• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ (11 Viewers)

  • Chương 256

Nhìn thấy Phó Quân Hoàng không ngừng tiến về phía mình, Phó Quân Nhã bất giác lùi ra sau.



“Không... Không được qua đây.” Phó Quân Nhã lắp bắp, trước giờ cô luôn biết Phó Quân Hoàng luôn là một biến số của Phó gia. Người của Phó gia trước giờ chưa từng đáng sợ đến mức như vậy. Phó Quân Nhã đã từng tận mắt chứng kiến cảnh Phó Quân Hoàng ra tay giết người.



Vào một năm trước.



Anh ở trước mặt cô, thẳng tay bắn vỡ đầu người bắt cóc cô. Máu của người đó đổ lên người cô. Cô sợ đến mức toàn thân run rẩy, thậm chí còn quên cả khóc. Lúc đó, mặt anh vô cảm, thần sắc lạnh lùng. Đến mức trong mắt anh, ngay cả cô dường như cũng là trở thanh một cái xác chết lạnh.



Cô bị doạ đến phát khiếp. Đây không phải lần đầu tiên cô bị bắt cóc, nhưng đây là lần đầu tiên mà cô sợ hãi tột độ như vậy. Cô nghĩ rằng anh sẽ an ủi cô, nhưng không, anh lạnh lùng nhìn cô rồi quay người đi, từ đầu đến cuối không mở miệng nói câu nào.



Anh không thích cô. Lúc đó, cô đã biết. Phó gia, không một ai thích cô.



Bây giờ, ánh mắt của Phó Quân Hoàng không khác gì lúc đó. Anh muốn giết cô, anh muốn giết cô! Ý nghĩ này cứ quấn mãi lấy cô, ngay cả hét cũng không hét được. Cô chỉ có thể lùi lại phía sau, sợ hãi nhìn Phó Quân Hoàng.



Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Rõ ràng những điều cô nói đều là thật, có gì không đúng chứ?



Phó An Nhiên là quỷ giết người, cô ta đã giết rất nhiều người. Những người kia đã nói cho cô biết, Phó An Nhiên có thân phận không trong sạch. Nếu cô ta còn tiếp tục ở lại Phó gia, Phó gia sẽ bị liên luỵ.



Sở dĩ, cô làm như vậy là vì muốn Phó An Nhiên rời khỏi Phó gia mà thôi. Cô chỉ muốn tốt cho Phó gia. Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Tại sao ai nấy cũng đều mắng cô? Tại sao họ lại nhìn cô với ánh mắt căm thù như vậy? Cô không làm sai, vốn dĩ là không sai!



Phó Quân Hoàng bước từng bước về phía trước. Anh nhìn chằm chằm cô với ánh mắt căm hận, trong đôi mắt đó còn kèm theo cả sự lạnh lùng. Anh nắm chặt tay, các đốt ngón tay vang lên một âm thanh đáng sợ.



“Em không sai! Em không hề làm sai!” Phó Quân Nhã hét lớn. Cô không lùi được nữa, sau lưng cô đã là vách tường rồi.



Chỉ có hét như vậy cô mới đập tan được nỗi bất an và sợ hãi. Cô biết họ không dám giết cô, cũng không dám làm cô bị thương. Nhưng cô vẫn rất sợ, trước giờ cô chưa từng gặp qua tình cảnh như vậy.



“Không sai sao?” Phó lão gia hét: “Xem xem, ba con đã dạy dỗ con như thế nào kìa! Thật chẳng ra làm sao cả!” Phó lão gia tức giận thở hồng hộc.



“Được rồi ông nội, đừng giận nữa, chuyện này giao cho bọn con giải quyết được rồi. Ông nội qua bên kia ngồi đi.” Phó Quân Nghị đứng ngồi không yên, anh quay lại trừng mắt nhìn Phó Quân Nhã: “Nếu ông nội xảy ra chuyện gì thì anh không tha cho em đâu!”



Trước giờ, Phó gia vẫn luôn đoàn kết, vẫn luôn đùm bọc lẫn nhau. Anh em họ rất ít khi cãi nhau, nhưng lần này Phó Quân Nhã lại làm nên sóng gió. Đúng là hiếm thấy.



Hai năm nay, Phó Quân Nghị đối với cô em gái này luôn giữ thái độ “kính nhi viễn chi”. Vì sợ một khi mình không thể kiềm chế được thì anh sẽ mắng hoặc đánh cô. Cách làm của cô luôn khiến anh không vừa mắt.



Ở Ngân Dực, cô đã làm ra biết bao chuyện anh cũng không nói. Nhưng những chuyện đăng trên báo lần này, cô làm sao giải thích? Trước đây, họ không nên để cô ở lại Đế Đô, họ nên thẳng tay ném cô về nhà!



“Tôi muốn về nhà. Tôi không muốn ở đây nữa. Tôi muốn về nhà.” Phó Quân Nhã hét lên, môi run bần bật, lưng ép sát vào tường. Cô sợ hãi nhìn Phó Quân Hoàng.



“Bây giờ muốn về nhà rồi sao?” Từ Tịnh Ngưng ngồi trên sofa, lạnh nhạt nói: “Không sao, Ngữ Song đang trên đường tới. Ta muốn xem xem, mẹ con sẽ nói thế nào!”



Lần này, Từ Tịnh Ngưng hoàn toàn trở mặt với Đào gia rồi. Lúc nhìn thấy tin tức, bà vội lái xe về nhà. Trên đường về, bà còn gọi điện thoại cho Đào Ngữ Song, bảo Ngữ Song lập tức tới Phó gia một chuyến.



Trong điện thoại, Từ Tịnh Ngưng không còn tỏ ra hoà thuận như trước đây nữa. Bà rất nghiêm nghị, cùng với đó là mệnh lệnh. Trước đây, bà luôn đối xử dịu dàng với Phó Quân Nhã, một mực yêu thương cô, không chỉ vì cô là con cháu của Phó gia, mà phía sau cô còn có tấm chắn là Đào gia. Bất kể cô làm gì thì một người làm thím như bà cũng không tiện lên tiếng.



Vì vậy, lần nào bà cũng nhắm mắt cho qua, dù gì đó cũng không phải chuyện lớn. Chỉ là, bà làm như vậy chỉ khiến cho những người bên cạnh chú ý nhiều hơn thôi. Nhưng không ngờ rằng, bây giờ cô lại làm ra chuyện khiến mọi người lo lắng đến như vậy.



Phía Đào Ngữ Song vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nghe thấy ngữ khí của Từ Tịnh Ngưng, Ngữ Song hầu như đã đoán ra, Đế Đô chắc chắn xảy ra chuyện. Lúc Ngữ Song chuẩn bị hành lí thì thư kí vội chạy tới đưa cho bà xem một đoạn clip. Khi nhìn thấy trên màn hình, con gái cưng của bà nói rằng An Nhiên của Phó gia là ma quỷ, bà suýt chút ngất xỉu.



Tiểu Nhã có chuyện gì thế? Đây đúng là một cú sốc! Đào Ngữ Song không dám nán lại thêm, bà đặt chuyến bay sớm nhất rồi chạy ra sân bay. Lúc ba của Đào Ngữ Song biết, ông cũng tức giận không kém.



Quân Nhã bị Đào gia bọn họ dạy hư thật nhưng cũng không đến mức làm ra chuyện không có chừng mực như vậy. Sao lần này...? Đào Chấn Quốc, ba của Đào Ngữ Song cũng muốn theo bà về Đế Đô một chuyến. Nhưng ông đi rồi, gia nghiệp Đào gia ai lo?



Đào Chấn Quốc định tự mình gọi cho Phó lão gia thỉnh tội. Nhưng lúc này, Phó lão gia đang tức giận, làm gì có tâm trạng nghe điện thoại? Đào Chấn Quốc không ngồi yên được nữa. Ông ta thu dọn hành lí rồi đi cùng Đào Ngữ Song.



Chuyện này họ không báo cho Phó Văn An. Văn An đang ở trong quân đội. Họ biết rằng nếu như báo tin này, Văn An nhất định sẽ đánh chết Tiểu Nhã. Dù Đào Ngữ Song không biết tại sao Văn An không thường về Phó gia, nhưng tình yêu của Văn An đối với Phó gia tuyệt đối không một ai có thể sánh bằng.



Trước giờ Đào Ngữ Song không hề so sánh mình với Phó gia, bởi vì bà biết rõ, trong lòng Phó Văn An, bà không bằng Phó gia. Nói như vậy không phải là bà không quan trọng, chỉ là nếu được lựa chọn giữa Đào gia và Phó gia, ông sẽ không hề do dự mà chọn Phó gia. Bà quá rõ.



Chuyện lần này Tiểu Nhã làm, nhỏ cũng không nhỏ, lớn cũng không lớn. Gần đây đúng lúc tình thế thay đổi. Nếu như phía sau có người lợi dụng điểm này để hãm hại Phó gia, vậy thì Phó gia gặp phải rắc rối to rồi. Nếu như lão gia có thật sự làm gì Tiểu Nhã thì bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Nếu như Phó gia bị suy sụp, đến lúc đó Đào gia họ nhất định cũng bị liên luỵ.



Lúc này, Phó Quân Nhã vẫn chưa biết gì. Nghe thấy lời của Từ Tịnh Ngưng, cô sửng sốt, nhưng sau đó lại bật cười.



“Tôi... Tôi không làm gì sai. Mẹ sẽ hiểu cho tôi thôi. Các người đều là người xấu, tất cả các người đều đang bao che cho ma nữ kia. Cô ta giết nhiều người như vậy, cô ta độc ác như vậy, tại sao các người còn thích cô ta?”



Phó Quân Nhã biết mẹ mình đang trên đường tới đây, cô biết họ không dám động tới cô. Nếu như bây giờ họ làm gì cô, lát nữa mẹ cô tìm tới đây, họ nhất định sẽ không xong. Vì vậy, nỗi sợ hãi trong lòng cô dần vơi đi.



Lúc nỗi sợ từ từ biến mất, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Cô nghiêng đầu nhìn, thấy Phó Quân Hoàng đang căm thù nhìn cô.



“Quân Hoàng, không được ra tay!” Từ Tịnh Ngưng nhìn ra động tĩnh, lập tức đứng dậy.



Nhưng rốt cuộc, bà vẫn chậm một bước. Phó Quân Hoàng đã ra tay trước bà rồi!



Phó Quân Hoàng là một người không có nguyên tắc, anh tự có cách làm riêng của mình. Bất kể là ai, chỉ cần làm tổn thương bảo bối của anh thì tất cả đều phải trả giá. Bất kể người đó là ai, người đó có quan hệ gì, dù cho là bản thân anh đi nữa, chỉ cần làm bảo bối tổn thương, tất cả đều phải trả giá.



Vì vậy, Phó Quân Hoàng đã ra tay với Phó Quân Nhã trong sự hoảng sợ của mọi người.



Á...



Nhìn thấy nắm đấm giơ lên trước mặt mình, Phó Quân Nhã sợ đến mức hét lên. Cô ôm đầu, cả người dần quỵ xuống. Cô ngồi xổm xuống, miệng vẫn còn hét to.



Phó Quân Hoàng đấm mạnh vào tường, ngón tay anh trầy xước.



“Anh đang làm trò điên rồ gì thế!” An Nhiên hoảng hốt chạy lên phía trước. Cô gỡ bàn tay đang nắm chặt của Phó Quân Hoàng ra. Nhìn thấy vết máu trên ngón tay, cô xót xa.



An Nhiên không hề để tâm tới chuyện Phó Quân Nhã làm. Cô ta muốn dùng thứ này để ép chết cô sao? Phó Quân Nhã thật ngây thơ quá rồi. Chỉ là, cô không ngờ rằng, Phó gia lại phản ứng kịch liệt đến như vậy.



Nói gì đi nữa thì đối với họ, cô cũng chỉ mà một đứa cháu không cùng huyết thống. Nhưng họ lại đối xử với cô còn tốt hơn Phó Quân Nhã, một người có cùng quan hệ huyết thống với họ. Nói An Nhiên không xúc động thì đó là nói dối.



Dường như trong suốt hai năm mất liên lạc, quan hệ giữa An Nhiên và Phó gia không những không nhạt đi mà trái lại càng thêm khắng khít. Cô thích Phó gia. Thật lòng rất thích Phó gia.



Nhưng họ cũng không cần phải tức giận với Phó Quân Nhã như vậy. Lúc nhìn thấy Phó Quân Hoàng không ra tay với Phó Quân Nhã, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm. Hành động của Quân Hoàng sao họ có thể không hiểu rõ chứ. Nếu như anh thật sự ra tay, mạng của nha đầu này chắc chắn không còn.



Lúc này, Phó Quân Nhã thấy mình không bị gì cả, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy An Nhiên nắm chặt tay Phó Quân Hoàng, mặt có chút lạnh lùng. Trong khi đó, Phó Quân Hoàng vẫn đằng đằng sát khí nhìn mình.



Phó Quân Nhã cảm thấy cả người bủn rủn. Cô không cử động được, chỉ nhìn về phía Phó lão gia. Cô không muốn nhìn thấy hai người họ. Hai người họ đều là sát nhân, họ giết rất nhiều người, họ đều là ma quỷ!



“Anh ta muốn giết con, vừa nãy anh ta muốn giết con!” Cô nhìn lão gia khóc: “Sao các người không ngăn anh ta lại, có phải các người cũng muốn giết con không?”



Bây giờ Từ Tịnh Ngưng chỉ hận là không thể bịt miệng của cô lại.



“Phó Quân Nhã, nếu em còn dám nói thêm một câu nữa, anh sẽ làm em câm miệng lại đó!” Bây giờ, Phó Quân Nghị cũng rất nóng giận. Vừa nãy, anh lấy điện thoại đọc tin tức mới nhất. Giờ thì hay rồi, phương tiện truyền thông đã bắt đầu loan tin, nào là Phó gia bá quyền, nào là người Phó gia xưng bá.



Nếu là trước đây, ai dám chạy ra nói người của Phó gia này nọ? Sau lưng, nhất định có ai đó hãm hại.



“Hồ đồ!” Phó lão gia nện gậy xuống đất.



Phó Quân Nhã thấy vậy không dám nói nữa, cũng không dám hét nữa. Có điều, Phó Quân Hoàng cứ nhìn chằm chằm cô, cô vẫn thấy rất sợ, cả người bất giác run rẩy. Cô ngồi co rúc trong góc tường, sống chết cũng không chịu ra.



Quản gia lấy hộp thuốc đỏ ra định giúp Phó Quân Hoàng xử lí vết thương, nhưng chưa kịp làm gì thì An Nhiên đã cầm lấy hộp thuốc. Vừa nãy, Phó Quân Hoàng thật sự muốn ra tay giải quyết Phó Quân Nhã. Nhưng lúc nhìn thấy bảo bối khó chịu, anh biết cô không muốn anh làm gì Phó Quân Nhã. Vì vậy, lúc giơ nắm đấm lên anh đã vội chuyển hướng, đấm mạnh vào vách tường.



Bảo bối không cho anh ra tay, vậy anh sẽ không ra tay. Anh có thời gian, có thể từ từ tính với Phó Quân Nhã sau. Chỉ cần Phó Quân Nhã không chết thì anh vẫn còn thời gian, không phải sao?



Trên tường vẫn còn vết đấm của Phó Quân Hoàng, cùng với đó là vết máu. An Nhiên nhìn mà cảm thấy đau lòng, nhưng cô vẫn bình tĩnh xử lí vết thương cho anh.



Nhìn thấy tay Phó Quân Hoàng đầy máu, Từ Tịnh Ngưng liên tục hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, bà sợ mình sẽ xông tới xé Phó Quân Nhã ra. Từ Tịnh Ngưng đứng dậy, định đi qua chỗ Phó Quân Nhã, nhưng mới vừa đứng lên thì bị Phó Quân Nghị kéo lại.



“Mẹ...”



“Mẹ biết rõ mình nên làm gì hơn con.” Từ Tịnh Ngưng đẩy tay Quân Nghị ra



Phó Quân Nghị sững sờ, anh cảm thấy hành động của mình có chút buồn cười, sao mẹ lại có thể không hiểu một chuyện nhỏ nhặt như thế này chứ? Anh lắc đầu, sau đó lại quay qua nhìn vết thương trên tay Phó Quân Hoàng.



“Ai cho cô nói như vậy.” Từ Tịnh Ngưng bước tới trước mặt Phó Quân Nhã, bà lạnh lùng nói.



Trước đây, Từ Tịnh Ngưng thấy rất bức bối, bà đã nhắm mắt cho qua rất nhiều chuyện. Nếu sau lưng Phó Quân Nhã không có ai sai khiến, chắc cô cũng không dám làm ra chuyện như thế này. Dù cô có thành kiến với An Nhiên đi nữa thì cô cũng không điên rồ tới mức, loan tin cho phóng viên những chuyện sai sự thật này. Nói phía sau cô không có người kích động, bà thật sự không tin.



Phó Quân Nhã không biết Từ Tịnh Ngưng đang nói gì. Cô chỉ biết dựa sát vào tường, sợ không cẩn thận sẽ lại bị ăn tát. Bây giờ, má của cô vẫn còn rất đau.



“Quân Nhã, những chuyện mà cô làm ra, cô phải biết là nó ảnh hưởng như thế nào đối với Đào gia và Phó gia! Cô không còn nhỏ nữa, cô phải ý thức rõ, việc gì nên nói, việc gì không nên nói!”



“Tôi, tôi không biết bà đang nói gì.” Trong đầu Phó Quân Nhã chỉ ngập tràn hình bóng của một người, cô không tin người đó lại xúi giục cô.



“Lúc nãy do tôi quá kích động, tôi xin lỗi. Bây giờ cô phải nói cho tôi biết, đây là chủ ý của ai?” Từ Tịnh Ngưng hít một hơi thật sâu.



“Tôi không làm sai!” Phó Quân Nhã một mực khẳng định mình không sai. Đối với cô, Phó An Nhiên là sát nhân, cô đã giết rất nhiều người nhưng lại tỏ ra giống như người vô tội.



Cô nghe nói một học sinh ở Ngân Dực bị An Nhiên giết chết. Cô đã ra tay với một học sinh nữ không hề có tội lỗi gì! Một Phó An Nhiên như vậy thì đối với cô đó chính là ác ma.



Từ Tịnh Ngưng kích động đến mức muốn bóp chết Quân Nhã. Bà hít thở sâu, cố gắng không để mình không tức giận và lấy lại bình tĩnh.



“Được, cô không sai. Vậy bây giờ cô hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai đã chỉ thị cho cô.” Lúc nãy bà nghe Phó Quân Nhã có nói rằng “họ” đã nói đúng.



Họ là ai chứ. Bây giờ, bà rất muốn biết.



Phó Quân Nhã nhìn sang Phó An Nhiên, thấy cô đang cúi đầu băng bó cho Phó Quân Hoàng. Lúc nãy, khi nghe thấy Từ Tịnh Ngưng nói rằng việc làm của cô sẽ ảnh hưởng đến Đào gia và Phó gia, cô đã bắt đầu dao động. Dù Phó Quân Nhã không hề suy nghĩ trước khi làm chuyện gì, nhưng như vậy không có nghĩa là cô ngốc.



Ở một vài phương diện, Phó Quân Nhã cũng được xem là người thông minh. Nếu như là bình thường, cô nhất định sẽ không chịu nhảy vào cái hố do người khác đào sẵn. Chỉ là lần này, cô thật sự có ý xấu với An Nhiên. Xem ra, chỉ cần Phó An Nhiên rời khỏi Phó gia, Phó gia mới có thể hết sóng gió.



Cô thấy mình đang cứu Phó gia, nhưng không một ai hiểu được nỗi khổ của cô. Cô hi sinh nhiều như vậy nhưng họ lại không chịu hiểu cho ý tốt của cô. Nhưng bây giờ bình tĩnh lại, cô nhìn thấy những tin tức kia đã đi theo chiều hướng xấu. Nhìn thấy lời của cấp trên và nội dung đăng trên báo, cô đã biết có chuyện không hay.



Những đoạn clip kia đã được biên tập cắt nối, cô nói những người Phó An Nhiên giết đều là những người âm thầm đột nhập vào Phó gia để ám sát họ. Đến đây, cô đã biết mình sai rồi. Chỉ là chưa kịp lên tiếng giải thích thì lão gia đã nổi trận lôi đình.



Cô nhất thời cũng không kìm được cơn tức giận. Xuất phát điểm của cô rõ ràng là rất tốt, nhưng tại sao tất cả họ đều thích Phó An Nhiên, thậm chí còn ra tay với cô?



Từ Tịnh Ngưng đợi cô trả lời, nhưng rất lâu cũng chỉ thấy Phó Quân Nhã im lặng.



Lúc này, An Nhiên đã băng bó cho Phó Quân Hoàng xong. Cô đặt cái kéo trong tay xuống, lạnh nhạt nhìn về phía Phó Quân Nhã. Mọi người đều sững sờ. Phó Quân Hoàng bám lấy An Nhiên đứng dậy rồi đi theo sau cô.



Trước ánh mắt của mọi người, cô ngồi xuống trước mặt Phó Quân Nhã, lấy tay nâng cằm Phó Quân Nhã lên! Cô bấu chặt cằm Phó Quân Nhã, bắt Phó Quân Nhã phải đối mặt với cô.



Đôi mắt vô tri vô giác: “Tôi có thể tha thứ cho sự thiếu suy nghĩ và ngu ngốc của cô. Nhưng sự ngu ngốc đó đã khiến Phó gia trở nên như thế này, món nợ này, tôi sẽ từ từ tính với cô.”



Phó Quân Nhã định nói gì đó, nhưng cằm cô đau quá không thể cử động được.



“Ngay từ đầu cô không hề ngốc như thế, nhưng tại sao chỉ mới hai năm ngắn ngủi mà não cô đã bị chó ăn mất vậy?” An Nhiên nắm chặt hơn, bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh bàn tay đầy máu của Phó Quân Hoàng.



“Cô... Cô...”



“Phó Quân Nhã, bây giờ tốt nhất cô nên nói cho tôi biết, người phía sau chỉ thị cô là ai. Nếu cô không nói, tôi sẽ khiến cô hối hận cả đời.”



Dù An Nhiên rất thích chú út Phó, nhưng không thích đến mức mù quáng như thế. Đối với một cô gái ngay từ đầu đã không thích cô, làm sao cô có thể thích lại được chứ? Phó gia không ai ra mặt. Trước giờ An Nhiên là một người biết chừng mực, nếu bây giờ họ có động tĩnh thì gì Quân Nhã thật sự sẽ xong đời.



Phó lão gia thở dài, nếu bây giờ Phó Văn An ở bên cạnh ông thì ông đã không cần chống gậy đi qua đó rồi.



Phó Quân Nhã bị ánh mắt của An Nhiên làm cho sợ hãi. Sự đau đớn trên cằm hoàn toàn không hề hấn gì với nỗi sợ hãi trong lòng. Cô hoảng sợ nhìn An Nhiên, môi mấp máy, chú ý một chút thì sẽ nghe thấy cô đang nói:



“Ác ma... Ác ma...”

An Nhiên nhếch môi tỏ vẻ nguy hiểm: “Ác ma đúng không?” Cô hừm một tiếng: “Vậy cô nói xem, nếu bây giờ tôi giết cô thì có phải tôi đã thật sự đúng với tên gọi Ác ma này không?”



Không, không, cô ta không dám đâu. Phó An Nhiên chỉ đang hù doạ cô thôi. Sắc mặt Phó Quân Nhã bỗng trở nên trắng bệch. Cô sợ Phó An Nhiên, thậm chí còn sợ hơn cả Phó Quân Hoàng.



Trước ánh mắt hoảng sợ của Phó Quân Nhã, tay của An Nhiên dần buông xuống, cuối cùng bóp lấy cổ Quân Nhã. Cũng trước ánh mắt đó, tay của An Nhiên mỗi lúc mạnh dần.



“Không tin đúng không? Chúng ta có thể từ từ trải nghiệm, cho đến khi cô nói cho chúng tôi biết người chỉ thị phía sau cô là ai.” An Nhiên cười, nhưng nụ cười của cô lúc này thật nguy hiểm, thật đáng sợ.



Phó Quân Nhã sợ đến mức không biết nói gì. Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ, chết rồi, chết rồi, Phó An Nhiên thật sự muốn giết mình. Cô ta là ác ma, ma nữ!



“Nếu cô còn không chịu mở miệng, cô sẽ chết.” An Nhiên lạnh lùng. Tay cô vẫn không hề buông lỏng, thậm chí càng bóp chặt hơn.



Đùng một tiếng. Có thứ gì đó rơi mạnh xuống đất. Tất cả quay đầu lại, nhìn thấy Phó Văn An mặc thường phục đứng trước cửa. Thứ đó chính là túi của ông.



Mọi người đều không ngờ rằng Phó Văn An lại đến lúc này. Dù cho ông có nhận được tin và đi ngay lập tức thì cũng phải mất mấy tiếng mới có thể đến được đây, không thể...



Thật ra, Phó Văn An đã đến Đế Đô được mấy ngày rồi, chỉ là ông bận họp nên mới không có thời gian về nhà. Chuyện ông đến Đế Đô, ngay cả Đào gia cũng không biết. Bây giờ, Đào Ngữ Song vẫn nghĩ rằng ông đang ở trong quân đội.



Sau khi Phó Văn An đọc được tin tức, ông biết Phó Quân Nhã đã gây ra rắc rối. Khó khăn lắm ông mới kìm nén được cơn tức giận, đợi xong cuộc họp và quay về nhà. Chỉ là không ngờ, vừa mới về tới nhà thì thấy cảnh tượng An Nhiên đang bóp cổ Quân Nhã. Nhìn thấy phản ứng của mọi người, ông biết chuyện này không thể cứu vãn nữa rồi.



Từ Tịnh Ngưng sốt ruột, bà sợ chú út Phó sẽ vì chuyện này mà có cái nhìn khác về An Nhiên nên vội bảo An Nhiên buông tay ra. An Nhiên vẫn không động đậy, cô nhìn chằm chằm Phó Quân Nhã, tiếp tục cảnh cáo:



“Không muốn nói sao? Hay là cô không dám nói? À, không sao, tôi còn rất nhiều thời gian, để xem cô còn có thể chịu đựng được bao lâu.”



Bây giờ An Nhiên không quan tâm là ai đã tới. Cô nói rồi, cô rất có thiện cảm với chú út Phó, nhưng điều này không thể uy hiếp được cô. Nếu như ai đó làm ra những chuyện khiến cô chướng mắt hoặc cảm thấy bực bội, cô sẽ xem như không quen biết họ. Bây giờ đừng nói gì là Phó Văn An, ngay cả Phó lão gia tự mình ra mặt và bảo cô dừng tay thì cũng không có tác dụng.



Phó Quân Nhã nhìn thấy Phó Văn An cứ như nhìn thấy ân nhân cứu mạng. Cô đưa tay về phía Phó Văn An. Nhưng điều cô nhìn thấy chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Phó Văn An. Phó Quân Nhã không biết cha mình bị sao nữa. Tại sao ông ấy lại nhìn cô như vậy?



Không không không, Daddy đang nhìn Phó An Nhiên. Đúng. Daddy nhất định là đang nhìn Phó An Nhiên!



“Chú út, chuyện này...” Phó Quân Nghị vội đứng dậy, anh định lên tiếng giải thích với Phó Văn An.



Nhưng chưa kịp nói gì thì lúc ngầng đầu lên, một cảnh tượng khiến anh không muốn nói nữa. Nhất thời, Phó Quân Nghị không biết làm thế nào cho phải. Nếu như chú út vì chuyện này mà hận An Nhiên hoặc hận cả Phó gia thì đến lúc đó không biết nên làm thế nào.



Lão gia không nói gì cả, ông chỉ ngồi trên sofa, trong ánh mắt uy nghiêm kia là cả một cơn thịnh nộ.



Phó Văn An đi tới trước mặt lão gia. Ông quỳ xuống trước sự kinh ngạc của mọi người.



“Cha, là con không dạy được con gái. Cha...”



Chát...



Phó Văn An chưa nói dứt câu thì đã bị lão gia lấy gậy đánh lên lưng. Âm thanh nặng nề đó vang lên khắp phòng. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, không ngờ rằng chuyện lại đi tới nước này.



Ở bên kia, Phó Quân Nhã còn tưởng Phó Văn An sẽ qua cứu mình. Nhưng không ngờ, nhìn thấy cảnh này, cô sợ đến mức gần như tuyệt vọng, thậm chí còn không thể mở miệng nói được. Sao Daddy lại... Lại không thèm nhìn cô một cái! Đã vậy còn quỳ trước mặt lão gia!



Lão gia tức giận thật rồi, ông mắng: “Đứa con này thật ngu ngốc! Phó gia ta đúng là làm trò cười cho thiên hạ!”



Phó Văn An không nói gì, ông chỉ mím chặt môi và khẽ cúi mặt xuống.



“Phó gia... Lẽ ra không nên có sự tồn tại của con.” Phó Văn An nhìn lão gia. Ông trầm giọng: “Nếu như không có con thì cái nhà này sẽ rất vui vẻ.”



Chát...



Lại một tiếng đập mạnh!



“Con đang nói linh tinh gì thế!” Lão gia giận dữ đứng dậy khỏi ghế: “Nếu con còn dám nhắc chuyện này với ta, ta sẽ đánh gãy chân con!”



“Con đã nói gì sai? Nếu không có con, mẹ con sẽ không chết. Nếu không có con, chị hai sẽ không chết. Nếu không có con, cái nhà này...”



Chát...



Một cái tát mạnh không chút lưu tình!



Không biết Phó Văn Thắng về tới lúc nào, ông tức giận nhìn Phó Văn An, sắc mặt trông rất khó coi, cánh tay đang vẫy bỗng trở nên run rẩy.



“Lão tam, em đã quên mình từng nói gì rồi hay sao?”



Phó Văn An ngây người. Lão gia dựa người lên sofa, ông tức đến mức thở hồng hộc. Bộ dạng của ông lúc này khiến mọi người lo lắng không yên.



Phó Văn Thắng đấm Phó Văn An một cái: “Nếu như cha có chuyện gì, anh không tha cho em đâu!”



Bác sĩ riêng của lão gia sống cách đó không xa. Phó Quân Nghị thấy lão gia không ổn liền đi gọi cho bác sĩ. Phó Văn Thắng thì cõng ông vào phòng, trong phòng có máy thở oxi.



An Nhiên bỏ Phó Quân Nhã sang một bên. Lúc này, cô không còn tâm trí để đùa với Quân Nhã, cô sẽ tính món nợ này sau.



“Chú út, hi vọng chú có thể hỏi kĩ con gái bảo bối của mình.” An Nhiên nói xong câu này thì theo mọi người vào phòng lão gia, sau lưng cô là Phó Quân Hoàng.



Phó Văn An vẫn còn quỳ ở đó không nhúc nhích. Phó Quân Nhã bị An Nhiên ném sang một bên, cô ngồi co rúc ở đó, hai tay ôm lấy cổ mình, thở hồng hộc. Bây giờ, tim cô vẫn còn đang đập rất nhanh. Cô ngồi co rúc ở một góc nhìn cha mình.



Trong mắt cô, Daddy là một người không có gì không làm được. Nhưng bây giờ ông lại yếu đuối như vậy, cô nghĩ mãi cũng không hiểu những lời ông nói có ý gì. Cô chỉ biết là lúc nãy ông đã không cứu cô.



Không ai cứu cô.



Lúc bác sĩ tới, quản gia dẫn ông ta đi vào phòng của lão gia. Phó Văn An vẫn còn quỳ ở đó, nhìn thấy họ hoảng loạn chạy vào phòng lão gia, lại còn nghe thấy những âm thanh nhốn nháo. Ông chỉ biết sững sờ nhìn lên lầu.



“Nên nhớ, mày là con út của Phó gia, mày tên Phó Văn An, cả đời bình an.”



“Con cháu của Phó gia phải có khí khái của con cháu Phó gia, nhìn lại bộ dạng bây giờ của mày đi, giống cái gì! Không có một chút khí khái nào của Phó gia!”



“Không được khóc, chị hai chết vì chiến đấu, chết một cách quang vinh.”



“Mày là người đàn ông của Phó gia, trước giờ chưa từng yếu đuối rơi một giọt nước mắt! Mày phải nhớ kĩ, mày là con của Phó gia! Là con trai út của Phó Chiến!”



Hai tay Phó Văn An nắm chặt. Bây giờ, cả mặt và lưng của ông đều đau nhói, nhưng ông không cảm thấy gì cả. Ông chìm sâu vào kí ức.



Ông là Phó lão tam. Phó Văn Thắng là lão đại. Giữa họ còn có một người nữa, cô con gái duy nhất của Phó gia. Bà có một cái tên rất đẹp, Phó Văn Mạn, là nỗi đau tận xương tuỷ của Phó lão gia. Nhưng, chính ông đã hại chết bà.



Phó Văn Mạn chỉ lớn hơn ông hai tuổi. Nhưng lúc đó ông đã đẩy bà ra trước mặt để đỡ thay cho mình... Sao ông lại nhu nhược đến thế! Tại sao lại... Nhu nhược đến thế!



Ông ngước mặt lên nhìn về phía Phó Quân Nhã đang ngồi co rúc trong góc tường, không ngừng thở dốc.



“Nói cho ta biết, ai bảo con làm như vậy.” Phó Văn An không biết tại sao tới lúc này rồi mà ông vẫn bình tĩnh như vậy.



“Daddy, tại sao lúc nãy ba không cứu con?” Phó Quân Nhã nhìn ông.



“Bởi vì con làm sai. An Nhiên sẽ không giết con, con bé biết mình đang làm gì.” Phó Văn đi tới chỗ cô, ngồi xuống.



“Nhưng lúc nãy suýt chút nữa cô ta đã giết con! Nếu không phải vì ông nội xảy ra chuyện thì cô ta đã giết con thật rồi!” Cô đột nhiên có chút kích động.



“Chỉ cần con nói ra người đứng sau lưng con là ai thì con bé sẽ buông tha cho con.” Phó Văn An điềm tĩnh nói: “Nhưng tại sao con lại không nói?”



Phó Quân Nhã định hét lên điều gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Daddy cô liền im lặng, nuốt hết những lời muốn nói xuống bụng. Daddy rất bình tĩnh, ngay cả ánh mắt của ông cũng rất bình tĩnh, điều đó khiến cô cảm thấy sợ hãi.



“Daddy...”



“Tới đây, nói cho ta biết, rốt cuộc là ai nói với con, hả?”



“Daddy, không sao đâu, anh ta sẽ không làm hại Phó gia, anh ta... Anh ta chỉ muốn tốt cho Phó gia. Anh ta nói anh ta sẽ không làm hại Phó gia.” Phó Quân Nhã không biết tại sao mình lại hoảng sợ, nhưng mỗi chữ mà cô nói ra lúc này đều cảm thấy cổ họng đau rát.



“Là ai?” Phó Văn An vẫn kiên nhẫn nhìn cô, mặt không một chút biểu cảm.



Phó Quân Nhã sợ rồi, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy Daddy như vậy. Cô lắc đầu, cô không nói, không thể nói. Cô đã đồng ý với người đó rồi, nếu cô nói ra thì người đó sẽ không giúp cô.



“Không thể để lão gia tiếp tục chịu đả kích nữa, nếu không thì tới lúc đó sẽ nguy hiểm tới tính mạng.” Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, thở dài: “Tạm thời không có vấn đề gì nữa rồi, nhưng tôi thấy tốt nhất nên đưa lão gia đến bệnh viện theo dõi mấy hôm.”



“Được rồi, cảm ơn ông.” Phó Quân Nghị lễ phép.



“Đi bệnh viện làm gì, qua mấy hôm sẽ khỏi thôi.” Lão gia vẫn đang thở bình oxi, ông khó chịu nói.



“Được được được, vậy chúng ta không đi bệnh viện, ở nhà nghỉ ngơi nhé.” An Nhiên dỗ ông: “Đừng giống như trẻ con như vậy.” An Nhiên nắm lấy tay ông, tay ông vẫn còn ghim kim truyền nước.



Lão gia nhìn An Nhiên một cái rồi không nói nữa.



Phó Văn Thắng đưa bác sĩ ra cửa, đoạn còn lại để quản gia tiễn.



“Haiz... Nha đầu, cái đứa trẻ Quân Nhã này thật sự rất quá đáng. Con bé đó...”



“Yên tâm đi lão gia, chuyện này con biết xử lí thế nào. Đến lúc đó, con sẽ cho lão gia một đáp án để lão gia hài lòng.” An Nhiên cười nói.



Cô dĩ nhiên biết được lão gia đang lo lắng điều gì. Cô cũng chẳng hứng thú gì với tính mạng của Phó Quân Nhã. Hơn nữa, giết Phó Quân Nhã cũng không có ích gì cho cô, không cần phải lấy mạng cô ta làm gì.



Không ngờ đã qua mấy năm rồi mà chuyện này vẫn là một cái gai trong lòng lão tam. Lão gia thở dài: “Văn Thắng, mấy ngày này con phải để mắt tới lão tam, không được để nó làm chuyện khờ dại.”



Phó Văn Thắng đồng ý.



Về tin tức lần này, có không ít cánh truyền thông đã chịu phải sự chèn ép, thậm chí có rất nhiều trang web bị sập. Tốc độ thật chóng mặt. Rất nhiều cư dân mạng chưa kịp hiểu là chuyện gì thì các trang web đã bị đóng. Thậm chí còn có một số trang web và cánh báo giới đứng ra xin lỗi, họ không điều tra rõ mà đã đăng những tin tức không đúng sự thật, thành thật xin lỗi.



Sự đảo lộn tình thế khiến cư dân mạng cảm thấy khó tin. Tốc độ xoay chuyển của chuyện này quá nhanh. Nhưng điều khiến họ càng không nghĩ tới chính là một đoạn clip phơi bày sự thật. Trước khi những tin tức kia được đăng lên, trong đoạn clip lần này có không ít nội dung, xem xét lại thì sẽ lập tức hiểu ra toàn bộ sự việc.



Hoá ra những tin tức trước đây đều là do dùng những từ ngữ sắc bén và thủ thuật cắt ghép. Những đoạn còn lại đều bị cắt bỏ hết.



Những học sinh ở Ngân Dực sau khi nhìn thấy tin này đều không tin vào mắt mình. Họ biết những tin tức về Phó An Nhiên là hoàn toàn không đúng sự thật. Phó An Nhiên mất tích đã hai năm rồi sao lại có thể đột ngột xuất hiện? Đã vậy còn bảo là cái gì mà ma đầu sát nhân? Chẳng phải rất buồn cười hay sao?



Dù nữ vương rất bạo lực, rất lạnh lùng, nhưng cô ấy vẫn có lòng yêu nước và có nguyên tắc của riêng mình. Nhưng cũng có một nhóm người nói xấu Phó gia ở trên mạng, họ không chỉ đả kích mỗi Phó An Nhiên mà là cả Phó gia.



Dưới ngòi bút của cư dân mạng, đám người Phó Quân Hoàng, Phó Quân Nghị, tất cả đều là những kẻ sống phóng túng, không có tư cách, lúc nào cũng mượn mối quan hệ của gia đình ở Đế Đô để xưng bá. Nói cứ như thật vậy. Những người không biết Phó Quân Nghị và Phó Quân Hoàng nhìn thấy bài những bài viết này sẽ tin là thật. Nhưng không ngờ sau khi nhìn thấy, họ liền bắt đầu mắng chửi.



Kết quả cuối cùng chính là, đám người này sau khi biết rõ chân tướng đã lấy lại tiếng tăm cho Phó gia và minh oan cho họ. Vì vậy trên mạng thường xuyên nhìn thấy hai phe đối đầu nhau, trong đó những học sinh của Ngân Dực là phẫn nộ nhất.



Số lượng học sinh sùng bái An Nhiên ở Ngân Dực vẫn không giảm. Thậm chí, có không ít học sinh mới sau khi nghe được chuyện của An Nhiên lại càng sùng bái cô hơn. Cộng động mạng càng liên tục chửi mắng thì càng có nhiều học sinh quay clip đưa lên mạng, chỉ một tiêu đề duy nhất “Rất Phó An Nhiên”.



Đã có web đăng bài xin lỗi, nhưng cũng có trang cứ bám lấy Phó gia không buông. Thậm chí còn nói Phó gia lợi dụng quyền lực để gây áp lực cho họ. Nhưng không ai biết, rốt cuộc tại sao mấy trang web đó lại đăng bài xin lỗi.



Tin tức phía truyền thông lan đi ngày càng rộng, thậm chí còn lục lại chuyện Phó Quân Hoàng có liên quan tới sự sụp đổ của Kim gia mấy năm trước nữa. Truyền thông đã đưa tin, năm đó đại gia giàu có bậc nhất ở Đế Đô và tên Long Tam đều chết trong tay anh. Chỉ là không biết sau này Phó gia dùng thủ đoạn gì khiến mọi chuyện năm đó lắng xuống.



Những người không biết chuyện sau khi đọc được tin này đều bắt Phó gia đưa ra một lời giải thích. Thậm chí lúc này người được gọi là vợ của Long Tam cũng đã ra mặt, chỉ trích rằng năm đó Long Tam thật sự nhận được lời mời của Phó Quân Hoàng mới ra ngoài. Nhưng đi rồi không thấy trở về, thậm chí còn chết thảm trên đường.



- ----



Từng chuyện từng chuyện cứ như bị sắp đặt, tất cả đều bị xáo trộn.



Không khí trong Phó gia càng lúc càng nghiêm trọng. Bây giờ phía trên đã có người tới báo cho lão gia biết rồi, hi vọng sắp tới đây ông có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Việc làm đó nhắm tới điều gì thì lão gia rất rõ. Nhưng làm sao ông có thể cam tâm để người khác dội nước bẩn lên người mình được chứ?



Đúng lúc đó, quản gia sợ hãi đẩy cửa vào, lúng túng:



“Lão gia, không xong rồi, An thiếu gia đến Cố gia. Cậu ấy, cậu ấy...”



“Nó làm sao?” Lão gia gấp gáp.



“An thiếu gia đánh Cố lão gia!”




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom