Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ong-xa-cam-thu-khong-dang-tin-115.html
Rạng sáng, năm giờ.
Phùng Uyển mang một nhóm thợ trang điểm, nhà tạo hình, mười hai vị phù dâu hùng dũng lái vào Lãng Hi viên.
Lấy chìa khóa mở cửa đi vào, phòng khách không có ai.
Phùng Uyển cười duyên nói: "Đứa nhỏ này, tôi bảo cô ấy phải dậy sớm, không lẽ vẫn còn đang ngủ!"
Mặc dù giờ phút này Phùng Uyển nói cười ríu rít, hòa ái dễ gần, nhưng tất cả mọi người đều biết đây là một nhân vật không dễ chọc, may mắn được cô ấy mời giúp một tay trong hôm lễ, là vinh hạnh, nhưng càng phải cẩn thận.
Phùng Uyển gõ cửa phòng ngủ một cái, sau đó đẩy ra, tiếp đó, sững sờ tại chỗ.
Lúc đẩy cửa, mười cô gái đứng ở bên ngoài, người đứng gần phía trước đều nhìn thấy cảnh tượng bên trong, vẻ mặt kinh ngạc khiến người phía sau cũng tranh nhau nhìn vào trong, trong lòng suýt chút nữa lập tức kinh hãi hét lên, sau đó hoảng hốt che miệng lại.
Cảnh tượng kiều diễm trong phòng ngủ, thân thể người đàn ông và người phụ nữ trần truồng thân mật ôm nhau, người phụ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say, người đàn ông đưa lưng về phía cửa phòng, không thấy được khuôn mặt.
Theo tập tục, người lúc này xuất hiện trên giường tuyệt đối cô dâu không thể nào là chú rễ.
Cho nên người ngoài cửa mới giật mình rồi.
Đây quả thực là gièm pha động trời!
Tất cả các cô gái đều vô cùng u sầu, đáng chết, không thể lấy lòng người ta, lại thấy được cái không nên nhìn.
Mười mấy đôi mắt không biết làm sao mà nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, nhưng Phùng Uyển không hổ là Phùng Uyển, khiếp sợ và luống cuống cũng chỉ có ba giây đồng hồ, chốc lát liền khôi phục bình tĩnh, giống như trước mắt thật sự không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ nhìn bóng lưng của vị trên giường kia là có thể đoán được người đàn ông này có vóc người vô cùng tốt, tiếng hít thở vững vàng dần dần có chút phập phồng, tiếp đó thân thể giật giật, sau đó tỉnh dậy, chống cánh tay ngồi dậy, chăn trượt xuống treo ở trên eo, lộ ra lồng ngực màu mật ong đủ để khiến người tra thét chói tai......
Phó Thần Thương lười biếng trừng mí mắt, quét mắt nhìn Phùng Uyển ngăn ở cửa, cùng với đám phụ nữ líu ríu ở sau lưng Phùng Uyển.....
Cái nhìn kia, thoả mãn mà không chút để ý, gợi cảm làm cho lòng người run sợ.
Người này còn có thể là ai, một phen hú vía, thế nhưng chính là chú rể không thể nào xuất hiện ở chỗ này.
Nhìn dáng dấp chú rể thật là vô cùng cưng chiều cô dâu, ngay cả một đêm cũng không chờ được.
Tâm lý muốn xem kịch hay tác quái trong lòng của tất cả phụ nữ ở đây đều hóa thành hâm mộ ghen ghét sâu sắc.
"Được rồi, các người ra ngoài chờ trước đi!"
Phùng Uyển ra lệnh một tiếng, những người liên quan mới lưu luyến mà quay trở về phòng khách.
Phùng Uyển khép cửa phòng, sắc mặt bình tĩnh lập tức biến thành cực kỳ tức giận: "Tên nhóc chết tiệt, sao con lại ở đây?"
Ban đầu là quá kinh ngạc cho nên không kịp phản ứng, nhưng dù sao cũng là con ruột của mình, bóng lưng này vẫn có thể nhận ra.
"Tại sao con không thể ở nơi này?" Phó Thần Thương hỏi ngược lại.
Phùng Uyển lộ ra một vẻ mặt không hài lòng: "Một ngày nào đó sẽ bị con hù chết."
Phó Thần Thương nhíu mày: "Chẳng lẽ mẹ cho rằng người nằm ở bên người cô ấy là người đàn ông khác?"
Ánh mắt Phùng Uyển nói cho anh biết, con đoán đúng rồi.
"Mẹ cảm thấy có khả năng sao?" Phó Thần Thương hỏi.
"Tốt nhất không thể nào!" Phùng Uyển trừng mắt nhìn anh: "Con có biết ông cụ tìm con một đêm tới sắp điên rồi hay không, còn tưởng rằng con lâm trận bỏ chạy, ngay cả phương án thứ hai cũng chuẩn bị xong!"
"Phương án thứ hai?"
"Dù sao dáng dấp của con cùng Sênh Sênh có mấy phần giống nhau, để cho nó hơi cải trang một chút thay thế con lên giáo đương."
"......" Ông cụ thật đúng là dám làm!
"Nhnh mặc quần áo tử tế trở về nhà cũ cho mẹ!" Phùng Uyển thúc giục.
Tròng mắt Phó Thần Thương liếc nhìn cô gái ngủ đến không biết gì ở bên cạnh: "Cho con nửa giờ."
"Còn nửa giờ! Nhiều người như vậy đang chờ ở bên ngoài! Gọi cô bé dậy nhanh một chút!" Phùng Uyển bất mãn nói. Nhưng mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng liếc nhìn nét mặt Phó Thần Thương, biết anh kiên trì, không thể làm gì khác hơn là bất mãn đồng ý đi ra ngoài.
----
An Cửu kéo chăn đến lồng ngực, cánh tay khoác ra bên ngoài, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt lúc ngủ mang hương vị ngọt ngào đến mức khiến người ta không đành lòng gọi tỉnh.
Từ một bông hoa kì lạ khiến người ta không dám nhìn thẳng lúc đầu, đến cô gái nhỏ đủ để hấp dẫn mọi người đàn ông ở trước mặt, một tay dạy dỗ cô thành ra như vậy, mặc dù vẫn chỉ là bán thành phẩm, nhưng cũng đủ làm anh cảm thấy kiêu ngạo cùng với không để người khác tranh giành.
Hôm nay là hôn lễ của bọn họ, mà sau hôm nay, bọn họ liền chia lìa.
Hô hấp căng thẳng, cánh tay không thể khống chế ôm cô vào trong lòng.
An Cửu tùy ngộ nhi an dịch vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ yên.[Lại nói, anh thật quá đề cao Phó Thần Thương rồi, em không có để ý anh ấy đến mức như anh tưởng tượng…]
[Em làm sao có thể thích lão già kia hơn...... ]
Lời nói còn văng vẳng bên tai, trước khi đi cũng không quên giận anh.
Mà khuôn mặt không lo không nghĩ khi ngủ của cô càng làm cho anh tức giận.
Ấn cô vào trong ngực, cúi đầu hôn môi cô, cho đến khi cô không thể hô hấp mà buộc phải tỉnh lại.
Lúc này Phó Thần Thương mới hài lòng chút.
"Phó Thần Thương, anh tiếp tục túng dục như vậy nữa thì sẽ già sớm hơn nữa không tốt đối với thận em không lừa anh em thật sự là không lừa anh đừng đến nữa tác dụng của thuốc đã sớm hết nếu tiếp tục em sẽ trúng độc......"
An Cửu ngay cả dừng lại một chỗ cũng không có, mơ mơ mamnfg màng nói một hơi giống như niệm kinh.
"Vậy thì hạ cho em loại chỉ có anh mới có thể hiều......" Một chữ cuối cùng chôn vùi ở vùng mềm mại trước ngực cô.
An Cửu muốn đẩy đầu của anh ra, nhưng người kia quá vô sỉ, cắn mãi không thả giống như một đứa bé thiếu sữa, cô càng đẩy liền bị kéo càng đau, vì vậy chỉ đành phải chen chân vào đá lung tung, nhưng rất nhanh đã bị trấn áp.
Thân thể dưới lớp chăn mỏng không một mảnh vải, thật sự là cũng cấp một tiện lợi cực lớn cho anh, bàn tay theo đường eo vừa trượt liền tới vùng nguy hiểm, lướt qua đồi, xuyên qua rừng rậm, vui sướng dạo chơi tại vùng sông ẩm ướt......
Ngón tay vạch ra lớp che giấu cuối cùng, thanh kiếm sắc bén đang vận sức chờ phát động liền nhanh chóng tiến vào......
"Ừm......" An Cửu ưm một tiếng, vẫn không buông tha giãy giụa như cũ, cho tới khi động tĩnh qua lại của hai người có chút lớn.
"Tốt nhất nhỏ giọng một chút, người bên ngoài sẽ nghe thấy." Phó Thần Thương tốt bụng nhắc nhở.
"Người? Người nào?" An Cửu kinh ngạc.
"Năm phút trước, mẹ còn có đoàn phù dâu của cô, cùng với thợ trang điểm, nhà tạo hình đều chờ cô ở bên ngoài."
Mặt của An Cửu đỏ ửng lên: "Vậy anh còn làm!"
Vừa nghĩ tới giờ phút này tất cả mọi người đều ở bên ngoài, mình lại núp ở trong phòng làm chuyện như vậy cùng đàn ông, An Cửu liền hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Anh đi ra cho tôi!" An Cửu đẩy anh lên, nhưng chỉ đẩy ngực ra một chút, mà hạ thân vẫn không nhúc nhích.
"Không ra được." Người kia vô cùng vô sỉ đáp lại.
"Phó Thần Thương, anh đừng náo loạn có được không, ngày mai tôi vẫn phải đi thôi!" An Cửu giọng của mang theo cầu khẩn.
Sắc mặt của Phó Thần Thương lại trầm xuống, rốt cuộc ngay cả động tác thân thể cũng trầm xuống.
An Cửu đột nhiên nắm chặt ga giường, cắn ngón tay của mình.
"Thật sự không được......" An Cửu đã mang theo nức nở, hiện tại tùy thời có thể sẽ có người đi vào, cô thật sự không thể nào tiếp thu được việc làm cùng anh dưới tình huống này, trên tâm lý khó có thể tiếp nhận.
Nhưng, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, tên biến thái kia quả nhiên cũng không để ý cảm thụ của mình, anh không chỉ cố tình làm, còn muốn đảo thân thể của cô lại, nâng mông của cô lên, loay hoay thành tư thế cô xấu hổ nhất, cả người đè ở sống lưng của cô không ngừng ra vào......
Nín một bụng thô tục, An Cửu một chữ cũng không dám nói, ngay cả tiếng hít thở cũng muốn thu lại, động tác của anh hơi lớn hơn một chút, tiếng va chạm cao một chút, cô đều kinh hồn bạt vía lo lắng người bên ngoài nghe được.
Đột nhiên, thần kinh của cô căng thẳng, bởi vì mực chú ý một mực hướng tới ngoài cửa, cho nên rất nhanh cô cô nhận thấy được hình như ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần.
Phó Thần Thương đột nhiên tiến mạnh, cô hoảng sợ thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi.
"Cô không chuyên tâm."
"Anh câm miệng cho lão tử [bố mày]."
"Hả?"
"Anh nhỏ giọng một chút được không? Coi như tôi xin anh! Thật sự! Anh không cần mặt mũi nhưng tôi còn muốn thể diện thì sao! Buổi sáng ngày tổ chức hôn lễ đã lên giường lăn lộn với đàn ông, nói ra không chừng người ta còn cho là tôi là hỗn thế dâm ma!"
"Người đàn ông này là chồng của cô, ai dám nói?"
"Anh cút cho tôi! Mẹ anh ở bên ngoài đấy! Anh khiến tôi về sau thế nào làm người ở trước mặt bà? Hay là anh mẹ nó căn bản là không có nghĩ tới về sau! Ngày cuối cùng, liền ngày cuối cùng anh vẫn muốn ướt hiếp tôi! Anh có tình người hay không vậy?"
Ngày cuối cùng! Quỷ tha ma bắt ngày cuối cùng!
Môi Phó Thần Thương mím thật chặt không nói, giống như bị tức giận mà đè ép cô không thả, hơn nữa còn chậm rãi, chính là không thể như cô mong muốn.
Tiếng bước chân vừa rồi đi mấy bước ở ngoài cửa, sau đó dần dần đi xa, lúc này An Cửu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lúc này lại biết xấu hổ? Sao tối hôm qua khi chủ động ôm lấy tôi lại không biết xấu hổ?" Phó Thần Thương bộ dáng căng thẳng của cô.
An Cửu hạ thấp giọng, thân thể bởi vì theo động tác lay động của anh, giọng nói cũng có chút không yên: "Có thể giống với hành động tuyên dâm vào ban ngày của tôi với anh hiện tại sa? Vì sao tôi phải xấu hổ! Tôi ngủ cùng chồng thì sao? Mình không ngủ chẳng lẽ cho người khác ngủ? Gọi người đè còn phải tốn tiền kìa!"
"......" Miệng của con nhóc này liền không thể nói ra một câu lời hay.
Quả nhiên nên chỉ làm không nói thì tốt hơn.
Phùng Uyển mang một nhóm thợ trang điểm, nhà tạo hình, mười hai vị phù dâu hùng dũng lái vào Lãng Hi viên.
Lấy chìa khóa mở cửa đi vào, phòng khách không có ai.
Phùng Uyển cười duyên nói: "Đứa nhỏ này, tôi bảo cô ấy phải dậy sớm, không lẽ vẫn còn đang ngủ!"
Mặc dù giờ phút này Phùng Uyển nói cười ríu rít, hòa ái dễ gần, nhưng tất cả mọi người đều biết đây là một nhân vật không dễ chọc, may mắn được cô ấy mời giúp một tay trong hôm lễ, là vinh hạnh, nhưng càng phải cẩn thận.
Phùng Uyển gõ cửa phòng ngủ một cái, sau đó đẩy ra, tiếp đó, sững sờ tại chỗ.
Lúc đẩy cửa, mười cô gái đứng ở bên ngoài, người đứng gần phía trước đều nhìn thấy cảnh tượng bên trong, vẻ mặt kinh ngạc khiến người phía sau cũng tranh nhau nhìn vào trong, trong lòng suýt chút nữa lập tức kinh hãi hét lên, sau đó hoảng hốt che miệng lại.
Cảnh tượng kiều diễm trong phòng ngủ, thân thể người đàn ông và người phụ nữ trần truồng thân mật ôm nhau, người phụ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say, người đàn ông đưa lưng về phía cửa phòng, không thấy được khuôn mặt.
Theo tập tục, người lúc này xuất hiện trên giường tuyệt đối cô dâu không thể nào là chú rễ.
Cho nên người ngoài cửa mới giật mình rồi.
Đây quả thực là gièm pha động trời!
Tất cả các cô gái đều vô cùng u sầu, đáng chết, không thể lấy lòng người ta, lại thấy được cái không nên nhìn.
Mười mấy đôi mắt không biết làm sao mà nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, nhưng Phùng Uyển không hổ là Phùng Uyển, khiếp sợ và luống cuống cũng chỉ có ba giây đồng hồ, chốc lát liền khôi phục bình tĩnh, giống như trước mắt thật sự không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ nhìn bóng lưng của vị trên giường kia là có thể đoán được người đàn ông này có vóc người vô cùng tốt, tiếng hít thở vững vàng dần dần có chút phập phồng, tiếp đó thân thể giật giật, sau đó tỉnh dậy, chống cánh tay ngồi dậy, chăn trượt xuống treo ở trên eo, lộ ra lồng ngực màu mật ong đủ để khiến người tra thét chói tai......
Phó Thần Thương lười biếng trừng mí mắt, quét mắt nhìn Phùng Uyển ngăn ở cửa, cùng với đám phụ nữ líu ríu ở sau lưng Phùng Uyển.....
Cái nhìn kia, thoả mãn mà không chút để ý, gợi cảm làm cho lòng người run sợ.
Người này còn có thể là ai, một phen hú vía, thế nhưng chính là chú rể không thể nào xuất hiện ở chỗ này.
Nhìn dáng dấp chú rể thật là vô cùng cưng chiều cô dâu, ngay cả một đêm cũng không chờ được.
Tâm lý muốn xem kịch hay tác quái trong lòng của tất cả phụ nữ ở đây đều hóa thành hâm mộ ghen ghét sâu sắc.
"Được rồi, các người ra ngoài chờ trước đi!"
Phùng Uyển ra lệnh một tiếng, những người liên quan mới lưu luyến mà quay trở về phòng khách.
Phùng Uyển khép cửa phòng, sắc mặt bình tĩnh lập tức biến thành cực kỳ tức giận: "Tên nhóc chết tiệt, sao con lại ở đây?"
Ban đầu là quá kinh ngạc cho nên không kịp phản ứng, nhưng dù sao cũng là con ruột của mình, bóng lưng này vẫn có thể nhận ra.
"Tại sao con không thể ở nơi này?" Phó Thần Thương hỏi ngược lại.
Phùng Uyển lộ ra một vẻ mặt không hài lòng: "Một ngày nào đó sẽ bị con hù chết."
Phó Thần Thương nhíu mày: "Chẳng lẽ mẹ cho rằng người nằm ở bên người cô ấy là người đàn ông khác?"
Ánh mắt Phùng Uyển nói cho anh biết, con đoán đúng rồi.
"Mẹ cảm thấy có khả năng sao?" Phó Thần Thương hỏi.
"Tốt nhất không thể nào!" Phùng Uyển trừng mắt nhìn anh: "Con có biết ông cụ tìm con một đêm tới sắp điên rồi hay không, còn tưởng rằng con lâm trận bỏ chạy, ngay cả phương án thứ hai cũng chuẩn bị xong!"
"Phương án thứ hai?"
"Dù sao dáng dấp của con cùng Sênh Sênh có mấy phần giống nhau, để cho nó hơi cải trang một chút thay thế con lên giáo đương."
"......" Ông cụ thật đúng là dám làm!
"Nhnh mặc quần áo tử tế trở về nhà cũ cho mẹ!" Phùng Uyển thúc giục.
Tròng mắt Phó Thần Thương liếc nhìn cô gái ngủ đến không biết gì ở bên cạnh: "Cho con nửa giờ."
"Còn nửa giờ! Nhiều người như vậy đang chờ ở bên ngoài! Gọi cô bé dậy nhanh một chút!" Phùng Uyển bất mãn nói. Nhưng mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng liếc nhìn nét mặt Phó Thần Thương, biết anh kiên trì, không thể làm gì khác hơn là bất mãn đồng ý đi ra ngoài.
----
An Cửu kéo chăn đến lồng ngực, cánh tay khoác ra bên ngoài, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt lúc ngủ mang hương vị ngọt ngào đến mức khiến người ta không đành lòng gọi tỉnh.
Từ một bông hoa kì lạ khiến người ta không dám nhìn thẳng lúc đầu, đến cô gái nhỏ đủ để hấp dẫn mọi người đàn ông ở trước mặt, một tay dạy dỗ cô thành ra như vậy, mặc dù vẫn chỉ là bán thành phẩm, nhưng cũng đủ làm anh cảm thấy kiêu ngạo cùng với không để người khác tranh giành.
Hôm nay là hôn lễ của bọn họ, mà sau hôm nay, bọn họ liền chia lìa.
Hô hấp căng thẳng, cánh tay không thể khống chế ôm cô vào trong lòng.
An Cửu tùy ngộ nhi an dịch vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ yên.[Lại nói, anh thật quá đề cao Phó Thần Thương rồi, em không có để ý anh ấy đến mức như anh tưởng tượng…]
[Em làm sao có thể thích lão già kia hơn...... ]
Lời nói còn văng vẳng bên tai, trước khi đi cũng không quên giận anh.
Mà khuôn mặt không lo không nghĩ khi ngủ của cô càng làm cho anh tức giận.
Ấn cô vào trong ngực, cúi đầu hôn môi cô, cho đến khi cô không thể hô hấp mà buộc phải tỉnh lại.
Lúc này Phó Thần Thương mới hài lòng chút.
"Phó Thần Thương, anh tiếp tục túng dục như vậy nữa thì sẽ già sớm hơn nữa không tốt đối với thận em không lừa anh em thật sự là không lừa anh đừng đến nữa tác dụng của thuốc đã sớm hết nếu tiếp tục em sẽ trúng độc......"
An Cửu ngay cả dừng lại một chỗ cũng không có, mơ mơ mamnfg màng nói một hơi giống như niệm kinh.
"Vậy thì hạ cho em loại chỉ có anh mới có thể hiều......" Một chữ cuối cùng chôn vùi ở vùng mềm mại trước ngực cô.
An Cửu muốn đẩy đầu của anh ra, nhưng người kia quá vô sỉ, cắn mãi không thả giống như một đứa bé thiếu sữa, cô càng đẩy liền bị kéo càng đau, vì vậy chỉ đành phải chen chân vào đá lung tung, nhưng rất nhanh đã bị trấn áp.
Thân thể dưới lớp chăn mỏng không một mảnh vải, thật sự là cũng cấp một tiện lợi cực lớn cho anh, bàn tay theo đường eo vừa trượt liền tới vùng nguy hiểm, lướt qua đồi, xuyên qua rừng rậm, vui sướng dạo chơi tại vùng sông ẩm ướt......
Ngón tay vạch ra lớp che giấu cuối cùng, thanh kiếm sắc bén đang vận sức chờ phát động liền nhanh chóng tiến vào......
"Ừm......" An Cửu ưm một tiếng, vẫn không buông tha giãy giụa như cũ, cho tới khi động tĩnh qua lại của hai người có chút lớn.
"Tốt nhất nhỏ giọng một chút, người bên ngoài sẽ nghe thấy." Phó Thần Thương tốt bụng nhắc nhở.
"Người? Người nào?" An Cửu kinh ngạc.
"Năm phút trước, mẹ còn có đoàn phù dâu của cô, cùng với thợ trang điểm, nhà tạo hình đều chờ cô ở bên ngoài."
Mặt của An Cửu đỏ ửng lên: "Vậy anh còn làm!"
Vừa nghĩ tới giờ phút này tất cả mọi người đều ở bên ngoài, mình lại núp ở trong phòng làm chuyện như vậy cùng đàn ông, An Cửu liền hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Anh đi ra cho tôi!" An Cửu đẩy anh lên, nhưng chỉ đẩy ngực ra một chút, mà hạ thân vẫn không nhúc nhích.
"Không ra được." Người kia vô cùng vô sỉ đáp lại.
"Phó Thần Thương, anh đừng náo loạn có được không, ngày mai tôi vẫn phải đi thôi!" An Cửu giọng của mang theo cầu khẩn.
Sắc mặt của Phó Thần Thương lại trầm xuống, rốt cuộc ngay cả động tác thân thể cũng trầm xuống.
An Cửu đột nhiên nắm chặt ga giường, cắn ngón tay của mình.
"Thật sự không được......" An Cửu đã mang theo nức nở, hiện tại tùy thời có thể sẽ có người đi vào, cô thật sự không thể nào tiếp thu được việc làm cùng anh dưới tình huống này, trên tâm lý khó có thể tiếp nhận.
Nhưng, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, tên biến thái kia quả nhiên cũng không để ý cảm thụ của mình, anh không chỉ cố tình làm, còn muốn đảo thân thể của cô lại, nâng mông của cô lên, loay hoay thành tư thế cô xấu hổ nhất, cả người đè ở sống lưng của cô không ngừng ra vào......
Nín một bụng thô tục, An Cửu một chữ cũng không dám nói, ngay cả tiếng hít thở cũng muốn thu lại, động tác của anh hơi lớn hơn một chút, tiếng va chạm cao một chút, cô đều kinh hồn bạt vía lo lắng người bên ngoài nghe được.
Đột nhiên, thần kinh của cô căng thẳng, bởi vì mực chú ý một mực hướng tới ngoài cửa, cho nên rất nhanh cô cô nhận thấy được hình như ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần.
Phó Thần Thương đột nhiên tiến mạnh, cô hoảng sợ thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi.
"Cô không chuyên tâm."
"Anh câm miệng cho lão tử [bố mày]."
"Hả?"
"Anh nhỏ giọng một chút được không? Coi như tôi xin anh! Thật sự! Anh không cần mặt mũi nhưng tôi còn muốn thể diện thì sao! Buổi sáng ngày tổ chức hôn lễ đã lên giường lăn lộn với đàn ông, nói ra không chừng người ta còn cho là tôi là hỗn thế dâm ma!"
"Người đàn ông này là chồng của cô, ai dám nói?"
"Anh cút cho tôi! Mẹ anh ở bên ngoài đấy! Anh khiến tôi về sau thế nào làm người ở trước mặt bà? Hay là anh mẹ nó căn bản là không có nghĩ tới về sau! Ngày cuối cùng, liền ngày cuối cùng anh vẫn muốn ướt hiếp tôi! Anh có tình người hay không vậy?"
Ngày cuối cùng! Quỷ tha ma bắt ngày cuối cùng!
Môi Phó Thần Thương mím thật chặt không nói, giống như bị tức giận mà đè ép cô không thả, hơn nữa còn chậm rãi, chính là không thể như cô mong muốn.
Tiếng bước chân vừa rồi đi mấy bước ở ngoài cửa, sau đó dần dần đi xa, lúc này An Cửu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lúc này lại biết xấu hổ? Sao tối hôm qua khi chủ động ôm lấy tôi lại không biết xấu hổ?" Phó Thần Thương bộ dáng căng thẳng của cô.
An Cửu hạ thấp giọng, thân thể bởi vì theo động tác lay động của anh, giọng nói cũng có chút không yên: "Có thể giống với hành động tuyên dâm vào ban ngày của tôi với anh hiện tại sa? Vì sao tôi phải xấu hổ! Tôi ngủ cùng chồng thì sao? Mình không ngủ chẳng lẽ cho người khác ngủ? Gọi người đè còn phải tốn tiền kìa!"
"......" Miệng của con nhóc này liền không thể nói ra một câu lời hay.
Quả nhiên nên chỉ làm không nói thì tốt hơn.
Bình luận facebook