Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
Nguyên Phi vượt qua rào chắn, kéo cửa sổ thông ra ban công, chạy đến trước người Kiều Tử Du. Trong cặp mắt xếch kia đã thấm đầy ý cười khiến cho lòng người rung động.
“Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không, tôi sẽ tưởng rằng cô yêu tôi đấy!” Nguyên Phi kéo cái ghế bên cạnh qua, ngồi xuống, bắt chéo hai chân, liếc nhìn Kiều Tử Du đang bừng bừng lửa giận bằng ánh mắt chế nhạo.
Kiều Tử Du cười lạnh một tiếng, thẳng tay kéo một tấm khăn từ trên cái ghế sofa gần mình nhất xuống, xé ra, sau đó dùng nó buộc lại bắp chân của mình.
Mặt cô có hơi tái, ngay cả môi cũng đã trắng nhợt, cô không đứng dậy, mà ngồi bệt xuống tấm chăn, dựa lưng vào cái ghế sofa phía sau. Trong mắt cô lóe lên sự sắc bén, khiến cho khóe môi Nguyên Phi cong lên.
“Cô xem, tôi đã bảo cô đừng có dùng ánh mắt như thế để nhìn tôi rồi mà, vậy mà cô vẫn dùng nó.” Nguyên Phi chậc chậc nói: “Cô nói đó không phải là yêu thích tôi thì còn là gì?”
“Anh muốn gì?”
“Tôi chỉ đến xem một chút thôi, thật là nhàm chán!” Người khiến cho hắn cảm thấy hứng thú cũng đã đi mất rồi. Hắn chỉ có thể gặp cô mà thôi, ngoại trừ nhàm chán thì cũng chỉ có nhàm chán.
“Cút.” Giọng của Kiều Tử Du tuy rất lạnh nhưng lại không hề có sức. Có lẽ là đau đớn trên chân đã ảnh hưởng đến cô.
“Chuyện này sao có thể được?” Nguyên Phi chậc chậc lắc đầu: “Nói gì đi nữa thì khoảng thời gian chúng ta ở cùng nhau cũng không phải là quá ngắn, tuy là đồng sàng dị mộng (*) nhưng tốt xấu gì cũng cùng chung chăn gối, không phải sao?”
Nguyên Phi vừa dứt lời, Kiều Tử Du lập tức cầm khẩu súng mà Simon đã ném xuống trước đó lên, nhắm vào hắn ta, bắn một phát.
May mắn là Nguyên Phi trốn kịp, nếu không thì viên đạn kia chắc chắn đã ghim giữa ấn đường của hắn, lúc đó thì... Hắn chết chắc.
“Kiều Tử Du, cô điên rồi!” Nghĩ đến phát súng vừa rồi, Nguyên Phi vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Kiều Tử Du cười lạnh: “Nguyên Phi, trước khi tôi tra rõ chuyện năm đó, thì tốt nhất anh đừng có xuất hiện trước mắt tôi. Nếu không, tôi không chắc là mình có thể chấp nhận được sự tồn tại của anh đâu đấy!”
“Hử?” Nguyên Phi không hiểu Kiều Tử Du đang nói gì.
“Năm đó, chuyện Tần Lam chết, đừng nói với tôi là không có liên quan đến cấp trên của anh!” Kiều Tử Du không tra ra được nhiều manh mối, nhưng chuyện có liên quan đến Nguyên Phi, cô vẫn tìm hiểu được đôi chút. Phía sau Nguyên Phi còn có kẻ khác, nhưng đó là ai thì cô vẫn chưa điều tra ra được.”
Tần Lam?
Nguyên Phi nhíu mày suy nghĩ, một lát sau, trong đầu hắn hiện lên một bóng người, hắn lập tức nói: “À, cô nói cô ta à?”
Trong mắt Kiều Tử Du đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh: “Quả thật là do các người làm!”
Nguyên Phi nhún vai: “Này, tôi thật sự không có liên quan đến chuyện này. Tần Lam chết không liên quan gì đến tôi đâu đấy! Nhưng cấp trên của tôi có dính dáng gì đến chuyện đó hay không thì tôi không biết.”
Caesar đã làm những gì, hắn thật sự không biết. Hơn nữa, dù cho có biết, hắn cũng sẽ không nói với người phụ nữ điên trước mặt!
“Người đứng sau anh rốt cuộc là ai?” Miếng khăn buộc trên bắp chân đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, nhưng vẻ mặt của Kiều Tử Du vẫn không hề thay đổi: “Anh không nói cũng được, tôi chắc chắn sẽ tra ra, tôi sẽ...”
“Cô tra ra được thì sao? Cô có thể làm được gì?” Không phải là Nguyên Phi cố tình chế nhạo cô, mà là một cái Tần Môn nho nhỏ lại muốn đối đầu với lão đại của hắn, quả thực là chuyện cười.
“Anh...” Đúng vậy, cô tra ra được thì có thể làm được gì chứ?
Tần Gia đã chết, cô cũng đã không còn đủ tư cách để ở bênh cạnh Diêm ca ca. Bây giờ cô đã ô uế mất rồi, thậm chí cô còn...
Tay Kiều Tử Du đặt lên bụng mình, ánh sáng trong mắt cô dần dần trở nên u ám.
“Năm đó, anh đã dùng khuôn mặt của tôi để làm rất nhiều chuyện, đúng không?” Kiều Tử Du ngả người tựa vào ghế sofa, giọng của cô nghe có vẻ mệt mỏi.
“Để tôi nghĩ thử xem nào!” Nguyên Phi cũng không giả vờ hồ đồ, một tay hắn chống cằm, tay còn lại thì nhẹ nhàng gõ lên lan can, kế đó, hắn nói: “Cũng đã lâu lắm rồi, hay là cô nhắc lại cho tôi nhớ, được không?”
“Mười năm trước, ở Chu gia, tên Chu Tân Quốc kia tự nhận là hắn và tôi đã hợp tác, nhưng thật ra, người hợp tác với hắn là anh.” Trong bữa tiệc, lúc người đàn ông gọi là Chu Tân Quốc kia tìm đến cô, thì cô đã bắt đầu cảm thấy trong chuyện này có điều đáng ngờ.
Cô cũng không nhớ rõ là mình đã từng tiếp xúc với Chu Tân Quốc. Mỗi ngày, cô gặp rất nhiều người, thế nhưng trí nhớ của cô từ nhỏ đã rất tốt. Đối với cô, việc nhớ kỹ một người nào đó, quả thật rất đơn giản. Thậm chí, cô còn có thể chỉ gặp qua một lần là không quên.
Lúc Chu Tân Quốc đến gặp cô, dễ nhận thấy rằng hắn ta rất quen thuộc với cô. Nếu như vậy thì hẳn là cô phải nhớ rõ hắn, thế nhưng trong đầu cô, một chút ấn tượng cũng không có.
Cô bắt đầu điều tra Chu Tân Quốc, cùng với những chuyện có liên quan đến Chu gia.
Nhưng trong lúc điều tra, cô lại tra ra được là thời điểm mười năm trước, cô đã từng có giao dịch với Chu Tân Quốc. Chuyện này khiến cho cô cảm thấy rất kinh ngạc.
Giao dịch trong suốt nửa năm, thế mà một chút ấn tượng cô cũng không có!
Cô bắt đầu đi sâu vào điều tra chuyện của Chu Tân Quốc, ngay khi cô sắp tìm được chân tướng thì cả nhà hắn ta bị giết. Tất cả những manh mối có liên quan đều lập tức bị xóa sạch.
Lúc đó, Kiều Tử Du đã biết có người đang âm thầm nhắm vào Tần Môn, nhưng cô lại không nói với Diêm Tử Diệp. Khoan hãy nói đến chuyện hắn sẽ không tin cô, chỉ riêng việc cô kể lại với hắn toàn bộ chuyện này, Diêm ca ca sẽ nghĩ gì?
Chuyện của Tần Gia năm đó có vấn đề, thậm chí có khả năng không nhỏ là chuyện này do Diêm ca ca làm.
Có thể có một Kiều Tử Du giả, chẳng lẽ lại không có một Diêm Tử Diệp giả hay sao? Ngay từ lúc mới bắt đầu, bọn họ đã rơi vào một ván cờ.
Mười năm trước? Chu Tân Quốc? Nguyên Phi ngẫm nghĩ, hình như là hắn có khá nhiều ấn tượng về người này.
Đó là thời điểm hắn bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên. Khi đó, kỹ thuật hóa trang của hắn cũng không gọi là cao siêu, nhưng để ứng phó với một người chưa quen Kiều Tử Du thì cũng đã đủ rồi.
Hắn không ngờ là nhiệm vụ lại có thể hoàn thành thuận lợi như vậy. Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ lần đó, hắn bắt đầu có sở thích mô phỏng người khác. Đầu tiên là quan sát người muốn mô phỏng, sau đó tìm hiểu thói quen sinh hoạt của họ, làm tất cả những điều đó khiến hắn cảm thấy rất phấn khích.
Thế nhưng, ngay khi hắn đang tìm hiểu mấy thứ này, thì lão đại lại một lần nữa giao nhiệm vụ cho hắn. Nhiệm vụ lần này yêu cầu hắn tiếp cận Kiều Tử Du. Không cần phải hoàn toàn rập khuôn Diêm Tử Diệp, nhưng tất cả những động tác và lời nói phải giống hắn ta khoảng năm phần. Đối với hắn, chuyện này quá đơn giản.
Trong quán rượu, Kiều Tử Du đã mắc câu. Hắn không tốn chút sức lực đã có thể nhanh chóng thân thiết với cô. Sau đó là chuỗi ngày sinh hoạt bình thường. Điều mà hắn muốn... Chẳng qua là moi được một ít tin tức nội bộ của Tần Môn từ miệng Kiều Tử Du mà thôi.
Thế nhưng hắn ở bên cạnh Kiều Tử Du lâu như vậy, ngoại trừ nghe cô ta thổ lộ rằng cô ta yêu Diêm Tử Diệp điên cuồng như thế nào, thì chẳng còn gì khác.
“Nếu như đó là Chu gia trong suy nghĩ của tôi, vậy thì... Hẳn là bọn họ.” Nguyên Phi nhún vai: “Thế nhưng, cả nhà bọn họ không phải đã chết hết rồi sao?”
Ánh sáng trong mắt Kiều Tử Du đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Rất tốt!
Rất tốt!
Kiều Tử Du nắm chặt súng trong tay. Mấy năm nay, không chỉ riêng việc buôn bán, mà kể cả những thứ khác, Tần Môn đều gặp phải trở ngại cực lớn. Tuy là dưới sự lãnh đạo của Diêm Tử Diệp, thoạt nhìn bề ngoài, Tần Môn có vẻ như đang ngày càng lớn mạnh, thế nhưng thực chất là nó đang liên tục bị ăn mòn.
“Tần Gia... Có phải là do các người giết?”
Nguyên Phi nhún vai: “Chuyện này tôi quả thật không biết.”
Mấy chuyện đó đều là do lão đại tự mình làm. Rốt cuộc cô ta đã chết trong tay lão đại hay trong tay của chính những người trong Tần Môn thì hắn không biết được.
“Nguyên Phi! Tôi hỏi anh một lần nữa, chuyện của Tần Gia có phải là là do Caesar làm hay không?”
Đột nhiên, Nguyên Phi tỏ vẻ khiếp sợ, nhưng hắn đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nét mặt thoạt nhìn có vẻ thờ ơ: “Caesar? Cô nói Caesar nào?”
“Đừng có giả vờ giả vịt với tôi!”
“Giả vờ giả vịt? Sao lại như thế, tôi không biết giả vờ giả vịt bao giờ.”
Nguyên Phi biết rằng Kiều Tử Du sẽ không ra tay với hắn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là những người khác sẽ không ra tay với hắn.
Một tiếng “Phanh” rất lớn đột ngột vang lên, cửa phòng bị đá văng, Diêm Tử Diệp đứng ở cửa, toàn thân lạnh như băng, ánh mắt không có một chút độ ấm nào của hắn rơi trên người Nguyên Phi.
Nhìn thấy Diêm Tử Diệp, trong lòng Nguyên Phi lập tức thét lên một tiếng “Hỏng bét”, kế đó, hắn xoay người bỏ chạy.
Nhưng ngay khi xoay người, hắn nhìn thấy trên ban công chẳng biết từ lúc nào đã đứng đầy người. Trên tay những người kia đều có súng, và bọn họ đang nhắm vào hắn, chỉ cần hắn có một chút hành động khác thường nào, thì ngay lập tức, hắn sẽ biến thành cái sàng.
Nguyên Phi cười khổ, xoay người lại, giơ hai tay lên, nhìn Diêm Tử Diệp: “Không biết là Diêm môn chủ của chúng ta tốn công tốn sức đến tìm tôi, rốt cuộc là vì cái gì?”
Diêm Tử Diệp cũng không liếc nhìn Kiều Tử Du đang ngồi dưới đất, trong bàn tay mang bao tay trắng đang cầm một khẩu súng ngắn màu bạc, hắn chậm rãi đi đến trước người Nguyên Phi, không chút do dự chĩa súng vào đùi Nguyên Phi, bắn hai phát.
Cả người Nguyên Phi run lên, hai chân lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Muốn chết!” Âm thanh dường như vọng đến từ địa ngục. Chẳng biết từ lúc nào, con ngươi đen nhánh của Diêm Tử Diệp đã biến thành màu đỏ, khẩu súng trong tay hắn dí sát vào đầu Nguyên Phi: “Đã muốn chết như vậy, thì tao sẽ thành toàn cho mày!”
- ----
Venezuela.
“James! Anh lại lừa gạt em đúng không? Anh đã sớm biết tiểu nữ vương là ai, đúng không?” Trong căn hộ, một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên.
James cảm thấy một trận đau đầu: “Mike bé nhỏ của anh, em nghe mấy lời đồn nhảm này từ đâu vậy chứ. Nếu anh biết ai là tiểu nữ vương, thì anh còn ngồi yên ở đây, không làm gì cả à?”
Mike mặc một cái áo ngủ màu trắng, hắn ngẫm nghĩ trong chốc lát, cảm thấy James nói cũng đúng. Trong khi hắn còn đang im lặng suy nghĩ, James đã bước đến gần, giơ tay ôm lấy hắn, kéo vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người hắn.
“Mike bé nhỏ, em đừng có mà ai bảo sao cũng nghe vậy, có được không? Nếu người đã ra hiệu cho chúng ta thật sự là tiểu nữ vương... Thế thì đợi sau khi xử lý xong mọi chuyện của mình, cô ấy tự nhiên sẽ tới tìm chúng ta. Yên tâm đi.”
Hiện tại, trong tay James quả thật có không ít tư liệu về Phó An Nhiên. Nhưng theo hắn thấy, mặc dù cô gái bé nhỏ được gọi là tiểu nữ vương này lại một lần nữa thay đổi cuộc sống, nhưng vẫn như trước, sống rất vui vẻ, thậm chí, tất cả mọi thứ còn rất kích thích nữa kìa.
Hiện tại, cô ta bất quá mới mười tám tuổi, nhưng sau lưng lại có một tổ chức không hề thua kém gì so với Tần Môn. Tiểu nữ vương của bọn họ vĩnh viễn là người được bọn họ tôn thờ và kính trọng.
Mike thoải mái dựa vào người James, thế nhưng càng nghĩ, hắn càng cảm thấy không đúng. Hôm nay, lúc hắn thức dậy, quả thực là đã có người nhắc đến chuyện đó.
“Không đúng, không đúng, James, anh đừng nghĩ có thể nói cho qua để lừa em! Em biết người đó là ai, tiểu nữ vương bây giờ hẳn là đang ở chỗ Thợ Săn, đúng không? Cô ấy chính là một cô gái người Châu Á, đúng không?”
James ngẩn người, ngay khi hắn định nói cái gì đó để xoay chuyển chuyện này thì Mike đã né ra khỏi ngực hắn, sau đó chạy mất.
Thấy Mike đã chạy mất, không còn thấy bóng dáng, James vừa tức vừa vội. Rốt cuộc là tại sao Mike biết được! Hắn cần phải tranh thủ thay đồ, nếu không, chỗ của Thợ Săn chắc chắn sẽ nổ tung lên mất!
- ----
Hiện tại, ở trường học Thợ Săn.
“Số 8! Ra khỏi hàng!” Tiếng hét của Thợ Săn vang lên trên sân huấn luyện.
Tất cả học viên tham gia huấn luyện đều ngẩn ra, hiển nhiên, bọn họ không ngờ là Thợ Săn sẽ gọi một mình số 8 bước ra.
An Nhiên bước ra khỏi đầm nước sau khi buông một tiếng thở dài khe khẽ.
Lúc này, những người đang nằm sấp trong đầm nước đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy hâm mộ.
Sao bọn họ lại có thể không hâm mộ được cơ chứ, bọn họ đã giữ tư thế nầm sấp trong đầm nước này không biết bao lâu rồi, khắp người không một chỗ nào là không cố gắng hết sức. Bữa trưa, vẫn như cũ, bọn họ cũng chỉ ăn một cái bánh bột ngô và một chén cơm mà thôi, cường độ tập luyện lại tăng cao như vậy, sao họ có thể chịu được.
Thợ Săn đi đến trước mặt An Nhiên, ánh mắt ông ta quét tới quét lui trên người cô, mãi cho đến khi khắp người Phó Quân Hoàng tỏa ra khí lạnh, ông ta mới dời mắt, lạnh giọng nói:
“Số 17! Ra hỏi hàng!” Cũng vẫn là tiếng quát tháo như lúc nãy.
Số 17 là một nữ sĩ quan người Mỹ, thân thủ của cô ta rất linh hoạt, cũng rất lợi hại. Trong mắt mọi người, đối với phái nữ tham gia đợt huấn luyện này, cũng chỉ có số 8 và số 17 là có thể so sánh được với nhau.
Số 17 không chút do dự đứng đậy, nhìn về phía Thợ Săn.
“Đánh đi.” Thợ Săn lui về sau một bước, lạnh lùng ném ra hai chữ này, sau đó thì không nói gì thêm nữa.
Song phương giao đấu, mãi cho đến khi một bên áp đảo được bên còn lại, người thua cuộc sẽ bị loại ra, người thắng sẽ tiếp tục đấu với người kế tiếp.
An Nhiên và số 17 liếc nhau một cái, ngay lập tức, An Nhiên đã đoán được suy nghĩ của cô ta. Cô ta muốn thắng, không từ thủ đoạn.
Nhưng muốn giành được chiến thắng trong tay An Nhiên thì quả thực là một chuyện phi thực tế.
Số 17 muốn thắng, chẳng lẽ Phó An Nhiên không muốn thắng hay sao?
Mặc dù cô không có ý thức vinh dự quốc gia gì gì đó, nhưng mà người mà cô yêu lại tuyệt đối trung thành với tổ quốc. Người mà cô yêu dành tình yêu tuyệt đối cho tổ quốc, anh ấy yêu quê hương của mình, cũng giống như là anh ấy yêu cô.
Bây giờ, cô không chỉ vì mình mà chiến đấu, cô còn phải chiến đấu vì người mà yêu đã yêu sâu đậm.
Sau khi An Nhiên và số 17 cúi chào nhau, cả hai lập tức không ngừng thăm dò đối phương. Không ai trong hai người tấn công trước, bọn họ chỉ thực hiện một vài động tác nhỏ.
“Này, cậu nói xem, tiểu quái vật của chúng ta có thể thắng không?” Ngốc Ưng quay sang Liệp Báo ở bên cạnh, nói.
Liệp Báo chống đỡ thân thể của mình, sau đó mới nó: “Cậu nghĩ cô ấy là cậu à?”
“Mẹ kiếp, Thổ Báo Tử, cậu cố ý bới móc tôi đúng không?”
“Cậu cũng đâu phải gốc cây, tôi bới móc cậu làm gì?” Liệp Báo liếc mắt nhìn hắn, sau đó không nói thêm gì cả, tiếp tục nằm sấp xuống.
Ngốc Ưng biết rõ là mình có nói gì thêm thì tên Thổ Báo Tử này cũng sẽ không đáp lại, nếu vậy thì hắn tốt nhất là không nên nói gì nữa.
Phó Quân Hoàng cũng không nhúc nhích, nằm sấp trong đầm nước lạnh buốt, vẻ mặt có hơi khó coi, ánh mắt anh dính sát trên người An Nhiên.
Trong một đám học viên ở đây, có không ít người đánh chủ ý lên người An Nhiên, nếu như không phải bởi vì thực lực của cô bày ra đó, còn có sự che chở của đội U Linh cùng với Phó Quân Hoàng, thì có lẽ đã sớm có người đi tìm chết rồi.
An Nhiên và số 17 cùng nhảy ra, số 17 cười cười: “Số 8, cô rất lợi hại, là người phụ nữ lợi hại nhất trong số những người phụ nữ mà tôi biết.”
An Nhiên hé miệng: “Cũng sẽ là người lợi hại nhất trong những người đàn ông mà cô đã từng biết.” Nói xong, An Nhiên lách người một cái, trong khi số 17 vẫn còn ngây người, cô đã lao mạnh về phía trước, đánh một quyền vào sống mũi của cô ta.
Đối với An Nhiên, không có chán ghét hay không chán ghét, chỉ có sảng khoái hay không sảng khoái mà thôi!
Tốc độ của An Nhiên quá nhanh, số 17 không có thời gian phản ứng, ngay khi nhìn thấy nắm đấm của An Nhiên vung tới, cô đã bị đánh ngã ra đất.
Số 17 bị choáng, thậm chí, cô không đứng dậy được, một quyền kia làm mắt cô hoa lên, khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Ai cũng không ngờ là số 8 lại chỉ dùng một quyền đã có thể đánh bại số 17. Chưa kể thứ hạng của số 17 vẫn luôn ở vị trí cao.
“Kế tiếp, số 18!” Thợ Săn tiếp tục quát lên.
Nghe gọi tên, số 18 ngây người. Bởi vì hắn không phải là nữ, mà là một gã đàn ông cao to vạm vỡ.
“Đánh.” Thời điểm chứng kiến phương thức tấn công của An Nhiên, vẻ mặt Thợ Săn không có một chút biến hóa nào, thế nhưng trái tim ông ta lại đập điên cuồng.
Đã một ngày trôi qua, phía Mike vẫn không có bất kỳ tin tức gì. Hắn đã gọi điện nhiều lần nhưng không có ai bắt máy, có lẽ hắn ta đang bận chuyện gì đó.
Số 18 ngại ngùng nhìn An Nhiên, hắn gãi gãi đầu mình, sau đó nói: “Này, số 8, cô...”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không đánh chết người đâu.” An Nhiên biết rõ hiện tại đang áp dụng hình thức luân chiến (*), cô nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết đối thủ, chỉ có như vậy, cô mới có thể cam đoan bản thân có đủ thể lực cho trận tiếp theo.
Số 18 xanh mặt.
Nếu số 8 đã nói như vậy, lẽ dĩ nhiên, số 18 không thể buông lỏng được. Ánh mắt của hắn lập tức trở nên nghiêm túc, hơi thở toàn thân cũng thay đổi trong nháy mắt.
“Vậy thì... Xin chỉ giáo nhiều hơn.” Số 18 hừ lạnh, giơ tay ra, bổ về phía An Nhiên.
An Nhiên né tránh vô cùng đúng lúc, cô hơi nghiêng người, vẻ mặt dửng dưng, ngay cả động tác cũng có vẻ rất thong thả.
Lách người, sau đó vung ra một quyền, đánh lên ngực số 18, thế nhưng sức của cô so với số 18 cũng không được xem là lớn, hơn nữa, cô đã kiểm soát độ mạnh yếu rất tốt, nên hắn cũng không có việc gì.
“Chậc, đừng nói là tiểu quái vật sẽ xảy ra chuyện gì đấy nhé!” Ngốc Ưng vô cùng lo lắng.
“Lo hão!” Liệp Báo lười phải chế nhạo tên đầu heo này nữa rồi.
Vương Hào đang nằm rạp trong đầm nước gần như dùng ánh mắt cúng bái để nhìn An Nhiên. Hắn vẫn biết rằng huấn luyện viên rất lợi hại, thế nhưng không ngờ là Phó An Nhiên cũng lợi hại như vậy. Thân thủ của cô tuyệt đối lợi hại hơn bọn họ.
Quả là chân nhân bất lộ tướng (*)!
Lúc nhìn thấy An Nhiên giao đấu, vẻ mặt của Vạn Lỗi cũng hơi thay đổi. Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng với việc hắn có đánh lại số 18 hay không đã là một vấn đề. Thế nhưng, thoạt nhìn, An Nhiên có vẻ rất thành thạo, thậm chí, nét mặt cũng không hề thay đổi. Việc này... Đối với hắn, quả thật là khó có thể tưởng tượng nổi.
Trong khi hai người đang giao đấu kịch liệt, ánh mắt của Thợ Săn cũng càng lúc càng tối hơn, dường như ông ta đang suy nghĩ cái gì đó. Ngay lúc đó, một âm thanh hoàn toàn không thuộc về nơi này đột nhiên vang lên:
“Ôi! Mẹ kiếp! Muốn chết hả? Muốn chết hả?”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hai người đang đánh hăng say trên sân huấn luyện đã bị buộc phải dừng lại bởi vì có một người đột ngột xông vào.
Nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mắt, tất cả những người có mặt tại đây đều cảm thấy bị sốc. Hắn ta mặc một bộ đồ thể thao, cả người lộ ra phong thái ưu tú, thế nhưng vẻ mặt của hắn ta rất bối rối.
Đây là trường học Thợ Săn, nơi này là lớp học quốc tế của trường học Thợ Săn, từ khi nào mà sân huấn luyện lại cho phép người lạ tùy tiện đi vào?
Nhìn thấy người vừa xuất hiện, vẻ mặt của Thợ Săn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức chuyển sang vui vẻ.
Xem ra là Mike đã tra ra được cái gì đó!
Thế nhưng, mặc dù là như thế, nhưng vẻ mặt của ông ta cũng không thể hiện một chút kinh ngạc hay vui vẻ nào. Ông ta chỉ hơi nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ không vui.
Lúc An Nhiên nhìn thấy người kia, cô âm thầm buông tiếng thở dài. Cô quả thật là một đứa ngốc, lại đi kể với James chuyện của mình, James đã biết thì sớm muộn gì Mike cũng sẽ biết, chỉ là... Thế này có phải là hơi nhanh không?
“Nghỉ tại chỗ.” Thợ Săn rống lên.
Đám học viên đang nằm bò trong vũng nước lập tức thả người, nằm sấp xuống đất. Hiện tại, bọn họ hoàn toàn không muốn động đậy một chút nào nữa, dù sao thì cả người cũng đã đông lạnh mất rồi, làm gì còn tâm trạng để quan tâm đến việc khác? Tranh thủ mà nằm thôi, ai biết được bọn họ có thể được nghỉ tại chỗ trong bao lâu chứ.
An Nhiên xoay người, định đi, nhưng mà cô còn chưa đi được vài bước thì tay đã bị một người nắm chặt.
Phản xạ có điều kiện, An Nhiên vung một quyền về phía Mike, nhưng mà hắn đã sớm có phòng bị, hơn nữa, lúc nhìn thấy An Nhiên vung nắm đấm đến, mắt của hắn còn chớp chớp mấy cái, dùng một nay nắm chặt nắm đấm của cô. Trên mặt hắn thoạt nhìn có vẻ rất thỏa mãn.
“Tôi biết ngay, tôi biết ngay mà!”
Vẻ mặt không cảm xúc của Thợ Săn bắt đầu có vết nứt.
Khí lạnh quanh người Phó Quân Hoàng đã đạt tới nhiệt độ ngang bằng với tủ lạnh. Ngốc Ưng run rẩy nhích lại gần Liệp Báo. Ở bên cạnh sĩ quan huấn luyện gì gì đó, rất đáng sợ, quả thật là trải nghiệm vô cùng hung ác, vô nhân đạo.
Còn tên kia, hắn là ai vậy, hắn không biết là nếu hắn vẫn không chịu buông tay ra, thì móng vuốt của hắn sẽ trở thành một cái chân gà chết sao?
Chậc, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy quá mức đẫm máu.
“Buông ra!” An Nhiên lạnh lùng nói với Mike.
Thế nhưng hắn không buông tay, mặc kệ người này rốt cuộc có phải là người mà hắn muốn tìm hay không, trước hết, cứ đem người đi đã, có gì nói sau.
Tuy là hắn đã không tới trường học Thợ Săn suốt mấy chục năm rồi, nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng đã tốt nghiệp ở đây, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, hắn dù ít dù nhiều cũng vẫn còn nhớ rõ.
“Thợ Săn, mượn học viên của anh một chút.” Nói xong, Mike kéo An Nhiên chạy đi.
Trong mắt An Nhiên xẹt qua một tia ảo não, rốt cuộc là chuyện quái gì vậy chứ!
Thợ Săn sững sờ, nhìn bóng dáng bị Mike kéo đi, hắn lập tức giao mọi việc lại cho trợ thủ của mình, sau đó quay người đuổi theo.
Phó Quân Hoàng không nói một câu đã lập tức đuổi theo.
Vị trợ thủ kia có biết Phó Quân Hoàng, hắn không biết là rốt cuộc mình nên ngăn cản anh ta lại, hay là cứ mặc kệ. Ngay khi hắn còn đang xoắn xuýt với vấn đề này thì Phó Quân Hoàng đã đi khỏi.
- ----
Bên này.
Khi Mike kéo An Nhiên chạy đến văn phòng của Thợ Săn, thái độ của hắn kích động không thôi, cả người đều phấn khích.
“Cô có liên quan đến tiểu nữ vương của chúng tôi hay không? Cô là gì của tiểu nữ vương? Con gái? Không thể nào, nếu cô ấy có con thì chắc chắn sẽ nói cho chúng tôi biết. Vậy cô là người thân của cô ấy? Cũng không đúng, trong số những người thân của cô ấy, không hề có người nào như cô.” Mike gần như bắt đầu lẩm bẩm nói một mình.
An Nhiên dứt khoát ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt cô ngoại trừ mệt mỏi thì không có một chút cảm xúc nào khác.
Hiện tại cô cảm thấy rất mệt, không có thời gian lăn qua lăn lại với những người này.
Mike bĩu môi, nhưng hắn lại không dám đi quấy rầy cô, chỉ có thể đứng một bên nhìn. Cho nên, lúc Thợ Săn đi vào, thì hắn ta thấy cảnh tượng số 8 gần như ngồi xụi lơ trên ghế sofa. Cả người cô nhếch nhác, lầy lội, trên người không có chỗ nào sạch sẽ. Thợ Săn thấy rất rõ vết bẩn trên cái ghế sofa màu be của hắn ta.
“Anh định làm gì vậy?” Thợ Săn đi đến bên cạnh Mike, nhỏ giọng hỏi.
“Tôi vốn tưởng rằng James không biết chuyện này, nhưng hóa ta là anh ấy biết rất rõ. Vậy mà lại không nói cho chúng ta biết, hiện tại, có hai khả năng.”
“Đúng. Một là người kia không cho hắn nói, khả năng còn lại chính là... Hắn còn chưa xác định được. Sau khi xác định sẽ nói với chúng ta.” Thợ Săn tiếp lời bằng giọng nói lạnh lùng.
Thái độ của Mike rất vui mừng: “Anh cảm thấy cái nào có khả năng hơn?”
Ánh mắt hắn ta thoáng quét qua người đang nằm trên ghế sofa, tiếp tục hỏi:
“Trường hợp thứ nhất.” Nếu như là trường hợp thứ hai thì... Dựa theo tính cách của James, mặc dù là chưa có căn cứ chính xác, hắn cũng sẽ nói rõ cho bọn họ biết, để bọn họ có sự chuẩn bị.
Mike gật đầu.
“Tôi cũng nghĩ là trường hợp thứ nhất. Thế nhưng anh nói thử xem, tiểu nữ vương của chúng ta đã chết từ mười bốn năm trước.” Hắn dừng lại một chút: “Vậy thì ai là người không cho phép James nói ra chuyện này?”
“Đúng vậy, cô có thể nói cho chúng tôi biết là...” Câu nói kế tiếp của Thợ Săn chợt khựng lại, bởi vì vẻ mặt lúc ngủ của cô gái đang nằm trên sofa quá giống tiểu nữ vương. Trên người cô toát ra phong thái không khác gì tiểu nữ vương.
Mike cũng khẽ nhíu máy, ngẩn người nhìn An Nhiên ngủ.
“Cạch”
James xô cửa vào: “Mike bé nhỏ, trước hết, em về nhà cùng anh, khi về đến nhà, anh sẽ từ từ nói chuyện với em.”
Mike không nói lời nào, tiếp tục nhíu mày nhìn An Nhiên.
“James, nói cho em biết, cô ấy là ai.” Mike nghiêng đầu nhìn về phía James.
Lúc này, James mới nhìn đến người đang nằm trên ghế sofa.
Hắn giật mình, sao người này lại chạy đến văn phòng vậy chứ? Lúc nhìn thấy ánh mắt của Thợ Săn, tim hắn run lên, chẳng lẽ tên này cũng đã cảm giác được? Bọn họ đều phát hiện?
“James, anh đã từng nói rằng anh sẽ không nói dối em.”
An Nhiên đang nằm trên ghế sofa ngủ có hơi nhíu mày, ồn ào quá, khiến cô không thể nào ngủ ngon được: “Câm miệng! Muốn cãi nhau thì cút ra ngoài cho tôi!”
An Nhiên nổi giận thì ai có thể ngăn được?
Thế nhưng, ba người kia nghe cô quát lên như thế thì vẻ mặt bọn họ càng thêm quái dị. Mà vẻ mặt của James lúc này chính là: Muốn chết.
Đây rõ ràng là không đánh đã khai mà...
“Rốt cuộc cô ta là ai?” Mike hạ giọng, túm lấy cánh tay James, chất vấn.
James đỡ trán: “Các người cảm thấy là ai, thì chính là người đó.”
Hắn không biết nên nói gì nữa.
Thợ Săn và Mike đều giật mình, thậm chí, Thợ Săn không biết bản thân nên nói gì. Hắn chỉ đi đến bên cạnh An Nhiên, chậm rãi ngồi xổm xuống trước ghế sofa, giơ tay muốn vuốt ve khuôn mặt của cô. Nhưng ngay lúc đó, động tác của hắn bỗng dừng lại.
Thợ Săn đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh James, nhìn hắn ta, nói: “Không thế nào, nếu như cô ấy là tiểu nữ vương, vậy thì cô ấy...”
“Vẻ ngoài thay đổi? Không quan trọng, chẳng phải chỉ cần hóa trang hoặc là phẫu thuật thẩm mỹ là được sao? Thân phận thay đổi? Cũng không quan trọng. Hiện tại chuyện làm thân phận giả chỉ tốn có vài phút mà thôi. Nhưng nếu như thân phận của cô ấy là bảo bối của Phó gia ở Hoa Hạ, thì hai người nói xem, thân phận này có thể làm giả được hay không?” James giải thích.
“Nhưng mà... Không phải anh nói rằng tiểu nữ vương đã bị nổ chết từ mười bốn năm trước rồi sao?” Mike không thể tin.
“Đúng, cô ấy bị nổ chết rồi.” James hít một hơi thật sâu: “Tiểu nữ vương đã nói với anh rằng chuyện năm đó, cô ấy cũng không biết nhiều lắm. Nhưng cô ấy không muốn chúng ta nhúng tay vào chuyện của cô ấy.”
Thợ Săn và Mike thoáng khựng lại, ánh mắt cả hai rơi trên người An Nhiên, vẻ mặt bất động.
James thở phào một cái, xem ra là không có vấn đề gì.
Nhưng ngay khi James vừa mới thả lỏng thì Mike bỗng nhiên nhảy đến trước mặt hắn, giơ tay bắt lấy tay hắn, vẻ mặt hung dữ: “James! Anh vừa nói gì hả? Anh nói tiểu nữ vương nói với anh? Anh đã sớm biết mọi việc! Các người đã sớm gặp mặt! Anh dám gạt em!”
Hiện tại, ngay cả suy nghĩ muốn chết, James cũng đã có. Nhưng mà hắn còn chưa kịp biện hộ cho bản thân thì giọng nói khó chịu của An Nhiên đã vang lên.
“Nếu còn làm ồn một lần nữa, thì cút!”
Vốn dĩ vẫn còn muốn gào lên, nhưng khi nghe tiếng quát của An Nhiên, Mike lập tức im bặt. Tuy nhiên, hắn vẫn còn tức. James biết rất rõ là hắn lo lắng cỡ nào, thế nhưng sau khi biết rõ tình huống, tên kia lại không nói cho hắn biết, thậm chí còn, còn...
Nghĩ đến chuyện đó, vẻ mặt Mike càng khó coi hơn. James không nói rõ chân tướng với hắn, lại còn dám lừa gạt hắn trên giường, chuyện này quả thực là sự sỉ nhục đối với hắn! Một sự sỉ nhục vô cùng to lớn!
Càng nghĩ càng giận, thế là Mike dứt khoát giơ tay ra, hung hăng véo một cái lên hông James.
“Nợ nần của chúng ta... Từ từ tính!” Mike nhỏ giọng nói bên tai James. Hắn sợ quấy rầy giấc ngủ của An Nhiên, tầm mắt hắn vẫn luôn cẩn thận quan sát cô.
“Vậy thì hiện tại tiểu nữ vương là...?” Thợ Săn vẫn còn có vài thứ không hiểu.
“Theo như ý của tiểu nữ vương thì đó là mượn xác hoàn hồn.” James chịu đựng đau đớn mà giải thích.
“Mượn xác hoàn hồn sao?” Thợ Săn lẩm bẩm nói. Nếu nói như vậy, trong hai ngày này, những vấn đề khiến hắn cảm thấy kỳ quái cũng đã có được lời giải thích thỏa đáng. Vì An Nhiên là tiểu nữ vương, cho nên, hắn mới có cảm giác quen thuộc với cô ấy.
Hiện tại, Thợ Săn đã sớm quên rằng hắn còn phải đi huấn luyện học viên. Hắn lặng lẽ đứng trong góc phòng, ánh mắt bình thản nhìn An Nhiên, đã từ rất lâu rồi, hắn chưa từng có nét mặt dịu dàng như thế.
Tuy là James và Mike đang ôm nhau, thế nhưng động tác của hai người cũng không hề ít. Gần như có thể nhìn thấy được biểu cảm đau khổ của James.
“Em vừa vừa phải phải thôi!” James liếc nhìn Mike bằng ánh mắt đe dọa.
“Rốt cuộc là ai sai trước?” Mike dừng động tác: “James, năm đó, là ai nói với em rằng cả đời sẽ không lừa gạt em? Kết quả thì sao? Chuyện lớn như vậy mà anh lại gạt em! Anh gạt em như vậy, thì anh nói xem, làm sao mà em tha thứ cho anh được?”
James thoáng khựng lại, hắn biết là trong chuyện này mình không đúng, nhưng cái này cũng không thể trách hắn được. Hắn chỉ đang làm theo ý tiểu nữ vương mà thôi, hắn có làm gì sai đâu!
“Là do tiểu nữ vương không muốn anh nói hai người biết, nhất là Thợ Săn!”
Thợ Săn ngẩn người. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy trang phục huấn luyện trên người cô, hắn lập tức hiểu rõ. Thế nhưng, chuyện đó có liên quan gì với chuyện hắn biết cô là tiểu nữ vương?
“Tiểu nữ vương vốn có ý định sẽ gặp chúng ta sau khi huấn luyện xong. Nhưng giờ thì hay rồi, hai người chọc giận cô ấy, để tôi xem các người giải quyết như thế nào đây!”
Mike bĩu môi: “Cô ấy không cho anh nói thì anh sẽ không nói cho mọi người biết? Chúng ta đều có được tin tức, chỉ cần tra một chút, chẳng phải sẽ biết sao?”
“Không đúng, anh vẫn muốn biết, rốt cuộc là vì sao em lại đột nhiên chạy đến nói với anh những lời như vậy?” Chuyện này khiến James cảm thấy rất tò mò, trên đường chạy đến đây, hắn vẫn luôn nghĩ về nó.
“Bởi vì em nghe thuộc hạ của anh bảo rằng dạo gần đây anh rất lạ, cứ luôn quan sát một học viên nữ người châu Á.”
“...” James hoàn toàn bó tay với mình. Hắn cảm thấy bản thân đã làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc.
Vốn dĩ Mike không biết tiểu nữ vương là ai, em ấy chỉ định chạy đến xem thử một chút, cả hai chạm mặt, không ngờ là hắn cũng đâm đầu vào, thậm chí, sau đó, hắn còn không đánh đã khai... Chuyện này nếu bị tiểu nữ vương biết được, hắn chắc chắn sẽ bị quất chết.
Ngay khi James còn đang cảm thấy uất ức không thôi thì cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt đột nhiên bị đá văng. Cả ba người đều giật mình. Ở trường học Thợ Săn, ai lại dám làm thế với văn phòng của Thợ Săn?
Nhưng khi tầm mắt của bọn họ rơi vào bóng người đang đứng ở cửa, cảm giác được toàn thân anh ta đang tỏa ra khí lạnh, thì vẻ mặt cả ba đều thay đổi.
Vũ khí hình người của Hoa Hạ: Phó Quân Hoàng!
Phó Quân Hoàng bước vào phòng, từ đầu đến cuối, anh cũng không hề nhìn ba người kia, mà đi thẳng đến bên cạnh An Nhiên. Anh không chút do dự cúi người ôm lấy cô, sau đó xoay người, dự định rời đi.
Thế nhưng anh còn chưa ra khỏi văn phòng thì Thợ Săn đã ra tay...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
“Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không, tôi sẽ tưởng rằng cô yêu tôi đấy!” Nguyên Phi kéo cái ghế bên cạnh qua, ngồi xuống, bắt chéo hai chân, liếc nhìn Kiều Tử Du đang bừng bừng lửa giận bằng ánh mắt chế nhạo.
Kiều Tử Du cười lạnh một tiếng, thẳng tay kéo một tấm khăn từ trên cái ghế sofa gần mình nhất xuống, xé ra, sau đó dùng nó buộc lại bắp chân của mình.
Mặt cô có hơi tái, ngay cả môi cũng đã trắng nhợt, cô không đứng dậy, mà ngồi bệt xuống tấm chăn, dựa lưng vào cái ghế sofa phía sau. Trong mắt cô lóe lên sự sắc bén, khiến cho khóe môi Nguyên Phi cong lên.
“Cô xem, tôi đã bảo cô đừng có dùng ánh mắt như thế để nhìn tôi rồi mà, vậy mà cô vẫn dùng nó.” Nguyên Phi chậc chậc nói: “Cô nói đó không phải là yêu thích tôi thì còn là gì?”
“Anh muốn gì?”
“Tôi chỉ đến xem một chút thôi, thật là nhàm chán!” Người khiến cho hắn cảm thấy hứng thú cũng đã đi mất rồi. Hắn chỉ có thể gặp cô mà thôi, ngoại trừ nhàm chán thì cũng chỉ có nhàm chán.
“Cút.” Giọng của Kiều Tử Du tuy rất lạnh nhưng lại không hề có sức. Có lẽ là đau đớn trên chân đã ảnh hưởng đến cô.
“Chuyện này sao có thể được?” Nguyên Phi chậc chậc lắc đầu: “Nói gì đi nữa thì khoảng thời gian chúng ta ở cùng nhau cũng không phải là quá ngắn, tuy là đồng sàng dị mộng (*) nhưng tốt xấu gì cũng cùng chung chăn gối, không phải sao?”
Nguyên Phi vừa dứt lời, Kiều Tử Du lập tức cầm khẩu súng mà Simon đã ném xuống trước đó lên, nhắm vào hắn ta, bắn một phát.
May mắn là Nguyên Phi trốn kịp, nếu không thì viên đạn kia chắc chắn đã ghim giữa ấn đường của hắn, lúc đó thì... Hắn chết chắc.
“Kiều Tử Du, cô điên rồi!” Nghĩ đến phát súng vừa rồi, Nguyên Phi vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Kiều Tử Du cười lạnh: “Nguyên Phi, trước khi tôi tra rõ chuyện năm đó, thì tốt nhất anh đừng có xuất hiện trước mắt tôi. Nếu không, tôi không chắc là mình có thể chấp nhận được sự tồn tại của anh đâu đấy!”
“Hử?” Nguyên Phi không hiểu Kiều Tử Du đang nói gì.
“Năm đó, chuyện Tần Lam chết, đừng nói với tôi là không có liên quan đến cấp trên của anh!” Kiều Tử Du không tra ra được nhiều manh mối, nhưng chuyện có liên quan đến Nguyên Phi, cô vẫn tìm hiểu được đôi chút. Phía sau Nguyên Phi còn có kẻ khác, nhưng đó là ai thì cô vẫn chưa điều tra ra được.”
Tần Lam?
Nguyên Phi nhíu mày suy nghĩ, một lát sau, trong đầu hắn hiện lên một bóng người, hắn lập tức nói: “À, cô nói cô ta à?”
Trong mắt Kiều Tử Du đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh: “Quả thật là do các người làm!”
Nguyên Phi nhún vai: “Này, tôi thật sự không có liên quan đến chuyện này. Tần Lam chết không liên quan gì đến tôi đâu đấy! Nhưng cấp trên của tôi có dính dáng gì đến chuyện đó hay không thì tôi không biết.”
Caesar đã làm những gì, hắn thật sự không biết. Hơn nữa, dù cho có biết, hắn cũng sẽ không nói với người phụ nữ điên trước mặt!
“Người đứng sau anh rốt cuộc là ai?” Miếng khăn buộc trên bắp chân đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, nhưng vẻ mặt của Kiều Tử Du vẫn không hề thay đổi: “Anh không nói cũng được, tôi chắc chắn sẽ tra ra, tôi sẽ...”
“Cô tra ra được thì sao? Cô có thể làm được gì?” Không phải là Nguyên Phi cố tình chế nhạo cô, mà là một cái Tần Môn nho nhỏ lại muốn đối đầu với lão đại của hắn, quả thực là chuyện cười.
“Anh...” Đúng vậy, cô tra ra được thì có thể làm được gì chứ?
Tần Gia đã chết, cô cũng đã không còn đủ tư cách để ở bênh cạnh Diêm ca ca. Bây giờ cô đã ô uế mất rồi, thậm chí cô còn...
Tay Kiều Tử Du đặt lên bụng mình, ánh sáng trong mắt cô dần dần trở nên u ám.
“Năm đó, anh đã dùng khuôn mặt của tôi để làm rất nhiều chuyện, đúng không?” Kiều Tử Du ngả người tựa vào ghế sofa, giọng của cô nghe có vẻ mệt mỏi.
“Để tôi nghĩ thử xem nào!” Nguyên Phi cũng không giả vờ hồ đồ, một tay hắn chống cằm, tay còn lại thì nhẹ nhàng gõ lên lan can, kế đó, hắn nói: “Cũng đã lâu lắm rồi, hay là cô nhắc lại cho tôi nhớ, được không?”
“Mười năm trước, ở Chu gia, tên Chu Tân Quốc kia tự nhận là hắn và tôi đã hợp tác, nhưng thật ra, người hợp tác với hắn là anh.” Trong bữa tiệc, lúc người đàn ông gọi là Chu Tân Quốc kia tìm đến cô, thì cô đã bắt đầu cảm thấy trong chuyện này có điều đáng ngờ.
Cô cũng không nhớ rõ là mình đã từng tiếp xúc với Chu Tân Quốc. Mỗi ngày, cô gặp rất nhiều người, thế nhưng trí nhớ của cô từ nhỏ đã rất tốt. Đối với cô, việc nhớ kỹ một người nào đó, quả thật rất đơn giản. Thậm chí, cô còn có thể chỉ gặp qua một lần là không quên.
Lúc Chu Tân Quốc đến gặp cô, dễ nhận thấy rằng hắn ta rất quen thuộc với cô. Nếu như vậy thì hẳn là cô phải nhớ rõ hắn, thế nhưng trong đầu cô, một chút ấn tượng cũng không có.
Cô bắt đầu điều tra Chu Tân Quốc, cùng với những chuyện có liên quan đến Chu gia.
Nhưng trong lúc điều tra, cô lại tra ra được là thời điểm mười năm trước, cô đã từng có giao dịch với Chu Tân Quốc. Chuyện này khiến cho cô cảm thấy rất kinh ngạc.
Giao dịch trong suốt nửa năm, thế mà một chút ấn tượng cô cũng không có!
Cô bắt đầu đi sâu vào điều tra chuyện của Chu Tân Quốc, ngay khi cô sắp tìm được chân tướng thì cả nhà hắn ta bị giết. Tất cả những manh mối có liên quan đều lập tức bị xóa sạch.
Lúc đó, Kiều Tử Du đã biết có người đang âm thầm nhắm vào Tần Môn, nhưng cô lại không nói với Diêm Tử Diệp. Khoan hãy nói đến chuyện hắn sẽ không tin cô, chỉ riêng việc cô kể lại với hắn toàn bộ chuyện này, Diêm ca ca sẽ nghĩ gì?
Chuyện của Tần Gia năm đó có vấn đề, thậm chí có khả năng không nhỏ là chuyện này do Diêm ca ca làm.
Có thể có một Kiều Tử Du giả, chẳng lẽ lại không có một Diêm Tử Diệp giả hay sao? Ngay từ lúc mới bắt đầu, bọn họ đã rơi vào một ván cờ.
Mười năm trước? Chu Tân Quốc? Nguyên Phi ngẫm nghĩ, hình như là hắn có khá nhiều ấn tượng về người này.
Đó là thời điểm hắn bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên. Khi đó, kỹ thuật hóa trang của hắn cũng không gọi là cao siêu, nhưng để ứng phó với một người chưa quen Kiều Tử Du thì cũng đã đủ rồi.
Hắn không ngờ là nhiệm vụ lại có thể hoàn thành thuận lợi như vậy. Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ lần đó, hắn bắt đầu có sở thích mô phỏng người khác. Đầu tiên là quan sát người muốn mô phỏng, sau đó tìm hiểu thói quen sinh hoạt của họ, làm tất cả những điều đó khiến hắn cảm thấy rất phấn khích.
Thế nhưng, ngay khi hắn đang tìm hiểu mấy thứ này, thì lão đại lại một lần nữa giao nhiệm vụ cho hắn. Nhiệm vụ lần này yêu cầu hắn tiếp cận Kiều Tử Du. Không cần phải hoàn toàn rập khuôn Diêm Tử Diệp, nhưng tất cả những động tác và lời nói phải giống hắn ta khoảng năm phần. Đối với hắn, chuyện này quá đơn giản.
Trong quán rượu, Kiều Tử Du đã mắc câu. Hắn không tốn chút sức lực đã có thể nhanh chóng thân thiết với cô. Sau đó là chuỗi ngày sinh hoạt bình thường. Điều mà hắn muốn... Chẳng qua là moi được một ít tin tức nội bộ của Tần Môn từ miệng Kiều Tử Du mà thôi.
Thế nhưng hắn ở bên cạnh Kiều Tử Du lâu như vậy, ngoại trừ nghe cô ta thổ lộ rằng cô ta yêu Diêm Tử Diệp điên cuồng như thế nào, thì chẳng còn gì khác.
“Nếu như đó là Chu gia trong suy nghĩ của tôi, vậy thì... Hẳn là bọn họ.” Nguyên Phi nhún vai: “Thế nhưng, cả nhà bọn họ không phải đã chết hết rồi sao?”
Ánh sáng trong mắt Kiều Tử Du đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Rất tốt!
Rất tốt!
Kiều Tử Du nắm chặt súng trong tay. Mấy năm nay, không chỉ riêng việc buôn bán, mà kể cả những thứ khác, Tần Môn đều gặp phải trở ngại cực lớn. Tuy là dưới sự lãnh đạo của Diêm Tử Diệp, thoạt nhìn bề ngoài, Tần Môn có vẻ như đang ngày càng lớn mạnh, thế nhưng thực chất là nó đang liên tục bị ăn mòn.
“Tần Gia... Có phải là do các người giết?”
Nguyên Phi nhún vai: “Chuyện này tôi quả thật không biết.”
Mấy chuyện đó đều là do lão đại tự mình làm. Rốt cuộc cô ta đã chết trong tay lão đại hay trong tay của chính những người trong Tần Môn thì hắn không biết được.
“Nguyên Phi! Tôi hỏi anh một lần nữa, chuyện của Tần Gia có phải là là do Caesar làm hay không?”
Đột nhiên, Nguyên Phi tỏ vẻ khiếp sợ, nhưng hắn đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nét mặt thoạt nhìn có vẻ thờ ơ: “Caesar? Cô nói Caesar nào?”
“Đừng có giả vờ giả vịt với tôi!”
“Giả vờ giả vịt? Sao lại như thế, tôi không biết giả vờ giả vịt bao giờ.”
Nguyên Phi biết rằng Kiều Tử Du sẽ không ra tay với hắn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là những người khác sẽ không ra tay với hắn.
Một tiếng “Phanh” rất lớn đột ngột vang lên, cửa phòng bị đá văng, Diêm Tử Diệp đứng ở cửa, toàn thân lạnh như băng, ánh mắt không có một chút độ ấm nào của hắn rơi trên người Nguyên Phi.
Nhìn thấy Diêm Tử Diệp, trong lòng Nguyên Phi lập tức thét lên một tiếng “Hỏng bét”, kế đó, hắn xoay người bỏ chạy.
Nhưng ngay khi xoay người, hắn nhìn thấy trên ban công chẳng biết từ lúc nào đã đứng đầy người. Trên tay những người kia đều có súng, và bọn họ đang nhắm vào hắn, chỉ cần hắn có một chút hành động khác thường nào, thì ngay lập tức, hắn sẽ biến thành cái sàng.
Nguyên Phi cười khổ, xoay người lại, giơ hai tay lên, nhìn Diêm Tử Diệp: “Không biết là Diêm môn chủ của chúng ta tốn công tốn sức đến tìm tôi, rốt cuộc là vì cái gì?”
Diêm Tử Diệp cũng không liếc nhìn Kiều Tử Du đang ngồi dưới đất, trong bàn tay mang bao tay trắng đang cầm một khẩu súng ngắn màu bạc, hắn chậm rãi đi đến trước người Nguyên Phi, không chút do dự chĩa súng vào đùi Nguyên Phi, bắn hai phát.
Cả người Nguyên Phi run lên, hai chân lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Muốn chết!” Âm thanh dường như vọng đến từ địa ngục. Chẳng biết từ lúc nào, con ngươi đen nhánh của Diêm Tử Diệp đã biến thành màu đỏ, khẩu súng trong tay hắn dí sát vào đầu Nguyên Phi: “Đã muốn chết như vậy, thì tao sẽ thành toàn cho mày!”
- ----
Venezuela.
“James! Anh lại lừa gạt em đúng không? Anh đã sớm biết tiểu nữ vương là ai, đúng không?” Trong căn hộ, một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên.
James cảm thấy một trận đau đầu: “Mike bé nhỏ của anh, em nghe mấy lời đồn nhảm này từ đâu vậy chứ. Nếu anh biết ai là tiểu nữ vương, thì anh còn ngồi yên ở đây, không làm gì cả à?”
Mike mặc một cái áo ngủ màu trắng, hắn ngẫm nghĩ trong chốc lát, cảm thấy James nói cũng đúng. Trong khi hắn còn đang im lặng suy nghĩ, James đã bước đến gần, giơ tay ôm lấy hắn, kéo vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người hắn.
“Mike bé nhỏ, em đừng có mà ai bảo sao cũng nghe vậy, có được không? Nếu người đã ra hiệu cho chúng ta thật sự là tiểu nữ vương... Thế thì đợi sau khi xử lý xong mọi chuyện của mình, cô ấy tự nhiên sẽ tới tìm chúng ta. Yên tâm đi.”
Hiện tại, trong tay James quả thật có không ít tư liệu về Phó An Nhiên. Nhưng theo hắn thấy, mặc dù cô gái bé nhỏ được gọi là tiểu nữ vương này lại một lần nữa thay đổi cuộc sống, nhưng vẫn như trước, sống rất vui vẻ, thậm chí, tất cả mọi thứ còn rất kích thích nữa kìa.
Hiện tại, cô ta bất quá mới mười tám tuổi, nhưng sau lưng lại có một tổ chức không hề thua kém gì so với Tần Môn. Tiểu nữ vương của bọn họ vĩnh viễn là người được bọn họ tôn thờ và kính trọng.
Mike thoải mái dựa vào người James, thế nhưng càng nghĩ, hắn càng cảm thấy không đúng. Hôm nay, lúc hắn thức dậy, quả thực là đã có người nhắc đến chuyện đó.
“Không đúng, không đúng, James, anh đừng nghĩ có thể nói cho qua để lừa em! Em biết người đó là ai, tiểu nữ vương bây giờ hẳn là đang ở chỗ Thợ Săn, đúng không? Cô ấy chính là một cô gái người Châu Á, đúng không?”
James ngẩn người, ngay khi hắn định nói cái gì đó để xoay chuyển chuyện này thì Mike đã né ra khỏi ngực hắn, sau đó chạy mất.
Thấy Mike đã chạy mất, không còn thấy bóng dáng, James vừa tức vừa vội. Rốt cuộc là tại sao Mike biết được! Hắn cần phải tranh thủ thay đồ, nếu không, chỗ của Thợ Săn chắc chắn sẽ nổ tung lên mất!
- ----
Hiện tại, ở trường học Thợ Săn.
“Số 8! Ra khỏi hàng!” Tiếng hét của Thợ Săn vang lên trên sân huấn luyện.
Tất cả học viên tham gia huấn luyện đều ngẩn ra, hiển nhiên, bọn họ không ngờ là Thợ Săn sẽ gọi một mình số 8 bước ra.
An Nhiên bước ra khỏi đầm nước sau khi buông một tiếng thở dài khe khẽ.
Lúc này, những người đang nằm sấp trong đầm nước đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy hâm mộ.
Sao bọn họ lại có thể không hâm mộ được cơ chứ, bọn họ đã giữ tư thế nầm sấp trong đầm nước này không biết bao lâu rồi, khắp người không một chỗ nào là không cố gắng hết sức. Bữa trưa, vẫn như cũ, bọn họ cũng chỉ ăn một cái bánh bột ngô và một chén cơm mà thôi, cường độ tập luyện lại tăng cao như vậy, sao họ có thể chịu được.
Thợ Săn đi đến trước mặt An Nhiên, ánh mắt ông ta quét tới quét lui trên người cô, mãi cho đến khi khắp người Phó Quân Hoàng tỏa ra khí lạnh, ông ta mới dời mắt, lạnh giọng nói:
“Số 17! Ra hỏi hàng!” Cũng vẫn là tiếng quát tháo như lúc nãy.
Số 17 là một nữ sĩ quan người Mỹ, thân thủ của cô ta rất linh hoạt, cũng rất lợi hại. Trong mắt mọi người, đối với phái nữ tham gia đợt huấn luyện này, cũng chỉ có số 8 và số 17 là có thể so sánh được với nhau.
Số 17 không chút do dự đứng đậy, nhìn về phía Thợ Săn.
“Đánh đi.” Thợ Săn lui về sau một bước, lạnh lùng ném ra hai chữ này, sau đó thì không nói gì thêm nữa.
Song phương giao đấu, mãi cho đến khi một bên áp đảo được bên còn lại, người thua cuộc sẽ bị loại ra, người thắng sẽ tiếp tục đấu với người kế tiếp.
An Nhiên và số 17 liếc nhau một cái, ngay lập tức, An Nhiên đã đoán được suy nghĩ của cô ta. Cô ta muốn thắng, không từ thủ đoạn.
Nhưng muốn giành được chiến thắng trong tay An Nhiên thì quả thực là một chuyện phi thực tế.
Số 17 muốn thắng, chẳng lẽ Phó An Nhiên không muốn thắng hay sao?
Mặc dù cô không có ý thức vinh dự quốc gia gì gì đó, nhưng mà người mà cô yêu lại tuyệt đối trung thành với tổ quốc. Người mà cô yêu dành tình yêu tuyệt đối cho tổ quốc, anh ấy yêu quê hương của mình, cũng giống như là anh ấy yêu cô.
Bây giờ, cô không chỉ vì mình mà chiến đấu, cô còn phải chiến đấu vì người mà yêu đã yêu sâu đậm.
Sau khi An Nhiên và số 17 cúi chào nhau, cả hai lập tức không ngừng thăm dò đối phương. Không ai trong hai người tấn công trước, bọn họ chỉ thực hiện một vài động tác nhỏ.
“Này, cậu nói xem, tiểu quái vật của chúng ta có thể thắng không?” Ngốc Ưng quay sang Liệp Báo ở bên cạnh, nói.
Liệp Báo chống đỡ thân thể của mình, sau đó mới nó: “Cậu nghĩ cô ấy là cậu à?”
“Mẹ kiếp, Thổ Báo Tử, cậu cố ý bới móc tôi đúng không?”
“Cậu cũng đâu phải gốc cây, tôi bới móc cậu làm gì?” Liệp Báo liếc mắt nhìn hắn, sau đó không nói thêm gì cả, tiếp tục nằm sấp xuống.
Ngốc Ưng biết rõ là mình có nói gì thêm thì tên Thổ Báo Tử này cũng sẽ không đáp lại, nếu vậy thì hắn tốt nhất là không nên nói gì nữa.
Phó Quân Hoàng cũng không nhúc nhích, nằm sấp trong đầm nước lạnh buốt, vẻ mặt có hơi khó coi, ánh mắt anh dính sát trên người An Nhiên.
Trong một đám học viên ở đây, có không ít người đánh chủ ý lên người An Nhiên, nếu như không phải bởi vì thực lực của cô bày ra đó, còn có sự che chở của đội U Linh cùng với Phó Quân Hoàng, thì có lẽ đã sớm có người đi tìm chết rồi.
An Nhiên và số 17 cùng nhảy ra, số 17 cười cười: “Số 8, cô rất lợi hại, là người phụ nữ lợi hại nhất trong số những người phụ nữ mà tôi biết.”
An Nhiên hé miệng: “Cũng sẽ là người lợi hại nhất trong những người đàn ông mà cô đã từng biết.” Nói xong, An Nhiên lách người một cái, trong khi số 17 vẫn còn ngây người, cô đã lao mạnh về phía trước, đánh một quyền vào sống mũi của cô ta.
Đối với An Nhiên, không có chán ghét hay không chán ghét, chỉ có sảng khoái hay không sảng khoái mà thôi!
Tốc độ của An Nhiên quá nhanh, số 17 không có thời gian phản ứng, ngay khi nhìn thấy nắm đấm của An Nhiên vung tới, cô đã bị đánh ngã ra đất.
Số 17 bị choáng, thậm chí, cô không đứng dậy được, một quyền kia làm mắt cô hoa lên, khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Ai cũng không ngờ là số 8 lại chỉ dùng một quyền đã có thể đánh bại số 17. Chưa kể thứ hạng của số 17 vẫn luôn ở vị trí cao.
“Kế tiếp, số 18!” Thợ Săn tiếp tục quát lên.
Nghe gọi tên, số 18 ngây người. Bởi vì hắn không phải là nữ, mà là một gã đàn ông cao to vạm vỡ.
“Đánh.” Thời điểm chứng kiến phương thức tấn công của An Nhiên, vẻ mặt Thợ Săn không có một chút biến hóa nào, thế nhưng trái tim ông ta lại đập điên cuồng.
Đã một ngày trôi qua, phía Mike vẫn không có bất kỳ tin tức gì. Hắn đã gọi điện nhiều lần nhưng không có ai bắt máy, có lẽ hắn ta đang bận chuyện gì đó.
Số 18 ngại ngùng nhìn An Nhiên, hắn gãi gãi đầu mình, sau đó nói: “Này, số 8, cô...”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không đánh chết người đâu.” An Nhiên biết rõ hiện tại đang áp dụng hình thức luân chiến (*), cô nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết đối thủ, chỉ có như vậy, cô mới có thể cam đoan bản thân có đủ thể lực cho trận tiếp theo.
Số 18 xanh mặt.
Nếu số 8 đã nói như vậy, lẽ dĩ nhiên, số 18 không thể buông lỏng được. Ánh mắt của hắn lập tức trở nên nghiêm túc, hơi thở toàn thân cũng thay đổi trong nháy mắt.
“Vậy thì... Xin chỉ giáo nhiều hơn.” Số 18 hừ lạnh, giơ tay ra, bổ về phía An Nhiên.
An Nhiên né tránh vô cùng đúng lúc, cô hơi nghiêng người, vẻ mặt dửng dưng, ngay cả động tác cũng có vẻ rất thong thả.
Lách người, sau đó vung ra một quyền, đánh lên ngực số 18, thế nhưng sức của cô so với số 18 cũng không được xem là lớn, hơn nữa, cô đã kiểm soát độ mạnh yếu rất tốt, nên hắn cũng không có việc gì.
“Chậc, đừng nói là tiểu quái vật sẽ xảy ra chuyện gì đấy nhé!” Ngốc Ưng vô cùng lo lắng.
“Lo hão!” Liệp Báo lười phải chế nhạo tên đầu heo này nữa rồi.
Vương Hào đang nằm rạp trong đầm nước gần như dùng ánh mắt cúng bái để nhìn An Nhiên. Hắn vẫn biết rằng huấn luyện viên rất lợi hại, thế nhưng không ngờ là Phó An Nhiên cũng lợi hại như vậy. Thân thủ của cô tuyệt đối lợi hại hơn bọn họ.
Quả là chân nhân bất lộ tướng (*)!
Lúc nhìn thấy An Nhiên giao đấu, vẻ mặt của Vạn Lỗi cũng hơi thay đổi. Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng với việc hắn có đánh lại số 18 hay không đã là một vấn đề. Thế nhưng, thoạt nhìn, An Nhiên có vẻ rất thành thạo, thậm chí, nét mặt cũng không hề thay đổi. Việc này... Đối với hắn, quả thật là khó có thể tưởng tượng nổi.
Trong khi hai người đang giao đấu kịch liệt, ánh mắt của Thợ Săn cũng càng lúc càng tối hơn, dường như ông ta đang suy nghĩ cái gì đó. Ngay lúc đó, một âm thanh hoàn toàn không thuộc về nơi này đột nhiên vang lên:
“Ôi! Mẹ kiếp! Muốn chết hả? Muốn chết hả?”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hai người đang đánh hăng say trên sân huấn luyện đã bị buộc phải dừng lại bởi vì có một người đột ngột xông vào.
Nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mắt, tất cả những người có mặt tại đây đều cảm thấy bị sốc. Hắn ta mặc một bộ đồ thể thao, cả người lộ ra phong thái ưu tú, thế nhưng vẻ mặt của hắn ta rất bối rối.
Đây là trường học Thợ Săn, nơi này là lớp học quốc tế của trường học Thợ Săn, từ khi nào mà sân huấn luyện lại cho phép người lạ tùy tiện đi vào?
Nhìn thấy người vừa xuất hiện, vẻ mặt của Thợ Săn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức chuyển sang vui vẻ.
Xem ra là Mike đã tra ra được cái gì đó!
Thế nhưng, mặc dù là như thế, nhưng vẻ mặt của ông ta cũng không thể hiện một chút kinh ngạc hay vui vẻ nào. Ông ta chỉ hơi nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ không vui.
Lúc An Nhiên nhìn thấy người kia, cô âm thầm buông tiếng thở dài. Cô quả thật là một đứa ngốc, lại đi kể với James chuyện của mình, James đã biết thì sớm muộn gì Mike cũng sẽ biết, chỉ là... Thế này có phải là hơi nhanh không?
“Nghỉ tại chỗ.” Thợ Săn rống lên.
Đám học viên đang nằm bò trong vũng nước lập tức thả người, nằm sấp xuống đất. Hiện tại, bọn họ hoàn toàn không muốn động đậy một chút nào nữa, dù sao thì cả người cũng đã đông lạnh mất rồi, làm gì còn tâm trạng để quan tâm đến việc khác? Tranh thủ mà nằm thôi, ai biết được bọn họ có thể được nghỉ tại chỗ trong bao lâu chứ.
An Nhiên xoay người, định đi, nhưng mà cô còn chưa đi được vài bước thì tay đã bị một người nắm chặt.
Phản xạ có điều kiện, An Nhiên vung một quyền về phía Mike, nhưng mà hắn đã sớm có phòng bị, hơn nữa, lúc nhìn thấy An Nhiên vung nắm đấm đến, mắt của hắn còn chớp chớp mấy cái, dùng một nay nắm chặt nắm đấm của cô. Trên mặt hắn thoạt nhìn có vẻ rất thỏa mãn.
“Tôi biết ngay, tôi biết ngay mà!”
Vẻ mặt không cảm xúc của Thợ Săn bắt đầu có vết nứt.
Khí lạnh quanh người Phó Quân Hoàng đã đạt tới nhiệt độ ngang bằng với tủ lạnh. Ngốc Ưng run rẩy nhích lại gần Liệp Báo. Ở bên cạnh sĩ quan huấn luyện gì gì đó, rất đáng sợ, quả thật là trải nghiệm vô cùng hung ác, vô nhân đạo.
Còn tên kia, hắn là ai vậy, hắn không biết là nếu hắn vẫn không chịu buông tay ra, thì móng vuốt của hắn sẽ trở thành một cái chân gà chết sao?
Chậc, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy quá mức đẫm máu.
“Buông ra!” An Nhiên lạnh lùng nói với Mike.
Thế nhưng hắn không buông tay, mặc kệ người này rốt cuộc có phải là người mà hắn muốn tìm hay không, trước hết, cứ đem người đi đã, có gì nói sau.
Tuy là hắn đã không tới trường học Thợ Săn suốt mấy chục năm rồi, nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng đã tốt nghiệp ở đây, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, hắn dù ít dù nhiều cũng vẫn còn nhớ rõ.
“Thợ Săn, mượn học viên của anh một chút.” Nói xong, Mike kéo An Nhiên chạy đi.
Trong mắt An Nhiên xẹt qua một tia ảo não, rốt cuộc là chuyện quái gì vậy chứ!
Thợ Săn sững sờ, nhìn bóng dáng bị Mike kéo đi, hắn lập tức giao mọi việc lại cho trợ thủ của mình, sau đó quay người đuổi theo.
Phó Quân Hoàng không nói một câu đã lập tức đuổi theo.
Vị trợ thủ kia có biết Phó Quân Hoàng, hắn không biết là rốt cuộc mình nên ngăn cản anh ta lại, hay là cứ mặc kệ. Ngay khi hắn còn đang xoắn xuýt với vấn đề này thì Phó Quân Hoàng đã đi khỏi.
- ----
Bên này.
Khi Mike kéo An Nhiên chạy đến văn phòng của Thợ Săn, thái độ của hắn kích động không thôi, cả người đều phấn khích.
“Cô có liên quan đến tiểu nữ vương của chúng tôi hay không? Cô là gì của tiểu nữ vương? Con gái? Không thể nào, nếu cô ấy có con thì chắc chắn sẽ nói cho chúng tôi biết. Vậy cô là người thân của cô ấy? Cũng không đúng, trong số những người thân của cô ấy, không hề có người nào như cô.” Mike gần như bắt đầu lẩm bẩm nói một mình.
An Nhiên dứt khoát ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt cô ngoại trừ mệt mỏi thì không có một chút cảm xúc nào khác.
Hiện tại cô cảm thấy rất mệt, không có thời gian lăn qua lăn lại với những người này.
Mike bĩu môi, nhưng hắn lại không dám đi quấy rầy cô, chỉ có thể đứng một bên nhìn. Cho nên, lúc Thợ Săn đi vào, thì hắn ta thấy cảnh tượng số 8 gần như ngồi xụi lơ trên ghế sofa. Cả người cô nhếch nhác, lầy lội, trên người không có chỗ nào sạch sẽ. Thợ Săn thấy rất rõ vết bẩn trên cái ghế sofa màu be của hắn ta.
“Anh định làm gì vậy?” Thợ Săn đi đến bên cạnh Mike, nhỏ giọng hỏi.
“Tôi vốn tưởng rằng James không biết chuyện này, nhưng hóa ta là anh ấy biết rất rõ. Vậy mà lại không nói cho chúng ta biết, hiện tại, có hai khả năng.”
“Đúng. Một là người kia không cho hắn nói, khả năng còn lại chính là... Hắn còn chưa xác định được. Sau khi xác định sẽ nói với chúng ta.” Thợ Săn tiếp lời bằng giọng nói lạnh lùng.
Thái độ của Mike rất vui mừng: “Anh cảm thấy cái nào có khả năng hơn?”
Ánh mắt hắn ta thoáng quét qua người đang nằm trên ghế sofa, tiếp tục hỏi:
“Trường hợp thứ nhất.” Nếu như là trường hợp thứ hai thì... Dựa theo tính cách của James, mặc dù là chưa có căn cứ chính xác, hắn cũng sẽ nói rõ cho bọn họ biết, để bọn họ có sự chuẩn bị.
Mike gật đầu.
“Tôi cũng nghĩ là trường hợp thứ nhất. Thế nhưng anh nói thử xem, tiểu nữ vương của chúng ta đã chết từ mười bốn năm trước.” Hắn dừng lại một chút: “Vậy thì ai là người không cho phép James nói ra chuyện này?”
“Đúng vậy, cô có thể nói cho chúng tôi biết là...” Câu nói kế tiếp của Thợ Săn chợt khựng lại, bởi vì vẻ mặt lúc ngủ của cô gái đang nằm trên sofa quá giống tiểu nữ vương. Trên người cô toát ra phong thái không khác gì tiểu nữ vương.
Mike cũng khẽ nhíu máy, ngẩn người nhìn An Nhiên ngủ.
“Cạch”
James xô cửa vào: “Mike bé nhỏ, trước hết, em về nhà cùng anh, khi về đến nhà, anh sẽ từ từ nói chuyện với em.”
Mike không nói lời nào, tiếp tục nhíu mày nhìn An Nhiên.
“James, nói cho em biết, cô ấy là ai.” Mike nghiêng đầu nhìn về phía James.
Lúc này, James mới nhìn đến người đang nằm trên ghế sofa.
Hắn giật mình, sao người này lại chạy đến văn phòng vậy chứ? Lúc nhìn thấy ánh mắt của Thợ Săn, tim hắn run lên, chẳng lẽ tên này cũng đã cảm giác được? Bọn họ đều phát hiện?
“James, anh đã từng nói rằng anh sẽ không nói dối em.”
An Nhiên đang nằm trên ghế sofa ngủ có hơi nhíu mày, ồn ào quá, khiến cô không thể nào ngủ ngon được: “Câm miệng! Muốn cãi nhau thì cút ra ngoài cho tôi!”
An Nhiên nổi giận thì ai có thể ngăn được?
Thế nhưng, ba người kia nghe cô quát lên như thế thì vẻ mặt bọn họ càng thêm quái dị. Mà vẻ mặt của James lúc này chính là: Muốn chết.
Đây rõ ràng là không đánh đã khai mà...
“Rốt cuộc cô ta là ai?” Mike hạ giọng, túm lấy cánh tay James, chất vấn.
James đỡ trán: “Các người cảm thấy là ai, thì chính là người đó.”
Hắn không biết nên nói gì nữa.
Thợ Săn và Mike đều giật mình, thậm chí, Thợ Săn không biết bản thân nên nói gì. Hắn chỉ đi đến bên cạnh An Nhiên, chậm rãi ngồi xổm xuống trước ghế sofa, giơ tay muốn vuốt ve khuôn mặt của cô. Nhưng ngay lúc đó, động tác của hắn bỗng dừng lại.
Thợ Săn đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh James, nhìn hắn ta, nói: “Không thế nào, nếu như cô ấy là tiểu nữ vương, vậy thì cô ấy...”
“Vẻ ngoài thay đổi? Không quan trọng, chẳng phải chỉ cần hóa trang hoặc là phẫu thuật thẩm mỹ là được sao? Thân phận thay đổi? Cũng không quan trọng. Hiện tại chuyện làm thân phận giả chỉ tốn có vài phút mà thôi. Nhưng nếu như thân phận của cô ấy là bảo bối của Phó gia ở Hoa Hạ, thì hai người nói xem, thân phận này có thể làm giả được hay không?” James giải thích.
“Nhưng mà... Không phải anh nói rằng tiểu nữ vương đã bị nổ chết từ mười bốn năm trước rồi sao?” Mike không thể tin.
“Đúng, cô ấy bị nổ chết rồi.” James hít một hơi thật sâu: “Tiểu nữ vương đã nói với anh rằng chuyện năm đó, cô ấy cũng không biết nhiều lắm. Nhưng cô ấy không muốn chúng ta nhúng tay vào chuyện của cô ấy.”
Thợ Săn và Mike thoáng khựng lại, ánh mắt cả hai rơi trên người An Nhiên, vẻ mặt bất động.
James thở phào một cái, xem ra là không có vấn đề gì.
Nhưng ngay khi James vừa mới thả lỏng thì Mike bỗng nhiên nhảy đến trước mặt hắn, giơ tay bắt lấy tay hắn, vẻ mặt hung dữ: “James! Anh vừa nói gì hả? Anh nói tiểu nữ vương nói với anh? Anh đã sớm biết mọi việc! Các người đã sớm gặp mặt! Anh dám gạt em!”
Hiện tại, ngay cả suy nghĩ muốn chết, James cũng đã có. Nhưng mà hắn còn chưa kịp biện hộ cho bản thân thì giọng nói khó chịu của An Nhiên đã vang lên.
“Nếu còn làm ồn một lần nữa, thì cút!”
Vốn dĩ vẫn còn muốn gào lên, nhưng khi nghe tiếng quát của An Nhiên, Mike lập tức im bặt. Tuy nhiên, hắn vẫn còn tức. James biết rất rõ là hắn lo lắng cỡ nào, thế nhưng sau khi biết rõ tình huống, tên kia lại không nói cho hắn biết, thậm chí còn, còn...
Nghĩ đến chuyện đó, vẻ mặt Mike càng khó coi hơn. James không nói rõ chân tướng với hắn, lại còn dám lừa gạt hắn trên giường, chuyện này quả thực là sự sỉ nhục đối với hắn! Một sự sỉ nhục vô cùng to lớn!
Càng nghĩ càng giận, thế là Mike dứt khoát giơ tay ra, hung hăng véo một cái lên hông James.
“Nợ nần của chúng ta... Từ từ tính!” Mike nhỏ giọng nói bên tai James. Hắn sợ quấy rầy giấc ngủ của An Nhiên, tầm mắt hắn vẫn luôn cẩn thận quan sát cô.
“Vậy thì hiện tại tiểu nữ vương là...?” Thợ Săn vẫn còn có vài thứ không hiểu.
“Theo như ý của tiểu nữ vương thì đó là mượn xác hoàn hồn.” James chịu đựng đau đớn mà giải thích.
“Mượn xác hoàn hồn sao?” Thợ Săn lẩm bẩm nói. Nếu nói như vậy, trong hai ngày này, những vấn đề khiến hắn cảm thấy kỳ quái cũng đã có được lời giải thích thỏa đáng. Vì An Nhiên là tiểu nữ vương, cho nên, hắn mới có cảm giác quen thuộc với cô ấy.
Hiện tại, Thợ Săn đã sớm quên rằng hắn còn phải đi huấn luyện học viên. Hắn lặng lẽ đứng trong góc phòng, ánh mắt bình thản nhìn An Nhiên, đã từ rất lâu rồi, hắn chưa từng có nét mặt dịu dàng như thế.
Tuy là James và Mike đang ôm nhau, thế nhưng động tác của hai người cũng không hề ít. Gần như có thể nhìn thấy được biểu cảm đau khổ của James.
“Em vừa vừa phải phải thôi!” James liếc nhìn Mike bằng ánh mắt đe dọa.
“Rốt cuộc là ai sai trước?” Mike dừng động tác: “James, năm đó, là ai nói với em rằng cả đời sẽ không lừa gạt em? Kết quả thì sao? Chuyện lớn như vậy mà anh lại gạt em! Anh gạt em như vậy, thì anh nói xem, làm sao mà em tha thứ cho anh được?”
James thoáng khựng lại, hắn biết là trong chuyện này mình không đúng, nhưng cái này cũng không thể trách hắn được. Hắn chỉ đang làm theo ý tiểu nữ vương mà thôi, hắn có làm gì sai đâu!
“Là do tiểu nữ vương không muốn anh nói hai người biết, nhất là Thợ Săn!”
Thợ Săn ngẩn người. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy trang phục huấn luyện trên người cô, hắn lập tức hiểu rõ. Thế nhưng, chuyện đó có liên quan gì với chuyện hắn biết cô là tiểu nữ vương?
“Tiểu nữ vương vốn có ý định sẽ gặp chúng ta sau khi huấn luyện xong. Nhưng giờ thì hay rồi, hai người chọc giận cô ấy, để tôi xem các người giải quyết như thế nào đây!”
Mike bĩu môi: “Cô ấy không cho anh nói thì anh sẽ không nói cho mọi người biết? Chúng ta đều có được tin tức, chỉ cần tra một chút, chẳng phải sẽ biết sao?”
“Không đúng, anh vẫn muốn biết, rốt cuộc là vì sao em lại đột nhiên chạy đến nói với anh những lời như vậy?” Chuyện này khiến James cảm thấy rất tò mò, trên đường chạy đến đây, hắn vẫn luôn nghĩ về nó.
“Bởi vì em nghe thuộc hạ của anh bảo rằng dạo gần đây anh rất lạ, cứ luôn quan sát một học viên nữ người châu Á.”
“...” James hoàn toàn bó tay với mình. Hắn cảm thấy bản thân đã làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc.
Vốn dĩ Mike không biết tiểu nữ vương là ai, em ấy chỉ định chạy đến xem thử một chút, cả hai chạm mặt, không ngờ là hắn cũng đâm đầu vào, thậm chí, sau đó, hắn còn không đánh đã khai... Chuyện này nếu bị tiểu nữ vương biết được, hắn chắc chắn sẽ bị quất chết.
Ngay khi James còn đang cảm thấy uất ức không thôi thì cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt đột nhiên bị đá văng. Cả ba người đều giật mình. Ở trường học Thợ Săn, ai lại dám làm thế với văn phòng của Thợ Săn?
Nhưng khi tầm mắt của bọn họ rơi vào bóng người đang đứng ở cửa, cảm giác được toàn thân anh ta đang tỏa ra khí lạnh, thì vẻ mặt cả ba đều thay đổi.
Vũ khí hình người của Hoa Hạ: Phó Quân Hoàng!
Phó Quân Hoàng bước vào phòng, từ đầu đến cuối, anh cũng không hề nhìn ba người kia, mà đi thẳng đến bên cạnh An Nhiên. Anh không chút do dự cúi người ôm lấy cô, sau đó xoay người, dự định rời đi.
Thế nhưng anh còn chưa ra khỏi văn phòng thì Thợ Săn đã ra tay...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook