Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204
Edit: Phong Nguyệt
“Chú!” An Mộc dưới tình thế cấp bách, nói một chữ, lại nhìn đến dáng vẻ nghi ngờ của Phong Kiêu, lập tức ngậm chặt miệng, một câu không nói trực tiếp vọt tới bên trong phòng.
Cô cũng không thèm nhìn tới đến tột cùng là phòng ngủ của người nào, trực tiếp vọt vào, “Phanh” một tiếng, đóng lại cửa phòng, khóa trái cửa phòng khóa lại!
Tiếp theo, liền đem chính mình hung hăng quăng ngã ở trên giường, nước mắt lập tức liền chảy ra.
Cô mộng tưởng bao nhiêu năm, chính là muốn trở thành một người siêu việt giống như Hạ Tâm Băng, nhưng không nghĩ tới thế nhưng gặp được người đàn ông bá đạo lại ích kỷ.
Hai đấm tay của cô nắm chặt lại, nhắm mắt lại, gắt gao cắn môi, lúc này mới không làm chính mình khóc thành tiếng tới.
Dưới lầu.
Vệ Uy cùng Thượng Quan Vũ nhìn phản ứng của An Mộc, một đám ngậm chặt miệng, trộm liếc mắt nhìn Phong Kiêu một cái, thấy mặt anh đầy âm u, hai người thức thời lui về phía sau.
“Thiếu gia, ta đi xử lí công việc đây.”
“Lão đại, ta qua…… Thay người.”
Hai người nói xong, liền nhanh như chớp lên xe, chạy đi.
Trên đường, Thượng Quan Vũ gọi điện thoại cho Vệ Uy, “Uy, cậu nói lão đại sao không cho chị dâu đóng phim?”
“Đầu óc của cậu bị nước vào à?” Vệ Uy trả lời, thập phần sắc bén.
Thượng Quan Vũ lập tức giận dữ, một câu trêu chọc liền lộ ra tính cách: “Móa, cậu nói cái gì? Ta như thế nào đầu óc bị nước vào?”
Vệ Uy như cũ không nhanh không chậm, tự giữ giọng nói bình tĩnh, tựa hồ liền chưa từng có hoảng loạn, “Chẳng lẽ cậu không biết phu nhân, vì cái gì mà rời khỏi đó sao?”
Thượng Quan Vũ gãi đầu, “Không biết.”
Vệ Uy thở dài, “Cậu thật đúng là có mười chỗ thủng, cậu hết chín chỗ thủng rồi, dốt đặc cán mai.”
Nói xong câu đó, trực tiếp lười cùng đối phương gỡ vướng mắt, trực tiếp cúp điện thoại.
Thượng Quan Vũ bị mắng hai câu, trong lòng nghẹn đến mức hoảng, dùng sức nghĩ, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hắn lại lần nữa gọi điện thoại cho Vệ Uy: “Móa! Ta cho rằng lão đại đang chơi đùa tiểu minh tinh, lão đại này…… Đây là thật sự a? Muốn cưới về nhà?”
Vệ Uy hừ lạnh một tiếng, đang muốn cúp điện thoại.
Bên kia, Thượng Quan Vũ tiếp tục mở miệng, “Ta dựa vào ta dựa vào! Trách không được lão đại lớn như vậy còn không có tìm con gái, hợp lấy…… Lão đại thích cái loại non có thể bóp chảy nước!”
Lần này, Vệ Uy cảm thấy đối phương càng nói càng không đáng tin cậy, trực tiếp cúp điện thoại.
Thượng Quan Vũ nhìn di động bị cúp, chỉ cảm thấy nói chưa có dứt lời, nghẹn đến mức hoảng, nhưng tên Vệ Uy kia thật bát quái, cũng quá thất sách.
Nghĩ nghĩ, ánh mắt của Thượng Quan Vũ sáng lên, trực tiếp bấm điện thoại, “Uy, Phong a, ta là Thượng Quan, ta nói cho cậu……”
Bên trong biệt thự.
Tất cả mọi người thức thời rời đi, Phong Kiêu ngồi ở phòng khách, xì gà trong tay một cây tiếp theo lại một cây, làm cho toàn bộ phòng khách, giống như là trong sương mù.
Lại đem một cây xì gà để ở trên gạt tàn thuốc, anh đứng lên, lên lầu.
Gõ cửa phòng, “Ra ăn cơm.”
Bên trong không có thanh âm.
Mặt mày của Phong Kiêu vẩy lên một cái, một cánh tay để lên cửa, anh dùng một cái tay khác, cầm lấy một sợi thép, đúc vô ổ khóa mân mê vài cái, “Răng rắc” một tiếng cửa phòng mở ra.
Phong Kiêu đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy cô nằm ở trên giường, trên người không có đắp chăn, cũng không nhúc nhích.
Phong Kiêu nhướng mày.
Quả nhiên vẫn là trẻ con, phát cáu riết nghiện!
Anh tiến lên một bước, tùy tay cầm lấy tấm thảm bên cạnh, đắp lên cho cô.
Nhưng mới vừa đắp lên, cô liền nhắc chân lên, đá tấm thảm ra.
Trong mắt của Phong Kiêu u ám càng nặng, cúi đầu, nhặt tấm thảm lên, lại đắp lên cho cô.
An Mộc lại đá ra.
Phong Kiêu giống như cùng cô tích cực, lại đắp lên.
“Chú!” An Mộc dưới tình thế cấp bách, nói một chữ, lại nhìn đến dáng vẻ nghi ngờ của Phong Kiêu, lập tức ngậm chặt miệng, một câu không nói trực tiếp vọt tới bên trong phòng.
Cô cũng không thèm nhìn tới đến tột cùng là phòng ngủ của người nào, trực tiếp vọt vào, “Phanh” một tiếng, đóng lại cửa phòng, khóa trái cửa phòng khóa lại!
Tiếp theo, liền đem chính mình hung hăng quăng ngã ở trên giường, nước mắt lập tức liền chảy ra.
Cô mộng tưởng bao nhiêu năm, chính là muốn trở thành một người siêu việt giống như Hạ Tâm Băng, nhưng không nghĩ tới thế nhưng gặp được người đàn ông bá đạo lại ích kỷ.
Hai đấm tay của cô nắm chặt lại, nhắm mắt lại, gắt gao cắn môi, lúc này mới không làm chính mình khóc thành tiếng tới.
Dưới lầu.
Vệ Uy cùng Thượng Quan Vũ nhìn phản ứng của An Mộc, một đám ngậm chặt miệng, trộm liếc mắt nhìn Phong Kiêu một cái, thấy mặt anh đầy âm u, hai người thức thời lui về phía sau.
“Thiếu gia, ta đi xử lí công việc đây.”
“Lão đại, ta qua…… Thay người.”
Hai người nói xong, liền nhanh như chớp lên xe, chạy đi.
Trên đường, Thượng Quan Vũ gọi điện thoại cho Vệ Uy, “Uy, cậu nói lão đại sao không cho chị dâu đóng phim?”
“Đầu óc của cậu bị nước vào à?” Vệ Uy trả lời, thập phần sắc bén.
Thượng Quan Vũ lập tức giận dữ, một câu trêu chọc liền lộ ra tính cách: “Móa, cậu nói cái gì? Ta như thế nào đầu óc bị nước vào?”
Vệ Uy như cũ không nhanh không chậm, tự giữ giọng nói bình tĩnh, tựa hồ liền chưa từng có hoảng loạn, “Chẳng lẽ cậu không biết phu nhân, vì cái gì mà rời khỏi đó sao?”
Thượng Quan Vũ gãi đầu, “Không biết.”
Vệ Uy thở dài, “Cậu thật đúng là có mười chỗ thủng, cậu hết chín chỗ thủng rồi, dốt đặc cán mai.”
Nói xong câu đó, trực tiếp lười cùng đối phương gỡ vướng mắt, trực tiếp cúp điện thoại.
Thượng Quan Vũ bị mắng hai câu, trong lòng nghẹn đến mức hoảng, dùng sức nghĩ, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hắn lại lần nữa gọi điện thoại cho Vệ Uy: “Móa! Ta cho rằng lão đại đang chơi đùa tiểu minh tinh, lão đại này…… Đây là thật sự a? Muốn cưới về nhà?”
Vệ Uy hừ lạnh một tiếng, đang muốn cúp điện thoại.
Bên kia, Thượng Quan Vũ tiếp tục mở miệng, “Ta dựa vào ta dựa vào! Trách không được lão đại lớn như vậy còn không có tìm con gái, hợp lấy…… Lão đại thích cái loại non có thể bóp chảy nước!”
Lần này, Vệ Uy cảm thấy đối phương càng nói càng không đáng tin cậy, trực tiếp cúp điện thoại.
Thượng Quan Vũ nhìn di động bị cúp, chỉ cảm thấy nói chưa có dứt lời, nghẹn đến mức hoảng, nhưng tên Vệ Uy kia thật bát quái, cũng quá thất sách.
Nghĩ nghĩ, ánh mắt của Thượng Quan Vũ sáng lên, trực tiếp bấm điện thoại, “Uy, Phong a, ta là Thượng Quan, ta nói cho cậu……”
Bên trong biệt thự.
Tất cả mọi người thức thời rời đi, Phong Kiêu ngồi ở phòng khách, xì gà trong tay một cây tiếp theo lại một cây, làm cho toàn bộ phòng khách, giống như là trong sương mù.
Lại đem một cây xì gà để ở trên gạt tàn thuốc, anh đứng lên, lên lầu.
Gõ cửa phòng, “Ra ăn cơm.”
Bên trong không có thanh âm.
Mặt mày của Phong Kiêu vẩy lên một cái, một cánh tay để lên cửa, anh dùng một cái tay khác, cầm lấy một sợi thép, đúc vô ổ khóa mân mê vài cái, “Răng rắc” một tiếng cửa phòng mở ra.
Phong Kiêu đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy cô nằm ở trên giường, trên người không có đắp chăn, cũng không nhúc nhích.
Phong Kiêu nhướng mày.
Quả nhiên vẫn là trẻ con, phát cáu riết nghiện!
Anh tiến lên một bước, tùy tay cầm lấy tấm thảm bên cạnh, đắp lên cho cô.
Nhưng mới vừa đắp lên, cô liền nhắc chân lên, đá tấm thảm ra.
Trong mắt của Phong Kiêu u ám càng nặng, cúi đầu, nhặt tấm thảm lên, lại đắp lên cho cô.
An Mộc lại đá ra.
Phong Kiêu giống như cùng cô tích cực, lại đắp lên.
Bình luận facebook