Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Người đàn ông ngồi trên giường hé ra khuôn mặt âm u, lông mi nhỏ dài, một đôi mắt đào hoa mê người, trong con ngươi tràn đầy lạnh lẽo, sống mũi cao thẳng, cằm dưới tinh tế, môi mỏng nhẹ, người đàn ông chính là môn chủ hiện tại của Tần gia, Diêm Tử Diệp.
Diêm Tử Diệp rút tay từ trong tay cô ra, không nhìn ánh mắt đau thương của nữ sinh, hờ hững cởi Bạch Thủ Sáo trên tay xuống, ném qua một bên, ngay sau đó thuận tay lấy ra một cái bao tay trắng tinh từ trong túi áo, đeo lên.
"Đứng lên." Tầm mắt lạnh nhạt, là hoàn toàn coi thường.
"Diêm ca ca, em..."
"Kiều Tử Du." Trong con ngươi băng hàn tràn đầy vô tình.
"Thật xin lỗi môn chủ, là thuộc hạ." Sắc mặt Kiều Tử Du càng trắng, lông mi dài cong hơi run rẩy mấy cái, hốc mắt hàm chưa đầy nuwocs mắt ủy khuất, cô hơi lui về phía sau, hai chân vẫn quỳ trên đất như cũ, cắn nhẹ môi dưới, giọng nói nghẹn ngào.
"Tần gia Kiều Tử Du, không biết tại sao rơi nước mắt." Giọng nói của DIêm Tử Diệp vĩnh viễn đều chậm rãi mà lại lạnh lùng, không có chút nhiệt độ nào, giọng nói không chút dao động, vậy mà chính như thế, lại làm vô số người gan góc, bị kinh hãi.
Kiều Tử Du hít sâu một hơi, che dấu nước mắt, rồi sau đó đứng dậy, trên mặt đã bình tĩnh khoogn chút sóng gió, ngay cả ánh mắt đã thay đổi.
"Môn chủ, Kiều Tử Du vĩnh viễn sẽ là Kiều Tử Du mà môn chủ tín nhiệm."
"Đi ra ngoài." Giọng nói của Diêm Tử Diệp mang theo uy nghiêm làm người khác không cách nào làm trái.
Sắc mặt Kiều Tử Du nháy mắt tái nhợt, chỉ là cơ thể của cô vẫn thẳng tắp như cũ.
Tần gia đã nói, cho dù trước mặt là cường địch mạnh hơn nữa, cho dù là bản thân yếu đuối hơn nữa cũng phải ưỡn thẳng lưng, thể hiện khí thế của mình, giết chết nhuệ khí của đối phương!
[ truyen cua tui ʘʘ net ]
Kiều Tử Du cũng không lập tức rời đi, cô nhìn người dựa vào trên đầu giường, tròng mắt của Diêm Tử Diệp đang khép hờ, môi mở ra, lúc muốn nói gì đó, nhưng lại khép lại.
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô vẫn hỏi ra, "Môn chủ, Tần gia cô ấy..."
"Cút." Huyết mâu (con ngươi máu) rõ ràng mở ra, ánh mắt giống như ác ma bắt thẳng đến trên người Kiều Tử Du, "Không muốn chết, liền cút!"
Kiều Tử Du kinh hãi bị dọa lùi mấy bước, lưng vẫn thẳng tắp như cũ, "Vậy, môn chủ nghỉ ngơi thật tốt."
Thật ra thì, cô ta còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, sao hắn lại bị thương, là bị ai lmf bị thương, cô ta còn muốn hỏi, có phải anh có tin tức của Tần gia không, năm đó sau khi phi cơ của Tần gia nổ tung, thời điểm tất cả mọi người đều cho là Tần gia đã chết, chỉ có anh giống như người điên tìm kiếm tin tức của Tần gia khắp thế giới.
Diêm Tử Diệp khi đó, thật không khác gì người điên.
Hiện tại nhớ tới chuyện mười một năm trước, đáy lòng Kiều Tử Du vẫn còn sợ.
Chần chờ liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt sau lưng, ánh mắt hơi híp lại, trong lòng thở dài một tiếng, rồi mới cất bước rời đi.
Lúc này bên trong phòng bệnh Diêm Tử Diệp nằm ngửa ở trên giường, ánh mắt cũng không nhắm lại, vẫn cứ mở như vậy, nhìn trần nhà màu trắng.
'Đường chủ! Tần gia đi rồi!'
Trái tim giống như bị cái gì bóp thật mạnh, đau đến nỗi làm hắn suýt chút nữa không hô hấp nổi.
Diêm Tử Diệp khổ sở co người lại một chỗ, vùi đầu vào trong ngực bản thân, một giọng nói khàn khàn lại mơ hồ vang lên bên trong phòng bệnh này, giọng nói rất nhỏ, làm người ta rất khó nghe rõ.
Lắng tai nghe, từng tiếng bất lực giống như ủy khuất, lặp lại vô số lần.
Gia......
Tần gia......
Bên này, thời điểm An Nhiên đưa Phó Quân Hoàng trở lại Phó gia, thật làm người Phó gia hoảng sợ, duy chỉ có ông cụ nhặt gậy của mình lên, hướng về phía Phó Quân Hoàng trút giận một hồi.
"Cứ như vậy vết thương mà rách ra, nằm viện lâu như vậy hoàn toàn vô ích? Đơn giản chính là vứt mặt mũi Phó gia ta!"
An Nhiên một tay bảo hộ Phó Quân Hoàng ở phia sau mình, ánh mắt hết sức bất mãn, mà nhiều hơn là cười nhạt một tiếng.
"Cụ, là ai cả ngày bảo dì bảo mẫu hầm canh làm cháo? Là ai cả ngày khẩn trương nói tìm bạn cũ tới giúp một tay?"
Mặt ông cụ liền không nén được giận, giơ quải côn trong tay cũng run rẩy mấy lần, "Con nhóc xấu xa, con nói là ai à? A! Nói cho cụ biết! Cụ phải đi thu thập hắn!"
Trong con ngươi thâm thúy xoẹt qua một tia ấm áp, tầm mắt rơi vào trên mặt cười khanh khách kia, con ngươi nháy mắt mềm mại hơn.
"Cơ thể đã không sao rồi chứ? Bác sĩ cho phép trở về nhà sao?" Từ Tĩnh Ngưng đi dép liền chạy ra ngoài, gương mặt của bà khẩn trương.
Phó Quân Hoàng vốn muốn lắc đầu liền dừng lại, rồi sau đó giọng nói khô khốc nhàn nhạt vang lên, "Không sao."
"Mẹ, bên kia bác sĩ nói không sao." AN Nhiên lôi kéo tay Phó Quân Hoàng, chờ hồi đáp.
Nhớ ngày đó, bởi vì nguyên nhân cô là con gái của Phó Quân Hoàng, cô đều gọi ông cụ và Phó Văn Thắng là cụ và ông nội, nhưng đến lượt Từ Tĩnh Ngưng này, bà lải nhải không chịu cho cô gọi bà nội, hơn nữa yêu cầu cô gọi mẹ giống Phó Quân Hoàng, cô cũng không phản đối, cũng liền gọi theo.
Từ Tĩnh Ngưng tỉ mỉ đánh giá Phó Quân Hoàng, sau khi xác định quả thật không sao, mới nói không ngừng, "Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt."
Đối với đứa con lớn này của bà, bà vẫn luôn om cảm giác mắc nợ trong lòng, không chỉ bởi vì khi còn bé không ở bên cạnh chăm sóc anh, càng bởi vì năm anh sáu tuổi, bởi vì anh có thiên phú khác hẳn với người thường, bị người phía trên cấp đưa tới quân đội.
Phó Quân Hoàng, không có tuổi thơ.
Tuổi thơ của anh vĩnh viễn là súng máy đại pháo và các loại chiêu thức trí mạng, anh đang bị người cố ý bồi dưỡng thành vũ khí hình người.
Cho đến năm anh mười hai tuổi, lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, sau khi hoàn toàn mất đi bóng dáng, bà mới rõ ràng tỉnh ngộ lại, bản thân đối với đứa bé này, rốt cuộc mắc nợ bao nhiêu.
Nhưng thật may, thật may là sau anh lại trở lại, nhưng sau khi trở lại anh càng thêm máu lạnh, cũng càng thêm thờ ơ.
Bọn họ không hỏi trong ba năm nay anh đi nơi nào, ngay cả việc tiến hành một cuộc trao đổi đơn giản với anh, đói với bọn họ mà nói, cũng đã trở thành một chuyện cực kỳ khó khăn.
Mặc dù anh hết sức tôn kính đối với bọn họ, hết sức kính trọng, nhưng trừ những cái này, thì không còn gì khác.
Mấy người bọn họ, bây giờ đối với anh mà nói, bất quá là một đám người nhà có cũng được không có cũng không sao, anh đối với bọn họ không có bất kì tình cảm gì nhiều, trừ cô, đứa trẻ được chính anh mang về đó, anh đặt tên cho cô là An Nhiên, anh nói muốn bảo hộ cô bình yên cả đời.
Khi đó Từ Tĩnh Ngưng cũng biết, địa vị của bọn họ trong cảm nhận của anh, không sánh bằng một đứa bé hắn mang từ bên ngoài về.
Gian phòng của An Nhiên ở cách vách phòng của Phó Quân Hoàng, ban đầu lúc Phó Quân Hoàng mang theo An Nhiên trở lại Phó gia, không hỏi qua bất luận ý kiến ai, trực tiếp dẫn An Nhiên phòng của bản thân, anh và cô ở cùng nhau ba năm, khi Phó An Nhiên bảy tuổi, Từ Tĩnh Ngưng thật không nhìn nổi, mới dọn dẹp gian phòng cách vách phòng Phó Quân Hoàng, làm phòng ngủ cho An Nhiên.
Nhưng mà như thế, Phó Quân Hoàng cũng cau mày mất mấy ngày.
Ngày thứ hai Phó Quân Hoàng trở về bộ đội trình diện, báo cáo của anh còn chưa làm, là trở về làm báo cáo đi.
Phó Quân Hoàng đi, Phó An Nhiên cũng trở về Ngân Dực đi học.
Vậy mà An Nhiên mới bước xuống từ một chiếc Mercedes-benz khiêm tốn, có không ít học sinh chỉ chỉ chõ chõ về phía cô, cho dù An Nhiên lạnh nhạt cũng không khỏi cau mày.
Cho đến khi An Nhiên trở lại lớp bảy, đang lúc ánh mắt nghi hoặc của mọi người nhìn lại, lông mày AN Nhiên càng nhíu chặt, cho đến khi một nữ sinh hấp tấp chạy vọt tới trước mặt cô, vung tay nói, giọng nói kinh ngạc hỏi:
"Phó An Nhiên, tất cả người của Kim gia đều chết, chuyện này có phải cô làm hay không?"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Diêm Tử Diệp rút tay từ trong tay cô ra, không nhìn ánh mắt đau thương của nữ sinh, hờ hững cởi Bạch Thủ Sáo trên tay xuống, ném qua một bên, ngay sau đó thuận tay lấy ra một cái bao tay trắng tinh từ trong túi áo, đeo lên.
"Đứng lên." Tầm mắt lạnh nhạt, là hoàn toàn coi thường.
"Diêm ca ca, em..."
"Kiều Tử Du." Trong con ngươi băng hàn tràn đầy vô tình.
"Thật xin lỗi môn chủ, là thuộc hạ." Sắc mặt Kiều Tử Du càng trắng, lông mi dài cong hơi run rẩy mấy cái, hốc mắt hàm chưa đầy nuwocs mắt ủy khuất, cô hơi lui về phía sau, hai chân vẫn quỳ trên đất như cũ, cắn nhẹ môi dưới, giọng nói nghẹn ngào.
"Tần gia Kiều Tử Du, không biết tại sao rơi nước mắt." Giọng nói của DIêm Tử Diệp vĩnh viễn đều chậm rãi mà lại lạnh lùng, không có chút nhiệt độ nào, giọng nói không chút dao động, vậy mà chính như thế, lại làm vô số người gan góc, bị kinh hãi.
Kiều Tử Du hít sâu một hơi, che dấu nước mắt, rồi sau đó đứng dậy, trên mặt đã bình tĩnh khoogn chút sóng gió, ngay cả ánh mắt đã thay đổi.
"Môn chủ, Kiều Tử Du vĩnh viễn sẽ là Kiều Tử Du mà môn chủ tín nhiệm."
"Đi ra ngoài." Giọng nói của Diêm Tử Diệp mang theo uy nghiêm làm người khác không cách nào làm trái.
Sắc mặt Kiều Tử Du nháy mắt tái nhợt, chỉ là cơ thể của cô vẫn thẳng tắp như cũ.
Tần gia đã nói, cho dù trước mặt là cường địch mạnh hơn nữa, cho dù là bản thân yếu đuối hơn nữa cũng phải ưỡn thẳng lưng, thể hiện khí thế của mình, giết chết nhuệ khí của đối phương!
[ truyen cua tui ʘʘ net ]
Kiều Tử Du cũng không lập tức rời đi, cô nhìn người dựa vào trên đầu giường, tròng mắt của Diêm Tử Diệp đang khép hờ, môi mở ra, lúc muốn nói gì đó, nhưng lại khép lại.
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô vẫn hỏi ra, "Môn chủ, Tần gia cô ấy..."
"Cút." Huyết mâu (con ngươi máu) rõ ràng mở ra, ánh mắt giống như ác ma bắt thẳng đến trên người Kiều Tử Du, "Không muốn chết, liền cút!"
Kiều Tử Du kinh hãi bị dọa lùi mấy bước, lưng vẫn thẳng tắp như cũ, "Vậy, môn chủ nghỉ ngơi thật tốt."
Thật ra thì, cô ta còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, sao hắn lại bị thương, là bị ai lmf bị thương, cô ta còn muốn hỏi, có phải anh có tin tức của Tần gia không, năm đó sau khi phi cơ của Tần gia nổ tung, thời điểm tất cả mọi người đều cho là Tần gia đã chết, chỉ có anh giống như người điên tìm kiếm tin tức của Tần gia khắp thế giới.
Diêm Tử Diệp khi đó, thật không khác gì người điên.
Hiện tại nhớ tới chuyện mười một năm trước, đáy lòng Kiều Tử Du vẫn còn sợ.
Chần chờ liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt sau lưng, ánh mắt hơi híp lại, trong lòng thở dài một tiếng, rồi mới cất bước rời đi.
Lúc này bên trong phòng bệnh Diêm Tử Diệp nằm ngửa ở trên giường, ánh mắt cũng không nhắm lại, vẫn cứ mở như vậy, nhìn trần nhà màu trắng.
'Đường chủ! Tần gia đi rồi!'
Trái tim giống như bị cái gì bóp thật mạnh, đau đến nỗi làm hắn suýt chút nữa không hô hấp nổi.
Diêm Tử Diệp khổ sở co người lại một chỗ, vùi đầu vào trong ngực bản thân, một giọng nói khàn khàn lại mơ hồ vang lên bên trong phòng bệnh này, giọng nói rất nhỏ, làm người ta rất khó nghe rõ.
Lắng tai nghe, từng tiếng bất lực giống như ủy khuất, lặp lại vô số lần.
Gia......
Tần gia......
Bên này, thời điểm An Nhiên đưa Phó Quân Hoàng trở lại Phó gia, thật làm người Phó gia hoảng sợ, duy chỉ có ông cụ nhặt gậy của mình lên, hướng về phía Phó Quân Hoàng trút giận một hồi.
"Cứ như vậy vết thương mà rách ra, nằm viện lâu như vậy hoàn toàn vô ích? Đơn giản chính là vứt mặt mũi Phó gia ta!"
An Nhiên một tay bảo hộ Phó Quân Hoàng ở phia sau mình, ánh mắt hết sức bất mãn, mà nhiều hơn là cười nhạt một tiếng.
"Cụ, là ai cả ngày bảo dì bảo mẫu hầm canh làm cháo? Là ai cả ngày khẩn trương nói tìm bạn cũ tới giúp một tay?"
Mặt ông cụ liền không nén được giận, giơ quải côn trong tay cũng run rẩy mấy lần, "Con nhóc xấu xa, con nói là ai à? A! Nói cho cụ biết! Cụ phải đi thu thập hắn!"
Trong con ngươi thâm thúy xoẹt qua một tia ấm áp, tầm mắt rơi vào trên mặt cười khanh khách kia, con ngươi nháy mắt mềm mại hơn.
"Cơ thể đã không sao rồi chứ? Bác sĩ cho phép trở về nhà sao?" Từ Tĩnh Ngưng đi dép liền chạy ra ngoài, gương mặt của bà khẩn trương.
Phó Quân Hoàng vốn muốn lắc đầu liền dừng lại, rồi sau đó giọng nói khô khốc nhàn nhạt vang lên, "Không sao."
"Mẹ, bên kia bác sĩ nói không sao." AN Nhiên lôi kéo tay Phó Quân Hoàng, chờ hồi đáp.
Nhớ ngày đó, bởi vì nguyên nhân cô là con gái của Phó Quân Hoàng, cô đều gọi ông cụ và Phó Văn Thắng là cụ và ông nội, nhưng đến lượt Từ Tĩnh Ngưng này, bà lải nhải không chịu cho cô gọi bà nội, hơn nữa yêu cầu cô gọi mẹ giống Phó Quân Hoàng, cô cũng không phản đối, cũng liền gọi theo.
Từ Tĩnh Ngưng tỉ mỉ đánh giá Phó Quân Hoàng, sau khi xác định quả thật không sao, mới nói không ngừng, "Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt."
Đối với đứa con lớn này của bà, bà vẫn luôn om cảm giác mắc nợ trong lòng, không chỉ bởi vì khi còn bé không ở bên cạnh chăm sóc anh, càng bởi vì năm anh sáu tuổi, bởi vì anh có thiên phú khác hẳn với người thường, bị người phía trên cấp đưa tới quân đội.
Phó Quân Hoàng, không có tuổi thơ.
Tuổi thơ của anh vĩnh viễn là súng máy đại pháo và các loại chiêu thức trí mạng, anh đang bị người cố ý bồi dưỡng thành vũ khí hình người.
Cho đến năm anh mười hai tuổi, lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, sau khi hoàn toàn mất đi bóng dáng, bà mới rõ ràng tỉnh ngộ lại, bản thân đối với đứa bé này, rốt cuộc mắc nợ bao nhiêu.
Nhưng thật may, thật may là sau anh lại trở lại, nhưng sau khi trở lại anh càng thêm máu lạnh, cũng càng thêm thờ ơ.
Bọn họ không hỏi trong ba năm nay anh đi nơi nào, ngay cả việc tiến hành một cuộc trao đổi đơn giản với anh, đói với bọn họ mà nói, cũng đã trở thành một chuyện cực kỳ khó khăn.
Mặc dù anh hết sức tôn kính đối với bọn họ, hết sức kính trọng, nhưng trừ những cái này, thì không còn gì khác.
Mấy người bọn họ, bây giờ đối với anh mà nói, bất quá là một đám người nhà có cũng được không có cũng không sao, anh đối với bọn họ không có bất kì tình cảm gì nhiều, trừ cô, đứa trẻ được chính anh mang về đó, anh đặt tên cho cô là An Nhiên, anh nói muốn bảo hộ cô bình yên cả đời.
Khi đó Từ Tĩnh Ngưng cũng biết, địa vị của bọn họ trong cảm nhận của anh, không sánh bằng một đứa bé hắn mang từ bên ngoài về.
Gian phòng của An Nhiên ở cách vách phòng của Phó Quân Hoàng, ban đầu lúc Phó Quân Hoàng mang theo An Nhiên trở lại Phó gia, không hỏi qua bất luận ý kiến ai, trực tiếp dẫn An Nhiên phòng của bản thân, anh và cô ở cùng nhau ba năm, khi Phó An Nhiên bảy tuổi, Từ Tĩnh Ngưng thật không nhìn nổi, mới dọn dẹp gian phòng cách vách phòng Phó Quân Hoàng, làm phòng ngủ cho An Nhiên.
Nhưng mà như thế, Phó Quân Hoàng cũng cau mày mất mấy ngày.
Ngày thứ hai Phó Quân Hoàng trở về bộ đội trình diện, báo cáo của anh còn chưa làm, là trở về làm báo cáo đi.
Phó Quân Hoàng đi, Phó An Nhiên cũng trở về Ngân Dực đi học.
Vậy mà An Nhiên mới bước xuống từ một chiếc Mercedes-benz khiêm tốn, có không ít học sinh chỉ chỉ chõ chõ về phía cô, cho dù An Nhiên lạnh nhạt cũng không khỏi cau mày.
Cho đến khi An Nhiên trở lại lớp bảy, đang lúc ánh mắt nghi hoặc của mọi người nhìn lại, lông mày AN Nhiên càng nhíu chặt, cho đến khi một nữ sinh hấp tấp chạy vọt tới trước mặt cô, vung tay nói, giọng nói kinh ngạc hỏi:
"Phó An Nhiên, tất cả người của Kim gia đều chết, chuyện này có phải cô làm hay không?"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook