Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Editor: Cà Chua
Ngày hôm sau An Mộc liền đi tới trường đại học thành phố C làm thủ tục thôi học.
Để tránh tình trạng làm đảo lộn, cô lấy bộ mặt của An Mộc tới trường.
Lý Mạt Mạt ôm cô gào khóc mãi không thôi chẳng khác nào một cuộc tiễn đưa sinh li tử biệt.
An Mộc nhìn Lý Mạt Mạt, đột nhiên cảm thấy có lẽ bản thân mình quá tuyệt tình,
Cùng lắm là tiếp xúc được vài lần, nhưng Lý Mạt Mạt đối tốt với cô như vậy mà cô chẳng phút nào nghĩ ngợi đến điều đó.
Dường như từ năm lên mười tuổi, cô đã không còn có tâm trí mà kết giao bạn bè, càng không có khái niệm bạn tốt.
Nhìn Lý Mạt Mạt khóc nức nở, An Mộc thở dài, vỗ vỗ bả vai cô ấy:”Đừng khóc nữa, mình đi là muốn tới thi đỗ đại học trên thủ đô, nếu có dịp tới thủ đô cậu vẫn có thể đi tìm mình mà”.
Lý Mạt Mạt gật đầu.
Mang theo sách giáo khoa và hành lí, An Mộc đi đến cổng trường, lại quay đầu nhìn ngôi trường một lượt, vốn dĩ cô vẫn cho rằng, số lần cô tới đây học chỉ đếm được trên bàn tay nhưng đến lúc phải dời đi, trong lòng trước sau vẫn có chút phiền muộn.
Cô thở dài, vừa bước tiếp được hai bước, bỗng bị Phong Tử Khiêm từ đâu chạy tới chắn lối.
Phong Tử Khiêm sắc mặt tối tăm, nhìn An Mộc lên tiếng:”Tôi nghĩ lại rồi, cô đem cổ phần trả lại cho tôi đi.”
An Mộc thật là dở khóc dở cười!
Phong Tử Khiêm liệu có biết chắc năm nay anh ta đã hai mươi ba hay là mới lên ba?
Cô liếc mắt nhìn Phong Tử Khiêm một cái, trực tiếp lách người rẽ hướng rời đi.
Nhưng không ngờ Phong Tử Khiêm thoắt cái đã túm được cánh tay cô, hung tợn lên tiếng:”Tôi đang nói chuyện với cô cô có nghe không hả? Mẹ tôi nói, nếu tôi không hồi phục lại chỗ cổ phần đó, sẽ đóng thẻ tín dụng của tôi!”
An Mộc nhìn cánh tay bị anh ta túm chặt, lạnh lùng mở miệng:”Buông ra”.
“Không buông, trả lại tôi chỗ cổ phần!”
Đúng lúc lúc đó, An Mộc nghe thấy đâu đó có tiếng gọi:”Anh ơi”, tiếp theo là tiếng máy ảnh tách tách chụp.
Cô lập tức quay đầu lại, thấy bốn xung quanh là rất đông paparazi vây đến, liên tục đặt câu hỏi với hai người:”Xin hỏi cô An và anh Phong, hai người tới đây làm gì?”
Phong Tử Khiêm vội cướp lời:”Cô ta đã lừa lấy đi cổ phần của An thị đang trong tay tôi!”
Bị nhiều người vây quanh như vậy, An Mộc nóng nảy, một tay cố gắng vùng ra khỏi bàn tay Phong Tử Khiêm, một tay dùng sức gỡ bằng được bàn tay đó, Phong Tử Khiêm đau quá kêu lên một tiếng, cuối cùng An Mộc cũng rút được tay ra, vừa bước vội được hai bước, liền nghe được tiếng mắng kèm theo sự đau điếng của Phong Tử Khiêm.
“Đồ lừa đảo!”
“Cô ta lớn lên xấu xa hiểm độc như vậy, sao tôi có thể kết hôn cùng cô ta cơ chứ?”
“Hừ, tôi bị lừa? cô ta cả ngày đi theo tôi mang tâm địa xấu xa như vậy, tôi chắc chắn là sẽ có lúc nhẹ dạ bị lừa rồi!”
Những lời ác khẩu liên tục được nói ra, An Mộc bị bỏ lại phía sau.
Cô lau mồ hôi trên trán, trước giờ, tình cảm của Phong Tử Khiêm đối với Đường Hạ cũng làm cho cô có chút áy náy, nhưng giờ đây, cô lại cảm thấy anh ta ích kỉ và đáng ghét vô cùng tận!
Cô bắt xe trở lại nhà họ Đường.
Tại phòng khách, bà Đường đã tan tầm về nhà, Hứa Lộ đang cùng Đường Cảnh trao đổi gì đó.
An Mộc bước vào, Đường Cảnh liền đứng lên:”Về rồi à!”
An Mộc thoáng thấy sắc mặt bà Đường có chút không vui, nên cũng chỉ “Ừ” một tiếng.
Cô xách hành lí qua phòng khách lên tầng hai, Đường Cảnh tiến lên một bước:”Để anh giúp em mang lên”.
“Chị Lý!” bà Đường đột nhiên lên tiếng, bảo mẫu Lý từ trong bếp đi ra, “Sao thế phu nhân?”
Bà Đường chỉ tay về phía An Mộc:”Còn không mau giúp cô An mang hành lí lên, muốn thiếu gia phải tự mình động tay sao?”
An Mộc nhìn bảo mẫu Lý cười cười:”Làm phiền thím rồi.”
Bảo mẫu Lý đẩy hành lí lên lầu, An Mộc định đi theo sau, bà Đường lại kêu cô ở lại:”An Mộc, quay lại đây.”
An Mộc nghi hoặc qua ngồi, bà Đường liền đem Ipad đưa cho cô:”Cô nhìn cái này xem!”
Ngữ khí cực kì nghiêm khắc.
An Mộc cúi đầu, nhìn ngay thấy tiêu đề của mẩu tin: Gia tộc không gia giáo, ngay cả đôi hôn thê cũng sẵn sàng gây chuyện bên đường trước bàn dân thiên hạ.
Nội dung bài báo nói về việc cô và Phong Tử Khiêm ẩu đả bên đường, tố chất rất kém cỏi.
Ngày hôm sau An Mộc liền đi tới trường đại học thành phố C làm thủ tục thôi học.
Để tránh tình trạng làm đảo lộn, cô lấy bộ mặt của An Mộc tới trường.
Lý Mạt Mạt ôm cô gào khóc mãi không thôi chẳng khác nào một cuộc tiễn đưa sinh li tử biệt.
An Mộc nhìn Lý Mạt Mạt, đột nhiên cảm thấy có lẽ bản thân mình quá tuyệt tình,
Cùng lắm là tiếp xúc được vài lần, nhưng Lý Mạt Mạt đối tốt với cô như vậy mà cô chẳng phút nào nghĩ ngợi đến điều đó.
Dường như từ năm lên mười tuổi, cô đã không còn có tâm trí mà kết giao bạn bè, càng không có khái niệm bạn tốt.
Nhìn Lý Mạt Mạt khóc nức nở, An Mộc thở dài, vỗ vỗ bả vai cô ấy:”Đừng khóc nữa, mình đi là muốn tới thi đỗ đại học trên thủ đô, nếu có dịp tới thủ đô cậu vẫn có thể đi tìm mình mà”.
Lý Mạt Mạt gật đầu.
Mang theo sách giáo khoa và hành lí, An Mộc đi đến cổng trường, lại quay đầu nhìn ngôi trường một lượt, vốn dĩ cô vẫn cho rằng, số lần cô tới đây học chỉ đếm được trên bàn tay nhưng đến lúc phải dời đi, trong lòng trước sau vẫn có chút phiền muộn.
Cô thở dài, vừa bước tiếp được hai bước, bỗng bị Phong Tử Khiêm từ đâu chạy tới chắn lối.
Phong Tử Khiêm sắc mặt tối tăm, nhìn An Mộc lên tiếng:”Tôi nghĩ lại rồi, cô đem cổ phần trả lại cho tôi đi.”
An Mộc thật là dở khóc dở cười!
Phong Tử Khiêm liệu có biết chắc năm nay anh ta đã hai mươi ba hay là mới lên ba?
Cô liếc mắt nhìn Phong Tử Khiêm một cái, trực tiếp lách người rẽ hướng rời đi.
Nhưng không ngờ Phong Tử Khiêm thoắt cái đã túm được cánh tay cô, hung tợn lên tiếng:”Tôi đang nói chuyện với cô cô có nghe không hả? Mẹ tôi nói, nếu tôi không hồi phục lại chỗ cổ phần đó, sẽ đóng thẻ tín dụng của tôi!”
An Mộc nhìn cánh tay bị anh ta túm chặt, lạnh lùng mở miệng:”Buông ra”.
“Không buông, trả lại tôi chỗ cổ phần!”
Đúng lúc lúc đó, An Mộc nghe thấy đâu đó có tiếng gọi:”Anh ơi”, tiếp theo là tiếng máy ảnh tách tách chụp.
Cô lập tức quay đầu lại, thấy bốn xung quanh là rất đông paparazi vây đến, liên tục đặt câu hỏi với hai người:”Xin hỏi cô An và anh Phong, hai người tới đây làm gì?”
Phong Tử Khiêm vội cướp lời:”Cô ta đã lừa lấy đi cổ phần của An thị đang trong tay tôi!”
Bị nhiều người vây quanh như vậy, An Mộc nóng nảy, một tay cố gắng vùng ra khỏi bàn tay Phong Tử Khiêm, một tay dùng sức gỡ bằng được bàn tay đó, Phong Tử Khiêm đau quá kêu lên một tiếng, cuối cùng An Mộc cũng rút được tay ra, vừa bước vội được hai bước, liền nghe được tiếng mắng kèm theo sự đau điếng của Phong Tử Khiêm.
“Đồ lừa đảo!”
“Cô ta lớn lên xấu xa hiểm độc như vậy, sao tôi có thể kết hôn cùng cô ta cơ chứ?”
“Hừ, tôi bị lừa? cô ta cả ngày đi theo tôi mang tâm địa xấu xa như vậy, tôi chắc chắn là sẽ có lúc nhẹ dạ bị lừa rồi!”
Những lời ác khẩu liên tục được nói ra, An Mộc bị bỏ lại phía sau.
Cô lau mồ hôi trên trán, trước giờ, tình cảm của Phong Tử Khiêm đối với Đường Hạ cũng làm cho cô có chút áy náy, nhưng giờ đây, cô lại cảm thấy anh ta ích kỉ và đáng ghét vô cùng tận!
Cô bắt xe trở lại nhà họ Đường.
Tại phòng khách, bà Đường đã tan tầm về nhà, Hứa Lộ đang cùng Đường Cảnh trao đổi gì đó.
An Mộc bước vào, Đường Cảnh liền đứng lên:”Về rồi à!”
An Mộc thoáng thấy sắc mặt bà Đường có chút không vui, nên cũng chỉ “Ừ” một tiếng.
Cô xách hành lí qua phòng khách lên tầng hai, Đường Cảnh tiến lên một bước:”Để anh giúp em mang lên”.
“Chị Lý!” bà Đường đột nhiên lên tiếng, bảo mẫu Lý từ trong bếp đi ra, “Sao thế phu nhân?”
Bà Đường chỉ tay về phía An Mộc:”Còn không mau giúp cô An mang hành lí lên, muốn thiếu gia phải tự mình động tay sao?”
An Mộc nhìn bảo mẫu Lý cười cười:”Làm phiền thím rồi.”
Bảo mẫu Lý đẩy hành lí lên lầu, An Mộc định đi theo sau, bà Đường lại kêu cô ở lại:”An Mộc, quay lại đây.”
An Mộc nghi hoặc qua ngồi, bà Đường liền đem Ipad đưa cho cô:”Cô nhìn cái này xem!”
Ngữ khí cực kì nghiêm khắc.
An Mộc cúi đầu, nhìn ngay thấy tiêu đề của mẩu tin: Gia tộc không gia giáo, ngay cả đôi hôn thê cũng sẵn sàng gây chuyện bên đường trước bàn dân thiên hạ.
Nội dung bài báo nói về việc cô và Phong Tử Khiêm ẩu đả bên đường, tố chất rất kém cỏi.
Bình luận facebook