Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: Làm giả?
“Vân Tịnh Nhã ơi là Vân Tịnh Nhã, tôi không ngờ là cô vẫn dám tới đây đấy”.
Giọng nói mỉa mai của Thạch Diễn Tĩnh lập tức vang lên: “Tới nhà họ Trình rồi đàm phán thất bại, nếu tôi mà là cô thì tôi đã cụp đuôi chuồn mất rồi, tới đây tự rước lấy nhục làm gì”.
“Đúng thế, giám đốc Vân, lúc trước cô ngoan ngoãn giao chức vụ của mình cho chị Tĩnh thì tốt biết bao, ít nhất bây giờ còn giữ được đôi phần thể diện”.
“Phải đó, cái này gọi là gì ấy nhỉ? Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, không đụng vào tường thì không chịu quay đầu”.
“Ha ha…”
Trong sự khinh miệt của mình, Vân Tịnh Nhã thản nhiên ném một bản hợp đồng ra, khóe miệng hơi nhếch lên: “Xin lỗi, có lẽ tôi đã làm mọi người thất vọng rồi!”
Vút!
Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn vào bản hợp đồng. Giấy trắng mực đen, nét trào phúng trên mặt mọi người cứng đờ lại.
Nhất là Thạch Diễn Tĩnh, lúc này cô ta không thể tin nổi, cứ dụi mắt mình thật mạnh, cầm lấy hợp đồng rồi kiểm tra đi kiểm tra lại. Cuối cùng, cô ta nhìn Vân Tịnh Nhã với vẻ mặt đờ đẫn: “Sao… Sao lại thế được!”
“Sao cô có thể ký được hợp đồng hợp tác với nhà họ Trình?”
Giờ khắc này, Thạch Diễn Tĩnh ngơ ngác thật rồi.
Không chỉ một mình cô ta, mà đám nhân viên trong bộ phận thiết kế đều ngây ra như phỗng.
Thậm chí đến người luôn bình tĩnh trong mọi tình huống như Thạch Thái cũng cứng đờ mặt lại.
Vân Tịnh Nhã ký được hợp đồng thật sao?
Giờ khắc này, ánh mắt của mọi người trong bộ phận thiết kế đều ngập tràn sự chấn động.
Hiển nhiên, không ai có thể ngờ rằng Vân Tịnh Nhã và Hạng Tư Thành có thể hợp tác thành công với nhà họ Trình.
“Cho tôi xem nào”.
Chương Chính Tu kích động không thôi. Nếu Vân Tịnh Nhã ký hợp đồng thành công thì quả thực là đúng ý ông ta.
Dù sao, hợp đồng giấy trắng mực đen sờ sờ ra đây, lẻo mép đến mấy cũng vô dụng.
Ai có thể ký hợp đồng hợp tác thành công thì người đó sẽ có năng lực đảm nhiệm chức vụ giám đốc.
Sắc mặt của Thạch Diễn Tĩnh khó coi tột độ, cô ta âm trầm nói: “Giám đốc Chương, ông phải nhìn cho kỹ vào, chưa biết chừng trong chuyện này có gì mờ ám đó, có lẽ một số người đã làm giả hợp đồng để giữ thể diện cũng chưa biết chừng”.
Thạch Diễn Tĩnh chắc mẩm là như thế, khóe miệng cô ta nhếch lên một nụ cười lạnh.
Hàn Đào là bạn trai của cô ta, vì muốn dụ ông ta, có thể nói là cô ta phải vừa bỏ tiền vừa bán sắc, đến thời khắc sắp đính hôn như thế này, Vân Tịnh Nhã và Hạng Tư Thành chỉ tùy tiện qua đó một chuyến mà đã hợp tác thành công thì mới là lạ.
Nghĩ vậy, Thạch Diễn Tĩnh nhìn Vân Tịnh Nhã bằng ánh mắt ngập tràn sự khinh bỉ.
Cô ta dám chắc là Vân Tịnh Nhã sợ thua nên đã làm giả hợp đồng.
Hừ! Vân Tịnh Nhã, cô được đó, bất chấp thủ đoạn như thế này, đến lúc đó lòi mặt chuột ra, tôi nhất định sẽ khiến cô không sống nổi trong Mộ Tư!
Làm giả hợp đồng?
Nghe thấy câu nói chắc như đinh đóng cột ấy của Thạch Diễn Tĩnh, đám người trong bộ phận thiết kế cũng dần yên tâm hơn.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng là Vân Tịnh Nhã ký hợp đồng với nhà họ Trình thật, nhưng nghĩ kỹ lại thì sao chuyện ấy có thể xảy ra được?
Xét về mối quan hệ, Thạch Diễn Tĩnh là bạn gái của Hàn Đào.
Xét về lý lịch, bố cô ta là người có thâm niên trong ngành đá quý, các mối quan hệ rộng rãi, Vân Tịnh Nhã thì có gì đây? Ngoài cái gọi là năng lực ra thì chẳng quen biết gì cả, người đàn ông có thể dựa vào được thì lại là thằng ăn hại bám váy phụ nữ. Dựa vào đâu mà một người như thế đòi thắng được Thạch Diễn Tĩnh?
Lúc này, Chương Chính Tu nhìn hợp đồng với vẻ mặt ngưng trọng, Vân Tịnh Nhã hồi hộp đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Dù sao người vừa ký hợp đồng với cô, thậm chí còn đích thân ra đón cô chính là con trai của gia chủ nhà họ Trình, cũng có nghĩa là gia chủ của nhà họ Trình trong tương lai.
Chuyện ấy khiến Vân Tịnh Nhã cảm thấy không chân thật chút nào, cứ như đang nằm mơ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Trình Tử Giai là nhân vật tầm cỡ thế nào đây? Anh ta là người thuộc gia tộc đi đầu trong ngành nguyên vật liệu đá quý trong cả nước, tài sản tính bằng trăm tỷ cũng không đủ. Sự khác biệt giữa cô và bọn họ chẳng khác nào ánh trăng và đom đóm, chẳng lẽ bạn của Hạng Tư Thành chính là Trình Tử Giai có địa vị cao cả ấy sao?
Nghĩ vậy, cô bất giác nhìn về phía Hạng Tư Thành. Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Hạng Tư Thành quay đầu lại, dịu dàng cười nói: “Yên tâm đi”.
Nghe thấy câu ấy của anh, Thạch Diễn Tĩnh nhếch môi, nở nụ cười khinh bỉ.
Giả vờ giả vịt!
Cứ giả vờ giả vịt tiếp đi!
Kỹ thuật biểu diễn thế này mà không đi làm diễn viên thì đúng là đáng tiếc.
Đợi đến khi tôi vạch trần bộ mặt dối trá của các người, để tôi xem anh có bình tĩnh được như bây giờ được nữa không.
Thạch Diễn Tĩnh không hề coi Vân Tịnh Nhã và Hạng Tư Thành ra gì, trong lòng cô ta đã bắt đầu tính sẵn, lát nữa vạch trần bộ mặt thật của bọn họ, cô ta nhất định phải sỉ nhục bọn họ một trận ra trò, như vậy mới hả lòng hả dạ được.
Nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Hạng Tư Thành, không biết vì sao nỗi lòng đang căng như dây đàn của Vân Tịnh Nhã bỗng bình tĩnh lại, như thể chỉ cần anh ở bên thì cô sẽ có một bến đỗ ấm áp.
Đây chính là cảm giác an toàn sao?
Không!
Tuyệt đối không phải!
Anh đã biến mất năm năm, khiến cô và Yên Nhi chịu bao tủi hờn, sao cô có thể cảm thấy an toàn vì anh cơ chứ.
Hừ! Ảo giác vừa rồi chắc chắn là bởi vì cô có thiện cảm với Hạng Tư Thành qua chuyện này mà thôi.
Vân Tịnh Nhã khẳng định suy nghĩ của mình, cô lập tức dời mắt khỏi Hạng Tư Thành.
Hạng Tư Thành không khỏi cười khổ, Vân Tịnh Nhã làm sao vậy? Đang yên đang lành, sao cô lại bày ra cái dáng vẻ như có thành kiến với anh thế kia?
Quả nhiên, suy nghĩ của phụ nữ thật khó hiểu, không thể nào đoán ra được.
Chương Chính Tu xem đi xem lại hợp đồng ba lần liền, cuối cùng ông ta nhìn về phía Vân Tịnh Nhã, trên mặt chỉ toàn nét vui mừng: “Giám đốc Vân, vốn tôi còn cho rằng mình đã coi trọng thực lực của cô lắm rồi, không ngờ vẫn đánh giá thấp về cô”.
“Cô giỏi lắm! Thực sự rất giỏi!”
Cái gì?!
Đánh giá thấp thực lực của Vân Tịnh Nhã?
Chương Chính Tu vừa dứt lời, đám nhân viên đang định chế nhạo của bộ phận thiết kế lập tức cứng đờ mặt lại.
Nhất là Thạch Diễn Tĩnh, cô ta nhìn Chương Chính Tu với vẻ mặt khiếp sợ: “Giám đốc Chương, có phải ông nhầm lẫn gì rồi không? Không thể như thế được! Chuyện này là không thể nào! Chắc chắn hợp đồng này là đồ giả!”
Chương Chính Tu hừ nhẹ một tiếng, ông ta đập hợp đồng lên mặt bàn: “Các người cho rằng tôi già rồi nên mắt cũng mờ luôn rồi sao?”
“Tất cả mở to mắt ra mà nhìn, trên hợp đồng này có cả logo chìm đặc biệt của nhà họ Trình, không có nhầm lẫn gì ở đây hết. Với độ ẩm này thì rõ ràng là nó mới được đóng dấu trong vòng một tiếng vừa qua, hợp đồng này không thể là giả được!”
- ---------------------------
Giọng nói mỉa mai của Thạch Diễn Tĩnh lập tức vang lên: “Tới nhà họ Trình rồi đàm phán thất bại, nếu tôi mà là cô thì tôi đã cụp đuôi chuồn mất rồi, tới đây tự rước lấy nhục làm gì”.
“Đúng thế, giám đốc Vân, lúc trước cô ngoan ngoãn giao chức vụ của mình cho chị Tĩnh thì tốt biết bao, ít nhất bây giờ còn giữ được đôi phần thể diện”.
“Phải đó, cái này gọi là gì ấy nhỉ? Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, không đụng vào tường thì không chịu quay đầu”.
“Ha ha…”
Trong sự khinh miệt của mình, Vân Tịnh Nhã thản nhiên ném một bản hợp đồng ra, khóe miệng hơi nhếch lên: “Xin lỗi, có lẽ tôi đã làm mọi người thất vọng rồi!”
Vút!
Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn vào bản hợp đồng. Giấy trắng mực đen, nét trào phúng trên mặt mọi người cứng đờ lại.
Nhất là Thạch Diễn Tĩnh, lúc này cô ta không thể tin nổi, cứ dụi mắt mình thật mạnh, cầm lấy hợp đồng rồi kiểm tra đi kiểm tra lại. Cuối cùng, cô ta nhìn Vân Tịnh Nhã với vẻ mặt đờ đẫn: “Sao… Sao lại thế được!”
“Sao cô có thể ký được hợp đồng hợp tác với nhà họ Trình?”
Giờ khắc này, Thạch Diễn Tĩnh ngơ ngác thật rồi.
Không chỉ một mình cô ta, mà đám nhân viên trong bộ phận thiết kế đều ngây ra như phỗng.
Thậm chí đến người luôn bình tĩnh trong mọi tình huống như Thạch Thái cũng cứng đờ mặt lại.
Vân Tịnh Nhã ký được hợp đồng thật sao?
Giờ khắc này, ánh mắt của mọi người trong bộ phận thiết kế đều ngập tràn sự chấn động.
Hiển nhiên, không ai có thể ngờ rằng Vân Tịnh Nhã và Hạng Tư Thành có thể hợp tác thành công với nhà họ Trình.
“Cho tôi xem nào”.
Chương Chính Tu kích động không thôi. Nếu Vân Tịnh Nhã ký hợp đồng thành công thì quả thực là đúng ý ông ta.
Dù sao, hợp đồng giấy trắng mực đen sờ sờ ra đây, lẻo mép đến mấy cũng vô dụng.
Ai có thể ký hợp đồng hợp tác thành công thì người đó sẽ có năng lực đảm nhiệm chức vụ giám đốc.
Sắc mặt của Thạch Diễn Tĩnh khó coi tột độ, cô ta âm trầm nói: “Giám đốc Chương, ông phải nhìn cho kỹ vào, chưa biết chừng trong chuyện này có gì mờ ám đó, có lẽ một số người đã làm giả hợp đồng để giữ thể diện cũng chưa biết chừng”.
Thạch Diễn Tĩnh chắc mẩm là như thế, khóe miệng cô ta nhếch lên một nụ cười lạnh.
Hàn Đào là bạn trai của cô ta, vì muốn dụ ông ta, có thể nói là cô ta phải vừa bỏ tiền vừa bán sắc, đến thời khắc sắp đính hôn như thế này, Vân Tịnh Nhã và Hạng Tư Thành chỉ tùy tiện qua đó một chuyến mà đã hợp tác thành công thì mới là lạ.
Nghĩ vậy, Thạch Diễn Tĩnh nhìn Vân Tịnh Nhã bằng ánh mắt ngập tràn sự khinh bỉ.
Cô ta dám chắc là Vân Tịnh Nhã sợ thua nên đã làm giả hợp đồng.
Hừ! Vân Tịnh Nhã, cô được đó, bất chấp thủ đoạn như thế này, đến lúc đó lòi mặt chuột ra, tôi nhất định sẽ khiến cô không sống nổi trong Mộ Tư!
Làm giả hợp đồng?
Nghe thấy câu nói chắc như đinh đóng cột ấy của Thạch Diễn Tĩnh, đám người trong bộ phận thiết kế cũng dần yên tâm hơn.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng là Vân Tịnh Nhã ký hợp đồng với nhà họ Trình thật, nhưng nghĩ kỹ lại thì sao chuyện ấy có thể xảy ra được?
Xét về mối quan hệ, Thạch Diễn Tĩnh là bạn gái của Hàn Đào.
Xét về lý lịch, bố cô ta là người có thâm niên trong ngành đá quý, các mối quan hệ rộng rãi, Vân Tịnh Nhã thì có gì đây? Ngoài cái gọi là năng lực ra thì chẳng quen biết gì cả, người đàn ông có thể dựa vào được thì lại là thằng ăn hại bám váy phụ nữ. Dựa vào đâu mà một người như thế đòi thắng được Thạch Diễn Tĩnh?
Lúc này, Chương Chính Tu nhìn hợp đồng với vẻ mặt ngưng trọng, Vân Tịnh Nhã hồi hộp đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Dù sao người vừa ký hợp đồng với cô, thậm chí còn đích thân ra đón cô chính là con trai của gia chủ nhà họ Trình, cũng có nghĩa là gia chủ của nhà họ Trình trong tương lai.
Chuyện ấy khiến Vân Tịnh Nhã cảm thấy không chân thật chút nào, cứ như đang nằm mơ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Trình Tử Giai là nhân vật tầm cỡ thế nào đây? Anh ta là người thuộc gia tộc đi đầu trong ngành nguyên vật liệu đá quý trong cả nước, tài sản tính bằng trăm tỷ cũng không đủ. Sự khác biệt giữa cô và bọn họ chẳng khác nào ánh trăng và đom đóm, chẳng lẽ bạn của Hạng Tư Thành chính là Trình Tử Giai có địa vị cao cả ấy sao?
Nghĩ vậy, cô bất giác nhìn về phía Hạng Tư Thành. Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Hạng Tư Thành quay đầu lại, dịu dàng cười nói: “Yên tâm đi”.
Nghe thấy câu ấy của anh, Thạch Diễn Tĩnh nhếch môi, nở nụ cười khinh bỉ.
Giả vờ giả vịt!
Cứ giả vờ giả vịt tiếp đi!
Kỹ thuật biểu diễn thế này mà không đi làm diễn viên thì đúng là đáng tiếc.
Đợi đến khi tôi vạch trần bộ mặt dối trá của các người, để tôi xem anh có bình tĩnh được như bây giờ được nữa không.
Thạch Diễn Tĩnh không hề coi Vân Tịnh Nhã và Hạng Tư Thành ra gì, trong lòng cô ta đã bắt đầu tính sẵn, lát nữa vạch trần bộ mặt thật của bọn họ, cô ta nhất định phải sỉ nhục bọn họ một trận ra trò, như vậy mới hả lòng hả dạ được.
Nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Hạng Tư Thành, không biết vì sao nỗi lòng đang căng như dây đàn của Vân Tịnh Nhã bỗng bình tĩnh lại, như thể chỉ cần anh ở bên thì cô sẽ có một bến đỗ ấm áp.
Đây chính là cảm giác an toàn sao?
Không!
Tuyệt đối không phải!
Anh đã biến mất năm năm, khiến cô và Yên Nhi chịu bao tủi hờn, sao cô có thể cảm thấy an toàn vì anh cơ chứ.
Hừ! Ảo giác vừa rồi chắc chắn là bởi vì cô có thiện cảm với Hạng Tư Thành qua chuyện này mà thôi.
Vân Tịnh Nhã khẳng định suy nghĩ của mình, cô lập tức dời mắt khỏi Hạng Tư Thành.
Hạng Tư Thành không khỏi cười khổ, Vân Tịnh Nhã làm sao vậy? Đang yên đang lành, sao cô lại bày ra cái dáng vẻ như có thành kiến với anh thế kia?
Quả nhiên, suy nghĩ của phụ nữ thật khó hiểu, không thể nào đoán ra được.
Chương Chính Tu xem đi xem lại hợp đồng ba lần liền, cuối cùng ông ta nhìn về phía Vân Tịnh Nhã, trên mặt chỉ toàn nét vui mừng: “Giám đốc Vân, vốn tôi còn cho rằng mình đã coi trọng thực lực của cô lắm rồi, không ngờ vẫn đánh giá thấp về cô”.
“Cô giỏi lắm! Thực sự rất giỏi!”
Cái gì?!
Đánh giá thấp thực lực của Vân Tịnh Nhã?
Chương Chính Tu vừa dứt lời, đám nhân viên đang định chế nhạo của bộ phận thiết kế lập tức cứng đờ mặt lại.
Nhất là Thạch Diễn Tĩnh, cô ta nhìn Chương Chính Tu với vẻ mặt khiếp sợ: “Giám đốc Chương, có phải ông nhầm lẫn gì rồi không? Không thể như thế được! Chuyện này là không thể nào! Chắc chắn hợp đồng này là đồ giả!”
Chương Chính Tu hừ nhẹ một tiếng, ông ta đập hợp đồng lên mặt bàn: “Các người cho rằng tôi già rồi nên mắt cũng mờ luôn rồi sao?”
“Tất cả mở to mắt ra mà nhìn, trên hợp đồng này có cả logo chìm đặc biệt của nhà họ Trình, không có nhầm lẫn gì ở đây hết. Với độ ẩm này thì rõ ràng là nó mới được đóng dấu trong vòng một tiếng vừa qua, hợp đồng này không thể là giả được!”
- ---------------------------
Bình luận facebook