• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ (1 Viewer)

  • Chương 209

Bộ chỉ huy.



“Người đâu?” Thợ Săn nhìn người được phái đi cứu viện, trầm giọng hỏi.



Catherine lắc đầu, lúc đội y tế đáp máy bay đến nơi phát ra pháo hiệu thì phát hiện ở đó không có ai cả, chỉ có pháo hiệu vẫn đang cháy.



“Không có người?” Thợ Săn đột nhiên xoay người nhìn phi công.



“Không tìm thấy người.” Phi công trầm giọng nói.



“Có lẽ nào sau khi đốt pháo hiệu xong bọn chúng đã hối hận, cho nên lại tiếp tục...” Catherine càng nói giọng càng nhỏ, bởi vì ánh mắt Thợ Săn quá sắc bén.



Người còn lại nhìn Catherine như nhìn kẻ ngốc.



Nếu không phải gặp tình huống bất đắc dĩ, ai lại đi bắn pháo hiệu chứ? Người có thể kiên trì đến bây giờ, ý chí của người này chỉ có dùng “cường” để hình dung.



Khiến một nhóm người tùy tiện bắn pháo hiệu, tuyệt đối không thể.



“Tăng cường mức độ lục soát, lập tức đi tìm người.” Thợ Săn bỗng nhiên lớn giọng nói.



Một người đứng đợi bên cạnh lập tức tuân lệnh, mang người đi ngay tức khắc.



Những năm trước đây, không phải chưa từng xảy ra chuyện như thế này, mà lần đó bọn họ suýt chút nữa bị diệt toàn quân...



Hy vọng rằng lần này chỉ là do hắn quá lo lắng mà thôi.



- ----



“Bịch” một tiếng...



Một người té lăn ra đất.



“Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, nếu không kết cục sẽ rất thảm đấy.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.



Ngốc Ưng chịu đựng cơn đau trên người, ngẩng đầu, lọt vào mắt hắn là một tên đàn ông trên đầu có trùm khăn đen, giọng nghe rất lạ, không phải mà người hắn quen biết.



“Ngốc Ưng, Liệp Báo!” Một giọng nói đầy vẻ khó tin vang lên.



Liệp Báo và Ngốc Ưng đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh, hai người Từ Chính và Vương Hào đang bị nhốt trong thủy lao, hai người chắc chắn đã bị dùng hình, trên mặt toàn vết roi.



“Quen nhau à, tốt lắm, ném vào trong đi.” Người đàn ông mang khăn trùm đen phất tay, bọn Ngốc Ưng trực tiếp bị ném vào thủy lao.



Sau khi bọn họ bị ném vào thủy lao, những người mặc võ trang tản ra đứng xung quanh nhà lao, tất cả đều đứng nghiêm rất chỉnh chu, dường như bọn họ đang chờ đợi cái gì đó.



“Từ Chính, các anh xảy ra chuyện gì?” Ngốc Ưng vừa bị ném vào thủy lao liền túm lấy Từ Chính bắt đầu hỏi.



Ngốc Ưng không ngờ mình sẽ túm phải vết thương trên người Từ Chính, hắn vừa bắt trúng thì Từ Chính lập tức hít một hơi.



“Chúng tôi xui xẻo.” Vương Hào thở dài: “Hai người chúng tôi chưa đi được bao xa thì gặp bọn họ, thế đơn lực bạc, cuối cùng thì...”



“Hai người khác thì sao?”



“Bọn họ bắn pháo hiệu rồi.”



“Vậy thì đợt pháo hiệu thứ ba là do các anh bắn à?” Liệp Báo hỏi. Hắn nhớ rõ tổng cộng có ba đợt pháo hiệu bắn ra.



Vương Hào cười khổ: “Là tôi bắn đấy. Một giây trước khi bị bắt, tôi đã bắn pháo hiệu. Hy vọng những người phía trên sẽ hiểu chuyện gì xảy ra.”



Không phải nhóm người Ngốc Ưng chưa từng trải qua chuyện như vậy. Lúc dự tuyển vào U Linh, bọn họ đã từng trải qua. Sau khi vượt qua nhiều vòng tuyển chọn, nhân viên cố định đã chỉ định bọn họ, đột nhiên giao cho bọn họ nhiệm vụ, nhưng rốt cuộc kết quả là tất cả bọn họ đều bị bắt, hơn nữa còn bị nghiêm hình tra khảo, hỏi viên chỉ huy của bọn họ ở đâu.



Thủ đoạn này còn độc ác hơn những tay buôn ma túy thật sự rất nhiều. Đến cuối cùng, bọn họ mới biết những người đánh bọn họ vô cùng tàn nhẫn đó tất cả đều là sĩ quan huấn luyện và đồng đội của mình.



Nhưng bọn họ biết lần này không giống, lần này là ở Venezula, là ở trường học Thợ Săn.



Mặc dù trước đây bọn họ đã từng đọc qua tài liệu về trường học Thợ Săn, đại khái cũng hiểu được cũng sẽ chơi trò chơi “Viên chỉ huy của các người là ai, quan chỉ huy ở đâu” giống U Linh, nhưng lần này không giống vậy.



Bọn họ có thể cảm nhận được.



Đám người này không có khí khái quân nhân.



Bây giờ chuyện mà bọn họ có thể làm là tự cứu mình, bọn họ không thể chờ sĩ quan huấn luyện đến cứu.



- ---



Tiếng cánh quạt máy bay ầm ầm bay qua đỉnh đầu.



Nhóm Phó Quân Hoàng và An Nhiên tiếp tục đi về phía trước.



Xem ra, sắc mặt của Ngân Lang và Vạn Lỗi cũng nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Từ góc nhìn của Ngân Lang, quân chủ và sĩ quan huấn luyện của bọn họ chính là những người toàn năng, sẽ không có vấn đề gì cả. Từ góc nhìn của Vạn Lỗi, lúc tìm thấy Phó An Nhiên, Phó Quân Hoàng rất bất thường, tuy rằng hắn lo lắng nhưng hắn cũng biết, có Phó An Nhiên ở bên cạnh, Phó Quân Hoàng sẽ cẩn thận thêm 120.000 lần.



“Lão soái ca...” An Nhiên đột nhiên lên tiếng.



Mọi người xung quanh đều dừng lại.



Ánh mắt An Nhiên dừng trên một phiến lá trong bụi rậm, chân mày nhíu chặt.



Phó Quân Hoàng nhìn theo ánh mắt An Nhiên, lúc anh nhìn thấy cái lá kia, sắc mặt cũng khựng lại.



Đoạn đường này... Dường như có vật gì đó bị kéo ngang qua từ bên này.



Bọn họ đi theo dấu vết đó.



Cuối cùng bọn họ dừng lại trước vài cây cổ thụ to san sát nhau, trái lại không có gì cả, nhưng vẻ mặt Phó Quân Hoàng vô cũng lạnh lẽo.



Ngân Lang cũng phát hiện ra gì đó không đúng, hắn lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay lật mấy chiếc lá khô phủ trên mặt đất, lộ ra cành cây khô, cành cây khô trên mặt đất có vài vết khắc, hiển nhiên những vết này được khắc trong lúc vội vã.



Những vết khắc này do Liệp Báo để lại, hắn đang muốn thông báo rằng bọn họ đã gặp nguy hiểm, phải cẩn thận.



“Xảy ra chuyện rồi.” Giọng An Nhiên bỗng nhiên lạnh lùng: “Không phải bọn họ.” Có dấu vết của bên thứ ba, không phải người của Hill.



Ngân Lang cũng sững sờ, bọn họ đã giao hẹn với nhau, một vết khắc là làm ký hiệu, hai vết là gặp nguy hiểm, nhưng ba vết có nghĩa là bản thân đã xảy ra chuyện.



Mà lần này trên cành cây khô kia có khắc ba vạch.



“Đây là ý gì?” Số 14 nghi ngờ hỏi.



Hắn hiếu kỳ đám người Trung Quốc thấy mấy vết khắc kia xong vì sao sắc mặt lại đột nhiên trầm xuống. Sau khi tiếng súng kia vang lên, thoạt nhìn nét mặt bọn họ cũng không tốt lắm. Nhưng sau khi nhìn thấy cái này, vẻ mặt của bọn họ lại càng xấu hơn, thậm chí số 8 có vẻ rất tức giận.



Không có ai giải thích cho số 14, số 40 có vẻ cũng không hiểu, nhưng hắn ta không nói lời nào cả, chỉ là tầm mắt của hắn vô thức nhìn về phía Phó Quân Hoàng.



“Nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ lấy mạng của Hill!” Giọng nói An Nhiên lạnh lẽo, vẻ mặt thâm trầm.



An Nhiên biết rõ sự tồn tại của trường học Thợ Săn vẫn luôn là cái đinh trong mắt đám người buôn ma túy. Rất nhiều vụ làm ăn của bọn họ đều bị phá trong tay học viên của trường học Thợ Săn. Vì vậy, bọn họ sớm đã muốn diệt trừ trường học Thợ Săn, chỉ là trong nhiều năm gần đây, bọn họ vẫn không thành công.



Hàng năm nhóm buôn thuốc phiện và trường học Thợ Săn sẽ có một trận tranh đấu, quy mô không quá lớn nhưng ít nhiều cũng đem đến cho trường học Thợ Săn tổn thất nhất định.



“Không có việc gì đâu.” Phó Quân Hoàng xoa tay An Nhiên, chậm rãi nói.



Mặc dù Phó Quân Hoàng nói vậy nhưng chính bản thân hắn cũng không nắm chắc gì cả.



“Rốt cuộc các người đang nói gì vậy, cái gì mà xảy ra chuyện, cái gì không xảy ra chuyện?” Số 14 không chịu nổi tình hình này, hắn hỏi có chút bực dọc.



Vạn Lỗi nhìn nhìn số 14, sau đó kể cho số 14 nghe sự tình của bọn hắn, số 14 sững sờ, lập tức nói:

“Vậy ý của các người là, đồng đội của các người rất có thể đã gặp nguy hiểm gì rồi sao?”



An Nhiên nhíu chặt mày.



“Các người chắc chắn do người khác làm mà không phải dã thú làm sao? Nếu như dã thú đã trực tiếp ăn...”



Phịch...



Con dao găm bay xoẹt qua má của số 14, gắn chặt lên thân cây cổ thụ phía sau hắn.



Đôi mắt màu trà của An Nhiên thấm đượm sự băng lãnh: “Tốt nhất anh nên câm miệng.”



Số 14 có chút kinh hồn bạt vía nhìn con dao găm sáng loáng phía sau mình, bất giác nuốt một ngụm nước bọt: “Số 8, cô muốn giết tôi?”



“Anh vẫn còn sống đấy thôi.” Con ngươi đen nhánh của Phó Quân Hoàng nhìn số 14, anh nhả ra mấy chữ.



Nếu như bảo bối thật sự muốn giết hắn ta, bây giờ hắn ta sẽ không thể tức giận.



Số 14 không biết nên nói gì nữa.



“Bây giờ chúng ta làm sao đây?” Vạn Lỗi có chút sốt ruột, hắn biết tính nghiêm trọng của tình hình bây giờ, lúc tiếng súng vang lên, sĩ quan huấn luyện đã nói hai từ: Liệp Báo.



Có lẽ, sĩ quan huấn luyện đã biết Liệp Báo xảy ra chuyện.



“Tìm.” An Nhiên thẳng thắn nói ra một từ.



“Tìm? Cô đến đâu tìm đây? Cô có biết đi đâu tìm không?” Số 14 cười lạnh: “Đừng trách tôi nói khó nghe, nếu như bọn họ thật sự xảy ra chuyện, bây giờ các người đi tìm thì có tác dụng gì? Cách nhanh nhất là trực tiếp tìm bộ chỉ huy.”



“Ra ngoài thế nào?” Ngân Lang cười nhạo: “Dựa vào tốc độ của chúng ta bây giờ để ra ngoài, ít nhất cần ba ngày. Trong ba ngày này, tình huống nào cũng có thể xảy ra.”



“Pháo hiệu.” Số 9 đột nhiên nói: “Chúng ta có thể bắn pháo hiệu, thông báo...”



“Trước khi người của bộ chỉ huy đến, không chừng đám người kia đã đến trước rồi.” An Nhiên hừ lạnh: “Tôi sẽ không cưỡng cầu các người làm gì cả, đây là chuyện của riêng chúng tôi, tự chúng tôi sẽ giải quyết.”



Nói xong, An Nhiên không hề nói thêm gì nữa.



Số 40 cũng không nói gì cả, chỉ đứng về bên phía nhóm người An Nhiên.



Số 9 và số 14 cũng nhìn nhau một thoáng, lập tức cùng cười khổ, sự tình đã đến nước này, bọn họ làm sao có thể mặc kệ đám người đó tự đi chứ?



Cho dù bọn họ tự tách ra đi một mình, ai có thể chắc chắn giữa đường bọn họ không gặp cái gì “ngoài ý muốn” chứ?



“Bỏ đi, xem như bọn tôi sợ cô rồi. Đi tìm người thôi.” Số 14 lắc đầu bất đắc dĩ, cười khổ.



Ngân Lang đi đầu tiên, hắn có sự nghiên cứu nhất định đối với kỹ năng truy tung (*), không thể nói là vô cùng chuẩn xác nhưng cũng không sai biệt lớn.



Phó Quân Hoàng siết siết tay, môi mím chặt.



An Nhiên biết anh cũng giống cô, không hề dễ chịu, cô nắm lấy tay anh, giúp anh cảm thấy yên tâm hơn.



“Đi.” Ngân Lang nhìn con đường bị người ta kéo vật nặng gì đó đi xuyên qua rừng, sau khi nghiên cứu một lúc lâu, hắn có thể xác định dấu vết này lưu lại chưa bao lâu.



Mấy người tiếp tục đi sau Ngân Lang.



Nhưng bọn họ không biết rằng, ngay khi bọn họ vừa mới rời đi không lâu, mấy người toàn thân mặc vũ trang ấy đã đứng ở vị trí của nhóm người bọn An Nhiên lúc nãy.



Bọn chúng nhìn xung quanh, ánh mắt nhanh chóng nhìn vào chỗ trong bụi rậm, thấy một đồ án được tạo ra bằng cách dùng nhánh cây để xếp chồng lên, lập tức dùng tay ra hiệu với nhau, sau đó phân tản ra.



Xung quanh lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.



- ----



Lúc này tại bộ chỉ huy.



“Vẫn không tìm được sao?” Thợ Săn bắt đầu có chút sốt ruột, tín hiệu trên người các học viên dần bị gián đoạn.



Vừa rồi vẫn còn tín hiệu của mười một người, nhưng đột nhiên chỉ còn tín hiệu của bảy người, sao hắn lại không sốt ruột chứ!



Nếu như lần này tất cả bọn họ đều gặp chuyện, đến lúc đó hắn biết ăn nói với cấp trên làm sao!



“Vẫn không có.” Giọng nói của phi công vang lên từ bộ đàm.



Lông mày Thợ Săn càng nhíu chặt, tiểu nữ vương còn ở trong đó, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện đâu, tiểu nữ vương vẫn luôn rất lợi hại, cô... Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.



Cũng chính vào lúc Thợ Săn định hạ lệnh kết thúc đợt huấn luyện này, trong bộ đàm đột nhiên vang lên giọng nói phấn chấn của phi công.



“Chỉ huy, tôi nhìn thấy pháo hiệu rồi. Bây giờ tôi qua đó đón người.”



Thoắt cái, tất cả mọi người của bộ chỉ huy đều chờ đợi tin tức của người phi công kia.



“Nhớ kỹ, báo lại cho tôi toàn bộ những gì cậu chứng kiến.” Thợ Săn vẫn lo lắng như cũ, nắm chặt bộ đàm trong tay.



“Rõ! Hiện giờ vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường.”



Trái tim Thợ Săn không khỏi đập nhanh hơn.



“Chỉ huy, tôi nhìn thấy bọn họ rồi. Ở trên bình địa, hình như có người không ổn, tôi đáp xuống ngay đây.”



Trong đầu Thợ Săn đột nhiên nhớ lại một chuyện, hắn cầm chặt máy truyền tin, lớn tiếng gào lên:



“Cất cánh! Không cần lo cho bọn họ, lập tức cất cánh!”



Nghe thấy Thợ Săn lớn tiếng như thế, tất cả mọi người trong bộ chỉ huy đều giật mình, ánh mắt khó tin nhìn hắn.



Nhưng bây giờ Thợ Săn sao có thể quản được bọn họ, hắn lớn tiếng gào lên lần nữa: “Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu lập tức trở về vị trí xuất phát! Ngay lập tức!”



Người phi công không hiểu sự thay đổi đột ngột của Thợ Săn: “Xin lỗi chỉ huy, tôi không thể nghe ngài, bởi vì tôi đã hạ xuống rồi.”



Lúc Thợ Săn còn muốn nói gì đó, hắn lại nghe thấy giọng nói của phi công vang lên trong máy bộ đàm:



“Yên tâm đi chỉ huy, tôi sẽ đưa họ trở về bình an.” Sau đó đầu bên kia bộ đàm vang lên tiếng dập máy.



Bây giờ Thợ Săn không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi, việc hắn ta có thể làm cũng chỉ là chờ đợi.



Thế nhưng hắn đợi mãi mà vẫn không thấy âm thanh bên phía đầu dây bên kia vang lên thêm một lần nào nữa.



Thợ Săn hoảng hốt, hắn kết nối với bộ đàm, thông rồi, nhưng không có người nghe máy. Thợ Săn quyết không bỏ cuộc mà tiếp tục kết nối, nhưng đến cuối cùng, bên này vang lên tiếng máy bận...



Tiếng máy bận...



Máy truyền tin bên kia bị rút ra rồi...



Vì sao lại rút ra cơ chứ...



Tay Thợ Săn lập tức trở nên lạnh ngắt.



Mà ngoài kia, ở trên một mảnh đất trống, có một thân thể đang nằm đó, mà cái lỗ giữa mi tâm của hắn vẫn còn chảy đầy máu...



***



(*) Kỹ năng truy tung: Các kỹ năng tìm kiếm dấu vết để lần theo đối tượng.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom