• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ (1 Viewer)

  • Chương 194

Editor: Hành Hoa



Beta-er: Norah



Cùng lúc với nhà họ Phó bên này đang tranh luận không ngớt, một bên khác có người cũng như thế nhận được tin tức, hơi cau mày.



“Cô ấy nói sao?” Caesar nhìn một chút tin tức lấy được trong tay mình, chân mày hơi nhếch lên.



Lại Tư lắc đầu: “Vẫn còn chưa biết.”



“Chắc chắn là cô ấy sẽ đi.” Trên khóe môi Caesar kéo ra một đường cong. Bởi vì người tên Phó Quân Hoàng kia sẽ cùng đi nên đương nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi.



Lại Tư có chút không hiểu nhìn Caesar: “Vì sao?”



“Cậu chỉ cần biết là cô ấy sẽ đi là được rồi.” Caesar xoay tròn bút trong tay mình: “Xem ra hơn nửa năm nữa cũng không được gặp bảo bối của tôi rồi.” Trong giọng tràn ngập mùi vị tiếc nuối.



Lại Tư cúi đầu, hai tay buông thõng tự nhiên bên người: “Như vậy gần đây chủ nhân có tính toán gì không?”



“Nếu bảo bối của tôi không có ở đây, dĩ nhiên là tùy tiện vui chơi đùa một chút.” Caesar giống như đang nhìn một người tình hoàn mỹ nào đó, đồng tử nhu hòa khiến cho Lại Tư bất giác lùi về sau một bước.



“Trên danh sách có quân chủ.” Dinendian. Lơqid]on Người của tổ chức Vô Xá cũng giống như vậy nhận được tin tức, chỉ có điều trên mặt của mỗi người bọn họ đều có vẻ nặng nề.



Bọn họ là tạm thời tụ tập lại với nhau, sau khi nghe tin An Nhiên sẽ tham gia huấn luyện tại trường học thợ săn đều cuống quýt chạy đến Vô Xá.



Trường học thợ săn Venezuela nổi tiếng là tàn bạo khốc liệt, tuy quân chủ của bọn họ rất lợi hại, nhưng mà nơi đó gian khổ và khó khăn như thế sao quân chủ có thể chịu đựng nổi?”



“Chúng ta có cần bí mật vào máy vi tính của bọn họ, sau đó sửa đổi lại danh sách này hay không?” Thành viên trong Vô Xá đề nghị.



“Ngu à? Lệnh cũng đã được ban xuống, chúng ta sửa lại thì có tác dụng gì?” Lam Nhược Khê trực tiếp cho người nọ một cái đập vào sau gáy.



“Không cần phải lo lắng, quân chủ sẽ có biện pháp giải quyết, hơn nữa không chừng quân chủ cũng muốn đi.” Trên danh sách còn có cả tên của người đó nha.



“Tôi đồng ý với ý kiến của Tiểu Tứ.” Một người trung niên mặt chữ quốc (国) nói: “Quân chủ sẽ có tính toán của riêng mình, bây giờ nhà họ Phó cũng đã nhận được tin tức, nếu quân chủ không gọi điện thoại cho chúng ta vậy liền chứng minh không có chuyện gì rồi.”



“Nhưng mà chỗ đó...”



“Yên tâm đi, đừng quên cô ấy chính là quân chủ của chúng ta nha.”



Nhưng cho dù cô có là quân chủ của chúng ta đi nữa, cô cũng chỉ là một con người mà.



Lam Nhược Khê không nói mấy lời này ra ngoài, dù nói thế nào đi chăng nữa, dẫu sao đi theo tới nơi đó còn có Phó Quân Hoàng, chỉ cần có anh ở đấy, quân chủ cũng sẽ không có nguy hiểm nghiêm trọng gì.



Bọn họ chỉ cần âm thầm bảo vệ quân chủ cẩn thận là được.



“BOSS, trên danh sách có tên của Phó An Nhiên.” Trương Tuấn cầm danh sách trong tay xuất hiện ở trong phòng thí nghiệm.



Trong phòng thí nghiệm, người đàn ông mặc một áo choàng dài màu trắng xoay người lại, một tay nhận lấy danh sách trong tay Trương Tuấn, sau khi nhìn thấy tên của Phó An Nhiên trên danh sách thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi.



“Có chuyện gì xảy ra! Vì sao trên đó lại có tên của cô ấy?”



“Tôi... Tôi không biết. Phần danh sách này vừa được đưa ra thì đã có tên của cô ấy, bây giờ đã có người đang ra mặt điều tra.” Người đó nói cho anh biết, mới đầu trong danh sách đề cử không có tên Phó An Nhiên.



Người cấp trên cũng gần như biết người tên Phó An Nhiên này, có thể nói cô cũng được coi là vũ khí bí mật của bọn họ, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, thoạt nhìn rất là đơn thuần vô hại, nhưng thực ra cũng chính là vũ khí hạng nặng có tính sát thương lớn, giá trị vũ lực của cô cũng khiến người khác không có cách nào so sánh.



Nhưng cho dù là như thế, lúc người của cấp trên nhận được lời mời của trường học thợ săn, bọn họ cũng đâu có đặt tên Phó An Nhiên ở bên trong danh sách, dù nói thế nào đi nữa thì rốt cuộc cô ấy cũng là nữ, nữ so sánh với nam thì đúng là vẫn còn thua thiệt một chút.



Huống hồ lần này là ra nước ngoài và là đại diện cho quốc gia mình đi huấn luyện.



Chẳng qua là lúc phát ra danh sách, không biết thế nào mà tên của Phó An Nhiên lại xuất hiện bên trong danh sách.



Dĩ nhiên người của cấp trên sẽ không nhận bọn họ đã làm sai, vì vậy không còn cách nào khác là kiên trì đến cùng.



Bọn họ dù muốn thay đổi cũng không kịp nữa rồi, người bên trên cao nhất cũng đã biết.



“Không biết?” Người đàn ông hừ lạnh, anh để thuốc thử trong tay sang một bên, cẩn thận nhìn danh sách một lần, rồi sau đó nói: “Nhà họ Phó bên đó nói thế nào?”



“Tạm thời nhà họ Phó còn chưa trả lời.”



“Vẫn chưa trả lời sao?” Người đàn ông yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, rồi sau đó nói: “Bảo vệ cô ấy cho tốt, không được để cho cô ấy xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.”



“Nhưng mà nhà họ Phó bên đó...”



“Yên tâm đi, cô ấy sẽ đi.” Chắc chắn Phó Quân Hoàng sẽ đi, Phó An Nhiên thích Phó Quân Hoàng như thế thì sao có thể không đi được đây.



Đáy lòng Trương Tuấn còn thầm ngờ vực, nhưng vẫn là đi xuống làm việc, chẳng qua là trước khi đi, anh nói một câu: “Tộc trưởng Tiểu Dã Long của tổ thức Triêu Thánh đó muốn gặp mặt BOSS một lần.”



“Không rảnh.”



“Vâng.”



Trong khoảng thời gian ngắn này, cho dù là ở nước Nhật, toàn bộ tổ chức Triêu Thánh hay là nhà họ Kim của Hàn Quốc thì cũng bị chèn ép lợi hại, không hiểu vì sao nhà họ Kim - Kim Ân Thánh đến bây giờ vẫn còn chưa quay về, thậm chí ngay cả tin tức cũng không có một chút nào, nhưng bọn họ vẫn không ngừng gặp phải chèn ép, lúc này sản nghiệp nhà họ Kim có thể tiếp tục duy trì hoạt động đã không còn nhiều lắm, nếu Kim Ân Thánh còn không trở lại, vậy thì nhà họ Kim bọn họ sẽ xong đời rồi.



Gần đây tổ chức Triêu Thánh cũng gặp phải chuyện như thế, ban đầu bọn họ còn cho là do người nhà họ Phó ra tay, nhưng sau đó bọn họ lại phát hiện không phải vậy, mà do một đám người mà bọn họ chưa từng gặp làm.



Tiểu Dã Long không biết mình đã đắc tội đám người kia ở chỗ nào, lúc hỏi ra nghi vấn này, một người nhìn như là người cầm đầu của đám người kia nói: “Nóng lòng chọc vào người không nên chọc thì cần phải nhận trừng phạt tương ứng.”



Chọc vào người không nên chọc? Trên toàn nước Nhật này, không có người nào mà Tiểu Dã Long anh không chọc nổi, nhưng mà rõ ràng đám người kia không phải người của nước Nhật.



Tiểu Dã Long suy nghĩ cẩn thận hồi lâu mới nhớ đến ngoại trừ nhà họ Kim thì chính là người nhà họ Phó.



Lúc này bản thân nhà họ Kim còn khó tự bảo vệ, chắc chắn không phải do bọn họ, vậy thì chỉ có thể là người nhà họ Phó. Nhưng mà qua điều tra bọn họ phát hiện, đám người đó cũng không biết bất kì người nào của nhà họ Phó, thậm chí giữa hai người cũng chẳng có quan hệ tới lui nào.



Tại đây anh chợt nhận ra: Có người đang trút giận thay cho An Nhiên đây mà.



Nhưng bên này còn chưa hồi phục lại thì một nhóm người khác đã lại tới, địa bàn và cửa hàng của tổ chức Triêu Thánh cũng bị đập phá, thậm chí còn có không ít địa bàn bị chiếm mất, anh cũng không biết đám người này.



Cùng ngay lúc người của Tiểu Dã Long đang vật lộn với một nhóm người đột nhiên chạy đến thì nhóm người thứ ba lại xuất hiện, cũng như thế động tay động chân với địa bàn và hàng hóa của anh, lúc này Tiểu Dã Long mới giật mình, rốt cuộc thì mình đã chọc vào người như thế nào chứ.



Nếu như thời gian có thể quay trở lại thì cho dù Kim Ân Thánh cho anh bao nhiêu chỗ tốt, anh cũng nhất quyết không đi trêu chọc người tên Phó An Nhiên kia, anh còn tổn thất mất một gã đại tướng - Tá Đằng đấy.



Mắt thấy Triêu Thánh sắp xong đời rồi, Tiểu Dã Long vội vàng tìm đến người cầm đầu của nhóm người đến đập anh cuối cùng, anh yêu cầu được gặp Lão Đại của bọn họ, cần đàm phán hòa bình, lại không ngờ rằng yêu cầu của anh bị người ta xem như không thấy. Dinendian. Lơqid]on



“Đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”



Tiểu Dã Long ngồi ở bên trong phòng, vẻ mặt âm u lạnh lẽo: “Làm gì bây giờ? Tôi thấy bọn người đó đều không muốn chơi chết chúng ta, đã như vậy thì chúng ta liền từ từ tới.”



Coi như là anh đã nhìn ra, đám người họ là tính toán chơi đùa với anh, bọn họ muốn anh hao tổn chết mà không phải để cho anh đi một cách sảng khoái, nếu đã như vậy, anh có nhiều thời gian chơi đùa với bọn họ.



“Vậy chúng ta có cần tìm...” Những người của tổ chức khác đến giúp một tay hay không.



Lời phía sau còn chưa nói hết liền bị Tiểu Dã Long trực tiếp từ chối: “Bây giờ có bao nhiêu người muốn chờ xem trò cười của chúng ta? Chúng ta đi nhờ giúp đỡ? Đến lúc đó đám người kia không bỏ đá xuống giếng đã là không tệ rồi.” Đây chính là quy luật sinh tồn của thế giới này, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh sống sót.



“Phải rồi, tìm được tin tức của Tá Đằng chưa?” Lúc này anh không yên tâm nhất chính là Tá Đằng, từ sau khi Tá Đằng đi Hoa Hạ, mấy ngày trước tin tức còn có thể truyền về đúng giờ, nhưng sau lại không có tin tức của ông ta.

Có thể là ông ta đã gặp phải bất trắc rồi.



Vốn là bọn họ đi qua ám sát Phó An Nhiên, mà Phó An Nhiên đến bây giờ vẫn còn chưa chết, dĩ nhiên là kế hoạch của bọn họ thất bại.



Mà lúc này Tá Đằng đang ở đâu chứ?



Chính là đang ở trong nhà giam của Vô Xá, nhà giam này hơi khác với nhà giam, có thể nói là được cung cấp ăn uống thỏa thích, trong phòng kia trừ đàn bà ra thì nên có đều có, không thiếu sót cái gì.



“Lúc nào thì quân chủ của các người mới thả tôi ra?” Tá Đằng chỉ ngồi ở trên giường, tầm mắt đặt trên thân người đang đi qua đi lại ngoài cửa sổ.



Người nọ là thành viên của Vô Xá vừa được điều đến từ Ám Bộ không bao lâu, đối với việc có thể trực tiếp nhảy từ Ám Bộ đến Vô Xá mà nói, anh cực kỳ hưng phấn, có thể nói rằng anh đã gần như hoàn toàn đến gần trung tâm quyền lợi.



Anh cũng đã gặp hầu hết cấp trên của Vô Xá, điều anh không nghĩ đến chính là cấp trên của Vô Xá lại trẻ tuổi đến như vậy, trừ kẻ điên kia ra thì còn lại đều rất trẻ tuổi.



“Chờ quân chủ của chúng ta qua hết năm rồi mới nói.” Anh hừ lạnh nói với Tá Đằng.



Anh là fan trung thành với quân chủ, ngay từ lúc ở Ám Bộ anh cũng đã cực kỳ thích chủ nhân của mình rồi, nhưng mà sau khi biết chủ nhân còn là quân chủ trong truyền thuyết kia của Vô Xá, anh liền hoàn toàn quỳ gối trước người An Nhiên.



Đơn giản đó chính là thần tượng anh không cách nào có thể vượt qua.



Bây giờ Tá Đằng Quang rất gấp gáp, ông không biết bây giờ Triêu Thánh như thế nào, ông bị giam ở chỗ này đã lâu rồi, nhưng kể từ khi ông đi vào nơi này, sau đó Phó An Nhiên cũng chưa từng đến, thậm chí không có ai đến tiến hành hỏi ông, chẳng qua chỉ là giam giữ ông.



Ông không hiểu vì sao Phó An Nhiên phải làm như vậy, thậm chí không hiểu nguyên nhân tại sao cô làm như thế.



Đột nhiên, ông giống như chợt hiểu ra điều gì đó, đây là cô đang chờ, chờ Tiểu Dã Long không còn tin tưởng ông thêm nữa mới thả ông đi, vậy thì ông sẽ không phải chết trên tay của cô mà là trực tiếp chết trong tay của Tiểu Dã Long đa nghi.



Thật đúng là một người phụ nữ độc ác!



“Tôi muốn được gặp quân chủ của các người, nói cho cô ta tôi có lời muốn nói, cô ta sẽ gặp tôi.” Ông không thể để cho cô muốn làm gì thì làm, ông phải đi ra ngoài, ông muốn đi ra ngoài!



“Tất cả đã đi đón giao thừa rồi, người nào thèm quan tâm tới ông chứ?” Nói xong, anh cầm súng lảo đảo lắc lư đi xem tiết mục cuối năm của mình.



Tá Đằng Quang không biết Kim Ân Thánh ra sao, dường như Kim Ân Thánh không có ở trong đây, cũng không thấy hai tên học trò của Kim Ân Thánh kia.



Mà lúc này, dinendian. Lơqid]on bên trong “nhà giam” khác cách phòng giam của Tá Đằng không xa, cả người Kim Ân Thánh chằng chịt vết thương nằm trên mặt đất, cả người ông ta nhìn có vẻ chật vật không chịu nổi, trên da thịt trần trụi bên ngoài tràn đầy vết thương mới và cũ chồng chất lên nhau, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.



Khi Tống Chính Hạo và Lưu Quang Tú xuất hiện ở trong phòng này, vốn Kim Ân Thánh đang nhắm chặt hai mắt liền đột nhiên mở mắt, lúc ông thấy Tống Chính Hạo và Lưu Quang Tú thì trong nháy mắt đồng tử lóe lên tia sáng.



“Học trò ngoan, hai đứa là đến đây cứu thầy quay về sao? Yên tâm, chỉ cần hai đứa cứu thầy trở về, thầy lập thức thừa nhận hai đứa là học trò đứng đầu.”



Vẻ mặt của Tống Chính Hạo không chút thay đổi nào, chẳng qua chỉ yên lặng như vậy nhìn Kim Ân Thánh: “Thầy, tại sao thầy vẫn luôn tham lam như thế vậy?”



Tống Chính Hạo nói một câu, làm cho Kim Ân Thánh lập tức ngây ngô sửng sốt: “Đồ bất hiếu! Mày biết mày đang nói cái gì sao?”



Tống Chính Hạo gật đầu, dùng sức gật đầu: “Dĩ nhiên con biết, nhân lúc con còn gọi thầy một tiếng thầy, thầy nên đồng ý đi. Bây giờ con đã theo làm bộ đội đặc chủng bên cạnh Phó Quân Hoàng, mặc dù bây giờ con còn chưa biết gì, nhưng mà con có thể luyện tập từng bước một, không còn ai có thể ép con ngày ngày đi giết người.”



“Thầy đều là vì muốn tốt cho mấy đứa!” Kim Ân Thánh gần như thét chói tai thành tiếng.



“Vì tốt cho con nên ngày ngày bảo con đi giết người? Vì tốt cho con nên để chị gái con phải đi tiếp khách? Vì tốt cho con nên ép chết chị gái của con, cuối cùng còn nói với con rằng chị ấy bỏ trốn nhảy lầu tự sát?” Tống Chính Hạo cầm súng lục đi tới đi lui bên người Kim Ân Thánh: “À hình như con còn chưa nói cho thầy biết, bây giờ con đã chính thức là người làm việc dưới trướng Phó Quân Hoàng, coi như là con đã trở thành một nửa người của Phó An Nhiên, thầy nói xem, bây giờ con nên đối đãi với người như thế nào đây?”



Lúc trước Phó An Nhiên đã cho bọn anh thời gian một ngày để suy nghĩ, anh và Quang Tú còn chưa dùng hết thời gian một ngày liền trực tiếp đưa ra câu trả lời cho Phó An Nhiên, bọn anh muốn đi theo bên người Phó Quân Hoàng, bọn anh tình nguyện làm việc cho anh ta.



Phó Quân Hoàng cho bọn anh làm việc đầu tiên chính là trông coi Kim Ân Thánh cho cẩn thận, chỉ cần ông ta không chết, muốn đối với ông ta như thế nào đều được.



Lưu Quang Tú hơi khó chịu khi nhìn thấy dáng vẻ này của Kim Ân Thánh, ở trong ấn tượng của anh, dinendian. Lơqid]on thầy mãi mãi là cao cao tại thượng (*), anh vẫn mãi chỉ là một người chỉ biết nghe theo hiệu lệnh, nhưng bây giờ ông ta lại gần như cầu xin nhìn bọn anh, chỉ là vì khiến cho bọn anh cứu ông ta.



(*) Cao cao tại thượng: Vốn chỉ địa vị cao, bây giờ lại hình dung người lãnh đạo tách rời thực tế, tách rời quần chúng.



Nhưng thầy đã làm cho lòng bọn anh quá lạnh, ngày thứ hai khi anh gia nhập đội ngũ của Phó Quân Hoàng, đã có người mang đến một xấp tài liệu cho bọn anh, ở trong đó gần như là tất cả mọi chuyện mà Kim Ân Thánh đã làm.



Những người mà được cho là đàn anh đàn chị bị mất tích, quả nhiên đều là rơi vào bàn tay ma quỷ của Kim Ân Thánh, không phải bị ông ta giết thì chính là bị ông ta bán đi, điều này làm sao Lưu Quang Tú có thể tiếp nhận? Chẳng qua lúc Tống Chính Hạo nhìn thấy cái này, nếu không phải anh ngăn anh ta thì Kim Ân Thánh đã sớm chết rồi. Dinendian. Lơqid]on



Bởi vì trong xấp tài liệu đó còn kèm theo một đoạn băng ghi hình, mà nội dung đoạn băng này là toàn bộ quá trình mà chị gái Tống Chính Hạo phải chịu nhục nhã, từ đầu đến cuối, kể cả cảnh cô ấy nhảy lầu tự sát cũng có.



Lúc ấy Lưu Quang Tú mới thật sự là một lòng muốn giết chết Kim Ân Thánh, từng ấy năm tới giờ, bọn họ đều bán mạng cho loại người như vậy đấy? Rốt cuộc bọn họ đã vì ông ta mà làm bao nhiêu chuyện xấu xa chứ.



Bên trong gian phòng đột nhiên truyền đến tiếng súng nổ, Tống Chính Hạo nổ súng, đạn bắn vào trong bắp đùi của Kim Ân Thánh.



“Yên tâm, ông không chết được, tôi sẽ không để cho ông chết.” Dường như cả người Tống Chính Hạo đều trở nên điên cuồng, trước đó vài ngày anh còn chưa được đi vào, cho đến ngày hôm qua anh nhận được tin tức của Phó Quân Hoàng, cho phép anh vào phòng giam của Kim Ân Thánh, anh ta mặc kệ anh chơi đùa Kim Ân Thánh thế nào đi nữa, điều kiện tiên quyết là không được để ông ta chết.



Đã như vậy thì thủ đoạn của anh còn nhiều lắm, bọn họ có thể chơi đùa thật tốt, chơi đùa từ từ.



“Thầy, một lần cuối cùng tôi gọi ông là thầy. Tôi nhớ ông có con gái đúng không? Đàn em đáng yêu đó của chúng ta, ông nói xem, tôi có cần đem một băng nhạc đến tặng cho ông không?”



Kim Ân Thánh chịu đựng đau nhức, trong nháy mắt liền hô to lên, hai mắt rạn nứt: “Mày thử động vào con bé một chút xem!”



“Yên tâm, tôi sẽ không chỉ động đến cô ta một chút, tôi sẽ động đến cô ta thật là nhiều, cho đến khi cô ta cũng nhảy lầu giống như chị gái tôi mới thôi!”



Lưu Quang Tú kéo Tống Chính Hạo muốn đi đến đạp Kim Ân Thánh lại, gương mặt lạnh lùng: “Đủ rồi, cậu còn tiếp tục nữa, sẽ giết chết ông ta.”



“À đúng rồi, không thể đánh nữa, đánh tiếp nữa sẽ chết, chết sẽ không còn chơi đùa được nữa, chúng ta phải tới từ từ, tôi sẽ khiến ông trả món nợ mà ông đã thiếu năm đó từng chút từng chút một.”



Xong xuôi tất cả, Phó Quân Hoàng bế Phó An Nhiên lên trên tầng.



Tô Nặc đã sớm kiên trì không nổi bị Tô Kình Thiên ôm đi, chẳng qua là ông cụ Phó vẫn luôn ngồi trong phòng khách, sau khi Tô Kình Thiên sắp xếp xong xuôi cho Tô Nặc xong liền đi xuống tầng, tiếp Từ Tĩnh Ngưng mấy ván mạt chược, Từ Tĩnh Ngưng rất nghiện mạt chược, chẳng qua là tối nay xem ra không nổi lên hứng thú như trước, hiển nhiên là đang suy nghĩ chuyện của An Nhiên.



Vì vậy lúc tan cuộc, Tô Kình Thiên đến bên người Từ Tĩnh Ngưng, nói nhỏ bên tai bà mấy câu gì đó, sau đó cả người Từ Tĩnh Ngưng liền kinh hãi, bà không thể tin nhìn Tô Kình Thiên.



Làm sao có thể, không thể nào được, nếu quả thật là như vậy, như vậy, như vậy thì chẳng phải là con bé...



Cho đến khi quay về phòng, vẻ mặt Từ Tĩnh Ngưng vẫn là kinh ngạc, trong miệng còn không ngừng nói: Làm sao có thể, không thể nào như thế vân vân mây mây.



“Rốt cuộc em đang nói thầm gì vậy?” Phó Văn Thắng đã rất mệt mỏi, cả người đều nằm lì trên giường, thấy vợ mình ngồi ở mép giường tự lẩm bẩm, liền mở miệng hỏi.



Từ Tĩnh Ngưng lập tức lắc đầu, tỏ vẻ không có gì cả, Tiểu Tô đã nói chuyện như vậy là không thể nói lung tung.



Thật ra thì Tô Kình Thiên cũng không nói cho Từ Tĩnh Ngưng cái gì khác, chỉ là nói quan hệ giữa An Nhiên và bộ đội đặc chủng U Linh, và cả một chút chuyện An Nhiên đã làm thôi, đương nhiên là Từ Tĩnh Ngưng không biết những chuyện này, vì vậy sau khi bà nghe nói xong, quả thật là khó có thể tin.



Những thứ kia đều là quốc gia đại sự nha, sao bà không biết những nhiệm vụ ấy có An Nhiên gia nhập nhỉ?



Ừ, vẫn là không nên tùy tiện nói ra mới đúng, bà muốn giữ bí mật, giữ bí mật.



Lúc Phó Quân Hoàng đặt An Nhiên lên trên giường, An Nhiên tỉnh lại, cô dụi dụi mắt, có chút mơ màng nhích lại gần trong ngực Phó Quân Hoàng: “Đã xong chuyện rồi sao?”



“Ừ, xong rồi. Ngủ ngon.” Phó Quân Hoàng còn chưa cởi ra quần áo mình ra, vì để cho An Nhiên được nằm thoải mái một chút, anh không dám di động dù chỉ một chút.



“Năm mới vui vẻ.” Cô mơ mơ màng màng đặt một nụ hôn lên trên trán Phó Quân Hoàng.



“Vui vẻ.” Phó Quân Hoàng mỉm cười, dinendian. Lơqid]on cúi đầu hôn lên môi cô.



Khóe môi An Nhiên mỉm cười, rúc vào trong ngực của anh, hai tay ôm eo anh, ngủ.



Phó Quân Hoàng nhìn khuôn mặt cô khi ngủ, ánh mắt sâu thẳm, nếu muốn đi, anh sẽ chuẩn bị xong tất cả, người bên kia cũng nên chuẩn bị.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom