Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
Editor: Quỷ Quỷ
An Mộc cười xin lỗi, kéo Lý Mạt Mạt vào bên trong, “Mạt Mạt, cậu đi học đi, anh tớ tìm tớ có chút việc.”
Lý Mạt Mạt quay đầu lại nhìn nhìn, cố ý lớn tiếng nói:”An Mộc, cậu yên tâm, đây là trường học, không ai có thể bắt nạt được cậu!”
Sự uy hiếp của Lý Mạt Mạt đã phát huy tác dụng, Phong Tử Khiêm rốt cuộc cũng không dám làm gì, hung dữ trừng mắt nhìn An Mộc liếc mắt một cái, “Cô đi về với tôi!”
Phòng khách nhà họ Phong.
Phong Tư Nguyệt và Tô Mỹ Huệ ngạc nhiên lấy trứng gà xoa lên mặt cho Phong Tử Khiêm, anh phiền chán đẩy hai người ra, nhìn An Mộc đang ngồi đối diện ba người:”Là tôi muốn báo trước với cô một tiếng, chúng tôi hủy bỏ hôn ước. Cô không đồng ý cũng đừng mong tôi sẽ lấy cô.”
Phong Tư Nguyệt lên tiếng:”An Mộc, cô ăn uống nhà chúng không không phải trả tiền nhiều năm như vậy, giờ cô cũng đã trưởng thành rồi, đừng có ăn bám bấu víu vào chúng tôi nữa, Tử Khiêm đã không thích cô, tôi thấy cô cũng nên ngoan ngoãn đi đi, đừng có quấn mãi không bỏ.”
Tô Mỹ Huệ hung hăng nhìn An Mộc liếc mắt một cái, “Nếu Tử Khiêm đã không muốn thì quên chuyện hôn sự này đi!”
Phong Anh Hùng ngồi một bên nhìn ba người không nói một lời.
Xem ra, người nhà bọn họ đã thống nhất về hôn sự này, chủ yếu là muốn có quỹ giáo dục của cô, nhưng giờ không ăn được, đương nhiên bọn họ cũng chướng mắt An Mộc cô.
An Mộc cúi đầu, không nói gì, ra vẻ thập phần đáng thương.
Phong Tử Khiêm nhìn thấy cau mày nói. “Được rồi, cô đừng có giở cái bộ mặt mồ côi ba mẹ ra, cho dù hôn sự bị hủy bỏ, sau này tôi sẽ nhận cô là em gái.”
Lời này vừa nói ra, Phong Tư Nguyệt đã cười nhạo một tiếng “Em gái cái gì? An Mộc, chúng tôi niệm tình cô mất ba mẹ, nuôi cô lớn đến từng này, năm nay cô 18 tuổi, theo pháp luật, người giám hộ là chúng tôi cũng không còn nghĩa vụ nuôi dưỡng cô nữa.”
Tô Mỹ Huệ lập tức gật đầu, “Đúng, Tư Nguyệt nói đúng, nếu đã từ hôn thì cô tự rời khỏi đây đi.”
Đi?
An Mộc siết hai tay thật chặt.
Cô rốt cuộc vẫn coi thường độ mặt dày của một nhà này!
An Mộc cắn cắn môi thấp giọng nói:”Chị Tư Nguyệt, bác gái, nơi này là nhà của cháu.”
Không sai, tòa nhà lớn mà bọn họ đang ở, vốn là của cô!
Ba mẹ mất rồi thì bọn họ liền vào ở, tu hú chiếm tổ chim khách đã nhiều năm như vậy, hiện giờ từ hôn còn cư nhiên đuổi cô đi?
“Cái gì mà nhà của cô?” Tô Mỹ Huệ lớn tiếng nói, “Căn nhà này vốn đứng tên nhà họ Phong chúng tôi! An Mộc, lương tâm cô ném đi đâu rồi, nhà chúng tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, trước khi đi còn muốn cướp đi của chúng tôi một đống tiền sao?”
An Mộc ngẩng phắt đầu lên, không ngờ bọn họ dám đổi trắng thay đen?
Đôi mắt yếu đuổi hoảng hốt sáng lên:”Cháu không đi, rời khỏi đây cháu không còn chỗ nào để đi nữa.”
Phong Tử Khiêm nhướng mày, vội vàng xua đuổi cô:”Người quái dị, cô còn muốn thế nào? Tôi sẽ cho cô một căn nhà, thêm mấy trăm vạn nữa, cô đi đi được không?”
“Cái gì mà mấy trăm vạn?” Tô Mỹ Huệ thất thanh nói, “Tử Khiêm con không thể nói thế được! Con nghĩ tiền của nhà chúng ta là từ trên trời rơi xuống hay sao? Con có biết mấy trăm vạn là bao nhiêu không?”
Phong Tư Nguyệt khinh bỉ mở miệng”Lại còn căn nhà? C thị này mặc dù nhỏ nhưng một căn biệt thự cũng phải trên trăm vạn, Tử Khiêm, em cũng không thể hào phóng như vậy, đừng quên mấy ngày trước cô ta còn đưa tiền của nhà chúng ta cho nhà họ Đường!”
“Đúng! Đồ phá gia chi tử, nói đến lại muốn nổi điên, mau cút đi, đi khỏi nhà chúng tôi! Một đồng một cắc chúng tôi cũng sẽ không cho cô đâu!”
An Mộc cười xin lỗi, kéo Lý Mạt Mạt vào bên trong, “Mạt Mạt, cậu đi học đi, anh tớ tìm tớ có chút việc.”
Lý Mạt Mạt quay đầu lại nhìn nhìn, cố ý lớn tiếng nói:”An Mộc, cậu yên tâm, đây là trường học, không ai có thể bắt nạt được cậu!”
Sự uy hiếp của Lý Mạt Mạt đã phát huy tác dụng, Phong Tử Khiêm rốt cuộc cũng không dám làm gì, hung dữ trừng mắt nhìn An Mộc liếc mắt một cái, “Cô đi về với tôi!”
Phòng khách nhà họ Phong.
Phong Tư Nguyệt và Tô Mỹ Huệ ngạc nhiên lấy trứng gà xoa lên mặt cho Phong Tử Khiêm, anh phiền chán đẩy hai người ra, nhìn An Mộc đang ngồi đối diện ba người:”Là tôi muốn báo trước với cô một tiếng, chúng tôi hủy bỏ hôn ước. Cô không đồng ý cũng đừng mong tôi sẽ lấy cô.”
Phong Tư Nguyệt lên tiếng:”An Mộc, cô ăn uống nhà chúng không không phải trả tiền nhiều năm như vậy, giờ cô cũng đã trưởng thành rồi, đừng có ăn bám bấu víu vào chúng tôi nữa, Tử Khiêm đã không thích cô, tôi thấy cô cũng nên ngoan ngoãn đi đi, đừng có quấn mãi không bỏ.”
Tô Mỹ Huệ hung hăng nhìn An Mộc liếc mắt một cái, “Nếu Tử Khiêm đã không muốn thì quên chuyện hôn sự này đi!”
Phong Anh Hùng ngồi một bên nhìn ba người không nói một lời.
Xem ra, người nhà bọn họ đã thống nhất về hôn sự này, chủ yếu là muốn có quỹ giáo dục của cô, nhưng giờ không ăn được, đương nhiên bọn họ cũng chướng mắt An Mộc cô.
An Mộc cúi đầu, không nói gì, ra vẻ thập phần đáng thương.
Phong Tử Khiêm nhìn thấy cau mày nói. “Được rồi, cô đừng có giở cái bộ mặt mồ côi ba mẹ ra, cho dù hôn sự bị hủy bỏ, sau này tôi sẽ nhận cô là em gái.”
Lời này vừa nói ra, Phong Tư Nguyệt đã cười nhạo một tiếng “Em gái cái gì? An Mộc, chúng tôi niệm tình cô mất ba mẹ, nuôi cô lớn đến từng này, năm nay cô 18 tuổi, theo pháp luật, người giám hộ là chúng tôi cũng không còn nghĩa vụ nuôi dưỡng cô nữa.”
Tô Mỹ Huệ lập tức gật đầu, “Đúng, Tư Nguyệt nói đúng, nếu đã từ hôn thì cô tự rời khỏi đây đi.”
Đi?
An Mộc siết hai tay thật chặt.
Cô rốt cuộc vẫn coi thường độ mặt dày của một nhà này!
An Mộc cắn cắn môi thấp giọng nói:”Chị Tư Nguyệt, bác gái, nơi này là nhà của cháu.”
Không sai, tòa nhà lớn mà bọn họ đang ở, vốn là của cô!
Ba mẹ mất rồi thì bọn họ liền vào ở, tu hú chiếm tổ chim khách đã nhiều năm như vậy, hiện giờ từ hôn còn cư nhiên đuổi cô đi?
“Cái gì mà nhà của cô?” Tô Mỹ Huệ lớn tiếng nói, “Căn nhà này vốn đứng tên nhà họ Phong chúng tôi! An Mộc, lương tâm cô ném đi đâu rồi, nhà chúng tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, trước khi đi còn muốn cướp đi của chúng tôi một đống tiền sao?”
An Mộc ngẩng phắt đầu lên, không ngờ bọn họ dám đổi trắng thay đen?
Đôi mắt yếu đuổi hoảng hốt sáng lên:”Cháu không đi, rời khỏi đây cháu không còn chỗ nào để đi nữa.”
Phong Tử Khiêm nhướng mày, vội vàng xua đuổi cô:”Người quái dị, cô còn muốn thế nào? Tôi sẽ cho cô một căn nhà, thêm mấy trăm vạn nữa, cô đi đi được không?”
“Cái gì mà mấy trăm vạn?” Tô Mỹ Huệ thất thanh nói, “Tử Khiêm con không thể nói thế được! Con nghĩ tiền của nhà chúng ta là từ trên trời rơi xuống hay sao? Con có biết mấy trăm vạn là bao nhiêu không?”
Phong Tư Nguyệt khinh bỉ mở miệng”Lại còn căn nhà? C thị này mặc dù nhỏ nhưng một căn biệt thự cũng phải trên trăm vạn, Tử Khiêm, em cũng không thể hào phóng như vậy, đừng quên mấy ngày trước cô ta còn đưa tiền của nhà chúng ta cho nhà họ Đường!”
“Đúng! Đồ phá gia chi tử, nói đến lại muốn nổi điên, mau cút đi, đi khỏi nhà chúng tôi! Một đồng một cắc chúng tôi cũng sẽ không cho cô đâu!”
Bình luận facebook