• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ông bố thiếu soái - Hạng Tư Thành (2 Viewers)

  • Chương 80: Oan gia ngõ hẹp

Nơi này như một phiên chợ nhỏ, đèn đuốc sáng trưng, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng rao hàng.



Hạng Tư Thành cảm khái nói: “Ai có thể ngờ được rằng nơi này ẩn giấu một cái chợ lớn như thế, e rằng bốn thế gia đổ không ít tiền vào đây đấy nhỉ?”



Khúc Tiểu Nghệ cắn môi, cô ta chậm rãi mở miệng: “Hằng năm chợ đen mang đến không ít lợi nhuận cho bốn thế gia, các mối quan hệ lợi ích vô cùng phức tạp, vậy nên ngoại trừ con cháu chi chính của bốn thế gia, những người khác mà không có ai dẫn đường thì gần như không thể tìm ra được”.



Nhìn ánh mắt thấp thỏm của cô ta, Hạng Tư Thành khẽ cười: “Đừng để ý, có người cần mua thì sẽ có giao dịch. Chợ đen cũng giống Dark web ở nước ngoài, mặc dù máu me, nhưng lại không thể ngăn cản nổi. Vậy thì cho dù nhà họ Khúc có lương thiện đến mấy cũng không thể nhìn ba thế gia còn lại độc chiếm rồi lớn mạnh dần được”.



Nghe Hạng Tư Thành nói vậy, Khúc Tiểu Nghệ âm thầm thở phào một hơi, nhưng trong lòng bỗng cảm thấy sửng sốt, vì sao cô ta lại sợ Hạng Tư Thành hiểu lầm thế này?



“Bọn tao đã tới đây rồi, vì sao lại không cho bọn tao vào?!”



Đột nhiên, cách đó không xa vang lên tiếng cãi vã, thu hút sự chú ý của bọn họ.



Đến khi tới gần thì phát hiện ra một người đàn ông và một cô gái ăn mặc sang trọng đang đôi co với hai bảo vệ.



“Nếu không có người nói cho tao biết, liệu tao có thể từ chuồng heo tới cái nơi quỷ quái này được không?”



“Tao nói cho mày biết, tao là cậu chủ của tập đoàn Đại Hưng, cho tao vào mau lên!”



Người cầm đầu vạm vỡ như một con gấu thành tinh, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Muốn vào chợ đen thì nhất định phải có thư mời, nếu không có thì mời về cho!”



“Mẹ kiếp, tao phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Tao bất cẩn để quên thư mời ở nhà rồi. Cậu đây lặn lội xa xôi tới đây, mày bảo tao quay về lấy hả!”



Bảo vệ lạnh lùng như một cỗ máy: “Không có thư mời thì không được phép vào!”



“Mẹ kiếp, tao chịu luôn rồi!”



Thành Hưng dậm chân một cái thật mạnh, vẻ mặt vô cùng cục súc. Quay đầu lại thì bỗng nhìn thấy Hạng Tư Thành như cười như không nhìn mình, cơn tức trong lòng hắn ta bùng lên: “Nhìn cái đéo gì! Con bà mày, mày là cái thá gì mà đòi cười nhạo tao?”



Khúc Tiểu Nghệ lập tức nổi quạo, hai tay chống nạnh nói: “Sao anh như chó vậy hả, gặp ai là cắn người đó!”



Hạng Tư Thành giữ cô ta lại: “Cô cũng nói hắn là chó rồi đấy thôi, chó cắn một một cái, chẳng lẽ cô còn định cắn lại à?”



“Đệch, mày bảo ai là chó?!”



Thành Hưng chưa ức chế như thế bao giờ, hắn ta định lao lên đánh anh, nhưng lúc này Hạng Tư Thành bỗng quay đầu lại, sát khí rùng rợn như tử thần nơi địa ngục, khiến Thành Hưng thót tim. Hắn ta chỉ là một cậu ấm ăn chơi, chưa gặp ánh mắt đáng sợ như thế bao giờ, vậy nên cứ đứng chôn chân tại chỗ, tiến không được, lùi cũng không xong.



“Thư mời!”



Người đàn ông đô con kia nhìn bọn họ rồi lạnh lùng nói.



“Chúng tôi không có thư mời”.



Anh vừa dứt lời, Thành Hưng lập tức la làng: “Má nó! Không có thư mời mà ti toe như bố thiên hạ vậy!”



“Nhìn cái dáng vẻ quê mùa này của mày, chắc không phải lẻn vào đấy chứ?”



“Thằng ranh, tao sẽ chờ mày ở đây, chỉ cần mày ra ngoài, tao sẽ dạy mày cách làm người, vì cái câu vừa rồi mày mắng tao đó!”



Thành Hưng vênh váo ra mặt, như thể đã ăn chắc Hạng Tư Thành rồi.



Người đàn ông đô con khẽ cau mày: “Tôi không cần biết anh tới đây bằng cách nào, không có thư mời thì không được vào!”



“Thứ này cũng không được sao?”



Hạng Tư Thành lấy một tấm danh thiếp kiểu cổ ra, trên đó có một chữ “Khúc” được thêu bằng chỉ vàng, trông vô cùng nổi bật.



“Sao anh lại có tấm danh thiếp này?”



Khúc Tiểu Nghệ mở to đôi mắt. Là người nhà họ Khúc, đương nhiên là cô ta biết người có tấm danh thiếp này có địa vị thế nào trong gia tộc.



“Ha ha, chắc không phải là một thằng điên đấy chứ? Cầm một tấm danh thiếp nhặt ở đâu mang tới đây mà đòi vào Chợ Quỷ ấy hả?”



“Mày mà vào được thì tao sẽ bò ra ngoài giao phối với heo”.



“Mời anh vào!”



Câu nói thản nhiên của người đàn ông đô con khiến nụ cười còn chưa kịp biến mất trên mặt Thành Hưng cứng đờ lại.



“Cám ơn!”



Hạng Tư Thành gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Thành Hưng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Trong lúc giao phối với heo, nhớ thực hiện các biện pháp tránh thai cho cẩn thận, bây giờ không có ba con sói, dùng tạm túi ni lông cũng được!”



Mãi đến khi bọn họ đã đi xa, Thành Hưng mới không phục hỏi: “Mày có ý gì thế hả? Nó có một tấm danh thiếp ghẻ mà đã vào được rồi, vì sao tao lại không được vào?”



Người đàn ông đô con thản nhiên nhìn hắn ta: “Chợ Quỷ là nơi do bốn thế gia hợp tác tổ chức, chỉ có gia chủ của bốn thế gia mới có thể tùy ý ra vào mà không cần thư mời!”



“Thứ mà anh ấy cầm là danh thiếp đặc biệt của nhà họ Khúc, tác dụng cũng chỉ có một”.



“Nhìn thấy danh thiếp như nhìn thấy gia chủ nhà họ Khúc”.



“Cái gì?!”



Thành Hưng nghệt mặt ra, mặc dù hắn ta chỉ là một cậu ấm quần là áo lụa, nhưng vẫn hiểu gia chủ nhà họ Khúc đại diện cho điều gì.



“Bây giờ anh nên cầu nguyện sao cho người kia rất dễ tính, nếu không, chỉ với những lời mà anh vừa nói…”, người đàn ông đô con nhìn hắn ta, trên mặt mang theo nét thương hại: “Anh nên nghĩ xem phải đối mặt với cơn thịnh nộ của nhà họ Khúc như thế nào đi!”



Phịch!



Thành Hưng tái nhợt mặt mày, đôi chân mềm oặt đi, cứ thế ngồi phịch xuống mặt đất, rất lâu mà không hoàn hồn lại được.



Lần đầu tiên tới Chợ Quỷ, trên mặt Khúc Tiểu Nghệ chỉ toàn sự tò mò, hết nhìn đông rồi lại ngó tây. Thời gian cấp bách, Hạng Tư Thành không rảnh đi lung tung, anh lần theo mùi hương nhè nhẹ để tìm tới khu vực bán thảo dược.



Chợ Quỷ không hổ là Chợ Quỷ, bên ngoài căn bản không thể tìm nổi những dược liệu quý giá như thế này. Có lẽ là được vị thần may mắn mách bảo, anh nhanh chóng tới một quầy hàng và tìm được thứ mà mình cần.



Linh Chi Tím trăm năm.



Chủ quán hét giá hai triệu, Hạng Tư Thành không cò kè mặc cả gì hết. Bành Khiếu thống trị thế giới ngầm của thành phố Tế Đông suốt hai năm, đối với anh ta, hai triệu chỉ là muỗi mà thôi.



Trong lúc anh đang định hoàn thành giao dịch, một giọng nói hống hách vang lên: “Đợi đã!”



Sau khi nhìn về phía đó, trong mắt Hạng Tư Thành hiện lên sát ý.



Đúng là oan gia ngõ hẹp!



- ---------------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom