Hơn 10h tôi đi ngủ. Anh chỉnh Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên trồng cây, làm nhiệm vụ hàng ngày, cuối cùng dẫn một nhóm nick nhỏ đi phụ bản, đến lúc lên giường đã tầm 12h.
Anh véo lão tử một cái. Lão tử gối đầu lên tay anh, bắt đầu rờ rẫm: “Lâu thế mà anh không khó chịu ah?”
Không biết anh học thói đùa cợt ở đâu: “Ôm không mới khó chịu!”
Lão tử đập anh, cuối cùng vẫn chui vào lòng anh ngủ, sau đó lại phát hiện ra… ừ… hóa ra gối lên tay đàn ông thoải mái hơn gối lên chân nhiều, thảo nào con Chủy Chủy già kia lại thích ngủ kiểu này thế!
Anh đưa tay tắt đèn, phòng tối lại. Trong bóng tối, chỉ có tiếng thở của anh vang lên khe khẽ. Tôi lại thấy khó ngủ: “Con Vịt?”
“Ừ?”
“Có đôi khi anh rất giống anh túc, gây nghiện đấy.”
Anh cười: “Thế em là gì?”
Lão tử dụi dụi vào ngực anh: “Anh nói xem?”
“Em là tâm ma.” Anh trả lời.
Đệch! Lão tử nào có xấu kinh thế?
Khi đó, thương tổn do Đại Độc Đan của Con Vịt gây ra đã tầm khoảng 7000. Sau khi tẩy thành Hồn Mẫn, anh trở thành bạo y nổi tiếng trong server, Mạn Đà La gặp anh ở chiến trường cũng không dám nhờn. Tuy nhiên anh vẫn giữ kiểu lịch sự cũ, không giết người lung tung, cũng không tỷ thí.
Bọn họ nói lão tử chiếm lĩnh vú em xịn.
Lúc đang mơ màng ngủ, điện thoại di động của anh vang lên một tiếng khiến lão tử tỉnh giấc. Lấy điện thoại ở đầu giường, lão tử nhìn thoáng qua tên người gửi tin, cũng không nói gì, lẳng lặng đưa anh.
Anh đọc tin nhắn một lúc, im lặng không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài. Bầu không khí bắt đầu hơi không bình thường. Lão tử định chui ra khỏi lòng anh thì anh siết tay không cho lão tử ra, sau đó tay kia bắt đầu trả lời tin nhắn. Từ góc độ này, tôi có thể thấy màn hình, nội dung tin nhắn như sau: Điểm Điểm, hôm nay ở đây mất điện, em sợ.
Anh trả lời đơn giản: Đóng cửa chặt vào, ngủ đi.
Gửi xong, anh đặt điện thoại xuống tủ đầu giường rồi quay sang khẽ hôn lên trán lão tử.
Lão tử cảm thấy nghẹn giọng, chua xót nói: “Người ta có vẻ sợ lắm, anh không nhanh qua xem thế nào à?”
Anh im lặng một hồi, đột nhiên bật đỏ, định thể hiện “bạo lực” với lão tử. Có điều thực tế đã chứng minh, nếu như 1 vs 1, khi đàn bà không muốn, đàn ông cũng không làm gì được – lão tử đạp anh một cước lăn xuống giường, tí thì đập phải Chủy Chủy đang lén lút nấp ở góc tường.
Thế nhưng một lúc sau, lão tử lại hối hận. GM, hình như lão tử ra tay hơi nặng.
Một lát sau.
“Này!”
…
“Này!”
…
“Này đừng có bắt đầu với đây nhé!”
“Không.”
“Bắt đầu đấy! Trời lạnh thế này, mẹ nó chứ, sàn nhà cũng lạnh chết đi được!”
“Không.”
Lão tử đứng lên: “Hay là ngã gãy đâu rồi?”
Anh nằm úp sấp dưới giường, im lặng. Lão tử vẫn thấy không yên tâm, đứng lên định bật đèn, vừa đứng dậy, người kia đã tung chăn “úp sọt” lão tử.
Lão tử định chui ra, không hề phòng vệ, tự nhiên bị anh chụp lấy, đè xuống dưới người.
Anh thừa cơ cuộn lão tử vào chăn, hóa ra vẫn còn ý định pk!!!
Lão tử túm tay anh: “Chờ một chút!”
Anh thở nặng nề: “Nói.”
“Trước tiên để em triệu hoán Điều Cẩu.” (Điều Cẩu: một trong những pet của đạo sĩ, tăng máu hồi lam, có khả năng trói chặt.)
“Phê chuẩn.” anh khàn khàn nói, thuận tiện đặt một vật lên. Lão tử sờ một cái… 囧!!
GM, để Chủy Chủy bị chọc mù mắt đi Amen! (bà này ác dễ sợ
)
Ngày hôm sau, mẹ Con Vịt rủ tôi đi shopping. Bởi vì bạn tôi đều ở thành phố S hết rồi, mẹ Con Vịt quyết định làm tiệc ở cả hai nơi. Tôi nghĩ điều này cũng cần thiết, nếu bỏ qua thành phố S, khi đám bạn xấu kia kết hôn, sinh con, làm nhà mới, sinh nhật… chẳng phải lão tử cũng thiệt hại một đống sao?
Dù thế nào cũng phải làm một bữa tiệc ở thành phố S, hừm!
Ngày hôm đó bọn tôi đi mua rất nhiều thứ, xách túi lớn túi bé, đi dạo hơn nửa thành phố. Dù mẹ Con Vịt đã có tuổi, sức khỏe và tinh thần không hề kém ai.
Tôi cũng không kể cho bà chuyện bố mẹ mình, bà cũng không hỏi nhiều. Tôi nghĩ có lẽ mấy năm nay Trình Trình cũng xoay bà đến mệt mỏi, chỉ cần có một cô con dâu đàng hoàng là được.
Khi về đến nhà, chân tay lão tử mệt đến nhũn ra. Tôi mượn cớ đi tìm Con Vịt, cuối cùng bà cũng tha cho tôi một mạng.
Lão tử nghỉ ngơi được một lúc thì không chịu nổi Chủy Chủy cứ dùng áo khoác lão tử làm khăn lau, thế là đành đứng lên đoạt lại rồi bật máy tính.
QQ của Con Vịt tự động online, lão tử tự log QQ mình, kết bạn, sau đó mở email xem báo cáo tài vụ và báo cáo tiến độ, tổng kết kế hoạch các hạng mục trong tháng do Tiểu Đường gửi đến một chút.
Xem chán chê, lão tử in một bản ra ký tên, sau đó chỉnh lý phân loại, sau đó lại scan gửi về công ty.
Dưới góc phải, con chim cánh cụt quen thuộc kêu vui tai. Lão tử mở ra thấy hai câu kinh Phật:
[Đinh Đang Miêu]: Phật nói, anh nợ em cuộc sống, em còn nợ của anh, nhân duyên này, trải qua hàng trăm năm ép buộc, thường có trong chuyện sống chết. Anh yêu trái tim em, em thương vẻ đẹp của anh, nhân duyên này, trải qua hàng trăm năm ép buộc, thường dây dưa không dứt.
Lão tử nhìn tin nhắn chăm chú một lúc lâu mới nhận ra đây là QQ của Con Vịt.
[Uyên Ương]: Phật cũng từng nói, tất cả ân ái đều do nhân duyên gặp nhau, có gặp nhau khắc có ly biệt, thay đổi chứ không mãi mãi.
[Đinh Đang Miêu]: bạn không phải Điểm Điểm.
[Uyên Ương]: tôi là Tô Như Thị.
[Đinh Đang Miêu]: [giận] ai cho cô xem trộm QQ!!! Có biết ngượng không!!!
[Uyên Ương]: QQ anh ấy tự đăng nhập. Ngày 6 tháng 4 bọn tôi kết hôn, nhớ đến uống rượu mừng.
[Đinh Đang Miêu]: anh ấy sẽ không lấy cô, cô đừng có mừng vội! Khi 19 tuổi tôi đã lên giường anh ấy, cô biết không!
[Uyên Ương]: biết.
[Đinh Đang Miêu]: biết cái gì mà biết! Tôi là người con gái đầu tiên của anh ấy, anh ấy cũng là người đàn ông đầu tiên của tôi!!! Anh ấy và cô là lần đầu tiên không?!
[Uyên Ương]: không.
[Đinh Đang Miêu]: anh ấy sẽ không lấy cô, không, anh ấy đã nói đời này nước ba ngàn dòng cũng chỉ uống nước Trình Trình đưa! Anh nói dù có chuyện gì anh ấy cũng sẽ chỉ yêu tôi.
Chắc hẳn cô ta đang khóc. Cô nàng đáng thương, cô không biết QQ có lịch sử nói chuyện à…
Nếu Con Vịt thấy những lời này, sao còn dám lại gần cô nữa.
Tôi không biết tôi bị làm sao. Đáng ra tôi không nên quan tâm đến cô ta như thế. Điều này đúng là có phần mất phong độ, mà Tô Như Thị, cũng từ lâu rồi không tốn tâm tư cho cái gì đến vậy. GM, hình như tôi quan tâm đến Con Vịt thật.
Năm 2000, lần đầu tôi tham gia CPL, đồng đội của tôi đã nói thế này: dù là thế giới thực hay ảo, mỗi người đều có tử huyệt của mình. Tôi tin điều đó.
Tỷ như lão Thánh nặng nghĩa, Con Vịt trọng tình, mà Tô Như Thị có tử huyệt là sự chiều chuộng. Đó là sunfuric acid dịu dàng nhất, âm thầm ăn mòn vết thương đã đóng vảy của tôi, khiến nó lộ ra từng chút từng chút một.
Tôi không muốn, nhưng tôi cũng quyến luyến loại dịu dàng này. GM, Tô Như Thị 30 tuổi còn có thể liều lĩnh yêu đương như 10 năm trước sao?
Trong nháy mắt, tôi nghĩ tôi là một đứa bé rơi xuống vực nước sâu. Tôi đi về phía Thủy Tinh Cung trong truyền thuyết, lòng đầy sợ hãi khả năng nguy hiểm. Tôi đã từng cho rằng từ nay về sau, cả đời này tôi không cần tình yêu nữa, dựa vào một chút hơi ấm mỏng manh cũng có thể làm bạn, nhưng GM này, Tô Như Thị 30 tuổi, hóa ra lại dễ động lòng như một cô nhóc con mười mấy tuổi.
Buổi tối, trời bỗng dưng mưa to. Tôi làm cơm tối. Hơn 21h30 Con Vịt mới về, toàn thân ướt sũng. Lão tử thấy lạ: ở bệnh viện có garage, qua đây cũng có thể đi thẳng vào khu để xe của tòa nhà, sao lại ướt thế này.
Nhưng lúc này trời khá lạnh, lão tử bật nước nóng rồi giục anh đi tắm rồi mới lấy đồ cho anh.
Lúc đưa đồ vào, anh cũng thoải mái mở cửa. Vì thế, lão tử hoàn toàn thấy một màn… ờ…
Dù không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng dưới tình huống lồ lộ thế này, cái mặt già nua của lão tử vẫn đỏ lên: “Anh cuồng khoe hàng à!”
Anh kéo cổ lão tử rồi hôn: “Qua đây, tắm cho bảo mẫu cái nào!”
Làm loạn cho sướng vào rồi kết quả cảm lạnh.
Qua 23h, người anh bắt đầu nóng bừng lên, ban đầu là sốt nhẹ, sau đó lại nóng như khoai vừa nướng xong luôn.
Lão tử chẳng thể làm gì khác ngoài việc hơn nửa đêm đưa anh đi khám gấp ở bệnh viện Nhân Dân. Quá muộn rồi nên không thể báo cho bố mẹ Con Vịt. Trời mưa to, may mà lão tử thông minh, lúc đỡ anh ra còn mang theo một túi đồ để thay.
Đến khi mở ô che cho anh lên xe, xuống xe vào bệnh viện, anh ổn thỏa rồi, mặc đồ bệnh nhân xong xuôi, người lão tử ướt nhẹp.
Hóa ra anh cũng chỉ bị nhẹ, thế mà lão tử sợ hết hồn. Nếu anh cứ như thế mà toi, chắc chắn mọi người nghi ngay là lão tử khắc phu quá!
Lão tử lấy quần áo ướt lau khô tóc rồi canh bình truyền dịch. Nửa đêm, anh muốn uống nước. Phòng có cốc, lão tử cầm cốc đi qua hành lang trống trải. Những nơi thế này về đêm đều tạo cảm giác âm u buồn bã. May đây không phải một bộ tiểu thuyết kinh dị, thế nên lão tử thuận lợi cầm cốc đến chỗ lấy nước.
Con Vịt ngủ đến sáng hôm sau mới dậy. Cả đêm truyền 8 bình dịch, bốn bình lớn bốn bình bé, thật sự lão tử rất nghi ngờ – người anh thế này mà rót vào được 8 chai nước? Bác sĩ không tranh thủ đêm tối trời mịt mù hãm hại người khác đấy chứ?
Lúc Con Vịt dậy thì truyền dịch đã kết thúc. Bác sĩ nói nên ăn nhẹ, lão tử xuống tầng mua cháo. Anh nhìn lão tử một hồi. Được rồi, tôi biết giờ tôi trông rất kinh: tối hôm qua đi vội quá, quần áo không kịp thay, lược không kịp chải, tóc búi bừa lên, thế nhưng bts, lão tử giữ được cho anh yên ổn rồi, chẳng nhẽ anh còn đòi lão tử quốc sắc thiên hương đứng trước mặt anh chắc?
Thế là lão tử chống nạnh gầm lên: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy đàn bà không chải đầu rửa mặt à?”
Anh cười: “Sao em tìm được bệnh viện?”
Hỏi ngớ ngẩn, lão tử sẽ không cầm bản đồ giao thông thành phố đã đi rồi!
Xét thấy vấn đề này quá não phẳng, lão tử quyết định lờ đi. Đưa bát cháo cho anh, anh ngoan ngoãn húp.
Lúc sau, y tá qua kiểm tra, đo nhiệt độ cơ thể, xác nhận hạ sốt rồi thì bác sĩ kê thuốc. Lão tử cầm đơn đi mua thuốc, tiện thể lúc về rót cốc nước lạnh.
Anh kéo tay lão tử, hai người ngồi kề nhau. Lão tử ngoẹo đầu nhìn anh: “Sao? Tạ ơn à?”
Anh mỉm cười: “Lưu Ly Tiên, làm đàn ông của em thật hạnh phúc.”
GM, có phải lão tử lộn lại thành Lolita rồi không, chỉ cười nhẹ như thế cũng làm lòng lão tử rung động. Tôi cố bình tĩnh, lắc đầu: “Con Vịt, làm phụ nữ của anh cũng thế.”
Lúc nói câu này, không hiểu sao lại nghĩ đến tin nhắn lúc chiều kia:
[Đinh Đang Miêu]: biết cái gì mà biết! Tôi là người con gái đầu tiên của anh ấy, anh ấy cũng là người đàn ông đầu tiên của tôi! Anh ấy và cô là lần đầu tiên không?!
Bình luận facebook