Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
Phó Quân Hoàng lúc này không có đi theo tới đây, lúc An Nhiên tỉnh lại Phó Quân Hoàng cũng không còn ở đó, nhưng để lại cho cô một tờ giấy.
Lòng của Ngốc Ưng còn sợ hãi nhìn An Nhiên, hắn muốn biết, lúc trưa huấn luyện viên nói gì.
Thế nhưng dưới con mắt của mọi người mà hắn có thể đi hỏi?
Giữa trưa báo đốm đem một vấn đề nan giải cho Ngốc Ưng, đáy lòng của bọn hắn cũng bồn chồn, nếu huấn luyện viên thật sự cho bọn họ “mang giày chật”, bọn họ không chết cũng mất một lớp da.
Sau một tiếng đứng tư thế quân đôi, Ngốc Ưng hô nghỉ, để mọi người giải tán.
Một câu nói của Ngốc Ưng làm mọi người thở phào, mặc kệ là sao, nếu so sánh với đứng 3 tiếng thì cái này tốt hơn nhiều.
Ngốc Ưng không nghĩ tới, vào buổi sáng, khi hắn muốn hô giải tán, nhưng lại ngại có huấn luyện viên đứng ở đây, theo thói quen, huấn luyện viên không lên tiêng, hắn làm sao có thể lên tiếng?
Hiện tại tốt lắm, không có huấn luyện viên, nhưng lại có tiểu quái vật, hắn không có tâm tình để thao luyện cho tiểu quái vật này, hiện tại hắn suy nghĩ, sau khi quân huấn, hắn có còn đường sống để đi.
Khi giải tán, các nam sinh thoạt nhìn tốt hơn, bọn họ trực tiếp vây quanh Ngốc Ưng, yêu cầu hắn giảng vài chuyện thiết thực trong bộ đội.
Các nam sinh nghe rất hăng hái, Ngốc Ưng giảng cũng thật nhiệt tình, An Nhiên đứng một bên nhìn, cô cũng không có đi qua, tầm mắt của cô dừng lại mấy người kia (đám người của Diêm Tử Diệp), đáy lòng không tự chủ xẹt qua một tia thô bạo.
Cô bây giờ không thể hành động.
Phải đợi.
Làm sao Diêm Tử Diệp chờ được, khi đội ngũ giải tán, với ánh mắt của nữ sinh, hắn đi đến An Nhiên cách cô 2m rồi ngừng lại, con ngươi hơi u buồn nhưng bình tĩnh dừng trên người An Nhiên.
Thấy ánh mắt tò mò xung quanh, An Nhiên nhìn Diêm Tử Diệp, cuối cùng cô xoay người rời đi, Diêm Tử Diệp tự động đi theo.
Khi Ngốc Ưng đang nước miếng bay đầy trời, thì nhìn thấy chuyện này, lập tức cuống lên, nếu như tiểu quái vật xảy ra chuyện gì dưới mắt hắn, huấn luyện viên nhất định sẽ hành hạ hắn đến chết, hắn phải rời đi.
Khi hắn muốn chạy đi, Báo Đốm từ phía sau ra tay đè hắn xuống, tốc độ nhanh gọn, ra tay đúng lúc!
Trong lòng của Ngốc Ưng nổi nóng, không quản Báo Đốm có ý gì, liền đánh.
Đối mặt với tình huống bất thình lình này, tất cả mọi người đều chấn kinh (chấn động + kinh ngạc), bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy hai huấn luyện viên đánh nhau.
Khi hai người đánh nhau ngày càng hăng, Khỉ Ốm ở một bên hò hét trợ uy, người của U Linh đương nhiên là thích tham gia những trò thế này.
Bên này, bọn họ thân nhau.
Ở một bên khác trong một góc nhỏ, An Nhiên dừng bước, xoay người, thanh lãnh nhìn Diêm Tử Diệp phía sau cô, ánh mắt sắc bén làm Diêm Tử Diệp cúi đầu xuống.
“Lại muốn làm gi, hửm?”
Diêm Tử Diệp nhìn An Nhiên, giật giật khoé môi, hắn chỉ muốn nhìn Gia, cái gì cũng chưa nghĩ tới, nhưng lời này hắn không nói thành lời, lời này ngay cả bản thân hắn còn không tin, huống chi là Gia?
Mang theo đôi găng tay màu trắng, tay quy củ để bên người, đáy mắt của hắn hiện lên tia bất an.
“Diêm Tử Diệp, anh nói nếu năm đó tôi không cứu được anh, kết cục của tôi có phải thảm hơn?”
Lời nói của An Nhiên làm Diêm Tử Diệp chợt trừng lớn mắt.
Gia có ý gì?
Cô đây là hối hận đã thu dưỡng hắn, hắn may mắn được cứu, hơn nữa còn ra tay giết cô?
An Nhiên cười như không cười nhìn Diêm Tử Diệp, “Tôi nhắc cho anh nhớ, nếu không phải bởi vì anh, tôi sẽ không có cuộc sống như hiện tại, cũng sẽ không có người thân như bây giờ. Nói đến cùng, tôi phải cảm ơn anh.”
Nói lời này càng không phải đâm cho hắn thêm một nhát nữa sao?
Sắc mặt của Diêm Tử Diệp bỗng chốc trở nên trắng bệch.
“Mười bốn năm qua, tôi không có đi tìm Tần Môn là bởi vì tôi không muốn dính líu với Tần môn, tôi không tìm anh để báo thù, là vì cảm thấy không cần thiết. Tần Lam đã chết, chết từ 14 năm trước. Người đã chết sao có thể tìm người để báo thù?”
Tầm mắt của Diêm Tử Diệp gắt gao nhìn An Nhiên, hắn không nhìn thấy ánh mắt của cô sắc bén, hắn chưa bao giờ gặp một tia mềm mại nào trong mắt cô.
Hai tên bên người chợt nắm chặt.
“Gia...” Hắn giống như dùng hết sức để kêu, “Tôi chưa từng nghĩ tới...” Muốn mạng của ngài.
Nhưng câu nói kế tiếp giống như bị mắc vào cổ họng, vô luận là hắn sử dụng khí lức đến mức nào cũng không thể nói ra được.
Thật sự hắn không muốn mạng của gia, hắn chỉ muốn để gia là của chính bản thân, không muốn gia nhìn người khác, nhưng trong lòng của gia không có nơi nào của hắn.
Nhưng đã sai lầm rồi sao?
Hắn đã làm sai rồi sao?
Hắn chỉ hi vọng ở bên cạnh gia mà thôi, hắn sử dụng phương pháp hắn thấy hữu hiệu và nhanh nhất mà thôi, này có gì không đúng? Đến cùng là hắn làm sai cái gì? Vì sao gia có thể thản nhiên chấp nhận tất cả của Phó Quân Hoàng, vì sao gia có thể không giữ nụ cười mà cho Phó Quân Hoàng? Hắn chưa từng gặp gia cười qua, vĩnh viễn gia đều mang theo một chút tính kế, cô cười có nhiều loại, nếu không phải là đang ngẫm nghĩ thủ đoạn thì chính là phỏng đoán chuyện gì đó, nhưng khi cô ở bên người của Phó Quân Hoàng, cười lại tự nhiên như vậy, không có bất kì mục đích nào.
Đến cùng là hắn làm sai ở chỗ nào?
Không ai nói cho hắn biết, những người đó vĩnh viễn chỉ phục tùng mệnh lệnh, bọn họ không nói cho hắn biết: Mày sai rồi.
Mà người duy nhất dám mắng hắn đánh hắn, lại bị bản thân tự tay đánh mất.
“Không cần tôi nói, cho tới bây giờ anh không nghĩ lấy mạng của tôi.” An Nhiên cười nhạo, “Mượn xác hoàn hồn? Hửm? Ai nói cho anh cái lí luận này? Anh cho rằng có thể có” Tần Lam “giả, linh hồn của Phó An Nhiên đã chết sẽ trở lại thân thể kia? Ai nói cho anh cái lí luận chó má này?”
Diêm Tử Diệp giật giật khoé môi, cuối cùng cũng không phát ra một tia âm thanh nào.
“Diêm Tử Diệp, tôi có thể tha thứ cho việc sát hại Tần Lam, cũng có thể tha thứ cho việc anh đã làm đối với Tần Lam, nhưng tôi không thể tha thứ cho anh một lần nữa giết chết tôi.”
“Tôi...”
“Diêm Tử Diệp, khi anh bắn phát súng kia, thật sự so với máy bay nổ còn đau hơn. Anh nhớ cho kĩ, phát súng đó, tôi sớm hay muộn đều có thể lấy lại.”
“Gia..” Hắn có chút hoảng loạn nhìn An Nhiên, hắn biết, lúc này, gia không thể buông gia cho hắn, cô đã triệt để tính toán để hắn không còn lui tới, hắn hoảng loạn không biết làm thế nào cho tốt, hắn chỉ có thể gắt gao nhìn An Nhiên, “Gia, tôi sai rồi, không cần, không cần...” Không cần ném hắn đi, không cần buông hắn ra.
Sai rồi?
Xem, lời nói đơn giản, cái từ hết sức giản đơn.
Nhưng Tần Lam đã chết không phải sao? Nếu ngày đó Phó Quân Hoàng không tới kịp, Phó An Nhiên cũng sẽ chết đi, không phải sao?
Một từ nhận sai đơn giản mà muốn đem mọi chuyện giải quyết hết? Quả thực là đang mộng tưởng.
“Diêm Tử Diệp”
Tiếng nói lạnh nhạt không cảm xúc vang lên, nhưng chính là như vậy, Diêm Tử Diệp như đang ở trong dòng sông mà bắt được một thanh gỗ, trong mắt của hắn bỗng nhiên phát ra một luồng cực nóng, hắn nhìn chằm chằm An Nhiên, vẻ mặt căng thẳng.
“Vết thương trên người anh không khỏi, phải không?” Tầm mắt của An Nhiên nhìn trên cánh tay phải của hắn, đáy mắt thanh lãnh một mảnh.
Diêm Tử Diệp hơi giật mình.
“Anh xem, người họ Phó đều tính toán rất chi li.” Lời nói của An Nhiên làm Diêm Tử Diệp nhất thời cứng đờ.
Diêm Tử Diệp biết vết thương trên người hắn là do Phó Quân Hoàng, không phải sát thủ cũng không thuê người làm, mọi chuyện là một tay Phó Quân Hoàng.
Nhưng hắn không nghĩ tới Gia vậy mà lớn tiếng nói ra.
Cô không hề bận tâm, chỉ vì, hắn hiện tại không động được người họ Phó, không động được Phó Quân Hoàng, càng không động được cô.
Cô nắm tất cả của hắn.
“Diêm Tử Diệp, nhớ kĩ, anh đối với tôi ra sao, tôi sẽ nhớ tất cả.” Mặc dù cô không nhớ được thì cũng có người giúp cho cô.
Toàn thân Diêm Tử Diệp giống như bị đóng băng tại chỗ.
Tiêng còi vang lên, An Nhiên phải trở về đội ngũ.
Ngốc Ưng cũng vì vậy mà thở ra, may mắn, không xảy ra chuyện gì.
Người Thất ban không chú ý đến An Nhiên rời khỏi, bọn họ tập trung nhìn Báo Đốm cùng Ngốc Ưng đánh nhau.
An Nhiên rời khỏi, Diêm Tử Diệp vẫn không lập tức đi, hắn đứng tại chỗ, giống như bị đóng băng, đứng tại đó hắn không nhúc nhích.
Bốn tên bảo vệ cho hắn rất lo lắng tình hình của môn chủ, khi hắn (Diêm Tử Diệp) vào Ngân Dực gọi một học sinh năm nhất là Gia, trong lòng của bọn họ khiếp sợ không có ngôn ngữ nào có thể biểu đạt.
Mới đầu bọn họ còn tưởng rằng Môn chủ còn tưởng nhớ Tần gia, nên tìm hình ảnh trong một cô gái khác, nhưng không nghĩ tới, môn chủ bắt đầu loạn nhận thức.
Bọn họ cách đó không xa, tuy rằng bọn họ (Diêm Tử Diệp & An Nhiên) đưa lưng về bọn họ, nhưng khi nghe nữ sinh cùng môn chủ nói chuyện, đúng là bọn họ nghe được rõ rõ ràng ràng chính vì nghe quá rõ ràng nên bỗng chốc phản ứng không kịp chuyện này rốt cuộc là sao?
Tần gia là do Môn chủ giết? Kỳ thực Tần gia không chết lại biết thành một cô gái nhỏ? Tần gia thực sự không chết, còn trở thành người họ Phó, Môn chủ muốn giết Tần gia lần thứ hai?
Bọn họ cảm thấy bối rối, trong lòng càng loạn.
Nếu như chuyện này bọn họ không thể giữ bí mật được, thì chỉ có một kết quả --- chết.
Mặt khác.
Trong phòng có kiến trúc châu Âu.
Lại tư cầm một túi văn kiện đi tới bàn làm việc, “BOSS, cái tài liệu này mới vừa vặn đến.”
Người đàn ông ngồi ở ghế xoay đưa lưng hắn, trên mặt là cái mặt nạ màu bạc phản chiếu với ánh mặt trời phát ra ánh sáng lãnh ngạnh (lạnh lẽo cứng rằn), mặt nạ màu bạc thật tinh xảo, từ mũi trở lên đều được che đậy hết.
Ngón tay thon dài lướt trên tấm ảnh, trong ảnh là một người mặc quân phục rằn ri, ánh mắt lành lạnh, khoé môi mang theo một vệt châm chọc, người đàn ông đó giống như đang thưởng thức một vật trân bào nhất, hắn cầm lấy bức ảnh, hưởng Lại Tư quơ quơ, nói:
“Lại Tư, cậu nói trên thế giới này tại sao có người kỳ diệu như vậy?”
Lại Tư cung kính đứng không nói lời nào.
Người đàn ông thở dài, “Cậu xem, trên thế giới này không có người nào đối với Lại Tư cậu thú vị.” Tầm mắt tiếp tục nhìn bức ảnh chụp.
Mặt của Lại Tư tiết túc không có biểu cảm, trên khuôn mặt đen sì thậm chí đến cả gợn sóng cũng không có.
Người đàn ông nhàm chán xoay ghế, hắn nhàn nhạt nhìn báo cáo được đưa lên, khi đang nhìn, biểu cảm khẽ biến, khoé môi không tự chủ mím lại.
“Hắc, cái này thật có chút ý tứ.” Tầm mắt hắn gắt gao nhìn một hàng trên báo cáo.
- ---- Tần Lam cùng Phó An Nhiên có cái quan hệ trực tiếp. Diêm Tử Diệp gọi Phó An Nhiên “Gia”
Hắn biết gần đây Diêm Tử Diệp có ý với người họ Phó, nhưng không nghĩ tới, nguyên nhân là đây.
Tần Lam, Phó An Nhiên...
Hai người này có quỹ tích sinh hoạt trưởng thành không hoàn toàn tương xứng, làm sao mà có khả năng có liên quan.
Chuyện này đúng là càng ngày càng thú vị.
“Lại Tư, cậu lại đây xem một chút.” Người đàn ông lắc lắc báo cáo trong tay, hướng về Lại Tư cười.
Mặt Lại Tư không hề cảm xúc tiếp nhận tờ giấy kia, khi hắn thấy nội dung, vẻ mặt có chút biến hoá.
Tần Lam, hắn biết cô gái đó.
Là một truyền kì còn tồn tại trong giới.
Nhưng Tần Lam cùng Phó An Nhiên có liên quan gì?
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Lại Tư, người đàn ông nở nụ cười, “Cậu xem, Lại Tư vĩ đại của chúng ta cũng có nghi hoặc. Đã nghi ngờ vậy phải đi tra.” Làm cho hắn tin tưởng rằng Phó An Nhiên chính là Tần Lam? Đúng thật là đủ vô nghĩ.
Lại Tư cầm lấy báo cáo rời đi, trước nay biểu cảm chưa từng có nghi hoặc.
Người đàn ông nhìn phương hướng rời đi của Lại Tư, khoé môi hơi hơi gợi lên.
Đem chuyện giao cho Lại Tư, hắn rất an tâm.
Đột nhiên, một trận xột xoạt vang lên, người đàn ông đi tới ban công, quả nhiên thấy một bóng người đang ngồi trên hàng rào, trên mặt mang một ý cười.
“Thế nào, chơi vui vẻ sao?” Người đàn ông đi đến hàng rào, hai tay đỡ người phía trên, vẻ mặt bị che lấp bởi cái mặt nạ, khiến người ta không biết vẻ mặt ra sao.
“Coi như không tệ” Người kia cười cười, “Nhưng mà người phụ nữ đó điều khiển khá dễ, thật không hiểu, người nổi danh cáo lông đỏ tại sao không chịu nỗi một đòn,” Hắn nói cứ nhẹ nhàng quyến rũ, cô ta lại tự mình chạy lên giường của hắn, chà chà, không có chút khiêu chiến nào.
Người đàn ông bật cười, “Trên đời này, cậu là người nắm nhược điểm của người khác giỏi nhất.”
Người nọ nở nụ cười, cười cực kì cuồng ngạo (cuồng dã và kiêu ngạo), “Tôi cũng dựa vào chuyện này để ăn cơm.”
“Muốn khiêu chiến thực lực cao?”
Người nọ nhíu mày, “Cậu có nhiệm vụ mới cho tôi?”
Người đàn ông cầm tấm ảnh chụp trong tay phóng cho người nọ, “Tôi nghĩ, người này cậu sẽ nhận.”
“Hắc, thật đúng là không sai, gần đây người này rất nổi tiếng trên mạng, nhưng mà cô gái này cũng quá khó chứ?”
“Có nhận hay không chính cậu xem mà làm.” Người đàn ông này không tính nói gì thêm với hắn ta, xoay người bước đi.
Ngồi trên hàng rào, người nọ trừng mắt, rốt cuộc hắn nên nhận hay không?
Nhìn người trên ảnh chụp có ngũ quan thanh lệ, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, ít nhất so với người đàn bà Kiều Tử Du càng thuận mắt hơn, dù không có chuyện gì, coi như chơi đùa đi.
Lúc Phó Quân Hoàng trở lại sân huấn luyện, huấn luyện tư thế quân đội đã xong, vừa mới giản tán tự hoạt động.
Một thân quân phục của Phó Quân Hoàng đi đến nơi nào cũng là tiêu điểm, Phó Quân Hoàng tự bắt đầu ra trận, tầm mắt của mọi người không rời khỏi người anh.
Chỉ thấy anh bình tĩnh bước tới đến đội ngũ của Thất ban, sau đó tiêu sái đến bên người Phó An Nhiên sau đó liền bất động.
Phó An Nhiên có chút xúc động nhỏ, lão soái ca đến cùng là muốn làm gì?
Có người muốn xông lên hỏi huấn luyện viên đều bị đám người Báo đốm ngăn lại, mọi người quái dị nhìn huấn luyện viên, nếu bọn họ đoán không sai, thì huấn luyện viên đây chính là uy hiếp?
Mọi người đều biết là uy hiếp, Phó An Nhiên người có dung mạo xinh đẹp, thân thủ tốt, tất cả là của anh?
Ngốc Ưng khìu khìu Báo Đốm, “Trước kia tôi chưa từng thấy huấn luyện viên ngây thơ đến vậy.”
Báo đốm liếc mắt, “Cậu xem ánh mắt của Ngân Lang nhìn tiểu quái vật thì biết, hiện tại người của Ngân Lang bị huấn luyện viên xếp vào sổ đen.”
Ngân Lang đứng phía sau hai người mặt đen lại, hắn sùng bái quân chủ thì có lỗi gì?
Một nhóm nữ sinh đang ngồi quanh An Nhiên đều kích động, các cô nhìn ra, một nhóm người huấn luyện viên tại đây, vị này nhất định là lợi hại nhất, khi trước thấy Ngốc Ưng huấn luyện viên họ chỉ biết, vị huấn luyện viên không chỉ có lợi hại, cấp bậc cũng không thấp.
Lúc mọi người muốn tiến lên hỏi chút gì đó, Phó Quân Hoàng cực kì tự giác hướng tới An Nhiên nhích lại, anh hi vọng mọi người đều hiểu, anh đã có chủ, là có bảo bối!
Tâm của An Nhiên hiện tại đều suy nghĩ đủ hướng, Lão soái ca làm như vậy rốt cuộc là như thế nào? Ở đây mà làm vậy, mọi người sẽ biết cô Phó An Nhiên xác thực là có thân phận cùng bối cảnh, như vậy sao cô còn chơi thoải mái được?
Đối với cảm xúc của Phó An Nhiên, Phó Quân Hoàng rõ như lòng bàn tay, anh tự nhiên biết được bảo bối của mình đang khó chịu, nhưng nguyên nhân khó chịu này anh không nghĩ chính là bản thân mình.
Cho nên, anh trước mặt của mọi người, khí phách nói:
“Bảo bối, của tôi!”
Xem coi còn ai dám vây quanh, mơ tưởng đến bảo bối của anh!
HẾT CHƯƠNG 75
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Lòng của Ngốc Ưng còn sợ hãi nhìn An Nhiên, hắn muốn biết, lúc trưa huấn luyện viên nói gì.
Thế nhưng dưới con mắt của mọi người mà hắn có thể đi hỏi?
Giữa trưa báo đốm đem một vấn đề nan giải cho Ngốc Ưng, đáy lòng của bọn hắn cũng bồn chồn, nếu huấn luyện viên thật sự cho bọn họ “mang giày chật”, bọn họ không chết cũng mất một lớp da.
Sau một tiếng đứng tư thế quân đôi, Ngốc Ưng hô nghỉ, để mọi người giải tán.
Một câu nói của Ngốc Ưng làm mọi người thở phào, mặc kệ là sao, nếu so sánh với đứng 3 tiếng thì cái này tốt hơn nhiều.
Ngốc Ưng không nghĩ tới, vào buổi sáng, khi hắn muốn hô giải tán, nhưng lại ngại có huấn luyện viên đứng ở đây, theo thói quen, huấn luyện viên không lên tiêng, hắn làm sao có thể lên tiếng?
Hiện tại tốt lắm, không có huấn luyện viên, nhưng lại có tiểu quái vật, hắn không có tâm tình để thao luyện cho tiểu quái vật này, hiện tại hắn suy nghĩ, sau khi quân huấn, hắn có còn đường sống để đi.
Khi giải tán, các nam sinh thoạt nhìn tốt hơn, bọn họ trực tiếp vây quanh Ngốc Ưng, yêu cầu hắn giảng vài chuyện thiết thực trong bộ đội.
Các nam sinh nghe rất hăng hái, Ngốc Ưng giảng cũng thật nhiệt tình, An Nhiên đứng một bên nhìn, cô cũng không có đi qua, tầm mắt của cô dừng lại mấy người kia (đám người của Diêm Tử Diệp), đáy lòng không tự chủ xẹt qua một tia thô bạo.
Cô bây giờ không thể hành động.
Phải đợi.
Làm sao Diêm Tử Diệp chờ được, khi đội ngũ giải tán, với ánh mắt của nữ sinh, hắn đi đến An Nhiên cách cô 2m rồi ngừng lại, con ngươi hơi u buồn nhưng bình tĩnh dừng trên người An Nhiên.
Thấy ánh mắt tò mò xung quanh, An Nhiên nhìn Diêm Tử Diệp, cuối cùng cô xoay người rời đi, Diêm Tử Diệp tự động đi theo.
Khi Ngốc Ưng đang nước miếng bay đầy trời, thì nhìn thấy chuyện này, lập tức cuống lên, nếu như tiểu quái vật xảy ra chuyện gì dưới mắt hắn, huấn luyện viên nhất định sẽ hành hạ hắn đến chết, hắn phải rời đi.
Khi hắn muốn chạy đi, Báo Đốm từ phía sau ra tay đè hắn xuống, tốc độ nhanh gọn, ra tay đúng lúc!
Trong lòng của Ngốc Ưng nổi nóng, không quản Báo Đốm có ý gì, liền đánh.
Đối mặt với tình huống bất thình lình này, tất cả mọi người đều chấn kinh (chấn động + kinh ngạc), bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy hai huấn luyện viên đánh nhau.
Khi hai người đánh nhau ngày càng hăng, Khỉ Ốm ở một bên hò hét trợ uy, người của U Linh đương nhiên là thích tham gia những trò thế này.
Bên này, bọn họ thân nhau.
Ở một bên khác trong một góc nhỏ, An Nhiên dừng bước, xoay người, thanh lãnh nhìn Diêm Tử Diệp phía sau cô, ánh mắt sắc bén làm Diêm Tử Diệp cúi đầu xuống.
“Lại muốn làm gi, hửm?”
Diêm Tử Diệp nhìn An Nhiên, giật giật khoé môi, hắn chỉ muốn nhìn Gia, cái gì cũng chưa nghĩ tới, nhưng lời này hắn không nói thành lời, lời này ngay cả bản thân hắn còn không tin, huống chi là Gia?
Mang theo đôi găng tay màu trắng, tay quy củ để bên người, đáy mắt của hắn hiện lên tia bất an.
“Diêm Tử Diệp, anh nói nếu năm đó tôi không cứu được anh, kết cục của tôi có phải thảm hơn?”
Lời nói của An Nhiên làm Diêm Tử Diệp chợt trừng lớn mắt.
Gia có ý gì?
Cô đây là hối hận đã thu dưỡng hắn, hắn may mắn được cứu, hơn nữa còn ra tay giết cô?
An Nhiên cười như không cười nhìn Diêm Tử Diệp, “Tôi nhắc cho anh nhớ, nếu không phải bởi vì anh, tôi sẽ không có cuộc sống như hiện tại, cũng sẽ không có người thân như bây giờ. Nói đến cùng, tôi phải cảm ơn anh.”
Nói lời này càng không phải đâm cho hắn thêm một nhát nữa sao?
Sắc mặt của Diêm Tử Diệp bỗng chốc trở nên trắng bệch.
“Mười bốn năm qua, tôi không có đi tìm Tần Môn là bởi vì tôi không muốn dính líu với Tần môn, tôi không tìm anh để báo thù, là vì cảm thấy không cần thiết. Tần Lam đã chết, chết từ 14 năm trước. Người đã chết sao có thể tìm người để báo thù?”
Tầm mắt của Diêm Tử Diệp gắt gao nhìn An Nhiên, hắn không nhìn thấy ánh mắt của cô sắc bén, hắn chưa bao giờ gặp một tia mềm mại nào trong mắt cô.
Hai tên bên người chợt nắm chặt.
“Gia...” Hắn giống như dùng hết sức để kêu, “Tôi chưa từng nghĩ tới...” Muốn mạng của ngài.
Nhưng câu nói kế tiếp giống như bị mắc vào cổ họng, vô luận là hắn sử dụng khí lức đến mức nào cũng không thể nói ra được.
Thật sự hắn không muốn mạng của gia, hắn chỉ muốn để gia là của chính bản thân, không muốn gia nhìn người khác, nhưng trong lòng của gia không có nơi nào của hắn.
Nhưng đã sai lầm rồi sao?
Hắn đã làm sai rồi sao?
Hắn chỉ hi vọng ở bên cạnh gia mà thôi, hắn sử dụng phương pháp hắn thấy hữu hiệu và nhanh nhất mà thôi, này có gì không đúng? Đến cùng là hắn làm sai cái gì? Vì sao gia có thể thản nhiên chấp nhận tất cả của Phó Quân Hoàng, vì sao gia có thể không giữ nụ cười mà cho Phó Quân Hoàng? Hắn chưa từng gặp gia cười qua, vĩnh viễn gia đều mang theo một chút tính kế, cô cười có nhiều loại, nếu không phải là đang ngẫm nghĩ thủ đoạn thì chính là phỏng đoán chuyện gì đó, nhưng khi cô ở bên người của Phó Quân Hoàng, cười lại tự nhiên như vậy, không có bất kì mục đích nào.
Đến cùng là hắn làm sai ở chỗ nào?
Không ai nói cho hắn biết, những người đó vĩnh viễn chỉ phục tùng mệnh lệnh, bọn họ không nói cho hắn biết: Mày sai rồi.
Mà người duy nhất dám mắng hắn đánh hắn, lại bị bản thân tự tay đánh mất.
“Không cần tôi nói, cho tới bây giờ anh không nghĩ lấy mạng của tôi.” An Nhiên cười nhạo, “Mượn xác hoàn hồn? Hửm? Ai nói cho anh cái lí luận này? Anh cho rằng có thể có” Tần Lam “giả, linh hồn của Phó An Nhiên đã chết sẽ trở lại thân thể kia? Ai nói cho anh cái lí luận chó má này?”
Diêm Tử Diệp giật giật khoé môi, cuối cùng cũng không phát ra một tia âm thanh nào.
“Diêm Tử Diệp, tôi có thể tha thứ cho việc sát hại Tần Lam, cũng có thể tha thứ cho việc anh đã làm đối với Tần Lam, nhưng tôi không thể tha thứ cho anh một lần nữa giết chết tôi.”
“Tôi...”
“Diêm Tử Diệp, khi anh bắn phát súng kia, thật sự so với máy bay nổ còn đau hơn. Anh nhớ cho kĩ, phát súng đó, tôi sớm hay muộn đều có thể lấy lại.”
“Gia..” Hắn có chút hoảng loạn nhìn An Nhiên, hắn biết, lúc này, gia không thể buông gia cho hắn, cô đã triệt để tính toán để hắn không còn lui tới, hắn hoảng loạn không biết làm thế nào cho tốt, hắn chỉ có thể gắt gao nhìn An Nhiên, “Gia, tôi sai rồi, không cần, không cần...” Không cần ném hắn đi, không cần buông hắn ra.
Sai rồi?
Xem, lời nói đơn giản, cái từ hết sức giản đơn.
Nhưng Tần Lam đã chết không phải sao? Nếu ngày đó Phó Quân Hoàng không tới kịp, Phó An Nhiên cũng sẽ chết đi, không phải sao?
Một từ nhận sai đơn giản mà muốn đem mọi chuyện giải quyết hết? Quả thực là đang mộng tưởng.
“Diêm Tử Diệp”
Tiếng nói lạnh nhạt không cảm xúc vang lên, nhưng chính là như vậy, Diêm Tử Diệp như đang ở trong dòng sông mà bắt được một thanh gỗ, trong mắt của hắn bỗng nhiên phát ra một luồng cực nóng, hắn nhìn chằm chằm An Nhiên, vẻ mặt căng thẳng.
“Vết thương trên người anh không khỏi, phải không?” Tầm mắt của An Nhiên nhìn trên cánh tay phải của hắn, đáy mắt thanh lãnh một mảnh.
Diêm Tử Diệp hơi giật mình.
“Anh xem, người họ Phó đều tính toán rất chi li.” Lời nói của An Nhiên làm Diêm Tử Diệp nhất thời cứng đờ.
Diêm Tử Diệp biết vết thương trên người hắn là do Phó Quân Hoàng, không phải sát thủ cũng không thuê người làm, mọi chuyện là một tay Phó Quân Hoàng.
Nhưng hắn không nghĩ tới Gia vậy mà lớn tiếng nói ra.
Cô không hề bận tâm, chỉ vì, hắn hiện tại không động được người họ Phó, không động được Phó Quân Hoàng, càng không động được cô.
Cô nắm tất cả của hắn.
“Diêm Tử Diệp, nhớ kĩ, anh đối với tôi ra sao, tôi sẽ nhớ tất cả.” Mặc dù cô không nhớ được thì cũng có người giúp cho cô.
Toàn thân Diêm Tử Diệp giống như bị đóng băng tại chỗ.
Tiêng còi vang lên, An Nhiên phải trở về đội ngũ.
Ngốc Ưng cũng vì vậy mà thở ra, may mắn, không xảy ra chuyện gì.
Người Thất ban không chú ý đến An Nhiên rời khỏi, bọn họ tập trung nhìn Báo Đốm cùng Ngốc Ưng đánh nhau.
An Nhiên rời khỏi, Diêm Tử Diệp vẫn không lập tức đi, hắn đứng tại chỗ, giống như bị đóng băng, đứng tại đó hắn không nhúc nhích.
Bốn tên bảo vệ cho hắn rất lo lắng tình hình của môn chủ, khi hắn (Diêm Tử Diệp) vào Ngân Dực gọi một học sinh năm nhất là Gia, trong lòng của bọn họ khiếp sợ không có ngôn ngữ nào có thể biểu đạt.
Mới đầu bọn họ còn tưởng rằng Môn chủ còn tưởng nhớ Tần gia, nên tìm hình ảnh trong một cô gái khác, nhưng không nghĩ tới, môn chủ bắt đầu loạn nhận thức.
Bọn họ cách đó không xa, tuy rằng bọn họ (Diêm Tử Diệp & An Nhiên) đưa lưng về bọn họ, nhưng khi nghe nữ sinh cùng môn chủ nói chuyện, đúng là bọn họ nghe được rõ rõ ràng ràng chính vì nghe quá rõ ràng nên bỗng chốc phản ứng không kịp chuyện này rốt cuộc là sao?
Tần gia là do Môn chủ giết? Kỳ thực Tần gia không chết lại biết thành một cô gái nhỏ? Tần gia thực sự không chết, còn trở thành người họ Phó, Môn chủ muốn giết Tần gia lần thứ hai?
Bọn họ cảm thấy bối rối, trong lòng càng loạn.
Nếu như chuyện này bọn họ không thể giữ bí mật được, thì chỉ có một kết quả --- chết.
Mặt khác.
Trong phòng có kiến trúc châu Âu.
Lại tư cầm một túi văn kiện đi tới bàn làm việc, “BOSS, cái tài liệu này mới vừa vặn đến.”
Người đàn ông ngồi ở ghế xoay đưa lưng hắn, trên mặt là cái mặt nạ màu bạc phản chiếu với ánh mặt trời phát ra ánh sáng lãnh ngạnh (lạnh lẽo cứng rằn), mặt nạ màu bạc thật tinh xảo, từ mũi trở lên đều được che đậy hết.
Ngón tay thon dài lướt trên tấm ảnh, trong ảnh là một người mặc quân phục rằn ri, ánh mắt lành lạnh, khoé môi mang theo một vệt châm chọc, người đàn ông đó giống như đang thưởng thức một vật trân bào nhất, hắn cầm lấy bức ảnh, hưởng Lại Tư quơ quơ, nói:
“Lại Tư, cậu nói trên thế giới này tại sao có người kỳ diệu như vậy?”
Lại Tư cung kính đứng không nói lời nào.
Người đàn ông thở dài, “Cậu xem, trên thế giới này không có người nào đối với Lại Tư cậu thú vị.” Tầm mắt tiếp tục nhìn bức ảnh chụp.
Mặt của Lại Tư tiết túc không có biểu cảm, trên khuôn mặt đen sì thậm chí đến cả gợn sóng cũng không có.
Người đàn ông nhàm chán xoay ghế, hắn nhàn nhạt nhìn báo cáo được đưa lên, khi đang nhìn, biểu cảm khẽ biến, khoé môi không tự chủ mím lại.
“Hắc, cái này thật có chút ý tứ.” Tầm mắt hắn gắt gao nhìn một hàng trên báo cáo.
- ---- Tần Lam cùng Phó An Nhiên có cái quan hệ trực tiếp. Diêm Tử Diệp gọi Phó An Nhiên “Gia”
Hắn biết gần đây Diêm Tử Diệp có ý với người họ Phó, nhưng không nghĩ tới, nguyên nhân là đây.
Tần Lam, Phó An Nhiên...
Hai người này có quỹ tích sinh hoạt trưởng thành không hoàn toàn tương xứng, làm sao mà có khả năng có liên quan.
Chuyện này đúng là càng ngày càng thú vị.
“Lại Tư, cậu lại đây xem một chút.” Người đàn ông lắc lắc báo cáo trong tay, hướng về Lại Tư cười.
Mặt Lại Tư không hề cảm xúc tiếp nhận tờ giấy kia, khi hắn thấy nội dung, vẻ mặt có chút biến hoá.
Tần Lam, hắn biết cô gái đó.
Là một truyền kì còn tồn tại trong giới.
Nhưng Tần Lam cùng Phó An Nhiên có liên quan gì?
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Lại Tư, người đàn ông nở nụ cười, “Cậu xem, Lại Tư vĩ đại của chúng ta cũng có nghi hoặc. Đã nghi ngờ vậy phải đi tra.” Làm cho hắn tin tưởng rằng Phó An Nhiên chính là Tần Lam? Đúng thật là đủ vô nghĩ.
Lại Tư cầm lấy báo cáo rời đi, trước nay biểu cảm chưa từng có nghi hoặc.
Người đàn ông nhìn phương hướng rời đi của Lại Tư, khoé môi hơi hơi gợi lên.
Đem chuyện giao cho Lại Tư, hắn rất an tâm.
Đột nhiên, một trận xột xoạt vang lên, người đàn ông đi tới ban công, quả nhiên thấy một bóng người đang ngồi trên hàng rào, trên mặt mang một ý cười.
“Thế nào, chơi vui vẻ sao?” Người đàn ông đi đến hàng rào, hai tay đỡ người phía trên, vẻ mặt bị che lấp bởi cái mặt nạ, khiến người ta không biết vẻ mặt ra sao.
“Coi như không tệ” Người kia cười cười, “Nhưng mà người phụ nữ đó điều khiển khá dễ, thật không hiểu, người nổi danh cáo lông đỏ tại sao không chịu nỗi một đòn,” Hắn nói cứ nhẹ nhàng quyến rũ, cô ta lại tự mình chạy lên giường của hắn, chà chà, không có chút khiêu chiến nào.
Người đàn ông bật cười, “Trên đời này, cậu là người nắm nhược điểm của người khác giỏi nhất.”
Người nọ nở nụ cười, cười cực kì cuồng ngạo (cuồng dã và kiêu ngạo), “Tôi cũng dựa vào chuyện này để ăn cơm.”
“Muốn khiêu chiến thực lực cao?”
Người nọ nhíu mày, “Cậu có nhiệm vụ mới cho tôi?”
Người đàn ông cầm tấm ảnh chụp trong tay phóng cho người nọ, “Tôi nghĩ, người này cậu sẽ nhận.”
“Hắc, thật đúng là không sai, gần đây người này rất nổi tiếng trên mạng, nhưng mà cô gái này cũng quá khó chứ?”
“Có nhận hay không chính cậu xem mà làm.” Người đàn ông này không tính nói gì thêm với hắn ta, xoay người bước đi.
Ngồi trên hàng rào, người nọ trừng mắt, rốt cuộc hắn nên nhận hay không?
Nhìn người trên ảnh chụp có ngũ quan thanh lệ, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, ít nhất so với người đàn bà Kiều Tử Du càng thuận mắt hơn, dù không có chuyện gì, coi như chơi đùa đi.
Lúc Phó Quân Hoàng trở lại sân huấn luyện, huấn luyện tư thế quân đội đã xong, vừa mới giản tán tự hoạt động.
Một thân quân phục của Phó Quân Hoàng đi đến nơi nào cũng là tiêu điểm, Phó Quân Hoàng tự bắt đầu ra trận, tầm mắt của mọi người không rời khỏi người anh.
Chỉ thấy anh bình tĩnh bước tới đến đội ngũ của Thất ban, sau đó tiêu sái đến bên người Phó An Nhiên sau đó liền bất động.
Phó An Nhiên có chút xúc động nhỏ, lão soái ca đến cùng là muốn làm gì?
Có người muốn xông lên hỏi huấn luyện viên đều bị đám người Báo đốm ngăn lại, mọi người quái dị nhìn huấn luyện viên, nếu bọn họ đoán không sai, thì huấn luyện viên đây chính là uy hiếp?
Mọi người đều biết là uy hiếp, Phó An Nhiên người có dung mạo xinh đẹp, thân thủ tốt, tất cả là của anh?
Ngốc Ưng khìu khìu Báo Đốm, “Trước kia tôi chưa từng thấy huấn luyện viên ngây thơ đến vậy.”
Báo đốm liếc mắt, “Cậu xem ánh mắt của Ngân Lang nhìn tiểu quái vật thì biết, hiện tại người của Ngân Lang bị huấn luyện viên xếp vào sổ đen.”
Ngân Lang đứng phía sau hai người mặt đen lại, hắn sùng bái quân chủ thì có lỗi gì?
Một nhóm nữ sinh đang ngồi quanh An Nhiên đều kích động, các cô nhìn ra, một nhóm người huấn luyện viên tại đây, vị này nhất định là lợi hại nhất, khi trước thấy Ngốc Ưng huấn luyện viên họ chỉ biết, vị huấn luyện viên không chỉ có lợi hại, cấp bậc cũng không thấp.
Lúc mọi người muốn tiến lên hỏi chút gì đó, Phó Quân Hoàng cực kì tự giác hướng tới An Nhiên nhích lại, anh hi vọng mọi người đều hiểu, anh đã có chủ, là có bảo bối!
Tâm của An Nhiên hiện tại đều suy nghĩ đủ hướng, Lão soái ca làm như vậy rốt cuộc là như thế nào? Ở đây mà làm vậy, mọi người sẽ biết cô Phó An Nhiên xác thực là có thân phận cùng bối cảnh, như vậy sao cô còn chơi thoải mái được?
Đối với cảm xúc của Phó An Nhiên, Phó Quân Hoàng rõ như lòng bàn tay, anh tự nhiên biết được bảo bối của mình đang khó chịu, nhưng nguyên nhân khó chịu này anh không nghĩ chính là bản thân mình.
Cho nên, anh trước mặt của mọi người, khí phách nói:
“Bảo bối, của tôi!”
Xem coi còn ai dám vây quanh, mơ tưởng đến bảo bối của anh!
HẾT CHƯƠNG 75
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook