Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ông Bố Thiếu Soái - Chương 569: Chu Bá Quang biến mất
“Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào, anh đuổi toàn bộ nhân viên đi, hai chúng ta cũng không thể nào ở lại đây chứ?”, Vân Tịnh Nhã nhìn số thuốc đếm không hết, thực ra cũng hơi khổ não.
Hạng Tư Thành cũng đang lo lắng vấn đề này, bỗng nhiên ánh mắt của anh sáng lên, nghĩ đến hai người gặp trên núi hôm đó.
Ông lão Lâm Bạch Hạc, và học trò của ông ấy Triệu Thành Khê.
Tuy Triệu Thành Khê đó vẫn chưa có trải nghiệm, tuổi còn trẻ, nhưng Hạng Tư Thành hiểu sau này người này cũng chắc chắn sẽ trở thành một đại sư, được rất nhiều người kính trọng.
Thực ra hai người này là người hái thuốc truyền từ đời này sang đời khác, có cách tìm thuốc đặc biệt, có thể tìm được thuốc quý trong rừng núi thâm sâu.
Là người hái thuốc, cũng chắc chắn là nhân vật cấp đại sư trong việc phân biệt thuốc.
Nếu không tồn tại người như họ, rất nhiều thần y cho dù y thuật có cao minh, cũng sẽ đứng trước tình hình không có thuốc để dùng, một đời y thuật cũng giống như thuật giết rồng, không phát huy tác dụng.
Hạng Tư Thành nghĩ đến họ sẽ vô cùng hứng thú với số thuốc này, anh định mời Triệu Thành Khê đến trông coi một thời gian.
Anh nghĩ vậy liền trực tiếp gọi điện thoại, Lâm Bạch Hạc trong điện thoại vẫn chưa quên anh.
Sau khi ông ấy nghe thấy Bách Dược Đường dưới núi bây giờ thuộc về Hạng Tư Thành, ông lão cũng từng chứng kiến các loại phong ba bão táp, nhất thời cũng vẫn không phản ứng lại.
Họ ở Thiên Hải, Bách Dược Đường này cũng có lịch sử mấy trăm năm, vì Bách Dược Đường không thuộc nhà nào, cũng không kế truyền, chỉ dựa vào thương hiệu mạnh thu hút rất nhiều người, vì tấm biển này, Bách Dược Đường đã từng đổi ba ông chủ, nhưng làm ăn vẫn vô cùng phát đạt.
Thực ra quan hệ giữa Lâm Bạch Hạc và Bách Dược Đường như nước với lửa, đặc biệt là mấy năm gần đây, việc làm ăn của Bách Dược Đường thực sự rất khó coi, thậm chí họ còn đặt chân đến, chỉ ra từng loại thuốc giả bày bán trên quầy.
Nhưng làm như vậy cũng chỉ khiến Bách Dược Đường an phận một vài ngày, sau đó vẫn tác phong như trước, điều khiến người ta không hiểu nhất là người mua thuốc vẫn qua lại không ngớt.
Vì thế khi Lâm Bạch Hạc biết Hạng Tư Thành có được Bách Dược Đường, hơn nữa còn vì ngứa mắt với tác phong ở đây, đã đuổi toàn bộ nhân viên đi, ông ấy vô cùng vui mừng.
Ông ta không hề do dự liền đồng ý với việc mà Hạng Tư Thành đề nghị, hơn nữa bảo Triệu Thành Khê xuống núi ngay, mang theo nước khoáng mà Hạng Tư Thành cần.
Hạng Tư Thành có được nhiều loại thuốc như vậy, đương nhiên là muốn phối thuốc.
Sau đó Vân Tịnh Nhã điều một thân tín vô cùng đáng tin từ công ty đến, chuẩn bị giúp vận hành, còn Hạng Tư Thành cũng bảo Nguyệt Uyển Khung phái một vài người đến làm bảo vệ.
Đêm muộn, cuối cũng mọi việc đã được xử lý ổn thỏa.
Mặt bằng của Bách Dược Đường rất rộng, có rất nhiều khu kiến trúc, vì vậy cũng không cần về Thiên Hải, ở đây cũng có chỗ ở.
Buổi chiều, Triệu Thành Khê đến, còn đưa theo một vài người cộng tác trên núi, định luyện tập ở đây.
Dù sao trên núi đều là tuyến đường cao, giá trị của tất cả loại thuốc đều rất cao, đầy đủ hơn so với các loại thuốc của Bách Dược Đường, vô cùng có lợi cho họ tăng thêm kinh nghiệm.
Hạng Tư Thành lấy một vài loại thuốc mình cần vào phòng của mình.
Lần này anh định phối một vài thuốc độc cần dùng, và thuốc bổ có lợi cho sức khỏe con người, đều là những thứ thường xuyên cần đến, có thể làm dự trữ chiến lược.
Anh bận rộn đến nửa đêm, đến bốn năm giờ sáng mới đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạng Tư Thành bị điện thoại của Nguyệt Uyển Khung làm tỉnh dậy.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạng Tư Thành bò trên giường trắng tinh, đầu óc đã tỉnh táo, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào phòng, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
“Là chuyện liên quan đến Chu Bá Quang”, Nguyệt Uyên Khung nói.
“Chuyện gì nói thẳng đi”, Hạng Tư Thành không quan tâm, vì anh dùng Chu Bá Quan để rèn luyện Nguyệt Uyển Khung, nếu Nguyệt Uyển Khung hoàn thành nhiệm vụ thành công, đương nhiên là chuyện vui, nếu thất bại, cũng không có gì to tát.
Một Chu Bá Quang nhỏ bé, anh cũng không coi ra gì, nếu anh thực sự coi trọng, thì cũng sẽ không giao việc này cho Nguyệt Uyển Khung.
“Là thế này, Chu Bá Quang vốn bị chúng tôi trông chừng ở tầng ba, trong ngoài không ít người canh, nhưng sớm nay, hắn bỗng biến mất, còn cả một vài vệ sĩ mà tôi đưa đến cũng biến mất, trong đó có một người tôi định đào tạo bồi dưỡng”, giọng nói của Nguyệt Uyển Khung rất nhỏ, nghe như rất tự trách.
Hạng Tư Thành hiểu ra, tất nhiên là ban đầu Nguyệt Uyển Khung chuẩn bị mở công ty, Chu Bá Quang hoặc là nhà họ Chu nghe ngóng được, sắp xếp một vài gián điệp bên trong, tối qua vừa hay dùng đến.
“Thế Dương Bình Xuyên, vẫn ở tầng tám chứ?”
“Ừm, nếu anh ta ở tầng ba, chắc chắn những ngời đó sẽ không thành công”, Nguyệt Uyển Khung trả lời.
Hạng Tư Thành cũng đang lo lắng vấn đề này, bỗng nhiên ánh mắt của anh sáng lên, nghĩ đến hai người gặp trên núi hôm đó.
Ông lão Lâm Bạch Hạc, và học trò của ông ấy Triệu Thành Khê.
Tuy Triệu Thành Khê đó vẫn chưa có trải nghiệm, tuổi còn trẻ, nhưng Hạng Tư Thành hiểu sau này người này cũng chắc chắn sẽ trở thành một đại sư, được rất nhiều người kính trọng.
Thực ra hai người này là người hái thuốc truyền từ đời này sang đời khác, có cách tìm thuốc đặc biệt, có thể tìm được thuốc quý trong rừng núi thâm sâu.
Là người hái thuốc, cũng chắc chắn là nhân vật cấp đại sư trong việc phân biệt thuốc.
Nếu không tồn tại người như họ, rất nhiều thần y cho dù y thuật có cao minh, cũng sẽ đứng trước tình hình không có thuốc để dùng, một đời y thuật cũng giống như thuật giết rồng, không phát huy tác dụng.
Hạng Tư Thành nghĩ đến họ sẽ vô cùng hứng thú với số thuốc này, anh định mời Triệu Thành Khê đến trông coi một thời gian.
Anh nghĩ vậy liền trực tiếp gọi điện thoại, Lâm Bạch Hạc trong điện thoại vẫn chưa quên anh.
Sau khi ông ấy nghe thấy Bách Dược Đường dưới núi bây giờ thuộc về Hạng Tư Thành, ông lão cũng từng chứng kiến các loại phong ba bão táp, nhất thời cũng vẫn không phản ứng lại.
Họ ở Thiên Hải, Bách Dược Đường này cũng có lịch sử mấy trăm năm, vì Bách Dược Đường không thuộc nhà nào, cũng không kế truyền, chỉ dựa vào thương hiệu mạnh thu hút rất nhiều người, vì tấm biển này, Bách Dược Đường đã từng đổi ba ông chủ, nhưng làm ăn vẫn vô cùng phát đạt.
Thực ra quan hệ giữa Lâm Bạch Hạc và Bách Dược Đường như nước với lửa, đặc biệt là mấy năm gần đây, việc làm ăn của Bách Dược Đường thực sự rất khó coi, thậm chí họ còn đặt chân đến, chỉ ra từng loại thuốc giả bày bán trên quầy.
Nhưng làm như vậy cũng chỉ khiến Bách Dược Đường an phận một vài ngày, sau đó vẫn tác phong như trước, điều khiến người ta không hiểu nhất là người mua thuốc vẫn qua lại không ngớt.
Vì thế khi Lâm Bạch Hạc biết Hạng Tư Thành có được Bách Dược Đường, hơn nữa còn vì ngứa mắt với tác phong ở đây, đã đuổi toàn bộ nhân viên đi, ông ấy vô cùng vui mừng.
Ông ta không hề do dự liền đồng ý với việc mà Hạng Tư Thành đề nghị, hơn nữa bảo Triệu Thành Khê xuống núi ngay, mang theo nước khoáng mà Hạng Tư Thành cần.
Hạng Tư Thành có được nhiều loại thuốc như vậy, đương nhiên là muốn phối thuốc.
Sau đó Vân Tịnh Nhã điều một thân tín vô cùng đáng tin từ công ty đến, chuẩn bị giúp vận hành, còn Hạng Tư Thành cũng bảo Nguyệt Uyển Khung phái một vài người đến làm bảo vệ.
Đêm muộn, cuối cũng mọi việc đã được xử lý ổn thỏa.
Mặt bằng của Bách Dược Đường rất rộng, có rất nhiều khu kiến trúc, vì vậy cũng không cần về Thiên Hải, ở đây cũng có chỗ ở.
Buổi chiều, Triệu Thành Khê đến, còn đưa theo một vài người cộng tác trên núi, định luyện tập ở đây.
Dù sao trên núi đều là tuyến đường cao, giá trị của tất cả loại thuốc đều rất cao, đầy đủ hơn so với các loại thuốc của Bách Dược Đường, vô cùng có lợi cho họ tăng thêm kinh nghiệm.
Hạng Tư Thành lấy một vài loại thuốc mình cần vào phòng của mình.
Lần này anh định phối một vài thuốc độc cần dùng, và thuốc bổ có lợi cho sức khỏe con người, đều là những thứ thường xuyên cần đến, có thể làm dự trữ chiến lược.
Anh bận rộn đến nửa đêm, đến bốn năm giờ sáng mới đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạng Tư Thành bị điện thoại của Nguyệt Uyển Khung làm tỉnh dậy.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạng Tư Thành bò trên giường trắng tinh, đầu óc đã tỉnh táo, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào phòng, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
“Là chuyện liên quan đến Chu Bá Quang”, Nguyệt Uyên Khung nói.
“Chuyện gì nói thẳng đi”, Hạng Tư Thành không quan tâm, vì anh dùng Chu Bá Quan để rèn luyện Nguyệt Uyển Khung, nếu Nguyệt Uyển Khung hoàn thành nhiệm vụ thành công, đương nhiên là chuyện vui, nếu thất bại, cũng không có gì to tát.
Một Chu Bá Quang nhỏ bé, anh cũng không coi ra gì, nếu anh thực sự coi trọng, thì cũng sẽ không giao việc này cho Nguyệt Uyển Khung.
“Là thế này, Chu Bá Quang vốn bị chúng tôi trông chừng ở tầng ba, trong ngoài không ít người canh, nhưng sớm nay, hắn bỗng biến mất, còn cả một vài vệ sĩ mà tôi đưa đến cũng biến mất, trong đó có một người tôi định đào tạo bồi dưỡng”, giọng nói của Nguyệt Uyển Khung rất nhỏ, nghe như rất tự trách.
Hạng Tư Thành hiểu ra, tất nhiên là ban đầu Nguyệt Uyển Khung chuẩn bị mở công ty, Chu Bá Quang hoặc là nhà họ Chu nghe ngóng được, sắp xếp một vài gián điệp bên trong, tối qua vừa hay dùng đến.
“Thế Dương Bình Xuyên, vẫn ở tầng tám chứ?”
“Ừm, nếu anh ta ở tầng ba, chắc chắn những ngời đó sẽ không thành công”, Nguyệt Uyển Khung trả lời.
Bình luận facebook