“Két két” Cửa gỗ bị đẩy ra phát ra âm thanh làm phá vỡ bầu không khí yên lặng của phòng làm việc, tôi cảm thấy lòng bàn tay mình toàn mồ hôi lạnh.
“Vào đi” Tiếng nói của ông chủ từ sau cánh cửa truyền đến, bởi vì cách một cánh cửa gỗ nên âm thanh truyền ra có chút nặng nề.
Tôi hít một hơi thật sâu, dũng cảm đẩy cửa phòng làm việc của ông chủ.
“Ông, ông chủ, gọi tôi đến có việc gì sao?” Nói không sợ thì là giả.
“Em đã xem qua sách đó chưa?” Ông chủ không quay đầu, tay cầm bút đang viết gì đó.
“Không có, tôi một chữ cũng chưa từng xem qua.”
“Cách viết truyện như thế nào?”
“Tác phẩm của ông chủ rất tuyệt...” lời vừa đến miệng tôi liền cảm thấy có gì không đúng.
Tôi bị ông chủ lừa rồi.
“Ông chủ...có, có thể phạt nhẹ một chút được không?” Chỉ cần đừng trừ hết lương của tôi là được, từ nay tôi sẽ không dám xem tiểu truyết “bá đạo tổng tài yêu tôi” nữa.
“Lại đây”. Bút máy được đặt trên bàn phát ra tiếng lạch cạch, ông chủ tháo kính, nhắm mắt dùng tay xoa xoa đầu lông mày.
Đột nhiên tôi hiểu ra tại sao nữ chính trong tiểu truyết lại sợ nam chính như vậy, một người không có tiền một người giàu lại quá đáng. Đẳng cấp quá khác biệt rồi!
Tôi cận thận từng chút một, nhấc chân nhẹ nhàng tiến đến trước bàn làm việc của ông chủ, đúng lúc anh ấy vừa cầm hợp đồng quay lại nhìn tôi, tầm mắt đối diện với ánh nhìn của tôi.
“Xin lỗi ông chủ”. Tôi khom người 90 độ. “Tôi bảo đảm sẽ không truyền ra ngoài.”
“Ai cần em xin lỗi.” Ông chủ nhăn mày. “Đứng thẳng.”
Không phải là do tôi không muốn đứng thẳng.
Là do tôi không dám.
Tôi sợ.
Khi thấy tôi không có phản ứng gì, tôi nghe được ông chủ thở dài một hơi: “Em cảm thấy quyển sách đó như thế nào?”
“Sách gì?”
“Tiểu thuyết.”
Ồ, thì ra ông chủ cũng rất để ý đến việc này.
“Rất tốt! ông chủ làm việc gì cũng đều rất tốt!”. Bất cứ thứ gì trên thế giới này đều có thể làm tổn thương bạn, chỉ có vuốt mông ngựa (nịnh hót) là không thể, trừ khi bạn vuốt nhầm chỗ.
“Hay là chúng ta thử biến nó thành thật”
“? Buổi họp thường niên của công ty còn chưa tới, thì đã thiếu tiết mục rồi sao?” đang khom người nên eo của tôi có chút đau, nhưng lúc này mà ngẩng đầu lên, thật là không còn mặt mũi.
“Tôi nói là, hay là em làm bạn gái tôi đi?”
“???”
Ông chủ của tôi, đang tỏ tình với tôi?!!
“Không không không không không, ông chủ tôi cảm thấy anh có chút vội vàng, hơn nữa anh là ông chủ lớn, làm sao có thể tìm bạn gái một cách tùy tiện như vậy?” Tôi xin thề, không phải do tôi không muốn ôm đùi lớn, mà do tôi sợ tình tiết trong tiểu thuyết sẽ xuất hiện, mẹ chồng tương lai vì muốn ngăn cản công chúa Lọ Lem và hoàng tử, đã lén phái người đến bắt tôi đem bán đến Châu Phi khai thác than đá.
“Cũng đúng” Ông chủ gật đầu “Tôi nên theo đuổi em trước.”
Hoàn toàn không đúng.
Tôi nghĩ việc hối hận nhất trong cuộc đời của mình, là đã không trực tiếp đồng ý lời tỏ tình của ông chủ.
Nếu không thì bây giờ tôi không phải đứng ngây người trước bàn làm việc toàn hoa hồng.
---------Đây là ngày đầu tiên tôi theo đuổi em, bọn họ nói nên tặng hoa.
Tiến đến gần xem, trên cánh hoa vẫn còn đọng sương, cánh hoa bên ngoài là màu hồng đậm, bên trong cánh hoa trùng điệp khép lại. Không phải chỉ có một loại hoa hồng, mà do vài loại có màu sắc khác nhau kết hợp lại, gói lại thành từng bó từng hoa lớn lấp đầy chỗ làm việc của tôi.
Đẹp, nhìn cũng có chút đẹp mắt.
“Tiểu Đồng, tình yêu đến sao?”
“Không có.” Tôi có chút không biết phải làm sao, nếu để bọn họ biết, hoa là do ông chủ tặng, thì tôi sẽ phải chọn chết chìm trong nước miếng hoặc chết trong những ánh mắt sắc như dao.
“Tôi đếm rồi, 520 bông, 52 bông một bó, thật biết cách tán tỉnh?”
“.......” Ông chủ, cũng thật tận tâm.
Tôi mất nửa ngày mới có thể lôi máy tính của mình ra khỏi đống hoa này, lại vắt óc suy nghĩ làm sao chặn lời bát quái của đồng nghiệp.
Khi tôi đang nghĩ rằng cuộc tiến công của ông chủ sẽ dừng tại đây, thì một anh trai giao hàng đã thành công cho tôi biết thế nào là vui mừng quá sớm.
“Vị tiên sinh đặt hàng nói bởi vì không tìm được lý do để xin số điện thoại của cô, nên đã đặc biệt mua một chiếc điện thoại mới có sẵn sim tặng cho Kỷ Đồng tiểu thư.”
Hộp điện thoại được gói một cách cẩn thận, bên ngoài buộc giây ruy băng thắt nơ con bướm, trên cơ bản không thể nhìn ra đây là hộp điện thoại. Nhưng ông chủ làm việc này có chút cao thâm, tìm một anh giao hàng nói nhiều như vậy.
“Có thể là, trùng họ trùng tên...” Tôi không thể vòng vơ được nữa. Đến tôi còn cảm thấy lời nói của mình không đáng tin.
Đợi tới lúc các vị thính giả xung quanh tản ra, hộp điện thoại mà tôi chưa kịp bóc đã phát ra tiếng, các tính giả mà tôi khó khăn lắm mới đuổi đi trong phút chốc đều quay trở lại.
“Nhận được điện thoại chưa?” Trong điện thoại đã lưu sẵn số điện thoại của ông chủ, ông chủ cũng thật biết cách chơi, vào vai người yêu tương lai to lớn làm tôi nổi hết da gà.
“Vâng...nếu không thì không nhận được điện thoại của anh.”
“Sau này phải luôn mang theo chiếc điện thoại này, tránh việc tôi không liên lạc được với em.
“Chuyện đó....không phải anh đang theo đuổi tôi sao?” Tôi nhịn không nổi hỏi ngược lại.
“Phải, sao vậy?”
“Làm gì có ai theo đuổi lại bá đạo như vậy...” tôi lí nhí đáp lại.
Tuy tôi chưa từng được theo đuổi, nhưng chưa từng ăn thịt heo, thì cũng phải biết heo là gì chứ?
Đầu giây bên kia im lặng thật lâu, ông chủ không nói chyện, tôi cũng không dám nói chuyện. Hai phút trôi qua, điện thoại bỗng dưng bị cắt ngang.....
Vừa rồi tôi làm gì vậy? Tôi đang dạy ông chủ cách theo đuổi người khác? Hay là đang dạy dỗ ông chủ?
Ngày thứ 2 ông chủ theo đuổi tôi, tôi sợ rồi.
Bởi vì đây là lần đầu tiên ông chủ theo đuổi người khác nên tiến công rất mạnh mẽ. Vào ngày thứ 2 ông chủ theo đuổi tôi, tôi thấy 10 thùng đồ ăn đang đặt trên bàn làm việc của mình, bên trong là các loại đồ ăn không giống nhau. Bên ngoài còn có 1 tấm thiệp.
------- Không biết em thích ăn gì, nên tôi đã nua nhiều một chút.
Tôi đảo mắt một vòng. Cơm cà ri, hộp đựng đồ ăn, lẩu......
Quá đáng sợ. Ông chủ theo đuổi người khác thực sự rất đáng sợ.
“Hôm qua tặng điện thoại, hôm nay mua cơm trưa, Kỷ Đồng người theo đuổi cô đúng là tình yêu vượt cả vật chất, túi tiền còn cứng hơn đá!” cho dù hôm nay là cơm trưa bình thường, cũng không ngăn nổi tâm tình bát quái của đồng nghiệp bên cạnh.
“Có lẽ là như vậy.” Tôi mệt rồi, không muốn phản bác nữa.
“Cái đó, chị, vừa rồi chị có thấy ai đến chỗ làm việc của tôi không?” Buổi sáng hôm qua tặng hoa, nhân viên giao hàng đến tặng điện thoại, nói thế nào cũng sẽ không ai nhìn thấy.
Nhưng mà hôm nay, giữa buổi trưa như vậy, nếu để người khác nhìn thấy thì một đời anh minh của Kỷ Đồng tôi khó mà bảo toàn.
“Là vài nhân viên giao hàng, người trước người sau mang đến, tôi nói với cô nè, chiến thuật đó nếu người biết thì sẽ nghĩ là giao đồ ăn, người không biết còn tưởng cứu trợ trẻ em nghèo!”
Tôi, Kỷ trẻ em nghèo Đồng.
Nhận hoa của người ta, điện thoại của người ta, cơm của người ta. Nên tôi không dám thể hiện mình giống như người nhỏ nhen không có lương tâm.
Tôi nghĩ không ra rốt cuộc ông chủ thích tôi ở điểm nào. Năng lực làm việc? Những người giỏi hơn tôi trong công ty so với vảy cá còn nhiều hơn; Vẻ bề ngoài? Hình như tôi không xứng; Thân hình? Nhận được sự yêu thích, tôi cái gì cũng không biết nhưng ăn cơm thì chịu khó hơn người khác.
Khổ sở nghĩ nửa này, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra tại sao ông chủ lại thích tôi.
Mắt anh ấy mù rồi.
Cho nên, vì để không phụ lòng ông chủ đã tự hy sinh đôi mắt của bản thân, trong ngày thứ 2 ông chủ theo đuổi tôi, tôi đã chủ đẩy cửa phòng làm việc của ông chủ.
“Ông chủ, tôi nghĩ thông rồi.” Rõ ràng tôi đến nhận lời tỏ tình, nhưng tôi lại cảm thấy tôi giống như chim sẻ đang cố gắng trèo cao.
“Nghĩ thông chuyện gì?”
Tôi đẩy đẩy cửa, chắc chắn rằng cửa đã đóng chặt, cất giọng nói không muốn để người khác nghe thấy: “Tôi muốn làm bạn gái của anh.”
Hình như ông chủ có chút king ngạc: “Không phải em nói là quá vội vàng sao?”
“Đúng là quá vội vàng thật. Nhưng mà ông chủ, cách theo đuổi của anh có chút thẳng thắn, làm tôi cảm thấy nếu tôi không đồng ý thì không phải là người.” Tôi trả lời theo sự thật
“...Nghĩ kĩ rồi sao?”
“Vẫn còn một việc chưa nghĩ xong.” Tôi bặm bặm môi. “Công ty cấm yêu đương trong văn phòng.”
Tôi vẫn còn nhớ, mệnh lệnh này do đích thân ông chủ đặt ra.
“Khụ...” Ông chủ dường như không nghĩ tới anh ấy lại tự đào hố cho mình. “Em từ chức đi, không những có thể yêu đương còn không cần phải gọi tôi là ông chủ.”
Loại buôn bán lỗ vốn này, tôi không làm.
Nhưng ông chủ cũng không thực sự bắt tôi từ chức.
Anh ấy chỉ lặng lẽ đem thông báo “cấm yêu đương trong văn phòng” trên bản tin của công ty xóa mất.
Lãnh đạo đứng đầu lại phủ nhận quyết định mà bản thân vừa đưa ra, đây chẳng phải chuyện tốt lành gì. Cho nên, tôi và ông chủ yêu nhau ngày đầu tiên đã xuất hiện 4 điều khoản.
Không được để lộ quan hệ ở công ty, không được thân mật ở công ty, ông chủ sẽ không cho tôi đi cửa sau ở công ty (thiên vị), tôi không thể “được sủng mà kiêu”.
Hai điều cuối là do ông chủ thêm vào.
Tôi có được thân phận bạn gái của ông chủ, kết quả đến chìa khóa đi cửa sau của bạn gái ông chủ cũng không cầm được.
“Thật sự không thể vì em mà mở cửa sau sao?” Tôi vỗ mặt, mở to mắt nhìn ông chủ đang cúi đầu viết văn kiện, “Em muốn xin nghỉ một ngày!”
“Gần đây công ty rất bận, không có lý do chính đáng, không duyệt.”
“Người phải học cách thích ứng”
“Người phải biết cách an phận”
“......”
Yêu đương với ông chủ, cũng không giống thiếu phu nhân mang hào quang nữ chính trong tiểu thuyết ông chủ viết, cũng không phải tình yêu ngọt ngào giống trong tiểu thuyết.
Tôi tức giận đánh giá kém chương tiểu thuyết vừa cập nhật mới nhất của ông chủ.
Không hay, không chân thực.
Bình luận facebook