Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ông Bố Thiếu Soái - Chương 443: Không phải mày muốn là được đâu!"
Cửu gia lên tiếng, tên lực lưỡng có râu nhìn Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã bằng ánh mắt phức tạp, sau đó dẫn bọn họ vào trong lều.
Bố cục trong lều vải rất đơn giản, một bóng người to béo quay lưng về phía bọn họ.
Hạng Tư Thành nhìn ông ta, âm thầm đề cao cảnh giác, khách khí nói: "Xin hỏi có phải ông là Cửu gia không?"
Người kia chậm rãi xoay người lại, để lộ ra một khuôn mặt bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. Ông ta cười, thịt trên mặt như muốn xô vào nhau: "Đúng thế, các anh em đã đặt cho tôi cái tên Cửu gia đó!"
"Không biết người anh em đây tên gì?"
"Hạng Tư Thành!"
"Cậu Hạng tới cái vùng sa mạc bát ngát này chắc không phải chỉ là để ngắm cảnh đâu nhỉ?"
Cửu gia nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt sâu xa.
"Không sai, chúng tôi tới đây tìm Cửu gia là để tiến hành một vụ mua bán".
Lúc này, Hạng Tư Thành bước lên một bước, mở miệng nói.
"Ồ?"
Đôi mắt của Cửu gia sáng lên: "Tôi là người làm ăn, tất nhiên là rất đón chào các vụ mua bán, không biết cậu muốn mua bán gì?"
"Bọn tôi muốn mua một thứ mà Cửu gia lấy được trong mộ".
"Trong mộ?"
Đôi mắt Cửu gia toát lên sự nghi hoặc: "Cậu đang nói đùa ấy chứ? Tôi là người làm ăn nghiêm chỉnh, trộm mộ là phạm pháp, sao tôi lại đi làm chuyện ấy được?"
"Cửu gia, người khôn không nói chuyện mập mờ, chúng tôi tới được đây thì tất nhiên cũng phải biết anh làm nghề gì chứ. Đến mức này rồi, không cần thiết phải che giấu".
Hạng Tư Thành cười khẽ. Người giàu có thần bí đã cho anh biết thân phận của gã mập này rồi, làm trong ngành trộm mộ, kiếm tiền bằng sự mạo hiểm, anh cũng biết đôi điều về quy củ của bọn họ.
Nghe Hạng Tư Thành nói vậy, Cửu gia sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm vào anh một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng: "Tôi thật sự không biết các người đang nói gì!"
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi không tiễn".
"Lão Bưu, tiễn khách".
Xoạt!
Cửa lều vải bị vén lên, một người đàn ông vạm vỡ xuất hiện trước mặt bọn họ, trông như một ngọn núi nhỏ, khuôn mặt lạnh như tiền, vươn tay ra và nói cứng ngắc: "Mời!"
Ánh mắt của Hạng Tư Thành vẫn không dời khỏi người Cửu gia, anh chậm rãi mở miệng: "Chưa bàn chuyện mua bán xong thì e rằng chúng tôi chưa thể đi được".
"Hừ! Không phải mày muốn là được đâu!"
Người đàn ông vạm vỡ chộp vào vai Hạng Tư Thành, bàn tay to bằng cái quạt mo đập tới, Hạng Tư Thành quặp tay lại, bắt lấy tay hắn ta, khẽ cười nói: "Lực mạnh đấy, nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa".
Dứt lời, anh vung tay lên, gã đàn ông to con ấy bị Hạng Tư Thành cầm cổ tay quật xuống đất.
Ánh mắt của Cửu gia ngưng tụ lại, trên khuôn mặt trông như rất chất phác vô hại ấy cũng hiện lên nét ngưng trọng.
Bố cục trong lều vải rất đơn giản, một bóng người to béo quay lưng về phía bọn họ.
Hạng Tư Thành nhìn ông ta, âm thầm đề cao cảnh giác, khách khí nói: "Xin hỏi có phải ông là Cửu gia không?"
Người kia chậm rãi xoay người lại, để lộ ra một khuôn mặt bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. Ông ta cười, thịt trên mặt như muốn xô vào nhau: "Đúng thế, các anh em đã đặt cho tôi cái tên Cửu gia đó!"
"Không biết người anh em đây tên gì?"
"Hạng Tư Thành!"
"Cậu Hạng tới cái vùng sa mạc bát ngát này chắc không phải chỉ là để ngắm cảnh đâu nhỉ?"
Cửu gia nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt sâu xa.
"Không sai, chúng tôi tới đây tìm Cửu gia là để tiến hành một vụ mua bán".
Lúc này, Hạng Tư Thành bước lên một bước, mở miệng nói.
"Ồ?"
Đôi mắt của Cửu gia sáng lên: "Tôi là người làm ăn, tất nhiên là rất đón chào các vụ mua bán, không biết cậu muốn mua bán gì?"
"Bọn tôi muốn mua một thứ mà Cửu gia lấy được trong mộ".
"Trong mộ?"
Đôi mắt Cửu gia toát lên sự nghi hoặc: "Cậu đang nói đùa ấy chứ? Tôi là người làm ăn nghiêm chỉnh, trộm mộ là phạm pháp, sao tôi lại đi làm chuyện ấy được?"
"Cửu gia, người khôn không nói chuyện mập mờ, chúng tôi tới được đây thì tất nhiên cũng phải biết anh làm nghề gì chứ. Đến mức này rồi, không cần thiết phải che giấu".
Hạng Tư Thành cười khẽ. Người giàu có thần bí đã cho anh biết thân phận của gã mập này rồi, làm trong ngành trộm mộ, kiếm tiền bằng sự mạo hiểm, anh cũng biết đôi điều về quy củ của bọn họ.
Nghe Hạng Tư Thành nói vậy, Cửu gia sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm vào anh một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng: "Tôi thật sự không biết các người đang nói gì!"
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi không tiễn".
"Lão Bưu, tiễn khách".
Xoạt!
Cửa lều vải bị vén lên, một người đàn ông vạm vỡ xuất hiện trước mặt bọn họ, trông như một ngọn núi nhỏ, khuôn mặt lạnh như tiền, vươn tay ra và nói cứng ngắc: "Mời!"
Ánh mắt của Hạng Tư Thành vẫn không dời khỏi người Cửu gia, anh chậm rãi mở miệng: "Chưa bàn chuyện mua bán xong thì e rằng chúng tôi chưa thể đi được".
"Hừ! Không phải mày muốn là được đâu!"
Người đàn ông vạm vỡ chộp vào vai Hạng Tư Thành, bàn tay to bằng cái quạt mo đập tới, Hạng Tư Thành quặp tay lại, bắt lấy tay hắn ta, khẽ cười nói: "Lực mạnh đấy, nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa".
Dứt lời, anh vung tay lên, gã đàn ông to con ấy bị Hạng Tư Thành cầm cổ tay quật xuống đất.
Ánh mắt của Cửu gia ngưng tụ lại, trên khuôn mặt trông như rất chất phác vô hại ấy cũng hiện lên nét ngưng trọng.
Bình luận facebook