Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Editor: Cà Chua.
“Lúc này mới thực sự biến dạng” Phong Kiêu cao giọng bật ra một câu như vậy, lại tốt bụng lục lục trong ví, lấy ra một chiếc gương nhỏ, ném cho Phong Tư Nguyệt, khóe môi vẫn lộ ý cười nhạt nhẽo như cũ:”Xem hiệu quả đi”.
Phong Tư Nguyệt nơm nớp lo sợ nhận lấy, vừa nhìn qua, đã té xỉu ngất đi.
Người bên cạnh từ đầu đến cuối không nói một lời, toàn thân Phong Anh Hùng phát run, giờ phút này hai chân ông cũng đã mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất, cơ thể mập mạp của ông ta đều run rẩy:”Phong thiếu, đối với cậu tôi là anh lớn, tôi…..”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không làm vậy với anh đâu.” Giọng nói của Phong Kiêu thực ôn hòa nhưng lại mang theo ý vị khiến người nghe phải rùng mình.
Phong Anh Hùng không phải là Phong Tư Nguyệt, dễ dàng tin tưởng.
Ông ta lau mồ hôi trên trán:”Phong, Phong thiếu, tôi…”
Phong Kiêu gõ gõ trên mặt bàn, im lặng một lát.
Phía cửa phòng thẩm vấn, Vệ Uy cùng cục trưởng cục cảnh sát vội vã đi tới.
Phong Kiêu không kiên nhẫn liếc anh ta một cái, khóe môi mỉm cười càng tăng thêm tà mị:”Tốc độ nhanh đó!”
Toàn thân Vệ Uy tức khắc cứng đờ, biết tính khí của thiếu gia.
Nhưng chiếc xe thể thao Nima của anh, một chiếc xe hạng sang trên thế giới chỉ có hạn, xe của chúng tôi làm sao sánh kịp?
Vệ Uy cúi đầu tiến lên một bước đưa cho Phong Kiêu một văn kiện.
Phong Kiêu chỉ nghiêng đầu, liếc mắt xem xét một cái:”Xí nghiệp An thị dính nghi án rửa tiền?”
Cục trưởng tức khắc lau mồ hôi lạnh trên trán:” Về việc này, đây là lí do mà anh Phong lấy ra làm cái cớ để bắt cô An lại”.
Dứt lời liền nhanh chóng hướng đôi mắt bất an về phía anh.
“Vậy, xí nghiệp An thị dám coi thường pháp luật rửa tiền, không thể cho qua, chúng ta trước sau đều phải tuân thủ luật pháp!”
Phong Kiêu làm vẻ mặt coi trọng chính nghĩa, vừa nói ra những lời này, Vệ Uy bên cạnh không kìm được, trong lòng một phen toát mồ hôi lạnh.
Trước sau phải tuân thủ luật pháp? Trong từ điển của thiếu gia có mấy từ này sao? Tại sao?
Cục trưởng ở bên cạnh gật đầu như bổ củi:”Đúng, đúng, đúng!”
Phong Anh Hùng nuốt nước miếng, khó hiểu nhìn Phong Kiêu:”Phong thiếu?”
Phong Kiêu liếc mắt nhìn ông ta, lại nhìn về phía người đứng bên cạnh, cảnh sát Lưu đã sớm đóng băng:”Khá khen, cục trưởng, vị cảnh sát này của các người tố chất quá kém, như vậy rõ ràng là không nắm được sơ hở”.
Anh chỉ chỉ vào tập tư liệu án kiện:”An Mộc là người bị tình nghi à?”
Cục trưởng đã lầm, Phong Anh Hùng bên kia không nói với ông ta Phong thiếu là mệnh lệnh, nhưng thế này thì không định cho Phong gia còn mặt mũi nào nữa sao?
Hôm nay người này đến đây làm gì?
Cục trưởng lau mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán:”Phong thiếu, ý anh là…”
“Phải chăng đầu óc anh cũng có vấn đề sao?”
Bị mắng đầu óc có vấn đề, sắc mặt cục trưởng đang hồng hào lập tức tím tái như gan heo, ở thành phố C này ngày nào ông ta cũng hiên ngang tự đắc, giờ phút này lại ngang hàng với cấp dưới, chỉ lặng lẽ cúi đầu:”Đúng, đúng, anh trách rất phải”.
“Hả?”
Cục trưởng tức khắc duỗi thẳng thân thể, cẩn thận dò hỏi:”Ý anh là, cô An bị oan?”
“Anh nói xem?”
Cục trưởng nhìn chàng trai này chắc chắn đang có tình cảm trong lòng, giờ phút này cách nói chuyện vẫn lạnh lùng, khó nắm bắt như cũ nhưng cử chỉ ôm An Mộc thực sự rất nhẹ nhàng!
Cục trưởng biết được điều đó, lời nói cũng thêm vài phần tự tin:”Cô An nhất định là bị oan, nhanh chóng thả người vô tội! Nhanh chóng thả người vô tội!”
Phong Kiêu gật đầu, đứng phắt dậy:”Nếu cục trưởng đã nói vậy, chúng tôi đi được rồi.”
Cục trưởng gật đầu:”Anh đi! Anh đi…..”
“Lúc này mới thực sự biến dạng” Phong Kiêu cao giọng bật ra một câu như vậy, lại tốt bụng lục lục trong ví, lấy ra một chiếc gương nhỏ, ném cho Phong Tư Nguyệt, khóe môi vẫn lộ ý cười nhạt nhẽo như cũ:”Xem hiệu quả đi”.
Phong Tư Nguyệt nơm nớp lo sợ nhận lấy, vừa nhìn qua, đã té xỉu ngất đi.
Người bên cạnh từ đầu đến cuối không nói một lời, toàn thân Phong Anh Hùng phát run, giờ phút này hai chân ông cũng đã mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất, cơ thể mập mạp của ông ta đều run rẩy:”Phong thiếu, đối với cậu tôi là anh lớn, tôi…..”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không làm vậy với anh đâu.” Giọng nói của Phong Kiêu thực ôn hòa nhưng lại mang theo ý vị khiến người nghe phải rùng mình.
Phong Anh Hùng không phải là Phong Tư Nguyệt, dễ dàng tin tưởng.
Ông ta lau mồ hôi trên trán:”Phong, Phong thiếu, tôi…”
Phong Kiêu gõ gõ trên mặt bàn, im lặng một lát.
Phía cửa phòng thẩm vấn, Vệ Uy cùng cục trưởng cục cảnh sát vội vã đi tới.
Phong Kiêu không kiên nhẫn liếc anh ta một cái, khóe môi mỉm cười càng tăng thêm tà mị:”Tốc độ nhanh đó!”
Toàn thân Vệ Uy tức khắc cứng đờ, biết tính khí của thiếu gia.
Nhưng chiếc xe thể thao Nima của anh, một chiếc xe hạng sang trên thế giới chỉ có hạn, xe của chúng tôi làm sao sánh kịp?
Vệ Uy cúi đầu tiến lên một bước đưa cho Phong Kiêu một văn kiện.
Phong Kiêu chỉ nghiêng đầu, liếc mắt xem xét một cái:”Xí nghiệp An thị dính nghi án rửa tiền?”
Cục trưởng tức khắc lau mồ hôi lạnh trên trán:” Về việc này, đây là lí do mà anh Phong lấy ra làm cái cớ để bắt cô An lại”.
Dứt lời liền nhanh chóng hướng đôi mắt bất an về phía anh.
“Vậy, xí nghiệp An thị dám coi thường pháp luật rửa tiền, không thể cho qua, chúng ta trước sau đều phải tuân thủ luật pháp!”
Phong Kiêu làm vẻ mặt coi trọng chính nghĩa, vừa nói ra những lời này, Vệ Uy bên cạnh không kìm được, trong lòng một phen toát mồ hôi lạnh.
Trước sau phải tuân thủ luật pháp? Trong từ điển của thiếu gia có mấy từ này sao? Tại sao?
Cục trưởng ở bên cạnh gật đầu như bổ củi:”Đúng, đúng, đúng!”
Phong Anh Hùng nuốt nước miếng, khó hiểu nhìn Phong Kiêu:”Phong thiếu?”
Phong Kiêu liếc mắt nhìn ông ta, lại nhìn về phía người đứng bên cạnh, cảnh sát Lưu đã sớm đóng băng:”Khá khen, cục trưởng, vị cảnh sát này của các người tố chất quá kém, như vậy rõ ràng là không nắm được sơ hở”.
Anh chỉ chỉ vào tập tư liệu án kiện:”An Mộc là người bị tình nghi à?”
Cục trưởng đã lầm, Phong Anh Hùng bên kia không nói với ông ta Phong thiếu là mệnh lệnh, nhưng thế này thì không định cho Phong gia còn mặt mũi nào nữa sao?
Hôm nay người này đến đây làm gì?
Cục trưởng lau mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán:”Phong thiếu, ý anh là…”
“Phải chăng đầu óc anh cũng có vấn đề sao?”
Bị mắng đầu óc có vấn đề, sắc mặt cục trưởng đang hồng hào lập tức tím tái như gan heo, ở thành phố C này ngày nào ông ta cũng hiên ngang tự đắc, giờ phút này lại ngang hàng với cấp dưới, chỉ lặng lẽ cúi đầu:”Đúng, đúng, anh trách rất phải”.
“Hả?”
Cục trưởng tức khắc duỗi thẳng thân thể, cẩn thận dò hỏi:”Ý anh là, cô An bị oan?”
“Anh nói xem?”
Cục trưởng nhìn chàng trai này chắc chắn đang có tình cảm trong lòng, giờ phút này cách nói chuyện vẫn lạnh lùng, khó nắm bắt như cũ nhưng cử chỉ ôm An Mộc thực sự rất nhẹ nhàng!
Cục trưởng biết được điều đó, lời nói cũng thêm vài phần tự tin:”Cô An nhất định là bị oan, nhanh chóng thả người vô tội! Nhanh chóng thả người vô tội!”
Phong Kiêu gật đầu, đứng phắt dậy:”Nếu cục trưởng đã nói vậy, chúng tôi đi được rồi.”
Cục trưởng gật đầu:”Anh đi! Anh đi…..”
Bình luận facebook