳnh uỳnh. Gầu đào lơ lửng trên đỉnh đầu Hoàng Phủ Đoan Chính, nhưng ông ta vẫn đứng thẳng tắp, không hề có ý định né tránh. Tài xế lái máy xúc hơi do dự, dù sao bên dưới cũng là một người sống sờ sờ ra đó mà.
“Còn chờ gì nữa! Xảy ra chuyện đã có người lo rồi! Xúc đi!”
Nghe vậy, tài xế lái máy xúc cắn răng nhắm mắt, định hạ gầu đào xuống. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vút một tiếng, một hòn đá xẹt qua không trung, đánh trúng tay của tài xế. Tài xế hét lên một tiếng, gầu đào cũng khựng lại, chỉ cách đỉnh đầu Hoàng Phủ Đoan Chính chừng một mét.
“Đứa nào?! Mẹ kiếp, đứa nào tới phá rối?”
Hạng Tư Thành bước tới, phớt lờ người đàn ông trung niên đang nổi cơn thịnh nộ. Anh đi tới trước mặt Hoàng Phủ Đoan Chính, khom người chào hỏi: “Hạng Tư Thành xin kính chào thầy Hoàng Phủ”.
Người có đức mới xứng với chữ thầy.
Hoàng Phủ Đoan Chính nghi hoặc hỏi: “Cậu là?”
“A… Là anh!”
Hoàng Phủ Ninh Tĩnh ở bên cạnh mở miệng nói. Cô ta đi tới trước mặt Hoàng Phủ Đoan Chính, kể lại chuyện vừa xảy ra với ông ta.
“Cảm ơn cậu đã cứu con bé”.
“Tiện tay mà thôi, thầy không cần khách khí”.
“Mẹ kiếp, mày tưởng đây là chỗ để chơi đùa chắc?!”
Người đàn ông trung niên hùng hổ bước tới, chỉ thẳng vào trán Hạng Tư Thành: “Thằng ranh, chuyện ở đây không liên quan đến mày, không muốn chết thì mau chóng cút đi!”
Hạng Tư Thành vẫn cười, nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng lạnh: “Tôi thực sự muốn biết, ai cho các người cái quyền xem thường mạng người như vậy?”
Người đàn ông trung niên cáu quá hoa cười, ông ta nghiêng đầu quan sát Hạng Tư Thành: “Tao nói này, chắc không phải mày mới từ bệnh viện tâm thần ra đấy chứ?”
“Tao có tiền, hoàn toàn có thể không coi lũ mạt rệp chúng mày là mạng!”
Hạng Tư Thành gật đầu: “Ông đã nói vậy rồi thì tôi cũng không cần cảm thấy day dứt gì nữa…”
Mười phút sau, trước những ánh mắt sững sờ của người dân, đám đàn ông hung hăng kia đều ngã gục xuống mặt đất, rên rỉ không ngừng. Hạng Tư Thành phủi tay, nhìn về phía Hoàng Phủ Đoan Chính: “Thầy Hoàng Phủ, thầy có thể bớt chút thời gian cho tôi được không?”
Bình luận facebook