Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ông Bố Thiếu Soái - Chương 452: Người tốt đều sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Bộ dạng đó, có chút thấp thỏm
“Ha ha…đương nhiên vẫn còn hiệu lực! Chỉ có điều, đến một thời điểm thích hợp, tôi sẽ nói với mọi người chân tướng!”
“Ngày đó, cũng không còn lâu nữa…”
“Cảm ơn! Cảm ơn ông rất nhiều!”
Vân Tịnh Nhã khom lưng cúi đầu, cuối cùng trong mắt cũng hiện lên một tia hy vọng.
Sau khi hai người rời đi, người quản gia trở lại trong phòng: “Ông chủ, chúng ta còn cần phải làm gì nữa?”
Sắc mặt người giàu có dần trở nên nghiêm túc: “Không cần nữa, đã đến lúc, phải rời đi rồi…”
Trên đường, tâm trạng Vân Tịnh Nhã rất tốt, khẽ ngâm nga lời bài hát, hai người không nghỉ ngơi, chạy thẳng đến bệnh viện, nhìn thấy Nguyệt Uyển Như đã tỉnh dậy, nhưng vẫn còn hơi yếu, trái tim treo lơ lửng, cuối cùng cũng đặt được xuống.
“Chị Uyển Như, chị không sao nữa, quá tốt rồi!”
Vân Tịnh Nhã nhào đến bên giường, hưng phấn cười nói.
Vẻ mặt Hạng Tư Thành có chút phức tạp, nhớ đến mấy lời Nguyệt Uyển Khung nói với anh trước đó, lập tức, dừng bước vào cửa.
“Là anh Hạng sao?”
Dường như có linh cảm, Nguyệt Uyển Như nhìn ra ngoài cửa.
Hạng Tư Thành hít một hơi thật sâu, để bản thân trông bình thường hơn chút, sau đó bước vào, nói với Nguyệt Uyển Như đang nằm trên giường: “Uyển Như, cô tỉnh rồi!”
Nguyệt Uyển Như cười gật đầu: “Đúng vậy, em có nghe ông nội nói, nếu không có hai người, e rằng em không thể tỉnh lại sớm như vậy!”
Hạng Tư Thành có chút chua xót lắc đầu: “Nếu không có cô, sợ rằng, tôi đã chết dưới họng súng ngày đó rồi!”
Nguyệt Uyển Như bĩu cái miệng nhỏ: “Anh Hạng anh đừng nói như vậy, anh là người tốt, người tốt đều sẽ sống lâu trăm tuổi!”
“Uyển Như, tôi…”
“Dừng lại!”
Nguyệt Uyển Như chớp mắt, nhìn anh: “Anh Hạng, anh đừng nghĩ nhiều, trong tình huống đó, cứu anh, chỉ là phản ứng theo bản năng, bởi vì, em coi anh là bạn của em, là người bạn tốt nhất…”
Hạng Tư Thành có chút kinh ngạc nhìn cô ấy, không biết vì sao, anh lại cảm thấy, lần này Nguyệt Uyển Như tỉnh lại, dường như đã biến thành người khác, tính tình khác với trước đây rất nhiều.
Nguyệt Uyển Như dường như nhìn ra nghi vấn của anh, vuốt tóc, nói: “Đúng vậy, qua cửa ải sống chết lần này, khiến em hiểu ra được rất nhiều thứ”.
“Trước đây, em sống vì nhà họ Nguyệt, sống vì người khác, chưa bao giờ sống vì bản thân, bây giờ, em muốn sống cho bản thân một lần!”
Nhìn thấy nụ cười thuần khiết trên khuôn mặt cô ấy, Hạng Tư Thành cũng cười lên, cô ấy có thể nghĩ thông suốt, thật sự rất tốt.
Khi Vân Tịnh Nhã muốn kể cho cô ấy nghe những việc kỳ lạ trong chuyến đi đến cổ mộ, bỗng nhiên, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân ồn ào, sau đó, cửa phòng bệnh được mở ra, hai người đàn ông mặc đồ đen canh giữ tại cửa, một người đàn ông anh tuấn mặc vest trắng, ôm một bó hoa bước vào.
“Uyển Như, hôm nay em cảm thấy khỏe hơn chưa?”
“Ha ha…đương nhiên vẫn còn hiệu lực! Chỉ có điều, đến một thời điểm thích hợp, tôi sẽ nói với mọi người chân tướng!”
“Ngày đó, cũng không còn lâu nữa…”
“Cảm ơn! Cảm ơn ông rất nhiều!”
Vân Tịnh Nhã khom lưng cúi đầu, cuối cùng trong mắt cũng hiện lên một tia hy vọng.
Sau khi hai người rời đi, người quản gia trở lại trong phòng: “Ông chủ, chúng ta còn cần phải làm gì nữa?”
Sắc mặt người giàu có dần trở nên nghiêm túc: “Không cần nữa, đã đến lúc, phải rời đi rồi…”
Trên đường, tâm trạng Vân Tịnh Nhã rất tốt, khẽ ngâm nga lời bài hát, hai người không nghỉ ngơi, chạy thẳng đến bệnh viện, nhìn thấy Nguyệt Uyển Như đã tỉnh dậy, nhưng vẫn còn hơi yếu, trái tim treo lơ lửng, cuối cùng cũng đặt được xuống.
“Chị Uyển Như, chị không sao nữa, quá tốt rồi!”
Vân Tịnh Nhã nhào đến bên giường, hưng phấn cười nói.
Vẻ mặt Hạng Tư Thành có chút phức tạp, nhớ đến mấy lời Nguyệt Uyển Khung nói với anh trước đó, lập tức, dừng bước vào cửa.
“Là anh Hạng sao?”
Dường như có linh cảm, Nguyệt Uyển Như nhìn ra ngoài cửa.
Hạng Tư Thành hít một hơi thật sâu, để bản thân trông bình thường hơn chút, sau đó bước vào, nói với Nguyệt Uyển Như đang nằm trên giường: “Uyển Như, cô tỉnh rồi!”
Nguyệt Uyển Như cười gật đầu: “Đúng vậy, em có nghe ông nội nói, nếu không có hai người, e rằng em không thể tỉnh lại sớm như vậy!”
Hạng Tư Thành có chút chua xót lắc đầu: “Nếu không có cô, sợ rằng, tôi đã chết dưới họng súng ngày đó rồi!”
Nguyệt Uyển Như bĩu cái miệng nhỏ: “Anh Hạng anh đừng nói như vậy, anh là người tốt, người tốt đều sẽ sống lâu trăm tuổi!”
“Uyển Như, tôi…”
“Dừng lại!”
Nguyệt Uyển Như chớp mắt, nhìn anh: “Anh Hạng, anh đừng nghĩ nhiều, trong tình huống đó, cứu anh, chỉ là phản ứng theo bản năng, bởi vì, em coi anh là bạn của em, là người bạn tốt nhất…”
Hạng Tư Thành có chút kinh ngạc nhìn cô ấy, không biết vì sao, anh lại cảm thấy, lần này Nguyệt Uyển Như tỉnh lại, dường như đã biến thành người khác, tính tình khác với trước đây rất nhiều.
Nguyệt Uyển Như dường như nhìn ra nghi vấn của anh, vuốt tóc, nói: “Đúng vậy, qua cửa ải sống chết lần này, khiến em hiểu ra được rất nhiều thứ”.
“Trước đây, em sống vì nhà họ Nguyệt, sống vì người khác, chưa bao giờ sống vì bản thân, bây giờ, em muốn sống cho bản thân một lần!”
Nhìn thấy nụ cười thuần khiết trên khuôn mặt cô ấy, Hạng Tư Thành cũng cười lên, cô ấy có thể nghĩ thông suốt, thật sự rất tốt.
Khi Vân Tịnh Nhã muốn kể cho cô ấy nghe những việc kỳ lạ trong chuyến đi đến cổ mộ, bỗng nhiên, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân ồn ào, sau đó, cửa phòng bệnh được mở ra, hai người đàn ông mặc đồ đen canh giữ tại cửa, một người đàn ông anh tuấn mặc vest trắng, ôm một bó hoa bước vào.
“Uyển Như, hôm nay em cảm thấy khỏe hơn chưa?”
Bình luận facebook