Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Cuối cùng, Phong Kiêu không có biện pháp, thở dài, cúi đầu, vươn cánh tay, “Mẹ, nhìn thấy người thật cao hứng!” Kết quả là……
Vừa mới còn rơi nước mắt lúc sau vẻ mặt của Đặng Hi Thần lại vui mừng, lập tức liền thu lại nước mắt, vươn cánh tay về phía Phong Kiêu, gắt gao ôm anh.
An Mộc đang cảm thán kỹ thuật diễn của lão sư Đặng Hi Thần hết sức ngây thơ, nước mắt kia chính là nói đến là đến, nói dừng là dừng, sau đó liền nhìn đến…… Mẹ của anh ta đang xoa xoa đầu tóc của Phong Kiêu, còn không chịu dừng, ở trên gương mặt của anh ta bóp vài cái, thuận tiện cảm thán: “Tấm tắc, vẫn là tuổi trẻ tốt a, nhìn xem làn da này, ta già rồi, không nhận mình già đúng là không được mà!”
An Mộc:…… Cảm tình gặp mặt véo mặt, đây là lão sư Đặng Hi Thần, phương thức chào hỏi thật độc?
Khóe miệng của Phong Kiêu giật một cái, mặt bất đắt dĩ nhìn lão mẹ, trong ánh mắt chỉ lộ ra vẻ cưng chiều.
Trên thế giới này, duy nhất người có thể đùa giỡn người với anh ta, chỉ có vị trước mặt này!
Đặng Hi Thần rốt cuộc véo đủ rồi, lúc này mới đứng lên, trong nháy mắt liền thành hình tượng một vị quý phu nhân ôn nhu, trên mặt tươi cười rất hòa thuận, vừa rồi khóc một trận, nước mắt kia cũng không thể phá khuôn mặt lộng lẫy như hoa, cười tủm tỉm nhìn An Mộc, “Con trai à, sao con không mang theo bạn gái về nhà, núi không tới tìm ta, ta đành phải tới tìm núi, con bé này thật không tồi, ánh mắt của con thực tốt! Con xem con bé này đi, tuy rằng ngực nhỏ, nhưng mà eo nhỏ mông tròn, dễ sinh, hơn nữa xúc cảm khẳng định không tồi, đúng là người con ta chọn mà!”
An Mộc:…… Cô cũng đang ở đây mà, liền giống như là chọn rau cải trắng đang nói cô sao, thật tốt hở?
Bất quá, cũng không thể làm người ta hiểu lầm.
Vì thế An Mộc mở miệng, “Đặng lão sư, người hiểu lầm rồi, con cùng con của người, chúng con…… Không phải loại quan hệ mà người tưởng tượng.”
Một câu nói xuống, Đặng Hi Thần lập tức nhìn Phong Kiêu, lại nhìn An Mộc, cuối cùng nhìn về phía Phong Kiêu, “Con khi dễ con bé?”
Phong Kiêu không có nói lời nào.
An Mộc cảm thấy dường như thấy được mẹ của anh ta rất gần gũi, ủy khuất lập tức nảy lên trong lòng, trong nháy mắt hốc mắt liền đỏ, “Đặng lão sư, con……”
Lời nói còn chưa nói xong, nước mắt liền chảy xuống dưới.
Cô cúi đầu, kiên cường xoa xoa nước mắt, cuối cùng vẫn chạy trên lầu.
Đóng cửa phòng lại, cô cảm thấy thật mất mặt.
Như thế nào ở trước mặt mẹ của Phong Kiêu mà khóc chứ?
Cũng không biết Đặng Hi Thần lão sư có cho rằng chính mình quá vô năng mềm yếu hay không!
Dưới lầu.
Đặng Hi Thần nghiêm trang, không còn bộ dáng đùa giỡn, một câu, liền đâm chọt lên một chút, “Con không cho con bé đi diễn kịch?”
Phong Kiêu không tỏ ý kiến: “Diễn thì lại thế nào? Thành công đến nửa bầu trời thì như thế nào? Mẹ không phải là sự nghiệp vừa lúc, liền ẩn lui xuống sao?”
Đặng Hi Thần thở dài, nghĩ đến vừa rồi con bé nhắc tới điện ảnh, cặp mắt kia toát ra tia sáng ngời cùng chí hướng, bà phát hiện, cái con bé này, là trời sinh trong xương cốt máu đã có tế bào diễn kịch!
“Chính là, liền tính như thế, dù sao xem như vui vẻ đi!”
Một câu nói xuống, thân hình của Phong Kiêu cứng đờ, đôi mắt hẹp dài, hơi nheo lại, lần đầu tiên, trong ánh mắt toát ra vẻ nghi ngờ.
Đặng Hi Thần vỗ bờ vai của anh, lên lầu, mở cửa phòng của An Mộc ra, liền nhìn thấy con bé khóc giống như thỏ con, nhìn bộ dạng hết sức ủy khuất, tựa hồ khắp thiên hạ đang phụ lòng con bé vậy.
Thật là động lòng người a!
Đặng Hi Thần cười tủm tỉm đưa tay về phía An Mộc, “Tiểu Mộc Mộc a, ta biết con ta đắc tội với con, tới, ta nói cho con nghe một việc xấu hổ của nó, cho con giải hận.”
Mắt của An Mộc trừng to, quả nhiên bị hấp dẫn lực chú ý, xoa xoa nước mắt, “Cái gì?”
Đặng Hi Thần thần bí mở miệng: “Con biết nhũ danh của nó gọi là gì không?”
An Mộc đột nhiên nghĩ đến, vừa rồi Đặng Hi Thần vừa thấy Phong Kiêu, liền mở miệng kêu anh, lại bị một câu của anh ta đánh gãy, cho nên…… nhũ danh của Phong Kiêu, rất buồn cười a?
Vừa mới còn rơi nước mắt lúc sau vẻ mặt của Đặng Hi Thần lại vui mừng, lập tức liền thu lại nước mắt, vươn cánh tay về phía Phong Kiêu, gắt gao ôm anh.
An Mộc đang cảm thán kỹ thuật diễn của lão sư Đặng Hi Thần hết sức ngây thơ, nước mắt kia chính là nói đến là đến, nói dừng là dừng, sau đó liền nhìn đến…… Mẹ của anh ta đang xoa xoa đầu tóc của Phong Kiêu, còn không chịu dừng, ở trên gương mặt của anh ta bóp vài cái, thuận tiện cảm thán: “Tấm tắc, vẫn là tuổi trẻ tốt a, nhìn xem làn da này, ta già rồi, không nhận mình già đúng là không được mà!”
An Mộc:…… Cảm tình gặp mặt véo mặt, đây là lão sư Đặng Hi Thần, phương thức chào hỏi thật độc?
Khóe miệng của Phong Kiêu giật một cái, mặt bất đắt dĩ nhìn lão mẹ, trong ánh mắt chỉ lộ ra vẻ cưng chiều.
Trên thế giới này, duy nhất người có thể đùa giỡn người với anh ta, chỉ có vị trước mặt này!
Đặng Hi Thần rốt cuộc véo đủ rồi, lúc này mới đứng lên, trong nháy mắt liền thành hình tượng một vị quý phu nhân ôn nhu, trên mặt tươi cười rất hòa thuận, vừa rồi khóc một trận, nước mắt kia cũng không thể phá khuôn mặt lộng lẫy như hoa, cười tủm tỉm nhìn An Mộc, “Con trai à, sao con không mang theo bạn gái về nhà, núi không tới tìm ta, ta đành phải tới tìm núi, con bé này thật không tồi, ánh mắt của con thực tốt! Con xem con bé này đi, tuy rằng ngực nhỏ, nhưng mà eo nhỏ mông tròn, dễ sinh, hơn nữa xúc cảm khẳng định không tồi, đúng là người con ta chọn mà!”
An Mộc:…… Cô cũng đang ở đây mà, liền giống như là chọn rau cải trắng đang nói cô sao, thật tốt hở?
Bất quá, cũng không thể làm người ta hiểu lầm.
Vì thế An Mộc mở miệng, “Đặng lão sư, người hiểu lầm rồi, con cùng con của người, chúng con…… Không phải loại quan hệ mà người tưởng tượng.”
Một câu nói xuống, Đặng Hi Thần lập tức nhìn Phong Kiêu, lại nhìn An Mộc, cuối cùng nhìn về phía Phong Kiêu, “Con khi dễ con bé?”
Phong Kiêu không có nói lời nào.
An Mộc cảm thấy dường như thấy được mẹ của anh ta rất gần gũi, ủy khuất lập tức nảy lên trong lòng, trong nháy mắt hốc mắt liền đỏ, “Đặng lão sư, con……”
Lời nói còn chưa nói xong, nước mắt liền chảy xuống dưới.
Cô cúi đầu, kiên cường xoa xoa nước mắt, cuối cùng vẫn chạy trên lầu.
Đóng cửa phòng lại, cô cảm thấy thật mất mặt.
Như thế nào ở trước mặt mẹ của Phong Kiêu mà khóc chứ?
Cũng không biết Đặng Hi Thần lão sư có cho rằng chính mình quá vô năng mềm yếu hay không!
Dưới lầu.
Đặng Hi Thần nghiêm trang, không còn bộ dáng đùa giỡn, một câu, liền đâm chọt lên một chút, “Con không cho con bé đi diễn kịch?”
Phong Kiêu không tỏ ý kiến: “Diễn thì lại thế nào? Thành công đến nửa bầu trời thì như thế nào? Mẹ không phải là sự nghiệp vừa lúc, liền ẩn lui xuống sao?”
Đặng Hi Thần thở dài, nghĩ đến vừa rồi con bé nhắc tới điện ảnh, cặp mắt kia toát ra tia sáng ngời cùng chí hướng, bà phát hiện, cái con bé này, là trời sinh trong xương cốt máu đã có tế bào diễn kịch!
“Chính là, liền tính như thế, dù sao xem như vui vẻ đi!”
Một câu nói xuống, thân hình của Phong Kiêu cứng đờ, đôi mắt hẹp dài, hơi nheo lại, lần đầu tiên, trong ánh mắt toát ra vẻ nghi ngờ.
Đặng Hi Thần vỗ bờ vai của anh, lên lầu, mở cửa phòng của An Mộc ra, liền nhìn thấy con bé khóc giống như thỏ con, nhìn bộ dạng hết sức ủy khuất, tựa hồ khắp thiên hạ đang phụ lòng con bé vậy.
Thật là động lòng người a!
Đặng Hi Thần cười tủm tỉm đưa tay về phía An Mộc, “Tiểu Mộc Mộc a, ta biết con ta đắc tội với con, tới, ta nói cho con nghe một việc xấu hổ của nó, cho con giải hận.”
Mắt của An Mộc trừng to, quả nhiên bị hấp dẫn lực chú ý, xoa xoa nước mắt, “Cái gì?”
Đặng Hi Thần thần bí mở miệng: “Con biết nhũ danh của nó gọi là gì không?”
An Mộc đột nhiên nghĩ đến, vừa rồi Đặng Hi Thần vừa thấy Phong Kiêu, liền mở miệng kêu anh, lại bị một câu của anh ta đánh gãy, cho nên…… nhũ danh của Phong Kiêu, rất buồn cười a?
Bình luận facebook