Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
Editor: Norah
Chú ý đến vẻ mặt của An Nhiên, tay đang ôm ở bên hông An Nhiên hơi buộc chặt lại, Phó Quân Hoàng cúi đầu, hơi nhíu chân mày.
An Nhiên ngẩng đầu, sau khi cười cười với Phó Quân Hoàng, cũng chưa từng tiến lên đón, sau khi uống một ngụm sâm banh, nhàm chán ở cùng một chỗ với Phó Quân Hoàng.
An Nhiên không có chuyện gì, nhưng mà vẻ mặt Phó Quân Hoàng lại lạnh xuống.
Tầm mắt làm người khác khiếp sợ dời ra một chút từ cửa, anh cứ nhìn như vậy, trên ngũ quan cứng rắn lạnh lùng không có một chút biểu cảm nào.
Trong lòng An Nhiên hơi thở dài, cô từng điều tra lai lịch của người đàn ông mang mặt nạ, tiếc là chỉ tra được anh là người của EVE, nhưng mà cũng không tra được thân phận chính xác của anh chút nào.
An Nhiên bọn họ không biết sao lại trêu chọc người ta, người ta lại đến trêu chọc mình.
“Tiểu bảo bối, gần đây sống có tốt không?” Trong giọng nói hơi không tập trung chứa nồng đậm ý cười: “Hôm nay mèo con thật là xinh đẹp.” Mặt nạ màu bạc ở dưới ánh đèn khúc xạ ra một mảng ánh sáng.
Vẻ mặt An Nhiên không thay đổi, chính là tựa ở trên người Phó Quân Hoàng, thoạt nhìn cả người đều là biếng nhác, trong đôi mắt màu trà mang theo một chút lành lạnh nhàn nhạt, lúc này cô đang không ngừng kiềm chế lửa giận trong lòng.
Cho dù như thế nào, bây giờ anh cũng là khách quý của Từ Tĩnh Ngưng, không thể sơ suất, nếu không thì đến lúc đó người khác liền nói nhà họ Phó tiếp khách tùy tiện không biết lễ nghi.
An Nhiên kéo Phó Quân Hoàng lại trước khi anh nổi giận, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh.
Tầm mắt của người đàn ông mang mặt nạ dừng ở trên tay An Nhiên, trên khóe môi kéo lên một chút ý cười khó hiểu: “Sao vậy, mèo con em đây là không muốn nhìn thấy anh đến sao?”
“Xin lỗi, ở đây không có mèo con nào của anh. Nhưng mà anh đã có thiệp mời, dĩ nhiên là người nên đến, cùng với việc tôi muốn gặp hay không muốn gặp, đúng là không có một chút liên quan nào.” An Nhiên lạnh lùng nói, toàn bộ quá trình vẻ mặt của cô đều là lạnh nhạt, không nhìn ra không biết lễ nghi chút nào.
Trên khóe môi người đàn ông mang mặt nạ không có cười, không khí xung quanh anh cũng hơi đè nén lại.
Bạn gái được anh đưa đến vẫn luôn bình thản nhìn tất cả, từ đầu đến cuối trên gương mặt tinh xảo kia đều mang theo một nụ cười hơi nhàn nhạt, thoạt nhìn, rất là làm cho người khác vui thích.
“Tiểu thư Phó sinh nhật vui vẻ.” Ngay cả nghe giọng nói cũng cực kỳ êm tai: “Tôi tên là Khang Ni, Khang Ni – Ryton.”
Khang Ni – Ryton? Bên môi An Nhiên xẹt qua một nụ cười mỉm, lấy tên này thật đúng là, hay.
Nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt, An Nhiên cũng không có đưa tay ra, cô chỉ bình thản gật đầu với Khang Ni, rồi sau đó nói: “Cảm ơn.”
Khang Ni cũng không để tâm An Nhiên thiếu lễ phép, trong mắt cô An Nhiên không muốn gặp mình là không có bất kỳ lý do gì, tiểu thư nhà họ Phó, đúng là thân phận cao quý hơn cô nhiều.
Cô bình tĩnh đưa tay của mình về, chỉ là lúc trở lại bên người, hai tay của cô bất giác nắm thật chặt vào nhau.
“Thiếu tướng Phó, đúng là chúng ta lại gặp mặt nha.” Người đàn ông mang mặt nạ nâng cái ly tự mình mang đến với Phó Quân Hoàng, giọng nói vẫn biếng nhác như cũ, giàu sự từ tính (*).
(*) (Giọng nói) Từ tính: Giọng nói người nam phát ra trầm mạnh, vô cùng hấp dẫn, làm người khác thoải mái, là giọng nói rất thu hút người khác giới. Đặc trưng là nghe êm tai, trầm thấp, hơi khàn khàn.
Phó Quân Hoàng cũng không có động, nhưng mà đôi mắt đông lạnh dừng ở trên người của anh, sau đó chậm rãi nói ra hai chữ: “Caesar.”
Người đàn ông mang mặt nạ hơi ngẩn ra: “Thiếu tướng Phó đúng là không tầm thường, ngay cả tên của dòng họ tôi cũng tra được.”
Philippe Swift Caesar, quyền quý nổi danh châu Âu, chỉ là từ trước đến nay anh làm việc khiêm tốn, ít khi xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, ở trong toàn bộ dòng họ Caesar, chỉ có một mình anh được gọi là thẳng là Caesar, một người tàn nhẫn máu lạnh.
Tư liệu Phó Quân Hoàng lấy được cũng không nhiều, gần như chỉ tra được tên và địa chỉ của anh, gần như anh cũng không tra được sản nghiệp chủ yếu và thủ hạ của anh ta, bản lĩnh chống lại sự điều tra của anh ta, đúng là cao siêu.
Sau khi An Nhiên nghe thấy tên Caesar, vẻ mặt hơi khác thường.
Caesar? Ở trong trí nhớ của cô, người có thể lấy tên gọi là Caesar không phải là người đàn ông trung niên phúc hậu đó sao? Nếu bây giờ dựa theo tính toán, bây giờ người đó cũng đã là một ông già rồi.
Sao lại thành một tên nhóc như thế này chứ?
Cô nhớ rõ cậu bé bên cạnh lão Caesar nhưng là vượt quá độ tuổi này rồi, đứa nhỏ được lão Caesar đào tạo chính là một đứa bé trai tóc vàng, cũng không phải là tóc đen.
Có điều nếu đã biết anh là ai, như vậy chuyện gì cũng dễ giải quyết.
Bên môi An Nhiên gợi lên một chút nhàn nhạt cười, nói với Caesar: “Caesar, anh có biết Phó An Nhiên tôi là một người có thù phải trả.”
“Ồ?” Ánh mắt sâu xa dừng ở trên người An Nhiên, Caesar bình thản lên tiếng: “Cô đây là muốn... Trả thù tôi sao?”
“Làm sao sẽ vậy chứ, Phó An Nhiên tôi nhưng là người chưa bao giờ trả thù.” An Nhiên nhàn nhạt cười: “Tôi đây là tuyên chiến... Với anh mà.”
Khóe môi Caesar nâng lên, tầm mắt gắt gao dừng ở trên người An Nhiên: “Thật không hổ là người phụ nữ tôi coi trọng.”
“Caesar, không muốn mọi người đều khó chịu thì cút.” Hơi thở quanh thân Phó Quân Hoàng đều rất lạnh, tầm mắt lạnh lẽo không che giấu chút nào dừng ở trên người Caesar.
Tầm mắt những người xung quanh vốn chính là dừng ở trên người Phó Quân Hoàng, mặc dù bọn họ đều đang làm chuyện của riêng mình, nói lời của mình, nhưng mà lỗ tai của bọn họ cũng đều duỗi thẳng hết sức có thể, chỉ sợ bỏ sót một chút tin tức.
Mà lúc nghe thấy Phó Quân Hoàng nói ra lời không nể mặt này, tất cả tầm mắt của mọi người đều bất giác dừng ở trên người đàn ông mang mặt nạ.
Bóng dáng người này ở trong vòng luẩn quẩn rất ít khi xuất hiện, hoặc có thể nói là, căn bản bọn họ cũng không có gặp qua anh, nhưng mà người như vậy lại dám chống lại Phó Quân Hoàng nhà họ Phó, có lẽ cũng là một nhân vật.
Nếu như bọn họ không có nghe lầm, dường như là người đàn ông mang mặt nạ kia cảm thấy rất hứng thú với tiểu thư nhà họ Phó. Người nào ở trong vòng luẩn quẩn mà không biết không thể đánh chủ ý lên Phó An Nhiên chứ? Phó An Nhiên chính là mạng của Phó Quân Hoàng.
Người đàn ông này lại dám gọi Phó An Nhiên là tiểu bảo bối mèo con gì đấy ngay trước mặt Phó Quân Hoàng, đây không phải là hung hăng đạp vào ranh giới cuối cùng của Phó Quân Hoàng sao?
Người xung quanh đều bất giác lui về phía sau vài bước, khí thế trên người hai người quá lớn, bọn họ thật là không chịu nổi.
“Xin lỗi, lão soái ca nhà tôi chính là nói chuyện có hơi quá trực tiếp, nếu làm cho người khó chịu, như vậy anh có thể trực tiếp đi.” An Nhiên thân thiết lôi kéo tay Phó Quân Hoàng, nhưng mà trên nét mặt mang theo nhàn nhạt cười.
Caesar nở nụ cười, anh nhìn một chút bạn gái bên cạnh mình, biếng nhác nói: “Khang Ni, em nói anh là một người dễ dàng tức giận như vậy hay sao?”
Khang Ni cười cười, chỉ là thoạt nhìn sắc mặt của cô cũng không tốt như vậy: “Làm sao sẽ vậy chứ, tính tình của đại nhân người chính là nổi danh tốt mà.”
Caesar cười ra tiếng ha ha, tiếp theo lại đưa mắt dừng ở trên người An Nhiên, cười nói: “Cô xem, Khang Ni cũng đều nói rồi, tôi không phải là một người bụng dạ hẹp hòi.”
Vẻ mặt Lại Tư đi theo sau lưng Caesar bình thản, nhưng mà đáy lòng lại hung hăng châm chọc, dường như ở trước người Phó An Nhiên này, chung quy chủ nhân mình trở nên... Không giống bình thường, liền giống như bị người khác nhập vào, quả thực chính là khiến cho người khác không nỡ nhìn thẳng.
Mọi người nhà họ Phó đang hỏi han với mọi người không phải là không có nhìn thấy tình huống bên này, chẳng qua là bọn họ lười phải qua đó đối phó, bọn họ tin tưởng An Nhiên và Phó Quân Hoàng có thể xử lý rất tốt, ngay cả Phó Quân Nghị muốn đi qua giúp vui cũng bị Từ Tĩnh Ngưng kéo lại.
Lúc Phó Quân Nhã đến, tìm Cố Hữu trong phòng tiệc đầy người, đến khi ông cụ Cố nói cho cô biết muộn một chút Cố Hữu mới đến được, cô mới ngừng lại.
Cô không hiểu vì sao phản ứng của ba đối với chuyện cô thích Cố Hữu lại lớn như vậy, rõ ràng Cố Hữu rất tốt, ông nội Cố cũng rất thích cô, sau này cô thành con dâu nhà họ Cố, không phải là rất tốt sao?
Cô rất là nghi ngờ đối với vấn đề này, nhưng mà hôm đó thấy bộ dáng như vậy của ba mình, cô không có tiếp tục hỏi thăm, cô biết, nếu như cô hỏi, ba sẽ vừa khó chịu vừa tức giận.
Cho nên cô nghĩ, chờ thêm một đoạn thời gian cô lại đi hỏi.
Do đó, lúc này Phó Quân Nhã liền mong ngóng đứng ở bên cạnh cửa, ánh mắt chờ mong vẫn đang nhìn người không ngừng đi vào cửa sảnh tiệc rượu, chờ Cố Hữu của cô.
Đột nhiên trong đám người phát ra một hồi tiếng hút không khí, trong nháy mắt toàn bộ tầm mắt của An Nhiên đều dừng ở mấy người vừa mới bước vào cửa phòng tiệc kia.
Trên tay người đàn ông đi ở phía trước mang một đôi găng tay da trắng tuyết, âu phục màu đen, ngũ quan âm nhu, trên người tản ra hơi thở người không phận sự đừng lại gần.
Môn chủ đương nhiệm của Tần Môn, Diêm Tử Diệp!
Sao người nhà họ Phó lại có liên quan với Diêm Tử Diệp chứ? Bọn họ đã sớm nghe nói giữa nhà họ Phó và Tần Môn có qua lại, nhưng mà kia tất cả đều nghe được, không thể tin, nhưng mà lúc này đây, bọn họ lại thấy được Diêm Tử Diệp ở trong tiệc rượu như vậy.
Diêm Tử Diệp, di@en*dyan (lee^qu. Donnn) cũng không phải là tiệc rượu gì cũng sẽ tham gia.
Người ở chỗ này, có bao nhiêu người muốn gặp anh một lần cũng không dễ dàng? Có bao nhiêu người đưa tiền đi lên người ta cũng không muốn? Nhưng mà bây giờ Diêm Tử Diệp người ta lại tự mình đến tham gia tiệc rượu! Hơn nữa nhìn vẻ mặt của tiểu thư nhà họ Phó kia, rõ ràng là... Không muốn gặp người ta.
Chỉ là nói đến cũng đúng, gia đình chính trị và Tần Môn này, tốt nhất vẫn là... Ít qua lại thì hơn, nếu không thì đến lúc đó rơi vào trong miệng của người khác, vậy có thể sẽ... Không ổn rồi.
Chỗ của Diêm Tử Diệp, người xung quanh ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.
Mà vẻ mặt của rất nhiều người lớn tuổi lúc nhìn thấy Diêm Tử Diệp cũng đều là hiện lên vẻ hết sức sâu hiểm khó dò, lúc bọn họ nhìn về phía cụ Phó, ánh mắt cũng có chút thay đổi.
Nhà họ Phó này, quả nhiên không tầm thường.
Sau khi Diêm Tử Diệp ở cửa sảnh tiệc rượu quét mắt vài lần ở trong sảnh lớn phòng tiệc, tầm mắt liền dừng ở một chỗ góc hẻo lánh, chỗ đó, chỗ đó có người anh khao khát.
Anh nhìn không chớp mắt bước đi nhanh về phía An Nhiên, hai tay mang theo găng tay da màu trắng tự nhiên buông xuống ở bên người, chỉ là thoạt nhìn vẻ mặt của anh vẫn còn có chút căng cứng, Kiều Tử Du đi sau lưng anh hơi cắn môi, không ngờ, anh Diêm của cô cũng sẽ căng thẳng như vậy.
Phó Quân Nhã đứng ở cửa sững sờ nhìn Diêm Tử Diệp.
Người nọ rất cô quạnh.
Cô cảm giác được, trên dưới toàn thân anh đều tản ra hơi thở cô độc lạnh lùng, hơi thở kia còn phải nặng nề hơn so với anh họ, có một loại cô đơn lạnh lùng quyết tuyệt, giống như không ai có thể đến gần anh. Trên người anh họ cũng sẽ có hơi thở như vậy, nhưng mà mặc dù anh cô đơn lạnh lùng, nhưng không có quyết tuyệt như vậy, bởi vì ít nhất, bên cạnh anh Phó, còn có An Nhiên.
Lúc Caesar nhìn thấy Diêm Tử Diệp, ánh mắt sâu xa nặng nề lại, khóe môi nâng lên một ít độ cong.
Không ngờ, đúng thật là anh dám đến.
Cũng không sợ người nhà họ Phó trực tiếp bắn chết anh.
Người nhà họ Phó đối với Diêm Tử Diệp này, đúng là không thể nào khoan dung được.
Diêm Tử Diệp nhìn không chớp mắt bước dài đi đến trước người An Nhiên, không e dè ngay trước mặt của mọi người, quỳ một chân xuống trước người An Nhiên, cởi găng tay trắng trên tay xuống, nắm lấy tay An Nhiên, trong giọng nói thấm sự run rẩy không cách nào khống chế được:
“Gia, tối nay người, thật đẹp.”
An Nhiên lạnh nhạt rút tay của mình về, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dừng ở trên mặt của anh: “Cút ngay.” Bây giờ đối với Diêm Tử Diệp, cô là không có kiên nhẫn chút nào.
Người xung quanh nhìn cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Vậy mà môn chủ Tần Môn Diêm Tử Diệp quỳ xuống với tiểu thư nhà họ Phó! Mặc dù này ở phương Tây là lễ độ, nhưng mà anh chính là môn chủ của Tần Môn! Người được gọi là Diêm vương Diêm Tử Diệp! Diêm Tử Diệp giết người như ma máu lạnh vô tình!
Mà càng làm cho bọn họ không nghĩ đến chính là, Phó An Nhiên lại dám nói chuyện với Diêm Tử Diệp như vậy! Vậy mà cô thẳng thắn bảo anh cút!
Càng làm cho bọn họ cảm thấy ngạc nhiên là, dfienddn lieqiudoon vậy mà Diêm Tử Diệp không có tức giận, ngược lại vẻ mặt là cuồng nhiệt nhìn Phó An Nhiên.
Một ít chuyện năm đó của Diêm Tử Diệp và môn chủ Tần Môn Tần Lam kia, hầu như không ai ở trong vòng luẩn quẩn này không biết, vì vậy lúc bọn họ nhìn thấy anh đối xử với Phó An Nhiên như vậy, trong lòng bọn họ chính là không chỉ dùng từ khiếp sợ là có thể hình dung.
Vừa rồi anh gọi An Nhiên là cái gì? Gia sao? Bọn họ đúng là chỉ nghe qua xưng hô này ở trên người Tần Lam, chỉ có cô gái giống như truyền thuyết kia, mới có thể được mọi người cung kính gọi một tiếng gia.
Mà bây giờ, vậy mà Diêm Tử Diệp kia gọi một con nhóc là gia, đây là tình huống gì chứ?
“Gia, tôi rất nhớ người.” Diêm Tử Diệp cũng không có đứng dậy, anh vẫn quỳ một chân xuống đất như cũ, cuồng nhiệt nhìn An Nhiên.
Kiều Tử Du cắn chặt môi dưới, ánh mắt không hề chớp dừng ở trên người Diêm Tử Diệp, hai tay buông xuống ở bên người nắm thật chặt vào nhau, trong đôi mắt thấm đầy khổ sở.
Khang Ni có chút kỳ quặc nhìn Diêm Tử Diệp, tiếp theo đưa ánh mắt dừng ở trên người An Nhiên, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Người nọ là thích tiểu thư Phó sao?” Cô đây là đang hỏi Caesar.
Caesar không nói gì, nhưng mà đôi mắt sâu xa kia dừng ở trên người Diêm Tử Diệp, khóe môi hơi nâng lên, vô cùng lạnh nhạt như vậy.
Lúc Phó Quân Hoàng nghe thấy câu hỏi của Khang Ni, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.
“Diêm Tử Diệp, nếu không muốn chết thì cút cho tôi.” An Nhiên ở lúc Phó Quân Hoàng sắp nổi giận, trước tiên hừ lạnh nói.
Diêm Tử Diệp cười với An Nhiên: “Gia, tôi biết người là muốn cái gì, tôi không tranh, không đi giành, cứ như vậy nhìn người.”
Đúng, anh sẽ chỉ nhìn cô như vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Chú ý đến vẻ mặt của An Nhiên, tay đang ôm ở bên hông An Nhiên hơi buộc chặt lại, Phó Quân Hoàng cúi đầu, hơi nhíu chân mày.
An Nhiên ngẩng đầu, sau khi cười cười với Phó Quân Hoàng, cũng chưa từng tiến lên đón, sau khi uống một ngụm sâm banh, nhàm chán ở cùng một chỗ với Phó Quân Hoàng.
An Nhiên không có chuyện gì, nhưng mà vẻ mặt Phó Quân Hoàng lại lạnh xuống.
Tầm mắt làm người khác khiếp sợ dời ra một chút từ cửa, anh cứ nhìn như vậy, trên ngũ quan cứng rắn lạnh lùng không có một chút biểu cảm nào.
Trong lòng An Nhiên hơi thở dài, cô từng điều tra lai lịch của người đàn ông mang mặt nạ, tiếc là chỉ tra được anh là người của EVE, nhưng mà cũng không tra được thân phận chính xác của anh chút nào.
An Nhiên bọn họ không biết sao lại trêu chọc người ta, người ta lại đến trêu chọc mình.
“Tiểu bảo bối, gần đây sống có tốt không?” Trong giọng nói hơi không tập trung chứa nồng đậm ý cười: “Hôm nay mèo con thật là xinh đẹp.” Mặt nạ màu bạc ở dưới ánh đèn khúc xạ ra một mảng ánh sáng.
Vẻ mặt An Nhiên không thay đổi, chính là tựa ở trên người Phó Quân Hoàng, thoạt nhìn cả người đều là biếng nhác, trong đôi mắt màu trà mang theo một chút lành lạnh nhàn nhạt, lúc này cô đang không ngừng kiềm chế lửa giận trong lòng.
Cho dù như thế nào, bây giờ anh cũng là khách quý của Từ Tĩnh Ngưng, không thể sơ suất, nếu không thì đến lúc đó người khác liền nói nhà họ Phó tiếp khách tùy tiện không biết lễ nghi.
An Nhiên kéo Phó Quân Hoàng lại trước khi anh nổi giận, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh.
Tầm mắt của người đàn ông mang mặt nạ dừng ở trên tay An Nhiên, trên khóe môi kéo lên một chút ý cười khó hiểu: “Sao vậy, mèo con em đây là không muốn nhìn thấy anh đến sao?”
“Xin lỗi, ở đây không có mèo con nào của anh. Nhưng mà anh đã có thiệp mời, dĩ nhiên là người nên đến, cùng với việc tôi muốn gặp hay không muốn gặp, đúng là không có một chút liên quan nào.” An Nhiên lạnh lùng nói, toàn bộ quá trình vẻ mặt của cô đều là lạnh nhạt, không nhìn ra không biết lễ nghi chút nào.
Trên khóe môi người đàn ông mang mặt nạ không có cười, không khí xung quanh anh cũng hơi đè nén lại.
Bạn gái được anh đưa đến vẫn luôn bình thản nhìn tất cả, từ đầu đến cuối trên gương mặt tinh xảo kia đều mang theo một nụ cười hơi nhàn nhạt, thoạt nhìn, rất là làm cho người khác vui thích.
“Tiểu thư Phó sinh nhật vui vẻ.” Ngay cả nghe giọng nói cũng cực kỳ êm tai: “Tôi tên là Khang Ni, Khang Ni – Ryton.”
Khang Ni – Ryton? Bên môi An Nhiên xẹt qua một nụ cười mỉm, lấy tên này thật đúng là, hay.
Nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt, An Nhiên cũng không có đưa tay ra, cô chỉ bình thản gật đầu với Khang Ni, rồi sau đó nói: “Cảm ơn.”
Khang Ni cũng không để tâm An Nhiên thiếu lễ phép, trong mắt cô An Nhiên không muốn gặp mình là không có bất kỳ lý do gì, tiểu thư nhà họ Phó, đúng là thân phận cao quý hơn cô nhiều.
Cô bình tĩnh đưa tay của mình về, chỉ là lúc trở lại bên người, hai tay của cô bất giác nắm thật chặt vào nhau.
“Thiếu tướng Phó, đúng là chúng ta lại gặp mặt nha.” Người đàn ông mang mặt nạ nâng cái ly tự mình mang đến với Phó Quân Hoàng, giọng nói vẫn biếng nhác như cũ, giàu sự từ tính (*).
(*) (Giọng nói) Từ tính: Giọng nói người nam phát ra trầm mạnh, vô cùng hấp dẫn, làm người khác thoải mái, là giọng nói rất thu hút người khác giới. Đặc trưng là nghe êm tai, trầm thấp, hơi khàn khàn.
Phó Quân Hoàng cũng không có động, nhưng mà đôi mắt đông lạnh dừng ở trên người của anh, sau đó chậm rãi nói ra hai chữ: “Caesar.”
Người đàn ông mang mặt nạ hơi ngẩn ra: “Thiếu tướng Phó đúng là không tầm thường, ngay cả tên của dòng họ tôi cũng tra được.”
Philippe Swift Caesar, quyền quý nổi danh châu Âu, chỉ là từ trước đến nay anh làm việc khiêm tốn, ít khi xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, ở trong toàn bộ dòng họ Caesar, chỉ có một mình anh được gọi là thẳng là Caesar, một người tàn nhẫn máu lạnh.
Tư liệu Phó Quân Hoàng lấy được cũng không nhiều, gần như chỉ tra được tên và địa chỉ của anh, gần như anh cũng không tra được sản nghiệp chủ yếu và thủ hạ của anh ta, bản lĩnh chống lại sự điều tra của anh ta, đúng là cao siêu.
Sau khi An Nhiên nghe thấy tên Caesar, vẻ mặt hơi khác thường.
Caesar? Ở trong trí nhớ của cô, người có thể lấy tên gọi là Caesar không phải là người đàn ông trung niên phúc hậu đó sao? Nếu bây giờ dựa theo tính toán, bây giờ người đó cũng đã là một ông già rồi.
Sao lại thành một tên nhóc như thế này chứ?
Cô nhớ rõ cậu bé bên cạnh lão Caesar nhưng là vượt quá độ tuổi này rồi, đứa nhỏ được lão Caesar đào tạo chính là một đứa bé trai tóc vàng, cũng không phải là tóc đen.
Có điều nếu đã biết anh là ai, như vậy chuyện gì cũng dễ giải quyết.
Bên môi An Nhiên gợi lên một chút nhàn nhạt cười, nói với Caesar: “Caesar, anh có biết Phó An Nhiên tôi là một người có thù phải trả.”
“Ồ?” Ánh mắt sâu xa dừng ở trên người An Nhiên, Caesar bình thản lên tiếng: “Cô đây là muốn... Trả thù tôi sao?”
“Làm sao sẽ vậy chứ, Phó An Nhiên tôi nhưng là người chưa bao giờ trả thù.” An Nhiên nhàn nhạt cười: “Tôi đây là tuyên chiến... Với anh mà.”
Khóe môi Caesar nâng lên, tầm mắt gắt gao dừng ở trên người An Nhiên: “Thật không hổ là người phụ nữ tôi coi trọng.”
“Caesar, không muốn mọi người đều khó chịu thì cút.” Hơi thở quanh thân Phó Quân Hoàng đều rất lạnh, tầm mắt lạnh lẽo không che giấu chút nào dừng ở trên người Caesar.
Tầm mắt những người xung quanh vốn chính là dừng ở trên người Phó Quân Hoàng, mặc dù bọn họ đều đang làm chuyện của riêng mình, nói lời của mình, nhưng mà lỗ tai của bọn họ cũng đều duỗi thẳng hết sức có thể, chỉ sợ bỏ sót một chút tin tức.
Mà lúc nghe thấy Phó Quân Hoàng nói ra lời không nể mặt này, tất cả tầm mắt của mọi người đều bất giác dừng ở trên người đàn ông mang mặt nạ.
Bóng dáng người này ở trong vòng luẩn quẩn rất ít khi xuất hiện, hoặc có thể nói là, căn bản bọn họ cũng không có gặp qua anh, nhưng mà người như vậy lại dám chống lại Phó Quân Hoàng nhà họ Phó, có lẽ cũng là một nhân vật.
Nếu như bọn họ không có nghe lầm, dường như là người đàn ông mang mặt nạ kia cảm thấy rất hứng thú với tiểu thư nhà họ Phó. Người nào ở trong vòng luẩn quẩn mà không biết không thể đánh chủ ý lên Phó An Nhiên chứ? Phó An Nhiên chính là mạng của Phó Quân Hoàng.
Người đàn ông này lại dám gọi Phó An Nhiên là tiểu bảo bối mèo con gì đấy ngay trước mặt Phó Quân Hoàng, đây không phải là hung hăng đạp vào ranh giới cuối cùng của Phó Quân Hoàng sao?
Người xung quanh đều bất giác lui về phía sau vài bước, khí thế trên người hai người quá lớn, bọn họ thật là không chịu nổi.
“Xin lỗi, lão soái ca nhà tôi chính là nói chuyện có hơi quá trực tiếp, nếu làm cho người khó chịu, như vậy anh có thể trực tiếp đi.” An Nhiên thân thiết lôi kéo tay Phó Quân Hoàng, nhưng mà trên nét mặt mang theo nhàn nhạt cười.
Caesar nở nụ cười, anh nhìn một chút bạn gái bên cạnh mình, biếng nhác nói: “Khang Ni, em nói anh là một người dễ dàng tức giận như vậy hay sao?”
Khang Ni cười cười, chỉ là thoạt nhìn sắc mặt của cô cũng không tốt như vậy: “Làm sao sẽ vậy chứ, tính tình của đại nhân người chính là nổi danh tốt mà.”
Caesar cười ra tiếng ha ha, tiếp theo lại đưa mắt dừng ở trên người An Nhiên, cười nói: “Cô xem, Khang Ni cũng đều nói rồi, tôi không phải là một người bụng dạ hẹp hòi.”
Vẻ mặt Lại Tư đi theo sau lưng Caesar bình thản, nhưng mà đáy lòng lại hung hăng châm chọc, dường như ở trước người Phó An Nhiên này, chung quy chủ nhân mình trở nên... Không giống bình thường, liền giống như bị người khác nhập vào, quả thực chính là khiến cho người khác không nỡ nhìn thẳng.
Mọi người nhà họ Phó đang hỏi han với mọi người không phải là không có nhìn thấy tình huống bên này, chẳng qua là bọn họ lười phải qua đó đối phó, bọn họ tin tưởng An Nhiên và Phó Quân Hoàng có thể xử lý rất tốt, ngay cả Phó Quân Nghị muốn đi qua giúp vui cũng bị Từ Tĩnh Ngưng kéo lại.
Lúc Phó Quân Nhã đến, tìm Cố Hữu trong phòng tiệc đầy người, đến khi ông cụ Cố nói cho cô biết muộn một chút Cố Hữu mới đến được, cô mới ngừng lại.
Cô không hiểu vì sao phản ứng của ba đối với chuyện cô thích Cố Hữu lại lớn như vậy, rõ ràng Cố Hữu rất tốt, ông nội Cố cũng rất thích cô, sau này cô thành con dâu nhà họ Cố, không phải là rất tốt sao?
Cô rất là nghi ngờ đối với vấn đề này, nhưng mà hôm đó thấy bộ dáng như vậy của ba mình, cô không có tiếp tục hỏi thăm, cô biết, nếu như cô hỏi, ba sẽ vừa khó chịu vừa tức giận.
Cho nên cô nghĩ, chờ thêm một đoạn thời gian cô lại đi hỏi.
Do đó, lúc này Phó Quân Nhã liền mong ngóng đứng ở bên cạnh cửa, ánh mắt chờ mong vẫn đang nhìn người không ngừng đi vào cửa sảnh tiệc rượu, chờ Cố Hữu của cô.
Đột nhiên trong đám người phát ra một hồi tiếng hút không khí, trong nháy mắt toàn bộ tầm mắt của An Nhiên đều dừng ở mấy người vừa mới bước vào cửa phòng tiệc kia.
Trên tay người đàn ông đi ở phía trước mang một đôi găng tay da trắng tuyết, âu phục màu đen, ngũ quan âm nhu, trên người tản ra hơi thở người không phận sự đừng lại gần.
Môn chủ đương nhiệm của Tần Môn, Diêm Tử Diệp!
Sao người nhà họ Phó lại có liên quan với Diêm Tử Diệp chứ? Bọn họ đã sớm nghe nói giữa nhà họ Phó và Tần Môn có qua lại, nhưng mà kia tất cả đều nghe được, không thể tin, nhưng mà lúc này đây, bọn họ lại thấy được Diêm Tử Diệp ở trong tiệc rượu như vậy.
Diêm Tử Diệp, di@en*dyan (lee^qu. Donnn) cũng không phải là tiệc rượu gì cũng sẽ tham gia.
Người ở chỗ này, có bao nhiêu người muốn gặp anh một lần cũng không dễ dàng? Có bao nhiêu người đưa tiền đi lên người ta cũng không muốn? Nhưng mà bây giờ Diêm Tử Diệp người ta lại tự mình đến tham gia tiệc rượu! Hơn nữa nhìn vẻ mặt của tiểu thư nhà họ Phó kia, rõ ràng là... Không muốn gặp người ta.
Chỉ là nói đến cũng đúng, gia đình chính trị và Tần Môn này, tốt nhất vẫn là... Ít qua lại thì hơn, nếu không thì đến lúc đó rơi vào trong miệng của người khác, vậy có thể sẽ... Không ổn rồi.
Chỗ của Diêm Tử Diệp, người xung quanh ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.
Mà vẻ mặt của rất nhiều người lớn tuổi lúc nhìn thấy Diêm Tử Diệp cũng đều là hiện lên vẻ hết sức sâu hiểm khó dò, lúc bọn họ nhìn về phía cụ Phó, ánh mắt cũng có chút thay đổi.
Nhà họ Phó này, quả nhiên không tầm thường.
Sau khi Diêm Tử Diệp ở cửa sảnh tiệc rượu quét mắt vài lần ở trong sảnh lớn phòng tiệc, tầm mắt liền dừng ở một chỗ góc hẻo lánh, chỗ đó, chỗ đó có người anh khao khát.
Anh nhìn không chớp mắt bước đi nhanh về phía An Nhiên, hai tay mang theo găng tay da màu trắng tự nhiên buông xuống ở bên người, chỉ là thoạt nhìn vẻ mặt của anh vẫn còn có chút căng cứng, Kiều Tử Du đi sau lưng anh hơi cắn môi, không ngờ, anh Diêm của cô cũng sẽ căng thẳng như vậy.
Phó Quân Nhã đứng ở cửa sững sờ nhìn Diêm Tử Diệp.
Người nọ rất cô quạnh.
Cô cảm giác được, trên dưới toàn thân anh đều tản ra hơi thở cô độc lạnh lùng, hơi thở kia còn phải nặng nề hơn so với anh họ, có một loại cô đơn lạnh lùng quyết tuyệt, giống như không ai có thể đến gần anh. Trên người anh họ cũng sẽ có hơi thở như vậy, nhưng mà mặc dù anh cô đơn lạnh lùng, nhưng không có quyết tuyệt như vậy, bởi vì ít nhất, bên cạnh anh Phó, còn có An Nhiên.
Lúc Caesar nhìn thấy Diêm Tử Diệp, ánh mắt sâu xa nặng nề lại, khóe môi nâng lên một ít độ cong.
Không ngờ, đúng thật là anh dám đến.
Cũng không sợ người nhà họ Phó trực tiếp bắn chết anh.
Người nhà họ Phó đối với Diêm Tử Diệp này, đúng là không thể nào khoan dung được.
Diêm Tử Diệp nhìn không chớp mắt bước dài đi đến trước người An Nhiên, không e dè ngay trước mặt của mọi người, quỳ một chân xuống trước người An Nhiên, cởi găng tay trắng trên tay xuống, nắm lấy tay An Nhiên, trong giọng nói thấm sự run rẩy không cách nào khống chế được:
“Gia, tối nay người, thật đẹp.”
An Nhiên lạnh nhạt rút tay của mình về, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dừng ở trên mặt của anh: “Cút ngay.” Bây giờ đối với Diêm Tử Diệp, cô là không có kiên nhẫn chút nào.
Người xung quanh nhìn cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Vậy mà môn chủ Tần Môn Diêm Tử Diệp quỳ xuống với tiểu thư nhà họ Phó! Mặc dù này ở phương Tây là lễ độ, nhưng mà anh chính là môn chủ của Tần Môn! Người được gọi là Diêm vương Diêm Tử Diệp! Diêm Tử Diệp giết người như ma máu lạnh vô tình!
Mà càng làm cho bọn họ không nghĩ đến chính là, Phó An Nhiên lại dám nói chuyện với Diêm Tử Diệp như vậy! Vậy mà cô thẳng thắn bảo anh cút!
Càng làm cho bọn họ cảm thấy ngạc nhiên là, dfienddn lieqiudoon vậy mà Diêm Tử Diệp không có tức giận, ngược lại vẻ mặt là cuồng nhiệt nhìn Phó An Nhiên.
Một ít chuyện năm đó của Diêm Tử Diệp và môn chủ Tần Môn Tần Lam kia, hầu như không ai ở trong vòng luẩn quẩn này không biết, vì vậy lúc bọn họ nhìn thấy anh đối xử với Phó An Nhiên như vậy, trong lòng bọn họ chính là không chỉ dùng từ khiếp sợ là có thể hình dung.
Vừa rồi anh gọi An Nhiên là cái gì? Gia sao? Bọn họ đúng là chỉ nghe qua xưng hô này ở trên người Tần Lam, chỉ có cô gái giống như truyền thuyết kia, mới có thể được mọi người cung kính gọi một tiếng gia.
Mà bây giờ, vậy mà Diêm Tử Diệp kia gọi một con nhóc là gia, đây là tình huống gì chứ?
“Gia, tôi rất nhớ người.” Diêm Tử Diệp cũng không có đứng dậy, anh vẫn quỳ một chân xuống đất như cũ, cuồng nhiệt nhìn An Nhiên.
Kiều Tử Du cắn chặt môi dưới, ánh mắt không hề chớp dừng ở trên người Diêm Tử Diệp, hai tay buông xuống ở bên người nắm thật chặt vào nhau, trong đôi mắt thấm đầy khổ sở.
Khang Ni có chút kỳ quặc nhìn Diêm Tử Diệp, tiếp theo đưa ánh mắt dừng ở trên người An Nhiên, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Người nọ là thích tiểu thư Phó sao?” Cô đây là đang hỏi Caesar.
Caesar không nói gì, nhưng mà đôi mắt sâu xa kia dừng ở trên người Diêm Tử Diệp, khóe môi hơi nâng lên, vô cùng lạnh nhạt như vậy.
Lúc Phó Quân Hoàng nghe thấy câu hỏi của Khang Ni, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.
“Diêm Tử Diệp, nếu không muốn chết thì cút cho tôi.” An Nhiên ở lúc Phó Quân Hoàng sắp nổi giận, trước tiên hừ lạnh nói.
Diêm Tử Diệp cười với An Nhiên: “Gia, tôi biết người là muốn cái gì, tôi không tranh, không đi giành, cứ như vậy nhìn người.”
Đúng, anh sẽ chỉ nhìn cô như vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook